Có hai con cờ hó đang cắn nhau.
Con màu đen nhỏ bằng một phần ba con màu vàng, thế mà dữ khiếp, đè ngửa con chó vàng ra ngoạm tới tấp vào cổ, bụng, tay chân...,vừa ngoạm, nó vừa kêu lên nhưng tiếng gầm gừ "hổ báo trường mẫu giáo". Cơ mà con cờ hó vàng ăn cái gì mà ngu quá, cái thân hình vừa mập vừa lớn xác thế kia mà để cho đứa bé hơn bắt nạt, chỉ biết gào thét ăng ẳng, thỉnh thoảng mới giơ tay đập vào mặt con tró đen để phản đòn.
"Cờ hó đúng là loài động vật ngu không đỡ được!".
Bảo Linh rút ra kết luận trong khi theo dõi "cuộc chiến bại não" của hai em cờ hó giữa bãi cỏ sân bóng. Nãy giờ đang là thời gian nghỉ giữa tiết Thể dục nên nó ngồi vắt vẻo trên khán đài để tự kỉ, tự dưng hai em í xuất hiện làm trò mua vui cho nó.
"Nếu thằng điên đó ở đây thì sẽ cổ vũ cho bên nào nhở?", nó gãi cằm suy tư. Không biết có liên quan không nhưng mỗi lần nhìn thấy mấy con chờ ó là nó lại nhớ đến cái mặt dễ ghét của Quân. Thằng cha đó kết mấy em cờ hó không ai bằng.
Nó bật cái màn hình Samsung cùi bắp lên, mò vào mục "Inbox" chỉ để nhìn thấy ba ngày nay thằng điên đó không thèm nhắn cho nó một tin nào, để xin lỗi về chuyện hôm nọ trên sân thượng, hay ít ra là hỏi xem nó còn sống hay đã qua đời. Vì hắn biết nó vẫn làm đàn em cho CHG. Nó thì nghĩ mình dù hứa lèo, tiếp tục làm đàn em cho "bé mít ướt" kia nhưng cóc có lỗi gì nên cũng không thèm đi tìm hắn ta. Thành ra cứ như thể hai đứa nó nghỉ chơi nhau luôn rồi ấy.
Đồ bạn bè bội bạc, nhỏ nhen, ích kỉ!
Nó nhặt viên đá ném hai con chó điên dưới kia cho bõ ghét. Để rồi chúng ngơ ngác chạy đi và thấy Bảo Linh thì nhe răng ra cười đe dọa, nhìn nó bằng ánh mắt gian xảo, cờ hó đen sủa ầm lên những tiếng chói tai.
-Gâu gâu gâu...
-Gừ gừ gừ...
Nó nhìn ra xung quanh, thấy vài nhóm mấy đứa học cùng lớp đang nhìn mình bằng ánh mắt thương hại dành cho đứa trốn trại.
Thế là nó đành ngồi im không thèm đôi co với hai con chóa nữa, thành ra hai em í sủa mỏi miệng thì ngoáy mông bỏ đi. Nó lại chống cằm ngồi ngắm kiến bò tiếp.
Giờ Thể dục hôm nay Bảo Nhi nghỉ nên nó chán thế này đây.
-Diễn viên phim 18+ trở thành dân tự kỉ rồi!
Giọng một thằng con trai vang lên sau lưng nó, nghe vô cùng ngứa tai, đau não. Không cần nhìn Bảo Linh cũng biết là thằng điên nào rồi.
-18+ cái đầu mày ấy!- Nó làu bàu.
Tên "Nổ đại hiệp" kia lấy làm vui vẻ lắm, hình như chọc điên nó là thú vui tao nhã của gã thì phải. Nhảy lên ngồi trên thanh vịn của khán đài, đối diện chỗ nó ngồi, gã làm bộ mặt quan tâm, hỏi đểu nó:
-Bạn diễn của mày đâu rồi? Sao để mày cô đơn một mình thế này?
"Bạn diễn" cái búa á!!!
Vâng, từ hôm nhìn thấy nó và Quân trên sân thượng thì gã đã ưu ái xem hai đứa nó là bạn diễn phim "Siêu nhân heo" của nhau. Haizz...
-Mày có vẻ quan tâm đến nó nhỉ? Ôi, hay là...- Nó bỏ lửng câu nói, cười trong sáng nhìn gã, trong đầu là đủ thứ loại dầu ăn đang đua nhau nhảy múa.
Này thì Neptune, này thì Cái Lân, này thì Meizan, này thì Eliza, có thêm cả Sunlight, Mỹ Hảo... Rất nhiều nhà tài trợ cho hạnh phúc của hai bạn nhé! Mà nhà tài trợ nào cũng đáng tin cậy. Đời chắc không còn gì đẹp hơn!?!
