Anh ta là một kẻ chơi bời, chỉ cần tình dục, tự hỏi xem mình chơi nổi không?
Tuyệt đối đừng đẩy vấn đề chuyển hướng xem mình có yêu anh ta hay không. Hỏi đối phương xem có yêu mình không hoặc mình có yêu đối phương không luôn luôn là vấn đề rất vớ vẩn và không thích hợp nhất của người phụ nữ.
Người được hẹn phỏng vấn: Lilian, ba mươi tuổi, trợ lý cao cấp.
Không biết từ trong bộ phim nào từng nói, người đàn bà ở nhà không thể nào tha thứ cho việc chồng ngoại tình. Chỉ có đàn bà từng ăn vụng mới có thể hiểu được tâm tư của đàn ông cần giải tỏa. Tôi luôn cho rằng chẳng qua đó là lý do của đám đàn bà dâm loạn, còn phụ nữ tốt không bao giờ sa ngã cả. Nhưng từ sau khi gặp P, tôi mới nhận thấy tình dục là phản ứng tự nhiên phức tạp biết bao. Ông trời cũng biết rằng từ trước tới giờ tôi là một người phụ nữ luôn chung thủy, từng kéo dài bảy năm với mối tình đầu. Kết hôn ba năm, quan hệ mười năm rất vững chắc. Chồng tôi là người thật thà, chất phác, không hề thích ong bướm, thậm chí anh ấy còn hơi đần nữa, cực kỳ đáng tin. Tôi học chuyên ngành tiếng Anh, giữ một vị trí tốt ở một công ty nước ngoài, điều kiện ưu đãi rất tốt, có rất nhiều cơ hội đi công tác. Số lần tôi đi công tác xa hồi đầu là một, hai lần mỗi năm. Sau khi Trung Quốc gia nhập tổ chức thương mại thế giới, số lần đi lại càng nhiều hơn. Chỉ riêng trong hai năm qua, hầu như tháng nào cũng phải đi xa. Chồng tôi rất yên tâm vì sếp tôi là phụ nữ. Anh ấy thường cười nói rằng không sợ thư ký và sếp làm bậy, trừ phi tôi là người đồng tính.
Sự xuất hiện của P thật bất ngờ. Anh ấy là một người Mỹ gốc Hoa, chừng bốn mươi tuổi nhưng trông rất trẻ, nom như mới ngoài ba mươi tuổi. Anh ấy là người vô cùng có quyền lực, là đối tác hợp tác quan trọng của công ty tôi. Nghe nói anh ta là một thiên tài kinh doanh, năm hai mươi lăm tuổi đã làm giám đốc điều hành. Lần đầu tiên gặp anh ta, tôi cũng không có cảm tình mấy vì bề ngoài anh ta quá lạnh lùng. Anh ta đối với tôi cũng không được lịch sự lắm, lại luôn sai bảo, khiến tôi rất khó chịu.
Tôi là người phụ nữ có cá tính rất mạnh. Nếu ai cứng với tôi, tôi cũng có thể cứng lại, thậm chí còn hơn, không để đàn ông xem thường. Có thể vì như vậy, đột nhiên anh ta nhìn tôi bằng con mắt khác, đặc biệt thích ngồi cạnh tôi, luôn chăm chăm nhìn tôi không khách khí. Sếp tôi trêu rằng có thể anh ta thích cô đấy. Nghe nói vậy, mặt tôi bừng đỏ, hơi ghét anh ta nữa. Nhưng rồi cũng có cảm giác hơi tự hào. Hừ, không biết tôi làm sao nữa. Ngày thứ hai, anh ta khiến tôi phải tăng cường chủ động ý thức bảo vệ và phản kháng. Có lẽ anh ta thấy tôi rất thú vị nên một lần cố tình dùng ánh mắt mê hoặc đột ngột hỏi: “Không phải cô phải lòng tôi đấy chứ?”. Tôi sững người, đờ cả ra, không biết phản ứng ra sao, thấy mình bị anh ta lợi dụng quá. Anh ta lập tức cười xòa: “Phụ nữ phương Đông không có khiếu hài hước nhỉ?”. Tôi tức quá bỏ đi nên bị sếp sau đó cạo cho một trận. Càng ghét lại càng nhung nhớ. Kỳ lạ là tôi càng ghét anh ta lại càng thấy nhớ anh ta. Phải chăng phụ nữ bị đàn ông tán tỉnh một lần sẽ nhận thấy có người theo đuổi mình, nhất là phụ nữ đã lấy chồng và mới chỉ từng yêu một lần? Vẫn có người đeo đuổi hay sao? Tâm trạng đó thật hấp dẫn biết bao.
