Khu vườn trái cây của gia đình Yến Linh chia thành khu, trồng nhiều loại trái cây khác nhau như: Sầu riêng, chôm chôm, xoài, mận, nhản…Khoảng cách các cây được thiết kế theo hình vuông, tạo một không gian thoáng mát, xa xa có những căn chòi nhỏ thích hợp cho việc liên hoan, cắm trại hay hội họp bạn bè…Sau khi vui chơi có thể nằm ngủ nghỉ ngơi trong vườn.
Lúc trước vườn trái cây chủ yếu thu hoạch bán. Về sau Thiên Hào tốt nghiệp đại học liền đề xuất thiết kế thành khu vườn du lịch. Ý tưởng mới lạ lúc đầu thực hiện không ít khó khăn. Về sau ngành du lịch phát triển, việc kinh doanh của anh trở nên thuận lợi, khu vườn của anh đã ký nhiều hợp đồng với những công ty tổ chức tour du lịch. Anh cũng là người có tầm nhìn xa và dám mạo hiểm.
Nhìn những cây sầu riêng trỉu trịt quả, những trái chôm chôm chín mọng đỏ rực, những trái xoài xanh tươi mời gọi “ăn đi, ăn đi”. Trúc Nhi ánh mắt lang sói nhìn chúng, sau đó lập tức hành động với tay tóm một quả xoài to, nét mặt rạng rỡ. Thiên Hào đang đều giọng giải thích, nhìn qua cô lúc này một tia nắng chiếu xiên qua làm lộ rõ gương mặt khả ái. Ngay lập tức anh hơi ngây người, mãi một lúc hắng giọng nói tiếp.
Bốn người vừa đi tham quan vừa thưởng thức trái cây tươi ngon phút chốc đã đến trưa. Lúc ra khỏi nhà bà Dương có làm cơm cho bốn người mang theo, vì vậy bốn người tiến vào căn chòi gần đó. Căn chòi sạch sẽ cũng đầy đủ bàn ghế bằng tre. Bốn người sau khi ăn no thì chia ra nghỉ ngơi. Ba cô gái lăn quay ngủ ngay tại chòi. Thiên Hào ý tứ đi qua căn chòi gần đó. Bốn người ngủ đến chiều mới tỉnh dậy.
Trúc Nhi quyến luyến nhìn khu vườn sau đó lấy điện thoại ra bảo Yến Linh chụp cho mình vài kiểu.
Ngày hôm sau Thiên Hào dẫn ba cô gái đi tham quan bến Ninh Kiều. Nơi đây chính là niềm tự hào của người dân Cần Thơ. Mọi người vẫn thường ngâm nga: "Cần Thơ có bến Ninh Kiều. Có dòng sông đẹp với nhiều giai nhân”. Từ đây có thể nhìn thấy dòng sông Hậu trữ tình, thơ mộng.
Bốn người đang ở hữu ngạn sông Hậu, gần trung tâm thành phố Cần Thơ. Trên bến sông tấp nập thuyền bè xuôi ngược chở đầy những đặc sản miệt vườn. Thảo Nguyên cảm thán nói: "Nơi đây đúng là vùng đất yên bình, có thể làm tâm tình con người thoải mái và bình lặng hơn”.
Rời bến tàu du lịch bốn người đi đến vườn hoa kiểng mang đủ màu sắc, tiếp đó là tượng đài chủ tịch Hồ Chí Minh, cuối cùng đi vào chợ Cổ Cần Thơ.
Thiên Hào giải thích: "Chợ này còn có tên là chợ Hàng Dương, từ lâu chính là trung tâm trung chuyển hàng hóa cho cả miền Tây Nam Bộ”. Bốn người theo đường chính nhìn thấy nơi đây bày trí đặc sắc và phong phú. Nét đặc biệt ở đây chính là những món ăn đặc sản hấp dẫn, độc đáo. Được hội tụ từ các tỉnh thành của Tây Nam Bộ.
Khi đi ngang gian hàng quà lưu niệm Trúc Nhi không nhịn được vào xem, hết cầm cái này đến coi cái khác như trẻ con lần đầu được đi chợ. Đến khi cầm một sợi lắc tay bằng bạc kiểu dáng tinh xảo liền đeo vào tay nét mặt rất thích thú. Thiên Hào hỏi:
"Mua không?”
