Hác Mãnh ở phòng tắm khách sạn tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo ngay ngắn, định rời đi. Phát hiện Tôn Nhiêu đẩy cửa vào! Sửng sốt một chút, cười hỏi: "Làm sao, thay đổi chú ý?"
"Ta nghĩ kỹ rồi!" Tôn Nhiêu nhìn chằm chằm Hác Mãnh, cắn môi nói: "Hiện tại ta đã là người của ngươi, ngươi phải có trách nhiệm, là người đàn ông đầu tiên của ta, hi vọng ngươi hiểu rõ mà cưới ta!"
"Cái gì?" Hác Mãnh ngạc nhiên, nữ nhân này không phải đang nói đùa chứ? Hay chính mình nghe lầm?
"Ngươi phải có trách nhiệm đối với ta, không cưới ta, ta liền bám theo ngươi cả đời!" Tôn Nhiêu nghiêm túc đem đem suy nghĩ trong lòng nói ra, rồi lặp lại một lần, trái tim thầm nhũ, nhà của ngươi không phải làm quan sao, lão nương không tin, các ngươi dám cùng ta công khai nói lý lẽ, trước tiên phải bắt hắn phụ trách đã.
Nàng làm sao biết Chu Minh chỉ là nói đùa với nàng, trong nhà Hác Mãnh quả thật có người làm quan, cha hắn là tổ trưởng khu phố, quan lớn a!
Hác Mãnh đầu muốn phình to, nhìn nàng hỏi: "Thần kinh của ngươi có chỗ không bình thường à, sáng sớm hôm nay chưa uống thuốc? Nếu không ngươi về nhà trước, uống thuốc xong, chúng lại đàm luận, ngươi thấy được không?"
Tôn Nhiêu lườm một cái, tức giận nói: "Ngươi mới có bệnh, ngươi cuối cùng có cưới ta hay không, cho một câu thẳng thắn đi, tối hôm qua là lần đầu của ta, trên giường ngươi cũng nhìn thấy rồi!"
Hác Mãnh nhún vai một cái, cười khan nói: "Tối qua ta uống hơi nhiều, cái gì cũng không nhớ rõ."
"Ngươi không nhớ rõ cũng không có vấn đề, ta nhớ là được. Tối hôm qua ngươi bắn ... vào trong, rất có thể sẽ mang thai." Tôn Nhiêu đỏ mặt, đoạn sau giọng nói nhỏ lại không ít, dù nàng là nữ nhân ham giàu, nhưng nói xong mấy lời này vẫn cảm thấy nóng mặt, ngoại trừ tên mặt dày dây thần kinh xấu hổ bị đứt kia, còn lại ai cũng sẽ thấy xấu hổ.
"Ta... Quên đi!" Hác Mãnh há miệng định trả lời, nhưng lập tức đem miệng ngậm lại, cái gì cũng không nói.
Tối hôm qua ở khách sạn Thượng Tân, tiền mướn phòng, là Tôn Nhiêu ra, Tôn Nhiêu ở quầy tiếp tân đem phòng trả lại, theo sát Hác Mãnh rời khỏi khách sạn, thấp giọng hỏi: "Ngươi đi đâu, ta lái xe đưa ngươi?" Âm thanh rất ôn nhu, làm Hác Hãnh theo bản năng rùng mình, da gà nổi lên.
"Không cần đâu!" Hác Mãnh tùy tiện nói, trời xanh mây trắng, đường ai nấy đi không phải rất đẹp à.
"Vậy ngươi đem số điện thoại lưu lại cho ta đi." Tôn Nhiêu nói với hắn. Sợ Hác Mãnh từ chối, liền bổ sung thêm một câu: "Nếu như một tháng sau ta thật sự mang thai, lẽ nào ngươi không muốn biết tin tức?"
Hác Mãnh đưa tay lên gõ gõ trán, quay đầu cười gượng nói: "Ta nói này mỹ nữ, cần gì phải nhất định đợi tới tháng sau để biết tin tức, hiện tại ngươi mua thuốc uống không phải xong chuyện sao?"
"Ta không!" Tôn Nhiêu cắn môi nói: "Trừ phi ngươi đáp ứng cưới ta, đối với ta phụ trách, bằng không ngươi đừng hòng, sinh mệnh nhỏ bé trong bụng ta, chính là chứng cứ tốt nhất!"
"Ngươi muốn sao thì cứ làm như vậy đi, thật phục ngươi rồi!" Hác Mãnh không để ý nàng, quay đầu đưa tay đón taxi, hắn một chút cũng không nguyện ý cũng nữ nhân thần kinh này ở cùng.
