Theo sự chỉ dẫn của Quân Diễn Chi, Văn Kinh lặng lẽ đả tọa một đêm, không kiêu ngạo không nóng vội. Mãi đến sáng, trong khí hải đột nhiên có một luồng linh khí, cuồn cuộn như sóng, tầng tầng đẩy ra, tràn đầy trong thân thể, lại đột nhiên ngừng lại. Đợi mở mắt ra, chỉ cảm thấy ánh mắt sáng rõ, thân thể nhẹ nhàng, như đến một cảnh giới mới.
Văn Kinh bước xuống giường, hồng quang đầy mặt: “Đa tạ sư huynh, đã tiến vào tầng mười một rồi.”
“Tốt lắm.” Quân Diễn Chi thờ ơ nhìn cậu.
Hắn đã thay quần áo từ sớm, thanh sam bình thường, thon dài thẳng tắp, tóc đen như mực, một sợi dây màu xanh cột hai lọn tóc dài ra sau đầu, rõ ràng là cách ăn mặc mộc mạc trang nhã, nhưng lại thanh lãnh tuyệt trần, làm người ta chỉ nhìn đã cảm thán.
Văn Kinh buột miệng thốt ra: “Sư huynh thật là khí chất tự nhiên…”
“… Đệ thích là được.” Quân Diễn Chi ôn giọng nói, lại nhẹ rũ đầu: “Thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi thôi.”
Văn Kinh vội vàng thay y phục, dẫn đường cho hắn.
Nơi thi đấu của các phong là quảng trường trước Thanh Hư đại điện, mấy tháng trước đã xây dựng xong tám võ đài, xung quanh dùng linh thạch hạ kết giới.
Một trăm sáu mươi đệ tử tham gia thi đấu, có tám mươi đệ tử luyện khí, tám mươi đệ tử trúc cơ, mỗi bên có võ đài riêng.
Liễu Thiên Mạch đã đợi ở đó từ lâu, phân thẻ bài trong tay ra.
Trên thẻ bài có một con số, thi đấu các phong áp dụng cách rút thăm, dựa vào bài vào đấu.
Cách này cũng coi như là công bằng.
Mỗi trận tỷ thí giới hạn trong năm nén hương, người chiến thắng trong một nén hương, sẽ được năm viên thạch tử nhỏ, người chiến thắng trong hai nén hương, thì được bốn viên thạch tử nhỏ, cứ thế mà suy, người chiến thắng trong năm nén hương, chỉ được một viên.
Nếu trong năm nén hương không phân thắng bại, thì hai người không được gì cả.
Sau mười trận đấu, vòng tỷ thí thứ nhất kết thúc, theo số lượng thạch tử giành được mà xếp hạng, đệ tử xếp sau tám mươi hạng đầu sẽ bị loại ra, chỉ còn tám mươi người tiếp tục tỷ thí vòng thứ hai.
Tỷ thí vòng thứ hai, đã có chút gay gắt.
Trong tám mươi người còn lại, đệ tử luyện khí và đệ tử trúc cơ nửa nọ nửa kia, không thể hỗn tạp. Thanh Hư kiếm tông từ đời đạo nhân Khô Mộc đã truyền xuống một quy củ, kéo dài đến nay, đệ tử luyện khí áp dụng hình thức hỗn chiến đào thải, mà đệ tử trúc cơ, sẽ do các phong chủ quá chiêu mà quyết định.
Vòng tỷ thí thứ hai, thực sự có chút bất công.
Kiểu hỗn chiến đào thải, là chỉ mười đệ tử luyện khí cùng lên võ đài đánh nhau, bốn người bị đá xuống trước sẽ bị loại, còn lại sáu người chiến thắng, được nhận mười viên thạch tử nhỏ.
Giành thắng lợi trong loại thí luyện này, toàn dựa vào năng lực nhanh chóng tìm bạn chiến đấu. Loại năng lực này trong tu chân giới là vô cùng quan trọng, nhưng đối với Tuệ Thạch phong không có nhân mạch và quan hệ, thì có chút khó khăn, dễ bị bài xích.
Một vài phong mạch lớn, như Thiên Hoành phong, đa phần đệ tử luyện khí đều có thể vào vòng tỷ thí thứ hai, vì thế trước khi thi đấu đã thương nghị sách lược, giao thiệp với phong mạch khác để tạm thời tổ đội, có thể giành được tiên cơ.
Mà tu sĩ trúc cơ bị các phong chủ quá chiêu khảo nghiệm, thì càng dễ dàng gian dối thiên vị.
Tình trạng này, cho đến tận mấy năm gần đây Tịch Phóng chủ trì Thanh Hư kiếm tông mới hơi cải biến.
