1 tuần rồi, chẳng thấy bà ấy xuất hiện… Không lẽ bà ấy bỏ cuộc rồi sao nhỉ ? Không lý nào lại như thế ? Con người bà ấy mà lại bỏ cuộc dễ dàng thế à ? Nhưng không biết bà ấy tìm Vũ có mục đích gì nhỉ ? Haizzz… biết vậy lúc đó mình cứ hỏi thẳng bà ta cho xong
Sự xuất hiện đột ngột của mẹ Vũ lần trước đã làm Vi lúc nào cũng phập phồng lo sợ… Chẳng biết lúc nào bà ấy lại đến làm phiền lần nữa…
Bỗng nhiên… tiếng chuông cửa làm ngắt ngang dòng suy nghĩ của Vi… linh cảm không lành… Vi nhìn qua khe cửa…
Quả nhiên là bà ấy !
Vi rất muốn giả vờ không nghe tiếng chuông, nhưng vì muốn biết mục đích của bà ta là gì ? Cuối cùng cô cũng đành phải mở cửa...
”Bà đến đây làm gì ?” Vi tỏ vẻ không hề chào đón người phụ nữ này chút nào
“Ta đã nói rồi… ta đến đây gặp con trai ta !” Người đàn bà lại tự tiện xông vào nhà
“Anh ấy không có ở nhà ! Mau nói đi, mục đích của bà là gì ?”
“Mục đích của ta là gì à ? Không đến lượt con ranh như cô phải biết !”
“Bà…” Vi cố nuốt giận để không làm lớn chuyện “Vũ không muốn gặp bà, vì vậy mong bà đừng đến đây nữa”
“Haha… cô nói dễ nghe quá nhỉ ? Sao lại có chuyện như thế được, nó là con trai ta, ta đã bỏ công ra nuôi dưỡng nó nên cũng đã đến lúc nó cần phải trả ơn cho ta rồi. Cô không thấy như vậy là quá hợp lý sao ?”
“Vậy ra mục đích của bà cũng chỉ là tiền chứ gì ?” Vi cười khinh bỉ. Sao người đàn bà này lại là mẹ của Vũ được nhỉ ? Thật không xứng đáng !
Bà ta chẳng những không biết xấu hổ mà còn cười phá lên như vừa được nghe được điều gì lý thú lắm
“Cô giỏi lắm ! Ta chỉ nói như vậy mà cô đã đoán được !”
“Nói đi ! Bà cần bao nhiêu tiền ?”
“Được lắm ! Ta thích sự thẳng thắng của cô ! Ta cũng nói thẳng ! Ta cần 500 triệu !”
“500 triệu ? Bà đùa à !” Vi không thể nào tin được những gì mình vừa nghe
Bà Kiều lại cười đê tiên “Haha… nếu cô không có thì cứ nói con trai ta đưa, công việc của nó dạo này cũng không tồi đâu nhỉ ?”
“Bà… bà đừng hòng gặp được Vũ, tôi sẽ không cho bà toại nguyện đâu !”
“Đừng tưởng ta không biết nó đang làm ở đâu, nếu cần ta có thể đến công ty của nó bất cứ lúc nào !” bà Kiều vẫn không hề thay đổi sắc mặt, trong khi mặt Vi thì đã trở nên tái nhợt
“Tóm lại cô cứ chuyển lời ta đến nó” Nói rồi bà ta quay lưng bước ra cửa
“Khoan đã ! Tôi sẽ đưa bà đủ số tiền bà cần. Nhưng hi vọng bà sẽ không xuất hiện trước mặt Vũ một lần nào nữa” Vi nói một cách dứt khoát...
Như vậy là đã đạt được ý định, bà ta quay lại, nở nụ cười sắc như dao “Được ! Ta cho cô 3 ngày để chuẩn bị, hi vọng cô không làm ta thất vọng.”
Căn nhà đã được trả lại sự yên lặng, chỉ còn một mình Vi ngồi đó thẫn thờ
500 triệu… mình kiếm đâu ra số tiền lớn thế ? Rốt cuộc mình phải làm sao đây ?
--------------------------------
“Alo… Nhật Vi ! Số tiền cậu cần tớ đã chuyển vào tài khoản của cậu rồi đấy !”
“Ừm cám ơn Nhất Huy nhiều nha ! May mà có cậu giúp, nếu không tớ cũng chẳng biết phải làm sao ! À mà… cậu đừng nói cho Thiên Vũ biết chuyện này nhé !”
“Sao ? Sao lại không cho cậu ấy biết ? Mà cậu cần số tiền lớn như thế làm gì vậy ? Cậu làm tớ lo lắng đấy !” giọng Nhất Huy trở nên sốt ruột ở đầu dây bên kia
“Chuyện dài dòng lắm… khi nào gặp tớ sẽ kể cậu nghe… Tóm lại là cậu đừng cho Vũ biết nha !”
“Được rồi ! Mà cậu đừng làm gì nguy hiểm đấy nhé, còn số tiền đó cứ từ từ trả tớ cũng được” Huy biết bây giờ mà có dồn ép Vi thì cô cũng chẳng chịu nói rõ ràng, với lại nói qua điện thoại cũng không tiện nên đợi khi gặp trực tiếp hỏi luôn vậy...
“Ừm… tớ biết rồi. Cám ơn cậu ! Hẹn khi nào rảnh mình nói chuyện sau nhé ! Tạm biệt !”
“Ok ! Tạm biệt !”
Đặt máy xuống, Vi đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng tìm ra được cách giải quyết. Trong tình huống cấp bách như thế này, ngoài Vũ ra, Vi chỉ còn có thể tìm đến Nhất Huy nhờ giúp đỡ… Một chuyên gia tâm lý có tiếng như cậu ấy thì số tiền này có lẽ không là gì… Tuy nhiên cũng không thể vì thế mà có thể dựa dẫm, Vi nhất định phải cố gắng làm việc để trả lại số tiền đã mượn cho cậu ấy trong thời gian sớm nhất mới được…
--------------------------------
“Này Vũ ! Ở đây !”
“Sao tự nhiên có nhã hứng rủ tớ đi uống rượu thế ?” Vũ bước đến ngồi cạnh Nhất Huy tại quầy bar
“Ờ thì… tại tớ đang muốn uống rượu mà không muốn uống một mình nên rủ cậu, vậy thôi !” Thật ra là Nhất Huy muốn thăm dò xem đã có chuyện gì xảy ra giữa Vi và Vũ thì đúng hơn…
“Vậy thì vinh hạnh cho tớ quá nhỉ ? Hôm nay được uống rượu với chuyên gia tâm lý” câu nói và vẻ mặt của Vũ quả thật không khớp nhau chút nào, ít ra cũng tỏ ra hào hứng chút xíu chứ
“Cái thằng…” Nhất Huy bật cười vì câu nói của Vũ “À mà… dạo này cậu và Nhật Vi sao rồi ? Vẫn tốt chứ ?”
“Này… đang trù xui đấy à ? Tớ và Vi thì có gì mà không tốt. Vẫn bình thường”
“Thì… hỏi thăm bạn bè chút thôi mà. Làm gì nóng thế !”
“Mà đúng là dạo này cô ấy cũng hơi khác khác…” Thiên Vũ gãi cằm suy nghĩ
“Sao thế ?”
“Thì… ngày càng bám tớ dữ hơn, cứ y như trẻ con ấy. Lúc nãy khi nói đi với cậu, cô ấy còn đòi đi theo nữa đấy. Nhưng cô ấy đang mang thai, không thích hợp tới những chỗ như thế này nên tớ mới không cho theo !”
“Èo… Thích chết đi được mà còn bày đặt ra vẻ” Nhất Huy nhìn Thiên Vũ cười ám muội
“Ờ thì… tớ có nói là không thích đâu… À mà dạo này cậu sao rồi ? Có tìm được cô nàng nào vừa ý chưa ?”
“Nói chung cũng có… nhưng mà không được thuận lợi cho lắm” Ra vẻ thiểu não, nghĩ đến trận cãi vã hôm trước với bạn gái, Nhất Huy nhăn mặt “Cô ấy nói tớ là người vô tâm, chẳng để ý gì đến cô ấy cả”
“Sao lại nói thế ? Cậu bỏ mặc bạn gái cả tuần lễ à ?”
“Nếu thế thì tớ đâu có tức, còn đằng này… dù rất bận nhưng tớ vẫn luôn dành thời gian cuối tuần cho cô ấy. Thế mà chỉ có mỗi việc tớ không biết cô ấy thích màu gì thôi mà đã làm lớn chuyện rồi. Cậu thấy có tức không chứ ? Cô ấy không nói thì làm sao tớ biết được ?”
“Có nhiều chuyện không cần nói mà cần phải quan sát mới biết chàng trai trẻ à !” Vũ ra vẻ ta đây dày dạng kinh nghiệm đang giáo huấn đàn em khiến Nhất Huy có chút bực mình
“Vậy cậu có chắc là mọi chuyện liên quan đến Vi cậu đều biết rõ cả thông qua quan sát không ?”
“Đương nhiên là chắc chắn rồi, cô ấy làm gì, đi đâu tớ còn biết. Huống hồ chi là sở thích của cô ấy !” Vũ khẳng định chắc nịch
“Cậu tự tin quá nhỉ ? Vậy chuyện cô ấy mượn…” Nói tới đây Nhất Huy biết mình đã hố nên đột nhiên im bặt… nhưng đã quá muộn… đối với những chuyện liên quan đến Vi thì Vũ vô cùng nhạy cảm nên không thể có chuyện Vũ không để ý câu nói vừa rồi được
“Cậu nói Vi mượn cái gì ? Sao tự nhiên đang nói mà nửa chừng rồi khựng lại thế ?”
“À… ý tớ muốn nói là chuyện Vi mượn cuốn sách tâm lý học của tớ... cậu có biết không ấy mà” Nhất Huy toát mồ hôi lạnh, 2 vợ chồng này đúng là làm mình đau tim thật
“Mượn sách tâm lý học của cậu à ? Thế thì việc gì mà phải giấu tớ, hành động của cậu đang rất mờ ám đấy, rốt cuộc là có chuyện gì ?” Nhìn ánh mắt sắc bén như đang tra khảo của Vũ khiến Nhất Huy ớn lạnh cả xương sống
“Ờ… thì… ờ… “ Trong lúc cấp bách, Nhất Huy không thể tìm ra được lý do nào hợp lý cả. Thật đáng xấu hổ ! Mang danh là chuyên gia tâm lý thế mà lại bị thằng bạn thân hù cho hoảng sợ thế này. Người ta nói, nếu mỗi người đều có một khắc tinh của mình thì chắc chắn khắc tinh của Nhất Huy chính là Vũ rồi. Haizz.... Bản lĩnh của chuyên gia đâu, mau trở lại đây coi nào, plsssssssssssss…. Thật đúng là tình huống dở khóc dở cười mà !
“Thì… tại vì cô ấy nói muốn tìm hiểu tâm lý của đàn ông nhưng sợ cậu cười nên cô ấy mới không cho tớ nói ấy mà” cuối cùng Nhất Huy cũng nặng ra được một lí do
“Cậu nói dối ! Mắt cậu đang liếc về bên phải kìa” Vũ càng ngày càng tỏ vẻ hình sự
A a a a a a a…. Điên mất thôi ! Không ngờ cậu ấy lại dùng chính cái kiến thức mà mình đã dạy cậu ấy để đối phó với mình >_< Nhất Huy vò đầu bứt tóc nhưng rồi cũng đành chịu thua
“Thôi được rồi ! Cậu làm ơn tha cho tớ đi ! Áp lực này… tim tớ không chịu nổi… cậu cho tớ hít thở một chút rồi tớ sẽ nói sự thật cho cậu biết” Hic… Xin lỗi Nhật Vi, không giữ được lời hứa với cậu rồi
“Được ! Cậu nói đi !”
“Chuyện là thế này…”
---------------------------------
“Anh về rồi à ? Đi có vui không ? Có gặp Nhất Huy không ?” Vi tỏ vẻ lo lắng, chẳng biết Nhất Huy có để lộ chuyện gì không nữa
“Ừm có. Cậu ấy cũng đã nói với anh chuyện của em rồi. Rốt cuộc là sao đây ? Tại sao đột nhiên em lại cần số tiền lớn đến như thế ?” Vũ tỏ ra lo lắng không biết Vi đang gặp chuyện gì
“Em… em… tại vì bạn em cần nên em thay nó mượn thôi !” Vi ấp a ấp úng, thầm trách Nhất Huy sao không chịu giữ lời hứa, lần sau gặp phải cho cậu ta một trận mới được…
“Thật sao ? Vậy sao không nhìn thẳng vào mắt anh ! Nhìn vào mắt anh và lập lại thử xem nào !” Lần thứ 2 trong ngày… Vũ quả thật rất có khiếu trong việc tra khảo người khác… không đi làm cảnh sát quả thật uổng phí…
“Bạn em… bạn em…” Vi rất sợ nhìn vào mắt Vũ mỗi lần như thế, nó làm Vi chẳng thể nào nói dối được… miệng Vi cứ cứng đơ như bị đóng băng
“Anh cứ tưởng chúng ta vốn không cần giấu diếm nhau chuyện gì nữa chứ ! Ra là chỉ có mình anh nghĩ vậy ! Thôi được ! Em không muốn nói anh cũng không ép” Ánh mắt Vũ lại lộ lên những tia u ám, Vũ lạnh lùng quay lưng đi vào phòng…
Nhìn thấy phản ứng của Vũ, Vi biết Vũ chắc chắn đã hiểu lầm rồi, cô cảm thấy mình không thể giấu anh được nữa... Cô không muốn anh biết chuyện này là vì sợ rằng sẽ gợi lên nỗi đau trong anh nhưng không ngờ vô tình lại làm tổn thương anh như thế…
“Vũ ! Anh nghe em nói đã… chuyện không phải như anh nghĩ đâu... em... em cần số tiền lớn như thế vì em muốn đưa cho mẹ anh để bà ta không làm phiền anh nữa !” Vi nói trong khi giọng run run như sắp khóc “Nhưng em không muốn anh gặp bà ta nên mới giấu anh như thế !”
Vừa nghe nhắc đến mẹ, Vũ bỗng khựng lại, các giác quan như tê liệt đi, quá khứ lại ùa về khiến anh chết đứng, ngay cả thở cũng rất khó khăn…
Thấy Vũ không có phản ứng gì, Vi tiến đến phía trước anh để xem biểu hiện của anh thế nào…
Mặt… mặt Vũ lúc này trắng bệch, mồ hôi túa ra như người đang bị sốt cao, Vi hoảng hốt ôm chặt lấy Vũ… bật khóc nức nở…
“Xin lỗi anh ! Đáng lẽ em không nên nhắc đến chuyện đó. Em xin lỗi… xin lỗi…” Nước mắt của Vi thấm ướt cả áo Vũ…
Cảm nhận được hơi ấm của Vi… lúc này Vũ mới từ từ lấy lại bình tĩnh… ghì chặt Vi trong lòng… Vũ thấy nỗi sợ hãi đang dần tan biến…
“Anh không sao ! May mà có em ở bên cạnh anh !”
