*Dã ngoại(1)- Hình ảnh quá khứ, ân nhân...
Ngày mới đến. Sáng. Trong căn biệt thự màu rêu to lớn ở phía Bắc thành phố, không gian trong phòng khách do bốn nhân vật gây ra với tâm trạng không thể nào 'trái ngược hoàn cảnh' hơn lúc này. À nói đúng ra thì chỉ có nhỏ, gương mặt xinh xắn kia đáng lẽ phải vô cùng vui vẻ để mở đầu cho ngày mới mà bản thân háo hức từ lâu nhưng ngờ đâu lại bị thay bằng vẻ hầm hầm, chán chường. Ba nhân vật còn lại tuy cũng có phần khó chịu nhưng đa số là vẻ thảnh thơi trước không khí ấm áp, trong lành của buổi sáng ngày cuối tuần tuyệt vời!
Một loạt chuỗi việc được đặt ra trước mắt nhỏ. Đầu tiên là câu nói lễ phép của bà quản gia khiến cho tâm trạng của nhỏ tăng phần ức chế rằng 'Cậu chủ quý quái của họ đang trong trạng thái ngon giấc', sau đó là sự đùn đẩy, thuyết phục và... cuối cùng là hiện tại nhỏ đang chuẩn bị bước vào căn phòng của thủ phạm khiến cho khởi đầu ngày mới 'tuyệt vời' của nhỏ trở nên very bad-hắn- Thiếu gia Trần Thiên Bảo chết tiệt!
Sammy!-Vừa đặt tay lên nắm cửa, sau lưng nhỏ vang lên tiếng gọi với lại của Shaily. Quay người lại định hỏi có chuyện gì nữa thì nhỏ liền nhận được nụ cười hiền khẩn khoảng cùng với câu nói ngắn-Cố giữ bình tĩnh nha!
Vậy thì hãy cầu nguyện cho hắn đi...-Nhỏ nhếch môi nói lửng rồi mở cửa.
Đành quay lưng bước xuống cầu thang, Shaily bắt gặp ánh mắt hiếu kì của Ken muốn hỏi mọi chuyện sao rồi? cùng với vẻ mặt vô cùng bình thản đang nhâm nhi tách trà của anh ngồi ở ghế sô-fa phòng khách. Nhún vai một cái, cô cười nhưng chưa kịp nói gì thì...
Cầu nguyện cho thằng Thiên Bảo...''-Anh đặt tách trà xuống bàn và 'thuật lại' gần như nguyên văn câu nói vừa rồi của nhỏ.
Vô cùng chính xác. Xem nào...-Shaily gật gật đầu, ánh mắt của Ken ánh lên vẻ khá lo lắng. Rồi cô đưa tay ra xoa cằm giả vờ 'đăm chiêu' và bắt đầu đếm-3...2...1...
TRẦN THIÊN BẢO! ANH DẬY NGAY CHO TÔI!!!!!!!!!!-Trùng khớp một cách hoàn hảo. Tiếng hét như 'sư tử gầm' vang lên khiến căn biệt thự chấn động gần như run run- 'Động Đất'
Và tình hình hiện tại là đây: nhỏ bước vào, hắn đang tình trạng cuộn tròn như quả bóng trong chiếc chăn ấm áp thoải mái kê đầu lên cái ngối êm ái trên cái giường to đùng màu cà phê. Quả thật sau tiếng hét kinh thiên động địa, hắn cũng từ trên giường mà ngã xuống đất.
AAAA!! Kẻ nào dám phá giấc mộng ngàn thu của.....của...tta.....-Sau hồi cả thân hình to lớn được ôm đất thoải mái khi chưa kịp tỉnh giấc và cuối cùng định hình lại mọi chuyện, hắn bật dậy hét lên định sự tử kẻ to gan nhưng ngờ đâu gương mặt trước mắt hiện ra với hai tay chống nạnh làm hắn khó mà thút thít nổi những từ cuối. Mở mắt to hết cỡ đến mức tỉnh ngủ tức thì, hắn vừa ngạc nhiên vừa sợ sợ trước gương mặt cảnh báo rõ ràng hai chữ 'NGUY HIỂM' lắp bắp từng chữ-Sam...Sammy... sao... sao... em lại... ở đây...!!
Tôi không ở đây thì ở đâu?! Chỉ tại tên chết tiệt như anh, đang làm cái quái gì mà để cho mọi người khổ sở chờ đợi, hẹn sẵn giờ từ trước mà cuối cùng lại không thấy bóng dáng đâu, điện thoại thì khóa máy... Sắp gần 9h sáng rồi đó có biết không hả??? Bộ anh tính hủy hoại chuyến dã ngoại mà tôi vô cùng mong chờ sao chứ??!!!!!- Bộ mặt hình sự nãy giờ cố gắn kìm chế giờ như đụng phải ngòi châm, bất ngờ phun trào chửi rủa thẳng vào mặt hắn không thương tiếc.
Em...em...bình...bình tĩnh đi-Hắn ấp úm, mồ hôi mẹ mồ hôi con mới sáng được bài tiết thi nhau chảy đầm đìa trên trán.
Không bình tĩnh gì cả!! Tôi cho anh 15'... Chuẩn bị lẹ cho tôi...!!!-Cơn giận của nhỏ lúc này thật sự đã lên đến đỉnh điểm, cảnh cáo gay gắt nhỏ làm hắn từ một Trần Thiên Bảo cao ngạo mà giờ đây đành ngoan ngoan lép vế chạy nhanh vào phòng tắm ngay lập tức.