Thi đấu các phong năm năm một lần, lần trước khi thi đấu, đúng dịp Hạ Linh vừa trúc cơ, so sánh với tu sĩ đã trúc cơ từ lâu khác, đương nhiên thua kém không ít, chưa thể qua được vòng một.
Vì thế, thi đấu năm nay vô cùng quan trọng.
Càng không cần nói, người thắng lợi còn nhận được lượng lớn linh thạch, linh đan, pháp bảo…
Trong điện vang lên một tiếng rồng gầm kéo dài, chỉ nghe Chu Cẩn đứng trên bục nói: “Vòng tỷ thí đầu tiên, chính thức bắt dầu. Bị thương không thể xuất chiêu, hoặc rớt xuống võ đài sẽ thua.”
Liễu Thiên Mạch phân phó mọi người vài câu, rồi tự tản ra.
Văn Kinh đi phân phát bài tử, ngồi bên cạnh đợi kết quả rút thăm, lúc vô cùng nhàm chán, cậu lại mở hệ thống xem giá trị nhân phẩm. Mấy chục cái khung nhỏ mở ra trong đầu, không ngoài dự liệu, vẫn là một vùng màu xanh.
Tiếp theo, cậu nhìn Văn Nhân Mộ mặc bạch y gần đó, trong lòng hơi kinh ngạc.
Mấy năm không gặp, tại sao giá trị nhân phẩm từ 800 giảm xuống khoảng 600? Hai năm nay hắn đã làm gì?
Tuy hệ thống giá trị nhân phẩm vốn đã khiến người ta không hiểu nổi, nhưng chuyển biến đột ngột như vậy cũng kỳ quái.
“Tuệ Thạch phong ‘chín mươi hai’ bước lên!” Đệ tử chấp sự chưởng quản võ đài “Cấn” gọi.
Văn Kinh vội leo lên bục chờ đợi.
Đang muốn tắt hệ thống giá trị nhân phẩm, trong tầm mắt lại xuất hiện một cái khung màu đỏ. Văn Kinh nhìn qua, chỉ cảm thấy thiếu niên leo lên võ đài y phục mộc mạc, tướng mạo thanh tú, khá quen mắt.
Thoáng chốc, khung màu đỏ biến mất, trở thành màu xanh.
Không bao lâu, lại biến thành màu đỏ.
Giá trị nhân phẩm không ngừng thay đổi khiến cậu nhớ tới một người, vừa chính vừa tà, nhưng không nhớ rõ tên.
“Ngươi còn nhớ ta?” Thiếu niên cười một cái.
Văn Kinh nhíu mày: “Ngươi là Bắc Nhạn phong…” Thiếu niên này chính là một trong những người mới cùng đoạt cờ nhập tông với cậu năm đó, nhưng nhất thời nghĩ không ra tên.
Thiếu niên cười nói: “Không nhớ sao? Đánh bại ngươi, ngươi liền nhớ.”
“Bắt đầu!” Đệ tử chấp sự quát.
Thiếu niên đó đột nhiên sầm mặt, một đạo linh quang mãnh liệt bay tới Văn Kinh, hình dạng như đao, tránh khỏi chỗ yếu hại của thân thể, nhắm vào vai cậu.
Văn Kinh lật tay phải lại, trong lòng bàn tay xuất hiện một linh thuẫn màu lam. Hai cỗ linh quang va nhau, phóng ra ánh sáng rực rỡ, Văn Kinh cũng bị linh khí của đối phương đẩy lùi vài bước, trên mặt lộ ra hàn quang.
Đệ tử xem họ tỷ thí vốn không nhiều, nhưng lại bị một kích một cản này thu hút, ồn ào nghị luận.
Hai người tuổi chẳng qua mười sáu mười bảy, nhưng tu vi đã trên dưới tầng mười luyện khí, nhưng chưa từng nghe tới, yên ắng vô thanh, chắc không phải là đệ tử tư chất cao.
Đặc biệt là đệ tử xuất chiêu đó, rất thành thục trong việc nắm vững linh quang, người bình thường ít nhất phải luyện mười năm tám năm mới có thể hình thành đao quang như thế, ngộ tính trời sinh này làm người khác phải tặc lưỡi.
Văn Kinh run tay phải, hơi chống đỡ không nổi, thông qua cường quang nhìn vào, lại thấy đối phương vẫn đang cười nhạt.
Cậu cắn chặt răng, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
Cậu là tam dương chi thể, vì thế trong ba năm từ tầng năm luyện khí tăng lên tầng mười một, thiếu niên này không phải là tứ linh căn thì là ngũ linh căn, thiên phú cực kém, gã có lai lịch gì?
