Ở nhà hàng Ám Dạ, một chiếc Ferrari màu đen được sản xuất với số lượng có hạng đang đậu trước cửa, bên ghế tay lái, một người con trai khuôn mặt nam tính, góc cạnh mở cửa bước ra. Không ai khác đó chính là Lạc Phát Minh, anh đi thật nhanh qua ghế phó lời, từ tốn mở cửa ra, giả vờ dang tay ra, cúi gập người xuống chín mươi độ kính cẩn nói
- Mời tiểu bảo bối của anh xuống xe nào!!!!!
Cậu thấy anh làm vậy thì mặt đỏ bừng, nụ cười hạnh tự giác vẽ trên khuôn mặt cậu. Còn ông chủ của nhà hàng đích thân ra đón hai người cậu thấy một trận vậy thì không khỏi ngạc nhiên, bởi có lẽ ông nghe rất nhiều người nói rằng Đại thiếu gia nhà họ Lạc này, rất không thích đứa em không cùng máu mủ ruột thịt này, nhưng nhiều qua biểu hiện của Phát Minh ông lại thấy trái ngược với những lời người ta nói rồi. Nở nụ cười thật hào hứng,ông mời hai người vào nhà hàng mà dùng bữa.
Bước vào phòng ăn riêng, anh đặt cậu lên đùi mình mà đút cho cậu ăn, ban đầu cậu còn ngượng ngùng, nhưng một lúc sau đã quen cậu còn tự giác vòng tay qua cổ anh để thuận tiện hơn
Khi ăn xong cũng đã là trời tối, anh đưa cậu đi dạo quanh công viên, hai người cứ thế mà nắm tay nhau đi vòng quanh vậy, bất chợt anh ôm cậu vào lòng mà thủ thỉ
- Tiểu Thiên, anh xin lỗi vì những lỗi lầm lúc trước anh đã làm ra cho em, nhưng anh hứa, từ này về sau anh sẽ làm anh hạnh phúc, anh sẽ xin cha mẹ cho chúng ta ở bên nhau, cho dù là có bao nhiêu khó khăn nhưng anh vẫn sẽ bảo vệ em, sẽ không để em chịu mọi ủy khuất nào nữa
Cái con người này rất ít khi nói lời yêu thương, nhưng hôm nay khi nghe anh nói những lời này, cậu chợt rơi nước mắt đầu của cậu giấu trong lồng ngực vững chắc của anh
- Phát Minh à, những chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua đi, chỉ cần anh như bây giờ là được rồi, chỉ cần anh cứ yêu em như vậy là đủ rồi anh ạ. Phát Minh em hứa cho dù chuyện gì có xảy ra, em vẫn sẽ theo anh, em sẽ theo anh đến khi nào anh chán mới thôi
- Ngốc!! anh sẽ không bao giờ chán em đâu, sai lầm của anh chỉ có một, và anh sẽ khôgn bao giờ phạm sai lầm đó một lần nữa đâu
Cậu nghe vậy, thì nhẹ nhàng gật đầu. Bỗng nhiên, anh cầm tay cậu, đưa xuống hạ bộ của mình, đặt tay cậu lên đó
- Bảo bối à, xem ra người anh em của anh không thể kiềm chế nỗi nữa rồi, cho anh nhé được không
Cậu rút tay lại, bối rối mà im lặng, thấy cậu vậy anh chỉ nẹ xoa đầu mà cười
- Nếu em không thích thì cũng không sao, anh sẽ đợi đến khi nào em chịu được mới thôi, ngoan giờ chúng ta đi dạo tiếp nào
Cậu cuối gầm mặt xuống mà nói chuyện với anh, cậu nói rất nhỏ, nhưng đủ để anh nghe thấy
- Chúng ta tìm khách sạn đi anh
Anh nghe cậu nói vậy, hai con mắt sáng bừng, nắm tay cậu đi thật nhanh về phía xe ô tô
- Em sẽ không hối hận, giờ suy nghĩ lại vẫn còn kịp đó, em có thể bỏ chạy ngay bây giờ
- Em không hối hận
Khi nghe cậu nói câu nói đó, anh không còn nắm tay cậu nữa, mà thay vào đó là ẵm cậu chạy thẳng ra xe
( Cỏ dại: dễ sợ thiệt:v)
---------- <3----------
Thấy tui siêng hông, ngày ra hai chap luôn á nha
Chuẩn bị có thịt ăn nào bà con ơi:v
- Mời tiểu bảo bối của anh xuống xe nào!!!!!
