Tóc Đinh vừa phụ cô nhỏ úp chén vô kệ, vừa bảo: Phụ nữ bên này sướng lắm, việc rửa chén nấu cơm đều được chồng phụ giúp. Em nhớ hồi ở nhà, mẹ em cực lắm. Đi làm về là tối mặt tối mũi với hàng trăm thứ việc nhà.
Cô nhỏ cười:
Cha, cậu cả bây giờ đã biết nghĩ ghê ta. Mai mốt ai lấy em làm chồng chắc sướng lắm.
Hì... hì... Hổng dám đâu. Em vẫn là đàn ông Việt Nam mà. Thấy có vợ phục vụ mình vẫn thích hơn chứ.
Thế đã để ý cô nào chưa?
Tóc Đinh nháy mắt vẻ bí mật:
Nó ở Cali. Xuất cảnh hồi năm ngoái với gia đình. Là bạn hồi cấp ba đó chị. Chị nhớ con nhỏ đeo kiếng cận, tóc cắt cụt như con trai không? Mấy tháng trước em về Calithăm ông bà già, gặp nó thấy lòng tự nhiên rung động. Cũng vui được mấy ngày.
Cô nhỏ cố nhíu mày nhớ hình dáng con bé đó mặt mũi tròn vuông ra sao nhưng không tài nào nhớ được vì hồi đó, đám con gái cứ quây lấy Tóc Đinh mấy vòng không hết. Mà cái cách nó nói chuyện về người yêu như thế, thấy hờ hững lắm nên cô cũng chẳng bận tâm làm gì, chỉ lên mặt ra vẻ đàn chị bảo:
Vui gì thì vui cũng đừng quá trớn nghe. Còn phải lo chuyện học hành cho xong đó.
Rõ rồi, bà già - Tóc Đinh choàng tay qua vai cô, dụi dụi mớ tóc cứng như bàn chải vào má cô làm cô phải bật cười. Rồi cậu nói nhỏ - Nhưng kể cũng chán. Em quí người khác cơ nhưng nó lại hững hờ với mình chị Hai ạ.
Cô nhỏ và Tóc Đinh là chị em bạn dì. Hai đứa sinh cùng năm cùng tháng nên rất thân nhau. Học với nhau đến năm lớp Mười một thì Tóc Đinh theo gia đình sang định cư bên Mỹ. Đã bảy năm rồi mới gặp lại, vậy mà tình cảm vẫn thắm thiết như xưa. Tóc Đinh đưa tay vuốt vuốt tóc cô nhỏ, bảo:
Sao chị không để tóc dài như ngày xưa? Con gái để tóc dài đẹp hơn.
Ờ, đẹp nhưng mà vướng. Dân họa sĩ như chị, cắt tóc ngắn là tiện nhất.
Tóc Đinh im lặng một lát rồi bảo:
Thật không ngờ chị em mình lại được gặp nhau trên đất Mỹ.
Cô nhỏ nhún vai. Trong đời ai biết hết được chữ ngờ. Cô gửi tranh dự thi cho vui thôi, ai ngờ lại là người chiến thắng. Hai tháng vòng quanh nước Mỹ, biết bao cái vui cái lạ đến với mình. Bây giờ lại thêm hai tuần ở với Tóc Đinh và đám bạn của cậu, sống một cuộc sống khác hẳn ở nhà, cô thấy mình chững chạc lên hẳn.
Tóc Đinh hỏi:
Chị muốn đi dạo một chút không?
Chị muốn ngủ thôi - Cô nhỏ trả lời bằng một cái ngáp dài thượt đến chảy cả nước mắt.
Tóc Đinh đưa cô vào phòng ngủ nhỏ của cậu bên tay trái. Cậu vuốt lại tấm ra giường nhàu nhò, quơ vội mấy cuốn sách vứt lăn lóc dưới sàn nhét vội vào kệ tủ, bảo:
Chị ngủ đây nghe. Hơi bừa bộn chút nhưng bảo đảm vệ sinh, ấm áp. Em ngủ ngoài sa lông.
Ra đến cửa cậu quay lại bảo:
Em quên mất, sáng mai khoảng tám giờ rưỡi Tóc Dài sẽ đến đón chị vô WashingtonDC chơi. Ở đó có nhiều bảo tàng lắm.