Thiếu niên niệm khẩu quyết, linh quang trên linh thuẫn lại mạnh lên mấy phần, Văn Kinh lại lùi vài bước, bị bức đến mép lôi đài, cố gắng chống đỡ.
Chỉ nghe một tiếng nứt vỡ, linh thuẫn màu lam bị đánh vỡ, Văn Kinh phi thân lên không, hai tay nhanh chóng phóng ra bốn đạo linh quang.
Trên không đồng thời phát ra hai tiếng rên trầm.
Văn Kinh trúng chiêu trên vai phải, máu chảy không ngừng, không nâng tay lên được.
Mắt và mũi của thiếu niên kia cũng trúng chiêu, sưng đỏ.
Vốn là Văn Kinh thấy gã chỉ lo tấn công, không thèm phòng ngự, cậu lại không thể hình thành lưỡi dao có lực sát thương mạnh, vì thế đã phóng cả bốn đạo linh quang lên mặt gã, thiếu niên đó không kịp né tranh, trúng hai đường, ngay cả mắt cũng nhất thời không mở ra được.
Văn Kinh không kịp hoàn hồn, tay trái vội phóng ra hai đường linh quang, nhắm thẳng vào vai thiếu niên.
Thiếu niên tuy không mở được mắt, nhưng tai lại nhẹ động, lật người ra sau tránh hai đường linh quang, còn chưa đứng vững, trước mặt lại chợt có cường phong nổi lên, lập tức đứng không vững, lùi liền vài bước.
Gã không biết bản thân đã lui đến mép võ đài. Đột nhiên, chân thiếu niên hẫng vào không, nhẹ kêu một tiếng, rớt xuống võ đài.
“Tuệ Thạch phong ‘chín mươi hai’ thắng! Hai nén hương!” Đệ tử chấp sự nhìn hai người một cái, kêu lên.
Dưới võ đài sớm đã tụ tập không ít người, xôn xao nghị luận thiếu niên thắng lợi là ai.
Văn Kinh từ cao nhìn xuống đệ tử kia, khóe môi nhếch cao. Đây là lần đầu tiên thắng lợi trong đời cậu, không tránh khỏi có chút khoa trương đắc ý, lúc vô ý quay đầu, chợt thấy một bóng người thon dài xa xa đang nhìn mình. Văn Kinh giật mình, thầm nghĩ Quân sư huynh sao lại đứng bên cạnh nhìn.
Cậu chợt nghĩ, Quân sư huynh là quân tử khiêm nhường, dáng vẻ của mình nhất định khiến hắn không thích, thế là vội vàng nhảy xuống, đỡ thiếu niên kia lên trong ánh mắt mọi người, thân thiết hỏi: “Ngươi có bị thương không?”
Cho dù nói thế, ánh mắt lại thấp thỏm bay về phía Quân Diễn Chi đằng kia.
Quân Diễn Chi cười nhạt, bỏ đi.
Thiếu niên được cậu dìu lên, chỉ cười nhạt: “Không cần đạo đức giả.”
Văn Kinh mím môi không nói, buông tay gã ra.
Lực tấn công của cậu thấp, không thể chọi cứng, tác chiến phải khéo léo. Dưới tình thế cấp bách không nghĩ ra cái gì, ngược lại đánh ra mấy chiêu mà Đoàn Hiên năm đó đã đánh cậu. Quả nhiên đau lâu, thì nhớ sâu, lúc nguy cấp trong đầu chỉ còn lại những thứ đó.
Văn Kinh khiêm tốn nói: “Ta thắng được là may mắn.”
Thiếu niên hơi mở mắt ra, cười nói: “Ta cũng cảm thấy vậy.”
Văn Kinh không còn gì để nói, gật đầu quay người đi.
Hôm nay, sau khi nghe ngóng xong Văn Kinh mới nhớ ra tên thiếu niên đó. Gã tên Du Tự, bình thường lặng lẽ không danh tiếng ở Bắc Nhạn phong, không ngờ trước khi thi đấu các phong, Bắc Nhạn phong chọn đệ tử, phát hiện gã đã lặng lẽ có tu vi tầng mười một luyện khí, ngay cả các sư huynh và bạn tốt cũng không biết, cực kỳ kinh ngạc.
… Thì ra cũng là một kẻ giả heo ăn hổ.
Sau trận đấu với Du Tự, khi Văn Kinh thi đấu dần có người quan sát, liên tiếp thắng hai trận, có một chút danh tiếng. Tiếc là sau đó gặp mấy sư huynh tầng mười hai tầng mười ba luyện khí, bị đánh mặt mũi xanh tím. Đặc biệt là đệ tử Thiên Hoành phong, cậu lại xui xẻo đụng trúng hai người, bị võ lực đè bẹp không đứng lên nổi.