Đứng trước gương đánh răng, hắn định thần, giờ mới hiểu ra mọi chuyện. Có trách thì cũng chỉ tại vì nhỏ. Nhỏ đâu biết gần đến sáng hôm nay hắn mới chỉ có thể chợp mắt vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ và thời gian còn lại của đêm hắn dùng để đấu mắt với trần nhà. Suy nghĩ! Hix, giờ thì thảm rồi. Sáng nay dậy trễ, mọi người đợi đã lâu còn nhỏ?! Nhỏ giận. Thật sự rất giận, không cần đến vẻ ngoài dịu dàng nào nữa! Mà hồi trước giờ nhỏ có bao giờ dịu dàng với hắn dù chỉ một chút như với người ta đâu...
Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ cảnh cáo mà lúc nãy ba người kia đùn đẩy, nhỏ thả mình ngồi bịch xuống chiếc ghế salon, nghĩ mệt. Bình tĩnh chưa nhỉ? Chưa hẳn đâu, nhưng đã khá ổn. Lần đầu tiên vào phòng của con trai, nãy giờ lo xã giận mà quên mất giờ mới phát hiện thấy... kì quá! Nhỏ đưa mắt lướt nhìn xung quanh căn phòng của hắn, trừ cái giường chiến hắn vừa mới nằm ra thì mọi thứ đều rất GOOD: gọn gàng, sạch sẽ(hơn cả phòng nhỏ), tinh tươm không tí bụi. Chợt, một thứ thú vị thu hút ánh mắt nhỏ ngay vị trí nằm giữa góc phòng. Nhỏ bước lại gần với dáng vẻ hiếu kì. Thật thú vị một kệ sách zic zắc cách điệu bằng gỗ, để đầy thứ: từ những quyển sách lớn nhỏ chuyên sâu, đồ lưu niệm kì quái nhưng dễ thương rồi đến cả những quyển album nho nhỏ. Với tay lấy đại một quyển album, nhỏ lật từ trang... Và toàn là hình hắn từ lúc còn nhỏ xíu với cái tã bim bim rồi đến tiểu học, cấp 2 cũng có hình với F.Boy nữa... nhỏ phát hiện ra một điều là trong mọi tấm hình đó, cái nào cũng thấy nụ cười tỏa nắng khó kiếm của hắn nhưng từ khi gần cuối cấp 2 nụ cười đó đã biến mất và thay thế bằng vẻ lạnh lùng, đơn độc đến băng giá, hệt như lần đầu tiên nhỏ gặp hắn... lật tiếp để xem trang cuối thì... Cạch... hắn từ phòng tắm bước ra... Nhỏ chưa kịp xem gì với trang cuối cùng liền giật mình quay lại...
Cô đang làm gì vậy?-Và trong mắt hắn lúc này đây. Chuyện gì thế này? Với vẻ giận dữ hắn vội vàng chạy lại giật cuốn album từ tay nhỏ, ánh mắt trừng lên muốn đốt cháy đối phương.
Tôi...tôi... chỉ...-Nhỏ nhất thời chưa biết phản ứng sao trước hắn
Sao cô lại tự tiện đụng vào đồ của người khác hả?-Hắn nạt nhỏ một cách mạnh bạo. Nhỏ giật thót, run run, quả thật lúc này hắn trở nên đáng sợ, khóe mắt có vẻ rưng rưng nhưng chưa hẳn là vì sợ hắn mà là sự bất ngờ đến kinh ngạc. Nhỏ vốn không phải là đứa nhát gan có thể khóc vì một lời nạt đáng sợ nhưng đứng trước hắn lúc này đây, một cảm giác mình là người có lỗi lại len lói trong lòng. Hắn giật mình, bất chợt khó xử trước đôi mắt của nhỏ-Tôi...tôi xin lỗi!-Và lần đầu tiên ba chữ xin lỗi thốt ra tư kẻ kiêu ngạo.
Không sao! Là tôi sai... tôi xuống trước đây, anh lẹ đi. Tôi không muốn mọi người chờ-Thay đổi thái độ, giọng nhỏ đều đều nhẹ nhàng, rồi quay lưng bước thẳng. Cạch, cách cửa đóng lại nhẹ nhàng nhưng có cái gì đó... khó chịu vang lên từ đáy lòng của người đóng. Hắn trầm tư, mở cuốn album trên tay, trong trang cuối cùng mà nhỏ sắp xem đó. Một tấm hình nhỏ được đặt ngay ở chính giữa, tấm hình duy nhất và cuối cùng lưu lại nụ cười hạnh phúc của hắn cùng... NÓ của hai năm trước.... Haiz... tiếng thở dài nhẹ mang theo những vẫn vương ở hiện tại và cả quá khứ.
Trong chiếc xe Roll Royce màu đen bóng vừa được anh tân trang, một không khí khá nặng nề đè lên không gian. Xe đã khởi hành được 15' và cũng gần tới nơi, nhưng cái cảnh im lặng đến sắp cướp mất không khí vẫn cứ kéo dài. Tưởng nhỏ đang giận vì việc hồi sáng rồi cái vẻ lạnh lùng khó gần của hắn nên không ai hỏi nhiều. Shaily và Ken ngồi cạnh nhau ở băng sau cùng nhỏ, hết quay qua nhìn nhỏ, nhìn hắn ngồi ghế trên gần anh mà thầm ước có thể được giống một nữa của anh, vô tâm đến không cần biết chuyện gì đang xảy ra ngoài việc lái xe. ...