----------------------------------------
“Anh uống cái này đi !” Vi ngồi xuống cạnh Vũ, mắt vẫn không ngừng quan sát biểu hiện trên khuôn mặt anh, tỏ vẻ vô cùng lo lắng...
Tuy nhiên lúc này, Vũ đã có thể sự bình tĩnh trở lại, mỉm cười nhìn Vi trấn an “Anh không sao thật mà ! Em đừng lo lắng nữa !”
“Xin lỗi anh !” Vi vẫn lập đi lập lại câu nói đó từ nãy đến giờ
“Đừng xin lỗi anh nữa, anh không có nhiều lỗi như thế để cho em đâu” Giờ phút này mà Vũ vẫn còn đùa được… nhưng quả thật câu nói đùa của anh khiến cho không khí trở nên bớt căng thẳng… may mà Vũ đã trở lại như cũ, Vi cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào…
“Em đã đưa số tiền đó cho bà ấy rồi chứ ?” Bỗng nhớ ra chuyện quan trọng Vũ liền hỏi
Vi lắc đầu “Vẫn chưa… em định mai hẹn gặp bà ấy để đưa…”
“Vậy thì tốt rồi ! Em không cần phải đưa cho bà ấy số tiền đó. Con người bà ta không đơn giản bỏ qua như thế đâu, số tiền đó chỉ là tạm thời thôi. Khi nào hết chắc chắn bà ta sẽ lại tìm chúng ta nữa, được một lần thì nhất định sẽ có lần thứ hai”
“Vậy mình phải làm sao đây ?” Vi lo lắng
“Mai em không cần phải đi… anh sẽ đi… anh sẽ nói chuyện thẳng thắn với bà ấy… chúng ta không việc gì phải chịu trách nhiệm với bà ấy cả…”
“Nhưng mà… hay là để em đi với anh…” Làm sao Vi có thể để Vũ một mình đi gặp người đàn bà đó được chứ, lúc nãy vừa nghe nhắc tới bà ấy thôi mà Vũ đã đờ người như thế rồi…
“Không được… em đang mang thai… cứ ở nhà chờ anh…” nhận thấy sự lo lắng trong mắt Vi, Vũ nắm chặt tay cô, khẳng định một cách cứng rắn “Anh sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, em đừng lo, anh sẽ không để bất kì ai có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc của chúng ta cả. Hãy tin anh !”
Đôi mắt Vũ đã nói cho Vi biết cô cần phải tin anh… Chưa bao giờ Vi thấy Vũ mạnh mẽ như thế. Anh quả thật đã thay đổi… không… ngay từ khi anh cầm tay cô trước mặt mẹ và nói rằng sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời cô thì cô biết anh đã thay đổi… Thiên Vũ bây giờ đã là người đàn ông cứng cõi, luôn che chở và bảo vệ cho cô, là con người người đáng tin cậy để cô có thể dựa vào… Không còn là một Thiên Vũ lúc nào cũng trốn tránh sự thật và luôn rúc vào vào vỏ ốc của mình để tự vệ như ngày xưa nữa… Vũ quả thật đã không cần cô bảo vệ nữa rồi…
Vi âu yếm nhìn Vũ “Em đương nhiên là tin tưởng anh rồi, ông xã !”
----------------------------
“Đây là số tiền cho bà !”
“Haha… con đùa với ta đây à ? Con nha đầu kia xem ra chuyển lời ta không đầy đủ nhỉ ?” bà Kiều cười nhạt khi nhìn thấy số tiền Vũ để trên bàn
Vẫn không thay đổi sắc mặt, Vũ bình thản “Bà nên cảm thấy may mắn vì còn nhận được số tiền này, lý ra là bà không nhận được đồng nào cả… Bà nghĩ bà có quyền đòi hỏi à ?”
“Con nói thế làm mẹ buồn lắm đó con yêu à. Con không nghĩ đến công sức mẹ nuôi con từ nhỏ đến lớn sao ?” Người đàn bà vẫn trơ tráo không biết xấu hổ
“Nếu nghĩ đến công sức của bà thì có lẽ số tiền này cũng còn quá nhiều đấy ! Còn nếu bà muốn thì tôi vẫn có thể nuôi bà theo cái cách mà bà đã nuôi tôi trong suốt 15 năm qua, vậy bà sẽ hài lòng hơn chứ ?” Vũ nói đầy vẻ chế nhạo khiến cho bà Kiều phải tức điên lên, không còn giữ bình tĩnh được nữa…
“Được ! Cậu giỏi lắm ! Tạm thời tôi sẽ giữ số tiền này, nhưng không có chuyện tôi sẽ để yên đâu. Tôi sẽ còn quay lại, đừng nghĩ đến việc trốn tránh, nếu cần ta sẽ đến công ty tìm con, con trai à” nở nụ cười nham hiểm, bà Kiều định đứng dậy bỏ đi, trong bụng đinh ninh là đã hù dọa được Vũ nhưng đã sự điềm tĩnh của Vũ làm cho bà ta phải khựng lại…
“Haha… bà cứ việc… bà nên nhớ tôi không còn là một đứa trẻ… đừng dùng trò cũ rích đó nữa… tôi vẫn có thể làm những trò tương tự như vậy đối với bà… đến lúc đó không biết ai sẽ là người chịu thiệt hơn nhỉ ? Tốt nhất là bà nên nghĩ đến địa vị của bà lúc này” Những lời nói như thế này, Vũ quả thật không nghĩ là mình có thể nói… nhưng đối với hạng người như bà ta thì cần phải dùng cách tương tự để đối phó… Đó là lý do Vũ không muốn Vi có mặt ở đây, anh không muốn cô phải nghe những lời này…
“Cậu… đang hâm dọa tôi đấy à ?” Quá bất ngờ trước thái độ của Vũ, không ngờ thằng con yếu đuối khi xưa lại thay đổi đến như vậy… không có sự phòng bị trước… bà Kiều chỉ có thể buông một câu chẳng có chút tác động gì đến Vũ rồi bỏ đi trong sự bực tức…
“Được ! Để xem cậu làm được gì !”
---------------------------------
“Sao bà ta lại vào bệnh viện nhỉ ?”
Sau khi bà Kiều bỏ đi, Vũ quyết định theo sau để xem trong mấy năm qua bà ta đã sống như thế nào… dù sao thì bà ta cũng là mẹ của Vũ…
Nhìn thấy vẻ mặt thất thiểu của bà Kiều khi vừa bước ra khỏi bệnh viện, Vũ thấy có gì đó kì lạ… vẻ mặt này Vũ chưa thấy bao giờ… ngay cả khi bà ta chơi bài thua sạch tiền cũng không thấy bà ta có vẻ mặt như thế… lẽ nào…
Vừa đi theo bà Kiều… vừa suy nghĩ miên man… Vũ giật mình nhận ra có một chiếc xe tải đang vồ tới về phía bà Kiều… người tài xế đang buồn ngủ hay sao mà có vẻ như không nhìn thấy có người đang băng qua đường phía trước nên không hề có ý định giảm tốc độ… còn bà Kiều thì cứ như người mất hồn cũng không hề để ý thấy chiếc xe đang vồ tới…
“Cận thận !” Không kịp suy nghĩ, Vũ chỉ biết mình cần phải lao thật nhanh về phía trước để cứ lấy người người bà trước mặt
-------------------------------
“Xoảng !”
Chiếc đĩa trong tay Vi bỗng nhiên rớt xuống vỡ tan tành… Vi cảm thấy có linh cảm không lành… cảm giác bất an… tim Vi đập liên hồi “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy chứ ?”
Bỗng tiếng điện thoại vang lên làm Vi giật thót cả mình
“Alo…”
“Xin hỏi cô phải vợ của ông Trịnh Thiên Vũ không ạ ?”
“Đúng vậy ! Là tôi !” nỗi bất an trong Vi đang ngày càng lớn dần…
“Chúng tôi gọi từ bệnh viện Y…”
-----------------------------
Vi lao như bay đến bệnh viện…
Khi tới nơi thì Vũ đang ở trong phòng phẩu thuật… còn người đàn bà vừa được anh cứu thì đang ngồi thất thần trên băng ghế đối diện, vẻ mặt sợ hãi, tay không ngừng run…
Vi nhào tới… siết chặt vai bà ta lay mạnh “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Tại sao… tại sao Vũ lại bị như vậy ? Bà đã làm gì anh ấy ? Nếu anh ấy có chuyện gì nhất định tôi sẽ không tha cho bà đâu ?” Nước mắt giàn giụa, Vi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình… cô căm ghét người đàn bà này… tại sao mọi chuyện liên quan đến bà ta đều không được tốt đẹp như thế ? Tại sao ba ta nhất quyết không chịu buông tha cho Vũ kia chứ ? Tại sao ?
“Là nó… nó đã nhào ra cứu tôi… tôi không muốn thế… tại sao nó lại làm như thế chứ ? Không phải nó rất ghét tôi sao ? Tại sao lại đi hi sinh mạng sống để cứu một bà già sắp chết như tôi ? Sao nó lại khờ như thế ?” Giọng nói lạc đi vì xúc động, bà Kiều gục mặt xuống 2 bàn tay… nhớ lại cảnh tượng tai nạn lúc nãy mà không ngừng run sợ…
“Bà nói sao ? Là Vũ đã cứu bà ?” Thì ra tình máu mủ lại sâu đậm đối với Vũ như thế, cho dù người đàn bà này đã gây cho anh không biết bao nhiêu đau khổ. Thế mà cuối cùng anh vẫn cứu bà ấy...
Vi muốn trách Vũ lắm chứ, tại sao hành động mà không chịu nghĩ đến mẹ con cô. Lỡ như… Vũ xảy ra chuyện gì thì cô biết tính sao đây ?
Thế nhưng… cô biết mình rằng mình không có lý do gì để trách anh cả… nếu là cô… trong trường hợp đó cô cũng làm như thế… làm sao có thể chứng kiến cảnh người thân của mình gặp chuyện mà lại khoanh tay đứng nhìn được kia chứ ?
Nhưng… sao bà ấy lại nói là mình sắp chết ?
“Lúc nãy bà nói bà sắp chết là sao ?” lúc này Vi đã lấy lại được bình tĩnh
“Tôi… đang bị ung thư giai đoạn cuối… bác sĩ nói đã không thể cứu chữa được nữa rồi”
“Vậy bà cần tiền là để…” Vi bỗng cảm thấy tội lỗi vô cùng
“Đúng vậy… tôi vốn định ra nước ngoài chữa trị… nhưng dù như vậy cũng vô ích… đã không còn cách nào chữa trị nữa rồi… ung thư đã chuyển sang thời kì cuối... đây chắc chắn là quả báo… con người tôi luôn sống ích kỉ nên giờ mới bị báo ứng như thế… đáng lẽ tôi là người nằm trong kia mới đúng…” một sự bế tắc hiện lên trong đáy mắt pha lẫn cả sự hối hận, bà Kiều đau khổ tự dày vò…
Đúng lúc đó… một ý tá từ phòng phẩu thuật bước ra, vẻ mặt căng thẳng “Chúng tôi cần truyền máu cho bệnh nhân nhưng ngân hàng máu của chúng tôi không đủ cung cấp. Xin hỏi có người thân nào của bệnh nhân có khả năng truyền máu không ạ ?”
Vi muốn được làm chuyện đó… thế nhưng Vi và Vũ lại không cùng nhóm máu nên không thể truyền được… giờ chỉ còn có một người có thể giúp được Vũ… ánh mắt Vi hướng về phía bà Kiều…
Cùng lúc đó, bà Kiều cũng tự nguyện lên tiếng “Tôi là mẹ nó ! Tôi có thể truyền máu cho nó”
“Vâng ! Vậy mời bà theo tôi”
Cuối cùng bà Kiều cũng đã có cơ hội làm một việc tốt cho Vũ để có thể bù đắp một phần nào đó lỗi lầm đã gây ra, bà cũng thấy nhẹ lòng đôi chút… nhưng đến khi Vũ chưa thoát khỏi nguy hiểm thì bà vẫn không thể tha thứ cho mình…
Lại 4 tiếng đồng hồ nữa trôi qua… cuối cùng ánh đèn phía trên cánh cửa phòng phẩu thuật cũng đã vụt tắt… lần này là một vị bác sĩ bước ra, Vi liền chạy đến nắm lấy tay áo của bác sĩ, vẻ mặt mong đợi…
“Bác sĩ ! Tình hình chồng tôi thế nào rồi ạ ?”
“Chúng tôi đã làm những gì có thể… còn lại thì phải tùy vào ý chí sống của chồng cô… nếu trong 24h nữa cậu ấy không tỉnh lại thì chúng tôi cũng hết cách… xin gia đình hãy chuẩn bị tâm lý”
-------------------------------
“Anh à, đã 23 tiếng trôi qua rồi đấy, sao anh cứ ngủ hoài thế ? Con và em chờ anh lâu lắm rồi, anh thức để nói chuyện với con đi… con đã biết đạp rồi đấy… nó đang biểu tình để được ra ngoài gặp anh đây này… mau tỉnh lại đi anh… anh không thể ***** con em như thế được…” Vi ngồi bên giường bệnh, nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt chẳng còn chút hơi ấm nào của Vũ…
Vi bật khóc… cứ độc thoại trong không gian của 2 người nhưng chỉ mình cô còn đang “thức”. Vũ đã ngủ say trong giấc ngủ của riêng mình. Độc ác để cô một mình gặm nhấm nỗi đau của sự cô đơn…
…
Đã gần một giờ đồng hồ trôi qua…
Bàn tay anh vẫn thế, lạnh ngắt với khuôn mặt vô hồn… Tiếng máy móc xung quanh vẫn đều đều từng nhịp một… Từ nãy đến giờ Vi không ngừng lẩm bẩm bên tai Vũ nhưng điều cô muốn nói với anh… thế nhưng vẫn không hề nhận được một dấu hiệu đáp trả nào từ anh cả…
Nước mắt cứ chảy dài trên má, muốn vỡ òa nhưng chẳng thể bật ra… Vi chỉ có thể nấc lên từng tiếng…
Bỗng nhiên… âm thanh đều đều của nhịp tim bỗng trở nên bất ổn… Vi hoảng sợ, lập tức chạy đi tìm bác sĩ… trong lòng không ngừng cầu nguyện mong cho điều cô lo sợ sẽ không xảy ra…
Phòng bệnh của Vũ đang im ắng bỗng trở nên ồn ào một cách đáng sợ… nhưng Vi chẳng còn nghe được gì cả… tai cô như ù đi… chỉ còn nghe thấy âm thanh kéo dài chói tay từ chiếc máy đo nhịp tim… cô như chết đứng tại chỗ...
