36 Chiêu Ly Hôn

Q.5 - Chương 20 - Phó Gia Tuấn —— Tài Trí Của Đinh Đinh Khiến Tôi Cảm Phục

/178


Part1

Edit: 4ever13lue

Tôi trầm giọng hỏi những người này: “Các người nói rằng vì tổ tiên không có địa vị, cho nên chúng tôi phải chịu đựng à? Nếu vậy thì ý các người là chỉ cần trong nhà có người làm chức tước, có tiền có quyền thì có thể tùy tiện muốn làm gì thì làm trên đầu trên cổ những người thường như chúng tôi sao?”

Tôi vừa nói xong thì những người xếp hàng phía sau cũng đồng thành phản đối.

Tôi cười cười hỏi: “Vậy xin cho hỏi, khi ông đi Chùa thì ông lạy Phật làm gì? Thắp hương làm gì? Nếu Phật Tổ nể tình xuất hiện, chúng ta hẳn là phải cung kính cúi lại, nếu nhỡ không lạy kịp, Ngài đi mất thì chẳng phải là thất lễ hay sao?”

Đinh Đinh tiếp lời: “Gia Tuấn, ai nói tổ tiên nhà em không có địa vị chứ?” Cô ấy cười lạnh nhìn mấy người này, sau đó nhướng mày gằn từng tiếng nói với bọn họ: “Hôm nay các người nghe cho kỹ, tôi nói cho các người biết thân phận của tôi là gì. Tôi họ Đinh, tổ tiên của tôi từ xưa đến này đều có rất nhiều nhân tài hiển hách, các người hỏi tôi là con cháu của ai, tôi nói với các người, tổ tiên nhà chúng tôi xưa kia là quan văn, là Tể tướng Đinh Cung thời nhà Hán. Đến thời nhà Tống thì có Quốc công Đinh Vị. Người họ Đinh làm quan văn nhiều nhưng quan võ cũng không hề ít, nếu các người có chút kiến thức lịch sử thì ắt sẽ biết đến một võ quan nổi danh nhất là Bắc Dương Thủy sư Đề đốc Đinh Nhữ Xương, đó là ông tổ của dòng họ nhà tôi. Chức vị của Đinh Nhữ Xương thời đó cũng tính là một vị tướng quân đi? Cho nên các người hỏi tổ tiên của tôi có danh có chức hay không à? Bây giờ tôi đã chân chính nói cho các người biết rồi. Thế nào, không ngại cho chúng tôi biết tổ tiên nhà các người cũng có địa vị gì đi, cho chúng tôi được một lần rõ ràng?”

Ông ta bị Đinh Đinh mỉa mai một hồi thì đầu óc cũng choáng váng. Tôi cũng biết là không ai ngờ được rằng nhìn bề ngoài Đinh Đinh có vẻ nhẹ nhàng nhu nhược, nhưng đứng trước mặt những kẻ hung dữ này thì không hề sợ hãi chút nào, rất có phong thái.

Lúc này trong đám bọn họ có một người không kiên nhẫn nổi, đi đến trước mặt Đinh Đinh, không kiêng nể gì mà nhận lỗi: “Cô gái này, thật lòng xin lỗi, vừa rồi có hơi xúc phạm đến cô, mong cô thông cảm cho. Chi bằng như thế này đi, bây giờ cô để cho chúng tôi vào khám trước, lát nữa khám bệnh xong, chúng tôi sẽ mời cô dùng bữa, một là xin lỗi, hai là làm quen, cô nghĩ sao?”

Đinh Đinh nghiêm túc từ chối: “Không, tôi không quen ăn cơm cùng người lạ, cũng không nên như thế, nếu các người có nhiều tiền như vậy thì chi bằng dùng tiền làm việc nhiều nhiều một chút để tích đức đi.”

Tên dẫn đầu kia thở hổn hển, muốn tức giận với Đinh Đinh.