Trong lúc đó, trên một chiếc xe mui trần màu bạc, cũng đang cùng hướng tới mục tiêu địa điểm của các nhân vật chính của chúng ta... Hai chàng trai hotboy trên xe để lại những tiếng cười qua gió trong những câu chuyện phiếm làm ngây ngất bất cứ một cô gái nào mà họ chạy ngang qua trên đường. Trong khi Khôi Vũ đang tập trung lái tiếp thì Thiên Hải lại cứ ngồi mỉm cười tủm tỉm một mình(như điên). Mặc dù thắc mắc nhưng mỗi khi hỏi, Khôi Vũ lại nhận được câu nói- Lát nữa mày sẽ biết!- hời hợt, bí ẩn... Một vài câu nói trong quá khứ hiện ra...........................................
Xin lỗi chị!
Chị không sao, không phải lỗi của em. Đừng lo!
........................
......em hứa với chị! nhất định em sẽ nhanh chóng lớn lên trở thành một chàng trai khỏe mạnh để bảo vệ chị suốt đời... Chị hãy tin ở em
.............................................................................................
Arinsa, chị vẫn còn tin ở đứa em trai này chứ!-Thiên Hải lẩm bẩm trong miệng, nhớ về lỗi lầm và lời hứa mà nhóc đã thiết lập không điều kiện vì nó từ xa xưa. Còn lý do là gì thì... vẫn như cũ [ Đọc tiếp sẽ biết]
9h30 AM.
Brừm.... Kéttttttttt... Hai chiếc xe đổ cùng một lúc trước căn biệt thự nhà nó, để xe kiểu đối đầu nhau.
Thôi nào Sammy! Hôm nay dã ngoại để xã stress mà cậu cứ chưng bộ mặt đó ra thì làm sao mà bọn mình có không khí để vui nổi đây.-Trong khi ba chàng F.Boy bước xuống trước còn Shaily đành lên tiếng nài nỉ sau một hồi áp lực bởi tâm trạng của nhỏ
........-Nhỏ quay sang nhìn Shaily nhưng vẫn im lặng. Phân vân.....?!
Please!!!-Shaily tiếp tục dùng chiêu 'cún con' nhìn nhỏ. Thôi, đành vậy. Giận quá mất vui. Nhỏ cười như đồng ý với Shaily làm cô mứng quýnh la to-''HURA- Cùng nhau vui vẻ bước xuống xe, thái độ của nhỏ có vẻ khiến hắn khá ngạc nhiên nhưng nhỏ lại không hề để tâm tới ánh mắt của hắn nhìn mình.
Vì hắn mà đến bây giờ nhỏ mới có thể nhìn không khí bên ngoài hôm nay. Đưa bàn tay lên che bầu trời trong xanh, mặt trời cuối xuống chào ngày mới cùng vạn vật đã lâu nhưng vẫn còn vương lại chút trong lành, ấm áp của khí trời dành cho tâm trạng hụt hẫng vì chậm trễ, những tia nắng chói chang của buổi giữa sáng giữa trưa len qua các khẽ ngón tay mảnh mai của nhỏ. Thời tiết quả thật rất đẹp và vô cùng thích hợp cho một buổi dã ngoại cuối tuần. Nên đương nhiên nhỏ sẽ không đành lãng phí thời gian giận hờn vu vơ mà phải chơi đùa thật vui vẻ cùng bạn bè sẽ sướng hơn. Hehe...
Thiên Hải và Khôi Vũ vừa bước xuống xe đã chào hỏi F.Boy. Thiên Hải có thể nói là chuyện thường tình vì là em trai của nhỏ nên chắc cũng quen biết với nó nhưng còn sự xuất hiện đột ngột sau một tháng 'không đụng chạm' của Khôi Vũ khiến anh phải nhíu mày mà bận tâm. Lý do đơn giản là cả hắn và Ken vẫn chưa kịp nói với anh là hôm nay Khôi Vũ cũng tham gia.
Bác Tâm- người quản gia lớn tuổi nhà nó cùng một vài người hầu đã đích thân đứng đợi sẵn các tiểu thư, thiếu gia ở đây tuy chưa lâu. Sau nụ cười nhân từ chào hỏi, bác Tâm dẫn cả đám đi vào con đường vòng ra phía sau biệt thự đi tới khu vực mà cả bọn sắp chuẩn bị dã ngoại. Sau hồi vòng vèo qua hồ bơi, sân thể thao, vườn bách thảo,... một cánh đồng thảo nguyên bát ngát màu xanh cùng rừng cây cổ thụ hiện ra trước vài con mắt kinh ngạc. Nhỏ, Shaily và cả Thiên Hải thì khá quen với nơi này vì cả đám tụi nó thường xuyên tụ tập cắm trại, dã ngoại không ít lần hồi còn bé. Bản thân anh thì chợt phát hiện ra một điều thì ra cả cái thảo nguyên này nằm trước rừng cây cổ thụ cùng dòng nước suối nhỏ chảy qua dọc theo mép rừng ngăn cách riêng biệt với 'Khu vườn đặc biệt' của nó mà anh đã từng đến. Nhưng rõ ràng lần trước anh không hề đi qua thảo nguyên nào rộng lớn để tới khu vườn... chắc có lẽ có một con đường khác. Không suy nghĩ nhiều nữa, anh lại tiếp tục cùng mọi người theo chân bác Tâm. Từ phía xa hiện ra thân ảnh của nó đang đứng giữa những đống dụng cụ chờ cả bọn.
