Nghe vậy, Lục hoàng phi giống bị chạm đến chỗ đau, nhất thời giận dữ, nói với tiểu thái giám bên cạnh: "Lưu Thuận, giáo huấn nàng cho ta!"
Nhưng sau một lúc lâu không thấy động tĩnh, nàng ta vừa quay đầu đã thấy Lưu Thuận nhìn chằm chằm vào Tịch Nhan, sóng mắt lưu chuyển, giống như mất đi thần trí, nên rất căm tức, lại nhìn thấy Tịch Nhan xoay người muốn bỏ đi, liền tiến lên hai bước, giữ chặt Tịch Nhan đang muốn xoay người, giương tay giáng xuống một cái tát.
"Ba" một tiếng, như dùng hết khí lực toàn thân, tiểu thái giám đang ngây người cả kinh vội phục hồi tinh thần lại, trên mặt Tịch Nhan cũng lập tức hiện ra năm dấu ngón tay rõ ràng.
Trong điện nhất thời yên lặng lại. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Tiểu thái giám vừa phục hồi tinh thần lại thấy thế không khỏi đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Hắn thường đi theo bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Hoành, bởi vậy đối với những chuyện xảy ra trong triều cũng có nghe thấy đôi điều, trong đó đương nhiên cũng bao gồm Thất gia lợi hại như thế nào, nếu chẳng may hắn biết Vương phi nhà mình đánh sườn phi của hắn, hậu quả chỉ sợ nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Nhưng mà hắn nghĩ mọi chuyện xảy ra đã không thể vãn hồi rồi.
Chuyện cũ như nước tràn về, Tịch Nhan ôm mặt mình, thật lâu không hề động đậy.
Giống như thời gian đã trôi qua trăm năm, nàng chậm rãi nâng mắt lên nhìn về phía Lục hoàng phi, khóe miệng bỗng nhiên tràn ra ý cười càng làm nổi bật những dấu ngón tay trên mặt, chỉ có vẻ dị thường sắc đẹp: "Người ra tay đánh ta vì tội dụ dỗ đàn ông, ngươi không phải là người thứ nhất, nhưng ta thề, ngươi sẽ là người cuối cùng!"
Lục hoàng phi không khỏi rùng mình. Nàng rõ ràng là cười, nụ cười tuyệt mỹ, nhưng mà trong nụ cười đó, dường như lộ ra sự quyết tuyệt cùng tàn nhẫn nào đó nhìn không thấy được.
Lưu Thuận bên cạnh nhìn thấy, nhịn không được rút lui hai bước, "Phanh" một tiếng đụng ngã một cái ghế, cả người té ngã xuống đất.
"Sao lại thế này?" Trong lúc đó đột nhiên từ ngoài điện truyền đến thanh âm của nam tử, thu hút sự chú ý của mọi người bên trong.
Nhìn thấy nam tử ngoài cửa, ánh mắt Lục hoàng phi sáng ngời, vội tiến lên hai bước, dựa vào người nam tử vừa đến: "Lục gia!"
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Hoành xanh mét, ánh mắt đặt vào dấu ngón tay trên mặt Tịch Nhan, vội đẩy nữ tử đang dựa vào mình ra, tiến lên hai bước, lạnh lùng nói: "Ai làm?"
Tịch Nhan lạnh giọng cười: "Nơi đây chỉ có vài người, Lục gia sẽ không cho rằng ta tự đánh mình chứ?"
Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Hoành trở nên khó coi, cánh mũi mấp máy, quay người lại túm lấy Lục hoàng phi, tay giơ cao lên.
"Lục gia!" Tịch Nhan đột nhiên gọi hắn lắn, kịp thời ngăn cản bàn tay hắn sắp hạ xuống, nhợt nhạt cười, "Chỉ là chuyện của phụ nữ với nhau thôi, sao dám làm phiền Lục gia động thủ? Chi bằng, xin mời Lục gia làm chủ, để ta tự mình xử trí, được không?"
Hoàng Phủ Thanh Hoành quay đầu nhìn nàng một cái, thần sắc bất giác căng thẳng, nhưng sau đó cũng nở nụ cười tà tứ: "Được, ta đem nàng ta giao cho nàng xử trí."
"Lục gia!" Lục hoàng phi nhất thời thất kinh,"Ta là thê tử của chàng, làm sao chàng có thể bị người đàn bà này dụ dỗ mê hoặc!"
"Thê tử?" Hoàng Phủ Thanh Hoành cười nhạo một tiếng,"Ngươi xứng sao."
Ba chữ ngắn gọn nhưng có thể làm cho người ta rơi thẳng xuống địa ngục. Lục hoàng phi đứng ở nơi đó, ngay cả giọt lệ nơi khóe mắt cũng không thể rơi xuống được.
