Khi mặt trời ló rạng cũng là lúc nó đã dậy và chuẩn bị ăn sáng trong khi Chính Kỳ còn đang nướng khét lẹt giường. Vì hôm nay nó trống 3 tiết đầu nên Ân quyết định lên hiệu sách để sắm sửa lại đồ dùng học tập vsf sách vở.
Sau 15’ thay đồ và make up, mó bước xuống nhà với bộ váy liền màu vàng kem lộ ra hai bờ vai trắng ngần. Điểm nhấn của chiếc váy là phần vai hở và đuôi váy được đính bên ngoài 1 lớp vải voan mỏng màu trắng. Chiếc váy ôm sát hết thân trên nên đã tôn được rõ vẻ đẹp ở vòng 1 và vòng 2 của nó. Ở giữa váy có cái đai lưng màu vàng đậm. Nói chung, bộ váy rất hợp với dáng người cũng như đôi giày bệt màu trắng nó chọn.
Lên xe đang đợi sẵn ở ngoài sân, nó đi thẳng đến hiêu sách.
Nó vừa bước vào trong thì không khí yên lặng của buổi thứ 2 đầu tuần đã bị xáo trộn. Ân lập tức trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Nhưng nó chẳng quan tâm. Việc đầu tiên nó làm là... đi tìm giá truyện tranh như 1 thói quen chứ không phải đi mua đồ dùng học tập như kế hoạch định sẵn.
Lướt qua vào quyển Ô Long Viện, Conan, truyện tranh manga, nó ngán ngẩm đặt vào chỗ cũ vì đống truyện ở đây, nó đã đọc xong lâu rồi.
Đang định đi ra quầy khác thì bước chân nó bị níu lại bởi......... quyển Đô-rê-mon đang nằm gọn ở 1 góc trên giá sách. Nụ cười chợt nở trên môi nó 1 cách cực kỳ tự nhiên. Đó là 1 trong những quyển truyện số lượng có hạn, không phải ở đâu cũng tìm được. Như 1 phản xạ, nó đưa tay lên để với lấy quyển truyện. Nhưng trong khoảnh khắc gang tấc ấy, quyển Đô-rê-mon đã biến mất trong tầm mắt nó một các phũ phàng.
“Tên điên nào đây trời?” Thiên Ân tức giận lẩm bẩm còn mắt thì đanh dáo diết đi tìm tên ‘trộm’ công khai.
“Kia rồi!”_ Lần nữa, nó đã reo lên khi thấy hắn đang đủng đỉnh bước đi với quyển truyện trên tay.
Nó điên lắm! Nhưng vì truyện, nó đã chấp nhận hạ mình- 1 trong 10 điều cấm kị của nó.
“Anh gì ơi..?” Nó cố với lấy hắn bằng cái giọng ngọt ngào, dịu dàng nhất
có thể.
Ban đầu, hắn tỏ vẻ không quan tâm và bơ nó đi nhưng khi bị nó đánh mạnh vào lưng 1 cái, hắn cáu kỉnh quay lại nhìn:
“Có gì không bé?”
Chính lúc ấy, nó đứng như trời trồng tại chỗ. Khuôn mặt nó đang thấy bây giờ là khuôn mặt nó bị cảm nắng trên sân thượng ngày hôm trước.
Vẫn là khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, cái mũi ấy, hàng lông mày ấy... nhưng sao nước da này có vẻ phong trần hơn hôm đó, mùi h]ơng cũng không giống lắm! Và cứ thế, nó ngây người ra nhìn hắn.
Huơ huơ tay trước mặt mà vẫn thấy nó không phản ứng gì, hắn quát lên:
“Ê, có gì không bé?”
Lần này, nó như sực tỉnh, ấp úng nhìn hắn:
“Dạ... Dạ... Anh có thể...”
“Xin chữ kí hả? Sao không nói từ đầu!” Với cái giọng kiêu ngạo quá mức, hắn nheo mắt nhìn nó khiến nó chợt bật cười vì cái tính tự đắc của hắn:
“Không phải xin chữ kí. Em chỉ muốn hỏi xem anh có thể nhường quyển truyện cho em được không thôi!”
Như đã hiểu ra vấn đề, hắn liền giơ quyển Đô-rê-mon ra trước mặt nó:
“Quyển này đó hả?”
“...” Nó ngoan ngãn gật đầu. Thế mà...
“Mơ đi bé ha! Anh cũng đi tìm nó lâu lắm rồi đó!”
Hắn hồn nhiên cho nó 1 câu rồi bỏ đi mất.