Đinh Đinh cười lạnh: “Thật ra tôi thấy trong các người hẳn là có một người cần được khám bệnh, nhưng thật ra thì các người không nên đi khám ở đây, mà nên đến trung tâm Olympic, ở đó có một phòng khám Trung Y gọi là Ngô Bản Đường, họ có một loại đậu xanh có thể trị bách bệnh đó.”

Mấy người kia lập tức choáng váng, luc này quần chúng phía sau cũng bắt đầu phản đối mấy người gây chuyện này. Những kẻ gây chuyện thấy mọi người đang tức giận thì hòan toàn không biết làm thế nào cho xong, kết quả là bọn họ nhất trí bỏ chạy, chẳng kịp khám bệnh.

Đinh Đinh thở phảo: “Sảng khoái thật, ông ta nghĩ ông ta là chó săn, cuối cùng thì giống như một con chó ướt mà thôi.”

Tôi mỉm cười, nói bên tai cô ấy: “Thật ra thì bọn họ bỏ chạy nhanh quá, anh vốn đang nghĩ muốn khoe khoang một chút, tốt xấu gì thì anh cũng là một luật sư nổi tiếng cơ mà.”

Đinh Đinh cười nhạo: “Nhưng anh không phải họ Đinh.”

Tôi buột miệng nói: “Anh là chồng của em nha, anh cũng xem như một nửa là người nhà họ Đinh còn gì?”

Vừa thốt ra lời, tôi lập tức xấu hổ, vậy mà tôi lại quên mất là chúng tôi đã ly hôn.

Đinh Đinh cũng hơi xấu hổ, cô ấy hắng giọng: “Vẫn là do sức ép của mọi người mà. Đây không phải là chuyện tiền nong, em hoàn toàn không biết để cho họ được dễ dàng như thế.”

Tôi cũng vội tìm đề tài: “Đúng rồi, Đinh Đinh, làm sao em biết được chuyện tổ tiên của em thế? Em thật sự là con cháu của Đinh Cung à?”

Cô ấy cười ha hả: ‘Ngốc nghếch.”

Tôi cũng cười ha ha.

Cửa mở, cô y tá gọi: “Người tiếp theo?”

Rốt cuộc thì chúng tôi cũng thuận lợi gặp được Chủ nhiệm Lưu, ông ấy cẩn thận xem từng tờ bệnh án của tôi. Sau khi xem xong, ông ấy lại hỏi bệnh tình của tôi, kiểm tra rất cẩn thận. Đinh Đinh thì rất chăm chú quan sát biểu cảm trên mặt của Chủ nhiệm Lưu, như thể người đến khám bệnh không phải là tôi mà là cô ấy vậy.

Biểu cảm của Chủ nhiệm Lưu hơi nghiêm trọng: “Tôi đã xem kỹ bệnh tình của anh, theo góc độ cá nhân tôi mà nói thì tôi đề nghị anh nên làm kiểm tra tổng quát. Bởi vì phim chụp anh mang đến cũng không rõ ràng lắm, tôi cần một bản phân tích toàn diện hơn, bên cạnh đó tôi cũng muốn anh đi thử máu. Bởi vì chứng bệnh của anh không hoàn toàn là vấn đề về xương, mà tôi nghi ngờ có thể cũng có nguyên nhân từ trong máu.”

Đinh Đinh hết sức chăm chú lắng nghe lời Chủ nhiệm Lưu nói, tôi thì lại nhìn cô ấy. Ai nói chia tay thì thành người xa lạ chứ, bây giờ cô ấy còn bận tâm đến tôi thế này.

Chủ nhiệm Lưu còn nói thêm: “Chứng bệnh này của anh quả thật là hiếm thấy, tôi làm nghề y ba mươi năm nay, anh là người thứ ba mắc loại bệnh này. Hai bệnh nhân trước của tôi cũng mắc chứng bệnh giống như anh, nhưng khác là họ lớn tuổi hơn anh rất nhiều.”