Mấy ngày sau, thành tích vòng đầu được tuyên bố, Văn Kinh miễn cưỡng được chọn vào tám mươi hạng đầu. Tuy cậu chỉ rơi ở cuối, nhưng vẫn khiến trên dưới Tuệ Thạch phong cao hứng vang trời.
Quân Diễn Chi và Hạ Linh cũng vào tám mươi hạng đầu, cùng tiến vào vòng tỷ thí thứ hai.
Trong lòng Liễu Thiên Mạch hơi nổi nghi ngờ.
Tu vi của Hạ Linh cao, lại có sư phụ truyền thụ Tứ Minh Phong, vào vòng hai không lạ. Tuy Văn Kinh trẻ tuổi, nhưng sư phụ đối với cậu cực kỳ nghiêm khắc, mấy năm nay lại tiếng bộ cực lớn, có thể nhìn ra tư chất không bình thường.
Nhưng Quân Diễn Chi luôn làm theo con đường trung dung, bình thường cũng không nhìn ra chỗ nào đặc biệt, sao lần này lại lợi hại như thế?
Phải biết trận đấu của tu sĩ trúc cơ, thảm liệt hơn đệ tử luyện khí, có thể vào tám mươi hạng đầu đều là người thiên phú siêu nhiên, hoặc có gia học uyên thâm.
Chẳng qua, chút hoài nghi này chỉ duy trì một lát, đã bị niềm vui thay thế.
Có câu thiệt cùng chịu, vinh cùng hưởng, các sư đệ trong phong mạch có bản lĩnh đó, cuộc sống ở Tuệ Thạch phong tự nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều. Liễu Thiên Mạch tuyệt đối sẽ không nhỏ nhen, âm thầm ghen tỵ.
Còn sự kinh ngạc của những đệ tử phong khác, càng không cần phải nói.
Trên đời phàm là thế lực trẻ tuổi, sắp lớn mạnh, những thế lực đã thành hình khác thông thường sẽ có phản ứng như sau: Bước đầu tiên, hoài nghi, đàn áp, bóp chết thế lực mới nổi ngay từ trong nôi. Nếu không thành công, thế lực mới nổi kiên cường sống tiếp ngẩng đầu, phát triển lớn mạnh, thế lực thành hình biết không thể đè ép, liền bắt đầu giao hảo, kéo quan hệ, lợi dụng lẫn nhau.
Vì thế, Tuệ Thạch phong ngẩng đầu, chắc sẽ tạo nên ảnh hưởng nhất định đối với Thanh Hư kiếm tông.
Sau vòng tỷ thí đầu tiên, Văn Kinh còn được nghỉ ngơi vài ngày, còn Quân Diễn Chi và Hạ Linh phải lập tức tiến vào vòng chiến đấu, cùng các vị phong chủ Thanh Hư kiếm tông quá chiêu.
Tại sao vòng tỷ thí thứ hai của tu sĩ trúc cơ không giống như vòng một, dùng võ lực định thắng bại?
Thật ra ban đầu, cái này cũng là hảo ý. Thi đấu các phong năm năm một lần, tiến vào tám mươi hạng đầu đều là nhân tài của Thanh Hư kiếm tông. Đặc biệt là đệ tử trúc cơ, càng là trụ cột của Thanh Hư kiếm tông, có thể nhân cơ hội này cùng các phong chủ quá chiêu, làm quen một chút, để liên lạc tình cảm.
Tiếc rằng sau đó, kết quả phán định lại không chủ quan công bằng, tạo nên tranh cãi, có vài lần còn đánh nhau, tạo ra cảnh vô cùng lúng túng.
Để công bằng, Tịch Phóng mời tám vị phong chủ tọa trấn.
Bốn mươi tu sĩ trúc cơ tuần tự lên bục, trừ sư phụ của bổn phong, bất cứ phong chủ nào cũng có thể quá chiêu. Người có thể tiếp một chiêu, được nhận năm viên thạch tử. Người hai chiêu thì được mười viên, cứ thế mà luận.
Có tám vị phong chủ giám sát lẫn nhau, quá trình cũng quy phạm hơn trước kia nhiều, miễn cưỡng được xem là công bằng.
Danh tiếng của Hạ Linh vốn đã cao, lại có Tứ Minh Phong chân truyền, lúc ra trận chịu được bốn chiêu, một trong đó còn là tu sĩ kim đan của Thiên Hoành phong, Lục Trường Khanh.
Hạ Linh bị một chiêu của Lục Trường Khanh đánh cho thổ huyết, nhưng vẫn miễn cưỡng đứng lên, lạnh lùng nhìn. Lúc Lục Trường Khanh bước xuống, miệng mím chặt, không nói một lời, nhưng tán thưởng trong mắt lại không thể giấu được.