Tôi còn gọi điện thoại đường dài cho chồng, kể rằng P thật đáng ghét. Chồng tôi nói: “Vẫn thấy anh tốt nhất phải không?”. Anh ấy nói như vậy, tôi mới thực sự có ý thức so sánh hai người. Nói thẳng ra nếu so về trình độ học vấn, diện mạo bên ngoài, địa vị, tài sản, thành tựu thì chồng tôi hoàn toàn không so nổi. Nhưng nói về tính cách, chồng thuộc diện thật thà, có ưu điểm và chỗ nhàm chán. Trong khi P lại rất hài hước hóm hỉnh, hiểu rõ kế tấn công. Ở bên anh ta luôn có một cảm giác kích thích thật khó nói. Mỗi thời khắc đều như thử thách và chờ đợi. Anh ta là một người đàn ông rất quyến rũ. Điều này không khỏi nghi ngờ. Anh ta có thể làm rung động trái tim bằng một câu nói. Đó cũng là công lực tán tỉnh thâm hậu của anh ta. Không nói nhiều, không làm nhiều, nhưng thoắt một cái bạn đã biến thành một tù binh không giẫy giụa nổi. Nghĩ tới đây tôi không khỏi đỏ bừng mặt. Sao lại nghĩ tới đây nhỉ? Người ta chưa từng bày tỏ gì, chỉ có tôi tự tưởng tượng mà thôi. Rốt cuộc tôi bị làm sao thế này?
Lần thứ hai đi công tác chỉ có họp với anh ta một lần. Anh ta không ngồi cạnh tôi, họp xong vội vã bỏ đi như phải kịp chuyến bay. Tôi lại thấy hơi thất vọng. Rốt cuộc tôi muốn gì nhỉ? Muốn anh ta tiếp tục tán tỉnh mình? Muốn gặp anh ta nhiều hơn, chờ đợi bị anh ta đùa giỡn để tự thỏa mãn ư? Lần đầu tiên tôi phát hiện thấy tình cảm của mình thật khó lí giải. Tôi không ngừng nhắc nhở mình là một phụ nữ đã kết hôn, trong nhà đã có một ông chồng yêu thương và biết nấu ăn cho mình, rằng từ trước tới giờ tôi vẫn rất ghét loại phụ nữ không biết giữ phận. Nhưng điều khiến tôi khổ sở nhất thật ra không phải là luôn nghĩ tới anh ta mà anh ta không hề làm bất cứ điều gì đủ khiến tôi có phản ứng nhạy cảm khác thường. Tôi đã tự dâm loạn khi chưa hề bị tán tỉnh, đã có những tư tưởng thật đáng sợ. Tôi về khách sạn rửa mặt, nhìn thấy mình trong gương thật xa lạ biết bao, đành lập tức quay về nhà ôm lấy chồng để trốn tránh tất cả.
Lần thứ ba đi công tác gặp lại P là hai tháng sau. Trước khi xuất phát quả nhiên tôi thấy ngóng đợi lạ lùng. Không phủ nhận rằng tôi muốn gặp anh ta, nghe tiếng anh ta nói, nhìn nét biểu cảm của anh ta, bị anh ta “dày vò”. Dục vọng khiến tôi muốn kề cận bên anh ta.
Rút cuộc anh ta có đặt lời nguyền gì vào tôi không nhỉ? Nhìn thấy anh ta, bị ánh mắt nhìn như thấu khắp người khiến toàn thân tôi không tự nhiên. Anh ta nhân thời cơ buông ra một câu: “Lúc nãy cô run vì tôi sao?” và vẫn nụ cười như vậy, ánh mắt thúc giục, hối hả, quyến rũ tới đáng ghét biết bao. Lúc này sếp không đi theo cộng thêm trí tưởng tượng điên rồ của tôi khiến tôi thấy bất an. Tôi không ngừng rên rỉ như niệm kinh: “Mình yêu chồng, mình yêu chồng…” nhưng vừa quay người lại đã phát hiện thấy anh ta đang đứng sát sau lưng tôi nghe rồi cười phá lên đầy ác ý và bỏ đi. Ngượng ngùng chết lịm. Tại sao anh ta luôn có cách khiến tôi không thể tự nhiên nhỉ?