Như vậy nghĩa là sao ? anh vẫn còn sống mà, đúng không ? Tim anh vẫn còn đập mà, đúng không ? Chắc chắn là do máy đo nhịp tim đã hỏng rồi… chắc chắn là như thế…
Vi không thể tin được những gì mình đã thấy… đã nghe… cho đến khi vị bác sĩ cứu chữa cho Vũ đi đến nói với Vi rằng cô nên đến nhìn mặt chồng mình lần cuối… Vũ đã không cách nào tỉnh lại nữa rồi…
Sao lại như thế được ? Vũ đã hứa sẽ chăm sóc cho mẹ con Vi kia mà… sao anh có thể nuốt lời một cách trắng trợn như thế này được… tinh thần trở lên bấn loạn… Vi nhào đến bên Vũ… tay liên tục đấm thình thịch vào ngực anh… không ngừng gào khóc…
Cả không gian như lắng xuống… đến ngay cả việc thở cũng trở nên hết sức khó khăn…
----------------------------
3 tháng sau…
“Mẹ ! Mẹ thấy trong người thế nào ? Có khá hơn không ?” Vi nhìn bà Kiều với vẻ trìu mến, từ sau sự việc đó, ân oán giữa 2 người dường như không còn nữa. Bà Kiều chỉ còn có thể sống được 3 tháng. Mỗi ngày Vi đều thay Vũ vào bệnh viện chăm nom bà, giúp bà có thể trải qua những ngày tháng bình yên cho đến cuối đời…
“Mẹ không sao mà ! Đã bảo con đừng đến, bụng mang dạ chửa thế này… lại còn sắp đến ngày sinh nở nữa chứ…” bà Kiều tỏ vẻ lo lắng
Trong khi Vi xoa bụng, cười hì hì “Bác sĩ nói con còn 1 tuần nữa mới sinh mà… mẹ đừng lo… không sao đâu…”
“Được rồi… vậy giờ con về nghỉ đi… cũng trễ rồi…”
“Dạ… vậy con về nha mẹ… mai con lại đến” Vi đứng dạy chào tạm biệt bà Kiều rồi ra về
Trên đường về, Vi thấy trời đã bắt đầu chuyển mưa. Không khéo lại không kịp về nhà… hay mình đi đường tắt về nhà nhỉ ? Nhưng có điều đường tắt lại hơi vắng… có nên đi không nhỉ ? Nghĩ ngợi một lát, cuối cùng Vi cũng quyết định chọn đường tắt… giờ mà mắc mưa thì phiền phức lắm…
Đúng là vắng thiệt… không một bóng người… khiến Vi cảm thấy hơi sợ sợ… bước chân càng lúc càng nhanh… mưa đang từ từ nhỏ giọt…
Bỗng nhiên… Vi thấy bụng mình đau nhói… nhưng lần này không giống những lần trước khi bị em bé đạp… cơn đau thắt bụng này khiến Vi không thể bước nổi nữa… Vi khụy xuống… ôm chặt bụng và sợ hãi vô cùng…
Sao lại thế này ? Con ơi, bác sĩ nói 1 tuần nữa con mới ra kia mà… sao giờ con lại đòi ra trong lúc này chứ ? Con đừng làm mẹ sợ mà…
Cơn đau ngày càng dữ dội… Vi lục tìm điện thoại… định bấm gọi cấp cứu… nhưng thậm chí cô còn không nhớ cả cách gọi… trong đầu cô chỉ còn lưu có mỗi một số điện thoại… nhưng cô biết… giờ đây có gọi vào số này thì cũng chẳng được ích lợi gì… trời đã bắt đầu mưa nặng hạt… tay cô lại ngày càng run… đánh rơi cả điện thoại xuống đất…
Cô sắp không thể chịu đựng được nữa rồi… cơn đau dày vò thân xác khiến não cô như ngừng hoạt động… cô không thể suy nghĩ được gì nữa cả… phải làm sao đây ? Thiên Vũ ! Em phải làm sao đây cứu con chúng ta đây hở anh ?
Thật may sao… ngay chính lúc đó… có người đi ngang nhìn thấy… họ vội giúp Vi gọi cấp cứu và đưa ngay đến một bệnh viện nhỏ gần đó…
---------------------------
“Cô Nhật Vi… cô hãy hít thở sâu vào… hãy bình tĩnh… chúng tôi sẽ giúp cô đưa em bé ra… cô hãy dùng sức gặng thật mạnh đi…”
Vi cố dùng hết sức làm theo những gì bác sĩ chỉ dẫn nhưng vẫn không được… vẫn không thể đẩy em bé ra… Vi lại cố hết sức lần nữa… lại thất bại… cô thấy người mình mệt lã… không còn chút sức lực nào nữa…
“Không được rồi thưa bác sĩ… cô ấy đã bị đuối sức… không cách nào dùng sức đẩy em bé ra được nữa… chúng ta phải dùng dụng cụ để giúp cô ấy hút em bé ra…” cô y tá vội vàng thông báo cho bác sĩ khi nhìn thấy biểu hiện của Vi
“Nhưng thiết bị đó đó đến tuần sau bệnh viện chúng ta mới được trang bị…” vị bác sĩ chau mày, mồ hôi đổ ướt cả trán
“Nếu vậy thì mình phải chuyển cô ấy lên bệnh viện lớn hả bác sĩ ?”
“Điều này rất nguy hiểm… cô ấy đã vỡ nước ối khá lâu rồi… nếu giờ còn chuyển lên bệnh viện lớn e rằng… sẽ không giữ được đứa bé…”
Trong lúc mơ màng, Vi nghe được cuộc hội thoại của vị bác sĩ và cô y tá, liền hoảng hốt nắm lấy tay vị bác sĩ kia cầu khẩn “Không… bác sĩ… làm ơn… hãy giữ lại con tôi… tôi không thể mất đứa con này được… làm ơn…” Nước mắt cô chảy không ngừng, tỏ vẻ đau khổ tận cùng khiến cho vị bác sĩ vô cùng khó xử…
"Nhưng mà nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngay cả tính mạng cô cũng không giữ được..."
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng… một cô y tá khác đột nhiên đẩy cửa bước vào… vẻ mặt hớt hải… “Thưa bác sĩ… đã liên lạc được với người thân của cô ấy… tôi đã nói sơ qua tình hình của cô ấy hiện giờ và người này yêu cầu được nói chuyện trực tiếp với cô ấy có được không ạ ?”
“Được… chuyển điện thoại cho sản phụ ngay…”
Áp tay vào điện thoại… đầu dây bên kia vang lên giọng nói ấm áp, vô cùng quen thuộc khiến cho nỗi sợ hãi trong Vi bỗng chốc tan biến…
“Em không sao chứ ? Em hãy bình tĩnh lại… anh biết em sẽ làm được mà… cố lên một lần nữa em nhé… em và con nhất định sẽ vượt qua… giờ hãy hít thở sâu vào và thử lại một lần nữa nào… “
“Ừm… em sẽ cố…” Vi cảm thấy như mình vừa tiếp thêm niềm tin và sức mạnh…
“Anh luôn ở bên em mà… đừng sợ em nhé…”
Một lần nữa, Vi lại cố gắng hết sức để có thể đưa tiểu bảo bối của mình ra ngoài… lần này… không chỉ có mỗi sức mạnh của bản thân cô mà còn có cả sức mạnh niềm tin của Vũ…
Một lần… rồi lại một lần nữa… Cuối cùng… cô cũng đã nghe thấy được tiếng khóc oe oe của sinh linh nhỏ bé kia… đó quả một sự kì diệu… một niềm hạnh phúc vô bờ bến không gì có thể so sánh được… đây chính là kết tinh tình yêu của Vi và Vũ… và giờ nó đang cất tiếng khóc chào đời…
“Anh biết em sẽ làm được mà… giỏi lắm vợ yêu…”
Vi mỉm cười mãn nguyện và tại một nơi khác, Vũ cũng đang mỉm cười như thế…
Trở lại thời điểm 3 tháng trước… ^^
“Đây là đâu nhỉ ?” Vũ đang ngồi trước một dòng sông tuyệt đẹp, xung quanh là cánh đồng hoa cỏ xanh biếc, rộng lớn trải dài đến tận đường chân trời…
Phía bên kia sông Vũ nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông rất quen thuộc nhưng Vũ chẳng thể nào nhớ ra nổi đó là ai… chỉ biết quen thuộc lắm… Vũ muốn bước sang đó… bước đến gần để xem đó là ai…
Vừa nhấc chân bước lên chiếc cầu bắt ngang sông… Vũ bỗng cảm thấy bước chân mình vô cùng nặng nề… cứ như có ai đang cố níu lại… bước đi vô cùng khó khăn… Nhưng Vũ rất muốn đi về phía người kia… anh có cảm giác người ấy rất quan trọng với mình… là người anh luôn mong mỏi được gặp… vì thế Vũ nhất định phải đi qua đó…
Cố lê những bước chân nặng nề… Vũ nghe thấy tiếng kêu khóc văng vẳng bên tai khiến tim Vũ đau nhói … người đó đang cầu xin Vũ quay lại… một giọng nói rất quen thuộc… thế nhưng anh vẫn không nghĩ ra được người đó là ai cả… sao lại kì lạ thế nhỉ ? Vũ tự gõ gõ vào đầu mình để cố nhớ lại…
Bỗng nhiên… người đàn ông kia quay mặt lại, nhìn về phía Vũ, nở nụ cười ấm áp như ánh ban mai… cảm giác ấm áp này khiến Vũ nhận ra người đó… người mà ngay cả khuôn mặt Vũ cũng không nhớ nổi nhưng cảm giác ấm áp thân thuộc này thì Vũ không bao giờ quên…
“Ba ! Là ba sao ?” chân Vũ bất chợt bước đi trong vô thức…
Khi chuẩn bị chạm vào ranh giới của phía bên kia sông thì giọng nói quen thuộc lúc nãy lại vang lên lần nữa khiến cho Vũ khựng lại… lần này giọng nói ấy lại càng kêu khóc thảm thiết hơn… ngực Vũ lại đau… đau hơn lần trước cả trăm ngàn lần… anh nhắm mắt lại, cố chịu đựng, chờ cho cơn đau qua đi… Thế nhưng khi vừa nhắm mắt thì hình ảnh một người con gái chợt hiện lên… đó là người con gái đã kéo anh ra khỏi bóng tối lần trước… nhưng lần này cô ấy không cười rạng rỡ như thế nữa… cô ấy đang khóc… Vi của anh đang khóc…
Cuối cùng Vũ cũng đã nhớ ra mọi chuyện… anh không thể đi tiếp được nữa… vì nếu đi tiếp anh sẽ vĩnh viễn xa Vi… mãi mãi sẽ không thể gặp lại cô lần nữa… Không ! Anh không muốn như thế… anh cần phải quay lại… Vi đang rất cần anh… anh phải quay trở lại ngay trước khi quá muộn…
“Xin lỗi ba ! Con không thể bỏ cô ấy lại được… cô ấy cần con hơn…” nói rồi Vũ quay lưng bước nhanh về phía ngược lại…
Người đàn ông nhìn bóng dáng Vũ quay đi, nở nụ cười hài lòng “Cố sống thật tốt nhé con trai” Vũ nghe thấy một giọng nói ấm áp đã nói với anh như thế…
-----------------------------------
Thời điểm đó cũng chính là lúc ý thức của Vũ quay về với thực tại… Vũ thấy người mình đau kinh khủng không tài nào nhúc nhích nổi… phải cố gắng lắm Vũ mới có thể cử động được các ngón tay…
“Bác… bác sĩ… tim bệnh nhân đã đập bình thường trở lại… và… cũng đã có dấu hiện tỉnh lại…” cô y tá mừng rỡ reo lên khi phát hiện ngón tay của Vũ và máy đo nhịp tim đã có phản ứng trở lại
Mọi người trong căn phòng đều không thể tin vào mắt mình… Đây quả thật là một kì tích…
------------------------------------
Sau khi tỉnh dậy, Vũ phục hồi rất nhanh…. Chỉ trong vòng 2 tháng Vũ đã có thể xuất viện và đi làm bình thường trở lại…
Trong thời gian đó, Vi lúc nào cũng ở bên cạnh Vũ, không một phút nào rời xa… cô sợ… sợ khi cô rời mắt khỏi anh, anh lại gặp chuyện… nên cô lúc nào cũng quấn lấy anh, ngay cả đến khi anh đi làm, cô thậm chí còn muốn đi theo anh đến cả công ty… thật là phải chào thua cái cô nàng trẻ con này… Vũ bật cười thầm nghĩ, dịu dàng ôm Vi vào lòng
“Đừng vậy mà em, anh còn phải đi làm… nếu không thì lấy tiền đâu để nuôi em và con chứ ? Ngoan… ở nhà chờ anh đi… xong việc anh lại về ngay”
“Em biết thế… nhưng em vẫn thấy sợ… lỡ như anh không trở lại…” Vi chưa nói hết câu đã bị ngón tay của Vũ chặn lại, không cho nói tiếp
“Đừng có trù xui anh chứ, bà xã… anh gặp đại nạn mà vẫn không sao thì nhất định anh sẽ sống rất thọ… em không phải lo gì cả… em mà còn như vậy nữa là anh giận đấy !”
“Ừm… vậy anh đi rồi mau về với mẹ con em nhé…” nghe Vũ nói cũng có lý nên Vi thấy an tâm phần nào… nhưng vẻ mặt vẫn là không muốn Vũ đi…
“Vậy mới ngoan chứ !” Vũ mỉm cười hài lòng “Vậy anh đi nhé, vợ yêu !” Nói rồi Vũ quay lưng đi về phía cửa, nhưng chưa được 30 giây thì anh đã quay trở lại…
“Sao thế ? Anh quên gì à ?” Vi ngạc nhiên hỏi
“Ừm… anh quên một thứ quan trọng…” Vũ đi đến, kéo tay Vi khiến cho khuôn mặt cô áp sát vào mặt mình và đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu, làm cho đầu óc cô trở nên mê mẩn…
Vẫn còn luyến tiếc… nhưng cuối cùng Vũ cũng chịu buông Vi ra, nở nụ cười ranh mãnh “Chiều nay khi anh về chúng ta lại tiếp tục nhé !”
Câu nói của Vũ khiến Vi đỏ bừng cả mặt, tuy đây không phải là lần đầu tiên nhưng rõ ràng anh biết rằng khi anh nói thế sẽ khiến cô xấu hổ chết được, thế mà anh vẫn nói… “Anh thật xấu xa…” Vi vùi mặt vào ngực anh nũng nịu…
Như chợt nhớ đến… cô đẩy anh ra và gấp gáp nói “Anh mau đi làm đi… sắp trễ rồi đấy… ngày đầu tiên đi làm lại mà đi trễ coi chừng bị sếp la đó… anh mau đi đi !” vừa nói Vi vừa đẩy Vũ đi về phía cửa…
“Được rồi ! Được rồi ! Anh đi đây, nhớ lời hứa với anh đấy nhá bà xã !” Vũ còn cố ý ngoái lại trêu chọc
“Hứ… để xem biểu hiện của anh đã…”
Đáp lại câu nói của Vi là nụ cười vô cùng tự tin như thể nói rằng “Em cứ chờ xem nhé”
------------------------------
“Anh về rồi à ? Hôm nay đi làm có gì vui không anh ? Hồi sáng có đến kịp giờ làm không anh ? Sếp có nói gì về việc anh nghỉ lâu như thế không ?... ” Vừa nghe tiếng Vũ mở cửa Vi đã mừng rỡ chạy ra đón, tíu ta tíu tít như đứa trẻ ngày đầu tiên được đi học lớp 1
Vũ phì cười, cốc nhẹ vào trán Vi “Em ngốc thật ! Đây có phải ngày đầu tiên anh đi làm đâu… xem ra em rất mong anh về nhỉ ? vừa thấy anh về đã mừng thế này rồi…”
Lại là nụ cười đó… lại sắp biến thành sói nữa rồi, Vi vô thức lùi ra phía sau một bước “Đâu có, tại vì cả ngày em ở nhà một mình buồn quá nên…”
Sao Vũ cứ thích ngắt lời người khác bằng cái thứ vũ khí đầy ma mị này thế nhỉ ? Anh lại làm đầu óc cô quay cuồng một lần nữa…
“Đã đến lúc em phải thực hiện lời hứa lúc sáng rồi đấy” giọng nói thì thầm bên tai của Vũ khiến Vi khẽ rùng mình… nhưng lần này lý trí cô đã có thể kháng cự lại được…
“Không được… anh vẫn chưa ăn tối…” cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng làm sao anh dễ dàng buông tha cô thế được…
“Lát nữa xong việc chúng ta sẽ ăn…”anh gặm nhẹ vào vành tai cô
“Không… không được… anh vừa mới hồi phục… em không cho phép anh ăn uống không điều độ như thế… anh nhất định phải ăn tối trước đã… giờ thì anh mau đi tắm đi, em nấu sắp xong rồi…”
Vi đẩy Vũ ra, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn anh khiến anh đành phải chịu thua, ỉu xìu nói “Tuân lệnh bà xã !”