"Cốp!"
Bảo Linh quên mất thằng cha đó thuộc thành phần bạo lực, thế là nó đang để trí tưởng tượng bay bổng trên "thiên đường tình yêu" của hai bạn trẻ ấy thì ăn một cú cốc vào đầu. Hic, làm "ông tơ bà nguyệt" cho người ta, đã không có đồng nào lại còn bị ăn đòn nữa. Cuộc đời đúng là bể khổ mà!
-Đồ cờ hó, có ngày tao sẽ giết mày chết!-Nó hậm hực xoa xoa cái đầu. Chắc từ bây giờ, ước mơ của nó sẽ là: tình yêu của hai bạn tên Quân không bao giờ có "happy ending".
-Ha ha ha... Anh sẽ đợi chú mày, về luyện đóng phim đi cho sinh lí tốt rồi mai mốt tới tìm anh!- Nổ đại hiệp cười đáp lại nó, còn gật gật đầu và giơ ngón tay cái làm dấu "like" một phát như đặt mọi hy vọng vào nó.
Thằng này cái đầu còn đen hơn nó nữa, Bảo Linh buồn bã nghĩ. Mà nhắc tới "đóng phim", nó lại nhớ ra chuyện xích mích giữa nó và thằng điên kia, chả biết giải quyết thế nào.
-Sao ủ rũ vậy? Đừng nói là bạn diễn của mày bỏ mày rồi nhá, tội nghiệp chưa kìa!!!
Thằng Nổ bệnh hoạn kia lại ném thêm cho nó một câu xoắn lên tận óc.
Nhưng không hiểu sao nó lại buột miệng trả lời:
-Đoán đúng rồi đó.
Nổ đại ca nhìn nó bằng ánh mắt ngạc nhiên, nhưng rồi sau đó lại làm như đồng cảm lắm, vừa xoay xoay cái iphone trên tay vèo vèo mà không sợ rớt vừa hỏi:
-Chuyện gì thế? Nói anh nghe đi, biết đâu anh giúp gì được cho chú!
Nó đưa mắt nhìn gã, cảm động suýt rớt nước miếng, à nhầm, nước mũi. Ừ thì thằng này có ngạo mạn và si đa thật nhưng nhìn cái mặt cũng đáng tin, thế là nó thở dài một cái, chán nản nói:
-Ba ngày rồi nó không thèm nhìn mặt tao. Rõ ràng người sai trước là nó mà...
-Nên mày cũng ứ nhìn mặt nó luôn?
-Thì dĩ nhiên!- Nó nhún vai.
-Thế nhỡ nó không xin lỗi trước thì mày định thế lào?
-Tao không biết, biết thì đã không ngồi đây tự kỉ!
-Tội nghiệp bé con!- Gã vỗ vỗ tay vào đầu nó mà cười khùng khục.
Chết tiệt, vui lắm hay sao mà cười? Nó nắm tay lại, định đấm cho gã một cú cho bõ ghét thì gã ngăn lại:
-Đừng nóng! Anh giỡn thôi mà, hề hề... Biết sao không? Con trai rất rộng lượng, bây giờ mày sang xin lỗi nó trước, nó sẽ bỏ qua thôi à!
Thằng này nói như thể là cha, à nhầm, là mẹ thiên hạ không bằng. Làm như con trai là loài sinh vật quảng đại, giàu tình cảm lắm í. Tởm quá đi mất! Mà bắt nó xin lỗi thằng kia á? Đừng hoang tưởng!
-Không!- Bảo Linh phẩy tay- Có chết anh cũng không xin lỗi trước! Nhục lắm!
-Mày điên, nhục cái gì chứ?- Thằng cha đó nện cái iphone vào đầu nó cái "cốp!" đau điếng.
Lại sao mọc giữa ban ngày, cái não thế là lủng một lỗ rồi chứ còn gì nữa. Nó gầm lên tức tối:
-Mày...
Nhưng như mọi lần, nó đạp lại thằng khốn đó thì lại hụt mất. Đúng là cuộc đời cay đắng.