Đinh Đinh vội vàng hỏi: “Nếu vậy thì bây giờ tình trạng của họ thế nào rồi ạ?”

Chủ nhiệm Lưu nói: “Tuổi tác của họ vốn đã cao, trong cơ thể cũng đã bị các chứng bệnh khác, cũng may là tuổi của anh Phó còn trẻ, theo như phân tích thì anh ấy có hy vọng rất lớn. Hơn nữa bây giờ y học phát triển, cho nên tuy rằng là chứng bệnh này là hiếm gặp nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến tuổi thọ, bản thân anh phải có niềm tin.”

Đinh Đinh thở phào, cô ấy lại hỏi: “Vậy xin hỏi chụp X-Quang phải mất bao lâu?”

Chủ nhiệm Lưu xem lịch xong thì nói: “Ba ngày sau.”

Đinh Đinh kiên định gật đầu: “Được rồi, chúng tôi sẽ đi chụp lại, cảm ơn giáo sư Lưu.”

Chúng tôi cùngt đi ra, Đinh Đinh hơi mất hứng chỉ trích tôi: “Sao anh lại không chịu phối hợp với bác sĩ? Lúc Chủ nhiệm Lưu hỏi bệnh anh, anh chỉ trả lời qua loa cho xong, vì sao anh không thể thật tình một chút chứ?”

Tôi mệt mỏi: “Thật ra thì anh đã sớm biết rõ kết quả này, những lời ông ấy vừa nói với anh thì các bác sĩ khác cũng đã nói hết rồi, đơn giản nói rằng một là vấn đề về xương, hai là do nguyên nhân từ máu, cho nên vì sao cứ phải lãng phí thời gian của mọi người để làm gì?”

Đinh Đinh phát hỏa: “Chỉ vì bác sĩ nào cũng nói như nhau mà anh đã mất niềm tin rồi sao? Một Gia Tuấn tự tin và kiên định trước kia trong ấn tượng của em đi đâu mất rồi?”

Tôi cười khổ: “Phải khiến em thất vọng rồi, thật ra thì đây mới chính xác là anh.”

Cô ấy không chịu, cứ quyết kéo tôi đi xếp hàng chụp X-Quang, đột nhiên tôi rất muốn phát hỏa, rất phiền: “Em muốn thế nào nữa?” Tôi lớn tiếng: “Em đang thương hại anh, hay vẫn là muốn giúp đỡ anh chứ? Anh không cần, bệnh trên cơ thể anh, cho nên anh là người hiểu rõ nhất, trong lòng anh biết rõ phải làm thế nào, sao em cứ phải lãng phí thời gian với anh để làm gì? Anh là ai, bất quá thì anh chỉ là chồng cũ của em mà thôi.”

Đinh Đinh ngây dại, cô ấy không ngờ tôi sẽ kích động như vậy.

Tôi cũng hối hận vì lời mình vửa nói, sao tôi phải tức giận với cô ấy chứ, cứ như thể một con ngựa hoang đứt cương vậy. Thật ra thì cô ấy chẳng làm gì sai cả, tôi làm thế này là làm cô ấy mất mặt.

Trên mặt Đinh Đinh tràn ngập thất vọng, cô ấy đau đớn nói: “Gia Tuấn, sao anh lại có thể không có trách nhiệm với bản thân mình như thế? Đúng, bệnh là ở trên cơ thể anh, nhưng anh không chỉ sống cho một mình anh mà thôi đâu, chính anh không tự chăm sóc bản thân thì còn ai có thể giúp anh được nữa đây, anh thật sự khiến em đau lòng quá.”

Trong lòng tôi khổ sở, đúng, sao tôi lại như thế chứ?

