Ai Là Kẻ Thứ Ba

Chương 18: Kẻ trong sạch như tôi đã biến thành vợ hai bất hạnh nhất như thế nào

/24


Tôi thấy mình là người đàn bà bất hạnh nhất trên đời này. Khi qu Xuyên, tôi không biết anh ấy đã có vợ. Tuy đã gần bốn mươi tuổi, nhưng nom Xuyên vẫn rất trẻ, phong độ, lại được tổng giám đốc công ty yêu chiều, khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ anh ấy. Và khi gặp người có nhan sắc như tôi, Xuyên cũng bị tình yêu sét đánh. Chẳng bao lâu Xuyên mua một chung cư cao cấp ở Bắc Kinh, sống chung với tôi. Nhìn vật dụng trong nhà đều thuộc dạng đắt tiền, tôi thấy lòng rất dễ chịu. Nghĩ lại thấy tôi chỉ là một cô gái tốt nghiệp hết cấp ba, từ nông thôn ra thành phố làm nhân viên quèn, lại có thể được sống sung sướng đến vậy. Một thời gian sau, cứ cách vài ngày tôi lại mời một số chị em gái tới nhà chơi. Trong con mắt trầm trồ ngưỡng mộ của họ, tôi như bay lên chín tầng mây, người cứ lâng lâng, ngay cả khi đang ngủ cũng bật cười.

Xuyên nói anh ấy rất bận, không thể về nhà thường xuyên nhưng cứ tới cuối tháng lại gửi cho tôi rất nhiều tiền để tiêu vặt. Trước đây tôi chưa từng thấy nhiều tiền đến vậy và bắt đầu mua sắm quần áo đắt tiền, vào các tiệm Spa cao cấp, ăn bận chải chuốt, ra vào những nơi sang trọng. Tôi rất yêu Xuyên. Mỗi lần anh ấy tới chỗ tôi, tôi đều làm những món ăn mà anh ấy thích và hết sức dịu dàng. Anh ấy thường đưa tôi đi tham dự một số tiệc tùng cá nhân. Khi người khác nhìn anh ấy đầy ngưỡng mộ, gương mặt anh ấy lại tràn ngập niềm tự hào không giấu giếm. Có thể khiến anh ấy kiêu hãnh, tôi rất vui sướng. Tôi cũng rất thích cuộc sống xa hoa nhẹ nhàng mà anh cho tôi. Nhưng Xuyên mãi vẫn không chịu hứa lấy tôi. Đã mấy lần tôi có thai nhưng đều bị anh ấy ép phải phá. Anh ấy luôn lấy cớ tôi quá nhỏ dù tôi đã hai mươi tư tuổi và ở quê tôi, các cô gái trạc cỡ tuổi tôi đều làm mẹ cả. Vả lại tuổi tác anh ấy cũng không nhỏ nữa. Nhưng tôi không hề thấy anh ấy có chút gì sốt ruột.

Trong hai năm sống chung, anh ấy luôn lấy lý do quá bận nên vẫn chưa đưa tôi về thăm quê anh ấy ở Quảng Châu. Về gia đình mình, anh ấy cũng không nói nhiều. Và mỗi dịp lễ tết hàng năm, tôi luôn phải ở một mình cô đơn. Gọi vào di động anh ấy, nếu không tắt máy cũng không có ai nghe. Mấy người bạn chơi mạt chược của tôi đều là gái bao của các đại gia. Tôi thấy cuộc sống của mình cũng không khác gì họ. Đúng lúc tôi nhận thức được điều này, vợ anh ấy xuất hiện cùng mấy gã thanh niên lực lưỡng. Qua những lời kêu gào hò hét của cô ta, tôi mới hiểu được ra chân tướng sự thật. Thì ra Xuyên đã là bố của hai đứa con. Công ty của anh ấy không phải của mình anh ấy, mà là sự nghiệp của cả gia đình vợ. Anh ấy chẳng qua chỉ là một kẻ làm thuê cao cấp. Tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn thì họ đã dọn xong quần áo của tôi vào một túi xách. Tất cả đồ đáng tiền trong nhà đều bị họ giữ lại. Tiếp đó tôi và cái túi đáng thương đó đều bị họ vứt ra ngoài cửa.

