Lục Mộc Kình buông lỏng tay ra.
Viêm Cảnh Hi đưa mắt nhìn tay buông ra, không rõ anh đang suy nghĩ gì, đơn giản không muốn nghĩ nữa, lạnh nhạt nói: "Lục tiên sinh, anh trở về đi. Ở đây rất thối, làm dơ đồ của anh tôi đền không nỗi, lãng phí thời giờ của anh, tôi cũng rất xin lỗi."
Viêm Cảnh Hi nói xong, rũ mắt, không để ý tới Lục Mộc Kình, bước tới nhìn bịch rác giống như bịch cô đã vứt lúc trước.
Lục Mộc Kình thua cô, thở dài một hơi, "Cùng nhau tìm."
Trong lòng Viêm Cảnh Hi run lên, phân tâm, không chú ý, lúc xé bịch rác, ngón tay đột nhiên đau nhói.
"A." Nàng kêu lên một tiếng đau đớn, bỗng nhiên thu hồi tay, nhìn thấy ngón giữa không biết bị cái gì cắn một miếng, lưu lại hai nốt nho nhỏ.
Lục Mộc Kình lo lắng chạy tới, nhìn thấy vết cắn, không hề nghĩ ngợi, cầm ngón tay của cô bỏ vào trong miệng, lưỡi hồng đưa vào vết cắn trên tay cô, dùng sức hút, đem máu nhổ ra, lại hút, lại nhổ ra.
Nhìn thấy máu nhổ ra là màu đỏ, Lục Mộc Kình thở phào nhẹ nhõm, trách cứ: "Hoàn toàn không có độc. Cô làm việc có thể đừng bất cần như thế được không, nếu như con rắn vừa rồi có độc thì làm sao bây giờ đây?"
Viêm Cảnh Hi kinh ngạc nhìn Lục Mộc Kình, đưa mắt nhìn ngón tay bẩn thỉu của mình, vành mắt có chút ẩm ướt mờ mịt.
Anh, cư nhiên không biết có độc hay không có độc liền hút, hơn nữa, tay cô còn bẩn như vậy.
So với lúc phía sau lưng cô bị đập cũng không có người quan tâm như vậy, Viêm Cảnh Hi cảm thấy trong thân thể có loại ấm áp chảy xuôi, mãi cho đến trong tim lạnh lẽo của cô, dần dần hòa tan.
Viêm Cảnh Hi đưa mắt đầy hơi nước mờ mịt nhìn về vết máu ở khóe miệng anh. Bạn muốn đọc full liên hệ : tttukidmh@gmail.com
Mặc dù anh đang mắng cô, thế nhưng cô còn cảm thấy trong lòng giống như tan vào sô-cô-la, đặc biệt ấm áp.
Lục Mộc Kình nhìn thấy cô đỏ mắt, vẻ mặt mềm xuống, quan tâm hỏi: "Có phải không thoải mái ở đâu không?"
Viêm Cảnh Hi đưa tay, lấy mu bàn tay lau vết máu ở khóe miệng anh, thanh âm dịu dàng nói: "Anh còn nói tôi bất cẩn, nếu như là rắn độc, người chết đầu tiên không phải là anh sao?"
Tay cô thật lạnh, xẹt quakhóe miệng của anh, lại rất mềm mại, giống như lông vũ lướt nhẹ qua trái tim anh, nhìn ánh mắt của cô càng thêm nhu hòa.
Con ngươi in nhuộm ánh trăng, mấy phần kiều diễm, mấy phần mông lung, so với hắc diệu thạch còn lóng lánh hơn.
"Nguyên lai, chỉ số IQ thấp cũng sẽ truyền nhiễm." Lục Mộc Kình nhợt nhạt nói, tất cả đều là sự cưng chiều nói.
Viêm Cảnh Hi mặt hơi ửng hồng, tim, ở trong đêm tĩnh lặng, thình thịch thình thịch nhảy, có một loại rung động từ ngực nhộn nhạo ra.