Cái gì? - Cô nhỏ hoảng hốt - Là anh ta hả?
Tóc Đinh tỉnh queo:
Mai bọn em bận học hết rồi. Nó học trường khác, nên rảnh ngày mai.
Tóc Đinh bỏ ra ngoài, lục đục một hồi gì đó rồi mới tắt đèn. Căn phòng của Số Một và Số Không cũng tắt đèn. Không khí yên tĩnh lạ lùng, đến nỗi cô nhỏ có thể nghe được cả tiếng rè rè của máy sưởi phát ra từ phòng khách, nghe được tiếng lá chạm khẽ khàng vào hai cánh cửa kính. Hai mắt díp lại nhưng cô nhỏ không tài nào ngủ được. Cô không lạ nhà, cô chỉ thao thức nằm nhớ lại những chuyến du lịch vừa qua mà không sao ngủ được. Rồi cô hình dung đến buổi sáng mai, khi gặp mặt cái anh chàng Bất Lịch Sự mà cô ghét cay ghét đắng đó. Thật chẳng ra làm sao cả, cô nói thành tiếng trong bóng đêm, mình sẽ biết nói gì với anh ta chứ. Để rồi lại chỉ nhận toàn những câu nói cộc lốc bất lịch sự như thế à? Ôi, số mình xui thật...
Cô nhỏ mở to mắt nhìn lên trần, chỗ những vì sao bằng lân tinh đang cháy sáng. Cô thấy mình như đang bay vào bầu trời đầy sao, bay cao bay cao mãi trong tiếng hát rì rầm của chúng.
Cảm giác êm ái và khoan khoái ấy dần đưa cô vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.
Tóc Dài thấy người đã ấm lên dần. Trong giấc mơ cậu thấy mình hì hụi leo lên một con dốc cao ngất, đến giữa chừng thì tuột tay rơi xuống. Bên dưới có bao nhiêu là vật nhọn đang đợi sẵn. Nỗi sợ hãi bóp nghẹn tim cậu. Cậu cố ráng sức kêu cứu nhưng không ai nghe được tiếng cậu. Đến khi gần chạm đất thì như có một phép màu, một cái gì mềm mại lắm, ấm áp lắm đã giăng ra, đỡ lấy cậu và cuộn cậu vào. Khuôn mặt dịu hiền với đôi mắt to đẫm lệ vừa thân quen vừa xa lạ lại hiện ra, mỉm cười với cậu. Khuôn mặt ấy đã đến với cậu rất nhiều lần trong mơ. Nhưng bao giờ cũng vậy, đến khi cậu đã được an toàn rồi thì gương mặt ấy dần biến mất. Giữa mây, gió và những cơn mưa ẩm ướt khuôn mặt ấy mờ dần đi. Cậu tìm cách chạy theo để giữ nó lại nhưng hai chân nặng trịch như đeo đá.
Anh... Anh...
Cậu nghe tiếng một giọng con gái yếu ớt vẳng từ xa lại. Tiếng gọi ngày càng to, xuyên qua cái gì đó ấm áp và mềm mại đang bao lấy cậu khiến cậu giật mình tỉnh giấc.
Hoa đang cúi xuống gọi cậu. Thấy cậu mở mắt, Hoa reo khẽ:
Anh làm em sợ quá. Suốt đêm qua anh mơ sảng, lại lên cơn sốt cao. Em cho anh uống thuốc mãi mới được.
Anh đang ở đâu đây?
Nhà em. Đừng lo, tối qua em gọi điện về báo cho mẹ anh rồi. Trời ơi, kéo được anh từ xe hơi lên phòng hết cả hơi. May nhờ có thằng Rachel nó phụ giúp, không thì em bó tay.
Tóc Dài nhìn quanh quất. Hoa bảo:
Anh muốn coi giờ à? Đã mười một giờ kém năm rồi. Anh ngủ thấy khiếp.
Tóc Dài cau mày sực nhớ ra điều gì đó vội vàng đứng bật dậy. Cậu bị mất thăng bằng, suýt nữa té chúi xuống. Cậu rên lên một tiếng:
Thôi chết rồi!
Ai chết cơ? - Hoa ngơ ngác hỏi.
Anh có hẹn lúc chín giờ. Cô ấy chửi anh chết mất.
