"Không phải thi đại học........ Đúng không?"
Thanh âm của cô gái nhỏ ngày càng thấp, hành lang một mảnh yên tĩnh.
Đèn cảm ứng của tòa nhà đột nhiên tối sầm xuống.
Ngọn đèn vạn nhà bên ngoài cửa sổ san sát nhau, ánh vào bên trong hành lang, rọi lên hai thân ảnh.
Hai người đứng đối diện nhau trong bóng tối, lại không ai mở miệng, tùy ý để đèn cảm ứng kia vẫn luôn tắt.
Thẳng cho tới khi một nơi xa trên không trung vang lên tiếng nổ, pháo hoa bắn loạn xạ như sao băng ở phía chân trời, miêu tả hình dáng bầu trời đêm.
Vì thế đèn cảm ứng dường như cũng bị tác động, sáng lên.
Thân ảnh nam sinh thon dài đĩnh bạc lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Tần Tình. Chỉ là người nọ vẫn rũ mắt như cũ, làn mi dài che khuất, không thể nhìn rõ quang cảnh trong đôi mắt.
Tần Tình trầm mặc mà đợi một lát, không chờ được đáp án. Trong lòng cô như có tảng đá rơi xuống một vực sâu thăm thẳm không thể dừng lại.
Nhưng Tần Tình cũng không nói gì, cô thoáng cúi người, từ trong tay nam sinh cầm lấy túi quả khô, liền xoay người trở về nhà.
"........ Không phải."
Trong chớp mắt, phía sau Tần Tình, tiếng nói trầm thấp của nam sinh vang lên.
"......."
Tần Tình xoay người, đứng tại chỗ nhìn Văn Dục Phong không chớp mắt.
Văn Dục Phong nói: "Xác thực anh không đi con đường học đại học."
Hắn hơi dừng lại một chút: "Hoặc là nói, anh sẽ cùng em tham gia kỳ thi đại học, nhưng anh sẽ không nhập học."
"Vì sao?" Tần Tình theo bản năng nhíu mày, mở miệng hỏi.
Lúc nói chuyện, cô thậm chí không tự giác đã nắm chặt ngón tay lại, bước về phía trước một bước.
Chỉ là sau khi hỏi xong, Tần Tình tựa hồ như phát hiện chính mình đã thất thố. Cô có chút bối rối mà cắn môi dưới.
"Thực xin lỗi, em biết đây là lựa chọn của anh và em không có quyền lợi can thiệp........ Nhưng em có thể được biết nguyên nhân hay không?"
"Bởi vì đây không phải chuyện mà anh muốn làm."
Văn Dục Phong nhíu mày, hắn nghiêm túc nhìn cô gái nhỏ trước mặt: "Điềm Điềm, anh có mục tiêu của chính mình. Lúc trước khi còn chưa biết em, nhiều năm trong quá khứ, anh dựa vào mục tiêu này mới có thể đi tới bây giờ. Anh xác thực bởi vì em mà đã dao động, nhưng anh phát hiện nếu như phủ định nó, chính là phủ định toàn bộ những gì anh đã trải qua cho tới lúc này."
Tầm mắt hắn hơi ngưng: "Anh cũng không biết anh còn có thể đi làm cái gì."
".........."
Hốc mắt cô gái nhỏ hơi hơi đỏ.
Trong lòng Văn Dục Phong run lên, hắn theo bản năng vươn tay qua: "Điềm Điềm, thực xin lỗi, anh ——"
"Sẽ rất nguy hiểm...... Đúng hay không?"
Tần Tình né tránh bàn tay của Văn Dục Phong, lui lại một bước.
Cô chậm rãi hô hấp, hít một hơi thật sâu, làm cho âm thanh mình phát ra không rùng mình như vậy ——
"Anh phải đi con đường kia, sẽ rất nguy hiểm...... Cho nên người kia mới cảnh báo anh cũng chính là cảnh báo em?"
Văn Dục Phong trầm mặc xuống.
Có đôi khi cô gái nhỏ luôn quá nhạy bén làm cho hắn cảm thấy đau lòng.
