Bá Vương Học Đường

Chương 11: Swimming pool

/18


Quân có ba thằng bạn cực bệnh.

Đó là điều mà Bảo Linh sẽ luôn ghi nhớ cho đến suốt đời để sau này biết đường mà sống sót, hoặc ít ra là còn có thể viết tối hậu thư để lại trước khi bị bức tử.

Nhưng đó là chuyện của tương lai, còn bây giờ thì...

"I came in like a wrecking ball

I never hit so hard in love..."

Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, chất giọng đầy cảm xúc của Miley Cyrus dội vào không gian, đánh thức người đang gối đầu vào cánh tay mà ngủ trước chiếc laptop.

Cô gái trẻ xinh đẹp ngồi thẳng dậy, dụi mắt như một chú mèo lười, vừa nhìn thấy tên người gọi đến trên màn hình chiếc iphone đã lập tức cười tươi, háo hức bắt máy:

-Alo, chị đây em!

Đầu dây bên kia có tiếng nhạc sàn khá ồn ào, một giọng nói đầy trách móc vang lên:

-Sao chị chưa về nhà?

Nhìn sang chiếc đồng hồ bằng nhựa hình con heo b.ụ bẫm trên bàn, cô gái khẽ trả lời:

-Chị xin lỗi, chị hơi mệt nên ngủ từ nãy, bây giờ cũng tối rồi, hic...

-Chín giờ mà tối gì? -Đầu dây bên kia dịu giọng-Mà chị đừng có lừa em, dù mệt cũng phải về nhà đi. Bố mẹ...nhớ chị lắm đấy!

-...

-Bà chị của tôi! Ở cái nhà chết tiệt đó sướng hơn cái nhà của chị sao?

Sống mũi cay cay, cô gái buồn bã nói:

-Ừ, chị sẽ về bây giờ.

"Tít tít tít! ", người bên kia đã cúp máy, có vẻ như không chịu nổi nữa.

-Em à, chị rất rất muốn về, nhưng mà...

Tự nói một mình, cô gái đứng dậy, bước tới cánh cửa gỗ đóng chặt. Những hoa văn trên đó dường như mang một ý nghĩa châm biếm nào đó, hoặc là do cô cảm thấy thế. Bàn tay cô khẽ đưa lên, mở cửa để rồi đôi mắt cụp xuống thất vọng.

Cửa đã bị khóa ngoài.

Ngồi bệt xuống nhìn cánh cửa cao ngạo đang đứng im lìm một lúc, cô gái miễn cưỡng nhặt tờ giấy nhỏ dưới sàn nhà lên, tờ giấy có lẽ được luồn qua khe cửa vào cách đây không lâu.

Những dòng chữ lạnh lẽo đập vào mắt cô:

"Mẹ yêu quý,

Con có việc phải ra ngoài

Mẹ ở nhà ngoan, đừng có đi đ.ú đởn với ai.

Kí tên

Con yêu của mẹ,

Quân. "

---------

"Rù rù... rù rù"

Chiếc điện thoại trong túi rung lên bần bật, Bảo Hoàng chán nản lôi ra, mở in nhắn:

"Chị không về được, xin lỗi em :("

"RẦM!"

-Gì vậy mày? -Hữu Phong nãy giờ đang ngồi nhìn cô ca sĩ thiếu vải nhún nhảy trên sân khấu, bị tiếng đập bàn làm cho giật thót, liền quay lại nhìn thằng bạn dò xét.

Ngồi bên cạnh, Bảo Nhi cũng ngừng uống chất lỏng màu đỏ trong cốc, lười biếng nhìn Hoàng, hỏi ngơ ngác:

-Sao vậy?

Hắn cười khẩy, lướt ánh mắt vô cảm qua hai tên bạn, giọng nói như hòa tan vào tiếng nhạc:

-Không có gì.

Hắn đứng lên, đạp cái ghế sang một bên, vừa cho tay vào túi lôi ra chìa khóa xe vừa rảo bước ra ngoài.