Trong tiết đông lạnh giá, tôi co rúm người ngồi bên cái cột điện thoại liên tiếp bấm di động của anh ấy, muốn anh ấy giải thích và đền bì thỏa đáng cho tôi. Nhưng suốt nửa ngày trời, anh ấy không hề bắt máy rồi tắt máy hẳn. Tôi nghĩ ra trăm kế để tìm tới công ty anh ấy nhưng kết quả được biết anh ấy đã bị thuyên chuyển tới một công ty nhỏ ở phía Nam, công ty mẹ do vợ anh ấy tiếp quản. Đó là cuộc tình đầu tiên trong đời tôi. Anh ấy đã lừa tôi như vậy rồi lại vứt bỏ tôi thật vô tình. Tôi uất ức tới mức ngất đi. Nghĩ lại mình đã vì anh ấy mà hi sinh tuổi xuân và tình yêu, giờ đây lại bị cái kết thảm hại đến vậy. Gần đây trên báo chí tôi thấy một cụm từ mới, gọi là “vợ hai không lỗi lầm”. Nghe nói trong một hội nghị mang tính toàn quốc vừa qua, có người đã đề cập tới sự việc này, kiến nghị rằng những “bà vợ hai không có lỗi” này nếu quả thực kinh tế khó khăn, bị lừa gạt về tình cảm thì phải được bảo vệ quyền lợi về tài sản. Giờ đây tôi không có việc làm, không nhà cửa, nên thấy mình rất đúng trường hợp này. Không biết pháp luật có giúp tôi bảo vệ được quyền lợi của mình không?

- Một cô gái bất hạnh –

6. Con đường đau khổ của hai mươi năm làm người tình trong bóng tối

Nhân vật chính: Lâm, nữ, bốn mươi tuổi, độc thân. Hai năm trước, cô gặp được Giang Thuần và từ đó đắm đuối với anh ta không rời. Vợ anh ta bị tim nặng nên Giang Thuần hết mực chăm sóc vợ. Anh và Lâm tuy yêu nhau nhưng không muốn thành tội phạm gây hại tới vợ. Lâm cho rằng đợi khi Thuần đứng tuổi, đợi khi vợ anh ta không còn nữa, cô sẽ danh chính ngôn thuận chăm sóc anh… Thật không ngờ, họ không kịp đợi tới ngày đó, Giang Thuần đã mắc bệnh ung thư hiểm nghèo.

Lời của Lâm: Tất cả tình cảm ngoài hôn nhân hầu như đều là “nhìn thấy ánh sáng mà chết”. Tôi không oán trách gì, chỉ nói sự thật. Nếu nói rằng tình yêu giữa hai người là tuyệt đẹp thì tình yêu giữa ba người là tàn khốc. Dù có nhìn thấy nó đẹp chăng nữa cũng là vì tàn khốc nên mới nảy sinh một kiểu đẹp mệt mỏi. Nó cũng như balê, cứ nhảy tới nhảy lui mãi không ngừng, nhảy tới khi tuyệt vọng.

Anh nói xem tôi có ý đồ gì? Tôi qu anh ấy lúc đó, anh ấy đã bốn mươi tuổi rồi. Năm anh ấy mất, anh đã sáu mươi tuổi. Vậy tôi âm mưu chiếm đoạt tiền bạc hay con người anh ấy? Hay để được anh ấy chăm sóc, hay để chia tài sản cùng anh ấy? Khi anh ấy mất, tóc bạc trắng, nom như một ông già. Nhưng cũng rất lạ rằng, tôi ngắm anh ấy vẫn không nỡ buông đi, phảng phất như thể thấy lại cảnh đầu tiên gặp anh ấy trong phòng bệnh vào hai mươi năm trước. Cảnh đó tôi muốn quên đi mà không thể quên nổi, nó như khắc sâu trong trái tim tôi.