Ngày thứ hai, sau khi họp xong, anh ta rất nghiêm trang kêu tôi và giám đốc tới phòng khách sạn của anh ta để bàn bạc thêm. Không thể phủ nhận vẻ cực kỳ chân thành của anh ta khi làm việc, tôi âm thầm khâm phục anh ta, nhất là khi anh ta mặc đồ nom rất đẹp, rất gợi cảm. Vừa nghĩ tới đó, mặt tôi lại đỏ bừng.
Anh ta đã chú ý tới điều đó. Tôi thật ngốc quá. Rút cục anh ta còn muốn dày vò tôi tới đâu? Hẳn anh ta là một gã lão luyện trong tình trường, chỉ mang mục đích tình dục. Nhưng tôi đã bị anh ta quay như chong chóng. Sau đó giám đốc còn có một cuộc họp khác, P giữ tôi ở lại để bàn thêm về một số chi tiết. Tim tôi đã nhảy nhót.
Khi chỉ còn lại hai chúng tôi, anh ta rất phong độ hỏi tôi có uống rượu không và đi bật nhạc.
“Lúc nào anh cũng lôi kéo như vậy sao?” Tôi giả bộ tự nhiên, phóng khoáng hỏi lại. Anh ta lại gần, hỏi nhỏ: “Đã có ai nói với em rằng mắt em rất đẹp không?” Tôi vẫn chưa kịp phản ứng thì anh ta đã nhanh như cắt thơm lên má tôi, bổ sung thêm: “Ở nước ngoài, đây là cái hôn lịch sự, bày tỏ sự tôn trọng và hâm mộ đối với người phụ nữ. Em không phiền chứ?”
Tôi bị anh ta khuấy đảo tới ngất ngây, không biết trong hồ lô của anh ta bán thuốc gì nữa. Tôi hốt hoảng đòi về và vội vã liêu xiêu bỏ đi khi anh ta chưa kịp nói. Trời ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này? Chuyện gì sắp xảy ra đây? Suốt đêm tôi không ngủ được. Nửa đêm anh ta gọi điện tới, hỏi tôi có phải không ngủ được không, nói rằng đột nhiên nhớ tới tôi, hỏi tôi có thể tới phòng anh ta một lát không, anh ta có thứ muốn cho tôi xem. Tôi ngu nhưng cũng hiểu ra mục đích của anh ta. Anh ta muốn có tôi. Nhưng trời ơi tôi không thể thở bình thường được nữa, sợ anh ta phát hiện ra, chỉ nói rằng không khỏe, muốn ngủ nên gác máy. May mà hôm sau tôi về nước.
Tôi biết mục đích của anh ta nên dù còn một tháng nữa mới tới chuyến công tác tiếp theo, lòng tôi đã rối bời. Tôi thành thực tự vấn xem có yêu anh ta hay không, nhưng tôi không trả lời nổi. Không thể phủ nhận được rằng sự xuất hiện của anh ta khiến tôi rối loạn tinh thần, luôn nhung nhớ nhưng lại không hiểu rõ anh ta, chỉ có khát vọng tình dục ghê gớm hút tôi vào. Tôi luôn thấy nóng bỏng mỗi khi nhớ lại đoạn anh ta hôn tôi. Thì ra thẳm sâu trong tôi lại tồi tệ như vậy. Tôi là con đàn bà xấu xa. Phụ nữ một khi thừa nhận bản chất mình tồi tệ, ắt sẽ buông thả cho xấu luôn, phải vậy không?
Mổ xẻ mặt trái:
Lilian căn bản không cần phải dùng câu hỏi giả định “Tôi có yêu anh ta không?” khi chính cô cũng ý thức được rằng tình dục là phản ứng tâm sinh lý rất tự nhiên. Trọng điểm không phải là phủ định nó, mà là khống chế nó, đối mặt và quản lý, chuyển hóa năng lượng tuần hoàn tái sử dụng, làm mạnh mẽ bản thân. Như vậy mới được coi là phương pháp tự chữa trị trưởng thành, cũng không phải gò ép chính mình. Nếu càng đè nén càng bị nó quyến rũ tới cùng, vứt không được, buông không xong, khiến mình càng trở nên rối rắm.