Hắn có hai mươi viên thạch tử, vị trí trong bốn mươi hạng đầu chắc đã giữ được.
Hôm nay, người dưới bục chen chúc, Văn Kinh khổ sở chờ đợi, cuối cùng đến ngày Quân Diễn Chi lên đấu.
Văn Kinh bước xuống giường, hồng quang đầy mặt: “Đa tạ sư huynh, đã tiến vào tầng mười một rồi.”
“Tốt lắm.” Quân Diễn Chi thờ ơ nhìn cậu.
Hắn đã thay quần áo từ sớm, thanh sam bình thường, thon dài thẳng tắp, tóc đen như mực, một sợi dây màu xanh cột hai lọn tóc dài ra sau đầu, rõ ràng là cách ăn mặc mộc mạc trang nhã, nhưng lại thanh lãnh tuyệt trần, làm người ta chỉ nhìn đã cảm thán.
Văn Kinh buột miệng thốt ra: “Sư huynh thật là khí chất tự nhiên…”
“… Đệ thích là được.” Quân Diễn Chi ôn giọng nói, lại nhẹ rũ đầu: “Thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi thôi.”
Văn Kinh vội vàng thay y phục, dẫn đường cho hắn.
Nơi thi đấu của các phong là quảng trường trước Thanh Hư đại điện, mấy tháng trước đã xây dựng xong tám võ đài, xung quanh dùng linh thạch hạ kết giới.
Một trăm sáu mươi đệ tử tham gia thi đấu, có tám mươi đệ tử luyện khí, tám mươi đệ tử trúc cơ, mỗi bên có võ đài riêng.
Liễu Thiên Mạch đã đợi ở đó từ lâu, phân thẻ bài trong tay ra.
Trên thẻ bài có một con số, thi đấu các phong áp dụng cách rút thăm, dựa vào bài vào đấu.
Cách này cũng coi như là công bằng.
Mỗi trận tỷ thí giới hạn trong năm nén hương, người chiến thắng trong một nén hương, sẽ được năm viên thạch tử nhỏ, người chiến thắng trong hai nén hương, thì được bốn viên thạch tử nhỏ, cứ thế mà suy, người chiến thắng trong năm nén hương, chỉ được một viên.
Nếu trong năm nén hương không phân thắng bại, thì hai người không được gì cả.
Sau mười trận đấu, vòng tỷ thí thứ nhất kết thúc, theo số lượng thạch tử giành được mà xếp hạng, đệ tử xếp sau tám mươi hạng đầu sẽ bị loại ra, chỉ còn tám mươi người tiếp tục tỷ thí vòng thứ hai.
Tỷ thí vòng thứ hai, đã có chút gay gắt.
Trong tám mươi người còn lại, đệ tử luyện khí và đệ tử trúc cơ nửa nọ nửa kia, không thể hỗn tạp. Thanh Hư kiếm tông từ đời đạo nhân Khô Mộc đã truyền xuống một quy củ, kéo dài đến nay, đệ tử luyện khí áp dụng hình thức hỗn chiến đào thải, mà đệ tử trúc cơ, sẽ do các phong chủ quá chiêu mà quyết định.
Vòng tỷ thí thứ hai, thực sự có chút bất công.
Kiểu hỗn chiến đào thải, là chỉ mười đệ tử luyện khí cùng lên võ đài đánh nhau, bốn người bị đá xuống trước sẽ bị loại, còn lại sáu người chiến thắng, được nhận mười viên thạch tử nhỏ.
Giành thắng lợi trong loại thí luyện này, toàn dựa vào năng lực nhanh chóng tìm bạn chiến đấu. Loại năng lực này trong tu chân giới là vô cùng quan trọng, nhưng đối với Tuệ Thạch phong không có nhân mạch và quan hệ, thì có chút khó khăn, dễ bị bài xích.
Một vài phong mạch lớn, như Thiên Hoành phong, đa phần đệ tử luyện khí đều có thể vào vòng tỷ thí thứ hai, vì thế trước khi thi đấu đã thương nghị sách lược, giao thiệp với phong mạch khác để tạm thời tổ đội, có thể giành được tiên cơ.
Mà tu sĩ trúc cơ bị các phong chủ quá chiêu khảo nghiệm, thì càng dễ dàng gian dối thiên vị.
Tình trạng này, cho đến tận mấy năm gần đây Tịch Phóng chủ trì Thanh Hư kiếm tông mới hơi cải biến.
Thi đấu các phong năm năm một lần, lần trước khi thi đấu, đúng dịp Hạ Linh vừa trúc cơ, so sánh với tu sĩ đã trúc cơ từ lâu khác, đương nhiên thua kém không ít, chưa thể qua được vòng một.
Vì thế, thi đấu năm nay vô cùng quan trọng.