"Xin mượn chủy thủ của Lục gia dùng một chút." Tịch Nhan nhìn bộ dáng của Lục hoàng phi, nhịn không được cười lạnh một tiếng, Hoàng Phủ Thanh Hoành thật sự đưa chủy thủ qua, nàng nhẹ nhàng rút ra, nhìn lưỡi dao sắc bén, cất giọng nói thánh thót, "Thì ra ngươi là một kẻ rất đáng thương, chỉ tiếc, cuộc đời này ta hận nhất chuyện thứ hai, đó là bị người khác mắng là kẻ dụ dỗ nam nhân, hôm nay nếu ta chẳng may làm ngươi bị thương, mong ngươi đừng trách ta."
Tịch Nhan chậm rãi đem chủy thủ đặt trên khuôn mặt trắng bệch của Lục hoàng phi, nhìn bộ dáng sợ run cùa nàng ta, cười lạnh một tiếng: "Ngươi để ý nhất là gì? Khuôn mặt, ánh mắt, cái mũi, miệng, lỗ tai, hay cái gì khác?"
Lục hoàng phi nhất thời hoảng sợ nói không ra lời, liên tục lắc đầu, miệng phát không ra tiếng chỉ cố làm một khẩu hình: "Không......"
Đứng bên cạnh, ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Hoành đảo qua vẻ mặt cổ quái tà tứ của Tịch Nhan, khắc chế không được cười vang lên.
Tịch Nhan nghe được tiếng cười của hắn, ánh mắt lạnh lùng, ý cười bên miệng lại càng trở nên sáng lạn như hoa: "Dù sao Lục gia cũng không thích khuôn mặt này, chi bằng, khắc hoa nơi này, được không?"
Dứt lời, trên tay nàng lập tức động đậy, chủy thủ lạnh lẽo liền dán trên mặt Lục hoàng phi, chỉ nghe một tiếng thét chói tai, chủy thủ hạ xuống, người ngã ra hôn mê bất tỉnh.
Tịch Nhan cười lạnh một tiếng: "Thật không có ý nghĩa." Dứt lời nàng đứng dậy, đem chủy thủ trả lại cho Hoàng Phủ Thanh Hoành, "Đa tạ Lục gia."
"Không chơi nữa sao?" Hoàng Phủ Thanh Hoành vươn tay ra, tiếp nhận chủy thủ đồng thời nhịn không được muốn bắt lấy tay nàng. Không ngờ nàng lại xảo quyệt, rút tay cực nhanh, sau đó liền đặt tay sau lưng mình.
Tịch Nhan vẫn không nhìn hắn nhiều, chỉ nhạt nhẽo nở nụ cười. Nàng vẫn chưa quên nam nhân trước mắt này là một nhân vật nguy hiểm như thế nào. Có điều, một lần lại một lần chỉ một mình nàng phải đối mặt với một người như vậy, nàng không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.
"Nàng yên tâm, nơi này là hoàng cung, ta sẽ không làm gì nàng đâu." Hoàng Phủ Thanh Hoành đi tới hai bước, cực kỳ ái muội nở nụ cười, "Bất quá nàng phải nhắc nhở Lão Thất, ra khỏi hoàng cung, tốt nhất nên bảo hộ nàng cho kỹ. Bằng không......"
Nghe vậy, nhất thời Tịch Nhan thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa mặt mình, mở miệng nói: "Có thể xin Lục gia giúp thêm một việc nữa không?"
Mắt thấy sắc trời dần tối, yến hội ở Cảnh Hoa cung cũng đến lúc sắp bắt đầu, Tịch Nhan nhìn trong gương một lần nữa khuôn mặt đã được trang điểm, dấu ngón tay trên mặt được phấn son che phủ nên cũng không hiện rõ lắm, nhưng nỗi giận tích tụ trong ngực lại khó mà tan được.
Khi nàng ra khỏi gian phòng mượn tạm, Hoàng Phủ Thanh Hoành vẫn còn đứng trước cửa, bộ dáng có vẻ như đang chờ nàng.
Vì thế nàng cùng hắn đi đến Cảnh Hoa cung, nhưng vẫn luôn duy trì khoảng cách thích hợp với hắn.
"Lúc nãy nàng nói, bị người khác mắng là kẻ dụ dỗ nam nhân, là chuyện thứ hai nàng hận nhất trên đời, vậy chuyện thứ nhất là gì?" Trên đường, Hoàng Phủ Thanh Hoành bỗng dưng hỏi những lời này.
"Lừa gạt." Tịch Nhan thản nhiên nói.
"Ah." Hoàng Phủ Thanh Hoành bỗng dưng nở nụ cười, trong tiếng cười ẩn chứa thâm ý, "Vì sao không phải là vứt bỏ?"
Vứt bỏ? Tịch Nhan chỉ cảm thấy trong lời hắn nói có ý ám chỉ điều gì đó, vừa nhấc đầu lên, mới phát hiện dụng ý hắn nói lời này --
Từ phía con đường đối diện phía trước, có hai bóng người chậm rãi đi tới, chính là hai người buổi trưa hôm nay đã tiến cung, Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Lâm Lạc Tuyết.
/323
|