Hi! Everybody-Nó chào hỏi nhẹ nhàng
Xin lỗi Arinsa, hình như bọn mình đến hơi trễ-Shaily cùng nhỏ tiến gần lại nó tươi cười
Không sao, vẫn chưa trễ lắm. Đủ thời gian cho chúng ta.-Nó vừa nói vừa nhìn về phía đám đông, ánh mắt dừng lại ở phía Thiên Hải. Một bất ngờ nho nhỏ.
Arinsa!''-Thiên Hải chạy tới bên nó, nở nụ cười tươi rói nhất của nhóc mà ôm nó chặt cứng rồi cuối nhẹ người xuống(cao hơn cả cái đầu) thơm vào má nó một cái. Bắt đầu từ Ken, Khôi Vũ, hắn rồi đến anh há hốc kinh ngạc với nhưng điều chính mắt mình thấy. Kì lạ hơn là nó không hề phản ứng lại tí nào mà lại để mặc như vậy. Nhỏ và Shaily, bác Tâm nữa đứng nhìn chỉ biết lắc đầu. Lại nữa rồi! Rồi đôi môi đó chợt di chuyển từ má mà sang gần đến đôi môi đỏ thắm mềm mại tự nhiên của nó làm cả bốn chàng trai càng sốc hơn. Nổi khó chịu và bức xúc sắp hình thành dần trong lòng của ai đó. Chợt lúc này nó khẽ đưa ngón tay trỏ ra chặn lại...
Chậc, mất hứng quá!-Thiên Hải tặc lưỡi nhìn nó.
Giỡn xong chưa?-Vẻ mặt nó hời hợt hỏi cậu nhóc đáng 'quý' trước mặt mình nhưng giọng nói không phải thuộc dạng lạnh băng thường ngày.
Trời! Hơn ba năm rồi không gặp mà. Phải để 'người yêu' thể hiện tình cảm chút chứ-Buông tay ra khỏi người nó, Thiên Hải cười tinh nghịch.
Thể hiện đủ rồi nhóc ơi! Làm quá mấy anh đây sẽ chết sốc vì em đó-Shaily bon chen vô giữa
Ặc, vậy mọi chuyện nãy giờ là giỡn đó hả? Làm anh hết hồn.-Ken ngờ ngợ nhận được cái gật đầu tin tưởng của Shaily. Thì ra là giỡn. Một trò đùa giỡn làm ai đó đứng tim, nhưng sau khi hiểu rõ sự tình thì mới thườn thượt mà thở nhẹ.
Thiên Hải, mày giỡn ác thiệt đó. Nhưng mà giờ ta cũng mới biết ra một điều, mày cười như khìn nãy giờ ngồi trên xe là vì Bảo Tiên phải không?-Khôi Vũ sau khi ngạc nhiên đã đủ liền reo lên như vừa ngộ ra một chân lý. Thiên Hải lại chỉ biết cười ngượng. Nó thản nhiên nhìn Khôi Vũ không hề thắc mắc vì đã được báo trước là hôm nay sẽ có sự xuất hiện của cậu ta(nhưng chưa báo là có cả Thiên Hải)-Bảo Tiên, xin lỗi vì vừa qua không đến thăm cậu. Tôi phải bận một số việc...-Khôi Vũ tiến lại gần nó tỏ vẻ thân thiết
Không sao, dù gì tôi cũng không để ý cho lắm-Nó lạnh nhạt, không hề có ý định giận vì sự thật đúng là như vậy. Thời gian qua, nó không hề quan tâm đến sự xuất hiện của Khôi Vũ mà có khi còn quên luôn cả ậu rồi ấy chứ. Đơn giản là vì nó sống với châm ngôn 'không quan tâm đến những thứ không cần thiết'. Nhận ra sự mờ nhạt của mình trong mắt nó, Khôi Vũ thấy khó chịu. Thật sự Khôi Vũ rất muốn làm thân với nó, muốn được gần nó, hiểu rõ nó hơn,... điều đó hoàn toàn không có lý do bởi vì chính Khôi Vũ cũng không biết lý do chỉ đơn giản là muốn vậy.
Thiên Hải, lâu không gặp giờ có lẽ trưởng thành hơn rồi nhỉ? Cao hơn nguyên cái đầu-Nó quay sang nhìn Thiên Hải, rồi đưa tay đong đếm
Hehe, đương nhiên là trưởng thành hơn rồi. Chị còn nhớ lời hứa của em chứ. Có thể thực hiện được rồi đó!-Thiên Hải cười cười xoa cằm đắc ý. Nhỏ và Shaily nhìn Thiên Hải cười thầm trong bụng. Thằng nhóc này chỉ lớn được cái xác chứ đầu của nó vẫn là con nít 11 tuổi lúc thiết lập lời hứa đó thôi. Nó hiểu ý qua thái độ của hai con bạn đứng cạnh nên không nói gì chỉ im lặng.
Thôi đừng tám nữa. Chúng ta bắt đầu chuyến dã ngoại này thôi-Anh im lặng nãy giờ đến cuối cùng cũng lên tiếng
Ờh ha! Ê Rin, vậy bây giờ chúng ta làm gì trước đây? -Nhỏ đồng tình mà quay sang hỏi nó.
Mà mình thấy cũng gần đến trưa rồi làm lẹ đi không thôi đói bụng-Shaily cũng hối thúc
Chính vì sắp đến trưa rồi nên mình quyết định bây giờ chúng ta trổ tài nấu ăn đi! Sẵn dịp ăn trưa luôn còn chiều này sẽ dựng trại...-Nó phổ biến nhưng trưa kịp nói hết thì...
HẢ?? NẤU ĂN?!?- Liền nghe được tiếng hét thất thanh từ không ai khác ngoài Nhỏ......