Tôi luôn nhớ tới một chàng bác sĩ uy nghiêm, thông minh, tháo vát hồi đó. Khi anh ấy còn trẻ, đôi mắt như có thần, nhìn kẻ khác hơi thể người ta là một chú hươu non. Tại sao tôi không thể nào quên được đôi mắt của anh ấy nhỉ? Vì lúc đó trong bệnh viện, anh ấy bịt khẩu trang cả ngày, khiến mắt và tóc anh ấy vô cùng nổi bật. Mái tóc đ của anh ấy có chỗ quăn tự nhiên. Con gái anh ấy cũng có tóc quăn tự nhiên, hoàn toàn di truyền từ cha.

Tôi đã nhìn thấy vợ anh ấy, chỉ một lần thôi. Ngoài lần đó ra, tôi chỉ nhìn thấy hình. Đó là một phụ nữ trắng trẻo, lặng lẽ. Hoặc nói một cách khác, đó là một phụ nữ tốt, là dạng phụ nữ mà rất nhiều người đàn ông lấy xong mang về để ở nhà rất yên tâm. Huống hồ cô ấy còn sinh cho anh ấy một đứa con gái. Nghe mọi người kể vợ anh ấy bị bệnh tim rất nặng, phải chịu rất nhiều khổ sở mới sinh được đứa con này. Tôi cũng là phụ nữ, hiểu rằng một người phụ nữ nếu dám mạo hiểm tính mạng mình để sinh con cho một người đàn ông thì cô ấy nhất định là rất yêu anh ta. Có lúc hiến dâng cũng là một dạng hạnh phúc cực điểm. Người phụ nữ này đã thể nghiệm được điều đó, cũng đạt được báo đáp. Dù sao, cô ấy đã vượt qua được điều đó. Dưới vẻ bề ngoài yếu ớt, nhất định cô ấy có một trái tim kiên định.

Thật kỳ lạ, đối với một phụ nữ vốn là tình địch của tôi, tôi không thấy thù hận một chút nào. Thậm chí tôi còn có cảm giác hai chúng tôi rất gần gũi nhau, cũng rất giống nhau. Dù sao chúng tôi đều yêu chung một người đàn ông. Cô ấy như một phần khác của con người tôi. Đúng là như vậy, tôi thường tưởng tượng mình là cô ấy. Tôi thấy mình tuy chưa từng cưới Giang Thuần nhưng tôi cũng là vợ anh ấy, một cô vợ khác. Tôi thấy điều này không có gì mâu thuẫn. Đương nhiên tôi đứng ở góc độ hồng nhan tri kỉ của một người đàn ông mà nói, tôi không biết nếu mình là vợ anh ấy, liệu tôi có nghĩ như vậy không? Con người đều ích kỉ như nhau. Vấn đề này đối với tất cả các bà vợ mà nói, e rằng đáp án chỉ có một. Thật đáng tiếc là, tôi không có cái số đó. Suốt đời này, ngay cả tư cách ích kỉ trong tình yêu, tôi cũng bị tước đoạt mất. Cũng giống như mỗi lần anh ấy vội vàng từ chỗ tôi trở về, chưa bao giờ anh ấy ở lại qua đêm với tôi. Tuy tôi biết rõ những gì chờ đón chỉ là một buổi sáng thông thường nhất… Thân thế tôi đã bị quyết định rồi. Tôi chỉ có thể cùng người khác chung hưởng, và nhất thiết phải dùng cách không được đàng hoàng nhìn thấy ánh sáng như vậy. Tình cảm ngoài hôn nhân, hầu như đều là kiểu “nhìn thấy ánh sáng là chết”. Tôi không oán thán, tôi chỉ nói sự thật.