Cậu thấy anh làm vậy thì mặt đỏ bừng, nụ cười hạnh tự giác vẽ trên khuôn mặt cậu. Còn ông chủ của nhà hàng đích thân ra đón hai người cậu thấy một trận vậy thì không khỏi ngạc nhiên, bởi có lẽ ông nghe rất nhiều người nói rằng Đại thiếu gia nhà họ Lạc này, rất không thích đứa em không cùng máu mủ ruột thịt này, nhưng nhiều qua biểu hiện của Phát Minh ông lại thấy trái ngược với những lời người ta nói rồi. Nở nụ cười thật hào hứng,ông mời hai người vào nhà hàng mà dùng bữa.
Bước vào phòng ăn riêng, anh đặt cậu lên đùi mình mà đút cho cậu ăn, ban đầu cậu còn ngượng ngùng, nhưng một lúc sau đã quen cậu còn tự giác vòng tay qua cổ anh để thuận tiện hơn
Khi ăn xong cũng đã là trời tối, anh đưa cậu đi dạo quanh công viên, hai người cứ thế mà nắm tay nhau đi vòng quanh vậy, bất chợt anh ôm cậu vào lòng mà thủ thỉ
- Tiểu Thiên, anh xin lỗi vì những lỗi lầm lúc trước anh đã làm ra cho em, nhưng anh hứa, từ này về sau anh sẽ làm anh hạnh phúc, anh sẽ xin cha mẹ cho chúng ta ở bên nhau, cho dù là có bao nhiêu khó khăn nhưng anh vẫn sẽ bảo vệ em, sẽ không để em chịu mọi ủy khuất nào nữa
Cái con người này rất ít khi nói lời yêu thương, nhưng hôm nay khi nghe anh nói những lời này, cậu chợt rơi nước mắt đầu của cậu giấu trong lồng ngực vững chắc của anh
- Phát Minh à, những chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua đi, chỉ cần anh như bây giờ là được rồi, chỉ cần anh cứ yêu em như vậy là đủ rồi anh ạ. Phát Minh em hứa cho dù chuyện gì có xảy ra, em vẫn sẽ theo anh, em sẽ theo anh đến khi nào anh chán mới thôi
- Ngốc!! anh sẽ không bao giờ chán em đâu, sai lầm của anh chỉ có một, và anh sẽ khôgn bao giờ phạm sai lầm đó một lần nữa đâu
Cậu nghe vậy, thì nhẹ nhàng gật đầu. Bỗng nhiên, anh cầm tay cậu, đưa xuống hạ bộ của mình, đặt tay cậu lên đó
- Bảo bối à, xem ra người anh em của anh không thể kiềm chế nỗi nữa rồi, cho anh nhé được không
Cậu rút tay lại, bối rối mà im lặng, thấy cậu vậy anh chỉ nẹ xoa đầu mà cười
- Nếu em không thích thì cũng không sao, anh sẽ đợi đến khi nào em chịu được mới thôi, ngoan giờ chúng ta đi dạo tiếp nào
Cậu cuối gầm mặt xuống mà nói chuyện với anh, cậu nói rất nhỏ, nhưng đủ để anh nghe thấy
- Chúng ta tìm khách sạn đi anh
Anh nghe cậu nói vậy, hai con mắt sáng bừng, nắm tay cậu đi thật nhanh về phía xe ô tô
- Em sẽ không hối hận, giờ suy nghĩ lại vẫn còn kịp đó, em có thể bỏ chạy ngay bây giờ
- Em không hối hận
Khi nghe cậu nói câu nói đó, anh không còn nắm tay cậu nữa, mà thay vào đó là ẵm cậu chạy thẳng ra xe
( Cỏ dại: dễ sợ thiệt:v)
---------- <3----------
Thấy tui siêng hông, ngày ra hai chap luôn á nha
Chuẩn bị có thịt ăn nào bà con ơi:v
/25
|