*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trình Thế cảm thấy mình già thật rồi, trước đây vẫn luôn không có loại ý thức này, luôn cảm thấy mình còn có rất nhiều năm có thể mơ mộng, có thể tùy tâm tình của mình mà làm rất nhiều chuyện. Có thể quên đi rất nhiều thứ mình vốn không muốn nhớ. Tựa như đoạn hôn nhân đã từng trải qua.
Hôm nay Trình Thế đã thanh tỉnh mà ý thức được mình đã có một đứa con trai, hơn nữa nó đã đến tuổi có thể tự quyết định vận mệnh của bản thân. Điều này cũng tuyên bố một chuyện rằng anh ta đã già rồi. Dấu hiệu già yếu chính là Trình Thế đã trở nên an phận, so với Trình Thế đã từng suốt ngày ăn chơi cờ bạc gái gú, dâm đãng buông thả, anh ta hôm nay đã học được cách thành thành thật thật ngồi một chỗ lẳng lặng uống loại rượu nổi tiếng của mình, hút loại thuốc nổi tiếng của mình, nhìn người đàn ông nổi tiếng của mình.Từ ngảy mẹ của Trình Hàn Lang tái hôn trở đi, Lệ Trung Tín cảm thấy Trình Thế như đã chết, anh trói Trình Thế, dễ dàng chế phục anh ta, không để cho anh ta tiếp tục đi phá hoại cuộc sống của người khác. Cũng không phải Lệ Trung Tín anh đột nhiên nổi lên ý tốt, chỉ là anh không muốn Trình Thế lại bị thương tổn.
Lệ Trung Tín ở bên ngoài chính là một nhân vật thần thoại. Tuổi trẻ thành tài, một mình lẻ loi đến Bắc Kinh lại dám tự tay tạo ra thiên hạ của mình. Quy tắc cái gì, luật lệ cái gì, đến trên người anh hết thảy đều không có hiệu quả. Nhưng bên trong anh cũng có tình cảm của một người bình thường, mà cái tình cảm bình thường này hình như chỉ giới hạn ở trên người của Trình Thế. Từ năm Trình Thế 23 tuổi đi theo anh, cho tới bây giờ hai bên đều đã là người trung niên, Lệ Trung Tín dường như cảm thấy thái độ của mình đối với Trình Thế từ trước đến nay chưa hề xảy ra sự thay đổi.
Dù cho anh biết ngày ấy không trói được lòng của Trình Thế.
Dù cho anh biết sau này Trình Thế nhất định sẽ trả thù anh, không phải là phớt lờ mặt ngoài một trận, mà là chân chính lột da, rút gân.
Anh vẫn làm như vậy, cũng bởi vì một nguyên nhân đơn giản nhưng không cách nào nói ra khỏi miệng.
Lần đầu tiên Lệ Trung Tín nhìn thấy Trình Thế, anh đã đoạt được thiên hạ của mình, khi đó anh đã nói với Trình Thế: “Trình Thế, cậu đã bước vào con đường này, cũng đừng nghĩ tới chít chít méo mó kiếm được một chút gì, ở chỗ này, không hề có sở hữu, thứ muốn có hay thứ đã có trước kia, đều không thể có.” Thế nhưng từ một khắc nói ra câu nói kia trở đi, Lệ Trung Tín đã tự mình phản bội lại nguyên tắc chính mình định ra đầu tiên.
Anh cho là mình không cần bồi đắp bất kỳ tình cảm gì, từ nhỏ cũng không có, lớn lên cũng không cần. Anh cho là khi trong lòng mình cần vật gì anh cũng chỉ cần nói một tiếng thì thứ đó sẽ đến trước mặt mình, cho dù hiện tại anh muốn một người yêu anh, cố gắng vài ngày là có thể làm cho một nữ nhân hoặc nam nhân đối với anh khăng khăng một mực.
Anh không cảm thấy mình thiếu thứ gì. Nhưng vừa thấy Trình Thế, anh liền phát hiện mình bắt đầu muốn một số thứ, những thứ này là những thứ anh vốn khinh thường, kết quả Trình Thế lại dám gắt gao giữ lại, không đưa ra. Vì vậy Lệ Trung Tín bắt đầu dùng một chút thủ đoạn kiềm chế, không cho phép, tôi sẽ không mặt dày mày dạn đi đòi, thế nhưng cậu không được cho người khác, nếu như cậu muốn trái tôi, tôi tình nguyện phá hủy cậu, đem cậu huấn luyện thành một người không muốn nghĩ tới bất kỳ thứ gì.
