Phiên tòà sơ thẩm của Niên Tích Thành diễn ra sau gần hai tháng trì hoãn. Cánh báo chí có mặt từ sớm, Thịnh Thư không thể đến lúc này...một phần vì truyền thông là con dao hai lưỡi. Một phần cũng là vì sức khỏẻ của cô, dù thủỷ ngân đã được dọn sạch nhưng sức khoẻ cô ngày một yếu.
Cô đi vào trong thư phòng Niên Tích Thành, cô cố gắng tìm gì đó hữu ích. Khang Trịnh Trường và Thịnh Trường Lưu đều đang tìm kiếm thêm manh mối thì lấy lí do gì mà Thịnh Thư lại ngồi im một chỗ chứ.
Thịnh Thư tìm ở kệ sách, cô phát hiện có ghì đó khác thường. Có một cuốn sách khác với những cái còn lại, trên kệ này toàn là sách về kinh tế chính trị không thì về tài chính nhưng ở phía dưới cùng là cuốn " đổi gió hú", một cuốn sách văn học.
Là cuốn sách mở đầu cho cuộc trò chuyện đầu tiên giữa anh và cô. Thịnh Thư cảm nhận được gì đó, cô vội vàng lấy hết sách ở phía dưới cùng ra. Ở phía sau đúng là có một chiếc két sắt, một ý nghĩ loé lên trong đầu Thịnh Thư.
Đây là chiếc két sắt mà bọn bắt cóc cô muốn, chắc chắn phải có thứ gì quan trọng trong này. Cô nhập ngày sinh nhật của Niên Tích Thành vào, không phải. Vậy thì ngày sinh của cô, cũng sai. Còn một lần thử.
Thịnh Thư chau mày, Niên Tích Thành sẽ không đặt mấy cái mật khẩu khó đoán đâu. Cô đánh liều nhập đại ngày kết hôn của hai người.
Chiếc két sắt thành công được mở ra, bên trong là một sấp tài liệu cực kỳ dày. Thịnh Thư lấy ra kiểm tra, là bằng chứng Tần Hồng Loan và Tần Hạ Nhan hại Niên Thiên Ý và mẹ anh. Còn kèm thêm cả chứng cứ Niên Tích Thành không trốn thuế, và gian lận tài chính. Tất cả các bản sao kê chính chưa qua chỉnh sửa đều ở đây.
"May quá"
Thịnh Thư thở phào nhẹ nhõm, cảm giác căng thẳng trong lòng dần buồng lơi khi nhìn thấy đống tài liệu quan trọng kia. Cô nhanh chóng lấy một chiếc túi gần đó, bỏ hết những giấy tờ vào trong, không quên kiểm tra kỹ lại xem còn gì quan trọng sót lại. Mỗi trang giấy đều chứa đựng những bằng chứng không thể chối cãi, những thứ có thể thay đổi cả cục diện cuộc chiến này. Cô vội vàng chạy ra xe, phải mang bằng chứng đến trước khi toà kết tội.
Mưa vẫn rơi không ngừng, những giọt nước vỡ ra trên kính xe, làm mờ đi tầm nhìn của Thịnh Thư. Cô siết chặt vô lăng, mắt không rời khỏi con đường phía trước. Nhưng, một cảm giác bất an ngày càng rõ ràng hơn, như thể có một điều gì đó không ồn. Khi ánh đèn chiếc xe phía sau càng lúc càng gần, tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, nhịp thở trở nên dồn dập.
Một chiếc xe đen bóng, lướt qua phía sau, khiến Thịnh Thư cảm thấy căng thẳng. Tại sao lại có người theo dõi cô lúc này? Tại sao họ không dừng lại mà cứ bám theo cô? Mối lo sợ cứ như làn sóng vỗ vào trái tim cô.
Chỉ vài giây sau, cô cảm nhận rõ ràng rằng chiếc xe kia đang ép sát hơn. Cảm giác bị rượt đuổi khiến Thịnh Thư không thể ngồi yên. Cô nhấn mạnh chân ga, tăng tốc, muốn thoát khỏi sự bám đuổi. Nhưng chiếc xe phía sau vẫn không có dấu hiệu dừng lại, mà còn bám theo cô như hình với bóng.