Trong tình yêu cũng có sự giao thoa sinh tử. Tôi cho rằng vợ anh ấy và anh ấy cũng vậy. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng dùng sức mạnh của mình để chia rẽ bọn họ. Một là về đạo đức tôi không cho phép, hai là tôi biết họ cũng không thể chia rời nhau. Người phụ nữ đó và tôi cũng vậy, năm đó đều là bệnh nhân của anh ấy. Nhưng cô ấy may mắn hơn tôi vì cô ấy đến sớm hơn tôi mười mấy năm. Nếu tính không sai khi tôi mới lên tiểu học, họ đã yêu nhau rồi…

Tôi vĩnh viễn không thể quên được mùa hè năm đó. Từ sau khi qu nhau, cuộc sống của tôi như chỉ có một mùa hè đó. Nó rực rỡ huy hoàng, bất kể trong giấc mơ hay trong kí ức, đều không thể phai màu. Lúc đó tôi mười chín hay hai mươi tuổi nhỉ? Không hiểu sao tôi đột nhiên bị viêm phổi. Lúc đó trong nhà cũng không có ai. Cha mẹ tôi đi ra ngoại tỉnh thăm bà ngoại, em trai lại đang đi lính. Tôi xin cơ quan nghỉ phép, cứ ngỡ bệnh vặt nhưng không ngờ sốt cao liên tục mấy ngày. Khi đồng nghiệp tới thăm, người tôi đã nóng bừng bừng. Thế nên họ đưa tôi vào một bệnh viện lớn gần đó.

Nói ra thật tình cờ, Giang Thuần làm việc đúng ở đó. Hôm đó là ngày anh ấy trực và tôi nằm trong khu vực bệnh nhân mà anh ấy quản lý. Vì thế việc chúng tôi qu nhau không thể không nói là có cơ duyên ngẫu nhiên. Đó chính là số phận của tôi, bao gồm cả cuộc gặp gỡ nên duyên này cũng là bước đệm cho câu chuyện của chúng tôi sau này. Những ngày đó, anh ấy chăm sóc tôi như chăm sóc một đứa trẻ, nói năng rất nhẹ nhàng, ngày nào cũng kiểm tra phòng bệnh và không quên hỏi thăm tôi dăm câu.

Ngoài các đồng nghiệp nam ở cùng cơ quan, tôi chưa từng tiếp xúc với đàn ông khác. Nhớ hồi đầu, sau khi mẹ sinh em trai, gửi tôi về nhà bà nội ở tỉnh khác. Tôi sống ở đó suốt cho tới khi lên cấp ba mới chuyển trường về nhà nên thiếu hụt tình yêu thương của cha mẹ. Sự xuất hiện của Giang Thuần đã thỏa mãn cho tôi khát khao đó. Chẳng hạn có một người như bố mình chăm sóc cho mình uống thuốc, có những lời hỏi han ân cần của bậc tiền bối và những trói buộc… Năm đó, tôi vẫn chưa yêu ai nhưng đã đọc không ít tiểu thuyết của Quỳnh Dao. Tôi rất thích nhân vật Phi Vân Phàm trong tác phẩm ‘Một giấc mơ của bà’. Đó là một mẫu người đàn ông trưởng thành có tình cảm sâu đậm khiến người ta dễ cảm động nhất. Tôi bắt đầu trông ngóng những thời khắc anh ấy tới thăm phòng bệnh, khắc khoải chờ đợi tiếng bước chân anh ấy. Có lúc thậm chí tôi còn mong mình tốt nhất mắc chút bệnh gì đó để anh ấy dừng lại trước giường tôi lâu hơn một phút… Tôi thích ánh mắt anh ấy nhìn tôi, hỏi tôi, có phải thấy khó chịu không? Cảm giác sau khi uống thuốc ra sao… Tôi nghĩ hẳn mình đã yêu anh ấy mất rồi.

Tôi không nhịn nổi mơ mộng, tất cả sự chăm sóc, bảo vệ của anh ấy đối với tôi biết đâu vì anh ấy cũng có tình cảm với tôi. Tôi cứ bị suy nghĩ đó khích lệ, chỉ cần vừa nhìn thấy anh ấy, tôi đã mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt anh ấy. Nhưng anh ấy luôn lảng nhìn ra nơi khác… Tôi đã thấy rõ trong ánh mắt đó không có nhiều thứ… nên tôi thậm chí đã rơi lệ… Tình cảm đó mãi tới giờ vẫn chưa gỡ ra nổi. Tôi cứ canh cánh mãi thứ tình cảm không đủ sét đánh của anh ấy đối với tôi. Sau đó tôi đã từng hỏi anh ấy. Tôi hỏi rằng có phải thời gian tôi nằm viện, anh ấy đã thích tôi rồi không? Anh ấy đáp không phải, anh ấy đối với bệnh nhân nào cũng vậy.

