Lớp 11 Lý nằm hiên ngang ở dãy phòng tầng 1, gần cầu thang, vào giờ môn Lý của thầy chủ nhiệm bao giờ cũng rộ lên hoặc là tiếng cười he hé hề hệ, hoặc là tiếng quát ầm trời ầm đất.
-Bạn Tường Vy!
Ông thầy họ Thẩm gọi một nàng đứng dậy, lôi kiến thức cấp hai ra hỏi làm lũ học sinh đa phần giơ cái mặt ngu ra ngó nhau. Ông thầy này dạy môn Lý cừ nhất trường, luyện thi đại học phải nói là đỉnh của đỉnh, cho nên tính thầy hơi kì quái cũng không có gì lạ.
-Dạ...-Cô bạn tên Tường Vy lắp bắp chả nói được gì ra hồn, chân đạp đạp vào đứa bên cạnh.
-Hỏi như thế ông già nó còn không biết! -Ở bàn chót dãy ngoài cùng, Quang Tiến lẩm bẩm, đoạn lôi điện thoại ra mò opera để search google, không khéo thầy gọi thì khổ.
Mạnh Hùng ngồi cạnh Quang Tiến, tai thì dỏng lên để nghe cái giọng giảng bài như sắp khóc có một không hai của cô dạy Hóa lớp bên, tay cầm cái bút chì họe hình con cờ hó vào áo đứa con gái bàn trên.
-Cậu có thôi đi không? -Ái Quyên, tức nạn nhân bất hạnh quay xuống gắt nhẹ. Thằng cha này suốt ngày toàn vẽ bậy lên áo, sách vở và cả cặp của nàng, có khi còn viết lên mặt nàng rồi lấy gôm xóa. Đáng ghét.
Nhưng điều làm Quyên bực lúc này không phải vì Mạnh Hùng mà vì cái ghế bên cạnh nàng trống không. Quân chuồn giờ.
-Thằng Quân đâu rồi? -Mạnh Hùng cười nham nhở, mắt liếc quyển vở có hình Picachu của thằng bạn trên bàn Quyên, thầm ganh tỵ thằng Quân sướng ghê, chuồn học mà vẫn có người chép bài dùm.
-Đi chơi với bạn rồi! -Ái Quyên hơi xụ mặt nói. Trong đầu nàng lúc này là hình ảnh một cô bạn tóc vàng ngắn nhìn rất cá tính và cực giống Bảo Nhi lớp Toán. Cô bạn ấy còn có vẻ rất tự do tự tại. Hình như Quân và cô bạn đó rất thân nhau.
-Em này phải không? -Thành Trung ngồi bàn phía trên Quyên đưa cái điện thoại hiển thị một bức hình xuống cho nàng nhận dạng. Hồi nãy Quân có nhắn tin cho Trung, bảo "Đồ chơi của tao sắp bị phá hỏng rồi".
Cái ảnh làm Quyên gục mặt xuống bàn, suýt xịt máu mũi. Mạnh Hùng ngóc đầu lên xem, phát hiện đó là một em bikini siêu mong manh, liền phá ra cười.
-Ấy chết, nhầm! -Thành Trung gãi đầu cười trong sáng, đoạn vuốt cái màn hình vèo vèo để đến cái ảnh có tên "thangnghien.benhhoan".
-Đúng rồi! -Ái Quyên ló mắt nhìn qua khe hở giữa mười ngón tay đang che mặt, gật gật đầu-Cậu ấy là ai thế?
Trong lòng nàng trào lên một nỗi tò mò rất lớn, vì truớc giờ chưa thấy Quân thân với đứa con gái nào theo kiểu như vậy, kiểu như bạn bè lâu năm hiểu nhau lắm ấy. Còn nữa, Quyên bị đau chân mà Quân chả thèm quan tâm, chả giống hắn tẹo nào.
RẦM!
Tiếng đập bàn của "cụ Thẩm" (theo cách gọi ông thầy của Wolf) vang lên làm chiếc điện thoại rơi khỏi tay Quyên, rớt cái cốp xuống mặt bàn.
-Học hành thế đó hả? Bước ra ngoài cho mình! -Cụ quát lớn.
Hai đứa con gái nãy bị hỏi bài sợ sệt lủi thủi bước ra ngoài, lòng tự thẩm à nhầm tự nhủ sáng nay thầy bị vợ cắt phần ăn sáng làm cái chắc.
-Tổ một!-Thầy lại quát lên-Đứng dậy!
Tổ một chính là cái tổ trời đánh không chết mà Wolf và Aí Quyên đóng đô. Một tuần mà cụ Thẩm không phàn nàn về cái tổ này thì không chịu được, mặc dù đây là đầu tàu của lớp.