"Không đi không được sao?"
Hiểu được Văn Dục Phong cam chịu lời mình nói, Tần Tình tuy đã sớm biết rõ, nhưng vẫn luống cuống lên: "Có thể làm việc giống như người bình thường không được hay sao?"
Văn Dục Phong than một tiếng.
Càng nỗ lực trấn định lại áp không được cảm xúc đang hoảng loạn của cô gái nhỏ, nội tâm hắn càng cảm thấy dằn vặt.
"Em biết là anh không có biện pháp mà, Điềm Điềm."
Một lúc lâu sau, Văn Dục Phong cũng chỉ có một câu giải thích như vậy.
Nhưng một câu này đã làm cho Tần Tình rơi thẳng xuống vực sâu tăm tối không lối thoát.
....... Đúng vậy.
Từ lần đầu nhìn thấy anh ấy, người này liền chưa bao giờ là phục tùng, tính tình luôn cẩn thận.
Nếu thật sự mình cố chấp hướng anh ấy đi còn đường thuận lợi như những người bình thường khác, giống như mẹ mình bức bách mình luyện đàn, hội họa, chuyển trường, nhảy lớp thì có khác gì nhau?
Lấy để ý chi danh, hành thương tổn chi thật.
Tần Tình chỉ có thể đỏ mắt mà trầm tĩnh xuống.
Cô cưỡng bách đại não mình lấy lại lý trí thay thế cho những cảm giác xúc động mất khống chế lúc nãy, điều chỉnh một hồi lâu, Tần Tình một lần nữa ngẩng đầu lên hỏi:
"Em có thể biết mục tiêu của anh là gì không?"
Ánh mắt Văn Dục Phong buồn bã.
Hắn không nói chuyện, chỉ duỗi tay vào trong túi áo khoát. Vòng tay kim loại lạnh lẽo chạm vào da thịt làm ý thức của hắn hơi hoảng loạn.
Nếu như nói hết tất cả, hắn cũng không biết chính mình có dũng khí mở miệng hay không.
Thanh âm của cô gái nhỏ ngày càng thấp, hành lang một mảnh yên tĩnh.
Đèn cảm ứng của tòa nhà đột nhiên tối sầm xuống.
Ngọn đèn vạn nhà bên ngoài cửa sổ san sát nhau, ánh vào bên trong hành lang, rọi lên hai thân ảnh.
Hai người đứng đối diện nhau trong bóng tối, lại không ai mở miệng, tùy ý để đèn cảm ứng kia vẫn luôn tắt.
Thẳng cho tới khi một nơi xa trên không trung vang lên tiếng nổ, pháo hoa bắn loạn xạ như sao băng ở phía chân trời, miêu tả hình dáng bầu trời đêm.
Vì thế đèn cảm ứng dường như cũng bị tác động, sáng lên.
Thân ảnh nam sinh thon dài đĩnh bạc lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Tần Tình. Chỉ là người nọ vẫn rũ mắt như cũ, làn mi dài che khuất, không thể nhìn rõ quang cảnh trong đôi mắt.
Tần Tình trầm mặc mà đợi một lát, không chờ được đáp án. Trong lòng cô như có tảng đá rơi xuống một vực sâu thăm thẳm không thể dừng lại.
Nhưng Tần Tình cũng không nói gì, cô thoáng cúi người, từ trong tay nam sinh cầm lấy túi quả khô, liền xoay người trở về nhà.
"........ Không phải."
Trong chớp mắt, phía sau Tần Tình, tiếng nói trầm thấp của nam sinh vang lên.
"......."
Tần Tình xoay người, đứng tại chỗ nhìn Văn Dục Phong không chớp mắt.
Văn Dục Phong nói: "Xác thực anh không đi con đường học đại học."
Hắn hơi dừng lại một chút: "Hoặc là nói, anh sẽ cùng em tham gia kỳ thi đại học, nhưng anh sẽ không nhập học."
"Vì sao?" Tần Tình theo bản năng nhíu mày, mở miệng hỏi.
