Mãi cho đến sáng sớm Hoàng Phủ Thanh Vũ mới trở về phòng, thần sắc ngưng trọng, bộ dáng một đêm chưa ngủ của hắn làm Tịch Nhan không yên tâm, từ trên giường ngồi dậy: "Cô ta bị thương nghiêm trọng lắm sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ đi đến bên giường, vừa lúc nàng ngước mặt lên, hắn liền thuận thế cúi đầu hôn xuống, sau một lát mới buông nàng ra: "Không đáng bận tâm đâu."
Tịch Nhan lúc này cũng không thuận theo, nắm chặt vạt áo hắn: "Ta càng muốn biết, chàng không nói sao?"
Khóe môi Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhếch lên, rồi nói: "Thì cũng chỉ là vết thương ngoài da thôi."
"Vậy vì sao bộ dạng chàng lại như vậy? Không phải thích khách đã bị bắt rồi sao? Là người của ai vậy?" Tịch Nhan nghiêm túc hỏi: "Là người của Hoàng Thượng sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ để tay phủ lên trán: "Tên thích khách đó là một tử sĩ, lúc bị bắt liền tự sát. Về phần hắn do ai phái đến, nàng không cần lo lắng hay suy nghĩ đâu."
Tịch Nhan giận dữ buông tay ra, cúi mắt, uất ức ngồi bên mép giường: "Chàng đã nói về sau sẽ không bắt nạt ta, giờ lại thất hứa sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi do dự, lúc sau mới ngồi bên giường, nắm tay nàng, thở dài một tiếng: "Là người của lão Tứ"
"Vậy chàng tính đối phó hắn thế nào?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ không nề hà mà nở nụ cười: "Hắn là vua, ta còn có thể đối phó thế nào với hắn chứ? Chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến thôi."
Hai người trò chuyện hồi lâu, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới đứng dậy thay quần áo để vào cung, mà Tịch Nhan thì vẫn ở lại trong phòng hắn. Dùng xong bữa trưa, nàng đi qua đi lại kiếm chuyện để làm giết thời gian, bỗng nhiên nghe người ngoài báo: Thái hoàng Thái hậu giá lâm.
Trong lòng Tịch Nhan hốt hoảng, nhất thời lại do dự không biết có nên ra ngoài tiếp giá hay không. Nhưng Ngân Châm không hiểu rõ lý do, nên không ngừng đỡ nàng ra ngoài: "Sườn Vương phi, người nhanh chút, Thái hoàng Thái hậu giá lâm không phải là việc nhỏ đâu ạ!"
Trong đầu Tịch Nhan giờ hoàn toàn hỗn loạn, dường như được Ngân Châm dìu ra đến cửa, vừa bước ra, liền bắt gặp cỗ xe hoa lệ vừa ngừng lại, có cung nữ tiến đến vén mành xe lên.
Trong Vương phủ tất cả mọi người đều quỳ xuống, Tịch Nhan được Ngân Châm chậm rãi đỡ quỳ xuống, những người bên cạnh cùng đồng thanh cung nghênh Thái hoàng Thái Hậu, trong đầu nàng chỉ vang lên những tiếng ong ong, mở miệng cũng không thể thốt nên lời.
Thái hoàng Thái hậu được vài cung nữ đỡ xuống xe ngựa, điều đầu tiên bà ta chú ý là nơi Tịch Nhan đang quỳ, nhưng chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua, sau đó đi đến phía sau Tịch Nhan, nhìn tất cả người trong Anh vương phủ nói: "Tất cả bình thân"
Bởi vì bà nhìn về phía trước mà hạ lệnh, nhưng bà lại đứng phía sau Tịch Nhan, cho nên nàng có vẻ rất bối rối, cảm thấy mình đứng lên cũng không được mà không đứng cũng không xong.
Đúng lúc này, bỗng nhiên lại có thêm một người xuất hiện trước mặt nàng, Tịch Nhan ngẩng đầu lên nhìn, thì nhìn thấy một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi, mặc quan phục màu tím, vạt áo phía trước có thêu mãng văn, trên đầu đội mũ cánh chuồn, thì ra là Thừa tướng đại nhân!
Đây là phụ thân của Lâm Lạc Tuyết. Tịch Nhan chậm rãi cúi đầu, ánh mắt ông ta nhìn bụng của nàng, lẳng lặng chờ đợi điều gì đó.
Quả nhiên, Lâm thừa tướng trước mặt đã mở miệng: "Thái hoàng Thái hậu, dù sao sườn Vương phi cũng đang mang thai, quỳ lâu chỉ sợ không tốt cho thân thể, vì thế vẫn nên cho sườn Vương phi đứng lên"
Lúc này, Thái hoàng Thái hậu mới xoay người, vẫn là cái nhìn thoáng qua và thản nhiên, bỗng nhiên cười nói: "Sao nãy giờ ta lại không nhìn thấy ngươi, ta biết ngươi là một đứa nhỏ hiểu rõ quy củ, biết lúc nào nên tiến lúc nào nên lùi, làm sao có thể không ra tiếp giá, thì ra là ngươi quỳ gối nơi này. Đứng lên đi, không khéo lại bị thương, thì lão Thất sẽ oán ai gia."