-Mày đi đâu thế? -Nhi hỏi với theo.

-Đua. -Đáp lại là một câu ngắn cũn.

-Nó bị sao vậy? -Bảo Nhi đá chân Phong, nãy giờ chỉ biết có ngắm gái.

-Biết die liền. -Hữu Phong không nhìn Nhi, chỉ cười đầy ẩn ý, nói vu vơ-Chị Vân vừa đi Mỹ về nhưng không ghé nhà.

Bảo Nhi nén tiếng thở dài, cầm cốc rượu lên uống một hơi, trong đầu xuất hiện nụ cười tươi như nắng mùa hạ của một cô gái hồn nhiên. Chị ấy tuy hơn Bảo Nhi hai tuổi nhưng cứ như nhỏ hơn vậy, dễ thương và trong sáng. Chỉ tiếc là...

-Đi thôi! -Đặt cái cốc rỗng xuống bàn, Bảo Nhi vỗ vai thằng bạn nói.

Hữu Phong nhún vai, đứng lên vẫy tay chào em ca sĩ xinh đẹp rồi bước theo.

Đi xả stress.

----------

Bảo Linh có thói quen đi bộ dạo lung tung trên phố vào những lúc lên cơn tự kỷ. Nó thích hòa mình trong cuộc sống của mọi người thay vì ngồi một góc mà suy nghĩ những chuyện không đâu. Bây giờ cũng vậy, nó lại làm một "thằng nghiện" cà lơ phất phơ trên đất Hà Thành: tóc vàng rối nhẹ vì gió đêm, áo phông màu đen rộng in chữ Bad Life to đùng, quần jean bụi bặm và giày thể thao cũng màu đen, chỉ thiếu điếu thuốc nữa là giống phong cách của mấy tay rapper huyền thoại đường phố rồi. Dường như những kẻ trông bùi bụi một chút thường rất thu hút, nên bóng dáng nhỏ bé của nó trên vỉa hè đã kéo theo đủ loại ánh mắt của trai, gái, gay, les, bi, già, trẻ, con nít..., một phần vì họ tò mò muốn biết nó là trai hay gái, một phần vì ở nó có gì đó hay hay.

Bảo Linh đã quen với việc thỉnh thoảng lại có mấy thằng cha, con mụ dừng lại hỏi nó bao nhiêu một đêm. Khốn n.ạn thật, nó đâu phải trai bao và cũng đâu giống trai bao, nhỉ? Nhưng kể ra có người quan tâm đến mình còn vui chán. Điều tồi tệ nhất của con người không phải là bị ghét mà là không còn được quan tâm nữa, kiểu như Chí Phèo chử.i không ai nghe ấy.

"KÉT!"

Tiếng phanh gấp. Một chiếc moto dừng ngay sát bên cạnh Bảo Linh. Rồi, không cần nhìn nó cũng biết chắc là ai đó có nhu cầu về sinh lý nhận nhầm người đó mà.

"Khổ quá, sức hút của mình thật ghê gớm!" , nó tự sướng.

-Nhóc, giờ này còn đi lang thang à?

Cái giọng này...

Bảo Linh ngó sang, thoáng ngạc nhiên rồi thấy trời đất u ám, vạn vật sầu não.

Bởi vì, người vừa nói đó là một thằng cờ hó mà nó sắp phải gọi là đại ca.

Bảo Hoàng!

Không gian im ắng như tờ, bóng đêm bao phủ khắp nơi. Rừng cây đen một màu rùng rợn, chốc chốc bỗng một vài chiếc lá rụng xuống, một ngọn gió lướt qua cũng đủ làmnổi da gà. Một bàn tay đầy máu tách đám cỏ dưới đất trồi lên.

Sẽ chẳng có gì đáng sợ nếu Quang Tiến không cảm thấy một bàn tay đặt trên vai mình.

