Anh Trai Nương Tựa

Chương 1

/333


CHƯƠNG 1 

 

Hoắc Vũ lại một lần nữa quên mất lời kịch.

 

Khi cô đối mặt với vị nam phụ soái ca lần thứ ba, đạo diễn rốt cuộc không nhịn được nữa, ném kịch bản cầm trong tay xuống, rống lớn một tiếng, "Nghỉ ngơi năm phút, đợi lát nữa quay phần của nữ chính trước."

 

Bây giờ đã vào mùa đông, dướt tiết trời tháng 12, trên người Hoắc Vũ chỉ mặc một bộ trang phục diễn mỏng manh. Sau khi đạo diễn kêu nghỉ ngơi, đúng lúc có cơn gió lạnh thổi qua, Hoắc Vũ theo bản năng mà rụt rụt cổ, dùng hai tay ôm lấy bản thân mình.

 

Cô rũ mắt, không dám nhìn tới đạo diễn giờ phút này sắc mặt như Bao Công.

 

Nam phụ lúc nãy diễn cùng Hoắc Vũ đi đến bên cạnh, tốt bụng đưa cho cô một chiếc áo khoác ấm, ngữ khí quan tâm, "Cô không nghỉ ngơi tốt sao?"

 

Hoắc Vũ tuy rằng là một diễn viên tuyến mười tám, hiện tại cũng chỉ đảm nhiệm nhân vật nữ số 3, nhưng lúc trước cô làm việc vẫn vô cùng tận lực, lời kịch ghi nhớ cũng rất nhanh chóng, việc quên lời thoại liên tiếp 3 lần giống ngày hôm nay trước kia chưa bao giờ xảy ra.

Cô cầm lấy chiếc áo khoác từ trong tay anh ta, nhẹ giọng nói cảm ơn.

 

Nghe được lời nam phụ nói, Hoắc Vũ chớp chớp mắt, qua mấy giây mới gật đầu.

 

Cô cũng biết trạng thái hôm nay của mình không tốt, nhưng mà đây cũng không phải là lí do thật sự. Lý do thật sự ư? Chính cô cũng cảm thấy xấu hổ, không dám nói.

 

Tối hôm qua, sau khi xem lời thoại kịch bản xong, bởi vì uống hơi nhiều cà phê nên cô không thấy buồn ngủ, liền tùy tiện tìm trên mạng một bộ tiểu thuyết đọc giết thời gian.

 

Nói đến kể cũng khéo, cô tìm được một bộ tiểu thuyết ngôn tình tên là   cưỡng chế yêu  , nữ phụ trong bộ này lại trùng tên họ với cô, vốn dĩ Hoắc Vũ chỉ định xem qua nửa giờ thôi, đến lúc buồn ngủ sẽ lập tức đi ngủ, ai ngờ cô xem đến quên cả thời gian, xem một cái là suốt cả đêm.

Trong truyện, nữ phụ căn bản là con nhà nghèo, nhưng mười tám năm trước y tá trong bệnh viện nhầm lẫn, đem cô đổi thành con gái của một gia đình giàu có. Bởi vậy, những thứ mà cô ta có được cơ bản đều không phải của chính mình.

 

Nhưng chân tướng sẽ có ngày bị lộ ra ánh sáng. Mười tám năm sau, một lần ngoài ý muốn, sự việc nữ phụ không phải con gái ruột của Hoắc gia bị truyền khắp bàn dân thiên hạ.

 

Cuộc sống về sau của cô ấy thay đổi hoàn toàn.

 

Nghĩ đến kết cục trong truyện của nữ phụ, Hoắc Vũ khẽ thở dài. Nữ phụ tuy rằng kiêu căng, nhưng kỳ thật tâm địa không xấu, hơn nữa sự việc lúc trước, cô ấy không hề có lỗi gì cả.

 

Xét đến cùng, nữ phụ và nữ chủ đều không sai, hai đứa nhỏ bị tráo đổi là lỗi của bệnh viện. Nhưng mà nữ chủ lại đem tất cả sai lầm đổ lỗi trên người nữ phụ, cảm thấy nữ phụ đoạt đi tất cả mọi thứ thuộc về cô ta mười tám năm, cũng vì thế mà trả thù nữ phụ.

Xem xong kết cục của nữ phụ, Hoắc Vũ liền ném tiểu thuyết sang một bên.

 

Tuy rằng Hoắc Vũ biết rõ đó không phải cuộc đời của cô, nhưng có thể do nữ phụ cùng tên với mình, cho nên khi xem xong tiểu thuyết lòng cô liền nặng trĩu, làm cái gì cũng không nhấc lên nổi.

 

Suốt một buổi tối thêm cả buổi sáng hôm nay tâm tình của cô bị chịu ảnh hưởng của tiểu thuyết nên có chút hạ xuống. Vậy nên lúc đóng phim mới phạm phải sai lầm.

 

"Hôm nay hoàn thành công việc xong cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi thấy sắc mặt cô không được tốt."

 

Hoắc Vũ cùng với nam phụ kỳ thật cũng không có giao tình gì, hai người là qua bộ phim cổ trang lần này mới quen biết nhau, nhân khí của đối phương cao hơn cô rất nhiều, nhưng Hoắc Vũ cũng không muốn nói chuyện cùng anh ta lắm, nghe vậy cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Sau năm phút nghỉ ngơi, cảnh quay của nữ chính quay trước. Hoắc Vũ ngồi một bên yên tĩnh chờ đợi.

 

Mãi đến bốn tiếng sau mới đến cảnh quay của cô.

 

Cảnh này theo kịch bản là cảnh nữ số 3 nhảy vực vì tình nên yêu cầu phải dùng đến dây thép.

 

Hoắc Vũ tuy rằng là diễn viên tuyến mười tám, nhưng mấy năm nay cô đóng cũng không ít bộ phim, tất nhiên cũng dùng qua dây thép rồi.

 

Cảnh nhảy vực đối với diễn viên yêu cầu rất cao. Động tác của diễn viên không thể cứng đờ, mặc dù ở trên không trung nhưng yêu cầu phải duy trì biểu cảm, đặc biệt là mấy cảnh diễn bi thương, đau buồn như này. Vạt áo Hoắc Vũ bay tán loạn, khóe mắt cô trào ra một giọt nước mắt trong suốt, đẹp mà ảo.

 

Lúc Hoắc Vũ bị treo trên không trung không cần phải giữ cảm xúc, bởi vì gió thổi lạnh quá nên nước mắt cô tự nhiên mà chảy ra.

Chóp mũi bị gió thổi qua đến đỏ bừng.

 

Nhìn qua quả thật có vài phần đau buồn.

 

Cô vừa mới chuẩn bị xong tư thế, nhưng mà bên dưới lại ríu rít truyền đến âm thanh hoảng sợ.

 

"Không xong rồi, dây thép bị hỏng "

 

"Mau lấy đệm lót, nhanh lên "

 

"Ai gọi cấp cứu đi "

 

Hoắc Vũ còn chưa ý thức được xảy ra chuyện gì thì giây tiếp theo cả người cô liền ngã thẳng xuống mặt đất.

 

 

 

"A Vũ, cậu nhìn xem, lát nữa cậu chuẩn bị mặc kiểu lễ phục nào?"

 


/333

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status