Lần đầu tiên Lệ Trung Tín đem Trình Thế cởi sạch trói lại, là bởi vì anh ta luôn len len lấy đi cây súng bảo bối của Lệ Trung Tín, lúc Lệ Trung Tín cởi quần áo anh ta xuống mới phát hiện nguyên lai có thân thể con người có thể đoạt đi hô hấp của kẻ khác. Vì vậy anh biến thái mà yêu thích thưởng thức cổ thân thể này và biểu tình muốn thả nhưng lại bất lực của Trình Thế.
Anh gặp qua rất nhiều biểu hiện của người khác khi đang lõa thể trước mặt mình. Xanh mặt, cảm thấy thẹn, nhiệt tình, nhưng nhìn thấy Trình Thế mới cảm thấy nguyên lai những thứ mình nhìn thấy này đều là làm ra vẻ, đều là những phản ứng được tạo ra sau khi bỏ thêm một ít tình dục và suy tư, chỉ có biểu tình của Trình Thế là trạng thái nguyên thủy. Anh đem cây súng lục đã đi theo mình rất nhiều năm đưa cho Trình Thế, chỉ có tự bản thân Lệ Trung Tín biết, cây súng kia chính là người thân duy nhất của anh.
Sau khi chuyện qua đi Trình Thế vẫn như trước không ghi nhớ được bao lâu, liên tục phạm tội liên tục bị trói, không hề biết rằng chính mình ngược lại lại làm đúng ý Lệ Trung Tín, trở thành bữa ngon chủ động đưa tới tận cửa.
Trình Thế chưa từng bị Lệ Trung Tín đánh qua, có đôi khi anh ta nhìn thấy mấy cảnh đẫm máu còn buồn bực vì sao cho tới bây giờ chưa được thể nghiệm qua loại trừng phạt này, còn hơn là bị người ta cởi hết nhục nhã, Trình Thế ngược lại càng thích đau nhức nhanh một chút. Nhưng giấc mộng của anh ta cuối cùng vẫn tan vỡ, Lệ Trung Tín tuyệt đối sẽ không để cho người khác lựa chọn phương thức trừng phạt.
Lệ Trung Tín nhớ kỹ lời nói của Trình Thế ngày đầu tiên tới đây: “Tôi không muốn làm việc, tôi muốn vừa đánh nhau đã ghiền vừa kiếm ra được tiền.”
Lúc đó Lệ Trung Tín đã bật cười, cậu ta vậy mà ấu trĩ đem cuộc sống làm như phim ảnh, cho rằng chỉ dựa vào cướp đoạt là có thể trải qua cuộc sống náo nhiệt. Bất quá cậu muốn thưởng thức loại cuộc sống đó, tôi trước cho cậu hưởng mộng đẹp vài ngày, chơi với cậu vài ngày, sau đó sẽ dạy cho cậu con đường này thật sự phải làm sao mà đi.
Vì vậy Lệ Trung Tín cầm rất nhiều tiền nhàn rỗi xây dựng nên cái ảo ảnh kia trong lòng Trình Thế, lại không nghĩ rằng giấc mộng đẹp này Lệ Trung Tín cho anh ta mơ hơn mười năm cũng không muốn đánh thức anh ta. Cho dù sau này chính mình dung túng Trình Thế đến mức người đời đều biết, Lệ Trung Tín cũng không cảm thấy mình làm quá bao nhiêu…
Lệ Trung Tín ghi nhớ sâu sắc hình dạng của Trình Thế lúc đó.
Thời điểm đó Trình Thế đầu đội mũ quả dưa, khuôn mặt dương quang, ra vẻ lưu manh trước mặt Lệ Trung Tín lại có vẻ ấu trĩ đáng yêu. Lệ Trung Tín có một loại xung động muốn làm cho anh ta trở nên u ám, rốt cục có một ngày anh được như nguyện, anh lại bắt đầu hoài niệm sự dương quang ban đầu của Trình Thế.