--------------------------------
“Anh… có điện thoại này… em nghe nhé !” điện thoại reo trong lúc Vũ đang tắm
“Ừm em nghe giùm anh đi !”
“Alo !”
“Xin hỏi đây có phải là điện thoại của Thiên Vũ ?” đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông trung niên, đầy nghiêm nghị
“Vâng ! Anh ấy đang tắm… ông có nhắn gì không ạ ? Tôi sẽ chuyển lời đến anh ấy”
“À… cô là vợ của Thiên Vũ à ? Xin chào cô ! Tôi là cấp trên của cậu ấy… cô cứ nhắn với cậu ấy là tôi có chuyện cần bàn, nói cậu ấy gọi cho tôi ngay nhé !”
“Vâng ! Tôi biết rồi ạ ! Chào ông !”
“Chào cô… À mà khoan đã…” lưỡng lự một hồi người đàn ông mới tiếp tục nói “Tôi có thể bàn với cô việc này được chứ ?”
“Vâng, xin ông cứ nói !”
“À… chuyện Vũ được giao nhiệm vụ 5 ngày nữa sẽ đi Nhật công tác trong 2 tuần, thật ra… tôi cũng không định nói với cô việc này vì cậu ấy cũng đã từ chối rồi, với lí do là cô sắp sinh nên cậu ấy muốn ở nhà chăm sóc cô. Nhưng cô biết đó… chuyến công tác này chính là cơ hội để cậu ấy thăng chức… bản thân tôi cũng cảm thấy chỉ mình cậu ấy có đủ khả năng đảm nhận được nhiệm vụ này, nên tôi gọi đến hi vọng cậu ấy sẽ suy nghĩ lại lần nữa…À… tôi nghe nói là khoảng một tháng nữa cô mới sinh phải không ?”
“Vâng”
“Vậy nên mong cô khuyên cậu ấy hãy nắm bắt cơ hội này…” giọng người đàn ông vẫn từ tốn, không có gì là thể hiện sự ép buộc nhưng lại khiến Vi vô cùng khó xử… cô không biết mình nên trả lời như thế nào trong lúc này…
“Vâng… tôi sẽ suy nghĩ lời đề nghị của ông…”
“Hi vọng cô sẽ có sự lựa chọn đúng. Chào cô !”
Cúp máy xong, Vi bần thần cứ như người mất hồn… vừa lúc đó, Vũ cũng từ phòng tắm bước ra…
“Ai thế em ?” thấy biểu hiện của Vi hơi lạ, Vũ đưa tay áp nhẹ vào má cô, lo lắng hỏi “Em sao thế ? Có chuyện gì vậy ?”
Đến lúc này Vi mới sực tỉnh “Em không sao ? Giám đốc của anh vừa gọi đấy !”
“Sao ? Ông ấy có nói gì không ?” Vũ lo lắng ông ấy sẽ đề cập với Vi vụ đi công tác, anh không muốn cô biết chuyện này, không khéo lại khiến cô khó xử…
“Có… ông ấy nói với em về việc anh sẽ đi công tác…”
Quả nhiên… cái tên giám đốc này thật là… mình đã từ chối rồi cơ mà… sao lại nhiều chuyện thế không biết…
“Chuyện này em không cần lo nghĩ gì cả. Anh đã quyết định rồi, anh sẽ không đi đâu cả… anh sẽ luôn ở bên em cho tới lúc…”
“Không… anh phải đi… đây là cơ hội hiếm có… anh không thể bỏ lỡ được…” Vũ chưa nói hết câu đã bị Vi ngắt ngang…
“Anh biết… nhưng rồi anh sẽ có cơ hội khác… hiện tại đối với anh, em và con mới là quan trọng…” Vũ vẫn một mực khẳng định lựa chọn của mình
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả… anh đã quyết định rồi… mình đừng nhắc đến chuyện này nữa nhé… Anh đói rồi, mình ăn cơm thôi em”
“Vâng…” tuy Vũ nói thế, nhưng Vi vẫn cảm thấy như có cái gai trong lòng…
---------------------------------
Đến sáng hôm sau… chuyện đó vẫn cứ mãi ám ảnh trong đầu Vi… nhưng rồi Vi cũng có thể đi đến quyết định cuối cùng… Vũ không thể bỏ lỡ cơ hội này được… thời gian qua Vi đã chứng kiến cảnh anh phải cố gắng làm việc vất vả thế nào để lo cho 2 mẹ con cô… rồi đây… khi đứa trẻ trong bụng cô ra đời… anh sẽ còn phải vất vả hơn thế gấp trăm lần… cô cũng muốn chia sẻ gánh nặng này với anh lắm chứ… nhưng anh vẫn một mực muốn cô ở nhà sinh con và nuôi dạy con cho thật tốt… tuổi thơ của anh không được mẹ quan tâm nên anh muốn con của mình phải được hưởng đầy đủ tình thương và sự quan tâm của mẹ.
Anh đã nói như vậy nên cô cũng chẳng còn cách nào cãi lại… nhưng cứ phải nhìn thấy anh làm việc ngày đêm như thế này thì quả thật cô không thể nào chịu nổi…
Vậy nên đây chính là lúc anh nên nắm bắt cơ hội rồi… cô không thể ích kỉ như thế được… cô nhất định phải để anh đi…
“Em dậy rồi à ? Ra ăn sáng đi, anh nấu xong rồi này…” Vũ định vào phòng gọi Vi dậy thì thấy cô đã thức và đang ngồi suy tư điều gì đó…
“Sao thế ? Lại suy nghĩ về chuyện hôm qua à ? Anh đã nói là đừng nghĩ đến nữa rồi mà…” Vũ đi đến, ngồi xuống bên cạnh Vi
“Anh… em đã suy nghĩ kĩ rồi… anh nhất định phải đi Nhật… dù sao thì đến cuối tháng này em mới sinh cơ mà, đến lúc đó thì anh đã trở về rồi nên anh cứ yên tâm…”
“Sao mà anh yên tâm được khi bỏ em ở nhà một mình những 2 tuần cơ chứ ? Không được… anh vẫn là không muốn đi !” Vũ chau mày nghĩ đến cảnh tượng lỡ như Vi xảy ra chuyện gì mà không có anh bên cạnh thì biết làm sao…
“Sau khi em sinh con rồi… chúng ta có nhiều khoảng chi phí phải lo lắm đấy… đến lúc đó em không thể để anh gánh vác một mình được… vậy nên anh chọn đi, một là em sẽ đi làm lại sau khi sinh con, hai là anh phải đi công tác”
Lần này, Vi quả thật đã dồn ép Vũ vào chỗ khó xử rồi “Anh… không chọn có được không ?” Vũ ngập ngừng…
“Không…” Vi dứt khoát “Anh nhất định phải chọn, em nói nghiêm túc đấy”
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Vũ cuối cùng cũng phải đưa ra lựa chọn…
----------------------------
“Anh không muốn đi, anh muốn ở lại với em và con…” Vũ ôm chặt lấy Vi, quyến luyến không muốn rời xa…
“Anh… người ta đang nhìn kìa… mà sao lại không đi được chứ… đã ở sân bay rồi còn có thể nói không đi được sao ? ngoan nha… chỉ 2 tuần thôi mà… đi nhanh rồi về với em nhé” Vi dỗ dành Vũ như đang dỗ dành đứa trẻ không chịu đi học…
Nhìn xuống đồng hồ thấy đã đến lúc Vũ phải đi, Vi vội giục anh “Đã đến giờ rồi kìa, anh mau vào check in đi…”
“Được rồi, anh đi đây, em ở nhà phải cẩn thận nhé…” nói rồi Vũ kéo vali quay đi. Đột nhiên chợt nhớ ra một việc, anh ngoái đầu lại “Chăm sóc mẹ giúp anh nhé !”
“Em biết rồi !” Vi vẫy vẫy tay tạm biệt Vũ
Từ ngày Vũ hồi phục tới giờ, đã có 1 vài lần Vũ đưa Vi đến thăm bà Kiều, nhưng lần nào cũng là anh đứng ở ngoài, để một mình cô vào. Anh vẫn chưa thể cư xử bình thường được với bà… không phải vì anh vẫn còn hận bà… căn bản là do hơn 10 năm nay 2 người không gặp nhau và anh cũng không bao giờ nghĩ rằng bà ấy và anh lại có ngày như thế này nên anh cũng không biết phải cư xử như thế nào cho đúng…
------------------------------
(Tg: chỗ này là kết thúc hồi tưởng rồi nhé)
Quay trở về hiện tại… sau khi Vi sinh xong…
Vũ vừa về tới sân bay đã đi thẳng tới bệnh viện… đẩy cửa bước vào Vũ chạy ngay đến bên giường Vi đang nằm, lo lắng nắm lấy tay cô…
“Em vẫn ổn chứ ? Em thấy trong người thế nào ?”
“Em không sao ! Anh đã nhìn thấy con của chúng ta chưa ?con đang được chăm sóc ở phòng dưỡng nhi ấy, đáng yêu lắm cơ !” sắc mặt Vi vẫn còn xanh xao lắm, nhưng ánh mắt thì chứa chan hạnh nhìn phúc khi nhắc đến đứa bé
“Anh chưa thấy… anh muốn ghé qua thăm em trước”
“Anh như vậy là không được đâu nha… anh không được thiên vị em như thế nữa, từ nay về sau việc gì anh cũng phải ưu tiên cho con trước đó, anh nhớ chưa ?”
“Được rồi ! Anh nhớ rồi, vợ yêu à, từ nay con chúng ta là số 1 chứ gì ?”
“Ừm…”
2 người vui vẻ nhìn nhau cười tình tứ như thể không gian chỉ có 2 người… Ơ… đúng rồi… nhắc mới nhớ… hình như trong phòng không chỉ có 2 người… Vũ lúc này mới để ý… phía đối diện đang có một người khoanh tay nhìn Vũ với ánh mắt… hình 2 viên đạn
“Ủa… Cậu đến khi nào thế ?” Vũ ngạc nhiên khi nhìn thấy Nhất Huy
“Tớ đến còn trước cả cậu nữa, ông tướng à. Tớ nhớ căn phòng này đâu có rộng tới nỗi mà cậu lại không nhìn thấy tớ đứng sát bên thế này. Đúng là cái tên cuồng vợ, trong mắt chỉ có mỗi vợ mình thôi” câu nói của Nhất Huy khiến cho Vi dù đang rất mệt cũng phải bật cười, Vũ là tên cuồng vợ à ? Được nha, mình nhất định sẽ nhớ câu này để chừng nữa đem ra dùng. Vi cười đắc ý
“Mà cậu đi tu nghiệp xong rồi à ? Sao mau thế ? Mới có mấy tháng thôi mà, hay là bị người ta đuổi về…” Giả vờ làm lơ câu trêu chọc của Nhất Huy, Vũ dùng đòn phản công ngược lại
“Cái tên khỉ này… tớ mà bị đuổi à ? có người ta năn nỉ tớ ở lại mà tớ không thèm ở đấy chứ” lâu ngày không gặp Nhất Huy cũng chẳng hề bớt tự tin một chút nào, ba hoa vốn là bản tính của chàng ^^
“Mà sao xảy ra chuyện lớn như thế cũng không báo tớ biết… bộ muốn biến tớ thành đứa bạn tồi à ?” Ngay khi được nghe kể chuyện của Vi và cả chuyện của Vũ nữa, Nhất Huy bay ngay đến bệnh viện để xem tình hình bạn mình thế nào…
“Tại cậu không cho tớ số liên lạc lúc cậu sang Pháp còn dám trách tớ à ?”
“Ờ thì… tớ quên… nghĩ rằng đi có mấy tháng thôi nên cũng chẳng cần phải liên lạc làm gì” Nhất Huy gãi gãi đầu tỏ vẻ hối lỗi
“Mà thôi, gác chuyện này sang một bên đi, mau giúp tớ đặt tên cho con đi cái đã”
“Tên à ? bé trai thì nên đặt là…” Nhất Huy gãi cằm suy nghĩ “À… đặt là Tiểu Thăng đi hay Tiểu Cường cũng được”
“Cậu muốn ăn đấm à ? Cậu coi con tớ là gián hay thằn lằn hả ?” Vũ giơ nắm đấm lên hâm dọa ( vốn là lúc trước Vũ và Nhất Huy có nuôi 1 con gián và 1 con thằn lằn để nghiên cứu cho bài tập sinh học, đặt tên là Tiểu Thăng và Tiểu Cường nên Vũ mới có phản ứng mạnh như thế )
“Haha… đùa thôi… tớ đùa thôi mà… làm gì mà nóng thế… à đúng rồi… hay là lấy chữ lót của tên cậu và Vi đặt cho nó đi, Thiên Nhật, Trịnh Thiên Nhật có được không, chuẩn quá rồi còn gì” Nhất Huy lấy làm tự hào vì cái tên quá ý nghĩa mà mình mới nghĩ ra
“Ừm… cái tên này cũng không tệ em nhỉ ?” Vũ quay sang nhìn Vi, tỏ vẻ hài lòng…
Vi gật đầu mỉm cười, cái tên quả thật rất có ý nghĩa, đứa con này đúng là mặt trời của cả Vi và Vũ, nhờ nó mà 2 người mới có thể đến được với nhau… nếu không đến giờ cả 2 vẫn chỉ là bạn thân không hơn không kém. Nếu là Vi của lúc trước thì có mơ cũng không ngờ rằng sẽ có ngày mình trở thành vợ của Vũ và có thể yêu anh đến như thế. Thật kì lạ là người ta hay tìm kiếm người quan trọng của mình mãi tận đâu xa xôi ấy, để đến khi có một chất xúc tác nào đó mới nhận ra rằng thì ra người ấy đang ở ngay bên cạnh mình. Vi bỗng nhiên cảm thấy cuộc đời thật kì diệu… vì đã cho Vi gặp Vũ… vì đã cho đêm hôm ấy xảy ra… vì đã cho Vi có được chất xúc tác của mình… một mặt trời bé bỏng soi rọi quá khứ tối tăm của Vũ và cuộc đời xám xịt của Vi…để 2 cá thể tìm thấy nhau giữa dòng đời tấp nập…
Sự xuất hiện đột ngột của mẹ Vũ lần trước đã làm Vi lúc nào cũng phập phồng lo sợ… Chẳng biết lúc nào bà ấy lại đến làm phiền lần nữa…
Bỗng nhiên… tiếng chuông cửa làm ngắt ngang dòng suy nghĩ của Vi… linh cảm không lành… Vi nhìn qua khe cửa…
Quả nhiên là bà ấy !