-Bạn dám...-Mặt thầy tái đi, miệng cười méo xệch vì cái điện thoại Quyên cầm bị bắt được, trên đó là một đoạn video kinh hoàng down trên mạng về.
--------
Phía trên cầu thang, lớp 11 Toán đang trong giờ Văn. Ông thầy già tóc muối tiêu đeo cặp kính chếch xuống mũi say sưa giảng mặc cho đám học sinh đứa thì gục đầu xuống bàn ngủ, đứa thì chơi caro. Bởi vì bản thân thầy biết rõ tụi dân khối A cày Toán Lý Hóa Sinh như trâu thời gian đâu mà Văn với chả vẽ?
Bảo Nhi tỉnh dậy sau mấy giấc mơ ngắn ngủi về mấy con qủy xách dao rượt, bỗng nhiên thấy thèm thuốc ghê gớm. Lục lọi trong cặp không còn điếu nào, cô nàng đứng dậy xin ra ngoài.
-Con Nhi đi đâu vậy? -Hữu Phong khều Bảo Hoàng hỏi.
-Chắc mua thuốc chứ gì? -Bảo Hoàng chỉ nhìn sơ qua là biết ngay, hắn liếc mắt nhìn cái bàn trống phía sau, hỏi thằng bạn-Mày nói hồi nãy con bé cận lòi dám độp mày vì thằng Quân hả?
--------
Sân trường giờ này vắng teo khiến Bảo Nhi thấy cảm giác cô đơn vô tình thoáng qua. Cô nàng vừa vaò WC rửa mặt cho tỉnh hẳn, tối qua chả ngủ được tí nào vì sự ám ảnh đáng nguyền rủa của bà chị hoang đàng, sáng nay cô mới làm được vài giấc trên lớp. Mệt mỏi thật! Đôi khi cô thấy mình giống như một con ma vật vờ, không biết sống để làm cái quái gì nữa.
Cánh cổng phụ màu đỏ đóng im ỉm, Bảo Nhi thở hắt ra một cái, định phóc lên tường trèo ra ngoài thì từ cái nhà giữ xe gần đó vang lên một giọng đùa quen thuộc:
-Lộ hàng đó cưng!
Khỏi cần nhìn cô cũng biết ai vừa phát ngôn rồi. Vẫn giữ vẻ bình thản đến lạnh lùng, Bảo Nhi liếc nhìn hai kẻ đang ngồi chễm chệ đánh cờ tướng trên cái bàn nhỏ trong nhà xe, bên cạnh là một bình trà đã cũ và một chú cún ngồi cổ vũ.
Đó là Quân, đang chơi cờ với ông giữ xe quanh năm đội cái nón đen sì, có bộ râu quái quái dưới cằm.
-Mi định trèo tường hả con? Tau méc thầy giám thị đó! -Cha giữ xe nhấp một ngụm trà, cười khà khà nói với cô nàng, đoạn giục Quân đánh tiếp ván cờ đang gay cấn.
Đánh cờ và chém gió với ông già trạc ngoại ngũ tuần này là một trong những thói quen của Quân. Hắn không chịu được cảm giác ngồi một mình cho nên là kẻ chuyên giao du với đủ loại người. Và sẽ chẳng nhiều đứa học sinh trong ngôi trường này ngạc nhiên vì thấy hắn ghi số xe dùm lão già tên Trường này hay ...bán xôi cùng với dì nào đó ngoài cổng trường. Bảo Nhi quen biết Quân đã năm năm nhưng chả hiểu lắm về con người hắn. Hình như ai hắn cũng kết thân được thì phải, đếch biết hắn nghĩ gì nữa.
-Vậy bác mở cửa dùm cháu đi! -Bảo Nhi tiến lại chỗ "đôi bạn tâm giao", nói với cha giữ xe, mắt liếc Quân cảnh giác.
-Bác ơi, cô Hằng ra tìm kìa! -Quân bỗng chỉ ra phía xa, vừa đập vai lão giữ xe vừa hồ hơỉ nói.
Vừa nghe đến tên cô Hằng, "thánh nữ" trong lòng mình, lão Trường liền hớn hở đứng dậy, cười tí tởn chạy ra chỗ đó. Khổ thân, lão để ý cô mấy năm nay rồi.
Bảo Nhi hơi ngạc nhiên nhìn theo bóng lão, đang định tìm chìa khóa thì bị một đống tàn thuốc ở đâu đổ ập vào đầu. Đám bụi tàn vương khắp tóc tai, quần áo khiến Bảo Nhi vừa ho khù khụ vừa phủi.
-Ố ồ, xin lỗi nhá!-Quân đặt cái gạt tàn hình con chim của lão Trường trở lại trên bàn, cười ngây ngô-Tớ cứ tưởng đó là cái thùng rác!