Tịch Nhan khẽ cắn môi, được Ngân Châm đỡ dậy, quay lại hành lễ: "Tạ Thái hoàng Thái Hậu". Cuối cùng, lại nhìn về phía Lâm thừa tướng: "Tạ Lâm thừa tướng."
Ánh mắt băn khoăn của Lâm thừa tướng dừng lại trên người nàng một lát, lúc sau khóe môi hơi nhếch lên: "Sườn Vương phi khách khí quá, vi thần không dám nhận."
"Vi Chi." Thái hoàng Thái Hậu bỗng nhiên mở miệng gọi nàng: "Nghe nói đêm qua phủ các ngươi có thích khách, còn làm cho Lạc Tuyết bị thương, bởi vậy ai gia mới cùng Lâm thừa tướng đến thăm, ngươi cũng theo chúng ta luôn đi."
"Vâng" Tịch Nhan lên tiếng, được Lâm thừa tướng nhường đường cho đi trước, nàng cũng không khách sáo nhường lại theo lễ nữa mà đi theo sau Thái hoàng Thái Hậu.
Vào Vương phủ bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên nàng bước vào tiểu viện của Lâm Lạc Tuyết, cảm thấy nơi này thanh u yên ắng lạ thường, vườn cũng rộng hơn rất nhiều, xung quanh lại có nhiều hoa lan, vừa thấy là biết là những giống hoa quý giá.
"Con bé Lạc Tuyết tính tình thật tốt, ngay cả khu vườn bố trí cũng đẹp như vậy, Lâm thừa tướng à, khanh thật khéo dạy." Thái hoàng Thái hậu bỗng nhiên mở miệng, cười nói
Lâm thừa tướng ở phía sau Tịch Nhan, giọng nói vẫn vững vàng như trước: "Tạ Thái hoàng Thái hậu khen thưởng. Thật ra từ nhỏ Tuyết nhi đã không ở bên cạnh thần, nếu nói đến việc dạy dỗ, thần thật sự xấu hổ. Nhưng mà, thần lại biết nữ nhi thích hoa lan, nên mới sai người đưa đến cho con bé một ít, nghe nói nơi này cũng có nhiều loại là do Vương gia tìm về"
"Ha ha. Lão Thất ấy à, thằng bé này luôn sắp xếp mọi thứ cẩn thận chu đáo"
Tịch Nhan đi giữa hai người, bà một câu ông một câu, dường như xem Tịch Nhan là người vô hình, dường như cố ý nói cho nàng nghe
Tịch Nhan bỗng nhiên hiểu ra, mình cũng không nên phụ lòng tốt của hai người, vì thế dừng bước, đưa ánh mắt có chút ghen tị nhìn các loại hoa lan ở bốn phía.
Phía sau, Lâm thừa tướng cũng dừng lại gọi một tiếng: "Sườn Vương phi?"
Tịch Nhan giật mình hoàn hồn trở lại, cúi đầu thấp giọng lên tiếng, lại đi theo Thái hoàng Thái hậu vào phòng.
Phòng Lâm Lạc Tuyết thanh lịch, lộng lẫy lạ thường, mỗi một ngỏ ngách đều toát lên sự cao quý. Từ trước đến nay, Tịch Nhan chỉ quanh quẩn trong phòng mình, hoặc ở trong phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ, nên không hề biết trong vương phủ lại có một căn phòng xa hoa như vậy.
Lâm Lạc Tuyết vẫn còn nằm trên giường, nhìn thấy Thái Hậu bước vào, liền cố gượng dậy. Thái Hậu bước nhanh đến, đè nàng ta lại: "Con cứ nằm yên đi, ai gia biết con bị thương, không cần đa lễ đâu"
Lâm Lạc Tuyết cúi đầu lên tiếng, ánh mắt lướt qua Tịch Nhan, nhìn về Lâm thừa tướng phía sau nàng, bỗng nhiên mắt nàng ta ứa lệ: "Phụ thân ... "
Lâm thừa tướng cũng tiến lên vài bước, cầm tay con gái, tận tình hỏi han thương thế của nàng ta, sau khi biết được nàng ta bị thương trên vai, đã được đắp thuốc cũng không còn lo ngại, vừa nhẹ nhàng thở ra, vừa cẩn thận dặn dò hằng ngày phải chú ý đến vết thương, Lâm Lạc Tuyết gật đầu lắng nghe.
Thái Hậu ngồi một bên, bỗng nhiên quay đầu nhìn Tịch Nhan ở ngoài xa, nói: "Châm cho Lạc Tuyết một chén trà"
/323
|