Ngày mới đến. Sáng. Trong căn biệt thự màu rêu to lớn ở phía Bắc thành phố, không gian trong phòng khách do bốn nhân vật gây ra với tâm trạng không thể nào 'trái ngược hoàn cảnh' hơn lúc này. À nói đúng ra thì chỉ có nhỏ, gương mặt xinh xắn kia đáng lẽ phải vô cùng vui vẻ để mở đầu cho ngày mới mà bản thân háo hức từ lâu nhưng ngờ đâu lại bị thay bằng vẻ hầm hầm, chán chường. Ba nhân vật còn lại tuy cũng có phần khó chịu nhưng đa số là vẻ thảnh thơi trước không khí ấm áp, trong lành của buổi sáng ngày cuối tuần tuyệt vời!
Một loạt chuỗi việc được đặt ra trước mắt nhỏ. Đầu tiên là câu nói lễ phép của bà quản gia khiến cho tâm trạng của nhỏ tăng phần ức chế rằng 'Cậu chủ quý quái của họ đang trong trạng thái ngon giấc', sau đó là sự đùn đẩy, thuyết phục và... cuối cùng là hiện tại nhỏ đang chuẩn bị bước vào căn phòng của thủ phạm khiến cho khởi đầu ngày mới 'tuyệt vời' của nhỏ trở nên very bad-hắn- Thiếu gia Trần Thiên Bảo chết tiệt!
Sammy!-Vừa đặt tay lên nắm cửa, sau lưng nhỏ vang lên tiếng gọi với lại của Shaily. Quay người lại định hỏi có chuyện gì nữa thì nhỏ liền nhận được nụ cười hiền khẩn khoảng cùng với câu nói ngắn-Cố giữ bình tĩnh nha!
Vậy thì hãy cầu nguyện cho hắn đi...-Nhỏ nhếch môi nói lửng rồi mở cửa.
Đành quay lưng bước xuống cầu thang, Shaily bắt gặp ánh mắt hiếu kì của Ken muốn hỏi mọi chuyện sao rồi? cùng với vẻ mặt vô cùng bình thản đang nhâm nhi tách trà của anh ngồi ở ghế sô-fa phòng khách. Nhún vai một cái, cô cười nhưng chưa kịp nói gì thì...
Cầu nguyện cho thằng Thiên Bảo...''-Anh đặt tách trà xuống bàn và 'thuật lại' gần như nguyên văn câu nói vừa rồi của nhỏ.
Vô cùng chính xác. Xem nào...-Shaily gật gật đầu, ánh mắt của Ken ánh lên vẻ khá lo lắng. Rồi cô đưa tay ra xoa cằm giả vờ 'đăm chiêu' và bắt đầu đếm-3...2...1...
TRẦN THIÊN BẢO! ANH DẬY NGAY CHO TÔI!!!!!!!!!!-Trùng khớp một cách hoàn hảo. Tiếng hét như 'sư tử gầm' vang lên khiến căn biệt thự chấn động gần như run run- 'Động Đất'
Và tình hình hiện tại là đây: nhỏ bước vào, hắn đang tình trạng cuộn tròn như quả bóng trong chiếc chăn ấm áp thoải mái kê đầu lên cái ngối êm ái trên cái giường to đùng màu cà phê. Quả thật sau tiếng hét kinh thiên động địa, hắn cũng từ trên giường mà ngã xuống đất.
AAAA!! Kẻ nào dám phá giấc mộng ngàn thu của.....của...tta.....-Sau hồi cả thân hình to lớn được ôm đất thoải mái khi chưa kịp tỉnh giấc và cuối cùng định hình lại mọi chuyện, hắn bật dậy hét lên định sự tử kẻ to gan nhưng ngờ đâu gương mặt trước mắt hiện ra với hai tay chống nạnh làm hắn khó mà thút thít nổi những từ cuối. Mở mắt to hết cỡ đến mức tỉnh ngủ tức thì, hắn vừa ngạc nhiên vừa sợ sợ trước gương mặt cảnh báo rõ ràng hai chữ 'NGUY HIỂM' lắp bắp từng chữ-Sam...Sammy... sao... sao... em lại... ở đây...!!
Tôi không ở đây thì ở đâu?! Chỉ tại tên chết tiệt như anh, đang làm cái quái gì mà để cho mọi người khổ sở chờ đợi, hẹn sẵn giờ từ trước mà cuối cùng lại không thấy bóng dáng đâu, điện thoại thì khóa máy... Sắp gần 9h sáng rồi đó có biết không hả??? Bộ anh tính hủy hoại chuyến dã ngoại mà tôi vô cùng mong chờ sao chứ??!!!!!- Bộ mặt hình sự nãy giờ cố gắn kìm chế giờ như đụng phải ngòi châm, bất ngờ phun trào chửi rủa thẳng vào mặt hắn không thương tiếc.
Em...em...bình...bình tĩnh đi-Hắn ấp úm, mồ hôi mẹ mồ hôi con mới sáng được bài tiết thi nhau chảy đầm đìa trên trán.
Không bình tĩnh gì cả!! Tôi cho anh 15'... Chuẩn bị lẹ cho tôi...!!!-Cơn giận của nhỏ lúc này thật sự đã lên đến đỉnh điểm, cảnh cáo gay gắt nhỏ làm hắn từ một Trần Thiên Bảo cao ngạo mà giờ đây đành ngoan ngoan lép vế chạy nhanh vào phòng tắm ngay lập tức.