Tức! Đó là cảm giác mà nó cảm nhận được rõ nhất lúc này. 19 năm sống trên đời, chưa bao giờ nó ‘nhục’ thế này. Lần đầu tiên nó không có được thứ nó muốn. 2 tay nắm chặt, nó cố kìm chế cơn giận lại, hỏi chốt hắn 1 câu:
“Có nhường hay không?”
“Never!!!” Không thèm quay lại nhìn nó, ắn giơ tay ra hiệu.
Máu đã sôi lên não, nó lao nhanh về phía hắn, vung chân lên đá mạnh với sức mạnh cực mạnh. Nhưng... khi chỉ cách vai hắn 2cm nữa thì...
“À hà há! Không đánh lén được anh đâu nha bé!”
Hắn đã nhanh chóng tránh sang bên phải. Vậy là phá xong đòn của nó.
Xong, hắn lạnh lùng bỏ đi mà không biết nó đứng tại đó, nghiến răng cáu giận, thốt ra đúng 6 chữ: “Đừng để tôi thấy lại anh!!!”
_ 10’ sau... (tại biệt thự nhà nó)
Sau 1 khỏang thời gian ngắn ‘bay’ trên đường với vận tốc 130km/h thì cuối cùng, nó đã vào được nhà.
“Aaaaaaaaaaaaaaa.......!” Không cần để ý đến hình tượng thường ngày, nó đứng giữa nhà, hét to làm m.n trong nhà từ lớn đến bé, từ già đến trẻ đều vội vàng chạy ra. Chính Kỳ đang ngủ trên gác cũng giật mình tỉnh giấc, lao nhanh xuống nhà:
“Nhóc sao thế?”
“Cô chủ có sao không?”
“Nhị tiểu thư không sao chứ?”
“...”
Tất cả m.n nháo nhác hết lên. Thấy anh hai, nó lao vào và ôm trầm lấy anh.
“Thôi, tất cả về làm việc của mình đi!” Hiểu tình hình hiện nay, anh lệnh cho m.n ra ngoài.
Lúc này, trong phòng khách chỉ còn anh và nó nên Ân không kìm nữa. Nó òa khóc nức nở trong vòng tay anh làm Kỳ thấy lạ. Từ bé đến giờ nó có bao giờ khóc vô cớ kiểu này đâu.
Gặng hỏi và dỗ mãi, nó mới chịu nín và kể cho Kỳ nghe:
“Hôm nay.. hức hức... em đi hiệu sách... hức... thì bị 1 thằng... hức...”
Câu nói của nó bị ngắt quãng làm cho Kỳ hoảng hồn:
“Ai? Thằng nào làm gì nhóc? Nói anh hai nghe nhanh!”
“Nó, hức... cướp mất...” Nó cứ vừa khóc vừ nói làm Kỳ càng lo
“Nó cướp cái gì?”
“Nó lấy mất quyển truyện của em!” Cuối cùng, nó cũng đã nói xong câu của mình làm anh đờ ra tại chỗ:
“ Ặc, nhóc đùa anh hả? Làm anh đứng tim à! Có quyển truyện thôi mà!”
“Nhưng nó là Đô-rê-mon số lượng có hạn đó!” Lấy tay gạt đi nước mắt, nó hét lên.
Nghe xong, Kỳ giật mình quát lớn:
“What??? Đứa nào có gan to thế?”
Vâng, ae nó đều là những phần tử cuồng truyện Đô-rê-mon nên khi nghe tin này xong, Kỳ bực cũng không có gì lạ.
Thế là đến tối, bama nó đều ngạc nhiên khi cả cái đài phát thanh và đài tiếng nói truyền hình phát không ngừng nghỉ của nhà hôm nay lại bị ‘hỏng’ cả hai.
“2 đứa giận nhau à?” Baba nó nhíu mày
“...” Nhưng ae nó không có chút phản ứng gì.
“2 đứa giận nhau hả?” Mama nó chen ngang câu nữa
“...” Vẫn cứ im lặng
Được 1 lúc nữa, nó hạ bát đũa xuống, hùng hổ tuyên bố:
“Từ giờ em sẽ không nghĩ đến gì khác ngoài chuyện học ra>Châm ngôn của Thiên Ân bây giờ là: ‘Học là chính nhưng... tìm thằng lấy truyện là chủ yếu’!”
Nghe xong câu này, Kỳ cũng hưởng ứng nhiệt tình:
“Anh ủng hộ nhóc!”
Vâng, tuy 2 ae nó ủng hộ nhau nhưng... bama nó thì không. Anh vừa dứt lời, mama nó thẳng tay cốc cho ae nó 2 phát điếng người:
“Xin 2 ae, lo học đi! Suốt ngày chơi hoài!”