Hoa hơi lùi lại. Hai chữ “cô ấy” Tóc Dài nói đầy vẻ trìu mến. Vẻ trìu mến mà chưa bao giờ Tóc Dài dành cho Hoa một lần nào. “Cô ấy” là ai mà để Tóc Dài phải hoảng hốt vì trễ hẹn như thế. Bao lần hẹn Hoa đến trễ có khi cả ba bốn tiếng, có bao giờ Tóc Dài tỏ ra ân hận đâu.
Hoa giả như vô tình hỏi:
Cô ấy là ai vậy?
Tóc Dài không trả lời, chỉ hỏi:
Chìa khóa xe đâu, đưa anh.
Nhưng anh còn yếu lắm.
Đưa chìa khóa xe đây.
Để em đưa anh đi - Hoa cương quyết nói. Cô đưa móng tay lên miệng gặm. Mỗi khi bối rối cô lại làm thế để lấy lại bình tĩnh - Anh nhìn anh kìa, xanh nhớt như tàu lá vậy.
Tóc Dài im lặng đi ra cửa, nghĩa là đồng ý cho Hoa đi theo. Mặc dù không nói, nhưng chính Tóc Dài cũng tự ngạc nhiên về mình quá. Đã bao giờ cậu phải vội vã, hốt hoảng vì đã lỡ hẹn với một người con gái đâu.
Cô nhỏ sốt ruột lắm rồi. Chín, mười, mười một... Đã ba tiếng trôi qua mà chẳng thấy tăm hơi anh ta đâu. Đã mấy lần nghe tiếng giày chạy rầm rập lên cầu thang, cô nhào ra định mở cửa thì tiếng chân lại xa mất hút. Cô cảm thấy mỏi mệt và chán chường vì chờ đợi lắm rồi. Cái anh chàng này, hóa ra còn tệ hơn mình tưởng.
Cô ôm con mèo con lông xám, đứng nép sát vào cửa sổ, trông xuống khu vườn nhỏ trước mặt. Mưa phủ từng lớp bụi trắng lên thành cửa, được một lúc thì biến thành nước chảy thành dòng ngoằn ngoèo. Những chiếc lá vẫn tiếp tục rơi xuống nhưng không còn óng ánh nữa vì hơi nước đã làm chúng trở nên thâm xịt. Cô nhìn bầu trời xám mọng nước, nhìn những cái cây con trơ trụi lá trong vườn lại thấy lòng buồn bã vô chừng. Cô nghĩ “Phải đi ra khỏi nhà thôi, nếu không mình sẽ lại khóc mất”. Cô đặt con mèo con xuống chiếc sa lông, hôn vào mũi nó rồi bảo:
Bé ở nhà, chị đi vòng vòng chút nhé.
Cô mặc áo khoác, vừa đưa tay toan mở cửa thì cánh cửa đã đột ngột mở ra cái rầm. Khoảng cách quá gần nên cô chưa kịp nhận ra ai đang đứng trước mặt mình.
Hoa dúi Tóc Dài vào xe còn cô cầm lái. Xe đi được một đoạn rồi còn thấy bóng chúng đứng lố nhố ở cửa và tiếng còi của cảnh sát vang lên chói tai. Hoa bảo:
Em biết bọn này. Dây vô tụi nó mệt lắm, toàn những thằng ăn không ngồi rồi hưởng trợ cấp xã hội rồi đi cướp giật chôm chỉa. Tụi nó không sợ chết đâu. Cứ khoảng vài tuần, tụi nó lại gây ẩu đả một lần. Cảnh sát cũng chẳng làm gì được chúng.
Tóc Dài im lặng. Cậu thấy đầu hơi váng vất. Hơi lạnh chạy dọc sống lưng làm cậu nổi da gà. Những chiếc lá óng ánh vẫn rơi đều qua cửa kính làm cậu thấy hoa mắt. Cậu hít một hơi rất sâu nhưng dường như không khí cứ bay đi đâu mất mà không vào phổi cậu. Cậu nghe tiếng Hoa loáng thoáng. Tiếng bánh xe chạy ầm ì trên đường. Tiếng những cành cây xào xạc và những chiếc lá vàng và đỏ đã bắt đầu xoáy lên thành những cơn lốc nhỏ. Khi cậu nhắm mắt lại, giữa những quầng sáng của sắc lá thu, một gương mặt hiền dịu với đôi mắt to đen thẫm đọng đầy nước vừa thật xa lạ vừa thật thân quen hiện ra. Cậu mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng một cái vực đen và sâu hút đã kéo tụt cậu xuống..