Hắn rợn cả tóc gáy, quay đầu ra sau nhìn và thở phào nhẹ nhõm:

-Phù, thằngđiên!-Hắn lầm bầm ****** Quân, cái kẻ đứng sau lưng hắn lặng lẽ đúng lúc màn phim kinh dị đang gay cấn-Mày định hù chết bố mày đấy à?

-Hú hú! Thằng điên! -Mạnh Hùng cũng hoảng vì hiệu ứng phim, đá cho Quân một phát.

Quân liếc lên màn hình máy tính, chỗ có con ma ruột gan lòng thòng đang bay vèo vèo, sắc mặt hắn vẫn không đổi, trông cứ như bị vô cảm rồi ấy, cũng không buồn đạp lại thằng bạn mà chỉ nói:

-Vã.i cả bọn mày, già đầu rồi còn sợ ma!

Xong hắn đi xuống nhà dưới.

Mạnh Hùng tiếp tục xem phim, còn hai thằng kia thì nhìn theo Quân, Thành Trung lẩm bẩm:

-Quái, sao nó lạ thế, hiền ghê à!

Tiến gật gù, xoay ghế và nhìn ra ban công:

-Có khi nào...

-Ý mày là em Game nói gì với nó hả? -Trung nghi ngờ, nhỡ Game mà mách lẻo chuyện hồi trưa với Quân thì sao nhỉ?

Mạnh Hùng đã nhảy lên cái ghế sát bàn học từ lúc nào, chống cằm nhìn ra ban công qua khung cửa sổ trong suốt, thở dài:

-Haizz...chịu không nổi!

Hai thằng kia cùng mò qua, nhìn ra chỗ đó. Trước mắt bọn chúng là một đứa con gái đang tựa tường ngủ ngon lành như trẻ con.

Dù ghét thật, nhưng cả Thành Trung cũng phải công nhận, không thể nói rằng con bé này không xinh. Không, quá quá quá dễ thương là đằng khác.

"I came in like a wrecking ball

I never hit so hard in love..."

Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, chất giọng đầy cảm xúc của Miley Cyrus dội vào không gian, đánh thức người đang gối đầu vào cánh tay mà ngủ trước chiếc laptop.

Cô gái trẻ xinh đẹp ngồi thẳng dậy, dụi mắt như một chú mèo lười, vừa nhìn thấy tên người gọi đến trên màn hình chiếc iphone đã lập tức cười tươi, háo hức bắt máy:

-Alo, chị đây em!

Đầu dây bên kia có tiếng nhạc sàn khá ồn ào, một giọng nói đầy trách móc vang lên:

-Sao chị chưa về nhà?

Nhìn sang chiếc đồng hồ bằng nhựa hình con heo b.ụ bẫm trên bàn, cô gái khẽ trả lời:

-Chị xin lỗi, chị hơi mệt nên ngủ từ nãy, bây giờ cũng tối rồi, hic...

-Chín giờ mà tối gì? -Đầu dây bên kia dịu giọng-Mà chị đừng có lừa em, dù mệt cũng phải về nhà đi. Bố mẹ...nhớ chị lắm đấy!

-...

-Bà chị của tôi! Ở cái nhà chết tiệt đó sướng hơn cái nhà của chị sao?

Sống mũi cay cay, cô gái buồn bã nói:

-Ừ, chị sẽ về bây giờ.

"Tít tít tít! ", người bên kia đã cúp máy, có vẻ như không chịu nổi nữa.

-Em à, chị rất rất muốn về, nhưng mà...

Tự nói một mình, cô gái đứng dậy, bước tới cánh cửa gỗ đóng chặt. Những hoa văn trên đó dường như mang một ý nghĩa châm biếm nào đó, hoặc là do cô cảm thấy thế. Bàn tay cô khẽ đưa lên, mở cửa để rồi đôi mắt cụp xuống thất vọng.

Cửa đã bị khóa ngoài.