Thế nhưng cái phương trình này chỉ có thể từ trước chuyển sang sau, lại không thể đổi ngược lại, bất kể là dương quang hay u ám, trên người Trình Thế đều phù hợp với cái loại phong cách xinh đẹp này, loại xinh đẹp này phá vỡ rất nhiều giới hạn chấp nhận của Lệ Trung Tín.
Anh còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên Trình Thế đánh nhau khiến cho mặt mũi bầm dập sau đó hưng phấn hướng mình đòi phần thưởng. Tựa như một nhóc lưu manh đầu đường, một tên côn đồ, thậm chí còn mang theo một chút dáng vẻ thư sinh. Khi đó anh ta cũng không ẩn dấu tâm tình của mình, suy nghĩ gì liền lập tức biểu hiện ra ngoài. Nếu anh ta đối với Lệ Trung Tín bất mãn, anh ta cũng có thể lập tức giơ nắm đấm lên ngay, mặc kệ sau này có bị chém làm tám khúc hay không.
Trình Thế đã từng nói với Lệ Trung Tín: “Tôi cũng từng nỗ lực qua, sống cuộc sống của người bình thương, có người mình yêu, rồi không có việc gì thì đọc sách. Tôi thích đọc sách, tôi thậm chí còn làm thơ nữa, nếu như quên đi vấn đề tác phong của tôi, tôi chính là một tài tử ở trường học.”
Lệ Trung Tín lập tức nói: “Vậy cậu làm cho tôi một bài đi!”
Trình Thế suy nghĩ một chút, hướng về ánh trăng làm một bài thơ phiến tình, sau khi đọc xong còn bỏ thêm một câu: “Loại người như anh chắc là sẽ không hiểu rõ nó.”
Lệ Trung Tín lúc đó cũng không cho đánh giá gì, kỳ thực anh hiểu hết.
Trình Thế yêu Củng Chí, một người nam nhân, chính anh ta cũng không biết, anh ta cho rằng đó chính là tình anh em, cho tới năm đó khi Củng Chí thích mẹ của Trình Hàn Lang, anh ta cảm thấy nguyên nhân mình không thể chịu đựng được là bởi vì Củng Chí không cùng anh ta chia sẻ tất cả những thứ anh em nên chia sẻ.
Anh ta không muốn thấy Củng Chí và nữ nhân ở cùng nhau, anh ta chỉ có duy nhất một người bạn như vậy, bất luận kẻ nào cũng không thể cướp đi. Nếu như Củng Chí nhất định phải cùng cô ta một chỗ, vậy thì Trình Thế liền dứt khoát đoạt đi, như vậy Củng Chí vẫn sẽ chỉ có một mình anh ta là bạn.
Đợi anh ta hiểu rõ bản thân từng yêu Củng Chí thời gian hết thảy đều đã chậm, đoạn tình cảm này đã sớm trở thành quá khứ. Kỳ thực cũng không có cái gì tiếc nuối quá, Củng Chí là một người bình thường, cho dù là biết loại tình yêu dị dạng này nhiều lắm cũng chỉ là khoan dung.
Thế nhưng hiện tại Trình Thế không còn yêu nữa, kỳ thực anh ta đã sớm không còn yêu, anh ta chỉ là đang vì đoạn tình cảm canh cánh trong lòng lúc còn trẻ mà thôi. Anh ta còn nhớ chính là những gút mắt và đụng chạm giữa bọn họ, mà tình yêu nhỏ bé rõ ràng vẫn khắc cốt ghi tâm đã bị thứ này cùng thời gian ăn mòn rồi.
Trình Thế chưa từng cho là mình có tình cảm đối với Lệ Trung Tín, bởi vì anh ta vẫn cho rằng Lệ Trung Tín sẽ không giao tình cảm cho người khác, cho nên tới bây giờ anh ta cũng không mạo hiểm như vậy. Mặc dù đôi khi Trình Thế thực sự cảm thấy ánh mắt của Lệ Trung Tín là quan tâm anh ta, nhưng nếu Lệ Trung Tín này dung túng cũng không phải dựa vào mấy lúc tâm tình tốt mà chống đỡ nhiều năm như vậy, anh ta cũng sẽ cố gắng đi thuyết phục chính mình bỏ cái hy vọng xa vời này đi.