Xong bữa cơn, ae nó ngậm ngùi lên phòng đi ngủ mà không dám ngo ngoe gì nữa bởi vì chỉ cần nói 1 câu thôi là cả 2 sẽ được nghe ‘kinh thánh’ miễn phí về cách sông suốt 3 tiếng liền nên không ai dại cả!
Sau 15’ thay đồ và make up, mó bước xuống nhà với bộ váy liền màu vàng kem lộ ra hai bờ vai trắng ngần. Điểm nhấn của chiếc váy là phần vai hở và đuôi váy được đính bên ngoài 1 lớp vải voan mỏng màu trắng. Chiếc váy ôm sát hết thân trên nên đã tôn được rõ vẻ đẹp ở vòng 1 và vòng 2 của nó. Ở giữa váy có cái đai lưng màu vàng đậm. Nói chung, bộ váy rất hợp với dáng người cũng như đôi giày bệt màu trắng nó chọn.
Lên xe đang đợi sẵn ở ngoài sân, nó đi thẳng đến hiêu sách.
Nó vừa bước vào trong thì không khí yên lặng của buổi thứ 2 đầu tuần đã bị xáo trộn. Ân lập tức trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Nhưng nó chẳng quan tâm. Việc đầu tiên nó làm là... đi tìm giá truyện tranh như 1 thói quen chứ không phải đi mua đồ dùng học tập như kế hoạch định sẵn.
Lướt qua vào quyển Ô Long Viện, Conan, truyện tranh manga, nó ngán ngẩm đặt vào chỗ cũ vì đống truyện ở đây, nó đã đọc xong lâu rồi.
Đang định đi ra quầy khác thì bước chân nó bị níu lại bởi......... quyển Đô-rê-mon đang nằm gọn ở 1 góc trên giá sách. Nụ cười chợt nở trên môi nó 1 cách cực kỳ tự nhiên. Đó là 1 trong những quyển truyện số lượng có hạn, không phải ở đâu cũng tìm được. Như 1 phản xạ, nó đưa tay lên để với lấy quyển truyện. Nhưng trong khoảnh khắc gang tấc ấy, quyển Đô-rê-mon đã biến mất trong tầm mắt nó một các phũ phàng.
“Tên điên nào đây trời?” Thiên Ân tức giận lẩm bẩm còn mắt thì đanh dáo diết đi tìm tên ‘trộm’ công khai.
“Kia rồi!”_ Lần nữa, nó đã reo lên khi thấy hắn đang đủng đỉnh bước đi với quyển truyện trên tay.
Nó điên lắm! Nhưng vì truyện, nó đã chấp nhận hạ mình- 1 trong 10 điều cấm kị của nó.
“Anh gì ơi..?” Nó cố với lấy hắn bằng cái giọng ngọt ngào, dịu dàng nhất
có thể.
Ban đầu, hắn tỏ vẻ không quan tâm và bơ nó đi nhưng khi bị nó đánh mạnh vào lưng 1 cái, hắn cáu kỉnh quay lại nhìn:
“Có gì không bé?”
Chính lúc ấy, nó đứng như trời trồng tại chỗ. Khuôn mặt nó đang thấy bây giờ là khuôn mặt nó bị cảm nắng trên sân thượng ngày hôm trước.
Vẫn là khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, cái mũi ấy, hàng lông mày ấy... nhưng sao nước da này có vẻ phong trần hơn hôm đó, mùi h]ơng cũng không giống lắm! Và cứ thế, nó ngây người ra nhìn hắn.
Huơ huơ tay trước mặt mà vẫn thấy nó không phản ứng gì, hắn quát lên:
“Ê, có gì không bé?”
Lần này, nó như sực tỉnh, ấp úng nhìn hắn:
“Dạ... Dạ... Anh có thể...”
“Xin chữ kí hả? Sao không nói từ đầu!” Với cái giọng kiêu ngạo quá mức, hắn nheo mắt nhìn nó khiến nó chợt bật cười vì cái tính tự đắc của hắn:
“Không phải xin chữ kí. Em chỉ muốn hỏi xem anh có thể nhường quyển truyện cho em được không thôi!”
Như đã hiểu ra vấn đề, hắn liền giơ quyển Đô-rê-mon ra trước mặt nó:
“Quyển này đó hả?”
“...” Nó ngoan ngãn gật đầu. Thế mà...
“Mơ đi bé ha! Anh cũng đi tìm nó lâu lắm rồi đó!”
Hắn hồn nhiên cho nó 1 câu rồi bỏ đi mất.
Tức! Đó là cảm giác mà nó cảm nhận được rõ nhất lúc này. 19 năm sống trên đời, chưa bao giờ nó ‘nhục’ thế này. Lần đầu tiên nó không có được thứ nó muốn. 2 tay nắm chặt, nó cố kìm chế cơn giận lại, hỏi chốt hắn 1 câu:
“Có nhường hay không?”
