"Buông tôi ra!" Lại một lần nữa nói ra ba chữ này, vẻ mặt Âu Thiển Thiển cùng giọng nói cũng vô cùng kiên định.
Hàn Đông Liệt nhìn cô chằm chằm, lực đạo trên tay lần nữa gia tăng. Không muốn buông cô ra, không muốn buông cô ra, coi như ở trong lòng cô hắn tuyệt không quan trọng, cũng không muốn buông tay cô gái này.
Bởi vì lần nữa buông tay, chỉ sợ cô cũng không về nữa. . . . . . Tựa như khi còn bé!
"Đông Liệt. . . . . . Anh. . . . . ." Tuyết Nhi đứng ở một bên, cô biết mình căn bản không thể chen vào nói, nhưng nếu như không nói lời nào, cô sẽ có cảm giác bị cô lập, giống như cả thế giới chỉ có hai người bọn họ, mà mình chỉ là một người đứng xem.
Cô không muốn làm người đứng xem!
Tuyết Nhi chen vào nói, chân mày Hàn Đông Liệt nhíu chặt, nhưng ánh mắt vẫn nhìn nhìn chằm chằm Âu Thiển Thiển.
"Đi theo tôi! Đi đón ba mẹ!" Hắn lại một lần nữa nói với cô.
Âu Thiển Thiển nóng nảy, đột nhiên cô đưa tay hắn đang nắm tay của mình lên miệng, hung hăng cắn lên. . . . . . máu đỏ tươi từ trong miệng của cô chảy ra, nhưng người chảy máu là Hàn Đông Liệt.
Tay của hắn không có cảm giác đau, nhưng tâm lại đau sắp rách ra. . . . . .
" Anh Đông Liệt!" Tuyết Nhi kêu lên, vội vàng bắt tay Âu Thiển Thiển, "Cô làm gì vậy? Cô mau buông ra, chảy máu rồi!"
Âu Thiển Thiển ngửi thấy máu mùi, cô giật mình buông lỏng ra, thấy trên dấu răng máu chảy đầm đìa .
Tại sao? Tại sao hắn lại như vậy? Tại sao lại giữ mình không buông tay, khi còn bé cũng như vậy, hiện tại cũng như vậy, hắn cứ như vậy nắm cô thật chặt, làm cho tim cô nhảy loạn, làm cho cô muốn ở lại bên cạnh hắn.
Nhưng. . . . . . Cô không thể!
"Liệt. . . . . ." Cô nhẹ giọng thân mật kêu tên của hắn, dùng một cái tay khác ôm lấy hắn, sau đó khẩn cầu nói, "Buông tôi ra đi, cầu xin anh. . . . . . Buông tôi ra đi, cầu xin anh. . . . . . cầu xin anh!"
Cô nói như vậy, tim của hắn đau nhói, cũng đau nhói tim của mình. . . . . . Lại có ai biết, hiện tại cô muốn hô to , ‘ đừng buông tôi ra! ’cỡ nào.
Hàn Đông Liệt đang tức giận, trong nháy mắt hóa thành bi thương, hai mắt toát ra đau đớn, mà tay nắm cô giảm lực bớt. Rõ ràng không muốn buông ra , nhưng cô nói như vậy làm cho hắn không có cách nào không đáp ứng. . . . . .
Buông tay ra, lại thật chặt cô ôm vào trong ngực, thấp giọng nói, "Em sẽ trở lại, đúng không? Em sẽ trở lại bên cạnh tôi, có phải hay không?"
Âu Thiển Thiển dùng sức cắn môi, không để cho mình nói chuyện, dùng sức đẩy hắn ra, sau đó nhanh chóng quay đầu chạy ra ngoài. Cô cúi đầu thật sâu, không ai có thấy. . . . . . Cô đang khóc!
Hàn Đông Liệt không đuổi theo nữa, mà bi thương nhìn bóng lưng của cô, cảm giác đã từng xuất hiện ở tầm mắt của hắn. . . . . . Một cô gái nhỏ mặc quần trắng, không ngừng chạy, không ngừng chạy. . . . . . Vẫn chạy đến khi hắn không thấy bóng người nữa.
Tuyết Nhi đứng ở bên cạnh, vẫn nhìn bọn họ. Thấy vẻ mặt Hàn Đông Liệt, tim của mình cũng đau theo. Cô hiểu tâm tình hắn vào giờ phút này, bởi vì mình cũng từng bị tổn thương như vậy!