Trúc Nhi vẫn còn ểbunụng chuyện hôm trước tháo ra trả về chổ cũ: "Không”. Sau đó kéo hai người kia đi. Ba người đi ra khỏi chợ một lúc mới thấy Thiên Hào lững thững bước ra. Yến Linh hỏi:
"Anh làm gì đi chậm vậy?”
Thiên Hào đáp bâng quơ: "Định mua một ít đồ”. Mọi người cũng không ai nói gì tiếp tục hành trình.
Hôm sau Trúc Nhi nổi hứng rủ mọi người đi chèo thuyền đi xem chợ nổi. Trúc Nhi và Thảo Nguyên từ nhỏ sống ở thành phố chỉ thấy người ta chèo thuyền xem cũng đơn giản không có gì khó. Vừa bước xuống thuyền nhỏ, Trúc Nhi hăng hái cầm chèo điều khiển. Cây chèo trong tay cô liên tục khua nước nhưng chiếc thuyền nhỏ không như dự định thẳng tiến mà quay vòng vòng. Thiên Hào lắc đầu cười:
“Đưa đây cho anh, coi em chèo kiểu này mọi người chóng mặt hết rồi”.
Trúc Nhi đỏ mặt xấu hổ đưa cho Thiên Hào nhìn thấy anh thuần thục điếu khiển, chiếc thuyền nhỏ rẽ nước tiến về phía trước. Trúc Nhi không cam tâm, rõ ràng động tác anh cũng bình thường thôi cô nhất định chèo giỏi hơn anh. Liền nói:
“ Dể òm, em biết rồi, em chèo cho.”
Thiên Hào cương quyết: "Đoạn này nước sâu em ngồi yên đi, một chút anh đưa em chèo”.
Trúc Nhi vốn cố chấp nhất mực không chịu, đứng lên bước về phía Thiên Hào. Hai người hơi giằng co Trúc Nhi khẽ đẩy Thiên Hào không ngờ chiếc thuyền nhỏ hơi chao. Sau đó “ùm” một tiếng, Thiên Hào rơi tỏm xuống sông kéo theo cả Trúc Nhi.
Hai người còn lại hỏang hốt rất nhanh thấy Thiên Hào ôm Trúc Nhi chồi lên bơi về phía thuyền. Trúc Nhi vốn không biết bơi nên uống vài ngụm nước, sau khi lên thuyền lúc này mặt sông gió thổi nhè nhẹ cộng với trong lòng còn đang hoảng sợ gương mặt tái mét. Trông thực thảm thương như con mèo nhỏ ướt mưa.
Thiên Hào trông cô như vậy thì rất tức cười, ráng nhịn đến đỏ cả mặt hơi xoay người lại hai vai run run. Trúc Nhi thẹn quá giận dữ: "Anh buồn cười lắm à, vậy thì cười đi, cười thoải mái đi”. Nói xong tức tưởi hai mắt đỏ hoe.
Mọi người nãy giờ cố nén hiện tại không nhịn được cười ầm lên Trúc Nhi bất đắc dĩ gương mặt hầm hầm quay đầu chổ khác.
Bốn người chèo thuyền tham quan chợ nổi Cái Răng đến trời tối mới về.
Ai ngờ tối đó Trúc Nhi bị sốt nhẹ không thiết ăn uống, mọi người lại một phen lo lắng. Trúc Nhi vẫn còn giận Thiên Hào chuyện lúc chiều không thèm nhìn anh, anh khổ sở năn nỉ một hồi nét mặt cô mới hòa hoãn một chút. Nhưng một hai đòi anh phải xuống bếp nấu cháo cho cô. Thiên Hào lập tức gật đầu nhanh chóng vào bếp nấu cháo hầu hạ.
Trông họ lúc này chẳng khác đôi tình nhân giận hờn. Ông bà Dương chỉ cười không nói gì. Yến Linh nhìn anh trai cười gian, làm Thiên Hào cũng không khỏi chột dạ.