Bảo Nhi tức điên sau một thoáng sững người.
"Thằng khốn đó dám đổ tàn thuốc lên đầu mình!"
"Tớ cứ tưởng đó là cái thùng rác! ", câu này giờ mới thấm vào đầu cô nàng, ngân dài ra như một hồi chuông báo động.
Chả hiểu sao Bảo Nhi thấy người mình run lên, cái cảm giác khó chịu ngày một lớn dần nhưng cô không biết phản ứng thế nào.
Ít nhất cũng phải cho hắn ta một cái tát!
-Bẩn hết rồi, có cần tớ rửa dùm không? -Quân đứng dậy, cầm tách trà nóng trong tay, đưa lên ngang đầu Bảo Nhi, nụ cười muốn-ăn-đòn vẫn thế.
Bảo Nhi không nói gì, chỉ quay lưng bỏ đi, lạnh lùng đến đáng ghét.
-Vui chứ hả? -Quân ngồi lại xuống bàn, cười nham nhở vuốt tóc con cờ hó-Chú mày biết không, tao ghét nhất đứa nào phá hỏng đồ chơi của tao đấy!
Con cờ hó nhảy lên, quẫy đuôi hưởng ứng, như thể muốn nói rằng: "Em cũng nghĩ thế bác ạ!"
-Mày có muốn gặp đồ chơi của tao không?
Lúc này, lão giữ xe đã quay lại, mặt buồn xo, ngồi phịch xuống càu nhàu:
-Mi "chơi" tau hoài rứa con? Ả lao công chứ có phải cô Hằng mô!
(Mày chơi tao hoài thế con? Mụ lao công chứ có phải cô Hằng đâu! )
-Vậy ạ? Cháu xin lỗi! -Quân cười hiền lành-Cháu nhìn nhầm ạ. Mà thôi, còn nhiều dịp nữa mà bác!
-Tau sắp đi khỏi đây rồi, không làm ở đây nữa mô. -Lão lại uống trà, mắt nhìn xa xăm nói.
Quân hơi ngạc nhiên, cái lão này đang yên đang lành lại muốn cái đ** gì vậy? Hừm, lão đi rồi ai chơi cờ nói chuyện thời sự với hắn nữa đây? Đời người đúng là không có bữa tiệc nào không tàn.
-Đi đâu ạ?
-Về quê. -Lão nhún vai, đoạn nghiêm mặt nhìn hắn, nói như kiểu dặn dò-Mi đừng ham chơi nữa con ạ, lo học hành đi! À, mà con bé mô rồi?
--------
Rầm!
Bảo Nhi đấm một phát vào cánh cửa toilet nữ, cố kìm lại cơn tức giận đang trào lên. Đôi mắt cô nàng ánh lên những tia bực bội. Mùi tàn thuốc vẫn vất vưởng trong không gian, như thể muốn trêu ngươi, chế giễu.
"Khốn kiếp! Dám nói mình là cái thùng rác! "
Bọn con gái đang nói nói cười cười trong đó chợt im lặng khi Bảo Nhi bước vào. Có vẻ như sự tức giận của cô nàng đã bị một số đứa nhìn thấy.
-Eò, sao trông mặt thảm hại vậy cưng? -Một ả đàn chị học khối trên, tên Thảo My đang bôi son
vào cặp môi bóng nhẫy, cười khẩy hỏi cô nàng.
Bảo Nhi không nói gì, lặng lét mở vòi nước, vốc nước lên rửa mặt. Cảm giác này không dễ chịu mấy nhưng mùi thuốc đã tản bớt phần nào.
Thảo My mỉm cười nhìn cô bé trong gương, đoạn quay samg nháy mắt với những đứa con gái đứng gần đó vừa make-up xong.
Chẳng chần chừ thêm giây phút nào, chúng sấn đến, nắm lấy đầu Bảo Nhi dìm xuống bồn nước, vặn vòi hết cỡ.
-Để mấy chị rửa giúp cưng nhé!
"Reng...reng!"
Tiếng chuông báo giờ tan học vamg lên nghe cứ như tiếng rống của con zombie bị xé tan tành, hùa theo đó là tiếng vài lớp học ré lên sung sướng mặt kệ cái mặt xụ xuống tức thiếu điều trào cơm phun cháo của thầy cô. Vài vệt nắng nhảy qua cửa sổ, kiêu hãnh nhuộm vàng bức tường nhợt nhạt như thể muốn đánh dấu nơi dừng chân của cuộc du ngoạn. Đâu đó ngoài kia, tiếng gót giày nện xuống sân lạch bà lạch bạch như tiếng con hà mã lên bờ, trộn lẫn vào cái nắng lì đòn và đểu cáng đầu tháng ba.