Tôi biết anh ấy không nói dối, mà dẫu có thật thì có thể sao nào? Anh ấy không qu những lời ngọt ngào. Như vậy cũng tốt, mà cũng không tốt hoặc đó chính là đặc trưng của con người ở anh ấy. Một là một, hai là hai, rất vụng về không biết nịnh cho người ta vui lòng.

Lúc xuất viện, tuy nom tôi trông vui vẻ nhưng thật ra trong lòng lại nặng trĩu một hình bóng. Hơn một năm sau, tôi thấy lòng nặng nề. Điều này dẫu người khác không dễ nhận ra nhưng cha mẹ tôi đã nhận ra. Họ phát hiện thấy tôi không còn thích nói cười như trước nữa, mà thích ngồi một mình, có lúc lại khóc thầm. Nỗi tương tư vô vọng của tôi đối với Giang Thuần trong mắt cha mẹ tôi lại bị coi là “thất tình”. Thế nên hai người bắt đầu ra sức giới thiệu bạn trai cho tôi. Đương nhiên họ không hay biết rằng trong lòng tôi đã có đối tượng. Nếu họ biết người đó không chỉ lớn hơn tôi hai mươi tuổi, mà còn đã kết hôn, nhất định cả hai sẽ ngất lịm mất.

Hồi đó xã hội còn rất nhạy cảm với chuyện này. Dư luận luôn đả kích nặng nề kẻ thứ ba. Nếu bạn ở ngoài có một kẻ thứ ba hoặc bị coi là kẻ thứ ba của người khác, điều đó có nghĩa trước tiên bạn sẽ bị tử hình ở tòa án đạo đức. Cũng có thể bị mất các quyền lợi như chia nhà, tăng lương… Thế nên tôi không có tâm trí nào đi gặp người đàn ông khác. Nhưng thà gặp xong rồi khước từ còn tốt hơn là tôi thừa nhận mình yêu phải người đàn ông có vợ.

Tôi còn nhớ mẹ giới thiệu cho tôi một chàng trai làm ở bưu điện, rồi một giáo viên trung học. Ngay từ lần gặp đầu tiên, họ đã đồng ý muốn cùng tôi qua lại tiếp nhưng kết quả đều bị tôi mượn cớ khước từ. Từ đó tôi và mẹ gây gổ nhau không vui. Vì trong đó có một người mà cha mẹ tôi đều rất ưng ý. Họ không hiểu rốt cục tôi ra sao nữa… Nói đi nói lại, tôi cũng có sai thật. Đầu óc tôi chỉ quanh đi quẩn lại toàn ngập tràn hình bóng Giang Thuần. Như thể đó là một cơn nghiện ngoan cố, cố dứt cũng không dứt được. Tôi nghĩ mãi không ra cách gì để có thể khiến anh ấy hiểu cho lòng tôi. Sau này có thể được ở bên nhau hay không, không quan trọng, có bị người khác cho là kẻ thứ ba hay không cũng không quan trọng. Điều quan trọng duy nhất chính là tôi muốn anh ấy biết rằng tôi yêu anh ấy. Anh ấy có chấp nhận hay không, không quan trọng, chỉ cần anh ấy biết, thế là đủ.