Vào giờ học rồi mà ông thầy có thân hình giống Doraemon vẫn bận chém gió qua điện thoại với vợ hoặc bồ gì đó, để cho lớp tự quản, thế là 11 Toán chia làm hai phe. Phe con gái tụm lại buôn dưa lê bán dưa chuột luộc dưa hấu nấu dưa gang ầm ầm như cái chợ, phe con trai thì đứng quây thành một vòng tròn để chơi trò "đua xe đạp" -trò mà nếu thằng con trai nào không biết thì hẳn phải có "tuổi thơ dữ dội" lắm. Cái tên trò chơi là thế nhưng hầu như chả liên quan mấy đến cách chơi. Luật chơi như sau: Sẽ có hai thằng đứng giữa vòng, bọn đứng ngoài vòng sẽ chuyền bóng cho nhau làm sao không để cho hai thằng đó đụng được tới bóng. Kẻ nào làm một trong hai thằng ở trong vòng chạm tới bóng thì sẽ phải thay thế vị trí của thằng đó. Tóm lại là hai phe trong lớp đều có chuyện để làm, chỉ có mình Bảo Linh đứng thơ thẩn một mình. Không phải vì nó chưa tự kỉ xong, cũng chẳng phải vì nó không biết mình giới tính gì nên không biết về phe nào. Lí do rất đơn giản: nó vừa nhìn thấy một em lớp mười xinh ơi là xinh đi qua khán đài, thế là đứng nhìn theo đến mỏi cả cổ, lác cả mắt, chỉ thiếu điều mặt dày chạy đến xin số điện thoại làm quen. Ôi, người đâu mà đẹp thế không biết, thật tuyệt vời khi anh Bảo Linh đẹp trai được sinh ra trên cõi đời này, đứng đây và chiêm ngưỡng kiệt tác của tạo hóa~
Nó mải ngắm gái mà không hề biết rằng quả bóng mà đám con trai đang chơi đằng kia vì phẫn nộ với hành vi "không trong sáng lành mạnh" của nó mà bay vèo vèo đến.
Đùa đấy.
Nếu quả bóng đó có cảm xúc, nhất định sẽ ủng hộ lòng yêu cái đẹp của nó chứ không hành hung nó đâu. Chỉ có điều là quả bóng xinh xắn ấy bị một thằng đá ngu quá nên lạc đường bay ra chỗ "anh đẹp trai" nhà ta thôi.
"BỐP!!!"
Headshot.
Quả bóng trúng cờ mờ nờ ngay đầu Bảo Linh, tiễn những mơ mộng về gái đẹp của nó về nơi cuối trời.
Cũng may, lực không mạnh nên cái não bạc tỷ của nó không bị sứt mẻ gì. Chẳng do dự, nó đáp trả lại mấy thằng điên đang ngó mình kia bằng một cú sút bóng toàn lực.
"Binh!"
Tuy nhiên, lần này nó đá hơi bị ngu nên bóng không trúng đích mà bay ngược lên trời, tạo thành một đường vòng cung xinh đẹp và đáp xuống vũng nước mưa đọng ở một góc sân vận động, làm nước văng lên tung tóe mang theo bùn đất và các tạp chất tởm lợm bắn cả vào người mấy đứa con gái lớp khác đang ngồi ngắm cảnh và tự sướng gần đó.
Thế này thì chết thật rồi!
Nghĩ là vậy, nhưng theo tinh thần ga lăng, dám làm dám chịu của đàn ông, Bảo Linh chạy lại chỗ đó, vừa rối rít xin lỗi vừa cúi xuống phủi đất trên người một bạn gái. Chỉ có điều, bạn gái ấy mặc quần short ngắn nửa đùi, nước bẩn bắn hết lên đùi bạn ấy và Bảo Linh vì quá nhiệt tình nên quên mất chuyện tế nhị, hồn nhiên...vuốt đùi bạn ấy cho sạch.
Nó còn đang vuốt, bỗng thấy da gà bạn ấy nổi lên một loạt.
Chưa kịp hiểu vấn đề, nó đã bị đẩy một cái thật mạnh lùi ra đằng sau.
-Đồ biến thái! Đồ kinh tởm! Đồ...đồ bệnh hoạn! Đồ sàm sỡ, đồi bại, đồ #$%&*#%%&*&%%$+(+*&
Cả đám con gái tặng nó một tràng chửi rủa dài hơn thế kỉ. Hic.
Đám học sinh lớp nó được một phen cười bể bụng.
-Ha ha ha ha...
Nó tiu nghỉu vác cái mặt dày về lớp. Giờ thì nó đã hiểu tại sao hôm nọ anh đại ca cờ hó Hoàng Nguyên lại khóc rồi, vì trên đời không gì buồn hơn bị con gái chử.i rủa trong khi mình chỉ muốn tốt cho họ. Bảo Linh chỉ là muốn xin lỗi vì vô ý làm bẩn mấy bạn ấy thôi mà!!!
Đám con trai khả ố vẫn cười không dứt, thiếu điều muốn xe cứu thương của trại tâm thần đến hốt cả lũ.
-Cười cười cái đầu mấy người!- Nó quê độ nhưng vẫn mạnh mồm quát.