Ngồi bệt xuống nhìn cánh cửa cao ngạo đang đứng im lìm một lúc, cô gái miễn cưỡng nhặt tờ giấy nhỏ dưới sàn nhà lên, tờ giấy có lẽ được luồn qua khe cửa vào cách đây không lâu.

Những dòng chữ lạnh lẽo đập vào mắt cô:

"Mẹ yêu quý,

Con có việc phải ra ngoài

Mẹ ở nhà ngoan, đừng có đi đ.ú đởn với ai.

Kí tên

Con yêu của mẹ,

Quân. "

---------

"Rù rù... rù rù"

Chiếc điện thoại trong túi rung lên bần bật, Bảo Hoàng chán nản lôi ra, mở in nhắn:

"Chị không về được, xin lỗi em :("

"RẦM!"

-Gì vậy mày? -Hữu Phong nãy giờ đang ngồi nhìn cô ca sĩ thiếu vải nhún nhảy trên sân khấu, bị tiếng đập bàn làm cho giật thót, liền quay lại nhìn thằng bạn dò xét.

Ngồi bên cạnh, Bảo Nhi cũng ngừng uống chất lỏng màu đỏ trong cốc, lười biếng nhìn Hoàng, hỏi ngơ ngác:

-Sao vậy?

Hắn cười khẩy, lướt ánh mắt vô cảm qua hai tên bạn, giọng nói như hòa tan vào tiếng nhạc:

-Không có gì.

Hắn đứng lên, đạp cái ghế sang một bên, vừa cho tay vào túi lôi ra chìa khóa xe vừa rảo bước ra ngoài.

-Mày đi đâu thế? -Nhi hỏi với theo.

-Đua. -Đáp lại là một câu ngắn cũn.

-Nó bị sao vậy? -Bảo Nhi đá chân Phong, nãy giờ chỉ biết có ngắm gái.

-Biết die liền. -Hữu Phong không nhìn Nhi, chỉ cười đầy ẩn ý, nói vu vơ-Chị Vân vừa đi Mỹ về nhưng không ghé nhà.

Bảo Nhi nén tiếng thở dài, cầm cốc rượu lên uống một hơi, trong đầu xuất hiện nụ cười tươi như nắng mùa hạ của một cô gái hồn nhiên. Chị ấy tuy hơn Bảo Nhi hai tuổi nhưng cứ như nhỏ hơn vậy, dễ thương và trong sáng. Chỉ tiếc là...

-Đi thôi! -Đặt cái cốc rỗng xuống bàn, Bảo Nhi vỗ vai thằng bạn nói.

Hữu Phong nhún vai, đứng lên vẫy tay chào em ca sĩ xinh đẹp rồi bước theo.

Đi xả stress.

----------

Bảo Linh có thói quen đi bộ dạo lung tung trên phố vào những lúc lên cơn tự kỷ. Nó thích hòa mình trong cuộc sống của mọi người thay vì ngồi một góc mà suy nghĩ những chuyện không đâu. Bây giờ cũng vậy, nó lại làm một "thằng nghiện" cà lơ phất phơ trên đất Hà Thành: tóc vàng rối nhẹ vì gió đêm, áo phông màu đen rộng in chữ Bad Life to đùng, quần jean bụi bặm và giày thể thao cũng màu đen, chỉ thiếu điếu thuốc nữa là giống phong cách của mấy tay rapper huyền thoại đường phố rồi. Dường như những kẻ trông bùi bụi một chút thường rất thu hút, nên bóng dáng nhỏ bé của nó trên vỉa hè đã kéo theo đủ loại ánh mắt của trai, gái, gay, les, bi, già, trẻ, con nít..., một phần vì họ tò mò muốn biết nó là trai hay gái, một phần vì ở nó có gì đó hay hay.

Bảo Linh đã quen với việc thỉnh thoảng lại có mấy thằng cha, con mụ dừng lại hỏi nó bao nhiêu một đêm. Khốn n.ạn thật, nó đâu phải trai bao và cũng đâu giống trai bao, nhỉ? Nhưng kể ra có người quan tâm đến mình còn vui chán. Điều tồi tệ nhất của con người không phải là bị ghét mà là không còn được quan tâm nữa, kiểu như Chí Phèo chử.i không ai nghe ấy.