Càng không cần nói, người thắng lợi còn nhận được lượng lớn linh thạch, linh đan, pháp bảo…
Trong điện vang lên một tiếng rồng gầm kéo dài, chỉ nghe Chu Cẩn đứng trên bục nói: “Vòng tỷ thí đầu tiên, chính thức bắt dầu. Bị thương không thể xuất chiêu, hoặc rớt xuống võ đài sẽ thua.”
Liễu Thiên Mạch phân phó mọi người vài câu, rồi tự tản ra.
Văn Kinh đi phân phát bài tử, ngồi bên cạnh đợi kết quả rút thăm, lúc vô cùng nhàm chán, cậu lại mở hệ thống xem giá trị nhân phẩm. Mấy chục cái khung nhỏ mở ra trong đầu, không ngoài dự liệu, vẫn là một vùng màu xanh.
Tiếp theo, cậu nhìn Văn Nhân Mộ mặc bạch y gần đó, trong lòng hơi kinh ngạc.
Mấy năm không gặp, tại sao giá trị nhân phẩm từ 800 giảm xuống khoảng 600? Hai năm nay hắn đã làm gì?
Tuy hệ thống giá trị nhân phẩm vốn đã khiến người ta không hiểu nổi, nhưng chuyển biến đột ngột như vậy cũng kỳ quái.
“Tuệ Thạch phong ‘chín mươi hai’ bước lên!” Đệ tử chấp sự chưởng quản võ đài “Cấn” gọi.
Văn Kinh vội leo lên bục chờ đợi.
Đang muốn tắt hệ thống giá trị nhân phẩm, trong tầm mắt lại xuất hiện một cái khung màu đỏ. Văn Kinh nhìn qua, chỉ cảm thấy thiếu niên leo lên võ đài y phục mộc mạc, tướng mạo thanh tú, khá quen mắt.
Thoáng chốc, khung màu đỏ biến mất, trở thành màu xanh.
Không bao lâu, lại biến thành màu đỏ.
Giá trị nhân phẩm không ngừng thay đổi khiến cậu nhớ tới một người, vừa chính vừa tà, nhưng không nhớ rõ tên.
“Ngươi còn nhớ ta?” Thiếu niên cười một cái.
Văn Kinh nhíu mày: “Ngươi là Bắc Nhạn phong…” Thiếu niên này chính là một trong những người mới cùng đoạt cờ nhập tông với cậu năm đó, nhưng nhất thời nghĩ không ra tên.
Thiếu niên cười nói: “Không nhớ sao? Đánh bại ngươi, ngươi liền nhớ.”
“Bắt đầu!” Đệ tử chấp sự quát.
Thiếu niên đó đột nhiên sầm mặt, một đạo linh quang mãnh liệt bay tới Văn Kinh, hình dạng như đao, tránh khỏi chỗ yếu hại của thân thể, nhắm vào vai cậu.
Văn Kinh lật tay phải lại, trong lòng bàn tay xuất hiện một linh thuẫn màu lam. Hai cỗ linh quang va nhau, phóng ra ánh sáng rực rỡ, Văn Kinh cũng bị linh khí của đối phương đẩy lùi vài bước, trên mặt lộ ra hàn quang.
Đệ tử xem họ tỷ thí vốn không nhiều, nhưng lại bị một kích một cản này thu hút, ồn ào nghị luận.
Hai người tuổi chẳng qua mười sáu mười bảy, nhưng tu vi đã trên dưới tầng mười luyện khí, nhưng chưa từng nghe tới, yên ắng vô thanh, chắc không phải là đệ tử tư chất cao.
Đặc biệt là đệ tử xuất chiêu đó, rất thành thục trong việc nắm vững linh quang, người bình thường ít nhất phải luyện mười năm tám năm mới có thể hình thành đao quang như thế, ngộ tính trời sinh này làm người khác phải tặc lưỡi.
Văn Kinh run tay phải, hơi chống đỡ không nổi, thông qua cường quang nhìn vào, lại thấy đối phương vẫn đang cười nhạt.
Cậu cắn chặt răng, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
Cậu là tam dương chi thể, vì thế trong ba năm từ tầng năm luyện khí tăng lên tầng mười một, thiếu niên này không phải là tứ linh căn thì là ngũ linh căn, thiên phú cực kém, gã có lai lịch gì?
Thiếu niên niệm khẩu quyết, linh quang trên linh thuẫn lại mạnh lên mấy phần, Văn Kinh lại lùi vài bước, bị bức đến mép lôi đài, cố gắng chống đỡ.
Chỉ nghe một tiếng nứt vỡ, linh thuẫn màu lam bị đánh vỡ, Văn Kinh phi thân lên không, hai tay nhanh chóng phóng ra bốn đạo linh quang.