Vi rất muốn giả vờ không nghe tiếng chuông, nhưng vì muốn biết mục đích của bà ta là gì ? Cuối cùng cô cũng đành phải mở cửa...
”Bà đến đây làm gì ?” Vi tỏ vẻ không hề chào đón người phụ nữ này chút nào
“Ta đã nói rồi… ta đến đây gặp con trai ta !” Người đàn bà lại tự tiện xông vào nhà
“Anh ấy không có ở nhà ! Mau nói đi, mục đích của bà là gì ?”
“Mục đích của ta là gì à ? Không đến lượt con ranh như cô phải biết !”
“Bà…” Vi cố nuốt giận để không làm lớn chuyện “Vũ không muốn gặp bà, vì vậy mong bà đừng đến đây nữa”
“Haha… cô nói dễ nghe quá nhỉ ? Sao lại có chuyện như thế được, nó là con trai ta, ta đã bỏ công ra nuôi dưỡng nó nên cũng đã đến lúc nó cần phải trả ơn cho ta rồi. Cô không thấy như vậy là quá hợp lý sao ?”
“Vậy ra mục đích của bà cũng chỉ là tiền chứ gì ?” Vi cười khinh bỉ. Sao người đàn bà này lại là mẹ của Vũ được nhỉ ? Thật không xứng đáng !
Bà ta chẳng những không biết xấu hổ mà còn cười phá lên như vừa được nghe được điều gì lý thú lắm
“Cô giỏi lắm ! Ta chỉ nói như vậy mà cô đã đoán được !”
“Nói đi ! Bà cần bao nhiêu tiền ?”
“Được lắm ! Ta thích sự thẳng thắng của cô ! Ta cũng nói thẳng ! Ta cần 500 triệu !”
“500 triệu ? Bà đùa à !” Vi không thể nào tin được những gì mình vừa nghe
Bà Kiều lại cười đê tiên “Haha… nếu cô không có thì cứ nói con trai ta đưa, công việc của nó dạo này cũng không tồi đâu nhỉ ?”
“Bà… bà đừng hòng gặp được Vũ, tôi sẽ không cho bà toại nguyện đâu !”
“Đừng tưởng ta không biết nó đang làm ở đâu, nếu cần ta có thể đến công ty của nó bất cứ lúc nào !” bà Kiều vẫn không hề thay đổi sắc mặt, trong khi mặt Vi thì đã trở nên tái nhợt
“Tóm lại cô cứ chuyển lời ta đến nó” Nói rồi bà ta quay lưng bước ra cửa
“Khoan đã ! Tôi sẽ đưa bà đủ số tiền bà cần. Nhưng hi vọng bà sẽ không xuất hiện trước mặt Vũ một lần nào nữa” Vi nói một cách dứt khoát...
Như vậy là đã đạt được ý định, bà ta quay lại, nở nụ cười sắc như dao “Được ! Ta cho cô 3 ngày để chuẩn bị, hi vọng cô không làm ta thất vọng.”
Căn nhà đã được trả lại sự yên lặng, chỉ còn một mình Vi ngồi đó thẫn thờ
500 triệu… mình kiếm đâu ra số tiền lớn thế ? Rốt cuộc mình phải làm sao đây ?
--------------------------------
“Alo… Nhật Vi ! Số tiền cậu cần tớ đã chuyển vào tài khoản của cậu rồi đấy !”
“Ừm cám ơn Nhất Huy nhiều nha ! May mà có cậu giúp, nếu không tớ cũng chẳng biết phải làm sao ! À mà… cậu đừng nói cho Thiên Vũ biết chuyện này nhé !”
“Sao ? Sao lại không cho cậu ấy biết ? Mà cậu cần số tiền lớn như thế làm gì vậy ? Cậu làm tớ lo lắng đấy !” giọng Nhất Huy trở nên sốt ruột ở đầu dây bên kia
“Chuyện dài dòng lắm… khi nào gặp tớ sẽ kể cậu nghe… Tóm lại là cậu đừng cho Vũ biết nha !”
“Được rồi ! Mà cậu đừng làm gì nguy hiểm đấy nhé, còn số tiền đó cứ từ từ trả tớ cũng được” Huy biết bây giờ mà có dồn ép Vi thì cô cũng chẳng chịu nói rõ ràng, với lại nói qua điện thoại cũng không tiện nên đợi khi gặp trực tiếp hỏi luôn vậy...
“Ừm… tớ biết rồi. Cám ơn cậu ! Hẹn khi nào rảnh mình nói chuyện sau nhé ! Tạm biệt !”
“Ok ! Tạm biệt !”
Đặt máy xuống, Vi đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng tìm ra được cách giải quyết. Trong tình huống cấp bách như thế này, ngoài Vũ ra, Vi chỉ còn có thể tìm đến Nhất Huy nhờ giúp đỡ… Một chuyên gia tâm lý có tiếng như cậu ấy thì số tiền này có lẽ không là gì… Tuy nhiên cũng không thể vì thế mà có thể dựa dẫm, Vi nhất định phải cố gắng làm việc để trả lại số tiền đã mượn cho cậu ấy trong thời gian sớm nhất mới được…
--------------------------------
“Này Vũ ! Ở đây !”
“Sao tự nhiên có nhã hứng rủ tớ đi uống rượu thế ?” Vũ bước đến ngồi cạnh Nhất Huy tại quầy bar
“Ờ thì… tại tớ đang muốn uống rượu mà không muốn uống một mình nên rủ cậu, vậy thôi !” Thật ra là Nhất Huy muốn thăm dò xem đã có chuyện gì xảy ra giữa Vi và Vũ thì đúng hơn…
“Vậy thì vinh hạnh cho tớ quá nhỉ ? Hôm nay được uống rượu với chuyên gia tâm lý” câu nói và vẻ mặt của Vũ quả thật không khớp nhau chút nào, ít ra cũng tỏ ra hào hứng chút xíu chứ
“Cái thằng…” Nhất Huy bật cười vì câu nói của Vũ “À mà… dạo này cậu và Nhật Vi sao rồi ? Vẫn tốt chứ ?”
“Này… đang trù xui đấy à ? Tớ và Vi thì có gì mà không tốt. Vẫn bình thường”
“Thì… hỏi thăm bạn bè chút thôi mà. Làm gì nóng thế !”
“Mà đúng là dạo này cô ấy cũng hơi khác khác…” Thiên Vũ gãi cằm suy nghĩ
“Sao thế ?”
“Thì… ngày càng bám tớ dữ hơn, cứ y như trẻ con ấy. Lúc nãy khi nói đi với cậu, cô ấy còn đòi đi theo nữa đấy. Nhưng cô ấy đang mang thai, không thích hợp tới những chỗ như thế này nên tớ mới không cho theo !”
“Èo… Thích chết đi được mà còn bày đặt ra vẻ” Nhất Huy nhìn Thiên Vũ cười ám muội
“Ờ thì… tớ có nói là không thích đâu… À mà dạo này cậu sao rồi ? Có tìm được cô nàng nào vừa ý chưa ?”
“Nói chung cũng có… nhưng mà không được thuận lợi cho lắm” Ra vẻ thiểu não, nghĩ đến trận cãi vã hôm trước với bạn gái, Nhất Huy nhăn mặt “Cô ấy nói tớ là người vô tâm, chẳng để ý gì đến cô ấy cả”
“Sao lại nói thế ? Cậu bỏ mặc bạn gái cả tuần lễ à ?”
“Nếu thế thì tớ đâu có tức, còn đằng này… dù rất bận nhưng tớ vẫn luôn dành thời gian cuối tuần cho cô ấy. Thế mà chỉ có mỗi việc tớ không biết cô ấy thích màu gì thôi mà đã làm lớn chuyện rồi. Cậu thấy có tức không chứ ? Cô ấy không nói thì làm sao tớ biết được ?”
“Có nhiều chuyện không cần nói mà cần phải quan sát mới biết chàng trai trẻ à !” Vũ ra vẻ ta đây dày dạng kinh nghiệm đang giáo huấn đàn em khiến Nhất Huy có chút bực mình
“Vậy cậu có chắc là mọi chuyện liên quan đến Vi cậu đều biết rõ cả thông qua quan sát không ?”
“Đương nhiên là chắc chắn rồi, cô ấy làm gì, đi đâu tớ còn biết. Huống hồ chi là sở thích của cô ấy !” Vũ khẳng định chắc nịch
“Cậu tự tin quá nhỉ ? Vậy chuyện cô ấy mượn…” Nói tới đây Nhất Huy biết mình đã hố nên đột nhiên im bặt… nhưng đã quá muộn… đối với những chuyện liên quan đến Vi thì Vũ vô cùng nhạy cảm nên không thể có chuyện Vũ không để ý câu nói vừa rồi được
“Cậu nói Vi mượn cái gì ? Sao tự nhiên đang nói mà nửa chừng rồi khựng lại thế ?”
“À… ý tớ muốn nói là chuyện Vi mượn cuốn sách tâm lý học của tớ... cậu có biết không ấy mà” Nhất Huy toát mồ hôi lạnh, 2 vợ chồng này đúng là làm mình đau tim thật
“Mượn sách tâm lý học của cậu à ? Thế thì việc gì mà phải giấu tớ, hành động của cậu đang rất mờ ám đấy, rốt cuộc là có chuyện gì ?” Nhìn ánh mắt sắc bén như đang tra khảo của Vũ khiến Nhất Huy ớn lạnh cả xương sống
“Ờ… thì… ờ… “ Trong lúc cấp bách, Nhất Huy không thể tìm ra được lý do nào hợp lý cả. Thật đáng xấu hổ ! Mang danh là chuyên gia tâm lý thế mà lại bị thằng bạn thân hù cho hoảng sợ thế này. Người ta nói, nếu mỗi người đều có một khắc tinh của mình thì chắc chắn khắc tinh của Nhất Huy chính là Vũ rồi. Haizz.... Bản lĩnh của chuyên gia đâu, mau trở lại đây coi nào, plsssssssssssss…. Thật đúng là tình huống dở khóc dở cười mà !
“Thì… tại vì cô ấy nói muốn tìm hiểu tâm lý của đàn ông nhưng sợ cậu cười nên cô ấy mới không cho tớ nói ấy mà” cuối cùng Nhất Huy cũng nặng ra được một lí do
“Cậu nói dối ! Mắt cậu đang liếc về bên phải kìa” Vũ càng ngày càng tỏ vẻ hình sự
A a a a a a a…. Điên mất thôi ! Không ngờ cậu ấy lại dùng chính cái kiến thức mà mình đã dạy cậu ấy để đối phó với mình >_< Nhất Huy vò đầu bứt tóc nhưng rồi cũng đành chịu thua
“Thôi được rồi ! Cậu làm ơn tha cho tớ đi ! Áp lực này… tim tớ không chịu nổi… cậu cho tớ hít thở một chút rồi tớ sẽ nói sự thật cho cậu biết” Hic… Xin lỗi Nhật Vi, không giữ được lời hứa với cậu rồi
“Được ! Cậu nói đi !”
“Chuyện là thế này…”
---------------------------------
“Anh về rồi à ? Đi có vui không ? Có gặp Nhất Huy không ?” Vi tỏ vẻ lo lắng, chẳng biết Nhất Huy có để lộ chuyện gì không nữa
“Ừm có. Cậu ấy cũng đã nói với anh chuyện của em rồi. Rốt cuộc là sao đây ? Tại sao đột nhiên em lại cần số tiền lớn đến như thế ?” Vũ tỏ ra lo lắng không biết Vi đang gặp chuyện gì
“Em… em… tại vì bạn em cần nên em thay nó mượn thôi !” Vi ấp a ấp úng, thầm trách Nhất Huy sao không chịu giữ lời hứa, lần sau gặp phải cho cậu ta một trận mới được…
“Thật sao ? Vậy sao không nhìn thẳng vào mắt anh ! Nhìn vào mắt anh và lập lại thử xem nào !” Lần thứ 2 trong ngày… Vũ quả thật rất có khiếu trong việc tra khảo người khác… không đi làm cảnh sát quả thật uổng phí…
“Bạn em… bạn em…” Vi rất sợ nhìn vào mắt Vũ mỗi lần như thế, nó làm Vi chẳng thể nào nói dối được… miệng Vi cứ cứng đơ như bị đóng băng
“Anh cứ tưởng chúng ta vốn không cần giấu diếm nhau chuyện gì nữa chứ ! Ra là chỉ có mình anh nghĩ vậy ! Thôi được ! Em không muốn nói anh cũng không ép” Ánh mắt Vũ lại lộ lên những tia u ám, Vũ lạnh lùng quay lưng đi vào phòng…
Nhìn thấy phản ứng của Vũ, Vi biết Vũ chắc chắn đã hiểu lầm rồi, cô cảm thấy mình không thể giấu anh được nữa... Cô không muốn anh biết chuyện này là vì sợ rằng sẽ gợi lên nỗi đau trong anh nhưng không ngờ vô tình lại làm tổn thương anh như thế…
“Vũ ! Anh nghe em nói đã… chuyện không phải như anh nghĩ đâu... em... em cần số tiền lớn như thế vì em muốn đưa cho mẹ anh để bà ta không làm phiền anh nữa !” Vi nói trong khi giọng run run như sắp khóc “Nhưng em không muốn anh gặp bà ta nên mới giấu anh như thế !”
Vừa nghe nhắc đến mẹ, Vũ bỗng khựng lại, các giác quan như tê liệt đi, quá khứ lại ùa về khiến anh chết đứng, ngay cả thở cũng rất khó khăn…
Thấy Vũ không có phản ứng gì, Vi tiến đến phía trước anh để xem biểu hiện của anh thế nào…
Mặt… mặt Vũ lúc này trắng bệch, mồ hôi túa ra như người đang bị sốt cao, Vi hoảng hốt ôm chặt lấy Vũ… bật khóc nức nở…
“Xin lỗi anh ! Đáng lẽ em không nên nhắc đến chuyện đó. Em xin lỗi… xin lỗi…” Nước mắt của Vi thấm ướt cả áo Vũ…
Cảm nhận được hơi ấm của Vi… lúc này Vũ mới từ từ lấy lại bình tĩnh… ghì chặt Vi trong lòng… Vũ thấy nỗi sợ hãi đang dần tan biến…
“Anh không sao ! May mà có em ở bên cạnh anh !”
----------------------------------------
“Anh uống cái này đi !” Vi ngồi xuống cạnh Vũ, mắt vẫn không ngừng quan sát biểu hiện trên khuôn mặt anh, tỏ vẻ vô cùng lo lắng...