Cảm giác đau đớn này. . . . . . Sâu đến đáy lòng. . . . . .
Hàn Đông Liệt nhìn cô chằm chằm, lực đạo trên tay lần nữa gia tăng. Không muốn buông cô ra, không muốn buông cô ra, coi như ở trong lòng cô hắn tuyệt không quan trọng, cũng không muốn buông tay cô gái này.
Bởi vì lần nữa buông tay, chỉ sợ cô cũng không về nữa. . . . . . Tựa như khi còn bé!
"Đông Liệt. . . . . . Anh. . . . . ." Tuyết Nhi đứng ở một bên, cô biết mình căn bản không thể chen vào nói, nhưng nếu như không nói lời nào, cô sẽ có cảm giác bị cô lập, giống như cả thế giới chỉ có hai người bọn họ, mà mình chỉ là một người đứng xem.
Cô không muốn làm người đứng xem!
Tuyết Nhi chen vào nói, chân mày Hàn Đông Liệt nhíu chặt, nhưng ánh mắt vẫn nhìn nhìn chằm chằm Âu Thiển Thiển.
"Đi theo tôi! Đi đón ba mẹ!" Hắn lại một lần nữa nói với cô.
Âu Thiển Thiển nóng nảy, đột nhiên cô đưa tay hắn đang nắm tay của mình lên miệng, hung hăng cắn lên. . . . . . máu đỏ tươi từ trong miệng của cô chảy ra, nhưng người chảy máu là Hàn Đông Liệt.
Tay của hắn không có cảm giác đau, nhưng tâm lại đau sắp rách ra. . . . . .
" Anh Đông Liệt!" Tuyết Nhi kêu lên, vội vàng bắt tay Âu Thiển Thiển, "Cô làm gì vậy? Cô mau buông ra, chảy máu rồi!"
Âu Thiển Thiển ngửi thấy máu mùi, cô giật mình buông lỏng ra, thấy trên dấu răng máu chảy đầm đìa .
Tại sao? Tại sao hắn lại như vậy? Tại sao lại giữ mình không buông tay, khi còn bé cũng như vậy, hiện tại cũng như vậy, hắn cứ như vậy nắm cô thật chặt, làm cho tim cô nhảy loạn, làm cho cô muốn ở lại bên cạnh hắn.
Nhưng. . . . . . Cô không thể!
"Liệt. . . . . ." Cô nhẹ giọng thân mật kêu tên của hắn, dùng một cái tay khác ôm lấy hắn, sau đó khẩn cầu nói, "Buông tôi ra đi, cầu xin anh. . . . . . Buông tôi ra đi, cầu xin anh. . . . . . cầu xin anh!"
Cô nói như vậy, tim của hắn đau nhói, cũng đau nhói tim của mình. . . . . . Lại có ai biết, hiện tại cô muốn hô to , ‘ đừng buông tôi ra! ’cỡ nào.
Hàn Đông Liệt đang tức giận, trong nháy mắt hóa thành bi thương, hai mắt toát ra đau đớn, mà tay nắm cô giảm lực bớt. Rõ ràng không muốn buông ra , nhưng cô nói như vậy làm cho hắn không có cách nào không đáp ứng. . . . . .
Buông tay ra, lại thật chặt cô ôm vào trong ngực, thấp giọng nói, "Em sẽ trở lại, đúng không? Em sẽ trở lại bên cạnh tôi, có phải hay không?"
Âu Thiển Thiển dùng sức cắn môi, không để cho mình nói chuyện, dùng sức đẩy hắn ra, sau đó nhanh chóng quay đầu chạy ra ngoài. Cô cúi đầu thật sâu, không ai có thấy. . . . . . Cô đang khóc!
Hàn Đông Liệt không đuổi theo nữa, mà bi thương nhìn bóng lưng của cô, cảm giác đã từng xuất hiện ở tầm mắt của hắn. . . . . . Một cô gái nhỏ mặc quần trắng, không ngừng chạy, không ngừng chạy. . . . . . Vẫn chạy đến khi hắn không thấy bóng người nữa.
Tuyết Nhi đứng ở bên cạnh, vẫn nhìn bọn họ. Thấy vẻ mặt Hàn Đông Liệt, tim của mình cũng đau theo. Cô hiểu tâm tình hắn vào giờ phút này, bởi vì mình cũng từng bị tổn thương như vậy!
Cảm giác đau đớn này. . . . . . Sâu đến đáy lòng. . . . . .
/199
|