Tôn Nhiêu cũng không cản hắn, mỉm cười dịu dàng nói: "Ngươi không nói, ta có thể hỏi Chu Minh! Tuy nhiên ngươi nhất định phải phụ trách ta."
Ách!
Sự tình lần này thật rắc rối!
Hác Mãnh âm thầm cầu khẩn trong lòng, một phát súng hôm qua, tuyệt đối đừng trúng đạn a, loại nữ nhân đổi trắng thay đen này, nếu lấy về nhà, còn có thể sinh sống sao? Lại nói, cưới nàng, những người khác làm sao bây giờ.
"Nhị ca, ta bị ngươi đào hố chôn sống a!" Hác Mãnh lấy điện thoại ra, gọi cho Chu Đào. Không phải tên này kêu mình ra chơi, làm sao chọc nữ nhân này! Mặc dù có nguyên nhân, nhưng, haizzz, chính mình gần bị gì đây, chẳng lẽ gặp vận đào hòa? Không được, mình phải đi chùa cầu phúc!
"Chậc, tối qua người ở trên giường ‘thăng quan tiến chức’, lửa đạn liên miên, đi đâu mà rơi vào hố của ta! Chu Đào không vui mắng.
"Thăng quan tiến chức cái *beep*, ngươi hại chết ta rồi!" Hác Mãnh cười khổ đem sự tình nói ra. Chu Đào nghe xong cười ha ha nói: "Làm sao chuyện tốt đẹp gì cũng đuổi tới ngươi, phụ trách thì phụ trách, có cái gì quá mức, làm cha thật tốt a."
Hác Mãnh đảo mắt, tức giận nói: "Ngươi bớt hả hê đi, nhanh một chút nghĩ cách giúp ta, đừng để mụ điên đó tìm được nhà ta!"
Chu Đào cười nói: "Người chờ một lát, ca hỏi thăm cho ngươi." Nói xong liền cúp điện thoại.
Khoảng năm, sáu phút sau, Chu Đào điện tới.
"Huynh đệ không có chuyện gì, ngươi có thể yên tâm được rồi, nữ nhân kia là một đứa con gái hám giàu, một lòng muốn gả vào nhà giàu, niết bàn thành Phượng Hoàng , ngươi cứ vui đùa thoải mải, chờ khi chán ngấy, đem tình hình gia đình nói cho nàng, lúc đó không cần đuổi người, coi như ngươi mang tám kiệu lớn đến rước nhân gia, chỉ sợ nhân gia đã chạy mất dép, đúng rồi, em họ ta nói nhà người làm quan, tài sản bản thân không ít, nếu muốn chơi vài lần, phải cẩn thận lựa chọn thời điểm, đừng lòi đuôi a!"
Hác Mãnh cúp điện thoại, cười khổ lẩm bẩm nói: "Giời ạ, giới quý tộc lộn xộn, một dân đen nhỏ bé như mình làm sao có thể nhúng chàm!" Lắc lắc đầu, nếu Chu Đào nói vậy, chắc không có việc gì!
Trở về cửa hàng đã hơn 10 giờ sáng, Thiết Ngưu cũng đã về, không biết tên này tối qua ngủ ở đâu!
Từ internet tìm được thông tin phòng trọ gần đây!
"Phía sau khu dân cư chúng ta có một tòa nhà cho thuê, nào, đi xem thử!" Hác Mãnh bắt chuyện với Thiết Ngưu đang đứng ở góc tường. Ra cửa, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi đứng trên cái cọc kia có ích lợi gì?"
"Tăng sức khỏe, luyện hạ bàn, cường thân kiện thể, khó sinh bệnh, kéo dài tuổi thọ, chỗ tốt rất nhiều!" Thiết Ngưu gãi gãi đầu trọc, cười khúc khích nói.
Công phu?
Hác Mãnh giật mình, nói câu: "Ngươi đợi một lát!" Sau đó chuyển ý thức tới hệ thống lan, tiến vào khu 'Mua sắm' từ các hạng mục được phân chia tỉ mỉ tìm kiếm 'Bí tịch võ công' .
Xoạt xoạt xoạt, rất nhiều chủng loại có thể lựa chọn.