Trúc Nhi bệnh nhẹ nhưng phải mất 5,6 ngày mới khỏi. Chiều nay Trúc Nhi khỏi bệnh đã cùng Thiên Hào ra sôngchèo thuyền. Thảo Nguyên và Yến Linh ở nhà buồn chán nên ra bến Ninh Kiều hóng gió.
Thảo Nguyên ngồi trầm tư. Một lúc sau Yến Linh hỏi: "Mày đang nghĩ gì vậy?”
Thảo Nguyên không trả lời hỏi cô: “Mày có từng yêu ai chưa?”
Yến Linh nói bừa: "Tất nhiên là có. Mối tình đầu tao rất thơ mộng nha, hai đứa ta học cùng lớp thầm thương nhau sau đó ngày lễ tình nhân năm 12 anh ấy ôm hoa hồng ở trong lớp tuyên bố yêu tao”.
Thảo Nguyên tò mò: "Sau đó”.
Yến Linh chưng hửng bịa tiếp: "Sau đó hả? À, thì tốt nghệp cấp 3 mỗi đứa một hướng không gặp lại nữa”.
Thảo Nguyên quan sát cô một lúc rút ra kết luận: "Mày nói xạo”.
Yến Linh trợn mắt hỏi: "Sao mày biết?”(lời tác giả: Ngu chưa? Câu này chẳng khác nào bảo: “Lạy ông con ở bụi này”.)
Thảo Nguyên nói: "Làm gì có ai nhắc đến mối tình đầu chia tay mà gương mặt tươi hơn hớn như mày không.”
Yến Linh cười hìhì.
Thảo Nguyên lẩm bẩm hỏi Yến Linh mà như tự nói với mình: "Tại sao một người lại phải yêu một người? Tại sao lại chính là người đó trái tim mình mới có cảm giác. Nếu có thể lựa chọn theo lí trí, nói không yêu thì không yêu. Có phải tốt hơn không?”
Yến Linh nghe câu này thì gương mặt ngây ngốc nhìn Thảo Nguyên. Bởi vì cô chưa từng yêu ai đạo lý này sâu sa quá nhất thời cô không hiểu hết. Sau đó trong đầu lóe lên một tia sáng hỏi Thảo Nguyên: “Mấy ngày nay thấy anh hai tao chăm sóc nhỏ Nhi mày nhớ chuyện mày và lớp trưởng phải không?”
Thảo Nguyên: “…”.
Yến Linh hóng chuyện hỏi: "Mày chưa nói với lớp trưởng?”
Thảo Nguyên lắc đầu : “ Tao dù sao là con gái sao có thể nói.”.
Yến Linh nhìn bạn nói: "Đồng chí Thảo Nguyên, chuyện tình cảm là của hai người một trong hai đều có trách nhiệm nói. Đồng chí không nên dùng lí do trốn tránh". Nói xong cười hì hì tiếp: "Ít ra tao nghĩ như vậy”.
Thảo Nguyên không nói gì nhìn đồng hồ nói: “Về thôi”.
Hai người im lặng không nói gì, về đến nhà thấy Trúc Nhi đang xếp quần áo vào balô. Không thấy Thiên Hào không biết hai anh chị có giận gì không? Yến Linh và Thảo Nguyên cũng không có tâm trạng truy vấn lặng lặng thu xếp hành lí.
Sáng hôm sau Thiên Hào gọi taxi đưa ba người ra bến xe. Ông bà Dương cẩn thận dặn dò Yến Linh chú ý chăm sóc mình cũng không biết nói thêm gì nữa. Những lời yêu thương muốn nói tuy rất nhiều nhưng vẫn là không nói ra kìm nén trong lòng.
Lúc sắp lên xe, Trúc Nhi đi sau cùng Thiên Hào ánh mắt thoáng do dự từ túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ đặt vào tay cô. Sau đó vẫy tay chào ba người.
Trúc Nhi nhìn theo dáng đi của Thiên Hào cảm thấy có chút lưu luyến. Ngồi vào chổ ngay ngắn chợt nhớ mở hộp nhỏ Thiên Hào đưa, thấy chiếc lắc tay bằng bạc, kiểu dáng mắc xích trái tim. Chính là hôm đi vào chợ Cổ cô rất thích đã đeo thử. Không ngờ Thiên Hào lúc đó lại mua cho cô. Trong lòng dâng lên một chút ấm áp cùng ngọt ngào.