Hoàng Nguyên thấy con bé tội nghiệp quá bèn xoa đầu Bảo Linh, dịu giọng an ủi:
-Thôi nào cưng, đừng buồn nữa, anh mua kẹo cho!
Chả liên quan nhưng thằng này thù rất dai, bắt chước phong cách dỗ của Bảo Linh để chơi xỏ lại nó.
Nó nhìn thằng chả bằng ánh mắt dành cho cờ hó chính hiệu, nhưng trong mắt hắn thì trông bộ dạng nó buồn cười đến không chịu nổi. Hắn vừa ôm bụng cười vừa tiếp tục:
-Bé ngoan đừng có giận mà! Anh sẽ đi xử đám con gái dám sỉ nhục cưng!
-Này thì sỉ nhục này!
Nó nhặt quả bóng ném thẳng vào đầu thằng khốn ấy, nhưng...
Hoàng Nguyên né đi, nhường chỗ cho trái bóng sạch sẽ, đẹp đẽ đập thẳng vào mặt ông thầy đang đi tới.
Ông thầy bình thản vuốt mặt, nhẹ nhàng bảo các học sinh chăm ngoan của mình:
-KHÔNG LO HỌC HÀNH GÌ CẢ! CHẠY QUANH SÂN BA VÒNG CHO TÔI!!!
Thế đấy. Ai cũng biết thầy tức điên như thế nào, mượn lí do bọn học sinh ham chơi không lo luyện tập làm cái cớ để phạt bọn chúng.
Nhìn cái sân vận động to tổ bố, đám học sinh làm mặt đau khổ ngó nhau.
Cả đám cùng hướng về phía Bảo Linh định gào lên chử.i một trận, nhưng nó đã dùng biện pháp giả ngu, chạy vọt đi từ lúc nào, làm người học sinh gương mẫu dẫn đầu cho cuộc hành trình dạo quanh sân bóng.
___ "Bá Vương Học Đường" (author: Lulu Sorifun) đăng DUY NHẤT trên Zing Forum, KHÔNG CHO PHÉP copy sang web khác, mọi hình thức đạo fic, copy đi nơi khác... đều là VI PHẠM BẢN QUYỀN ___
Buổi chiều hôm ấy, có một lớp điên bị phạt chạy ba vòng, vừa chạy vừa chọc phá nhau, lúc nào ông thầy rời mắt đi nhìn chỗ khác là một số đứa ăn gian, chạy theo đường tắt băng qua giữa sân, số còn lại từ từ đi bộ.
-Ê bé con biến thái, chạy chậm thôi kẻo rớt tiền kìa!- Tên Hoàng Nguyên đã đuổi kịp Bảo Linh từ lúc nào, nói đểu nó, cái mặt rất phởn.
Thằng này lại muốn gây sự đây mà, thù dai khiếp!
-Im đi cờ hó! Không anh đấm phát chết bây giờ!- Nó giơ nắm đấm lên dọa. Hình như nó ngày càng nhiễm phong cách của Nổ đại hiệp thì phải, hở tí là cưa bom ào ào, mặc dù biết chắc đánh đấm chẳng hơn ai.
"Bép!!!"
Đấy, cái miệng hại cái thân, thằng cha Hoàng Nguyên vừa đập cho nó một cái vào đầu kìa! Còn phá ra cười nữa chứ, sao trên đời lắm người muốn đập nó để giải trí thế không biết.
-Cái đó gọi là "đã không ngầu mà còn khoái làm mầu"! Không có bản lĩnh thì an phận đi, đừng học đòi người lớn!
Gã Nổ đại hiệp thấy nó bị ăn đòn vô duyên thì sung sướng vô cùng, ném cho nó mấy câu dạy đời như trên, sau đó cười hềnh hệch muốn lệch quai hàm.
-Ai bảo anh mày đây không ngầu hả?
Bảo Linh hậm hực nói, đoạn cúi xuống tuột giày phang vào thằng đại ca đang hí hửng như bị tửng kia.
Thế là một cuộc chiến điên loạn xảy ra giữa nó và tên đại ca, theo phong cách không thể trẻ con hơn. Đứa này đập cho đứa kia một phát rồi bỏ chạy, đứa kia đuổi theo cầm giày đánh trả đứa này rồi chuồn mất, đi kèm với đó là những âm thanh rủa xả:
-Chết đi đồ đàn bà!
-Chết đi đồ biến thái!
Đám học sinh còn lại hăng hái cổ vũ, còn cá độ xem ai sẽ thắng. Vui nổ trời. Lâu rồi cái lớp ấy mới rộn ràng, nhí nhố như vậy.