Thí dụ, dễ thấy nhất 'Thái cực quyền', mười hai thức Thái cực quyền, nhập môn phổ thông. Một quyển giá 1 cái kim tệ tương đương với 200 đồng, có thể đem mười thức Thái cực quyền học hết. Bất quá công lực muốn phát triển, có hai loại lựa chọn, một, bản thân ở thực tế chăm chỉ luyện tập, dựa vào ngộ tính thiên tư, cộng thêm mồ hôi, tiến hành tu hành tăng trưởng.
Mặt khác biện pháp còn lại là mua 'Kinh nghiệm thư'. Không sai, chính là kinh nghiệm thư, tỷ như luyện tập Thái cực quyền, mặc kệ mười hai thức, hai mươi bốn thức, hay là sáu mươi tám thức đều rất tốn thời gian, đến khi có chút thành tựu thì đã thành một lão già râu tóc bạc phơ rồi, có câu, thái cực không luyện, không lĩnh ngộ mười năm thì khó thành Thái cực quyền.
Tác dụng 'Kinh nghiệm thư' giúp công lực càng thêm sâu dày, thâm hậu, thực lực càng mạnh, đương nhiên kinh nghiệm thư cần thiết cũng thêm nhiều.
Ở trong hệ thống trạm thu mua, kinh nghiệm thư đại khái một quyển hai ngàn đô, mười kim tệ một quyển . Còn 'Ăn' bao nhiêu để trở thành cao thủ võ lâm, chỉ có trời mới biết!
"Ngươi luyện công phu gì thế?" Hác Mãnh thoát khỏi hệ thống, tiếp tục bước tới Thiết Ngưu hỏi.
Thiết Ngưu suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Hình ý quyền!"
"Ngươi có thể hay không dạy ta?" Hác Mãnh cười hỏi. Hắn tuy có thể từ trạm thu mua đổi bí tịch học tập, nhưng giải thích thế nào đây, vừa phải che dấu tai mắt người ngoài, vừa lo sợ bị lộ. Chuyện xảy ra gần đây, khiến cho Hác Mãnh ý thức được, đây là thời điểm tăng cường năng lực tự vệ.
"Ông chủ muốn học, đương nhiên không thành vấn đề !" Thiết Ngưu dứt khoát đáp ứng, không chút chần chờ. Hình ý quyền cùng Thái cực quyền giống nhau, đều là quyền thuật truyền thừa đỉnh cao, thuộc tam đại nội gia quyền, trong nước nhân số luyện tập Hình ý quyền đạt đến chục triệu, số lượng khổng lồ.
"Ta nghĩ kỹ rồi!" Tôn Nhiêu nhìn chằm chằm Hác Mãnh, cắn môi nói: "Hiện tại ta đã là người của ngươi, ngươi phải có trách nhiệm, là người đàn ông đầu tiên của ta, hi vọng ngươi hiểu rõ mà cưới ta!"
"Cái gì?" Hác Mãnh ngạc nhiên, nữ nhân này không phải đang nói đùa chứ? Hay chính mình nghe lầm?
"Ngươi phải có trách nhiệm đối với ta, không cưới ta, ta liền bám theo ngươi cả đời!" Tôn Nhiêu nghiêm túc đem đem suy nghĩ trong lòng nói ra, rồi lặp lại một lần, trái tim thầm nhũ, nhà của ngươi không phải làm quan sao, lão nương không tin, các ngươi dám cùng ta công khai nói lý lẽ, trước tiên phải bắt hắn phụ trách đã.
Nàng làm sao biết Chu Minh chỉ là nói đùa với nàng, trong nhà Hác Mãnh quả thật có người làm quan, cha hắn là tổ trưởng khu phố, quan lớn a!
Hác Mãnh đầu muốn phình to, nhìn nàng hỏi: "Thần kinh của ngươi có chỗ không bình thường à, sáng sớm hôm nay chưa uống thuốc? Nếu không ngươi về nhà trước, uống thuốc xong, chúng lại đàm luận, ngươi thấy được không?"
Tôn Nhiêu lườm một cái, tức giận nói: "Ngươi mới có bệnh, ngươi cuối cùng có cưới ta hay không, cho một câu thẳng thắn đi, tối hôm qua là lần đầu của ta, trên giường ngươi cũng nhìn thấy rồi!"
Hác Mãnh nhún vai một cái, cười khan nói: "Tối qua ta uống hơi nhiều, cái gì cũng không nhớ rõ."