Loại cảm giáckhống chế không được này làm cho cô cảm thấy sợ hãi.
"Anh có chỉ số IQ thấp." Viêm Cảnh Hi bĩu môi nói một tiếng, thu tay về, rũ mắtxuống, nhìn đến đó rác trong bịch lộ ra, rất giống cái cô quét vào.
Cô vội vàng ngồi xổm xuống, lật mấy cái, từ bên trong tìm ra một tờ giấy.
Cô mở ra, thấy được bản thiết kế bị đánh rơi, nở nụ cười. Đối diện với Lục Mộc Kình phất phất tờ giấy tay, cong mắt lên, "Tìm được bản thiết kế rồi, tôi đã nói là tôi nhất định có thể tìm lấy được mà."
Lục Mộc Kình đưa mắt khóa lấy gương mặt bẩn thỉu của cô, cặp mắt linh động kia, ở trong đêm như hai viên kim cương lấp lánh, rực rỡ chói lọi, rơi vào trong đôi mắt thâm thúy của anh, thậm chí tâm tình cũng không tự chủ bị cô kéo theo.
Lục Mộc Kình hơi giương lên khóe miệng, nói: "Ừ, lập công chuộc tội, cô có thể không cần chuyển đi."
Anh nói xong, xoay người, hướng phía xe của mình đi qua, nụ cười mở rộng.
Viêm Cảnh Hi như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng của anh, đứng lên, có chút mờ mịt, kinh ngạc, cùng không biết phải làm sao.
Lục Mộc Kình dừng bước lại, liếc hướng Viêm Cảnh Hi vẫn đứng tại chỗ, "Còn không lên xe sao?"
Viêm Cảnh Hi lau sạch vấy mỡ trên mặt, nở nụ cười lúng túng, "Trên người tôi rất bẩn, tí nữa đi bộ về cũng được."
"Lên xe." Lục Mộc Kình khí phách ra lệnh, nhìn chằm chằm gương mặt quật cường của Viêm Cảnh Hi, đi tới, dắt cánh tay của cô, mở ra vị trí kế bên tài xế.
Toàn bộ thân ảnh Viêm Cảnh Hi đều bị anh bao phủ, cảm giác bị hơi thở của anh đánh chiếm, sống lưng cứng ngắc.
"Muốn tôi bế cô lên xe sao?" Lục Mộc Kình hỏi.
Trong lòng Viêm Cảnh Hi run lên, vội vàng lên xe của anh.
Nương theo ánh sáng trên xe, cô nhìn tờ giấy bị nhàu nát, đáng tiếc, mặt trên dính nước bẩn.
Lục Mộc Kình ngồi xuống ghế lái, liếc bản thiết kế một cái, trấn an nói: "Không sao, tấm cuối này chỉ là một phòng nhỏ, không phải bộ phận quan trọng nhất, đêm nay tôi có thể làm được."
"Xin lỗi, nếu không phải bởi vì tôi sơ ý sẽ không xảy ra chuyện này, cho tôi hai tiếng, tôi sẽ dưa theo để vẽ ra một bản y như vậy, đến lúc đó anh kiểm tra một chút là được." Viêm Cảnh Hi nói.
"Ngón tay cô bị thương, không sao cả ." Lục Mộc Kình chuyển động xe.
"Tôi muốn làm, là tôi phạm lỗi, nên tôi phải chịu trách nhiệm." Viêm Cảnh Hi chắc chắn nói, bởi vì sốt ruột, cho nên giọng điệu cương quyết mấy phần.
Lục Mộc Kình liếc nhìn Viêm Cảnh Hi, ở đôi mắt xinh đẹp kia có thể nhìn rõ được sự kiên định và quật cường của cô, với hào quang lấp lánh khác thường tản ra, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên sinh động.
Ngực Lục Mộc Kình hơi mềm nhũn, giọng điệu mềm mỏng, nói: "Được rồi, đi về tắm trước. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này của cô, như một tiểu hoa miêu* vậy."