Giờ nghĩ lại lúc đó tôi thực sự điên quá. Nhìn bề ngoài cứ tưởng tôi là người rất dịu dàng nhưng thực ra lúc cứng đầu thì có chín cái đầu trâu cũng không kéo lại nổi. Có thể đúng là do ông trời thương xót tôi, cơ hội đã ập tới rất nhanh. Hôm đó một đồng nghiệp của tôi bị ốm. Tôi theo lời dặn dò của chủ nhiệm đã đưa cô ấy tới bệnh viện. Lúc đi, tim tôi đập thùm thụp như thể linh cảm được ngày hôm nay sẽ gặp anh ấy. Quả nhiên lúc lấy số khám bệnh, tôi nhìn thấy anh ấy đi qua, tay cầm sổ bệnh án, vừa đi vừa lật xem. Tôi không kịp nghĩ gì, chạy vội tới, hối hả tới trước mặt anh ấy, không kịp giữ phép tắc. Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau kể từ lần anh ấy xuất viện. Tôi rất xúc động. Anh ấy bị tôi chặn lại, rõ ràng cũng giật mình, sau đó định thần nhìn kĩ mới phát hiện ra tôi. Điều khiến tôi vui sướng là anh ấy vừa nhìn đã nhận ra tôi: “Thì ra là cô à, sao? Lại có chỗ nào thấy khó chịu?”

Tôi lắc đầu, rồi lại ra sức gật đầu, thấy trái tim mình như thể lập tức rớt ra khỏi lồng ngực. Anh ấy cười, tuy vẫn đeo khẩu trang nhưng tôi có thể nhận ra, anh ấy đang cười, vì những nếp nhăn nơi khóe mắt anh ấy co hết lại. Anh ấy hỏi: “Vậy là tôi có vấn đề?” Tôi thở dài một hơi, đáp: “Là có chuyện muốn nhờ hỏi anh. Nếu có thể sau khi tan giờ làm hôm nay, em đứng ngoài bệnh viện chờ bác sĩ nhé, được không?” Anh ấy gật đầu rất nhẹ nhõm, quả nhiên đã đồng ý. Lúc đó tôi căng thẳng suýt khóc. Tôi đã nói mà, anh ấy luôn là một bác sĩ tốt nên đồng ý tan giờ làm gặp tôi. Nhất định anh ấy nghĩ rằng tôi hỏi han về tình hình bệnh tật. Khi vừa từ bệnh viện đi ra, chưa đợi tôi nói gì, anh ấy đã mời tôi ăn cơm.

Thì ra anh ấy đã biết hết, thì ra ngay từ đầu anh ấy đã nhận ra điều tôi muốn nói với anh ấy không phải là xin tư vấn chữa bệnh, mà là một cô gái trẻ đã rơi vào lưới tình của anh. Có lẽ do lưới tình đó đã không phải là lần đầu có người rơi vào. Tôi như người bị mê ngủ, ngoan ngoãn đi sau anh ấy, để mặc anh ấy đưa đi tới bất kì nơi nào. Lòng tôi ngập tràn hoan hỉ nhưng không biết làm thế nào để mở miệng. Anh đưa tôi đến một tiệm ăn nhỏ yên tĩnh. Đó là nơi mà anh ấy và vợ thích nhất. Tôi biết dụng ý của anh ấy. Anh ấy hy vọng dùng cách uyển chuyển này xóa bỏ ý đồ của tôi. Tôi ngồi đó, thấy thật ấm ức, đương nhiên là phần lớn là tủi thân cho mình. Thoắt một cái tôi nhớ lại rất nhiều chuyện không vui vẻ từ trước đến nay. Rồi đầu óc lại nhớ tới món nợ anh ấy, phảng phất như thể tất cả như anh ấy tạo ta. Thế là tôi khóc, khóc rất thương tâm, khóc tới mức anh ấy phải đứng lên vì sợ khách khứa xung quanh thấy nghi ngờ. Họ sẽ thấy ngờ vực vì mối quan hệ bất thường giữa hai chúng tôi. Anh ấy gọi cho tôi một ly nước ấm. Tôi khẽ nghịch cái ly trong tay, vẫn khóc không ra lời nhưng không dám ngẩng đầu lên. Giang Thuần cẩn thận hỏi: “Có phải tôi làm sai điều gì khiến cô hiểu lầm?”. “Em mới mới là người lầm lẫn”, tôi ngẩng đầu lên đáp, “Em cũng không muốn như vậy. Em cũng không biết tại sao em lại thích anh”. Cứ nói, nước mắt tôi lại trào ra.


/24

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status