“Never!!!” Không thèm quay lại nhìn nó, ắn giơ tay ra hiệu.
Máu đã sôi lên não, nó lao nhanh về phía hắn, vung chân lên đá mạnh với sức mạnh cực mạnh. Nhưng... khi chỉ cách vai hắn 2cm nữa thì...
“À hà há! Không đánh lén được anh đâu nha bé!”
Hắn đã nhanh chóng tránh sang bên phải. Vậy là phá xong đòn của nó.
Xong, hắn lạnh lùng bỏ đi mà không biết nó đứng tại đó, nghiến răng cáu giận, thốt ra đúng 6 chữ: “Đừng để tôi thấy lại anh!!!”
_ 10’ sau... (tại biệt thự nhà nó)
Sau 1 khỏang thời gian ngắn ‘bay’ trên đường với vận tốc 130km/h thì cuối cùng, nó đã vào được nhà.
“Aaaaaaaaaaaaaaa.......!” Không cần để ý đến hình tượng thường ngày, nó đứng giữa nhà, hét to làm m.n trong nhà từ lớn đến bé, từ già đến trẻ đều vội vàng chạy ra. Chính Kỳ đang ngủ trên gác cũng giật mình tỉnh giấc, lao nhanh xuống nhà:
“Nhóc sao thế?”
“Cô chủ có sao không?”
“Nhị tiểu thư không sao chứ?”
“...”
Tất cả m.n nháo nhác hết lên. Thấy anh hai, nó lao vào và ôm trầm lấy anh.
“Thôi, tất cả về làm việc của mình đi!” Hiểu tình hình hiện nay, anh lệnh cho m.n ra ngoài.
Lúc này, trong phòng khách chỉ còn anh và nó nên Ân không kìm nữa. Nó òa khóc nức nở trong vòng tay anh làm Kỳ thấy lạ. Từ bé đến giờ nó có bao giờ khóc vô cớ kiểu này đâu.
Gặng hỏi và dỗ mãi, nó mới chịu nín và kể cho Kỳ nghe:
“Hôm nay.. hức hức... em đi hiệu sách... hức... thì bị 1 thằng... hức...”
Câu nói của nó bị ngắt quãng làm cho Kỳ hoảng hồn:
“Ai? Thằng nào làm gì nhóc? Nói anh hai nghe nhanh!”
“Nó, hức... cướp mất...” Nó cứ vừa khóc vừ nói làm Kỳ càng lo
“Nó cướp cái gì?”
“Nó lấy mất quyển truyện của em!” Cuối cùng, nó cũng đã nói xong câu của mình làm anh đờ ra tại chỗ:
“ Ặc, nhóc đùa anh hả? Làm anh đứng tim à! Có quyển truyện thôi mà!”
“Nhưng nó là Đô-rê-mon số lượng có hạn đó!” Lấy tay gạt đi nước mắt, nó hét lên.
Nghe xong, Kỳ giật mình quát lớn:
“What??? Đứa nào có gan to thế?”
Vâng, ae nó đều là những phần tử cuồng truyện Đô-rê-mon nên khi nghe tin này xong, Kỳ bực cũng không có gì lạ.
Thế là đến tối, bama nó đều ngạc nhiên khi cả cái đài phát thanh và đài tiếng nói truyền hình phát không ngừng nghỉ của nhà hôm nay lại bị ‘hỏng’ cả hai.
“2 đứa giận nhau à?” Baba nó nhíu mày
“...” Nhưng ae nó không có chút phản ứng gì.
“2 đứa giận nhau hả?” Mama nó chen ngang câu nữa
“...” Vẫn cứ im lặng
Được 1 lúc nữa, nó hạ bát đũa xuống, hùng hổ tuyên bố:
“Từ giờ em sẽ không nghĩ đến gì khác ngoài chuyện học ra>Châm ngôn của Thiên Ân bây giờ là: ‘Học là chính nhưng... tìm thằng lấy truyện là chủ yếu’!”
Nghe xong câu này, Kỳ cũng hưởng ứng nhiệt tình:
“Anh ủng hộ nhóc!”
Vâng, tuy 2 ae nó ủng hộ nhau nhưng... bama nó thì không. Anh vừa dứt lời, mama nó thẳng tay cốc cho ae nó 2 phát điếng người:
“Xin 2 ae, lo học đi! Suốt ngày chơi hoài!”
Xong bữa cơn, ae nó ngậm ngùi lên phòng đi ngủ mà không dám ngo ngoe gì nữa bởi vì chỉ cần nói 1 câu thôi là cả 2 sẽ được nghe ‘kinh thánh’ miễn phí về cách sông suốt 3 tiếng liền nên không ai dại cả!
/28
|