Lúc trước vườn trái cây chủ yếu thu hoạch bán. Về sau Thiên Hào tốt nghiệp đại học liền đề xuất thiết kế thành khu vườn du lịch. Ý tưởng mới lạ lúc đầu thực hiện không ít khó khăn. Về sau ngành du lịch phát triển, việc kinh doanh của anh trở nên thuận lợi, khu vườn của anh đã ký nhiều hợp đồng với những công ty tổ chức tour du lịch. Anh cũng là người có tầm nhìn xa và dám mạo hiểm.
Nhìn những cây sầu riêng trỉu trịt quả, những trái chôm chôm chín mọng đỏ rực, những trái xoài xanh tươi mời gọi “ăn đi, ăn đi”. Trúc Nhi ánh mắt lang sói nhìn chúng, sau đó lập tức hành động với tay tóm một quả xoài to, nét mặt rạng rỡ. Thiên Hào đang đều giọng giải thích, nhìn qua cô lúc này một tia nắng chiếu xiên qua làm lộ rõ gương mặt khả ái. Ngay lập tức anh hơi ngây người, mãi một lúc hắng giọng nói tiếp.
Bốn người vừa đi tham quan vừa thưởng thức trái cây tươi ngon phút chốc đã đến trưa. Lúc ra khỏi nhà bà Dương có làm cơm cho bốn người mang theo, vì vậy bốn người tiến vào căn chòi gần đó. Căn chòi sạch sẽ cũng đầy đủ bàn ghế bằng tre. Bốn người sau khi ăn no thì chia ra nghỉ ngơi. Ba cô gái lăn quay ngủ ngay tại chòi. Thiên Hào ý tứ đi qua căn chòi gần đó. Bốn người ngủ đến chiều mới tỉnh dậy.
Trúc Nhi quyến luyến nhìn khu vườn sau đó lấy điện thoại ra bảo Yến Linh chụp cho mình vài kiểu.
Ngày hôm sau Thiên Hào dẫn ba cô gái đi tham quan bến Ninh Kiều. Nơi đây chính là niềm tự hào của người dân Cần Thơ. Mọi người vẫn thường ngâm nga: "Cần Thơ có bến Ninh Kiều. Có dòng sông đẹp với nhiều giai nhân”. Từ đây có thể nhìn thấy dòng sông Hậu trữ tình, thơ mộng.
Bốn người đang ở hữu ngạn sông Hậu, gần trung tâm thành phố Cần Thơ. Trên bến sông tấp nập thuyền bè xuôi ngược chở đầy những đặc sản miệt vườn. Thảo Nguyên cảm thán nói: "Nơi đây đúng là vùng đất yên bình, có thể làm tâm tình con người thoải mái và bình lặng hơn”.
Rời bến tàu du lịch bốn người đi đến vườn hoa kiểng mang đủ màu sắc, tiếp đó là tượng đài chủ tịch Hồ Chí Minh, cuối cùng đi vào chợ Cổ Cần Thơ.
Thiên Hào giải thích: "Chợ này còn có tên là chợ Hàng Dương, từ lâu chính là trung tâm trung chuyển hàng hóa cho cả miền Tây Nam Bộ”. Bốn người theo đường chính nhìn thấy nơi đây bày trí đặc sắc và phong phú. Nét đặc biệt ở đây chính là những món ăn đặc sản hấp dẫn, độc đáo. Được hội tụ từ các tỉnh thành của Tây Nam Bộ.
Khi đi ngang gian hàng quà lưu niệm Trúc Nhi không nhịn được vào xem, hết cầm cái này đến coi cái khác như trẻ con lần đầu được đi chợ. Đến khi cầm một sợi lắc tay bằng bạc kiểu dáng tinh xảo liền đeo vào tay nét mặt rất thích thú. Thiên Hào hỏi:
"Mua không?”