Đứng trước gương đánh răng, hắn định thần, giờ mới hiểu ra mọi chuyện. Có trách thì cũng chỉ tại vì nhỏ. Nhỏ đâu biết gần đến sáng hôm nay hắn mới chỉ có thể chợp mắt vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ và thời gian còn lại của đêm hắn dùng để đấu mắt với trần nhà. Suy nghĩ! Hix, giờ thì thảm rồi. Sáng nay dậy trễ, mọi người đợi đã lâu còn nhỏ?! Nhỏ giận. Thật sự rất giận, không cần đến vẻ ngoài dịu dàng nào nữa! Mà hồi trước giờ nhỏ có bao giờ dịu dàng với hắn dù chỉ một chút như với người ta đâu...
Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ cảnh cáo mà lúc nãy ba người kia đùn đẩy, nhỏ thả mình ngồi bịch xuống chiếc ghế salon, nghĩ mệt. Bình tĩnh chưa nhỉ? Chưa hẳn đâu, nhưng đã khá ổn. Lần đầu tiên vào phòng của con trai, nãy giờ lo xã giận mà quên mất giờ mới phát hiện thấy... kì quá! Nhỏ đưa mắt lướt nhìn xung quanh căn phòng của hắn, trừ cái giường chiến hắn vừa mới nằm ra thì mọi thứ đều rất GOOD: gọn gàng, sạch sẽ(hơn cả phòng nhỏ), tinh tươm không tí bụi. Chợt, một thứ thú vị thu hút ánh mắt nhỏ ngay vị trí nằm giữa góc phòng. Nhỏ bước lại gần với dáng vẻ hiếu kì. Thật thú vị một kệ sách zic zắc cách điệu bằng gỗ, để đầy thứ: từ những quyển sách lớn nhỏ chuyên sâu, đồ lưu niệm kì quái nhưng dễ thương rồi đến cả những quyển album nho nhỏ. Với tay lấy đại một quyển album, nhỏ lật từ trang... Và toàn là hình hắn từ lúc còn nhỏ xíu với cái tã bim bim rồi đến tiểu học, cấp 2 cũng có hình với F.Boy nữa... nhỏ phát hiện ra một điều là trong mọi tấm hình đó, cái nào cũng thấy nụ cười tỏa nắng khó kiếm của hắn nhưng từ khi gần cuối cấp 2 nụ cười đó đã biến mất và thay thế bằng vẻ lạnh lùng, đơn độc đến băng giá, hệt như lần đầu tiên nhỏ gặp hắn... lật tiếp để xem trang cuối thì... Cạch... hắn từ phòng tắm bước ra... Nhỏ chưa kịp xem gì với trang cuối cùng liền giật mình quay lại...
Cô đang làm gì vậy?-Và trong mắt hắn lúc này đây. Chuyện gì thế này? Với vẻ giận dữ hắn vội vàng chạy lại giật cuốn album từ tay nhỏ, ánh mắt trừng lên muốn đốt cháy đối phương.
Tôi...tôi... chỉ...-Nhỏ nhất thời chưa biết phản ứng sao trước hắn
Sao cô lại tự tiện đụng vào đồ của người khác hả?-Hắn nạt nhỏ một cách mạnh bạo. Nhỏ giật thót, run run, quả thật lúc này hắn trở nên đáng sợ, khóe mắt có vẻ rưng rưng nhưng chưa hẳn là vì sợ hắn mà là sự bất ngờ đến kinh ngạc. Nhỏ vốn không phải là đứa nhát gan có thể khóc vì một lời nạt đáng sợ nhưng đứng trước hắn lúc này đây, một cảm giác mình là người có lỗi lại len lói trong lòng. Hắn giật mình, bất chợt khó xử trước đôi mắt của nhỏ-Tôi...tôi xin lỗi!-Và lần đầu tiên ba chữ xin lỗi thốt ra tư kẻ kiêu ngạo.
Không sao! Là tôi sai... tôi xuống trước đây, anh lẹ đi. Tôi không muốn mọi người chờ-Thay đổi thái độ, giọng nhỏ đều đều nhẹ nhàng, rồi quay lưng bước thẳng. Cạch, cách cửa đóng lại nhẹ nhàng nhưng có cái gì đó... khó chịu vang lên từ đáy lòng của người đóng. Hắn trầm tư, mở cuốn album trên tay, trong trang cuối cùng mà nhỏ sắp xem đó. Một tấm hình nhỏ được đặt ngay ở chính giữa, tấm hình duy nhất và cuối cùng lưu lại nụ cười hạnh phúc của hắn cùng... NÓ của hai năm trước.... Haiz... tiếng thở dài nhẹ mang theo những vẫn vương ở hiện tại và cả quá khứ.
Trong chiếc xe Roll Royce màu đen bóng vừa được anh tân trang, một không khí khá nặng nề đè lên không gian. Xe đã khởi hành được 15' và cũng gần tới nơi, nhưng cái cảnh im lặng đến sắp cướp mất không khí vẫn cứ kéo dài. Tưởng nhỏ đang giận vì việc hồi sáng rồi cái vẻ lạnh lùng khó gần của hắn nên không ai hỏi nhiều. Shaily và Ken ngồi cạnh nhau ở băng sau cùng nhỏ, hết quay qua nhìn nhỏ, nhìn hắn ngồi ghế trên gần anh mà thầm ước có thể được giống một nữa của anh, vô tâm đến không cần biết chuyện gì đang xảy ra ngoài việc lái xe. ...