Con màu đen nhỏ bằng một phần ba con màu vàng, thế mà dữ khiếp, đè ngửa con chó vàng ra ngoạm tới tấp vào cổ, bụng, tay chân...,vừa ngoạm, nó vừa kêu lên nhưng tiếng gầm gừ "hổ báo trường mẫu giáo". Cơ mà con cờ hó vàng ăn cái gì mà ngu quá, cái thân hình vừa mập vừa lớn xác thế kia mà để cho đứa bé hơn bắt nạt, chỉ biết gào thét ăng ẳng, thỉnh thoảng mới giơ tay đập vào mặt con tró đen để phản đòn.
"Cờ hó đúng là loài động vật ngu không đỡ được!".
Bảo Linh rút ra kết luận trong khi theo dõi "cuộc chiến bại não" của hai em cờ hó giữa bãi cỏ sân bóng. Nãy giờ đang là thời gian nghỉ giữa tiết Thể dục nên nó ngồi vắt vẻo trên khán đài để tự kỉ, tự dưng hai em í xuất hiện làm trò mua vui cho nó.
"Nếu thằng điên đó ở đây thì sẽ cổ vũ cho bên nào nhở?", nó gãi cằm suy tư. Không biết có liên quan không nhưng mỗi lần nhìn thấy mấy con chờ ó là nó lại nhớ đến cái mặt dễ ghét của Quân. Thằng cha đó kết mấy em cờ hó không ai bằng.
Nó bật cái màn hình Samsung cùi bắp lên, mò vào mục "Inbox" chỉ để nhìn thấy ba ngày nay thằng điên đó không thèm nhắn cho nó một tin nào, để xin lỗi về chuyện hôm nọ trên sân thượng, hay ít ra là hỏi xem nó còn sống hay đã qua đời. Vì hắn biết nó vẫn làm đàn em cho CHG. Nó thì nghĩ mình dù hứa lèo, tiếp tục làm đàn em cho "bé mít ướt" kia nhưng cóc có lỗi gì nên cũng không thèm đi tìm hắn ta. Thành ra cứ như thể hai đứa nó nghỉ chơi nhau luôn rồi ấy.
Đồ bạn bè bội bạc, nhỏ nhen, ích kỉ!
Nó nhặt viên đá ném hai con chó điên dưới kia cho bõ ghét. Để rồi chúng ngơ ngác chạy đi và thấy Bảo Linh thì nhe răng ra cười đe dọa, nhìn nó bằng ánh mắt gian xảo, cờ hó đen sủa ầm lên những tiếng chói tai.
-Gâu gâu gâu...
-Gừ gừ gừ...
Nó nhìn ra xung quanh, thấy vài nhóm mấy đứa học cùng lớp đang nhìn mình bằng ánh mắt thương hại dành cho đứa trốn trại.
Thế là nó đành ngồi im không thèm đôi co với hai con chóa nữa, thành ra hai em í sủa mỏi miệng thì ngoáy mông bỏ đi. Nó lại chống cằm ngồi ngắm kiến bò tiếp.
Giờ Thể dục hôm nay Bảo Nhi nghỉ nên nó chán thế này đây.
-Diễn viên phim 18+ trở thành dân tự kỉ rồi!
Giọng một thằng con trai vang lên sau lưng nó, nghe vô cùng ngứa tai, đau não. Không cần nhìn Bảo Linh cũng biết là thằng điên nào rồi.
-18+ cái đầu mày ấy!- Nó làu bàu.
Tên "Nổ đại hiệp" kia lấy làm vui vẻ lắm, hình như chọc điên nó là thú vui tao nhã của gã thì phải. Nhảy lên ngồi trên thanh vịn của khán đài, đối diện chỗ nó ngồi, gã làm bộ mặt quan tâm, hỏi đểu nó:
-Bạn diễn của mày đâu rồi? Sao để mày cô đơn một mình thế này?
"Bạn diễn" cái búa á!!!
Vâng, từ hôm nhìn thấy nó và Quân trên sân thượng thì gã đã ưu ái xem hai đứa nó là bạn diễn phim "Siêu nhân heo" của nhau. Haizz...
-Mày có vẻ quan tâm đến nó nhỉ? Ôi, hay là...- Nó bỏ lửng câu nói, cười trong sáng nhìn gã, trong đầu là đủ thứ loại dầu ăn đang đua nhau nhảy múa.
Này thì Neptune, này thì Cái Lân, này thì Meizan, này thì Eliza, có thêm cả Sunlight, Mỹ Hảo... Rất nhiều nhà tài trợ cho hạnh phúc của hai bạn nhé! Mà nhà tài trợ nào cũng đáng tin cậy. Đời chắc không còn gì đẹp hơn!?!