Bật màn hình cái iphone lên lần thứ mười bốn rồi lại chán nản cho vào túi vì không có cuộc gọi nào từ cái tên quen thuộc, Quân tự hỏi có phải cái điện thoại của mình bị yếu sinh lý nên mất khả năng liên lạc với cuộc sống không. Hắn thấy khó chịu trong người từ nãy giờ mặc dù vừa làm mấy trò vui, chỉ muốn giải tỏa cho hết nhưng không biết phải làm thế nào.
"Èo, cái não mình bị hấp diêm cờ mờ nờ rờ, chả bình thường tí nào cả. Hay là do chơi zombie với cả bi-a nhiều quá nhỉ? "
Hắn đang thắc mắc thì cái mặt nhe nhởn của Thành Trung bất ngờ lò ra từ cái lớp gần đó, thằng này chất vấn:
-Mày chết ở cái chỗ đé.o nào vậy? Làm cái vẹo gì mà lơ ngơ như con cầy tơ thế?
Thằng điên này lại chơi cái trò phán đoán cảm xúc chết tiệt của nó đây mà, Quân chả buồn quan tâm vì Thành Trung đoán chục lần đúng hết 9...trừ 8 lần rồi.
-Cầy tơ cái đầu mày! Cụ Thẩm cho ăn đạn nhiều qúa nên mờ mắt rồi hả?
Quân đoán bừa ai dè đúng thật. Thành Trung cười khổ sở, nhớ lại hai tiết học bị đuổi ra đứng ngoài cửa ngắm muỗi và một suất mời phụ huynh. Hắn nghĩ mãi mà không ra tại sao cụ Thẩm cứ chém gió với ông bà già mặt chai như đá tảng đại bác bắn không thủng của hắn hoài mà không biết mệt, cứ gửi giấy mời. Mà nghĩ tới ông bà già làm hắn đâm chán, không biết nên qua nhà ai ăn vạ. Qua nhà ông già thì ổng bận đi "làm" rồi, theo cả nghĩa đen lẫn bóng, chỉ có mình mụ vợ ghẻ của ông ở nhà chăm con mèo xấu xí, mỗi lần thấy Trung tới là cười hiền như nhà sắp hết tiền. Còn bà già? Hắn ghét cái mặt ủ dột của bả lắm. Bả cứ ca thán chuyện bả ghê tởm cuộc sống nửa vời như thế này, rằng bà muốn bù đắp hay làm cái đé.o gì đại loại thế cho thằng con chết tiệt nào đó của bả. Vậy mà bả vẫn đ.ú tiếp với mái ấm mới của riêng mình, buồn cười.
-Mặt ngu vã.i!-Quân thấy thằng bạn bỗng dưng đăm đăm chiêu chiêu như mất người iêu thì lắc đầu vẻ tội nghiệp, vỗ vai Thành Trung nói-Đi về nhà tao làm phát đi!
Thành Trung giờ mới dứt ra khỏi những ý nghĩ mà hắn tự cho là kinh tởm, cười đá lai Quân, chỉ có Quân mới hiểu hắn:
-Đồ chơi của mày sao rồi? Dẫn nó theo cho vui đi!
-Đúng đó! -Quang Tiến từ đâu phóng ra, cười hưởng ứng-Để xem nó có gì hay ho...
"...mà mày khó dứt ra thế! ", Tiến nuốt cái ực đoạn còn lại của câu nói xuống dạ dày vì không muốn bạn bè mình "lớn nhanh". Với hắn, bạn bè là những gì quan trọng nhất, không gì thay thế được và cũng đừng hòng ai phá được, nhất là đám con gái rắc rối kia.
Quân ngó bâng quơ lên trần nhà, chắp hai tay ra sau gáy, thở dài như người lớn rồi hỏi hai thằng:
-Đồ chơi sắp hỏng rồi, nên vứt đi hay sửa lại?
Tự nhiên muốn lôi cái điện thoại ra ném một phát cho đi tong, đó là điều mà Quân đang nghĩ bây giờ. Game là đồ cố chấp, tới giờ vẫn không chịu gọi.
-Hỏng cho hỏng đứt luôn, sửa làm đé.o gì? -Quang Tiến nói ngay, và lại cố không phun ra câu sến rền rằng: "Vứt đi trước khi quá muộn mày ạ!"
Mày trẻ con quá, biết không hả? Mày nghĩ tất cả chỉ là trò chơi, nhưng chúng ta lại cũng chính là những con "sex toy", à nhầm, những con cờ trong trò chơi ấy. Đời mà, không ai làm chủ được số phận, biết không hả?
Trái với Tiến, Thành Trung vuốt cằm, gật gù cái đầu như thể tìm ra triết lý sống tới nơi rồi. Triết lý đó là:
-Sửa không được rồi hẵng phá đi, mà đã phá thì phải phá nát rồi mới vứt, okay?