Đợi Trình Thế già đi rồi anh ta mới chậm rãi hiểu rõ, tuy rằng dung mạo của anh ta ở trong mắt Lệ Trung Tín vẫn là rất quyến rũ. Nhưng lòng của Trình Thế đã trở nên yếu đuối, có đôi khi anh ta sẽ ở trong lòng Lệ Trung Tín tìm một chỗ nằm, sau đó hỏi: “Tôi năm đó cũng rất ngây thơ đi?”
Lệ Trung Tín sẽ lại cười gật đầu, ôm anh ta làm một trận vận động mây mưa thất thường, Trình Thế không hề vì một chút việc nhỏ mà dây dưa như vậy, bắt đầu từ câu nói của Lệ Trung Tín vào ngày Củng Chí kết hôn.
Anh nói: “Cậu muốn ồn ào cứ dùng sức mà ồn ào đi! Sau đó tôi sẽ không trói cậu lại nữa, cậu muốn làm gì tùy cậu, đây là một lần cuối cùng.”
Từ đó về sau, Trình Thế thực sự không náo loạn nữa.
Lệ Trung Tín cho là lòng của Trình Thế đã chết, kỳ thực lòng của Trình Thế đã chết bao nhiêu năm nay lúc này lại còn sống. Lần này là vì Lệ Trung Tín. Một người đã cùng anh ta sắp 20 năm, mọt người không có biện pháp sẽ đem Trình Thế cởi hết rồi trói lại, một người cho Trình Thế bất kỳ cái gì anh ta muốn, một người mệnh lệnh cho Trình Thế không được để tình cảm ràng buộc mà chính mình lại hãm sâu trong đó.
Trình Thế cảm thấy mình cũng biết thỏa mã, cho dù có một số thứ không nói thẳng ra, hoặc là không muốn đi nhận hòa chịu thua, nó cũng là chân chân thực thực tồn tại. Lệ Trung Tín yêu anh ta cũng như anh ta đã yêu Lệ Trung Tín.
Chú thích:
Mũ quả dưa
Trình Thế cảm thấy mình già thật rồi, trước đây vẫn luôn không có loại ý thức này, luôn cảm thấy mình còn có rất nhiều năm có thể mơ mộng, có thể tùy tâm tình của mình mà làm rất nhiều chuyện. Có thể quên đi rất nhiều thứ mình vốn không muốn nhớ. Tựa như đoạn hôn nhân đã từng trải qua.
Hôm nay Trình Thế đã thanh tỉnh mà ý thức được mình đã có một đứa con trai, hơn nữa nó đã đến tuổi có thể tự quyết định vận mệnh của bản thân. Điều này cũng tuyên bố một chuyện rằng anh ta đã già rồi. Dấu hiệu già yếu chính là Trình Thế đã trở nên an phận, so với Trình Thế đã từng suốt ngày ăn chơi cờ bạc gái gú, dâm đãng buông thả, anh ta hôm nay đã học được cách thành thành thật thật ngồi một chỗ lẳng lặng uống loại rượu nổi tiếng của mình, hút loại thuốc nổi tiếng của mình, nhìn người đàn ông nổi tiếng của mình.Từ ngảy mẹ của Trình Hàn Lang tái hôn trở đi, Lệ Trung Tín cảm thấy Trình Thế như đã chết, anh trói Trình Thế, dễ dàng chế phục anh ta, không để cho anh ta tiếp tục đi phá hoại cuộc sống của người khác. Cũng không phải Lệ Trung Tín anh đột nhiên nổi lên ý tốt, chỉ là anh không muốn Trình Thế lại bị thương tổn.
Lệ Trung Tín ở bên ngoài chính là một nhân vật thần thoại. Tuổi trẻ thành tài, một mình lẻ loi đến Bắc Kinh lại dám tự tay tạo ra thiên hạ của mình. Quy tắc cái gì, luật lệ cái gì, đến trên người anh hết thảy đều không có hiệu quả. Nhưng bên trong anh cũng có tình cảm của một người bình thường, mà cái tình cảm bình thường này hình như chỉ giới hạn ở trên người của Trình Thế. Từ năm Trình Thế 23 tuổi đi theo anh, cho tới bây giờ hai bên đều đã là người trung niên, Lệ Trung Tín dường như cảm thấy thái độ của mình đối với Trình Thế từ trước đến nay chưa hề xảy ra sự thay đổi.