"Cốp!"
Bảo Linh quên mất thằng cha đó thuộc thành phần bạo lực, thế là nó đang để trí tưởng tượng bay bổng trên "thiên đường tình yêu" của hai bạn trẻ ấy thì ăn một cú cốc vào đầu. Hic, làm "ông tơ bà nguyệt" cho người ta, đã không có đồng nào lại còn bị ăn đòn nữa. Cuộc đời đúng là bể khổ mà!
-Đồ cờ hó, có ngày tao sẽ giết mày chết!-Nó hậm hực xoa xoa cái đầu. Chắc từ bây giờ, ước mơ của nó sẽ là: tình yêu của hai bạn tên Quân không bao giờ có "happy ending".
-Ha ha ha... Anh sẽ đợi chú mày, về luyện đóng phim đi cho sinh lí tốt rồi mai mốt tới tìm anh!- Nổ đại hiệp cười đáp lại nó, còn gật gật đầu và giơ ngón tay cái làm dấu "like" một phát như đặt mọi hy vọng vào nó.
Thằng này cái đầu còn đen hơn nó nữa, Bảo Linh buồn bã nghĩ. Mà nhắc tới "đóng phim", nó lại nhớ ra chuyện xích mích giữa nó và thằng điên kia, chả biết giải quyết thế nào.
-Sao ủ rũ vậy? Đừng nói là bạn diễn của mày bỏ mày rồi nhá, tội nghiệp chưa kìa!!!
Thằng Nổ bệnh hoạn kia lại ném thêm cho nó một câu xoắn lên tận óc.
Nhưng không hiểu sao nó lại buột miệng trả lời:
-Đoán đúng rồi đó.
Nổ đại ca nhìn nó bằng ánh mắt ngạc nhiên, nhưng rồi sau đó lại làm như đồng cảm lắm, vừa xoay xoay cái iphone trên tay vèo vèo mà không sợ rớt vừa hỏi:
-Chuyện gì thế? Nói anh nghe đi, biết đâu anh giúp gì được cho chú!
Nó đưa mắt nhìn gã, cảm động suýt rớt nước miếng, à nhầm, nước mũi. Ừ thì thằng này có ngạo mạn và si đa thật nhưng nhìn cái mặt cũng đáng tin, thế là nó thở dài một cái, chán nản nói:
-Ba ngày rồi nó không thèm nhìn mặt tao. Rõ ràng người sai trước là nó mà...
-Nên mày cũng ứ nhìn mặt nó luôn?
-Thì dĩ nhiên!- Nó nhún vai.
-Thế nhỡ nó không xin lỗi trước thì mày định thế lào?
-Tao không biết, biết thì đã không ngồi đây tự kỉ!
-Tội nghiệp bé con!- Gã vỗ vỗ tay vào đầu nó mà cười khùng khục.
Chết tiệt, vui lắm hay sao mà cười? Nó nắm tay lại, định đấm cho gã một cú cho bõ ghét thì gã ngăn lại:
-Đừng nóng! Anh giỡn thôi mà, hề hề... Biết sao không? Con trai rất rộng lượng, bây giờ mày sang xin lỗi nó trước, nó sẽ bỏ qua thôi à!
Thằng này nói như thể là cha, à nhầm, là mẹ thiên hạ không bằng. Làm như con trai là loài sinh vật quảng đại, giàu tình cảm lắm í. Tởm quá đi mất! Mà bắt nó xin lỗi thằng kia á? Đừng hoang tưởng!
-Không!- Bảo Linh phẩy tay- Có chết anh cũng không xin lỗi trước! Nhục lắm!
-Mày điên, nhục cái gì chứ?- Thằng cha đó nện cái iphone vào đầu nó cái "cốp!" đau điếng.
Lại sao mọc giữa ban ngày, cái não thế là lủng một lỗ rồi chứ còn gì nữa. Nó gầm lên tức tối:
-Mày...
Nhưng như mọi lần, nó đạp lại thằng khốn đó thì lại hụt mất. Đúng là cuộc đời cay đắng.