---------
Quân chống cằm nhìn đứa con gái, à không, thằng con gái đang ngồi dựa tường ngủ ngon lành như thể vừa chích thuốc xong trước mặt mình. Trông nó ngủ tự do và thoải mái kinh khủng, làm như thể cái tường bê tông cứng đờ kia là chăn êm nệm ấm không bằng. Đúng là kì quặc, bảo ngồi đây tự kỷ để suy nghĩ mà làm thế đé.o nào lại bò ra ngủ như lợn, đồ điên!
Nhưng mà chả hiểu vì cái vẹo gì mà Quân không thấy khó chịu như hồi nãy nữa. Đã bảo mà, Game là một món đồ chơi giá trị.
Nghĩ ra một trò quái qủy, Quân rời khỏi sân thượng và quay lại không lâu sau với một người bạn đặc biệt.
...
Bảo Linh còn đang "phiêu điêu trong miền cực lạc", mơ trở thành siêu nhân gao đi đánh nhau với quái thú thì tỉnh hẳn khi cảm thấy nóng nóng và buồn buồn ở trên má. Nó từ từ mở mắt ra và suýt ngả ngửa khi phát hiện một con cờ hó đang liếm mặt mình ân cần hết nói.
Chẳng cần suy nghĩ, nó vung tay tát vào mặt con cờ hó đáng chết, định bụng sẽ đập cho một trận nhưng con đờ ót đã được kẻ nào đó di chuyển đi chỗ khác, làm cái bánh đòn nó ban tặng hụt mất.
-Muốn chết không thằng điên? -Bảo Linh nhìn thằng cha đang ôm con dog cười vật vã mà hỏi, chỉ ước có sức mạnh như anh Gao đỏ để bay vào cho hắn một đấm nghẻo luôn.
Trên đời này nó ghét nhất con cờ hó, thế nên Quân luôn đem những trò liên quan đến cờ hó để chọc điên nó. Bạn bè phải thế mới tốt.
-Xem này, đẹp chứ hả? -Quân vẫn chưa chịu thôi, huơ huơ cái điện thoại trước mắt nó một cách dễ ghét. Trên màn hình là bức ảnh chụp con cờ hó và sự nghiệp cao cả là liếm má một con điên, à nhầm, một anh-đẹp-trai là Bảo Linh.
-Đồ bệnh! -Nó kết luận chí lí, bị chọc đến chai rồi nên cũng không quá shock, có khi không bị chọc mấy trò như thế này mới shock ấy.
-Nếu có giải Nobel hòa bình về độ điên, tớ sẽ lấy cái danh dự to bự của mình ra mà thề rằng cậu sẽ là người giành giải trước tiên! -Bảo Linh buột miệng nói tiếp, mắt nhìn Quân thông cảm đểu.
Mà có khi còn đoạt giải về tốc độ thay đổi cảm xúc ấy chứ,hắn mới ra vẻ giận dỗi, ta đây chảnh vô đối thế mà giờ đã điên hóa trở lại rồi. Không biết tiếp theo sẽ là gì đây, qủa thực là nó hết hiểu thằng này rồi.
-Qúa khen!-Quân vẫn ngồi cười như uống thuốc bổ liều cao, coi bộ sung sướng lắm.
-Cười đi! Cười đến chết luôn đi! Anh về! - Bảo Linh phẩy tay nói bằng giọng cực kì nguy hiểm.
Quân chả buồn ngăn cản, nhại giọng nó mà rằng:
-Về đi! Về cho khuất mắt anh!
Khốn nạn.
Bảo Linh ôm cục sĩ diện hảo to bằng cái chảo định về luôn nhưng dội lui ngay khi nhớ ra mình không có chìa khóa. Đời cay đắng thế, hèn gì thằng cha này hùng hồn đuổi nó về.
-Tóm lại là MUỐN CÁI QUÁI GÌ HẢ?
Tiếng hét của nó làm những con chim đang nhởn nhơ chém gió trên ngọn cây giật bắn mình bay mất.
Trái với vẻ muốn giết cả người lẫn chó của nó, Quân chỉ cười rất ngây thơ, nắm tay áo nó giựt giựt:
-Về nhà tớ chơi!
Thế đấy.
-------
Bảo Nhi chậm rãi bước ra khỏi phòng y tế, trên gương mặt và hai tay còn lưu lại những miếng băng nhỏ, che đậy hậu quả của vụ giằng co trog toilet. Mấy con mụ điệu đà đó to gan qúa mà, dám ra tay với cả thành viên CHG nổi tiếng trong trường đấy. Bảo Nhi bị bầm dập một phen, không phải vì đánh không lại, nhưng vì cô đang chán, muốn ăn đòn, một lí do khác là muốn xử mấy con mụ đó phải tốn sức lắm, chi bằng chịu đựng một tí rồi sẽ qua. Hơn nữa cô không thích đánh con gái, hèn lắm. Nhưng mà tóm lại, đó không phải lí do chính.