Tuy nhiên lúc này, Vũ đã có thể sự bình tĩnh trở lại, mỉm cười nhìn Vi trấn an “Anh không sao thật mà ! Em đừng lo lắng nữa !”
“Xin lỗi anh !” Vi vẫn lập đi lập lại câu nói đó từ nãy đến giờ
“Đừng xin lỗi anh nữa, anh không có nhiều lỗi như thế để cho em đâu” Giờ phút này mà Vũ vẫn còn đùa được… nhưng quả thật câu nói đùa của anh khiến cho không khí trở nên bớt căng thẳng… may mà Vũ đã trở lại như cũ, Vi cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào…
“Em đã đưa số tiền đó cho bà ấy rồi chứ ?” Bỗng nhớ ra chuyện quan trọng Vũ liền hỏi
Vi lắc đầu “Vẫn chưa… em định mai hẹn gặp bà ấy để đưa…”
“Vậy thì tốt rồi ! Em không cần phải đưa cho bà ấy số tiền đó. Con người bà ta không đơn giản bỏ qua như thế đâu, số tiền đó chỉ là tạm thời thôi. Khi nào hết chắc chắn bà ta sẽ lại tìm chúng ta nữa, được một lần thì nhất định sẽ có lần thứ hai”
“Vậy mình phải làm sao đây ?” Vi lo lắng
“Mai em không cần phải đi… anh sẽ đi… anh sẽ nói chuyện thẳng thắn với bà ấy… chúng ta không việc gì phải chịu trách nhiệm với bà ấy cả…”
“Nhưng mà… hay là để em đi với anh…” Làm sao Vi có thể để Vũ một mình đi gặp người đàn bà đó được chứ, lúc nãy vừa nghe nhắc tới bà ấy thôi mà Vũ đã đờ người như thế rồi…
“Không được… em đang mang thai… cứ ở nhà chờ anh…” nhận thấy sự lo lắng trong mắt Vi, Vũ nắm chặt tay cô, khẳng định một cách cứng rắn “Anh sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, em đừng lo, anh sẽ không để bất kì ai có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc của chúng ta cả. Hãy tin anh !”
Đôi mắt Vũ đã nói cho Vi biết cô cần phải tin anh… Chưa bao giờ Vi thấy Vũ mạnh mẽ như thế. Anh quả thật đã thay đổi… không… ngay từ khi anh cầm tay cô trước mặt mẹ và nói rằng sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời cô thì cô biết anh đã thay đổi… Thiên Vũ bây giờ đã là người đàn ông cứng cõi, luôn che chở và bảo vệ cho cô, là con người người đáng tin cậy để cô có thể dựa vào… Không còn là một Thiên Vũ lúc nào cũng trốn tránh sự thật và luôn rúc vào vào vỏ ốc của mình để tự vệ như ngày xưa nữa… Vũ quả thật đã không cần cô bảo vệ nữa rồi…
Vi âu yếm nhìn Vũ “Em đương nhiên là tin tưởng anh rồi, ông xã !”
----------------------------
“Đây là số tiền cho bà !”
“Haha… con đùa với ta đây à ? Con nha đầu kia xem ra chuyển lời ta không đầy đủ nhỉ ?” bà Kiều cười nhạt khi nhìn thấy số tiền Vũ để trên bàn
Vẫn không thay đổi sắc mặt, Vũ bình thản “Bà nên cảm thấy may mắn vì còn nhận được số tiền này, lý ra là bà không nhận được đồng nào cả… Bà nghĩ bà có quyền đòi hỏi à ?”
“Con nói thế làm mẹ buồn lắm đó con yêu à. Con không nghĩ đến công sức mẹ nuôi con từ nhỏ đến lớn sao ?” Người đàn bà vẫn trơ tráo không biết xấu hổ
“Nếu nghĩ đến công sức của bà thì có lẽ số tiền này cũng còn quá nhiều đấy ! Còn nếu bà muốn thì tôi vẫn có thể nuôi bà theo cái cách mà bà đã nuôi tôi trong suốt 15 năm qua, vậy bà sẽ hài lòng hơn chứ ?” Vũ nói đầy vẻ chế nhạo khiến cho bà Kiều phải tức điên lên, không còn giữ bình tĩnh được nữa…
“Được ! Cậu giỏi lắm ! Tạm thời tôi sẽ giữ số tiền này, nhưng không có chuyện tôi sẽ để yên đâu. Tôi sẽ còn quay lại, đừng nghĩ đến việc trốn tránh, nếu cần ta sẽ đến công ty tìm con, con trai à” nở nụ cười nham hiểm, bà Kiều định đứng dậy bỏ đi, trong bụng đinh ninh là đã hù dọa được Vũ nhưng đã sự điềm tĩnh của Vũ làm cho bà ta phải khựng lại…
“Haha… bà cứ việc… bà nên nhớ tôi không còn là một đứa trẻ… đừng dùng trò cũ rích đó nữa… tôi vẫn có thể làm những trò tương tự như vậy đối với bà… đến lúc đó không biết ai sẽ là người chịu thiệt hơn nhỉ ? Tốt nhất là bà nên nghĩ đến địa vị của bà lúc này” Những lời nói như thế này, Vũ quả thật không nghĩ là mình có thể nói… nhưng đối với hạng người như bà ta thì cần phải dùng cách tương tự để đối phó… Đó là lý do Vũ không muốn Vi có mặt ở đây, anh không muốn cô phải nghe những lời này…
“Cậu… đang hâm dọa tôi đấy à ?” Quá bất ngờ trước thái độ của Vũ, không ngờ thằng con yếu đuối khi xưa lại thay đổi đến như vậy… không có sự phòng bị trước… bà Kiều chỉ có thể buông một câu chẳng có chút tác động gì đến Vũ rồi bỏ đi trong sự bực tức…
“Được ! Để xem cậu làm được gì !”
---------------------------------
“Sao bà ta lại vào bệnh viện nhỉ ?”
Sau khi bà Kiều bỏ đi, Vũ quyết định theo sau để xem trong mấy năm qua bà ta đã sống như thế nào… dù sao thì bà ta cũng là mẹ của Vũ…
Nhìn thấy vẻ mặt thất thiểu của bà Kiều khi vừa bước ra khỏi bệnh viện, Vũ thấy có gì đó kì lạ… vẻ mặt này Vũ chưa thấy bao giờ… ngay cả khi bà ta chơi bài thua sạch tiền cũng không thấy bà ta có vẻ mặt như thế… lẽ nào…
Vừa đi theo bà Kiều… vừa suy nghĩ miên man… Vũ giật mình nhận ra có một chiếc xe tải đang vồ tới về phía bà Kiều… người tài xế đang buồn ngủ hay sao mà có vẻ như không nhìn thấy có người đang băng qua đường phía trước nên không hề có ý định giảm tốc độ… còn bà Kiều thì cứ như người mất hồn cũng không hề để ý thấy chiếc xe đang vồ tới…
“Cận thận !” Không kịp suy nghĩ, Vũ chỉ biết mình cần phải lao thật nhanh về phía trước để cứ lấy người người bà trước mặt
-------------------------------
“Xoảng !”
Chiếc đĩa trong tay Vi bỗng nhiên rớt xuống vỡ tan tành… Vi cảm thấy có linh cảm không lành… cảm giác bất an… tim Vi đập liên hồi “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy chứ ?”
Bỗng tiếng điện thoại vang lên làm Vi giật thót cả mình
“Alo…”
“Xin hỏi cô phải vợ của ông Trịnh Thiên Vũ không ạ ?”
“Đúng vậy ! Là tôi !” nỗi bất an trong Vi đang ngày càng lớn dần…
“Chúng tôi gọi từ bệnh viện Y…”
-----------------------------
Vi lao như bay đến bệnh viện…
Khi tới nơi thì Vũ đang ở trong phòng phẩu thuật… còn người đàn bà vừa được anh cứu thì đang ngồi thất thần trên băng ghế đối diện, vẻ mặt sợ hãi, tay không ngừng run…
Vi nhào tới… siết chặt vai bà ta lay mạnh “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Tại sao… tại sao Vũ lại bị như vậy ? Bà đã làm gì anh ấy ? Nếu anh ấy có chuyện gì nhất định tôi sẽ không tha cho bà đâu ?” Nước mắt giàn giụa, Vi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình… cô căm ghét người đàn bà này… tại sao mọi chuyện liên quan đến bà ta đều không được tốt đẹp như thế ? Tại sao ba ta nhất quyết không chịu buông tha cho Vũ kia chứ ? Tại sao ?
“Là nó… nó đã nhào ra cứu tôi… tôi không muốn thế… tại sao nó lại làm như thế chứ ? Không phải nó rất ghét tôi sao ? Tại sao lại đi hi sinh mạng sống để cứu một bà già sắp chết như tôi ? Sao nó lại khờ như thế ?” Giọng nói lạc đi vì xúc động, bà Kiều gục mặt xuống 2 bàn tay… nhớ lại cảnh tượng tai nạn lúc nãy mà không ngừng run sợ…
“Bà nói sao ? Là Vũ đã cứu bà ?” Thì ra tình máu mủ lại sâu đậm đối với Vũ như thế, cho dù người đàn bà này đã gây cho anh không biết bao nhiêu đau khổ. Thế mà cuối cùng anh vẫn cứu bà ấy...
Vi muốn trách Vũ lắm chứ, tại sao hành động mà không chịu nghĩ đến mẹ con cô. Lỡ như… Vũ xảy ra chuyện gì thì cô biết tính sao đây ?
Thế nhưng… cô biết mình rằng mình không có lý do gì để trách anh cả… nếu là cô… trong trường hợp đó cô cũng làm như thế… làm sao có thể chứng kiến cảnh người thân của mình gặp chuyện mà lại khoanh tay đứng nhìn được kia chứ ?
Nhưng… sao bà ấy lại nói là mình sắp chết ?
“Lúc nãy bà nói bà sắp chết là sao ?” lúc này Vi đã lấy lại được bình tĩnh
“Tôi… đang bị ung thư giai đoạn cuối… bác sĩ nói đã không thể cứu chữa được nữa rồi”
“Vậy bà cần tiền là để…” Vi bỗng cảm thấy tội lỗi vô cùng
“Đúng vậy… tôi vốn định ra nước ngoài chữa trị… nhưng dù như vậy cũng vô ích… đã không còn cách nào chữa trị nữa rồi… ung thư đã chuyển sang thời kì cuối... đây chắc chắn là quả báo… con người tôi luôn sống ích kỉ nên giờ mới bị báo ứng như thế… đáng lẽ tôi là người nằm trong kia mới đúng…” một sự bế tắc hiện lên trong đáy mắt pha lẫn cả sự hối hận, bà Kiều đau khổ tự dày vò…
Đúng lúc đó… một ý tá từ phòng phẩu thuật bước ra, vẻ mặt căng thẳng “Chúng tôi cần truyền máu cho bệnh nhân nhưng ngân hàng máu của chúng tôi không đủ cung cấp. Xin hỏi có người thân nào của bệnh nhân có khả năng truyền máu không ạ ?”
Vi muốn được làm chuyện đó… thế nhưng Vi và Vũ lại không cùng nhóm máu nên không thể truyền được… giờ chỉ còn có một người có thể giúp được Vũ… ánh mắt Vi hướng về phía bà Kiều…
Cùng lúc đó, bà Kiều cũng tự nguyện lên tiếng “Tôi là mẹ nó ! Tôi có thể truyền máu cho nó”
“Vâng ! Vậy mời bà theo tôi”
Cuối cùng bà Kiều cũng đã có cơ hội làm một việc tốt cho Vũ để có thể bù đắp một phần nào đó lỗi lầm đã gây ra, bà cũng thấy nhẹ lòng đôi chút… nhưng đến khi Vũ chưa thoát khỏi nguy hiểm thì bà vẫn không thể tha thứ cho mình…
Lại 4 tiếng đồng hồ nữa trôi qua… cuối cùng ánh đèn phía trên cánh cửa phòng phẩu thuật cũng đã vụt tắt… lần này là một vị bác sĩ bước ra, Vi liền chạy đến nắm lấy tay áo của bác sĩ, vẻ mặt mong đợi…
“Bác sĩ ! Tình hình chồng tôi thế nào rồi ạ ?”
“Chúng tôi đã làm những gì có thể… còn lại thì phải tùy vào ý chí sống của chồng cô… nếu trong 24h nữa cậu ấy không tỉnh lại thì chúng tôi cũng hết cách… xin gia đình hãy chuẩn bị tâm lý”
-------------------------------
“Anh à, đã 23 tiếng trôi qua rồi đấy, sao anh cứ ngủ hoài thế ? Con và em chờ anh lâu lắm rồi, anh thức để nói chuyện với con đi… con đã biết đạp rồi đấy… nó đang biểu tình để được ra ngoài gặp anh đây này… mau tỉnh lại đi anh… anh không thể ***** con em như thế được…” Vi ngồi bên giường bệnh, nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt chẳng còn chút hơi ấm nào của Vũ…
Vi bật khóc… cứ độc thoại trong không gian của 2 người nhưng chỉ mình cô còn đang “thức”. Vũ đã ngủ say trong giấc ngủ của riêng mình. Độc ác để cô một mình gặm nhấm nỗi đau của sự cô đơn…
…
Đã gần một giờ đồng hồ trôi qua…
Bàn tay anh vẫn thế, lạnh ngắt với khuôn mặt vô hồn… Tiếng máy móc xung quanh vẫn đều đều từng nhịp một… Từ nãy đến giờ Vi không ngừng lẩm bẩm bên tai Vũ nhưng điều cô muốn nói với anh… thế nhưng vẫn không hề nhận được một dấu hiệu đáp trả nào từ anh cả…
Nước mắt cứ chảy dài trên má, muốn vỡ òa nhưng chẳng thể bật ra… Vi chỉ có thể nấc lên từng tiếng…
Bỗng nhiên… âm thanh đều đều của nhịp tim bỗng trở nên bất ổn… Vi hoảng sợ, lập tức chạy đi tìm bác sĩ… trong lòng không ngừng cầu nguyện mong cho điều cô lo sợ sẽ không xảy ra…
Phòng bệnh của Vũ đang im ắng bỗng trở nên ồn ào một cách đáng sợ… nhưng Vi chẳng còn nghe được gì cả… tai cô như ù đi… chỉ còn nghe thấy âm thanh kéo dài chói tay từ chiếc máy đo nhịp tim… cô như chết đứng tại chỗ...