"KÉT!"

Tiếng phanh gấp. Một chiếc moto dừng ngay sát bên cạnh Bảo Linh. Rồi, không cần nhìn nó cũng biết chắc là ai đó có nhu cầu về sinh lý nhận nhầm người đó mà.

"Khổ quá, sức hút của mình thật ghê gớm!" , nó tự sướng.

-Nhóc, giờ này còn đi lang thang à?

Cái giọng này...

Bảo Linh ngó sang, thoáng ngạc nhiên rồi thấy trời đất u ám, vạn vật sầu não.

Bởi vì, người vừa nói đó là một thằng cờ hó mà nó sắp phải gọi là đại ca.

Bảo Hoàng!

"Nigga why you babysittin' only 2 or 3 shots?

I'ma show you how to turn it up a notch

First you get a swimming pool full of liquor, then you dive in it

Pool full of liquor, then you dive in it

I wave a few bottles, then I watch em all flock

All the girls wanna play Baywatch..."

Tiếng chuông điện thoại vang lên tan vào trong gió, bị màn đêm nuốt gọn. Dưới chân cầu, nước sông Hồng nhuốm một màu đen đặc quánh chảy bình yên mặc kệ sự đông đúc, hối hả của dòng người trên kia. Bóng một thằng con trai đổ dài trên thành cầu dưới ánh đèn mập mờ, lẻ loi. Cái sự mờ ảo ấy y hệt trong phim đen.

"Pour up, drank, head shot, drank

Sit down, drank, stand up, drank

Pass out, drank, wake up, drank

Faded, drank, faded, drank..."

Hồi chuông thứ hai réo lên cứ như thể chiếc điện thoại không chịu được sự kích thích của bóng đêm mà phải gồng mình phát ra những tiếng rên rỉ ấy.

Chịu hết nổi, Thành Trung cho tay vào túi lôi máy ra, ngửa mặt lên ngắm bầu trời.

-Chuyện đé.o gì thế? -Hắn nói vào điện thoại, đé.o cần biết người gọi là ai.

-Mày nói với bố mày bằng giọng đó hả con?-Giọng ông già hắn vang lên, có chút bực bội.

Nếu không bị hoang tưởng vì xem phim đen thì Trung nghĩ là mình vừa nghe thấy tiếng ú ớ của con gà nào đó bị át đi sau tiếng ông già.

-Bố ạ? Xin lỗi bố yêu, con tưởng thằng nào. Bố gọi con có chuyện đé.o, à không, chuyện tốt gì thế ạ?

-Mày định chọc tức tao hả thằng mất dạy?-Tiếng ông già gầm gừ nhưng vẫn không nhuốm màu tức giận, có lẽ ông đang phê -Tối nay mày về nhà mẹ nhé, tao có chuyện đi xa.

Những ngôi sao sáng trên kia thật giống những lỗ thủng của nền trời đen rộng lớn. Những lỗ thủng chi chít như muốn rạch nát và làm bầu trời đổ ập xuống.

-Vâng. -Thành Trung bình thản đáp, mắt hướng về chòm sao bọ cạp -Bố nhớ khóa cửa cẩn thận kẻo Mia Tuk phóng ra ngoài đấy!

Mia Tuk là tên con cờ hó lớn nhất mà hắn nuôi ở nhà ông già. Nó mập mạp và có bộ lông trắng rất đẹp.

Mặc kệ ông già có lải nhải thêm gì không, hắn đã cúp máy, ném ánh mắt xuống dòng nước sông Hồng lạnh lẽo.

Ông già kia đé.o biết rằng vợ cũ của ông đi Nha Trang cả tuần nay rồi, về nhà bả chơi với lão dượng ghẻ thì hay.