Bảo Nhi đang chìm vào một sự bức bối không thể hiểu được, cứ như bị ném mạnh xuống hồ mà không thể ngoi lên. Kinh khủng.
"Có muốn biết ai cho phép chị chăm sóc cưng không? ", giọng nói của tay đàn chị hồi nãy còn vang vọng, cái vẻ ỏng ẹo làm Nhi phát ớn.
Lúc đó, Bảo Nhi chỉ im lặng nhìn ả, như kiếm tìm một câu trả lời đúng đắn, dù đáp án đã rõ rành rành trong đầu cô rồi.
"Nhớ cho kĩ nhe cưng, an phận làm một đứa em tốt đi! "
Câu nói đó làm Bảo Nhi cười không thành tiếng.
-Người đẹp, ai nỡ làm cậu ra thế? -Hải Lâm xuất hiện từ phía sau gốc cây bàng gần đó, buông một câu đầy cảm thông với giọng ngọt ngào.
Bảo Nhi đứng khựng lại, vẻ lạnh lùng lập tức trở về như một bức tường phòng vệ cố hữu. Vì cô nàng tóc đỏ đẹp hoang dại đến mức con gái cũng phải nao lòng kia luôn là kẻ nguy hiểm số một, nguy hiểm hơn cả cặp đôi nổi tiếng máu lạnh Cold-Blooded.
Cái cảm giác ám ảnh về ngày đầu tiên đến học ở đây lại hiện về trong Bảo Nhi, rõ ràng đến đáng sợ.
-Khổ thân người đẹp! -Cánh tay trắng nõn vòng qua vai Bảo Nhi, mùi hương mê hoặc nửa thanh cao, nửa dễ chịu bủa vây cô trong phút chốc rồi tan nhanh, giọng nói trong trẻo của Hải Lâm đã sát bên tai, gương mặt đẹp không tì vết cũng gần kề.
Trong giây lát, Bảo Nhi đã tưởng rằng mình đang đứng gần một thiên thần trog sáng. Đôi mắt ngây ngô đẹp đến nỗi đánh bật mọi quan điểm của cô về cái đẹp.
Tin được không? Đôi mắt này chưa từng vương vấn tội lỗi hay sự cảm thông khi nhìn chằm chằm vào thân thể yếu ớt của cô bạn nằm trên nền đất, chiếc áo trắng vương đầy máu bị xé toạc- hậu quả của một vụ bạo hành học đường một năm trước. Hải Lâm đã khẽ ngồi xuống bên nạn nhân tội nghiệp, giọng nói nhẹ nhàng đến gai người:
-Người đẹp, được quan tâm như thế này là một diễm phúc đấy. Bị tơi tả một lần hay hơn là sống tẻ nhạt mãi, phải không?
Ánh đèn flash lóe sáng từ chiếc điện thoại trên tay Hải Lâm, giữ trọn lại hình ảnh nhục nhã của cô gái nằm đó.
Trở về hiện tại, Bảo Nhi hất mạnh cánh tay lành lạnh trên vai mình, bỏ đi.
-Ồ, lạnh lùng quá!-Hải Lâm ug tăng chạy theo, đứng chắn trước mặt cô nàng, ánh mắt ngây ngô giờ đã chuyển sang sắc sảo, nụ cười ma mãnh cũng theo đó kéo tới-Người đẹp, vẻ lạnh lùng rất thu hút nhưng không có tác dụng với một số người đâu!
Con quỷ đội lốt người này đang nói cái gì vậy?
-Tránh ra!-Bảo Nhi vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng dù trong mắt bùng lên sự căm ghét.
Hải Lâm nhướn mày, nụ cười càng tươi hơn, cô nàng nhảy sang phải một bước như tránh đường, không quên ném một câu như bâng quơ:
-Muốn thắng đối phương, phải nắm được điểm yếu.
Bảo Nhi vẫn bước đều, vờ như không nghe thấy. Cô gái tóc đỏ cũng không đuổi theo nữa, nói trong sự thích thú:
-Điểm yếu của bà chị người đẹp chính là người đẹp đấy!
-Bạn Tường Vy!
Ông thầy họ Thẩm gọi một nàng đứng dậy, lôi kiến thức cấp hai ra hỏi làm lũ học sinh đa phần giơ cái mặt ngu ra ngó nhau. Ông thầy này dạy môn Lý cừ nhất trường, luyện thi đại học phải nói là đỉnh của đỉnh, cho nên tính thầy hơi kì quái cũng không có gì lạ.