Trên không đồng thời phát ra hai tiếng rên trầm.
Văn Kinh trúng chiêu trên vai phải, máu chảy không ngừng, không nâng tay lên được.
Mắt và mũi của thiếu niên kia cũng trúng chiêu, sưng đỏ.
Vốn là Văn Kinh thấy gã chỉ lo tấn công, không thèm phòng ngự, cậu lại không thể hình thành lưỡi dao có lực sát thương mạnh, vì thế đã phóng cả bốn đạo linh quang lên mặt gã, thiếu niên đó không kịp né tranh, trúng hai đường, ngay cả mắt cũng nhất thời không mở ra được.
Văn Kinh không kịp hoàn hồn, tay trái vội phóng ra hai đường linh quang, nhắm thẳng vào vai thiếu niên.
Thiếu niên tuy không mở được mắt, nhưng tai lại nhẹ động, lật người ra sau tránh hai đường linh quang, còn chưa đứng vững, trước mặt lại chợt có cường phong nổi lên, lập tức đứng không vững, lùi liền vài bước.
Gã không biết bản thân đã lui đến mép võ đài. Đột nhiên, chân thiếu niên hẫng vào không, nhẹ kêu một tiếng, rớt xuống võ đài.
“Tuệ Thạch phong ‘chín mươi hai’ thắng! Hai nén hương!” Đệ tử chấp sự nhìn hai người một cái, kêu lên.
Dưới võ đài sớm đã tụ tập không ít người, xôn xao nghị luận thiếu niên thắng lợi là ai.
Văn Kinh từ cao nhìn xuống đệ tử kia, khóe môi nhếch cao. Đây là lần đầu tiên thắng lợi trong đời cậu, không tránh khỏi có chút khoa trương đắc ý, lúc vô ý quay đầu, chợt thấy một bóng người thon dài xa xa đang nhìn mình. Văn Kinh giật mình, thầm nghĩ Quân sư huynh sao lại đứng bên cạnh nhìn.
Cậu chợt nghĩ, Quân sư huynh là quân tử khiêm nhường, dáng vẻ của mình nhất định khiến hắn không thích, thế là vội vàng nhảy xuống, đỡ thiếu niên kia lên trong ánh mắt mọi người, thân thiết hỏi: “Ngươi có bị thương không?”
Cho dù nói thế, ánh mắt lại thấp thỏm bay về phía Quân Diễn Chi đằng kia.
Quân Diễn Chi cười nhạt, bỏ đi.
Thiếu niên được cậu dìu lên, chỉ cười nhạt: “Không cần đạo đức giả.”
Văn Kinh mím môi không nói, buông tay gã ra.
Lực tấn công của cậu thấp, không thể chọi cứng, tác chiến phải khéo léo. Dưới tình thế cấp bách không nghĩ ra cái gì, ngược lại đánh ra mấy chiêu mà Đoàn Hiên năm đó đã đánh cậu. Quả nhiên đau lâu, thì nhớ sâu, lúc nguy cấp trong đầu chỉ còn lại những thứ đó.
Văn Kinh khiêm tốn nói: “Ta thắng được là may mắn.”
Thiếu niên hơi mở mắt ra, cười nói: “Ta cũng cảm thấy vậy.”
Văn Kinh không còn gì để nói, gật đầu quay người đi.
Hôm nay, sau khi nghe ngóng xong Văn Kinh mới nhớ ra tên thiếu niên đó. Gã tên Du Tự, bình thường lặng lẽ không danh tiếng ở Bắc Nhạn phong, không ngờ trước khi thi đấu các phong, Bắc Nhạn phong chọn đệ tử, phát hiện gã đã lặng lẽ có tu vi tầng mười một luyện khí, ngay cả các sư huynh và bạn tốt cũng không biết, cực kỳ kinh ngạc.
… Thì ra cũng là một kẻ giả heo ăn hổ.
Sau trận đấu với Du Tự, khi Văn Kinh thi đấu dần có người quan sát, liên tiếp thắng hai trận, có một chút danh tiếng. Tiếc là sau đó gặp mấy sư huynh tầng mười hai tầng mười ba luyện khí, bị đánh mặt mũi xanh tím. Đặc biệt là đệ tử Thiên Hoành phong, cậu lại xui xẻo đụng trúng hai người, bị võ lực đè bẹp không đứng lên nổi.
Mấy ngày sau, thành tích vòng đầu được tuyên bố, Văn Kinh miễn cưỡng được chọn vào tám mươi hạng đầu. Tuy cậu chỉ rơi ở cuối, nhưng vẫn khiến trên dưới Tuệ Thạch phong cao hứng vang trời.