"Ngươi không nhớ rõ cũng không có vấn đề, ta nhớ là được. Tối hôm qua ngươi bắn ... vào trong, rất có thể sẽ mang thai." Tôn Nhiêu đỏ mặt, đoạn sau giọng nói nhỏ lại không ít, dù nàng là nữ nhân ham giàu, nhưng nói xong mấy lời này vẫn cảm thấy nóng mặt, ngoại trừ tên mặt dày dây thần kinh xấu hổ bị đứt kia, còn lại ai cũng sẽ thấy xấu hổ.
"Ta... Quên đi!" Hác Mãnh há miệng định trả lời, nhưng lập tức đem miệng ngậm lại, cái gì cũng không nói.
Tối hôm qua ở khách sạn Thượng Tân, tiền mướn phòng, là Tôn Nhiêu ra, Tôn Nhiêu ở quầy tiếp tân đem phòng trả lại, theo sát Hác Mãnh rời khỏi khách sạn, thấp giọng hỏi: "Ngươi đi đâu, ta lái xe đưa ngươi?" Âm thanh rất ôn nhu, làm Hác Hãnh theo bản năng rùng mình, da gà nổi lên.
"Không cần đâu!" Hác Mãnh tùy tiện nói, trời xanh mây trắng, đường ai nấy đi không phải rất đẹp à.
"Vậy ngươi đem số điện thoại lưu lại cho ta đi." Tôn Nhiêu nói với hắn. Sợ Hác Mãnh từ chối, liền bổ sung thêm một câu: "Nếu như một tháng sau ta thật sự mang thai, lẽ nào ngươi không muốn biết tin tức?"
Hác Mãnh đưa tay lên gõ gõ trán, quay đầu cười gượng nói: "Ta nói này mỹ nữ, cần gì phải nhất định đợi tới tháng sau để biết tin tức, hiện tại ngươi mua thuốc uống không phải xong chuyện sao?"
"Ta không!" Tôn Nhiêu cắn môi nói: "Trừ phi ngươi đáp ứng cưới ta, đối với ta phụ trách, bằng không ngươi đừng hòng, sinh mệnh nhỏ bé trong bụng ta, chính là chứng cứ tốt nhất!"
"Ngươi muốn sao thì cứ làm như vậy đi, thật phục ngươi rồi!" Hác Mãnh không để ý nàng, quay đầu đưa tay đón taxi, hắn một chút cũng không nguyện ý cũng nữ nhân thần kinh này ở cùng.
Tôn Nhiêu cũng không cản hắn, mỉm cười dịu dàng nói: "Ngươi không nói, ta có thể hỏi Chu Minh! Tuy nhiên ngươi nhất định phải phụ trách ta."
Ách!
Sự tình lần này thật rắc rối!
Hác Mãnh âm thầm cầu khẩn trong lòng, một phát súng hôm qua, tuyệt đối đừng trúng đạn a, loại nữ nhân đổi trắng thay đen này, nếu lấy về nhà, còn có thể sinh sống sao? Lại nói, cưới nàng, những người khác làm sao bây giờ.
"Nhị ca, ta bị ngươi đào hố chôn sống a!" Hác Mãnh lấy điện thoại ra, gọi cho Chu Đào. Không phải tên này kêu mình ra chơi, làm sao chọc nữ nhân này! Mặc dù có nguyên nhân, nhưng, haizzz, chính mình gần bị gì đây, chẳng lẽ gặp vận đào hòa? Không được, mình phải đi chùa cầu phúc!
"Chậc, tối qua người ở trên giường ‘thăng quan tiến chức’, lửa đạn liên miên, đi đâu mà rơi vào hố của ta! Chu Đào không vui mắng.
"Thăng quan tiến chức cái *beep*, ngươi hại chết ta rồi!" Hác Mãnh cười khổ đem sự tình nói ra. Chu Đào nghe xong cười ha ha nói: "Làm sao chuyện tốt đẹp gì cũng đuổi tới ngươi, phụ trách thì phụ trách, có cái gì quá mức, làm cha thật tốt a."
Hác Mãnh đảo mắt, tức giận nói: "Ngươi bớt hả hê đi, nhanh một chút nghĩ cách giúp ta, đừng để mụ điên đó tìm được nhà ta!"
Chu Đào cười nói: "Người chờ một lát, ca hỏi thăm cho ngươi." Nói xong liền cúp điện thoại.
Khoảng năm, sáu phút sau, Chu Đào điện tới.