Kinh nghiệm tình ái của Lilian quá ít, hiếm khi đối mặt trước sự tán tỉnh của đàn ông. Việc yêu chung thủy ngay từ đầu có thể không phải do tình cảm vững chắc, mà có thể cô chưa gặp được ai khác. Trong trường hợp bị đàn ông quyến rũ tình dục, phụ nữ nào cũng nảy sinh phản ứng tâm lý mâu thuẫn, kháng cự về lí trí và thấy ghê tởm, đồng thời ý chí bị đè nén cũng bị cuốn vào niềm dục vọng không ngừng lay động,
Thực ra sự hưng phấn do được đeo đuổi cũng là phản ứng tâm sinh lý thường có của phụ nữ. Khi cảm nhận được điều đó, chỉ cần xử lý tốt là được. vấn đề là có thể cô ta bất giác đã kìm nén dục vọng của mình trong quan hệ tình cảm đơn thuần trong thời gian dài. Gã tay chơi lão luyện đột ngột xuất hiện, tình dục khi bị khêu gợi đột nhiên bùng ra. Cô ta vừa thấy rung động vừa tự trách mình. Thoắt một cái mọi đạo đức luân lý bị vỡ tung, lắc lư, cô ta càng dễ bị gục ngã.
Lẽ ra Lilian phải chấp nhận phản ứng rất bình thường của mình về tình dục, nhận rõ mục đích của đối phương, tránh cho tình cảm rối loạn, mất đi lí tính và làm bùng nổ mọi thứ.
Anh ta là tay chơi. Anh ta chỉ cần tình dục, vậy hãy hỏi mình xem có chơi nổi không? Tuyệt đối đừng chuyển vấn đề sang câu hỏi ngu ngốc xem mình có yêu anh ta hay không hoặc anh ta có yêu mình hay không. Đó tuyệt đối là câu hỏi giả định không thích hợp nhất của phụ nữ. Vì tình dục có thể không liên quan tới tình yêu. Rối loạn là trái tim của chính mình, là khát vọng càng muốn phá rào, nó cách tình yêu còn xa xăm hơn cả Vạn lí trường thành.
Tuyệt đối đừng đẩy vấn đề chuyển hướng xem mình có yêu anh ta hay không. Hỏi đối phương xem có yêu mình không hoặc mình có yêu đối phương không luôn luôn là vấn đề rất vớ vẩn và không thích hợp nhất của người phụ nữ.
Người được hẹn phỏng vấn: Lilian, ba mươi tuổi, trợ lý cao cấp.
Không biết từ trong bộ phim nào từng nói, người đàn bà ở nhà không thể nào tha thứ cho việc chồng ngoại tình. Chỉ có đàn bà từng ăn vụng mới có thể hiểu được tâm tư của đàn ông cần giải tỏa. Tôi luôn cho rằng chẳng qua đó là lý do của đám đàn bà dâm loạn, còn phụ nữ tốt không bao giờ sa ngã cả. Nhưng từ sau khi gặp P, tôi mới nhận thấy tình dục là phản ứng tự nhiên phức tạp biết bao. Ông trời cũng biết rằng từ trước tới giờ tôi là một người phụ nữ luôn chung thủy, từng kéo dài bảy năm với mối tình đầu. Kết hôn ba năm, quan hệ mười năm rất vững chắc. Chồng tôi là người thật thà, chất phác, không hề thích ong bướm, thậm chí anh ấy còn hơi đần nữa, cực kỳ đáng tin. Tôi học chuyên ngành tiếng Anh, giữ một vị trí tốt ở một công ty nước ngoài, điều kiện ưu đãi rất tốt, có rất nhiều cơ hội đi công tác. Số lần tôi đi công tác xa hồi đầu là một, hai lần mỗi năm. Sau khi Trung Quốc gia nhập tổ chức thương mại thế giới, số lần đi lại càng nhiều hơn. Chỉ riêng trong hai năm qua, hầu như tháng nào cũng phải đi xa. Chồng tôi rất yên tâm vì sếp tôi là phụ nữ. Anh ấy thường cười nói rằng không sợ thư ký và sếp làm bậy, trừ phi tôi là người đồng tính.