-Dạ...-Cô bạn tên Tường Vy lắp bắp chả nói được gì ra hồn, chân đạp đạp vào đứa bên cạnh.
-Hỏi như thế ông già nó còn không biết! -Ở bàn chót dãy ngoài cùng, Quang Tiến lẩm bẩm, đoạn lôi điện thoại ra mò opera để search google, không khéo thầy gọi thì khổ.
Mạnh Hùng ngồi cạnh Quang Tiến, tai thì dỏng lên để nghe cái giọng giảng bài như sắp khóc có một không hai của cô dạy Hóa lớp bên, tay cầm cái bút chì họe hình con cờ hó vào áo đứa con gái bàn trên.
-Cậu có thôi đi không? -Ái Quyên, tức nạn nhân bất hạnh quay xuống gắt nhẹ. Thằng cha này suốt ngày toàn vẽ bậy lên áo, sách vở và cả cặp của nàng, có khi còn viết lên mặt nàng rồi lấy gôm xóa. Đáng ghét.
Nhưng điều làm Quyên bực lúc này không phải vì Mạnh Hùng mà vì cái ghế bên cạnh nàng trống không. Quân chuồn giờ.
-Thằng Quân đâu rồi? -Mạnh Hùng cười nham nhở, mắt liếc quyển vở có hình Picachu của thằng bạn trên bàn Quyên, thầm ganh tỵ thằng Quân sướng ghê, chuồn học mà vẫn có người chép bài dùm.
-Đi chơi với bạn rồi! -Ái Quyên hơi xụ mặt nói. Trong đầu nàng lúc này là hình ảnh một cô bạn tóc vàng ngắn nhìn rất cá tính và cực giống Bảo Nhi lớp Toán. Cô bạn ấy còn có vẻ rất tự do tự tại. Hình như Quân và cô bạn đó rất thân nhau.
-Em này phải không? -Thành Trung ngồi bàn phía trên Quyên đưa cái điện thoại hiển thị một bức hình xuống cho nàng nhận dạng. Hồi nãy Quân có nhắn tin cho Trung, bảo "Đồ chơi của tao sắp bị phá hỏng rồi".
Cái ảnh làm Quyên gục mặt xuống bàn, suýt xịt máu mũi. Mạnh Hùng ngóc đầu lên xem, phát hiện đó là một em bikini siêu mong manh, liền phá ra cười.
-Ấy chết, nhầm! -Thành Trung gãi đầu cười trong sáng, đoạn vuốt cái màn hình vèo vèo để đến cái ảnh có tên "thangnghien.benhhoan".
-Đúng rồi! -Ái Quyên ló mắt nhìn qua khe hở giữa mười ngón tay đang che mặt, gật gật đầu-Cậu ấy là ai thế?
Trong lòng nàng trào lên một nỗi tò mò rất lớn, vì truớc giờ chưa thấy Quân thân với đứa con gái nào theo kiểu như vậy, kiểu như bạn bè lâu năm hiểu nhau lắm ấy. Còn nữa, Quyên bị đau chân mà Quân chả thèm quan tâm, chả giống hắn tẹo nào.
RẦM!
Tiếng đập bàn của "cụ Thẩm" (theo cách gọi ông thầy của Wolf) vang lên làm chiếc điện thoại rơi khỏi tay Quyên, rớt cái cốp xuống mặt bàn.
-Học hành thế đó hả? Bước ra ngoài cho mình! -Cụ quát lớn.
Hai đứa con gái nãy bị hỏi bài sợ sệt lủi thủi bước ra ngoài, lòng tự thẩm à nhầm tự nhủ sáng nay thầy bị vợ cắt phần ăn sáng làm cái chắc.
-Tổ một!-Thầy lại quát lên-Đứng dậy!
Tổ một chính là cái tổ trời đánh không chết mà Wolf và Aí Quyên đóng đô. Một tuần mà cụ Thẩm không phàn nàn về cái tổ này thì không chịu được, mặc dù đây là đầu tàu của lớp.
-Bạn dám...-Mặt thầy tái đi, miệng cười méo xệch vì cái điện thoại Quyên cầm bị bắt được, trên đó là một đoạn video kinh hoàng down trên mạng về.
--------
Phía trên cầu thang, lớp 11 Toán đang trong giờ Văn. Ông thầy già tóc muối tiêu đeo cặp kính chếch xuống mũi say sưa giảng mặc cho đám học sinh đứa thì gục đầu xuống bàn ngủ, đứa thì chơi caro. Bởi vì bản thân thầy biết rõ tụi dân khối A cày Toán Lý Hóa Sinh như trâu thời gian đâu mà Văn với chả vẽ?