"Huynh đệ không có chuyện gì, ngươi có thể yên tâm được rồi, nữ nhân kia là một đứa con gái hám giàu, một lòng muốn gả vào nhà giàu, niết bàn thành Phượng Hoàng , ngươi cứ vui đùa thoải mải, chờ khi chán ngấy, đem tình hình gia đình nói cho nàng, lúc đó không cần đuổi người, coi như ngươi mang tám kiệu lớn đến rước nhân gia, chỉ sợ nhân gia đã chạy mất dép, đúng rồi, em họ ta nói nhà người làm quan, tài sản bản thân không ít, nếu muốn chơi vài lần, phải cẩn thận lựa chọn thời điểm, đừng lòi đuôi a!"
Hác Mãnh cúp điện thoại, cười khổ lẩm bẩm nói: "Giời ạ, giới quý tộc lộn xộn, một dân đen nhỏ bé như mình làm sao có thể nhúng chàm!" Lắc lắc đầu, nếu Chu Đào nói vậy, chắc không có việc gì!
Trở về cửa hàng đã hơn 10 giờ sáng, Thiết Ngưu cũng đã về, không biết tên này tối qua ngủ ở đâu!
Từ internet tìm được thông tin phòng trọ gần đây!
"Phía sau khu dân cư chúng ta có một tòa nhà cho thuê, nào, đi xem thử!" Hác Mãnh bắt chuyện với Thiết Ngưu đang đứng ở góc tường. Ra cửa, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi đứng trên cái cọc kia có ích lợi gì?"
"Tăng sức khỏe, luyện hạ bàn, cường thân kiện thể, khó sinh bệnh, kéo dài tuổi thọ, chỗ tốt rất nhiều!" Thiết Ngưu gãi gãi đầu trọc, cười khúc khích nói.
Công phu?
Hác Mãnh giật mình, nói câu: "Ngươi đợi một lát!" Sau đó chuyển ý thức tới hệ thống lan, tiến vào khu 'Mua sắm' từ các hạng mục được phân chia tỉ mỉ tìm kiếm 'Bí tịch võ công' .
Xoạt xoạt xoạt, rất nhiều chủng loại có thể lựa chọn.
Thí dụ, dễ thấy nhất 'Thái cực quyền', mười hai thức Thái cực quyền, nhập môn phổ thông. Một quyển giá 1 cái kim tệ tương đương với 200 đồng, có thể đem mười thức Thái cực quyền học hết. Bất quá công lực muốn phát triển, có hai loại lựa chọn, một, bản thân ở thực tế chăm chỉ luyện tập, dựa vào ngộ tính thiên tư, cộng thêm mồ hôi, tiến hành tu hành tăng trưởng.
Mặt khác biện pháp còn lại là mua 'Kinh nghiệm thư'. Không sai, chính là kinh nghiệm thư, tỷ như luyện tập Thái cực quyền, mặc kệ mười hai thức, hai mươi bốn thức, hay là sáu mươi tám thức đều rất tốn thời gian, đến khi có chút thành tựu thì đã thành một lão già râu tóc bạc phơ rồi, có câu, thái cực không luyện, không lĩnh ngộ mười năm thì khó thành Thái cực quyền.
Tác dụng 'Kinh nghiệm thư' giúp công lực càng thêm sâu dày, thâm hậu, thực lực càng mạnh, đương nhiên kinh nghiệm thư cần thiết cũng thêm nhiều.
Ở trong hệ thống trạm thu mua, kinh nghiệm thư đại khái một quyển hai ngàn đô, mười kim tệ một quyển . Còn 'Ăn' bao nhiêu để trở thành cao thủ võ lâm, chỉ có trời mới biết!
"Ngươi luyện công phu gì thế?" Hác Mãnh thoát khỏi hệ thống, tiếp tục bước tới Thiết Ngưu hỏi.
Thiết Ngưu suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Hình ý quyền!"
"Ngươi có thể hay không dạy ta?" Hác Mãnh cười hỏi. Hắn tuy có thể từ trạm thu mua đổi bí tịch học tập, nhưng giải thích thế nào đây, vừa phải che dấu tai mắt người ngoài, vừa lo sợ bị lộ. Chuyện xảy ra gần đây, khiến cho Hác Mãnh ý thức được, đây là thời điểm tăng cường năng lực tự vệ.
"Ông chủ muốn học, đương nhiên không thành vấn đề !" Thiết Ngưu dứt khoát đáp ứng, không chút chần chờ. Hình ý quyền cùng Thái cực quyền giống nhau, đều là quyền thuật truyền thừa đỉnh cao, thuộc tam đại nội gia quyền, trong nước nhân số luyện tập Hình ý quyền đạt đến chục triệu, số lượng khổng lồ.
/136
|