“Gia Tuấn, anh có biết em phải mất bao nhiêu thời gian để lấy được số khám bệnh như vậy không? Em bắt đầu xếp hàng từ sáng sớm, tất cả mọi người cứ nhích rồi lại nhích, gian nan mà giết thời gian. Trong lúc đó, em còn bị một kẻ gian lừa hơn bốn trăm đồng, em không tính đến tổn thất gỉ cả, lại tiếp tục xếp hàng. Có thể lời của chuyên gia nói khiến cho anh thất vọng, nhưng mà chúng ta buông xuôi như vậy sao? Chúng ta đã đi đến đường cùng đâu chứ? Biết bao nhiêu người dù khó khăn cũng không đánh mất niềm tin, vậy thì sao anh lại có thể không tin vào chính mình nữa chỉ vì một chút ốm đau vậy ? Vừa rồi, vị chuyên gia kia cũng có nói rằng bệnh này sẽ không ảnh hưởng đến tuổi thọ, hơn nữa cũng có hy vọng lớn có thể chữa khỏi, vậy thì vì sao anh phải cực đoan như thế, chẳng chịu phối hợp với người khác gì cả.”

Tôi nghe xong lời Đinh Đinh nói thì lập tức kinh ngạc, cô ấy đã vì tôi mà phải xếp hàng cả một ngày?

Đinh Đinh thất vọng quay người bước đi, tôi chạy theo kéo cô ấy lại, vừa kéo vừa giải thích nhưng sự thất vọng của cô ấy cũng rất gay gắt, cô ấy hoàn toàn không nghe tôi nói.

Tôi chạy theo cô ấy ra tận bên ngoài bệnh viện, tôi còn đang muốn giải thích với cô ấy thì điện thoại của cô ấy đổ chuông. Đinh Đinh vừa nhận điện thoại thì vội vã kêu lên.

“Cái gì? Bà chủ ăn nhãn bị nghẹn ư? Được rồi, được rồi, tôi lập tức quay về ngay.”

Thì ra là dì Lữ ăn nhãn không cẩn thận nên bị nghẹn. Bây giờ thì đã không sao rồi, nhưng mà vì tinh thần của dì ấy không được tốt nên cứ tìm Đinh Đinh khắp nơi, không ai chịu được nên phải gọi Đinh Đinh, cô ấy lập tức quyết định trở về.

Trong lòng tôi không thoải mái, nhưng mà còn có thể nói gì khác nữa đây, tôi rơi vào đường cùng, chỉ có thể nói với cô ấy: “Nếu dì ấy không rời khỏi em được, vậy em cứ về trước đi.”

Đinh Đinh thở dài: “Em về trước đây.”

Cô ấy nhanh chóng chạy đến trạm xe buýt, tôi chẳng thể làm gì được, chỉ có thể đứng yên tại chỗ mà nhìn.

Thật ra thì tôi cũng không rõ là mình muốn nói gì với cô ấy. Tôi ngồi trên băng ghế ở trạm xe, xoa xoa bàn tay mình, tôi im lặng suy nghĩ, quả thật là Đinh Đinh vẫn giống y như ngày xưa, chính là khí chất trên người cô ấy vô cùng cuốn hút tôi. Tôi chưa bao giờ nhận ra rằng thì ra người vợ yếu đuối của mình lại có nhiều chủ kiến như vậy. Khi gặp phải vấn đề, cô ấy thể hiện rõ ràng ra mặt sự quyết đoán và bình tĩnh của mình….

Tôi vừa tiếc tuối, nhưng cũng lại vừa cảm thấy thỏa mãn và thư thái. Mặc dù ly hôn là chuyện rất đau đớn, nhưng mà sau khi rời xa tôi, cuộc sống của cô ấy thật sự rất tốt, rất vui vẻ. Tôi yên tâm rồi, cho dù tôi không thể ở bên cạnh bảo vệ đi chăng nữa thì cô ấy cũng sẽ sống rất tốt, cô ấy không hề cần đến tôi.

Vào buổi tối, tôi gọi điện thoại cho cô ấy, vừa muốn thành thật giải thích, hai là muốn tâm sự với cô ấy.