Như vậy nghĩa là sao ? anh vẫn còn sống mà, đúng không ? Tim anh vẫn còn đập mà, đúng không ? Chắc chắn là do máy đo nhịp tim đã hỏng rồi… chắc chắn là như thế…
Vi không thể tin được những gì mình đã thấy… đã nghe… cho đến khi vị bác sĩ cứu chữa cho Vũ đi đến nói với Vi rằng cô nên đến nhìn mặt chồng mình lần cuối… Vũ đã không cách nào tỉnh lại nữa rồi…
Sao lại như thế được ? Vũ đã hứa sẽ chăm sóc cho mẹ con Vi kia mà… sao anh có thể nuốt lời một cách trắng trợn như thế này được… tinh thần trở lên bấn loạn… Vi nhào đến bên Vũ… tay liên tục đấm thình thịch vào ngực anh… không ngừng gào khóc…
Cả không gian như lắng xuống… đến ngay cả việc thở cũng trở nên hết sức khó khăn…
----------------------------
3 tháng sau…
“Mẹ ! Mẹ thấy trong người thế nào ? Có khá hơn không ?” Vi nhìn bà Kiều với vẻ trìu mến, từ sau sự việc đó, ân oán giữa 2 người dường như không còn nữa. Bà Kiều chỉ còn có thể sống được 3 tháng. Mỗi ngày Vi đều thay Vũ vào bệnh viện chăm nom bà, giúp bà có thể trải qua những ngày tháng bình yên cho đến cuối đời…
“Mẹ không sao mà ! Đã bảo con đừng đến, bụng mang dạ chửa thế này… lại còn sắp đến ngày sinh nở nữa chứ…” bà Kiều tỏ vẻ lo lắng
Trong khi Vi xoa bụng, cười hì hì “Bác sĩ nói con còn 1 tuần nữa mới sinh mà… mẹ đừng lo… không sao đâu…”
“Được rồi… vậy giờ con về nghỉ đi… cũng trễ rồi…”
“Dạ… vậy con về nha mẹ… mai con lại đến” Vi đứng dạy chào tạm biệt bà Kiều rồi ra về
Trên đường về, Vi thấy trời đã bắt đầu chuyển mưa. Không khéo lại không kịp về nhà… hay mình đi đường tắt về nhà nhỉ ? Nhưng có điều đường tắt lại hơi vắng… có nên đi không nhỉ ? Nghĩ ngợi một lát, cuối cùng Vi cũng quyết định chọn đường tắt… giờ mà mắc mưa thì phiền phức lắm…
Đúng là vắng thiệt… không một bóng người… khiến Vi cảm thấy hơi sợ sợ… bước chân càng lúc càng nhanh… mưa đang từ từ nhỏ giọt…
Bỗng nhiên… Vi thấy bụng mình đau nhói… nhưng lần này không giống những lần trước khi bị em bé đạp… cơn đau thắt bụng này khiến Vi không thể bước nổi nữa… Vi khụy xuống… ôm chặt bụng và sợ hãi vô cùng…
Sao lại thế này ? Con ơi, bác sĩ nói 1 tuần nữa con mới ra kia mà… sao giờ con lại đòi ra trong lúc này chứ ? Con đừng làm mẹ sợ mà…
Cơn đau ngày càng dữ dội… Vi lục tìm điện thoại… định bấm gọi cấp cứu… nhưng thậm chí cô còn không nhớ cả cách gọi… trong đầu cô chỉ còn lưu có mỗi một số điện thoại… nhưng cô biết… giờ đây có gọi vào số này thì cũng chẳng được ích lợi gì… trời đã bắt đầu mưa nặng hạt… tay cô lại ngày càng run… đánh rơi cả điện thoại xuống đất…
Cô sắp không thể chịu đựng được nữa rồi… cơn đau dày vò thân xác khiến não cô như ngừng hoạt động… cô không thể suy nghĩ được gì nữa cả… phải làm sao đây ? Thiên Vũ ! Em phải làm sao đây cứu con chúng ta đây hở anh ?
Thật may sao… ngay chính lúc đó… có người đi ngang nhìn thấy… họ vội giúp Vi gọi cấp cứu và đưa ngay đến một bệnh viện nhỏ gần đó…
---------------------------
“Cô Nhật Vi… cô hãy hít thở sâu vào… hãy bình tĩnh… chúng tôi sẽ giúp cô đưa em bé ra… cô hãy dùng sức gặng thật mạnh đi…”
Vi cố dùng hết sức làm theo những gì bác sĩ chỉ dẫn nhưng vẫn không được… vẫn không thể đẩy em bé ra… Vi lại cố hết sức lần nữa… lại thất bại… cô thấy người mình mệt lã… không còn chút sức lực nào nữa…
“Không được rồi thưa bác sĩ… cô ấy đã bị đuối sức… không cách nào dùng sức đẩy em bé ra được nữa… chúng ta phải dùng dụng cụ để giúp cô ấy hút em bé ra…” cô y tá vội vàng thông báo cho bác sĩ khi nhìn thấy biểu hiện của Vi
“Nhưng thiết bị đó đó đến tuần sau bệnh viện chúng ta mới được trang bị…” vị bác sĩ chau mày, mồ hôi đổ ướt cả trán
“Nếu vậy thì mình phải chuyển cô ấy lên bệnh viện lớn hả bác sĩ ?”
“Điều này rất nguy hiểm… cô ấy đã vỡ nước ối khá lâu rồi… nếu giờ còn chuyển lên bệnh viện lớn e rằng… sẽ không giữ được đứa bé…”
Trong lúc mơ màng, Vi nghe được cuộc hội thoại của vị bác sĩ và cô y tá, liền hoảng hốt nắm lấy tay vị bác sĩ kia cầu khẩn “Không… bác sĩ… làm ơn… hãy giữ lại con tôi… tôi không thể mất đứa con này được… làm ơn…” Nước mắt cô chảy không ngừng, tỏ vẻ đau khổ tận cùng khiến cho vị bác sĩ vô cùng khó xử…
"Nhưng mà nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngay cả tính mạng cô cũng không giữ được..."
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng… một cô y tá khác đột nhiên đẩy cửa bước vào… vẻ mặt hớt hải… “Thưa bác sĩ… đã liên lạc được với người thân của cô ấy… tôi đã nói sơ qua tình hình của cô ấy hiện giờ và người này yêu cầu được nói chuyện trực tiếp với cô ấy có được không ạ ?”
“Được… chuyển điện thoại cho sản phụ ngay…”
Áp tay vào điện thoại… đầu dây bên kia vang lên giọng nói ấm áp, vô cùng quen thuộc khiến cho nỗi sợ hãi trong Vi bỗng chốc tan biến…
“Em không sao chứ ? Em hãy bình tĩnh lại… anh biết em sẽ làm được mà… cố lên một lần nữa em nhé… em và con nhất định sẽ vượt qua… giờ hãy hít thở sâu vào và thử lại một lần nữa nào… “
“Ừm… em sẽ cố…” Vi cảm thấy như mình vừa tiếp thêm niềm tin và sức mạnh…
“Anh luôn ở bên em mà… đừng sợ em nhé…”
Một lần nữa, Vi lại cố gắng hết sức để có thể đưa tiểu bảo bối của mình ra ngoài… lần này… không chỉ có mỗi sức mạnh của bản thân cô mà còn có cả sức mạnh niềm tin của Vũ…
Một lần… rồi lại một lần nữa… Cuối cùng… cô cũng đã nghe thấy được tiếng khóc oe oe của sinh linh nhỏ bé kia… đó quả một sự kì diệu… một niềm hạnh phúc vô bờ bến không gì có thể so sánh được… đây chính là kết tinh tình yêu của Vi và Vũ… và giờ nó đang cất tiếng khóc chào đời…
“Anh biết em sẽ làm được mà… giỏi lắm vợ yêu…”
Vi mỉm cười mãn nguyện và tại một nơi khác, Vũ cũng đang mỉm cười như thế…
Trở lại thời điểm 3 tháng trước… ^^
“Đây là đâu nhỉ ?” Vũ đang ngồi trước một dòng sông tuyệt đẹp, xung quanh là cánh đồng hoa cỏ xanh biếc, rộng lớn trải dài đến tận đường chân trời…
Phía bên kia sông Vũ nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông rất quen thuộc nhưng Vũ chẳng thể nào nhớ ra nổi đó là ai… chỉ biết quen thuộc lắm… Vũ muốn bước sang đó… bước đến gần để xem đó là ai…
Vừa nhấc chân bước lên chiếc cầu bắt ngang sông… Vũ bỗng cảm thấy bước chân mình vô cùng nặng nề… cứ như có ai đang cố níu lại… bước đi vô cùng khó khăn… Nhưng Vũ rất muốn đi về phía người kia… anh có cảm giác người ấy rất quan trọng với mình… là người anh luôn mong mỏi được gặp… vì thế Vũ nhất định phải đi qua đó…
Cố lê những bước chân nặng nề… Vũ nghe thấy tiếng kêu khóc văng vẳng bên tai khiến tim Vũ đau nhói … người đó đang cầu xin Vũ quay lại… một giọng nói rất quen thuộc… thế nhưng anh vẫn không nghĩ ra được người đó là ai cả… sao lại kì lạ thế nhỉ ? Vũ tự gõ gõ vào đầu mình để cố nhớ lại…
Bỗng nhiên… người đàn ông kia quay mặt lại, nhìn về phía Vũ, nở nụ cười ấm áp như ánh ban mai… cảm giác ấm áp này khiến Vũ nhận ra người đó… người mà ngay cả khuôn mặt Vũ cũng không nhớ nổi nhưng cảm giác ấm áp thân thuộc này thì Vũ không bao giờ quên…
“Ba ! Là ba sao ?” chân Vũ bất chợt bước đi trong vô thức…
Khi chuẩn bị chạm vào ranh giới của phía bên kia sông thì giọng nói quen thuộc lúc nãy lại vang lên lần nữa khiến cho Vũ khựng lại… lần này giọng nói ấy lại càng kêu khóc thảm thiết hơn… ngực Vũ lại đau… đau hơn lần trước cả trăm ngàn lần… anh nhắm mắt lại, cố chịu đựng, chờ cho cơn đau qua đi… Thế nhưng khi vừa nhắm mắt thì hình ảnh một người con gái chợt hiện lên… đó là người con gái đã kéo anh ra khỏi bóng tối lần trước… nhưng lần này cô ấy không cười rạng rỡ như thế nữa… cô ấy đang khóc… Vi của anh đang khóc…
Cuối cùng Vũ cũng đã nhớ ra mọi chuyện… anh không thể đi tiếp được nữa… vì nếu đi tiếp anh sẽ vĩnh viễn xa Vi… mãi mãi sẽ không thể gặp lại cô lần nữa… Không ! Anh không muốn như thế… anh cần phải quay lại… Vi đang rất cần anh… anh phải quay trở lại ngay trước khi quá muộn…
“Xin lỗi ba ! Con không thể bỏ cô ấy lại được… cô ấy cần con hơn…” nói rồi Vũ quay lưng bước nhanh về phía ngược lại…
Người đàn ông nhìn bóng dáng Vũ quay đi, nở nụ cười hài lòng “Cố sống thật tốt nhé con trai” Vũ nghe thấy một giọng nói ấm áp đã nói với anh như thế…
-----------------------------------
Thời điểm đó cũng chính là lúc ý thức của Vũ quay về với thực tại… Vũ thấy người mình đau kinh khủng không tài nào nhúc nhích nổi… phải cố gắng lắm Vũ mới có thể cử động được các ngón tay…
“Bác… bác sĩ… tim bệnh nhân đã đập bình thường trở lại… và… cũng đã có dấu hiện tỉnh lại…” cô y tá mừng rỡ reo lên khi phát hiện ngón tay của Vũ và máy đo nhịp tim đã có phản ứng trở lại
Mọi người trong căn phòng đều không thể tin vào mắt mình… Đây quả thật là một kì tích…
------------------------------------
Sau khi tỉnh dậy, Vũ phục hồi rất nhanh…. Chỉ trong vòng 2 tháng Vũ đã có thể xuất viện và đi làm bình thường trở lại…
Trong thời gian đó, Vi lúc nào cũng ở bên cạnh Vũ, không một phút nào rời xa… cô sợ… sợ khi cô rời mắt khỏi anh, anh lại gặp chuyện… nên cô lúc nào cũng quấn lấy anh, ngay cả đến khi anh đi làm, cô thậm chí còn muốn đi theo anh đến cả công ty… thật là phải chào thua cái cô nàng trẻ con này… Vũ bật cười thầm nghĩ, dịu dàng ôm Vi vào lòng
“Đừng vậy mà em, anh còn phải đi làm… nếu không thì lấy tiền đâu để nuôi em và con chứ ? Ngoan… ở nhà chờ anh đi… xong việc anh lại về ngay”
“Em biết thế… nhưng em vẫn thấy sợ… lỡ như anh không trở lại…” Vi chưa nói hết câu đã bị ngón tay của Vũ chặn lại, không cho nói tiếp
“Đừng có trù xui anh chứ, bà xã… anh gặp đại nạn mà vẫn không sao thì nhất định anh sẽ sống rất thọ… em không phải lo gì cả… em mà còn như vậy nữa là anh giận đấy !”
“Ừm… vậy anh đi rồi mau về với mẹ con em nhé…” nghe Vũ nói cũng có lý nên Vi thấy an tâm phần nào… nhưng vẻ mặt vẫn là không muốn Vũ đi…
“Vậy mới ngoan chứ !” Vũ mỉm cười hài lòng “Vậy anh đi nhé, vợ yêu !” Nói rồi Vũ quay lưng đi về phía cửa, nhưng chưa được 30 giây thì anh đã quay trở lại…
“Sao thế ? Anh quên gì à ?” Vi ngạc nhiên hỏi
“Ừm… anh quên một thứ quan trọng…” Vũ đi đến, kéo tay Vi khiến cho khuôn mặt cô áp sát vào mặt mình và đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu, làm cho đầu óc cô trở nên mê mẩn…
Vẫn còn luyến tiếc… nhưng cuối cùng Vũ cũng chịu buông Vi ra, nở nụ cười ranh mãnh “Chiều nay khi anh về chúng ta lại tiếp tục nhé !”
Câu nói của Vũ khiến Vi đỏ bừng cả mặt, tuy đây không phải là lần đầu tiên nhưng rõ ràng anh biết rằng khi anh nói thế sẽ khiến cô xấu hổ chết được, thế mà anh vẫn nói… “Anh thật xấu xa…” Vi vùi mặt vào ngực anh nũng nịu…
Như chợt nhớ đến… cô đẩy anh ra và gấp gáp nói “Anh mau đi làm đi… sắp trễ rồi đấy… ngày đầu tiên đi làm lại mà đi trễ coi chừng bị sếp la đó… anh mau đi đi !” vừa nói Vi vừa đẩy Vũ đi về phía cửa…
“Được rồi ! Được rồi ! Anh đi đây, nhớ lời hứa với anh đấy nhá bà xã !” Vũ còn cố ý ngoái lại trêu chọc
“Hứ… để xem biểu hiện của anh đã…”
Đáp lại câu nói của Vi là nụ cười vô cùng tự tin như thể nói rằng “Em cứ chờ xem nhé”
------------------------------
“Anh về rồi à ? Hôm nay đi làm có gì vui không anh ? Hồi sáng có đến kịp giờ làm không anh ? Sếp có nói gì về việc anh nghỉ lâu như thế không ?... ” Vừa nghe tiếng Vũ mở cửa Vi đã mừng rỡ chạy ra đón, tíu ta tíu tít như đứa trẻ ngày đầu tiên được đi học lớp 1
Vũ phì cười, cốc nhẹ vào trán Vi “Em ngốc thật ! Đây có phải ngày đầu tiên anh đi làm đâu… xem ra em rất mong anh về nhỉ ? vừa thấy anh về đã mừng thế này rồi…”
Lại là nụ cười đó… lại sắp biến thành sói nữa rồi, Vi vô thức lùi ra phía sau một bước “Đâu có, tại vì cả ngày em ở nhà một mình buồn quá nên…”
Sao Vũ cứ thích ngắt lời người khác bằng cái thứ vũ khí đầy ma mị này thế nhỉ ? Anh lại làm đầu óc cô quay cuồng một lần nữa…
“Đã đến lúc em phải thực hiện lời hứa lúc sáng rồi đấy” giọng nói thì thầm bên tai của Vũ khiến Vi khẽ rùng mình… nhưng lần này lý trí cô đã có thể kháng cự lại được…
“Không được… anh vẫn chưa ăn tối…” cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng làm sao anh dễ dàng buông tha cô thế được…
“Lát nữa xong việc chúng ta sẽ ăn…”anh gặm nhẹ vào vành tai cô
“Không… không được… anh vừa mới hồi phục… em không cho phép anh ăn uống không điều độ như thế… anh nhất định phải ăn tối trước đã… giờ thì anh mau đi tắm đi, em nấu sắp xong rồi…”
Vi đẩy Vũ ra, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn anh khiến anh đành phải chịu thua, ỉu xìu nói “Tuân lệnh bà xã !”