Trong lúc đó, trên một chiếc xe mui trần màu bạc, cũng đang cùng hướng tới mục tiêu địa điểm của các nhân vật chính của chúng ta... Hai chàng trai hotboy trên xe để lại những tiếng cười qua gió trong những câu chuyện phiếm làm ngây ngất bất cứ một cô gái nào mà họ chạy ngang qua trên đường. Trong khi Khôi Vũ đang tập trung lái tiếp thì Thiên Hải lại cứ ngồi mỉm cười tủm tỉm một mình(như điên). Mặc dù thắc mắc nhưng mỗi khi hỏi, Khôi Vũ lại nhận được câu nói- Lát nữa mày sẽ biết!- hời hợt, bí ẩn... Một vài câu nói trong quá khứ hiện ra...........................................
Xin lỗi chị!
Chị không sao, không phải lỗi của em. Đừng lo!
........................
......em hứa với chị! nhất định em sẽ nhanh chóng lớn lên trở thành một chàng trai khỏe mạnh để bảo vệ chị suốt đời... Chị hãy tin ở em
.............................................................................................
Arinsa, chị vẫn còn tin ở đứa em trai này chứ!-Thiên Hải lẩm bẩm trong miệng, nhớ về lỗi lầm và lời hứa mà nhóc đã thiết lập không điều kiện vì nó từ xa xưa. Còn lý do là gì thì... vẫn như cũ [ Đọc tiếp sẽ biết]
9h30 AM.
Brừm.... Kéttttttttt... Hai chiếc xe đổ cùng một lúc trước căn biệt thự nhà nó, để xe kiểu đối đầu nhau.
Thôi nào Sammy! Hôm nay dã ngoại để xã stress mà cậu cứ chưng bộ mặt đó ra thì làm sao mà bọn mình có không khí để vui nổi đây.-Trong khi ba chàng F.Boy bước xuống trước còn Shaily đành lên tiếng nài nỉ sau một hồi áp lực bởi tâm trạng của nhỏ
........-Nhỏ quay sang nhìn Shaily nhưng vẫn im lặng. Phân vân.....?!
Please!!!-Shaily tiếp tục dùng chiêu 'cún con' nhìn nhỏ. Thôi, đành vậy. Giận quá mất vui. Nhỏ cười như đồng ý với Shaily làm cô mứng quýnh la to-''HURA- Cùng nhau vui vẻ bước xuống xe, thái độ của nhỏ có vẻ khiến hắn khá ngạc nhiên nhưng nhỏ lại không hề để tâm tới ánh mắt của hắn nhìn mình.
Vì hắn mà đến bây giờ nhỏ mới có thể nhìn không khí bên ngoài hôm nay. Đưa bàn tay lên che bầu trời trong xanh, mặt trời cuối xuống chào ngày mới cùng vạn vật đã lâu nhưng vẫn còn vương lại chút trong lành, ấm áp của khí trời dành cho tâm trạng hụt hẫng vì chậm trễ, những tia nắng chói chang của buổi giữa sáng giữa trưa len qua các khẽ ngón tay mảnh mai của nhỏ. Thời tiết quả thật rất đẹp và vô cùng thích hợp cho một buổi dã ngoại cuối tuần. Nên đương nhiên nhỏ sẽ không đành lãng phí thời gian giận hờn vu vơ mà phải chơi đùa thật vui vẻ cùng bạn bè sẽ sướng hơn. Hehe...
Thiên Hải và Khôi Vũ vừa bước xuống xe đã chào hỏi F.Boy. Thiên Hải có thể nói là chuyện thường tình vì là em trai của nhỏ nên chắc cũng quen biết với nó nhưng còn sự xuất hiện đột ngột sau một tháng 'không đụng chạm' của Khôi Vũ khiến anh phải nhíu mày mà bận tâm. Lý do đơn giản là cả hắn và Ken vẫn chưa kịp nói với anh là hôm nay Khôi Vũ cũng tham gia.
Bác Tâm- người quản gia lớn tuổi nhà nó cùng một vài người hầu đã đích thân đứng đợi sẵn các tiểu thư, thiếu gia ở đây tuy chưa lâu. Sau nụ cười nhân từ chào hỏi, bác Tâm dẫn cả đám đi vào con đường vòng ra phía sau biệt thự đi tới khu vực mà cả bọn sắp chuẩn bị dã ngoại. Sau hồi vòng vèo qua hồ bơi, sân thể thao, vườn bách thảo,... một cánh đồng thảo nguyên bát ngát màu xanh cùng rừng cây cổ thụ hiện ra trước vài con mắt kinh ngạc. Nhỏ, Shaily và cả Thiên Hải thì khá quen với nơi này vì cả đám tụi nó thường xuyên tụ tập cắm trại, dã ngoại không ít lần hồi còn bé. Bản thân anh thì chợt phát hiện ra một điều thì ra cả cái thảo nguyên này nằm trước rừng cây cổ thụ cùng dòng nước suối nhỏ chảy qua dọc theo mép rừng ngăn cách riêng biệt với 'Khu vườn đặc biệt' của nó mà anh đã từng đến. Nhưng rõ ràng lần trước anh không hề đi qua thảo nguyên nào rộng lớn để tới khu vườn... chắc có lẽ có một con đường khác. Không suy nghĩ nhiều nữa, anh lại tiếp tục cùng mọi người theo chân bác Tâm. Từ phía xa hiện ra thân ảnh của nó đang đứng giữa những đống dụng cụ chờ cả bọn.