Cô nhỏ cười:
Cha, cậu cả bây giờ đã biết nghĩ ghê ta. Mai mốt ai lấy em làm chồng chắc sướng lắm.
Hì... hì... Hổng dám đâu. Em vẫn là đàn ông Việt Nam mà. Thấy có vợ phục vụ mình vẫn thích hơn chứ.
Thế đã để ý cô nào chưa?
Tóc Đinh nháy mắt vẻ bí mật:
Nó ở Cali. Xuất cảnh hồi năm ngoái với gia đình. Là bạn hồi cấp ba đó chị. Chị nhớ con nhỏ đeo kiếng cận, tóc cắt cụt như con trai không? Mấy tháng trước em về Calithăm ông bà già, gặp nó thấy lòng tự nhiên rung động. Cũng vui được mấy ngày.
Cô nhỏ cố nhíu mày nhớ hình dáng con bé đó mặt mũi tròn vuông ra sao nhưng không tài nào nhớ được vì hồi đó, đám con gái cứ quây lấy Tóc Đinh mấy vòng không hết. Mà cái cách nó nói chuyện về người yêu như thế, thấy hờ hững lắm nên cô cũng chẳng bận tâm làm gì, chỉ lên mặt ra vẻ đàn chị bảo:
Vui gì thì vui cũng đừng quá trớn nghe. Còn phải lo chuyện học hành cho xong đó.
Rõ rồi, bà già - Tóc Đinh choàng tay qua vai cô, dụi dụi mớ tóc cứng như bàn chải vào má cô làm cô phải bật cười. Rồi cậu nói nhỏ - Nhưng kể cũng chán. Em quí người khác cơ nhưng nó lại hững hờ với mình chị Hai ạ.
Cô nhỏ và Tóc Đinh là chị em bạn dì. Hai đứa sinh cùng năm cùng tháng nên rất thân nhau. Học với nhau đến năm lớp Mười một thì Tóc Đinh theo gia đình sang định cư bên Mỹ. Đã bảy năm rồi mới gặp lại, vậy mà tình cảm vẫn thắm thiết như xưa. Tóc Đinh đưa tay vuốt vuốt tóc cô nhỏ, bảo:
Sao chị không để tóc dài như ngày xưa? Con gái để tóc dài đẹp hơn.
Ờ, đẹp nhưng mà vướng. Dân họa sĩ như chị, cắt tóc ngắn là tiện nhất.
Tóc Đinh im lặng một lát rồi bảo:
Thật không ngờ chị em mình lại được gặp nhau trên đất Mỹ.
Cô nhỏ nhún vai. Trong đời ai biết hết được chữ ngờ. Cô gửi tranh dự thi cho vui thôi, ai ngờ lại là người chiến thắng. Hai tháng vòng quanh nước Mỹ, biết bao cái vui cái lạ đến với mình. Bây giờ lại thêm hai tuần ở với Tóc Đinh và đám bạn của cậu, sống một cuộc sống khác hẳn ở nhà, cô thấy mình chững chạc lên hẳn.
Tóc Đinh hỏi:
Chị muốn đi dạo một chút không?
Chị muốn ngủ thôi - Cô nhỏ trả lời bằng một cái ngáp dài thượt đến chảy cả nước mắt.
Tóc Đinh đưa cô vào phòng ngủ nhỏ của cậu bên tay trái. Cậu vuốt lại tấm ra giường nhàu nhò, quơ vội mấy cuốn sách vứt lăn lóc dưới sàn nhét vội vào kệ tủ, bảo:
Chị ngủ đây nghe. Hơi bừa bộn chút nhưng bảo đảm vệ sinh, ấm áp. Em ngủ ngoài sa lông.
Ra đến cửa cậu quay lại bảo:
Em quên mất, sáng mai khoảng tám giờ rưỡi Tóc Dài sẽ đến đón chị vô WashingtonDC chơi. Ở đó có nhiều bảo tàng lắm.
Cái gì? - Cô nhỏ hoảng hốt - Là anh ta hả?
Tóc Đinh tỉnh queo:
Mai bọn em bận học hết rồi. Nó học trường khác, nên rảnh ngày mai.