*Tiểu hoa miêu: Tra baidu thì nó ra một video ca nhạc. Mọi người có thể lên google tra 小花猫 thử. Theo mình đoán thì chắc là mèo tam thể =))
Ngón cái Lục Mộc Kình xoa vấy mỡ trên mặt cô.
Viêm Cảnh Hi cảm giác được nhiệt độ từ ngón tay anh, dịu dàng, liên tục, trong lòng cũng ấm áp, tạm thời lưu luyến ấm áp của anh, không hề động.
Nhu thuận như chú mèo nhỏ đang hòa vào tiết tấu xoa bóp của chủ nhân.
Lục Mộc Kình giương lên nụ cười, buông lỏng tay ra, dịu dàng hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Viêm Cảnh Hi lắc đầu, "Chưa ăn, anh ăn chưa?"
"Vẫn chưa!"
Viêm Cảnh Hi nghĩ đến trên bàn một bàn thức ăn, nói: "12 giờ đêm anh giao bản thảo đúng không, tôi trở lại hâm nóng cơm cho anh ăn trước, hẳn là tới kịp."
"Trước tiên, tắm đi." Bên trong nói một câu, bắt đầu lái xe.
Viêm Cảnh Hi cũng không phản bác, bây giờ cô vừa bẩn vừa hôi, không thích hợp làm cơm.
Nhà trọ.
Viêm Cảnh Hi tắm rửa, gội đầu, không kịp sấy khô, đổi lại đồ ngủ bằng bông, liền xuống làm cơm cho Lục Mộc Kình.
Lục Mộc Kình nhìn thấy Viêm Cảnh Hi từ cửa đi ra, nói: "Tôi đem thức ăn hâm nóng một chút, cơm vẫn còn ấm, có thể ăn cơm rồi."
Viêm Cảnh Hi nhìn anh từ trong phòng bếp lấy chén đũa ra, không ngờ anh sẽ làm việc này.
Anh lên phòng khách, xuống được phòng bếp, có tiền, có quyền, lại đẹp trai đảo lộn chúng sinh.
Cô gái khiến anh yêu đến chết đi sống kia vì sao không ở cùng với anh?
Lục Mộc Kình nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, nhìn thấy giọt nước trên tóc cô, nhăn mày, "Sao cô không sấy khô tóc, cẩn thận bị cảm."
Anh đi tới trước bàn dài, từ bên trong lấy ra máy sấy, cắm vào ổ điện, "Qua đây."
Viêm Cảnh Hi không tự chủ đi qua.
Anh mở máy sấy, ngón tay dịu dàng luồn qua tóc của cô, gió mát phất tới mặt cô, da đầu cũng tê tê, rất thoải mái.
Viêm Cảnh Hi đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, anh chuyên chú giúp cô sấy tóc.
Khi anh chuyên chú, thu lại một ít ung dung, ôn nhã bình thường, trái lại có loại trưởng thành ở anh.
Anh rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào?
Lục Mộc Kình buông máy sấy.
Ba một tiếng.
Viêm Cảnh Hi toàn thân rùng mình một cái, thu hồi lại trạng thái như đi vào cõi tiên.
Anh là người đàn ông như thế nào đều không liên quan đến cô, đối với một người đàn ông có hứng thú, không phải là một chuyện tốt, hơn nữa, đối tượng là người bí hiểm như anh, lại càng thêm nguy hiểm.
"Được rồi, cô đi ăn cơm trước đi." Lục Mộc Kình đem dây điện thu lại, bỏ vào trong tủ.
Động tác của anh rất gọn gàng, bày biện đâu vào đấy.
Viêm Cảnh Hi nhìn ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc của anh, chậm rãi chuyển qua cổ tay anh.
Cúc áo được khâu cẩn thận tỉ mỉ, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ sang trọng đắt tiền, cả người khí chất cao quý, tạo nhã, lại không rơi vào trần thế tự phụ.