Thịnh Thư bối rối, mồ hôi lạnh toát ra khi nhận ra rằng mình không thể dễ dàng thoát khỏi cuộc đuổi bắt này. Cô lao qua những con đường vắng, đồi mắt không ngừng quan sát trong gương chiếu hậu. Nhưng chiếc xe kia vẫn bám sát, không hề giảm tốc độ. Dường như nó muốn ép cô vào chỗ chết.
Mưa bắt đầu nặng hạt, làm cho đường cao tốc càng thêm trơn trượt. Thịnh Thư cảm nhận được sự nguy hiểm đang tới gần. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, đánh lái qua các khúc cua, nhưng sự lo lắng khiến cô không thể suy nghĩ rõ ràng. Trong một khoảnh khắc chậm rãi, chiếc xe đen kia đột ngột lao sang trái, tạt thẳng vào xe cô.
Một cú va chạm mạnh khiến Thịnh Thư không kịp phản ứng. Chiếc xe của cô bị đẩy mạnh sang bên phải, bánh xe quay cuồng, thân xe chao đảo. Mọi thứ xung quanh dường như rơi vào khoảng không vô định. Cô cảm nhận được một cơn đau xé lên từ người mình khi đầu va vào tay lái, rồi tiếp theo là tiếng kính chắn gió vỡ vụn vang lên.
Chưa kịp định thần lại, chiếc xe của cô tiếp tục bị ép vào thành cầu
Cảm giác chóng mặt và đau đớn làm Thịnh Thư không thể đứng dậy ngay lập tức. Cô loạng choạng mở mắt, máu từ trán rỉ ra. Cả thân thể như mất hết sức lực, tay cô vẫn cố gắng nắm chặt túi tài liệu. Không thể để những chứng cứ đó bị thất lạc.
Điều tệ hơn chính là..bên dưới máu đang từ từ chảy ra. Thịnh Thư hoảng sợ đưa tay đặt lên bụng.
"Thư Dung...đợi mẹ một lát..."
Thịnh Thư cảm thấy cả cơ thể mình đau đớn. Cảm giác chảy máu không dứt, mỗi lần hít thở đều khiến cô càng thêm mệt mỏi. Đầu xe của cô bị ép mạnh vào thành cầu, khiến cô không thể thoát ra, không thể làm gì ngoài việc gắng gượng. Mọi thứ xung quanh như bị tách biệt, âm thanh từ bên ngoài chỉ còn là tiếng ẩm ẩm mơ hồ, như một đám mây bao phủ lẩy cô.
" Thư Dung...đừng... đừng bỏ mẹ nhé..."
Cô thì thầm trong hơi thở gấp gáp, trái tim như vỡ vụn từng mảnh khi nghĩ về đứa con bé bỏng trong bụng. Thịnh Thư có thể cảm nhận được sự chuyển động mỏng manh của đứa trẻ, giống như một phản ứng bản năng từ cả hai mẹ con, cả hai đều đang sợ hãi, đều lo lắng đến mức trái tim ngừng đập trong sự căng thẳng.
Cô chìm vào hôn mê sâu, khi được đưa đến bệnh viện, tình trạng đã rất xấu. Thịnh Thư không còn sức để mở mắt, nhưng trong đầu cô vẫn vang lên câu nói "Đừng bỏ mẹ...".
Người nhà Thịnh gia có mặt ngay sau đó, Dương Ngọc Viên nhìn thấy em dâu mình đang đứng trước phòng phẫu thuật, lưng tựa vào tường, đôi mất ngấn lệ đầy lo lắng. Khi nhìn thấy chị dâu mình, bà lao đến nắm lấy cổ áo bà Thịnh.
"Chị đã làm gì thế..? Chị trả lại Thư Thư cho tôi được không? Đứa trẻ lớn lên bên tôi... bị chị cướp mất rồi..."