Sự xuất hiện của P thật bất ngờ. Anh ấy là một người Mỹ gốc Hoa, chừng bốn mươi tuổi nhưng trông rất trẻ, nom như mới ngoài ba mươi tuổi. Anh ấy là người vô cùng có quyền lực, là đối tác hợp tác quan trọng của công ty tôi. Nghe nói anh ta là một thiên tài kinh doanh, năm hai mươi lăm tuổi đã làm giám đốc điều hành. Lần đầu tiên gặp anh ta, tôi cũng không có cảm tình mấy vì bề ngoài anh ta quá lạnh lùng. Anh ta đối với tôi cũng không được lịch sự lắm, lại luôn sai bảo, khiến tôi rất khó chịu.
Tôi là người phụ nữ có cá tính rất mạnh. Nếu ai cứng với tôi, tôi cũng có thể cứng lại, thậm chí còn hơn, không để đàn ông xem thường. Có thể vì như vậy, đột nhiên anh ta nhìn tôi bằng con mắt khác, đặc biệt thích ngồi cạnh tôi, luôn chăm chăm nhìn tôi không khách khí. Sếp tôi trêu rằng có thể anh ta thích cô đấy. Nghe nói vậy, mặt tôi bừng đỏ, hơi ghét anh ta nữa. Nhưng rồi cũng có cảm giác hơi tự hào. Hừ, không biết tôi làm sao nữa. Ngày thứ hai, anh ta khiến tôi phải tăng cường chủ động ý thức bảo vệ và phản kháng. Có lẽ anh ta thấy tôi rất thú vị nên một lần cố tình dùng ánh mắt mê hoặc đột ngột hỏi: “Không phải cô phải lòng tôi đấy chứ?”. Tôi sững người, đờ cả ra, không biết phản ứng ra sao, thấy mình bị anh ta lợi dụng quá. Anh ta lập tức cười xòa: “Phụ nữ phương Đông không có khiếu hài hước nhỉ?”. Tôi tức quá bỏ đi nên bị sếp sau đó cạo cho một trận. Càng ghét lại càng nhung nhớ. Kỳ lạ là tôi càng ghét anh ta lại càng thấy nhớ anh ta. Phải chăng phụ nữ bị đàn ông tán tỉnh một lần sẽ nhận thấy có người theo đuổi mình, nhất là phụ nữ đã lấy chồng và mới chỉ từng yêu một lần? Vẫn có người đeo đuổi hay sao? Tâm trạng đó thật hấp dẫn biết bao.
Tôi còn gọi điện thoại đường dài cho chồng, kể rằng P thật đáng ghét. Chồng tôi nói: “Vẫn thấy anh tốt nhất phải không?”. Anh ấy nói như vậy, tôi mới thực sự có ý thức so sánh hai người. Nói thẳng ra nếu so về trình độ học vấn, diện mạo bên ngoài, địa vị, tài sản, thành tựu thì chồng tôi hoàn toàn không so nổi. Nhưng nói về tính cách, chồng thuộc diện thật thà, có ưu điểm và chỗ nhàm chán. Trong khi P lại rất hài hước hóm hỉnh, hiểu rõ kế tấn công. Ở bên anh ta luôn có một cảm giác kích thích thật khó nói. Mỗi thời khắc đều như thử thách và chờ đợi. Anh ta là một người đàn ông rất quyến rũ. Điều này không khỏi nghi ngờ. Anh ta có thể làm rung động trái tim bằng một câu nói. Đó cũng là công lực tán tỉnh thâm hậu của anh ta. Không nói nhiều, không làm nhiều, nhưng thoắt một cái bạn đã biến thành một tù binh không giẫy giụa nổi. Nghĩ tới đây tôi không khỏi đỏ bừng mặt. Sao lại nghĩ tới đây nhỉ? Người ta chưa từng bày tỏ gì, chỉ có tôi tự tưởng tượng mà thôi. Rốt cuộc tôi bị làm sao thế này?