Vào giờ học rồi mà ông thầy có thân hình giống Doraemon vẫn bận chém gió qua điện thoại với vợ hoặc bồ gì đó, để cho lớp tự quản, thế là 11 Toán chia làm hai phe. Phe con gái tụm lại buôn dưa lê bán dưa chuột luộc dưa hấu nấu dưa gang ầm ầm như cái chợ, phe con trai thì đứng quây thành một vòng tròn để chơi trò "đua xe đạp" -trò mà nếu thằng con trai nào không biết thì hẳn phải có "tuổi thơ dữ dội" lắm. Cái tên trò chơi là thế nhưng hầu như chả liên quan mấy đến cách chơi. Luật chơi như sau: Sẽ có hai thằng đứng giữa vòng, bọn đứng ngoài vòng sẽ chuyền bóng cho nhau làm sao không để cho hai thằng đó đụng được tới bóng. Kẻ nào làm một trong hai thằng ở trong vòng chạm tới bóng thì sẽ phải thay thế vị trí của thằng đó. Tóm lại là hai phe trong lớp đều có chuyện để làm, chỉ có mình Bảo Linh đứng thơ thẩn một mình. Không phải vì nó chưa tự kỉ xong, cũng chẳng phải vì nó không biết mình giới tính gì nên không biết về phe nào. Lí do rất đơn giản: nó vừa nhìn thấy một em lớp mười xinh ơi là xinh đi qua khán đài, thế là đứng nhìn theo đến mỏi cả cổ, lác cả mắt, chỉ thiếu điều mặt dày chạy đến xin số điện thoại làm quen. Ôi, người đâu mà đẹp thế không biết, thật tuyệt vời khi anh Bảo Linh đẹp trai được sinh ra trên cõi đời này, đứng đây và chiêm ngưỡng kiệt tác của tạo hóa~
Nó mải ngắm gái mà không hề biết rằng quả bóng mà đám con trai đang chơi đằng kia vì phẫn nộ với hành vi "không trong sáng lành mạnh" của nó mà bay vèo vèo đến.
Đùa đấy.
Nếu quả bóng đó có cảm xúc, nhất định sẽ ủng hộ lòng yêu cái đẹp của nó chứ không hành hung nó đâu. Chỉ có điều là quả bóng xinh xắn ấy bị một thằng đá ngu quá nên lạc đường bay ra chỗ "anh đẹp trai" nhà ta thôi.
"BỐP!!!"
Headshot.
Quả bóng trúng cờ mờ nờ ngay đầu Bảo Linh, tiễn những mơ mộng về gái đẹp của nó về nơi cuối trời.
Cũng may, lực không mạnh nên cái não bạc tỷ của nó không bị sứt mẻ gì. Chẳng do dự, nó đáp trả lại mấy thằng điên đang ngó mình kia bằng một cú sút bóng toàn lực.
"Binh!"
Tuy nhiên, lần này nó đá hơi bị ngu nên bóng không trúng đích mà bay ngược lên trời, tạo thành một đường vòng cung xinh đẹp và đáp xuống vũng nước mưa đọng ở một góc sân vận động, làm nước văng lên tung tóe mang theo bùn đất và các tạp chất tởm lợm bắn cả vào người mấy đứa con gái lớp khác đang ngồi ngắm cảnh và tự sướng gần đó.
Thế này thì chết thật rồi!
Nghĩ là vậy, nhưng theo tinh thần ga lăng, dám làm dám chịu của đàn ông, Bảo Linh chạy lại chỗ đó, vừa rối rít xin lỗi vừa cúi xuống phủi đất trên người một bạn gái. Chỉ có điều, bạn gái ấy mặc quần short ngắn nửa đùi, nước bẩn bắn hết lên đùi bạn ấy và Bảo Linh vì quá nhiệt tình nên quên mất chuyện tế nhị, hồn nhiên...vuốt đùi bạn ấy cho sạch.
Nó còn đang vuốt, bỗng thấy da gà bạn ấy nổi lên một loạt.
Chưa kịp hiểu vấn đề, nó đã bị đẩy một cái thật mạnh lùi ra đằng sau.
-Đồ biến thái! Đồ kinh tởm! Đồ...đồ bệnh hoạn! Đồ sàm sỡ, đồi bại, đồ #$%&*#%%&*&%%$+(+*&
Cả đám con gái tặng nó một tràng chửi rủa dài hơn thế kỉ. Hic.
Đám học sinh lớp nó được một phen cười bể bụng.
-Ha ha ha ha...
Nó tiu nghỉu vác cái mặt dày về lớp. Giờ thì nó đã hiểu tại sao hôm nọ anh đại ca cờ hó Hoàng Nguyên lại khóc rồi, vì trên đời không gì buồn hơn bị con gái chử.i rủa trong khi mình chỉ muốn tốt cho họ. Bảo Linh chỉ là muốn xin lỗi vì vô ý làm bẩn mấy bạn ấy thôi mà!!!
Đám con trai khả ố vẫn cười không dứt, thiếu điều muốn xe cứu thương của trại tâm thần đến hốt cả lũ.
-Cười cười cái đầu mấy người!- Nó quê độ nhưng vẫn mạnh mồm quát.