Trúc Nhi vẫn còn ểbunụng chuyện hôm trước tháo ra trả về chổ cũ: "Không”. Sau đó kéo hai người kia đi. Ba người đi ra khỏi chợ một lúc mới thấy Thiên Hào lững thững bước ra. Yến Linh hỏi:
"Anh làm gì đi chậm vậy?”
Thiên Hào đáp bâng quơ: "Định mua một ít đồ”. Mọi người cũng không ai nói gì tiếp tục hành trình.
Hôm sau Trúc Nhi nổi hứng rủ mọi người đi chèo thuyền đi xem chợ nổi. Trúc Nhi và Thảo Nguyên từ nhỏ sống ở thành phố chỉ thấy người ta chèo thuyền xem cũng đơn giản không có gì khó. Vừa bước xuống thuyền nhỏ, Trúc Nhi hăng hái cầm chèo điều khiển. Cây chèo trong tay cô liên tục khua nước nhưng chiếc thuyền nhỏ không như dự định thẳng tiến mà quay vòng vòng. Thiên Hào lắc đầu cười:
“Đưa đây cho anh, coi em chèo kiểu này mọi người chóng mặt hết rồi”.
Trúc Nhi đỏ mặt xấu hổ đưa cho Thiên Hào nhìn thấy anh thuần thục điếu khiển, chiếc thuyền nhỏ rẽ nước tiến về phía trước. Trúc Nhi không cam tâm, rõ ràng động tác anh cũng bình thường thôi cô nhất định chèo giỏi hơn anh. Liền nói:
“ Dể òm, em biết rồi, em chèo cho.”
Thiên Hào cương quyết: "Đoạn này nước sâu em ngồi yên đi, một chút anh đưa em chèo”.
Trúc Nhi vốn cố chấp nhất mực không chịu, đứng lên bước về phía Thiên Hào. Hai người hơi giằng co Trúc Nhi khẽ đẩy Thiên Hào không ngờ chiếc thuyền nhỏ hơi chao. Sau đó “ùm” một tiếng, Thiên Hào rơi tỏm xuống sông kéo theo cả Trúc Nhi.
Hai người còn lại hỏang hốt rất nhanh thấy Thiên Hào ôm Trúc Nhi chồi lên bơi về phía thuyền. Trúc Nhi vốn không biết bơi nên uống vài ngụm nước, sau khi lên thuyền lúc này mặt sông gió thổi nhè nhẹ cộng với trong lòng còn đang hoảng sợ gương mặt tái mét. Trông thực thảm thương như con mèo nhỏ ướt mưa.
Thiên Hào trông cô như vậy thì rất tức cười, ráng nhịn đến đỏ cả mặt hơi xoay người lại hai vai run run. Trúc Nhi thẹn quá giận dữ: "Anh buồn cười lắm à, vậy thì cười đi, cười thoải mái đi”. Nói xong tức tưởi hai mắt đỏ hoe.
Mọi người nãy giờ cố nén hiện tại không nhịn được cười ầm lên Trúc Nhi bất đắc dĩ gương mặt hầm hầm quay đầu chổ khác.
Bốn người chèo thuyền tham quan chợ nổi Cái Răng đến trời tối mới về.
Ai ngờ tối đó Trúc Nhi bị sốt nhẹ không thiết ăn uống, mọi người lại một phen lo lắng. Trúc Nhi vẫn còn giận Thiên Hào chuyện lúc chiều không thèm nhìn anh, anh khổ sở năn nỉ một hồi nét mặt cô mới hòa hoãn một chút. Nhưng một hai đòi anh phải xuống bếp nấu cháo cho cô. Thiên Hào lập tức gật đầu nhanh chóng vào bếp nấu cháo hầu hạ.
Trông họ lúc này chẳng khác đôi tình nhân giận hờn. Ông bà Dương chỉ cười không nói gì. Yến Linh nhìn anh trai cười gian, làm Thiên Hào cũng không khỏi chột dạ.
Trúc Nhi bệnh nhẹ nhưng phải mất 5,6 ngày mới khỏi. Chiều nay Trúc Nhi khỏi bệnh đã cùng Thiên Hào ra sôngchèo thuyền. Thảo Nguyên và Yến Linh ở nhà buồn chán nên ra bến Ninh Kiều hóng gió.