Lần thứ hai đi công tác chỉ có họp với anh ta một lần. Anh ta không ngồi cạnh tôi, họp xong vội vã bỏ đi như phải kịp chuyến bay. Tôi lại thấy hơi thất vọng. Rốt cuộc tôi muốn gì nhỉ? Muốn anh ta tiếp tục tán tỉnh mình? Muốn gặp anh ta nhiều hơn, chờ đợi bị anh ta đùa giỡn để tự thỏa mãn ư? Lần đầu tiên tôi phát hiện thấy tình cảm của mình thật khó lí giải. Tôi không ngừng nhắc nhở mình là một phụ nữ đã kết hôn, trong nhà đã có một ông chồng yêu thương và biết nấu ăn cho mình, rằng từ trước tới giờ tôi vẫn rất ghét loại phụ nữ không biết giữ phận. Nhưng điều khiến tôi khổ sở nhất thật ra không phải là luôn nghĩ tới anh ta mà anh ta không hề làm bất cứ điều gì đủ khiến tôi có phản ứng nhạy cảm khác thường. Tôi đã tự dâm loạn khi chưa hề bị tán tỉnh, đã có những tư tưởng thật đáng sợ. Tôi về khách sạn rửa mặt, nhìn thấy mình trong gương thật xa lạ biết bao, đành lập tức quay về nhà ôm lấy chồng để trốn tránh tất cả.
Lần thứ ba đi công tác gặp lại P là hai tháng sau. Trước khi xuất phát quả nhiên tôi thấy ngóng đợi lạ lùng. Không phủ nhận rằng tôi muốn gặp anh ta, nghe tiếng anh ta nói, nhìn nét biểu cảm của anh ta, bị anh ta “dày vò”. Dục vọng khiến tôi muốn kề cận bên anh ta.
Rút cuộc anh ta có đặt lời nguyền gì vào tôi không nhỉ? Nhìn thấy anh ta, bị ánh mắt nhìn như thấu khắp người khiến toàn thân tôi không tự nhiên. Anh ta nhân thời cơ buông ra một câu: “Lúc nãy cô run vì tôi sao?” và vẫn nụ cười như vậy, ánh mắt thúc giục, hối hả, quyến rũ tới đáng ghét biết bao. Lúc này sếp không đi theo cộng thêm trí tưởng tượng điên rồ của tôi khiến tôi thấy bất an. Tôi không ngừng rên rỉ như niệm kinh: “Mình yêu chồng, mình yêu chồng…” nhưng vừa quay người lại đã phát hiện thấy anh ta đang đứng sát sau lưng tôi nghe rồi cười phá lên đầy ác ý và bỏ đi. Ngượng ngùng chết lịm. Tại sao anh ta luôn có cách khiến tôi không thể tự nhiên nhỉ?
Ngày thứ hai, sau khi họp xong, anh ta rất nghiêm trang kêu tôi và giám đốc tới phòng khách sạn của anh ta để bàn bạc thêm. Không thể phủ nhận vẻ cực kỳ chân thành của anh ta khi làm việc, tôi âm thầm khâm phục anh ta, nhất là khi anh ta mặc đồ nom rất đẹp, rất gợi cảm. Vừa nghĩ tới đó, mặt tôi lại đỏ bừng.
Anh ta đã chú ý tới điều đó. Tôi thật ngốc quá. Rút cục anh ta còn muốn dày vò tôi tới đâu? Hẳn anh ta là một gã lão luyện trong tình trường, chỉ mang mục đích tình dục. Nhưng tôi đã bị anh ta quay như chong chóng. Sau đó giám đốc còn có một cuộc họp khác, P giữ tôi ở lại để bàn thêm về một số chi tiết. Tim tôi đã nhảy nhót.
Khi chỉ còn lại hai chúng tôi, anh ta rất phong độ hỏi tôi có uống rượu không và đi bật nhạc.
“Lúc nào anh cũng lôi kéo như vậy sao?” Tôi giả bộ tự nhiên, phóng khoáng hỏi lại. Anh ta lại gần, hỏi nhỏ: “Đã có ai nói với em rằng mắt em rất đẹp không?” Tôi vẫn chưa kịp phản ứng thì anh ta đã nhanh như cắt thơm lên má tôi, bổ sung thêm: “Ở nước ngoài, đây là cái hôn lịch sự, bày tỏ sự tôn trọng và hâm mộ đối với người phụ nữ. Em không phiền chứ?”