"T-Thư Thư..." bà Thịnh không nói nên lời chỉ có thể lắp bắp...
Đúng, báo ứng, là nó....
Cô đi vào trong thư phòng Niên Tích Thành, cô cố gắng tìm gì đó hữu ích. Khang Trịnh Trường và Thịnh Trường Lưu đều đang tìm kiếm thêm manh mối thì lấy lí do gì mà Thịnh Thư lại ngồi im một chỗ chứ.
Thịnh Thư tìm ở kệ sách, cô phát hiện có ghì đó khác thường. Có một cuốn sách khác với những cái còn lại, trên kệ này toàn là sách về kinh tế chính trị không thì về tài chính nhưng ở phía dưới cùng là cuốn " đổi gió hú", một cuốn sách văn học.
Là cuốn sách mở đầu cho cuộc trò chuyện đầu tiên giữa anh và cô. Thịnh Thư cảm nhận được gì đó, cô vội vàng lấy hết sách ở phía dưới cùng ra. Ở phía sau đúng là có một chiếc két sắt, một ý nghĩ loé lên trong đầu Thịnh Thư.
Đây là chiếc két sắt mà bọn bắt cóc cô muốn, chắc chắn phải có thứ gì quan trọng trong này. Cô nhập ngày sinh nhật của Niên Tích Thành vào, không phải. Vậy thì ngày sinh của cô, cũng sai. Còn một lần thử.
Thịnh Thư chau mày, Niên Tích Thành sẽ không đặt mấy cái mật khẩu khó đoán đâu. Cô đánh liều nhập đại ngày kết hôn của hai người.
Chiếc két sắt thành công được mở ra, bên trong là một sấp tài liệu cực kỳ dày. Thịnh Thư lấy ra kiểm tra, là bằng chứng Tần Hồng Loan và Tần Hạ Nhan hại Niên Thiên Ý và mẹ anh. Còn kèm thêm cả chứng cứ Niên Tích Thành không trốn thuế, và gian lận tài chính. Tất cả các bản sao kê chính chưa qua chỉnh sửa đều ở đây.
"May quá"
Thịnh Thư thở phào nhẹ nhõm, cảm giác căng thẳng trong lòng dần buồng lơi khi nhìn thấy đống tài liệu quan trọng kia. Cô nhanh chóng lấy một chiếc túi gần đó, bỏ hết những giấy tờ vào trong, không quên kiểm tra kỹ lại xem còn gì quan trọng sót lại. Mỗi trang giấy đều chứa đựng những bằng chứng không thể chối cãi, những thứ có thể thay đổi cả cục diện cuộc chiến này. Cô vội vàng chạy ra xe, phải mang bằng chứng đến trước khi toà kết tội.
Mưa vẫn rơi không ngừng, những giọt nước vỡ ra trên kính xe, làm mờ đi tầm nhìn của Thịnh Thư. Cô siết chặt vô lăng, mắt không rời khỏi con đường phía trước. Nhưng, một cảm giác bất an ngày càng rõ ràng hơn, như thể có một điều gì đó không ồn. Khi ánh đèn chiếc xe phía sau càng lúc càng gần, tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, nhịp thở trở nên dồn dập.
Một chiếc xe đen bóng, lướt qua phía sau, khiến Thịnh Thư cảm thấy căng thẳng. Tại sao lại có người theo dõi cô lúc này? Tại sao họ không dừng lại mà cứ bám theo cô? Mối lo sợ cứ như làn sóng vỗ vào trái tim cô.
Chỉ vài giây sau, cô cảm nhận rõ ràng rằng chiếc xe kia đang ép sát hơn. Cảm giác bị rượt đuổi khiến Thịnh Thư không thể ngồi yên. Cô nhấn mạnh chân ga, tăng tốc, muốn thoát khỏi sự bám đuổi. Nhưng chiếc xe phía sau vẫn không có dấu hiệu dừng lại, mà còn bám theo cô như hình với bóng.