Thảo Nguyên ngồi trầm tư. Một lúc sau Yến Linh hỏi: "Mày đang nghĩ gì vậy?”
Thảo Nguyên không trả lời hỏi cô: “Mày có từng yêu ai chưa?”
Yến Linh nói bừa: "Tất nhiên là có. Mối tình đầu tao rất thơ mộng nha, hai đứa ta học cùng lớp thầm thương nhau sau đó ngày lễ tình nhân năm 12 anh ấy ôm hoa hồng ở trong lớp tuyên bố yêu tao”.
Thảo Nguyên tò mò: "Sau đó”.
Yến Linh chưng hửng bịa tiếp: "Sau đó hả? À, thì tốt nghệp cấp 3 mỗi đứa một hướng không gặp lại nữa”.
Thảo Nguyên quan sát cô một lúc rút ra kết luận: "Mày nói xạo”.
Yến Linh trợn mắt hỏi: "Sao mày biết?”(lời tác giả: Ngu chưa? Câu này chẳng khác nào bảo: “Lạy ông con ở bụi này”.)
Thảo Nguyên nói: "Làm gì có ai nhắc đến mối tình đầu chia tay mà gương mặt tươi hơn hớn như mày không.”
Yến Linh cười hìhì.
Thảo Nguyên lẩm bẩm hỏi Yến Linh mà như tự nói với mình: "Tại sao một người lại phải yêu một người? Tại sao lại chính là người đó trái tim mình mới có cảm giác. Nếu có thể lựa chọn theo lí trí, nói không yêu thì không yêu. Có phải tốt hơn không?”
Yến Linh nghe câu này thì gương mặt ngây ngốc nhìn Thảo Nguyên. Bởi vì cô chưa từng yêu ai đạo lý này sâu sa quá nhất thời cô không hiểu hết. Sau đó trong đầu lóe lên một tia sáng hỏi Thảo Nguyên: “Mấy ngày nay thấy anh hai tao chăm sóc nhỏ Nhi mày nhớ chuyện mày và lớp trưởng phải không?”
Thảo Nguyên: “…”.
Yến Linh hóng chuyện hỏi: "Mày chưa nói với lớp trưởng?”
Thảo Nguyên lắc đầu : “ Tao dù sao là con gái sao có thể nói.”.
Yến Linh nhìn bạn nói: "Đồng chí Thảo Nguyên, chuyện tình cảm là của hai người một trong hai đều có trách nhiệm nói. Đồng chí không nên dùng lí do trốn tránh". Nói xong cười hì hì tiếp: "Ít ra tao nghĩ như vậy”.
Thảo Nguyên không nói gì nhìn đồng hồ nói: “Về thôi”.
Hai người im lặng không nói gì, về đến nhà thấy Trúc Nhi đang xếp quần áo vào balô. Không thấy Thiên Hào không biết hai anh chị có giận gì không? Yến Linh và Thảo Nguyên cũng không có tâm trạng truy vấn lặng lặng thu xếp hành lí.
Sáng hôm sau Thiên Hào gọi taxi đưa ba người ra bến xe. Ông bà Dương cẩn thận dặn dò Yến Linh chú ý chăm sóc mình cũng không biết nói thêm gì nữa. Những lời yêu thương muốn nói tuy rất nhiều nhưng vẫn là không nói ra kìm nén trong lòng.
Lúc sắp lên xe, Trúc Nhi đi sau cùng Thiên Hào ánh mắt thoáng do dự từ túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ đặt vào tay cô. Sau đó vẫy tay chào ba người.
Trúc Nhi nhìn theo dáng đi của Thiên Hào cảm thấy có chút lưu luyến. Ngồi vào chổ ngay ngắn chợt nhớ mở hộp nhỏ Thiên Hào đưa, thấy chiếc lắc tay bằng bạc, kiểu dáng mắc xích trái tim. Chính là hôm đi vào chợ Cổ cô rất thích đã đeo thử. Không ngờ Thiên Hào lúc đó lại mua cho cô. Trong lòng dâng lên một chút ấm áp cùng ngọt ngào.
/42
|