Tôi bị anh ta khuấy đảo tới ngất ngây, không biết trong hồ lô của anh ta bán thuốc gì nữa. Tôi hốt hoảng đòi về và vội vã liêu xiêu bỏ đi khi anh ta chưa kịp nói. Trời ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này? Chuyện gì sắp xảy ra đây? Suốt đêm tôi không ngủ được. Nửa đêm anh ta gọi điện tới, hỏi tôi có phải không ngủ được không, nói rằng đột nhiên nhớ tới tôi, hỏi tôi có thể tới phòng anh ta một lát không, anh ta có thứ muốn cho tôi xem. Tôi ngu nhưng cũng hiểu ra mục đích của anh ta. Anh ta muốn có tôi. Nhưng trời ơi tôi không thể thở bình thường được nữa, sợ anh ta phát hiện ra, chỉ nói rằng không khỏe, muốn ngủ nên gác máy. May mà hôm sau tôi về nước.
Tôi biết mục đích của anh ta nên dù còn một tháng nữa mới tới chuyến công tác tiếp theo, lòng tôi đã rối bời. Tôi thành thực tự vấn xem có yêu anh ta hay không, nhưng tôi không trả lời nổi. Không thể phủ nhận được rằng sự xuất hiện của anh ta khiến tôi rối loạn tinh thần, luôn nhung nhớ nhưng lại không hiểu rõ anh ta, chỉ có khát vọng tình dục ghê gớm hút tôi vào. Tôi luôn thấy nóng bỏng mỗi khi nhớ lại đoạn anh ta hôn tôi. Thì ra thẳm sâu trong tôi lại tồi tệ như vậy. Tôi là con đàn bà xấu xa. Phụ nữ một khi thừa nhận bản chất mình tồi tệ, ắt sẽ buông thả cho xấu luôn, phải vậy không?
Mổ xẻ mặt trái:
Lilian căn bản không cần phải dùng câu hỏi giả định “Tôi có yêu anh ta không?” khi chính cô cũng ý thức được rằng tình dục là phản ứng tâm sinh lý rất tự nhiên. Trọng điểm không phải là phủ định nó, mà là khống chế nó, đối mặt và quản lý, chuyển hóa năng lượng tuần hoàn tái sử dụng, làm mạnh mẽ bản thân. Như vậy mới được coi là phương pháp tự chữa trị trưởng thành, cũng không phải gò ép chính mình. Nếu càng đè nén càng bị nó quyến rũ tới cùng, vứt không được, buông không xong, khiến mình càng trở nên rối rắm.
Kinh nghiệm tình ái của Lilian quá ít, hiếm khi đối mặt trước sự tán tỉnh của đàn ông. Việc yêu chung thủy ngay từ đầu có thể không phải do tình cảm vững chắc, mà có thể cô chưa gặp được ai khác. Trong trường hợp bị đàn ông quyến rũ tình dục, phụ nữ nào cũng nảy sinh phản ứng tâm lý mâu thuẫn, kháng cự về lí trí và thấy ghê tởm, đồng thời ý chí bị đè nén cũng bị cuốn vào niềm dục vọng không ngừng lay động,
Thực ra sự hưng phấn do được đeo đuổi cũng là phản ứng tâm sinh lý thường có của phụ nữ. Khi cảm nhận được điều đó, chỉ cần xử lý tốt là được. vấn đề là có thể cô ta bất giác đã kìm nén dục vọng của mình trong quan hệ tình cảm đơn thuần trong thời gian dài. Gã tay chơi lão luyện đột ngột xuất hiện, tình dục khi bị khêu gợi đột nhiên bùng ra. Cô ta vừa thấy rung động vừa tự trách mình. Thoắt một cái mọi đạo đức luân lý bị vỡ tung, lắc lư, cô ta càng dễ bị gục ngã.
Lẽ ra Lilian phải chấp nhận phản ứng rất bình thường của mình về tình dục, nhận rõ mục đích của đối phương, tránh cho tình cảm rối loạn, mất đi lí tính và làm bùng nổ mọi thứ.
Anh ta là tay chơi. Anh ta chỉ cần tình dục, vậy hãy hỏi mình xem có chơi nổi không? Tuyệt đối đừng chuyển vấn đề sang câu hỏi ngu ngốc xem mình có yêu anh ta hay không hoặc anh ta có yêu mình hay không. Đó tuyệt đối là câu hỏi giả định không thích hợp nhất của phụ nữ. Vì tình dục có thể không liên quan tới tình yêu. Rối loạn là trái tim của chính mình, là khát vọng càng muốn phá rào, nó cách tình yêu còn xa xăm hơn cả Vạn lí trường thành.
/24
|