Dù cho anh biết ngày ấy không trói được lòng của Trình Thế.
Dù cho anh biết sau này Trình Thế nhất định sẽ trả thù anh, không phải là phớt lờ mặt ngoài một trận, mà là chân chính lột da, rút gân.
Anh vẫn làm như vậy, cũng bởi vì một nguyên nhân đơn giản nhưng không cách nào nói ra khỏi miệng.
Lần đầu tiên Lệ Trung Tín nhìn thấy Trình Thế, anh đã đoạt được thiên hạ của mình, khi đó anh đã nói với Trình Thế: “Trình Thế, cậu đã bước vào con đường này, cũng đừng nghĩ tới chít chít méo mó kiếm được một chút gì, ở chỗ này, không hề có sở hữu, thứ muốn có hay thứ đã có trước kia, đều không thể có.” Thế nhưng từ một khắc nói ra câu nói kia trở đi, Lệ Trung Tín đã tự mình phản bội lại nguyên tắc chính mình định ra đầu tiên.
Anh cho là mình không cần bồi đắp bất kỳ tình cảm gì, từ nhỏ cũng không có, lớn lên cũng không cần. Anh cho là khi trong lòng mình cần vật gì anh cũng chỉ cần nói một tiếng thì thứ đó sẽ đến trước mặt mình, cho dù hiện tại anh muốn một người yêu anh, cố gắng vài ngày là có thể làm cho một nữ nhân hoặc nam nhân đối với anh khăng khăng một mực.
Anh không cảm thấy mình thiếu thứ gì. Nhưng vừa thấy Trình Thế, anh liền phát hiện mình bắt đầu muốn một số thứ, những thứ này là những thứ anh vốn khinh thường, kết quả Trình Thế lại dám gắt gao giữ lại, không đưa ra. Vì vậy Lệ Trung Tín bắt đầu dùng một chút thủ đoạn kiềm chế, không cho phép, tôi sẽ không mặt dày mày dạn đi đòi, thế nhưng cậu không được cho người khác, nếu như cậu muốn trái tôi, tôi tình nguyện phá hủy cậu, đem cậu huấn luyện thành một người không muốn nghĩ tới bất kỳ thứ gì.
Lần đầu tiên Lệ Trung Tín đem Trình Thế cởi sạch trói lại, là bởi vì anh ta luôn len len lấy đi cây súng bảo bối của Lệ Trung Tín, lúc Lệ Trung Tín cởi quần áo anh ta xuống mới phát hiện nguyên lai có thân thể con người có thể đoạt đi hô hấp của kẻ khác. Vì vậy anh biến thái mà yêu thích thưởng thức cổ thân thể này và biểu tình muốn thả nhưng lại bất lực của Trình Thế.
Anh gặp qua rất nhiều biểu hiện của người khác khi đang lõa thể trước mặt mình. Xanh mặt, cảm thấy thẹn, nhiệt tình, nhưng nhìn thấy Trình Thế mới cảm thấy nguyên lai những thứ mình nhìn thấy này đều là làm ra vẻ, đều là những phản ứng được tạo ra sau khi bỏ thêm một ít tình dục và suy tư, chỉ có biểu tình của Trình Thế là trạng thái nguyên thủy. Anh đem cây súng lục đã đi theo mình rất nhiều năm đưa cho Trình Thế, chỉ có tự bản thân Lệ Trung Tín biết, cây súng kia chính là người thân duy nhất của anh.
Sau khi chuyện qua đi Trình Thế vẫn như trước không ghi nhớ được bao lâu, liên tục phạm tội liên tục bị trói, không hề biết rằng chính mình ngược lại lại làm đúng ý Lệ Trung Tín, trở thành bữa ngon chủ động đưa tới tận cửa.