Đinh Đinh không hề giận tôi, mà còn rất vui vẻ nhận lời để tôi đến nơi cô ấy ở gặp cô ấy.

Chúng tôi tìm một quán ăn nhỏ dùng cơm, trong lúc ăn, chúng tôi còn trò chuyện rất nghiêm túc, tôi vẫn hy vọng cô ấy có thể bỏ công việc hiện tại, cùng tôi trở về Thanh Đảo.

Nhưng mà Đinh Đinh cứ do dự mãi, vẫn quyết định chờ một thời gian rồi mới trở về.

Tôi thật sự không khuyên được cô ấy, bây giờ ngay cả tôi cũng mờ mịt: “Đinh Đinh, anh phải làm sao với em bây giờ?”

Đinh Đinh mỉm cười: “Gia Tuấn, anh không cần lo đâu mà.”

Lời nói của cô ấy rất thân thiết, tôi vô thức nhớ lại lúc hai vợ chồng chúng tôi cãi nhau, tôi lại cảm thấy khổ sở.

Part 2

Đinh Đinh lấy trong túi xách ra một mảnh giấy, đưa đến trước mặt tôi: “Gia Tuấn, đây là giấy hẹn chụp X-Quang ngày mai, nhớ là ngày mai anh nhất định phải đi đó, em có việc không thể đi cùng với anh được.”

Tôi rất áy náy: “Cảm ơn em.”

Cô ấy lại nói: “Nếu thật sự anh muốn cảm ơn em thì hãy chữa bệnh thật tốt, sống thật tốt là được rồi.”

Tôi xúc động nói: “Được rồi, anh sẽ không phụ lòng em.”

Cơm nước xong xuôi, tôi đưa cô ấy về nhà trọ, cô ấy khách khí nói với tôi: “Hai cô gái ở cùng em vẫn chưa trở về, anh có muốn lên ngồi một lát không?”

Nhà trọ của Đinh Đinh thật sự rất đơn giản, tôi vừa vào cửa thì cảm thấy rất đau lòng, diện tích căn nhà rất nhỏ, còn nhỏ hơn nhà của chúng tôi lúc trước. Mặc dù có một ít đồ gia dụng nhưng mà hầu hết đều đã lỗi thời rồi, điều làm cho tôi khổ sớ nhất là phòng ngủ của Đinh Đinh chẳng có lấy một cái giường, cô ấy ngủ trên sô pha, trong phòng bày biện một ít quần áo đơn giản của cô ấy.

Cô ấy pha trà cho tôi, lần này thì tôi thật sự là không kiềm chế được mà hỏi: “Em sống ở một nơi như thế này sao?”

Ngược lại cô ấy rất thắc mắc khi tôi hỏi như thế: “Nơi này không tốt sao? Ngủ ở sô pha rất thoải mái, không có ra giường này kia lung tung, lại rất tiết kiệm không gian, em có thể tập yoga ở trong phòng. Không có tủ quần áo nên em có thể kiềm chế sở thích mua quần áo linh tinh này nọ của mình.”

Tôi lắc đầu: “Em thật sự đã thay đổi rất nhiều.”

Đúng lúc này thì đột nhiên tắt điện, Đinh Đinh lập tức giải thích: “Dùng điện vượt mức cho nên bị đứt cầu dao.”

Tôi lập tức mở điện thoại ra cho có ánh sáng, tôi hỏi: “Công tắc nguồn điện ở đâu?”

Cô ấy kê ghế đến cạnh tường, vừa định bước lên thì tôi ngăn lại: “Những việc như thế này thì nên để cho đàn ông làm.”

Nhưng mà tôi vừa mới mở nguồn xong, đèn chỉ vừa sáng được một giây thì lập tức cả căn phòng lại chìm trong bóng tối. Chúng tôi đều thắc mắc, chẳng sử dụng điện gì nhiều, vì sao lại đứt cầu dao nữa?”