Đều nói đàn ông cũng phải cần phụ nử chỉnh chu, nhưng, anh trên cơ bản đều tự mình chỉnh chu, vậy anh, rốt cuộc sau lưng có phụ nữ không đây?
"Đang suy nghĩ gì mà mặt đỏ như vậy! Có phải vẫn có chỗ nào không thoải mái không?" Lục Mộc Kình thu dọn xong máy sấy sau đó xoay người, lo lắng nhìn cô hỏi.
"Hả?" Viêm Cảnh Hi nở nụ cười, cô làm sao vậy? Nghĩ ngợi lung tung cái gì chứ.
Viêm Cảnh Hi tay phải che mặt mình, chột dạ giải thích nói: "Chắc là do mới tắm xong."
Lục Mộc Kình khóa lấy cô, bởi vì mới tắm, ở dưới ánh đèn, có thể nhìn thấy ánh sáng của dòng nước, trên người tản ra hương thơm nhàn nhạt, châu tròn ngọc sáng, da thịt nõn nà, trắng mịn.
Trong mắt của anh hơn một ít biến hóa, yết hầu lên xuống, có luồng khí nóng theo thân thể xuất phát, đến phản ứng trực tiếp.
Lục Mộc Kình nhíu nhíu mày, "Muốn uống nước không?"
Tuy là hỏi cô nhưng anh trực tiếp đi tới tủ lạnh, mở tủ lạnh, lấy nước lạnh, ừng ực ừng ực uống vài ngụm.
Nước lạnh theo cổ họng đi vào dạ dày, một chút cũng không có tưới xuống ngọn lửa đang nhô ra kia.
Lục Mộc Kình liếc cô, Viêm Cảnh Hi đi tới trước bàn, ăn cơm.
Trong mắt của anh càng thêm mê mị, khát vọng, như một con sư tử đã ngủ đông rất lâu, nếu như ngồi đối diện với cô, anh sợ chính mình sẽ nhịn không được đem cô nuốt vào trong bụng.
"Tôi và Monaco bên kia khai thông một chút, xem xem có thể giao bản thảo vào ngày mai được không, cô từ từ ăn." Lục Mộc Kình không có chờ cô trả lời, kéo kéo cà vạt, trực tiếp chạy vào trong phòng.
=)))))))))))))))
Tắm nước lạnh!
Sau khi Viêm Cảnh Hi ăn xong, anh cũng không có ra.
Viêm Cảnh Hi về phòng trước vẽ lại bản thiết kế, mơ hồ nghe thấy sát vách âm thanh trầm thấp dễ nghe lại ôn nhuận như ngọc của Lục Mộc Kình truyền tới.
"Một trăm ngàn, ngày mai giao bản thảo, quyết định vậy đi, ha ha, nếu không, anh tìm người khác thiết kế?"
Giọng nói của anh nghe rất dịu dàng, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười như tắm gió xuân, thế nhưng Viêm Cảnh Hi lại từ tiếng cười kia xuôi tai nghĩ đến một loại khí phách nhất định.
Đúng rồi, cô nhớ giá của bản thiết kế kia là 1 nghìn 200 vạn. (12 triệu)
Viêm Cảnh Hi nhíu chân mày, cắn bút đầu, cô cảm thấy hai trăm vạn này như đã bị cô dùng hết, trong lòng áy náy, đem bút đặt ở trên bàn, dùng chân nhỏ đẩy ghế tựa, ra khỏi phòng, gõ cửa phòng Lục Mộc Kình.
"Vào đi." Lục Mộc Kình chân mày khẽ nhướn, cúp điện thoại, đem di động đặt lên bàn.
Viêm Cảnh Hi chột dạ đẩy cửa ra, nhìn thấy ngồi Lục Mộc Kình trên ghế.
Anh chắc là mới tắm xong, thay một chiếc áo màu ngà, tóc rũ xuống, hơn mấy phần cảm giác giống anh trai dịu dàng nhà bên, nhìn cô nở nụ cười mỉm.
/2237
|