Trình Thế chưa từng bị Lệ Trung Tín đánh qua, có đôi khi anh ta nhìn thấy mấy cảnh đẫm máu còn buồn bực vì sao cho tới bây giờ chưa được thể nghiệm qua loại trừng phạt này, còn hơn là bị người ta cởi hết nhục nhã, Trình Thế ngược lại càng thích đau nhức nhanh một chút. Nhưng giấc mộng của anh ta cuối cùng vẫn tan vỡ, Lệ Trung Tín tuyệt đối sẽ không để cho người khác lựa chọn phương thức trừng phạt.
Lệ Trung Tín nhớ kỹ lời nói của Trình Thế ngày đầu tiên tới đây: “Tôi không muốn làm việc, tôi muốn vừa đánh nhau đã ghiền vừa kiếm ra được tiền.”
Lúc đó Lệ Trung Tín đã bật cười, cậu ta vậy mà ấu trĩ đem cuộc sống làm như phim ảnh, cho rằng chỉ dựa vào cướp đoạt là có thể trải qua cuộc sống náo nhiệt. Bất quá cậu muốn thưởng thức loại cuộc sống đó, tôi trước cho cậu hưởng mộng đẹp vài ngày, chơi với cậu vài ngày, sau đó sẽ dạy cho cậu con đường này thật sự phải làm sao mà đi.
Vì vậy Lệ Trung Tín cầm rất nhiều tiền nhàn rỗi xây dựng nên cái ảo ảnh kia trong lòng Trình Thế, lại không nghĩ rằng giấc mộng đẹp này Lệ Trung Tín cho anh ta mơ hơn mười năm cũng không muốn đánh thức anh ta. Cho dù sau này chính mình dung túng Trình Thế đến mức người đời đều biết, Lệ Trung Tín cũng không cảm thấy mình làm quá bao nhiêu…
Lệ Trung Tín ghi nhớ sâu sắc hình dạng của Trình Thế lúc đó.
Thời điểm đó Trình Thế đầu đội mũ quả dưa, khuôn mặt dương quang, ra vẻ lưu manh trước mặt Lệ Trung Tín lại có vẻ ấu trĩ đáng yêu. Lệ Trung Tín có một loại xung động muốn làm cho anh ta trở nên u ám, rốt cục có một ngày anh được như nguyện, anh lại bắt đầu hoài niệm sự dương quang ban đầu của Trình Thế.
Thế nhưng cái phương trình này chỉ có thể từ trước chuyển sang sau, lại không thể đổi ngược lại, bất kể là dương quang hay u ám, trên người Trình Thế đều phù hợp với cái loại phong cách xinh đẹp này, loại xinh đẹp này phá vỡ rất nhiều giới hạn chấp nhận của Lệ Trung Tín.
Anh còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên Trình Thế đánh nhau khiến cho mặt mũi bầm dập sau đó hưng phấn hướng mình đòi phần thưởng. Tựa như một nhóc lưu manh đầu đường, một tên côn đồ, thậm chí còn mang theo một chút dáng vẻ thư sinh. Khi đó anh ta cũng không ẩn dấu tâm tình của mình, suy nghĩ gì liền lập tức biểu hiện ra ngoài. Nếu anh ta đối với Lệ Trung Tín bất mãn, anh ta cũng có thể lập tức giơ nắm đấm lên ngay, mặc kệ sau này có bị chém làm tám khúc hay không.
Trình Thế đã từng nói với Lệ Trung Tín: “Tôi cũng từng nỗ lực qua, sống cuộc sống của người bình thương, có người mình yêu, rồi không có việc gì thì đọc sách. Tôi thích đọc sách, tôi thậm chí còn làm thơ nữa, nếu như quên đi vấn đề tác phong của tôi, tôi chính là một tài tử ở trường học.”
Lệ Trung Tín lập tức nói: “Vậy cậu làm cho tôi một bài đi!”
Trình Thế suy nghĩ một chút, hướng về ánh trăng làm một bài thơ phiến tình, sau khi đọc xong còn bỏ thêm một câu: “Loại người như anh chắc là sẽ không hiểu rõ nó.”
Lệ Trung Tín lúc đó cũng không cho đánh giá gì, kỳ thực anh hiểu hết.
Trình Thế yêu Củng Chí, một người nam nhân, chính anh ta cũng không biết, anh ta cho rằng đó chính là tình anh em, cho tới năm đó khi Củng Chí thích mẹ của Trình Hàn Lang, anh ta cảm thấy nguyên nhân mình không thể chịu đựng được là bởi vì Củng Chí không cùng anh ta chia sẻ tất cả những thứ anh em nên chia sẻ.