Tôi suy nghĩ một lúc, trước kia nhà chúng tôi cũng có một ổ điện không được tốt, cứ hễ cắm dây điện vào thì lập tức cầu dao bị đứt, không biết lần này có phải cũng là do nguyên nhân đó nữa không.

Tôi leo xuống khỏi ghế, sau đó bắt đầu đi tìm các ổ điện trong nhà. Rốt cuộc thì một lúc sau tôi cũng tìm ra là do ổ điện ở chỗ tủ lạnh.

Tôi gỡ cái ổ điện ở tủ lạnh ra, sau đó bật công tắc cầu dao, rồi tìm mấy công cụ sửa chữa điện kiểm tra thử ổ điện kia. Qủa nhiên tôi thấy mấy sợi dây điện bên trong đều bị đứt. Tôi gắn ổ điện lên lại xong thì khuyên cô ấy: “Đừng dùng nó nữa, đồ cũng lâu quá rồi. Ngộ nhỡ gặp phải chuyện gì gì không hay thì sao?”

Đinh Đinh vẫn chưa từ bỏ ý định, cứ cầm cái vít vặn tới vặn lui muốn sửa cái ổ điện.

Tôi không kiên nhẫn nữa, lập tức lấy cái kéo bên cạnh cắt đứt mấy cái dây điện nối với nguồn, sau đó ném cái ổ điện lên bàn trà: “Ngày mai đi mua cái mới đi, cứ cố chấp muốn dùng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì không hay thì sao?”

Đinh Đinh rất bất đắc dĩ, cả hai người chúng tôi đều ngồi im lặng không nói gì ở sô pha.

Tôi đứng lên: “Anh đi về trước đây.”

“Em tiễn anh.”

Tôi khuyên cô ấy: “Không cần đâu, bên ngoài rất lạnh, coi chừng bị cảm.”

Cô ấy suy nghĩ xong thì quyết định không tiễn tôi nữa mà chỉ đứng ở cửa tạm biệt.

Tôi ra khỏi nhà cô ấy mà trong lòng thật sự là ngổn ngang trăm mối, tôi không thể ngừng bận tâm về cô ấy được, tôi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhà cô ấy.

Thấy cô ấy đang nhìn tôi, trong lòng tôi bao nhiêu phòng bị đều sụp đổ.

---------------------

Chương thêm:

Một vài đoạn đối thoại thú vị.

(Lời tác giả: Thấy mọi người nói muốn giải trí một chút, tôi tổng hợp lại những chi tiết hay ở các chương trước, mọi người đừng quên bình luận nha.)

Bùi Vĩnh Diễm: “Sự thật là tôi cũng rất thích chơi đùa, nhưng tôi sẽ chọn người chơi cùng mình, tôi biết rõ kiểu phụ nữ nào chỉ để chơi đùa, kiểu phụ nữ nào để yêu thật sự. Nếu như nói rằng tôi chỉ là một tên công tử đào hoa, thì ắt sẽ không có tình cảm chân thành, sẽ không phải đau thương vì tình cảm đúng không? Không, tôi luôn đi tìm cảm giác lãng mạn, giống như bắt lấy ánh sáng vậy, tôi càng đuổi theo tình cảm gian nan bao nhiêu thì khi đạt được rồi tôi sẽ nắm thật chắc trong tay.”

. . . . . .

Bùi Vĩnh Diễm: “Nào, thay dép đi. Yên tâm, là đồ mới.”

Đinh Đinh: “Anh có nhiều dép mới thật nhỉ? (ý muốn nói ‘Anh có nhiều phụ nữ thật đấy.’).

Bùi (cố ý nói giỡn): “Chỉ có cô tôi mới cho mang dép thôi, cô gái nào khác thì chẳng có gì đâu, vừa vào đến cửa thì tôi đã cởi hết rồi.”

Đinh: “Trước khi tôi đến, có phải là anh vừa mới tiễn cô gái nào không đấy?”

Bùi: “Cô thật hiểu chuyện, thật ra tôi vừa mới tiễn cô ta ra cửa sau.”