Hi! Everybody-Nó chào hỏi nhẹ nhàng
Xin lỗi Arinsa, hình như bọn mình đến hơi trễ-Shaily cùng nhỏ tiến gần lại nó tươi cười
Không sao, vẫn chưa trễ lắm. Đủ thời gian cho chúng ta.-Nó vừa nói vừa nhìn về phía đám đông, ánh mắt dừng lại ở phía Thiên Hải. Một bất ngờ nho nhỏ.
Arinsa!''-Thiên Hải chạy tới bên nó, nở nụ cười tươi rói nhất của nhóc mà ôm nó chặt cứng rồi cuối nhẹ người xuống(cao hơn cả cái đầu) thơm vào má nó một cái. Bắt đầu từ Ken, Khôi Vũ, hắn rồi đến anh há hốc kinh ngạc với nhưng điều chính mắt mình thấy. Kì lạ hơn là nó không hề phản ứng lại tí nào mà lại để mặc như vậy. Nhỏ và Shaily, bác Tâm nữa đứng nhìn chỉ biết lắc đầu. Lại nữa rồi! Rồi đôi môi đó chợt di chuyển từ má mà sang gần đến đôi môi đỏ thắm mềm mại tự nhiên của nó làm cả bốn chàng trai càng sốc hơn. Nổi khó chịu và bức xúc sắp hình thành dần trong lòng của ai đó. Chợt lúc này nó khẽ đưa ngón tay trỏ ra chặn lại...
Chậc, mất hứng quá!-Thiên Hải tặc lưỡi nhìn nó.
Giỡn xong chưa?-Vẻ mặt nó hời hợt hỏi cậu nhóc đáng 'quý' trước mặt mình nhưng giọng nói không phải thuộc dạng lạnh băng thường ngày.
Trời! Hơn ba năm rồi không gặp mà. Phải để 'người yêu' thể hiện tình cảm chút chứ-Buông tay ra khỏi người nó, Thiên Hải cười tinh nghịch.
Thể hiện đủ rồi nhóc ơi! Làm quá mấy anh đây sẽ chết sốc vì em đó-Shaily bon chen vô giữa
Ặc, vậy mọi chuyện nãy giờ là giỡn đó hả? Làm anh hết hồn.-Ken ngờ ngợ nhận được cái gật đầu tin tưởng của Shaily. Thì ra là giỡn. Một trò đùa giỡn làm ai đó đứng tim, nhưng sau khi hiểu rõ sự tình thì mới thườn thượt mà thở nhẹ.
Thiên Hải, mày giỡn ác thiệt đó. Nhưng mà giờ ta cũng mới biết ra một điều, mày cười như khìn nãy giờ ngồi trên xe là vì Bảo Tiên phải không?-Khôi Vũ sau khi ngạc nhiên đã đủ liền reo lên như vừa ngộ ra một chân lý. Thiên Hải lại chỉ biết cười ngượng. Nó thản nhiên nhìn Khôi Vũ không hề thắc mắc vì đã được báo trước là hôm nay sẽ có sự xuất hiện của cậu ta(nhưng chưa báo là có cả Thiên Hải)-Bảo Tiên, xin lỗi vì vừa qua không đến thăm cậu. Tôi phải bận một số việc...-Khôi Vũ tiến lại gần nó tỏ vẻ thân thiết
Không sao, dù gì tôi cũng không để ý cho lắm-Nó lạnh nhạt, không hề có ý định giận vì sự thật đúng là như vậy. Thời gian qua, nó không hề quan tâm đến sự xuất hiện của Khôi Vũ mà có khi còn quên luôn cả ậu rồi ấy chứ. Đơn giản là vì nó sống với châm ngôn 'không quan tâm đến những thứ không cần thiết'. Nhận ra sự mờ nhạt của mình trong mắt nó, Khôi Vũ thấy khó chịu. Thật sự Khôi Vũ rất muốn làm thân với nó, muốn được gần nó, hiểu rõ nó hơn,... điều đó hoàn toàn không có lý do bởi vì chính Khôi Vũ cũng không biết lý do chỉ đơn giản là muốn vậy.
Thiên Hải, lâu không gặp giờ có lẽ trưởng thành hơn rồi nhỉ? Cao hơn nguyên cái đầu-Nó quay sang nhìn Thiên Hải, rồi đưa tay đong đếm
Hehe, đương nhiên là trưởng thành hơn rồi. Chị còn nhớ lời hứa của em chứ. Có thể thực hiện được rồi đó!-Thiên Hải cười cười xoa cằm đắc ý. Nhỏ và Shaily nhìn Thiên Hải cười thầm trong bụng. Thằng nhóc này chỉ lớn được cái xác chứ đầu của nó vẫn là con nít 11 tuổi lúc thiết lập lời hứa đó thôi. Nó hiểu ý qua thái độ của hai con bạn đứng cạnh nên không nói gì chỉ im lặng.
Thôi đừng tám nữa. Chúng ta bắt đầu chuyến dã ngoại này thôi-Anh im lặng nãy giờ đến cuối cùng cũng lên tiếng
Ờh ha! Ê Rin, vậy bây giờ chúng ta làm gì trước đây? -Nhỏ đồng tình mà quay sang hỏi nó.
Mà mình thấy cũng gần đến trưa rồi làm lẹ đi không thôi đói bụng-Shaily cũng hối thúc
Chính vì sắp đến trưa rồi nên mình quyết định bây giờ chúng ta trổ tài nấu ăn đi! Sẵn dịp ăn trưa luôn còn chiều này sẽ dựng trại...-Nó phổ biến nhưng trưa kịp nói hết thì...
HẢ?? NẤU ĂN?!?- Liền nghe được tiếng hét thất thanh từ không ai khác ngoài Nhỏ......
/26
|