Anh ta không muốn thấy Củng Chí và nữ nhân ở cùng nhau, anh ta chỉ có duy nhất một người bạn như vậy, bất luận kẻ nào cũng không thể cướp đi. Nếu như Củng Chí nhất định phải cùng cô ta một chỗ, vậy thì Trình Thế liền dứt khoát đoạt đi, như vậy Củng Chí vẫn sẽ chỉ có một mình anh ta là bạn.
Đợi anh ta hiểu rõ bản thân từng yêu Củng Chí thời gian hết thảy đều đã chậm, đoạn tình cảm này đã sớm trở thành quá khứ. Kỳ thực cũng không có cái gì tiếc nuối quá, Củng Chí là một người bình thường, cho dù là biết loại tình yêu dị dạng này nhiều lắm cũng chỉ là khoan dung.
Thế nhưng hiện tại Trình Thế không còn yêu nữa, kỳ thực anh ta đã sớm không còn yêu, anh ta chỉ là đang vì đoạn tình cảm canh cánh trong lòng lúc còn trẻ mà thôi. Anh ta còn nhớ chính là những gút mắt và đụng chạm giữa bọn họ, mà tình yêu nhỏ bé rõ ràng vẫn khắc cốt ghi tâm đã bị thứ này cùng thời gian ăn mòn rồi.
Trình Thế chưa từng cho là mình có tình cảm đối với Lệ Trung Tín, bởi vì anh ta vẫn cho rằng Lệ Trung Tín sẽ không giao tình cảm cho người khác, cho nên tới bây giờ anh ta cũng không mạo hiểm như vậy. Mặc dù đôi khi Trình Thế thực sự cảm thấy ánh mắt của Lệ Trung Tín là quan tâm anh ta, nhưng nếu Lệ Trung Tín này dung túng cũng không phải dựa vào mấy lúc tâm tình tốt mà chống đỡ nhiều năm như vậy, anh ta cũng sẽ cố gắng đi thuyết phục chính mình bỏ cái hy vọng xa vời này đi.
Đợi Trình Thế già đi rồi anh ta mới chậm rãi hiểu rõ, tuy rằng dung mạo của anh ta ở trong mắt Lệ Trung Tín vẫn là rất quyến rũ. Nhưng lòng của Trình Thế đã trở nên yếu đuối, có đôi khi anh ta sẽ ở trong lòng Lệ Trung Tín tìm một chỗ nằm, sau đó hỏi: “Tôi năm đó cũng rất ngây thơ đi?”
Lệ Trung Tín sẽ lại cười gật đầu, ôm anh ta làm một trận vận động mây mưa thất thường, Trình Thế không hề vì một chút việc nhỏ mà dây dưa như vậy, bắt đầu từ câu nói của Lệ Trung Tín vào ngày Củng Chí kết hôn.
Anh nói: “Cậu muốn ồn ào cứ dùng sức mà ồn ào đi! Sau đó tôi sẽ không trói cậu lại nữa, cậu muốn làm gì tùy cậu, đây là một lần cuối cùng.”
Từ đó về sau, Trình Thế thực sự không náo loạn nữa.
Lệ Trung Tín cho là lòng của Trình Thế đã chết, kỳ thực lòng của Trình Thế đã chết bao nhiêu năm nay lúc này lại còn sống. Lần này là vì Lệ Trung Tín. Một người đã cùng anh ta sắp 20 năm, mọt người không có biện pháp sẽ đem Trình Thế cởi hết rồi trói lại, một người cho Trình Thế bất kỳ cái gì anh ta muốn, một người mệnh lệnh cho Trình Thế không được để tình cảm ràng buộc mà chính mình lại hãm sâu trong đó.
Trình Thế cảm thấy mình cũng biết thỏa mã, cho dù có một số thứ không nói thẳng ra, hoặc là không muốn đi nhận hòa chịu thua, nó cũng là chân chân thực thực tồn tại. Lệ Trung Tín yêu anh ta cũng như anh ta đã yêu Lệ Trung Tín.
Chú thích:
Mũ quả dưa
/144
|