. . . . . . . . . . . .

Bùi: “Cô có thấy không? Đó là chòm sao Orion, nó có màu xanh lam nhạt, rất đẹp có phải không?”

Đinh: “Đúng, thật sự rất đẹp, trông giống như siro màu xanh rưới lên kem vậy.”

Bùi (thở dài tuyệt vọng): “Một người mà có thể ngốc đến thế này, thì thật đúng là nghệ thuật.”

. . . . . . . . . . . .

Bùi: “Có một thời gian, mỗi đêm tôi đều ngắm sao thế này, cứ mỗi một sự biến hóa đều khiến cho tôi rất vui vẻ, những chuyện tôi không ngờ đến đều làm cho tôi cảm thấy vui.”

Đinh: “Chuyện không ngờ đến? Có một lần tôi đi tắm biển, đột nhiên có một cái gì đó bay về phía tôi, tôi đưa tay chụp lấy, anh đoán thử xem nó là cái gì? Là một miếng thịt ba chỉ, trời đất, lúc ấy tôi sợ ngây người, đi tắm biển mà còn có thể nhặt được cả thịt, thịt lúc ấy còn rất đắt nha….”

Bùi (lắc đầu, nhíu mày): “Đinh Đinh, làm sao mà trong đầu cô chỉ toàn là đồ ăn không vậy chứ?”

. . . . . . . . . . . .

Đinh: “Thì ra anh cũng biết nướng bánh mì, thật không dễ nha.”

Bùi: “Cô cho rằng làm một công tử dễ dàng lắm sao?”

Đinh: “Tôi cũng từng nướng bánh mì rồi, chỉ là lúc ấy, em gái tôi nói với tôi một câu, ‘Chị hai, khi chị làm bánh mì, nhớ kĩ phải mang theo điện thoại, như vậy có thể kịp thời gọi cứu hỏa’.”

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đinh (khi Vĩnh Diễm gặp nạn): “Sao anh có thể tùy hứng như thế, lặng lẽ bỏ đi một mình như vậy, không nói với ai tiếng nào, ngộ nhỡ không có ai đến, một mình anh ở chỗ này, không ai tìm thấy thì phải làm sao bây giờ?”

Bùi: “Chẳng phải ông Trời đã gọi cô đến đây rồi sao?”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đinh (cõng Vĩnh Diễm xuống núi): “Tôi sẽ không bỏ anh lại, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, tôi cũng không bỏ anh lại đâu.”

Bùi: “Cô thật sự là một cô gái ngốc.”

Đinh (vừa cẩn thận đi xuống núi, vừa an ủi cổ vũ Vĩnh Diễm): “Anh Bùi, tôi kể chuyện ngày xưa cho anh nghe. Trước đây, lúc được nghỉ hè, tôi về quê với ông bà, ở chỗ phát đồ ăn có một người bán thịt, trong tay ông ấy cầm một con dao thật dài, chỉ một nhát đã cắt cả một tảng thịt to ra từng miếng nhỏ. Tay ông ấy thì cầm dao, miệng ngậm cây tăm, tươi cười với mọi người, anh xem có ai mà không thèm ăn chứ?”

Bùi (rất cảm động): “Vẫn là thịt heo với cải trắng ngon nhất.”

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Sau khi Vĩnh Diễm được cứu rồi thì liền gọi điện thoại cho Đinh Đinh.

Đinh: “Có phải y tá trong phòng bệnh đặc biệt cũng rất xinh đẹp không?”

Bùi: “Không tốt chút nào, cơ thể không đẹp, ngực xệ, tóc rối, hơn nữa tối hôm qua lúc đi kiểm tra phòng, tôi đang ngủ vậy mà cô ta lại lay tôi dậy rồi nói, ‘Anh này, mau dậy ăn đi, không ăn tôi sẽ bưng đi đó.’

Đinh (cười ha hả).