Quân Diễn Chi và Hạ Linh cũng vào tám mươi hạng đầu, cùng tiến vào vòng tỷ thí thứ hai.
Trong lòng Liễu Thiên Mạch hơi nổi nghi ngờ.
Tu vi của Hạ Linh cao, lại có sư phụ truyền thụ Tứ Minh Phong, vào vòng hai không lạ. Tuy Văn Kinh trẻ tuổi, nhưng sư phụ đối với cậu cực kỳ nghiêm khắc, mấy năm nay lại tiếng bộ cực lớn, có thể nhìn ra tư chất không bình thường.
Nhưng Quân Diễn Chi luôn làm theo con đường trung dung, bình thường cũng không nhìn ra chỗ nào đặc biệt, sao lần này lại lợi hại như thế?
Phải biết trận đấu của tu sĩ trúc cơ, thảm liệt hơn đệ tử luyện khí, có thể vào tám mươi hạng đầu đều là người thiên phú siêu nhiên, hoặc có gia học uyên thâm.
Chẳng qua, chút hoài nghi này chỉ duy trì một lát, đã bị niềm vui thay thế.
Có câu thiệt cùng chịu, vinh cùng hưởng, các sư đệ trong phong mạch có bản lĩnh đó, cuộc sống ở Tuệ Thạch phong tự nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều. Liễu Thiên Mạch tuyệt đối sẽ không nhỏ nhen, âm thầm ghen tỵ.
Còn sự kinh ngạc của những đệ tử phong khác, càng không cần phải nói.
Trên đời phàm là thế lực trẻ tuổi, sắp lớn mạnh, những thế lực đã thành hình khác thông thường sẽ có phản ứng như sau: Bước đầu tiên, hoài nghi, đàn áp, bóp chết thế lực mới nổi ngay từ trong nôi. Nếu không thành công, thế lực mới nổi kiên cường sống tiếp ngẩng đầu, phát triển lớn mạnh, thế lực thành hình biết không thể đè ép, liền bắt đầu giao hảo, kéo quan hệ, lợi dụng lẫn nhau.
Vì thế, Tuệ Thạch phong ngẩng đầu, chắc sẽ tạo nên ảnh hưởng nhất định đối với Thanh Hư kiếm tông.
Sau vòng tỷ thí đầu tiên, Văn Kinh còn được nghỉ ngơi vài ngày, còn Quân Diễn Chi và Hạ Linh phải lập tức tiến vào vòng chiến đấu, cùng các vị phong chủ Thanh Hư kiếm tông quá chiêu.
Tại sao vòng tỷ thí thứ hai của tu sĩ trúc cơ không giống như vòng một, dùng võ lực định thắng bại?
Thật ra ban đầu, cái này cũng là hảo ý. Thi đấu các phong năm năm một lần, tiến vào tám mươi hạng đầu đều là nhân tài của Thanh Hư kiếm tông. Đặc biệt là đệ tử trúc cơ, càng là trụ cột của Thanh Hư kiếm tông, có thể nhân cơ hội này cùng các phong chủ quá chiêu, làm quen một chút, để liên lạc tình cảm.
Tiếc rằng sau đó, kết quả phán định lại không chủ quan công bằng, tạo nên tranh cãi, có vài lần còn đánh nhau, tạo ra cảnh vô cùng lúng túng.
Để công bằng, Tịch Phóng mời tám vị phong chủ tọa trấn.
Bốn mươi tu sĩ trúc cơ tuần tự lên bục, trừ sư phụ của bổn phong, bất cứ phong chủ nào cũng có thể quá chiêu. Người có thể tiếp một chiêu, được nhận năm viên thạch tử. Người hai chiêu thì được mười viên, cứ thế mà luận.
Có tám vị phong chủ giám sát lẫn nhau, quá trình cũng quy phạm hơn trước kia nhiều, miễn cưỡng được xem là công bằng.
Danh tiếng của Hạ Linh vốn đã cao, lại có Tứ Minh Phong chân truyền, lúc ra trận chịu được bốn chiêu, một trong đó còn là tu sĩ kim đan của Thiên Hoành phong, Lục Trường Khanh.
Hạ Linh bị một chiêu của Lục Trường Khanh đánh cho thổ huyết, nhưng vẫn miễn cưỡng đứng lên, lạnh lùng nhìn. Lúc Lục Trường Khanh bước xuống, miệng mím chặt, không nói một lời, nhưng tán thưởng trong mắt lại không thể giấu được.
Hắn có hai mươi viên thạch tử, vị trí trong bốn mươi hạng đầu chắc đã giữ được.
Hôm nay, người dưới bục chen chúc, Văn Kinh khổ sở chờ đợi, cuối cùng đến ngày Quân Diễn Chi lên đấu.
/92
|