Tóc Đinh bỏ ra ngoài, lục đục một hồi gì đó rồi mới tắt đèn. Căn phòng của Số Một và Số Không cũng tắt đèn. Không khí yên tĩnh lạ lùng, đến nỗi cô nhỏ có thể nghe được cả tiếng rè rè của máy sưởi phát ra từ phòng khách, nghe được tiếng lá chạm khẽ khàng vào hai cánh cửa kính. Hai mắt díp lại nhưng cô nhỏ không tài nào ngủ được. Cô không lạ nhà, cô chỉ thao thức nằm nhớ lại những chuyến du lịch vừa qua mà không sao ngủ được. Rồi cô hình dung đến buổi sáng mai, khi gặp mặt cái anh chàng Bất Lịch Sự mà cô ghét cay ghét đắng đó. Thật chẳng ra làm sao cả, cô nói thành tiếng trong bóng đêm, mình sẽ biết nói gì với anh ta chứ. Để rồi lại chỉ nhận toàn những câu nói cộc lốc bất lịch sự như thế à? Ôi, số mình xui thật...
Cô nhỏ mở to mắt nhìn lên trần, chỗ những vì sao bằng lân tinh đang cháy sáng. Cô thấy mình như đang bay vào bầu trời đầy sao, bay cao bay cao mãi trong tiếng hát rì rầm của chúng.
Cảm giác êm ái và khoan khoái ấy dần đưa cô vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.
Tóc Dài thấy người đã ấm lên dần. Trong giấc mơ cậu thấy mình hì hụi leo lên một con dốc cao ngất, đến giữa chừng thì tuột tay rơi xuống. Bên dưới có bao nhiêu là vật nhọn đang đợi sẵn. Nỗi sợ hãi bóp nghẹn tim cậu. Cậu cố ráng sức kêu cứu nhưng không ai nghe được tiếng cậu. Đến khi gần chạm đất thì như có một phép màu, một cái gì mềm mại lắm, ấm áp lắm đã giăng ra, đỡ lấy cậu và cuộn cậu vào. Khuôn mặt dịu hiền với đôi mắt to đẫm lệ vừa thân quen vừa xa lạ lại hiện ra, mỉm cười với cậu. Khuôn mặt ấy đã đến với cậu rất nhiều lần trong mơ. Nhưng bao giờ cũng vậy, đến khi cậu đã được an toàn rồi thì gương mặt ấy dần biến mất. Giữa mây, gió và những cơn mưa ẩm ướt khuôn mặt ấy mờ dần đi. Cậu tìm cách chạy theo để giữ nó lại nhưng hai chân nặng trịch như đeo đá.
Anh... Anh...
Cậu nghe tiếng một giọng con gái yếu ớt vẳng từ xa lại. Tiếng gọi ngày càng to, xuyên qua cái gì đó ấm áp và mềm mại đang bao lấy cậu khiến cậu giật mình tỉnh giấc.
Hoa đang cúi xuống gọi cậu. Thấy cậu mở mắt, Hoa reo khẽ:
Anh làm em sợ quá. Suốt đêm qua anh mơ sảng, lại lên cơn sốt cao. Em cho anh uống thuốc mãi mới được.
Anh đang ở đâu đây?
Nhà em. Đừng lo, tối qua em gọi điện về báo cho mẹ anh rồi. Trời ơi, kéo được anh từ xe hơi lên phòng hết cả hơi. May nhờ có thằng Rachel nó phụ giúp, không thì em bó tay.
Tóc Dài nhìn quanh quất. Hoa bảo:
Anh muốn coi giờ à? Đã mười một giờ kém năm rồi. Anh ngủ thấy khiếp.
Tóc Dài cau mày sực nhớ ra điều gì đó vội vàng đứng bật dậy. Cậu bị mất thăng bằng, suýt nữa té chúi xuống. Cậu rên lên một tiếng:
Thôi chết rồi!
Ai chết cơ? - Hoa ngơ ngác hỏi.
Anh có hẹn lúc chín giờ. Cô ấy chửi anh chết mất.
Hoa hơi lùi lại. Hai chữ “cô ấy” Tóc Dài nói đầy vẻ trìu mến. Vẻ trìu mến mà chưa bao giờ Tóc Dài dành cho Hoa một lần nào. “Cô ấy” là ai mà để Tóc Dài phải hoảng hốt vì trễ hẹn như thế. Bao lần hẹn Hoa đến trễ có khi cả ba bốn tiếng, có bao giờ Tóc Dài tỏ ra ân hận đâu.