Đé.o muốn nghĩ rằng mình đang bị bỏ rơi.

Trung cho điện thoại vào túi, rảo bước nhanh tìm chiếc Exciter yêu qúy.

Tiếng động cơ đập vào bóng tối rồi biến nhanh theo hướng những đồng loại của nó.

Hắn phóng xe đi lang thang, chẳng hiểu sao lại đến "Life" - quán cafe quen thuộc một thời bị lãng quên.

Cần tìm lại cảm giác mình đang sống à?

Lâu rồi không đến, Life vẫn thế. Quán sang, bàn ghế và tường chủ đạo hai màu trắng và xám, gợi cảm giác nửa u ám, nửa mới lạ. Hương cà phê đậm đà lan tỏa như muốn hòa vào dòng thời gian. Quán luôn đông khách bởi những bản sonata rất chất do chính chủ và khách biểu diễn. Nhạc Trịnh tuy không hợp khẩu vị nhiều người nhưng lại được ưu ái ở đây.

Thành Trung không biết tại sao đến đây luôn làm vơi bớt cảm giác trống rỗng trong mình, mấy bản nhạc không lời này còn có tác dụng hơn cả phim 3x hay gì đó.

Chọn một cái bàn trong góc khuất, hắn ngồi xuống, gọi phục vụ mà không lên tiếng vì không muốn phá vỡ suối nhạc đang chảy ra đầy hấp lực. Bài "Tuổi đá buồn".

Nhưng lần này, tiếng đàn piano có gì đó êm đềm và tha thiết đến lạ. Từng nốt nhạc gieo vào lòng người sự cô đơn khắc khoải mà không một chút ngần ngại.

"Người mới à?", hắn thầm hỏi và nhận ra mọi người trong quán đều chăm chú lắng nghe bản nhạc, thậm chí không thèm trò chuyện.

"Trời còn làm mưa,

Mưa rơi mênh mang

Từng ngón tay buồn

Em mang em mang ..."

Tiếng hát bỗng cất lên trên nền nhạc, chất giọng trong ngần như nắng sớm, non nớt như cỏ mùa xuân, mềm mượt như gió thu ùa về từ một cuộc tình vụng dại.

Hắn không biết là mình đã bị cuốn theo tự bao giờ.

"...Ngàn năm ngàn năm

Ru em nồng nàn

Ru em nồng nàn..."

Giọng hát ngọt ngào, mê hoặc hòa vào tiếng đàn thánh thót như một liều thuốc gây nghiện.

Đó là một bản nhạc buồn vốn dành cho kẻ đã có tuổi, nay lại tươi trẻ và nồng thắm bởi người đang vừa chơi đàn vừa hát là một cô gái trẻ, không, còn nhỏ thì đúng hơn.

Cô ta rất đẹp, đẹp đến mức vừa nhìn, Trung đã thấy một luồng gì như điện hoặc là hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Rùng mình. Những vị khách già cũng mê mẩn, tất nhiên không theo nghĩa đen tối.

Cô gái ấy đẹp mong manh trong chiếc váy trắng dài có điểm một bông hoa màu cam nhạt trên vai, phần vạt váy khẽ bay nhẹ như sóng biển. Mái tóc ngắn màu hung đỏ ôm hờ hững lấy khuôn mặt. Hai hàng mi cong chớp nhẹ theo giai điệu, đôi môi đỏ ướt như màu máu thoáng nét cười khi lời hát kết thúc. Những ngón tay thon dài lướt trên những phím đàn bỗng trở nên gấp rút, phóng túng, nửa như chơi đùa, nửa như da diết níu kéo. Cuối cùng, bản nhạc kết thúc bằng một nốt trầm cô tịch.

Đó là phong cách chơi đàn sexy nhất Trung từng nhìn thấy.

Cả quán im lặng rồi chợt vỡ òa trong tiếng vỗ tay.

Cô gái quay ra, mỉm cười với khách mà không biết hồi nãy mình đã làm Trung shock tới mức đổ luôn hũ muối vào ly cà phê. Cô gái đó chính là Hải Lâm.