Thịnh Thư bối rối, mồ hôi lạnh toát ra khi nhận ra rằng mình không thể dễ dàng thoát khỏi cuộc đuổi bắt này. Cô lao qua những con đường vắng, đồi mắt không ngừng quan sát trong gương chiếu hậu. Nhưng chiếc xe kia vẫn bám sát, không hề giảm tốc độ. Dường như nó muốn ép cô vào chỗ chết.
Mưa bắt đầu nặng hạt, làm cho đường cao tốc càng thêm trơn trượt. Thịnh Thư cảm nhận được sự nguy hiểm đang tới gần. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, đánh lái qua các khúc cua, nhưng sự lo lắng khiến cô không thể suy nghĩ rõ ràng. Trong một khoảnh khắc chậm rãi, chiếc xe đen kia đột ngột lao sang trái, tạt thẳng vào xe cô.
Một cú va chạm mạnh khiến Thịnh Thư không kịp phản ứng. Chiếc xe của cô bị đẩy mạnh sang bên phải, bánh xe quay cuồng, thân xe chao đảo. Mọi thứ xung quanh dường như rơi vào khoảng không vô định. Cô cảm nhận được một cơn đau xé lên từ người mình khi đầu va vào tay lái, rồi tiếp theo là tiếng kính chắn gió vỡ vụn vang lên.
Chưa kịp định thần lại, chiếc xe của cô tiếp tục bị ép vào thành cầu
Cảm giác chóng mặt và đau đớn làm Thịnh Thư không thể đứng dậy ngay lập tức. Cô loạng choạng mở mắt, máu từ trán rỉ ra. Cả thân thể như mất hết sức lực, tay cô vẫn cố gắng nắm chặt túi tài liệu. Không thể để những chứng cứ đó bị thất lạc.
Điều tệ hơn chính là..bên dưới máu đang từ từ chảy ra. Thịnh Thư hoảng sợ đưa tay đặt lên bụng.
"Thư Dung...đợi mẹ một lát..."
Thịnh Thư cảm thấy cả cơ thể mình đau đớn. Cảm giác chảy máu không dứt, mỗi lần hít thở đều khiến cô càng thêm mệt mỏi. Đầu xe của cô bị ép mạnh vào thành cầu, khiến cô không thể thoát ra, không thể làm gì ngoài việc gắng gượng. Mọi thứ xung quanh như bị tách biệt, âm thanh từ bên ngoài chỉ còn là tiếng ẩm ẩm mơ hồ, như một đám mây bao phủ lẩy cô.
" Thư Dung...đừng... đừng bỏ mẹ nhé..."
Cô thì thầm trong hơi thở gấp gáp, trái tim như vỡ vụn từng mảnh khi nghĩ về đứa con bé bỏng trong bụng. Thịnh Thư có thể cảm nhận được sự chuyển động mỏng manh của đứa trẻ, giống như một phản ứng bản năng từ cả hai mẹ con, cả hai đều đang sợ hãi, đều lo lắng đến mức trái tim ngừng đập trong sự căng thẳng.
Cô chìm vào hôn mê sâu, khi được đưa đến bệnh viện, tình trạng đã rất xấu. Thịnh Thư không còn sức để mở mắt, nhưng trong đầu cô vẫn vang lên câu nói "Đừng bỏ mẹ...".
Người nhà Thịnh gia có mặt ngay sau đó, Dương Ngọc Viên nhìn thấy em dâu mình đang đứng trước phòng phẫu thuật, lưng tựa vào tường, đôi mất ngấn lệ đầy lo lắng. Khi nhìn thấy chị dâu mình, bà lao đến nắm lấy cổ áo bà Thịnh.
"Chị đã làm gì thế..? Chị trả lại Thư Thư cho tôi được không? Đứa trẻ lớn lên bên tôi... bị chị cướp mất rồi..."
"T-Thư Thư..." bà Thịnh không nói nên lời chỉ có thể lắp bắp...
Đúng, báo ứng, là nó....
/62
|