--------------------------------
“Anh… có điện thoại này… em nghe nhé !” điện thoại reo trong lúc Vũ đang tắm
“Ừm em nghe giùm anh đi !”
“Alo !”
“Xin hỏi đây có phải là điện thoại của Thiên Vũ ?” đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông trung niên, đầy nghiêm nghị
“Vâng ! Anh ấy đang tắm… ông có nhắn gì không ạ ? Tôi sẽ chuyển lời đến anh ấy”
“À… cô là vợ của Thiên Vũ à ? Xin chào cô ! Tôi là cấp trên của cậu ấy… cô cứ nhắn với cậu ấy là tôi có chuyện cần bàn, nói cậu ấy gọi cho tôi ngay nhé !”
“Vâng ! Tôi biết rồi ạ ! Chào ông !”
“Chào cô… À mà khoan đã…” lưỡng lự một hồi người đàn ông mới tiếp tục nói “Tôi có thể bàn với cô việc này được chứ ?”
“Vâng, xin ông cứ nói !”
“À… chuyện Vũ được giao nhiệm vụ 5 ngày nữa sẽ đi Nhật công tác trong 2 tuần, thật ra… tôi cũng không định nói với cô việc này vì cậu ấy cũng đã từ chối rồi, với lí do là cô sắp sinh nên cậu ấy muốn ở nhà chăm sóc cô. Nhưng cô biết đó… chuyến công tác này chính là cơ hội để cậu ấy thăng chức… bản thân tôi cũng cảm thấy chỉ mình cậu ấy có đủ khả năng đảm nhận được nhiệm vụ này, nên tôi gọi đến hi vọng cậu ấy sẽ suy nghĩ lại lần nữa…À… tôi nghe nói là khoảng một tháng nữa cô mới sinh phải không ?”
“Vâng”
“Vậy nên mong cô khuyên cậu ấy hãy nắm bắt cơ hội này…” giọng người đàn ông vẫn từ tốn, không có gì là thể hiện sự ép buộc nhưng lại khiến Vi vô cùng khó xử… cô không biết mình nên trả lời như thế nào trong lúc này…
“Vâng… tôi sẽ suy nghĩ lời đề nghị của ông…”
“Hi vọng cô sẽ có sự lựa chọn đúng. Chào cô !”
Cúp máy xong, Vi bần thần cứ như người mất hồn… vừa lúc đó, Vũ cũng từ phòng tắm bước ra…
“Ai thế em ?” thấy biểu hiện của Vi hơi lạ, Vũ đưa tay áp nhẹ vào má cô, lo lắng hỏi “Em sao thế ? Có chuyện gì vậy ?”
Đến lúc này Vi mới sực tỉnh “Em không sao ? Giám đốc của anh vừa gọi đấy !”
“Sao ? Ông ấy có nói gì không ?” Vũ lo lắng ông ấy sẽ đề cập với Vi vụ đi công tác, anh không muốn cô biết chuyện này, không khéo lại khiến cô khó xử…
“Có… ông ấy nói với em về việc anh sẽ đi công tác…”
Quả nhiên… cái tên giám đốc này thật là… mình đã từ chối rồi cơ mà… sao lại nhiều chuyện thế không biết…
“Chuyện này em không cần lo nghĩ gì cả. Anh đã quyết định rồi, anh sẽ không đi đâu cả… anh sẽ luôn ở bên em cho tới lúc…”
“Không… anh phải đi… đây là cơ hội hiếm có… anh không thể bỏ lỡ được…” Vũ chưa nói hết câu đã bị Vi ngắt ngang…
“Anh biết… nhưng rồi anh sẽ có cơ hội khác… hiện tại đối với anh, em và con mới là quan trọng…” Vũ vẫn một mực khẳng định lựa chọn của mình
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả… anh đã quyết định rồi… mình đừng nhắc đến chuyện này nữa nhé… Anh đói rồi, mình ăn cơm thôi em”
“Vâng…” tuy Vũ nói thế, nhưng Vi vẫn cảm thấy như có cái gai trong lòng…
---------------------------------
Đến sáng hôm sau… chuyện đó vẫn cứ mãi ám ảnh trong đầu Vi… nhưng rồi Vi cũng có thể đi đến quyết định cuối cùng… Vũ không thể bỏ lỡ cơ hội này được… thời gian qua Vi đã chứng kiến cảnh anh phải cố gắng làm việc vất vả thế nào để lo cho 2 mẹ con cô… rồi đây… khi đứa trẻ trong bụng cô ra đời… anh sẽ còn phải vất vả hơn thế gấp trăm lần… cô cũng muốn chia sẻ gánh nặng này với anh lắm chứ… nhưng anh vẫn một mực muốn cô ở nhà sinh con và nuôi dạy con cho thật tốt… tuổi thơ của anh không được mẹ quan tâm nên anh muốn con của mình phải được hưởng đầy đủ tình thương và sự quan tâm của mẹ.
Anh đã nói như vậy nên cô cũng chẳng còn cách nào cãi lại… nhưng cứ phải nhìn thấy anh làm việc ngày đêm như thế này thì quả thật cô không thể nào chịu nổi…
Vậy nên đây chính là lúc anh nên nắm bắt cơ hội rồi… cô không thể ích kỉ như thế được… cô nhất định phải để anh đi…
“Em dậy rồi à ? Ra ăn sáng đi, anh nấu xong rồi này…” Vũ định vào phòng gọi Vi dậy thì thấy cô đã thức và đang ngồi suy tư điều gì đó…
“Sao thế ? Lại suy nghĩ về chuyện hôm qua à ? Anh đã nói là đừng nghĩ đến nữa rồi mà…” Vũ đi đến, ngồi xuống bên cạnh Vi
“Anh… em đã suy nghĩ kĩ rồi… anh nhất định phải đi Nhật… dù sao thì đến cuối tháng này em mới sinh cơ mà, đến lúc đó thì anh đã trở về rồi nên anh cứ yên tâm…”
“Sao mà anh yên tâm được khi bỏ em ở nhà một mình những 2 tuần cơ chứ ? Không được… anh vẫn là không muốn đi !” Vũ chau mày nghĩ đến cảnh tượng lỡ như Vi xảy ra chuyện gì mà không có anh bên cạnh thì biết làm sao…
“Sau khi em sinh con rồi… chúng ta có nhiều khoảng chi phí phải lo lắm đấy… đến lúc đó em không thể để anh gánh vác một mình được… vậy nên anh chọn đi, một là em sẽ đi làm lại sau khi sinh con, hai là anh phải đi công tác”
Lần này, Vi quả thật đã dồn ép Vũ vào chỗ khó xử rồi “Anh… không chọn có được không ?” Vũ ngập ngừng…
“Không…” Vi dứt khoát “Anh nhất định phải chọn, em nói nghiêm túc đấy”
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Vũ cuối cùng cũng phải đưa ra lựa chọn…
----------------------------
“Anh không muốn đi, anh muốn ở lại với em và con…” Vũ ôm chặt lấy Vi, quyến luyến không muốn rời xa…
“Anh… người ta đang nhìn kìa… mà sao lại không đi được chứ… đã ở sân bay rồi còn có thể nói không đi được sao ? ngoan nha… chỉ 2 tuần thôi mà… đi nhanh rồi về với em nhé” Vi dỗ dành Vũ như đang dỗ dành đứa trẻ không chịu đi học…
Nhìn xuống đồng hồ thấy đã đến lúc Vũ phải đi, Vi vội giục anh “Đã đến giờ rồi kìa, anh mau vào check in đi…”
“Được rồi, anh đi đây, em ở nhà phải cẩn thận nhé…” nói rồi Vũ kéo vali quay đi. Đột nhiên chợt nhớ ra một việc, anh ngoái đầu lại “Chăm sóc mẹ giúp anh nhé !”
“Em biết rồi !” Vi vẫy vẫy tay tạm biệt Vũ
Từ ngày Vũ hồi phục tới giờ, đã có 1 vài lần Vũ đưa Vi đến thăm bà Kiều, nhưng lần nào cũng là anh đứng ở ngoài, để một mình cô vào. Anh vẫn chưa thể cư xử bình thường được với bà… không phải vì anh vẫn còn hận bà… căn bản là do hơn 10 năm nay 2 người không gặp nhau và anh cũng không bao giờ nghĩ rằng bà ấy và anh lại có ngày như thế này nên anh cũng không biết phải cư xử như thế nào cho đúng…
------------------------------
(Tg: chỗ này là kết thúc hồi tưởng rồi nhé)
Quay trở về hiện tại… sau khi Vi sinh xong…
Vũ vừa về tới sân bay đã đi thẳng tới bệnh viện… đẩy cửa bước vào Vũ chạy ngay đến bên giường Vi đang nằm, lo lắng nắm lấy tay cô…
“Em vẫn ổn chứ ? Em thấy trong người thế nào ?”
“Em không sao ! Anh đã nhìn thấy con của chúng ta chưa ?con đang được chăm sóc ở phòng dưỡng nhi ấy, đáng yêu lắm cơ !” sắc mặt Vi vẫn còn xanh xao lắm, nhưng ánh mắt thì chứa chan hạnh nhìn phúc khi nhắc đến đứa bé
“Anh chưa thấy… anh muốn ghé qua thăm em trước”
“Anh như vậy là không được đâu nha… anh không được thiên vị em như thế nữa, từ nay về sau việc gì anh cũng phải ưu tiên cho con trước đó, anh nhớ chưa ?”
“Được rồi ! Anh nhớ rồi, vợ yêu à, từ nay con chúng ta là số 1 chứ gì ?”
“Ừm…”
2 người vui vẻ nhìn nhau cười tình tứ như thể không gian chỉ có 2 người… Ơ… đúng rồi… nhắc mới nhớ… hình như trong phòng không chỉ có 2 người… Vũ lúc này mới để ý… phía đối diện đang có một người khoanh tay nhìn Vũ với ánh mắt… hình 2 viên đạn
“Ủa… Cậu đến khi nào thế ?” Vũ ngạc nhiên khi nhìn thấy Nhất Huy
“Tớ đến còn trước cả cậu nữa, ông tướng à. Tớ nhớ căn phòng này đâu có rộng tới nỗi mà cậu lại không nhìn thấy tớ đứng sát bên thế này. Đúng là cái tên cuồng vợ, trong mắt chỉ có mỗi vợ mình thôi” câu nói của Nhất Huy khiến cho Vi dù đang rất mệt cũng phải bật cười, Vũ là tên cuồng vợ à ? Được nha, mình nhất định sẽ nhớ câu này để chừng nữa đem ra dùng. Vi cười đắc ý
“Mà cậu đi tu nghiệp xong rồi à ? Sao mau thế ? Mới có mấy tháng thôi mà, hay là bị người ta đuổi về…” Giả vờ làm lơ câu trêu chọc của Nhất Huy, Vũ dùng đòn phản công ngược lại
“Cái tên khỉ này… tớ mà bị đuổi à ? có người ta năn nỉ tớ ở lại mà tớ không thèm ở đấy chứ” lâu ngày không gặp Nhất Huy cũng chẳng hề bớt tự tin một chút nào, ba hoa vốn là bản tính của chàng ^^
“Mà sao xảy ra chuyện lớn như thế cũng không báo tớ biết… bộ muốn biến tớ thành đứa bạn tồi à ?” Ngay khi được nghe kể chuyện của Vi và cả chuyện của Vũ nữa, Nhất Huy bay ngay đến bệnh viện để xem tình hình bạn mình thế nào…
“Tại cậu không cho tớ số liên lạc lúc cậu sang Pháp còn dám trách tớ à ?”
“Ờ thì… tớ quên… nghĩ rằng đi có mấy tháng thôi nên cũng chẳng cần phải liên lạc làm gì” Nhất Huy gãi gãi đầu tỏ vẻ hối lỗi
“Mà thôi, gác chuyện này sang một bên đi, mau giúp tớ đặt tên cho con đi cái đã”
“Tên à ? bé trai thì nên đặt là…” Nhất Huy gãi cằm suy nghĩ “À… đặt là Tiểu Thăng đi hay Tiểu Cường cũng được”
“Cậu muốn ăn đấm à ? Cậu coi con tớ là gián hay thằn lằn hả ?” Vũ giơ nắm đấm lên hâm dọa ( vốn là lúc trước Vũ và Nhất Huy có nuôi 1 con gián và 1 con thằn lằn để nghiên cứu cho bài tập sinh học, đặt tên là Tiểu Thăng và Tiểu Cường nên Vũ mới có phản ứng mạnh như thế )
“Haha… đùa thôi… tớ đùa thôi mà… làm gì mà nóng thế… à đúng rồi… hay là lấy chữ lót của tên cậu và Vi đặt cho nó đi, Thiên Nhật, Trịnh Thiên Nhật có được không, chuẩn quá rồi còn gì” Nhất Huy lấy làm tự hào vì cái tên quá ý nghĩa mà mình mới nghĩ ra
“Ừm… cái tên này cũng không tệ em nhỉ ?” Vũ quay sang nhìn Vi, tỏ vẻ hài lòng…
Vi gật đầu mỉm cười, cái tên quả thật rất có ý nghĩa, đứa con này đúng là mặt trời của cả Vi và Vũ, nhờ nó mà 2 người mới có thể đến được với nhau… nếu không đến giờ cả 2 vẫn chỉ là bạn thân không hơn không kém. Nếu là Vi của lúc trước thì có mơ cũng không ngờ rằng sẽ có ngày mình trở thành vợ của Vũ và có thể yêu anh đến như thế. Thật kì lạ là người ta hay tìm kiếm người quan trọng của mình mãi tận đâu xa xôi ấy, để đến khi có một chất xúc tác nào đó mới nhận ra rằng thì ra người ấy đang ở ngay bên cạnh mình. Vi bỗng nhiên cảm thấy cuộc đời thật kì diệu… vì đã cho Vi gặp Vũ… vì đã cho đêm hôm ấy xảy ra… vì đã cho Vi có được chất xúc tác của mình… một mặt trời bé bỏng soi rọi quá khứ tối tăm của Vũ và cuộc đời xám xịt của Vi…để 2 cá thể tìm thấy nhau giữa dòng đời tấp nập…
/23
|