-Chơi thêm bản nữa đi cô bé! -Mấy vị khách ngồi gần nhất không giấu được sự thích thú.

Những người chơi nhạc ở đây thường không hát, và ít ai lại hát hay đến thế.

Thành Trung chột dạ khi nhận thấy mình đờ ra nãy giờ, cứ như thằng dở người. Hắn khều một ông già, hỏi xem đứa con gái kia đến đây làm bao lâu rồi.

-Cô bé đó là người mới nhưng chơi hay cực, đây là lần thứ tư bác được nghe cô bé đàn! -Lão ta nhăn răng cười, vẻ mặt sung sướng như nói về tri kỉ.

"Đùa đấy à? Con nhỏ này có phải đứa đã chặn đường xử một lần hơn chục thằng khối 12 vào viện không vậy? Mà cái vẻ dịu dàng tao nhã đó là thế đé.o nào? ", hắn tự hỏi.

Dáng điệu cúi đầu chào khách rồi nhẹ nhàng đi vào trong đó không phải của Hải Lâm mà bọn hắn quen biết. Tự dưng có cảm giác mình bị lừa đảo.

----------

Hải Lâm bước ra từ phòng thay đồ, đá bay vẻ yểu điệu thục nữ lừa tình hồi nãy bằng phong thái tự do tự tại thường ngày, lớp son phấn cũng được rũ bỏ. Hải Lâm lại là mình, với đồng phục học sinh của nam, vạt áo bỏ ra ngoài như mọi khi. Lịch học và làm thêm dày đặc khiến Lâm giờ mới có thời gian để về nhà.

Đeo cái cặp chéo vai lên, tươi cười chào vị chủ quán, Hải Lâm rút chìa khóa xe moto vung vẩy trong tay.

Làm con nhà giàu không có nghĩa là được ăn bám. Hải Lâm thích độc lập và phá những đồng tiền do chính mình kiếm được. Còn bây giờ thì...

"Time for Game!", cô nàng mỉm cười với con phố bắt đầu thưa người ngoài kia.

-Bất ngờ nha! Bad girl nhà mình chơi được piano cơ đấy!

Cái giọng đáng ghét không nhầm lẫn được của một trong những thằng rỗi hơi mà nàng biết.

Hải Lâm dừng bước, cười khẩy nhìn thằng nhóc đẹp trai đang đứng ngắm nàng qua làn khói thuốc mông lung. Trông hắn ta có vẻ nhạo báng.

-Ớ, baby, cũng đến đây chơi à? Tưởng cưng chỉ biết vần vò mấy em xinh tươi thôi chứ?- Lâm vừa nói vừa tỉnh queo phóc lên xe, tra chìa.

Thành Trung vẫn không tin được đứa con gái trước mặt mình và đứa con gái vừa nãy trong kia là một. Thế đé.o nào nhỉ? Đời thật trái ngang.

-Người đẹp, em có biết hồi nãy anh nghĩ gì không? -Hắn chống tay lên đầu xe của Hải Lâm như muốn ngăn cô nàng phóng mất, ánh mắt trông thật buồn, giọng nói đầy tiếc nuối-Anh vừa thề sẽ bắt em về làm vợ đấy!

Hải Lâm bật cười khanh khách, thằng này đang kể chuyện cổ tích đấy hả?

-Anh ạ!-Nàng nắm lấy cổ áo hắn, kéo lại gần, đôi mắt màu đen lóng lánh như đang cười mê hoặc- Nếu anh làm trai bao để nuôi em suốt đời, em sẽ lấy anh! Ha ha!

Nói xong, cô nàng đẩy tên đó sang một bên, đội nón bảo hiểm vào rồi phóng cái vèo và nhanh chóng mất hút trong đêm, không quan tâm rằng mình vừa gieo vào đầu con-nít-mới-lớn cái gì.


/18

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status