Hoa giả như vô tình hỏi:
Cô ấy là ai vậy?
Tóc Dài không trả lời, chỉ hỏi:
Chìa khóa xe đâu, đưa anh.
Nhưng anh còn yếu lắm.
Đưa chìa khóa xe đây.
Để em đưa anh đi - Hoa cương quyết nói. Cô đưa móng tay lên miệng gặm. Mỗi khi bối rối cô lại làm thế để lấy lại bình tĩnh - Anh nhìn anh kìa, xanh nhớt như tàu lá vậy.
Tóc Dài im lặng đi ra cửa, nghĩa là đồng ý cho Hoa đi theo. Mặc dù không nói, nhưng chính Tóc Dài cũng tự ngạc nhiên về mình quá. Đã bao giờ cậu phải vội vã, hốt hoảng vì đã lỡ hẹn với một người con gái đâu.
Cô nhỏ sốt ruột lắm rồi. Chín, mười, mười một... Đã ba tiếng trôi qua mà chẳng thấy tăm hơi anh ta đâu. Đã mấy lần nghe tiếng giày chạy rầm rập lên cầu thang, cô nhào ra định mở cửa thì tiếng chân lại xa mất hút. Cô cảm thấy mỏi mệt và chán chường vì chờ đợi lắm rồi. Cái anh chàng này, hóa ra còn tệ hơn mình tưởng.
Cô ôm con mèo con lông xám, đứng nép sát vào cửa sổ, trông xuống khu vườn nhỏ trước mặt. Mưa phủ từng lớp bụi trắng lên thành cửa, được một lúc thì biến thành nước chảy thành dòng ngoằn ngoèo. Những chiếc lá vẫn tiếp tục rơi xuống nhưng không còn óng ánh nữa vì hơi nước đã làm chúng trở nên thâm xịt. Cô nhìn bầu trời xám mọng nước, nhìn những cái cây con trơ trụi lá trong vườn lại thấy lòng buồn bã vô chừng. Cô nghĩ “Phải đi ra khỏi nhà thôi, nếu không mình sẽ lại khóc mất”. Cô đặt con mèo con xuống chiếc sa lông, hôn vào mũi nó rồi bảo:
Bé ở nhà, chị đi vòng vòng chút nhé.
Cô mặc áo khoác, vừa đưa tay toan mở cửa thì cánh cửa đã đột ngột mở ra cái rầm. Khoảng cách quá gần nên cô chưa kịp nhận ra ai đang đứng trước mặt mình.
Hoa dúi Tóc Dài vào xe còn cô cầm lái. Xe đi được một đoạn rồi còn thấy bóng chúng đứng lố nhố ở cửa và tiếng còi của cảnh sát vang lên chói tai. Hoa bảo:
Em biết bọn này. Dây vô tụi nó mệt lắm, toàn những thằng ăn không ngồi rồi hưởng trợ cấp xã hội rồi đi cướp giật chôm chỉa. Tụi nó không sợ chết đâu. Cứ khoảng vài tuần, tụi nó lại gây ẩu đả một lần. Cảnh sát cũng chẳng làm gì được chúng.
Tóc Dài im lặng. Cậu thấy đầu hơi váng vất. Hơi lạnh chạy dọc sống lưng làm cậu nổi da gà. Những chiếc lá óng ánh vẫn rơi đều qua cửa kính làm cậu thấy hoa mắt. Cậu hít một hơi rất sâu nhưng dường như không khí cứ bay đi đâu mất mà không vào phổi cậu. Cậu nghe tiếng Hoa loáng thoáng. Tiếng bánh xe chạy ầm ì trên đường. Tiếng những cành cây xào xạc và những chiếc lá vàng và đỏ đã bắt đầu xoáy lên thành những cơn lốc nhỏ. Khi cậu nhắm mắt lại, giữa những quầng sáng của sắc lá thu, một gương mặt hiền dịu với đôi mắt to đen thẫm đọng đầy nước vừa thật xa lạ vừa thật thân quen hiện ra. Cậu mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng một cái vực đen và sâu hút đã kéo tụt cậu xuống..
/12
|