Lúc nói chuyện, cô thậm chí không tự giác đã nắm chặt ngón tay lại, bước về phía trước một bước.
Chỉ là sau khi hỏi xong, Tần Tình tựa hồ như phát hiện chính mình đã thất thố. Cô có chút bối rối mà cắn môi dưới.
"Thực xin lỗi, em biết đây là lựa chọn của anh và em không có quyền lợi can thiệp........ Nhưng em có thể được biết nguyên nhân hay không?"
"Bởi vì đây không phải chuyện mà anh muốn làm."
Văn Dục Phong nhíu mày, hắn nghiêm túc nhìn cô gái nhỏ trước mặt: "Điềm Điềm, anh có mục tiêu của chính mình. Lúc trước khi còn chưa biết em, nhiều năm trong quá khứ, anh dựa vào mục tiêu này mới có thể đi tới bây giờ. Anh xác thực bởi vì em mà đã dao động, nhưng anh phát hiện nếu như phủ định nó, chính là phủ định toàn bộ những gì anh đã trải qua cho tới lúc này."
Tầm mắt hắn hơi ngưng: "Anh cũng không biết anh còn có thể đi làm cái gì."
".........."
Hốc mắt cô gái nhỏ hơi hơi đỏ.
Trong lòng Văn Dục Phong run lên, hắn theo bản năng vươn tay qua: "Điềm Điềm, thực xin lỗi, anh ——"
"Sẽ rất nguy hiểm...... Đúng hay không?"
Tần Tình né tránh bàn tay của Văn Dục Phong, lui lại một bước.
Cô chậm rãi hô hấp, hít một hơi thật sâu, làm cho âm thanh mình phát ra không rùng mình như vậy ——
"Anh phải đi con đường kia, sẽ rất nguy hiểm...... Cho nên người kia mới cảnh báo anh cũng chính là cảnh báo em?"
Văn Dục Phong trầm mặc xuống.
Có đôi khi cô gái nhỏ luôn quá nhạy bén làm cho hắn cảm thấy đau lòng.
"Không đi không được sao?"
Hiểu được Văn Dục Phong cam chịu lời mình nói, Tần Tình tuy đã sớm biết rõ, nhưng vẫn luống cuống lên: "Có thể làm việc giống như người bình thường không được hay sao?"
Văn Dục Phong than một tiếng.
Càng nỗ lực trấn định lại áp không được cảm xúc đang hoảng loạn của cô gái nhỏ, nội tâm hắn càng cảm thấy dằn vặt.
"Em biết là anh không có biện pháp mà, Điềm Điềm."
Một lúc lâu sau, Văn Dục Phong cũng chỉ có một câu giải thích như vậy.
Nhưng một câu này đã làm cho Tần Tình rơi thẳng xuống vực sâu tăm tối không lối thoát.
....... Đúng vậy.
Từ lần đầu nhìn thấy anh ấy, người này liền chưa bao giờ là phục tùng, tính tình luôn cẩn thận.
Nếu thật sự mình cố chấp hướng anh ấy đi còn đường thuận lợi như những người bình thường khác, giống như mẹ mình bức bách mình luyện đàn, hội họa, chuyển trường, nhảy lớp thì có khác gì nhau?
Lấy để ý chi danh, hành thương tổn chi thật.
Tần Tình chỉ có thể đỏ mắt mà trầm tĩnh xuống.
Cô cưỡng bách đại não mình lấy lại lý trí thay thế cho những cảm giác xúc động mất khống chế lúc nãy, điều chỉnh một hồi lâu, Tần Tình một lần nữa ngẩng đầu lên hỏi:
"Em có thể biết mục tiêu của anh là gì không?"
Ánh mắt Văn Dục Phong buồn bã.
Hắn không nói chuyện, chỉ duỗi tay vào trong túi áo khoát. Vòng tay kim loại lạnh lẽo chạm vào da thịt làm ý thức của hắn hơi hoảng loạn.
Nếu như nói hết tất cả, hắn cũng không biết chính mình có dũng khí mở miệng hay không.
/176
|