Hoàng Nguyên thấy con bé tội nghiệp quá bèn xoa đầu Bảo Linh, dịu giọng an ủi:
-Thôi nào cưng, đừng buồn nữa, anh mua kẹo cho!
Chả liên quan nhưng thằng này thù rất dai, bắt chước phong cách dỗ của Bảo Linh để chơi xỏ lại nó.
Nó nhìn thằng chả bằng ánh mắt dành cho cờ hó chính hiệu, nhưng trong mắt hắn thì trông bộ dạng nó buồn cười đến không chịu nổi. Hắn vừa ôm bụng cười vừa tiếp tục:
-Bé ngoan đừng có giận mà! Anh sẽ đi xử đám con gái dám sỉ nhục cưng!
-Này thì sỉ nhục này!
Nó nhặt quả bóng ném thẳng vào đầu thằng khốn ấy, nhưng...
Hoàng Nguyên né đi, nhường chỗ cho trái bóng sạch sẽ, đẹp đẽ đập thẳng vào mặt ông thầy đang đi tới.
Ông thầy bình thản vuốt mặt, nhẹ nhàng bảo các học sinh chăm ngoan của mình:
-KHÔNG LO HỌC HÀNH GÌ CẢ! CHẠY QUANH SÂN BA VÒNG CHO TÔI!!!
Thế đấy. Ai cũng biết thầy tức điên như thế nào, mượn lí do bọn học sinh ham chơi không lo luyện tập làm cái cớ để phạt bọn chúng.
Nhìn cái sân vận động to tổ bố, đám học sinh làm mặt đau khổ ngó nhau.
Cả đám cùng hướng về phía Bảo Linh định gào lên chử.i một trận, nhưng nó đã dùng biện pháp giả ngu, chạy vọt đi từ lúc nào, làm người học sinh gương mẫu dẫn đầu cho cuộc hành trình dạo quanh sân bóng.
___ "Bá Vương Học Đường" (author: Lulu Sorifun) đăng DUY NHẤT trên Zing Forum, KHÔNG CHO PHÉP copy sang web khác, mọi hình thức đạo fic, copy đi nơi khác... đều là VI PHẠM BẢN QUYỀN ___
Buổi chiều hôm ấy, có một lớp điên bị phạt chạy ba vòng, vừa chạy vừa chọc phá nhau, lúc nào ông thầy rời mắt đi nhìn chỗ khác là một số đứa ăn gian, chạy theo đường tắt băng qua giữa sân, số còn lại từ từ đi bộ.
-Ê bé con biến thái, chạy chậm thôi kẻo rớt tiền kìa!- Tên Hoàng Nguyên đã đuổi kịp Bảo Linh từ lúc nào, nói đểu nó, cái mặt rất phởn.
Thằng này lại muốn gây sự đây mà, thù dai khiếp!
-Im đi cờ hó! Không anh đấm phát chết bây giờ!- Nó giơ nắm đấm lên dọa. Hình như nó ngày càng nhiễm phong cách của Nổ đại hiệp thì phải, hở tí là cưa bom ào ào, mặc dù biết chắc đánh đấm chẳng hơn ai.
"Bép!!!"
Đấy, cái miệng hại cái thân, thằng cha Hoàng Nguyên vừa đập cho nó một cái vào đầu kìa! Còn phá ra cười nữa chứ, sao trên đời lắm người muốn đập nó để giải trí thế không biết.
-Cái đó gọi là "đã không ngầu mà còn khoái làm mầu"! Không có bản lĩnh thì an phận đi, đừng học đòi người lớn!
Gã Nổ đại hiệp thấy nó bị ăn đòn vô duyên thì sung sướng vô cùng, ném cho nó mấy câu dạy đời như trên, sau đó cười hềnh hệch muốn lệch quai hàm.
-Ai bảo anh mày đây không ngầu hả?
Bảo Linh hậm hực nói, đoạn cúi xuống tuột giày phang vào thằng đại ca đang hí hửng như bị tửng kia.
Thế là một cuộc chiến điên loạn xảy ra giữa nó và tên đại ca, theo phong cách không thể trẻ con hơn. Đứa này đập cho đứa kia một phát rồi bỏ chạy, đứa kia đuổi theo cầm giày đánh trả đứa này rồi chuồn mất, đi kèm với đó là những âm thanh rủa xả:
-Chết đi đồ đàn bà!
-Chết đi đồ biến thái!
Đám học sinh còn lại hăng hái cổ vũ, còn cá độ xem ai sẽ thắng. Vui nổ trời. Lâu rồi cái lớp ấy mới rộn ràng, nhí nhố như vậy.
/18
|