Bùi (rất đáng thương): “Tôi nằm ở bên ngoài đến gần nửa giờ đồng hồ, cả người muốn đông lạnh mất rồi, đầu tôi thì chảy máu, tôi cứ nằm đó kêu cứu mà chẳng ai thèm đến, suýt chút nữa thì tôi chẳng giữ nổi cái mạng này nữa.”

Đinh: “Không được nói lung tung. Tôi cũng từng giống như anh vậy, có lần bị té xuống một cái giếng cạn nước, tôi kêu gào hơn nửa giờ ở dưới đó mà chẳng ai để ý. Sau đó người nhà tìm thấy tôi, khi họ đang chuẩn bị thả dây thừng xuống kéo tôi lên, anh có biết tôi đã nói gì không? Tôi nói, ‘không cần thả dây thừng xuống, chi bằng đưa một cái chân giò hun khói xuống đây đi, con sắp chết đói rồi.’

Bùi (bất đắc dĩ cười): “Đinh Đinh à Đinh Đinh, cô thật sự là không có lúc nào không nghĩ tới ăn!”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đinh Đinh nói chuyện cùng ba Bùi xong, Vĩnh Diễm chặn cô lại trong mưa, không cho cô đi.

Bùi (trên đầu bị thương, cả người ướt sũng nước mưa): “Em nói, em nói…..”

Đinh (bị dọa cho choáng váng): “Tôi nói cái gì?”

Mẹ của Bùi Vĩnh Diễm: “Vĩnh Diễm, con buông tay ra, mau buông tay.”

Bùi: “Em nói đi! Nói với anh đi….”

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đinh Đinh nói với Gia Tuấn:

“Khi em còn nhỏ, có một con búp bê mà em từng rất thích, chính là sau đó Đinh Đang còn nhỏ không hiểu chuyện, con bé giành lấy búp bê, trong lúc giằng co vô tình giật đứt cánh tay của con búp bê, em tức giận khóc không ngừng, em đánh mông con bé, mẹ rất tức giận mắng em. Lúc đó em giận dỗi bỏ chạy khỏi nhà, trốn ở một cái khe nhỏ mà khóc, em cảm thấy như là đã mất đi ba mẹ vậy, đó là chuyện đáng sợ nhất. Dần dần khi em trưởng thành hơn, ngày càng xảy ra nhiều chuyện, em mới biết được thì ra đau khổ cũng có từng mức độ. Lần đầu tiên cãi nhau với anh, em thật sự vô cùng dày vò. Khi mất đi con, cơ thể em bị thương, em đã rất hận anh, cho đến khi em thấy những việc anh làm vì em, em mới quyết định bắt đầu lại một lần nữa với anh. Gia Tuấn, nếu anh hỏi em có yêu có thương anh không, em cũng không biết nữa. Chỉ là anh giống như một phần cơ thể của em, em đã quen có sự hiện diện này của anh rồi. Bây giờ em hỏi anh, anh có đồng ý về nhà hay không?”

Gia Tuấn nói với Đinh Đinh:

“Khi em đi rồi, mỗi một buổi sáng anh đều hy vọng có thể nhìn thấy em. Cho đến giờ anh vẫn không hiểu được vì sao lúc trước anh lại có quyết định chia tay với em. Khi thật sự rời xa nhau rồi, anh lại không thể ngừng nhớ em, anh rất muốn quên em, chỉ là em giống như một cái dấu đã đóng vào lòng anh rồi, không thể so sánh với chữ viết trên giấy được, em đã khắc sâu vào lòng anh, anh không thể nào quên được.”

“Đinh Đinh, bây giờ anh đã hiểu được rằng tình yêu không phải là thứ có thể vội vã đoạt được, lại càng không thể so sánh ai đúng ai sai. Một khi đã có tình cảm thì cho dù chia tay rồi rất đau khổ, nhưng mà những gì đẹp đẽ mà nó mang lại vẫn sẽ chiếm một vị trí sâu sắc trong lòng.”


/178

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status