Bảo Nhi tỉnh dậy sau mấy giấc mơ ngắn ngủi về mấy con qủy xách dao rượt, bỗng nhiên thấy thèm thuốc ghê gớm. Lục lọi trong cặp không còn điếu nào, cô nàng đứng dậy xin ra ngoài.
-Con Nhi đi đâu vậy? -Hữu Phong khều Bảo Hoàng hỏi.
-Chắc mua thuốc chứ gì? -Bảo Hoàng chỉ nhìn sơ qua là biết ngay, hắn liếc mắt nhìn cái bàn trống phía sau, hỏi thằng bạn-Mày nói hồi nãy con bé cận lòi dám độp mày vì thằng Quân hả?
--------
Sân trường giờ này vắng teo khiến Bảo Nhi thấy cảm giác cô đơn vô tình thoáng qua. Cô nàng vừa vaò WC rửa mặt cho tỉnh hẳn, tối qua chả ngủ được tí nào vì sự ám ảnh đáng nguyền rủa của bà chị hoang đàng, sáng nay cô mới làm được vài giấc trên lớp. Mệt mỏi thật! Đôi khi cô thấy mình giống như một con ma vật vờ, không biết sống để làm cái quái gì nữa.
Cánh cổng phụ màu đỏ đóng im ỉm, Bảo Nhi thở hắt ra một cái, định phóc lên tường trèo ra ngoài thì từ cái nhà giữ xe gần đó vang lên một giọng đùa quen thuộc:
-Lộ hàng đó cưng!
Khỏi cần nhìn cô cũng biết ai vừa phát ngôn rồi. Vẫn giữ vẻ bình thản đến lạnh lùng, Bảo Nhi liếc nhìn hai kẻ đang ngồi chễm chệ đánh cờ tướng trên cái bàn nhỏ trong nhà xe, bên cạnh là một bình trà đã cũ và một chú cún ngồi cổ vũ.
Đó là Quân, đang chơi cờ với ông giữ xe quanh năm đội cái nón đen sì, có bộ râu quái quái dưới cằm.
-Mi định trèo tường hả con? Tau méc thầy giám thị đó! -Cha giữ xe nhấp một ngụm trà, cười khà khà nói với cô nàng, đoạn giục Quân đánh tiếp ván cờ đang gay cấn.
Đánh cờ và chém gió với ông già trạc ngoại ngũ tuần này là một trong những thói quen của Quân. Hắn không chịu được cảm giác ngồi một mình cho nên là kẻ chuyên giao du với đủ loại người. Và sẽ chẳng nhiều đứa học sinh trong ngôi trường này ngạc nhiên vì thấy hắn ghi số xe dùm lão già tên Trường này hay ...bán xôi cùng với dì nào đó ngoài cổng trường. Bảo Nhi quen biết Quân đã năm năm nhưng chả hiểu lắm về con người hắn. Hình như ai hắn cũng kết thân được thì phải, đếch biết hắn nghĩ gì nữa.
-Vậy bác mở cửa dùm cháu đi! -Bảo Nhi tiến lại chỗ "đôi bạn tâm giao", nói với cha giữ xe, mắt liếc Quân cảnh giác.
-Bác ơi, cô Hằng ra tìm kìa! -Quân bỗng chỉ ra phía xa, vừa đập vai lão giữ xe vừa hồ hơỉ nói.
Vừa nghe đến tên cô Hằng, "thánh nữ" trong lòng mình, lão Trường liền hớn hở đứng dậy, cười tí tởn chạy ra chỗ đó. Khổ thân, lão để ý cô mấy năm nay rồi.
Bảo Nhi hơi ngạc nhiên nhìn theo bóng lão, đang định tìm chìa khóa thì bị một đống tàn thuốc ở đâu đổ ập vào đầu. Đám bụi tàn vương khắp tóc tai, quần áo khiến Bảo Nhi vừa ho khù khụ vừa phủi.
-Ố ồ, xin lỗi nhá!-Quân đặt cái gạt tàn hình con chim của lão Trường trở lại trên bàn, cười ngây ngô-Tớ cứ tưởng đó là cái thùng rác!
Bảo Nhi tức điên sau một thoáng sững người.
"Thằng khốn đó dám đổ tàn thuốc lên đầu mình!"
"Tớ cứ tưởng đó là cái thùng rác! ", câu này giờ mới thấm vào đầu cô nàng, ngân dài ra như một hồi chuông báo động.
Chả hiểu sao Bảo Nhi thấy người mình run lên, cái cảm giác khó chịu ngày một lớn dần nhưng cô không biết phản ứng thế nào.
Ít nhất cũng phải cho hắn ta một cái tát!
-Bẩn hết rồi, có cần tớ rửa dùm không? -Quân đứng dậy, cầm tách trà nóng trong tay, đưa lên ngang đầu Bảo Nhi, nụ cười muốn-ăn-đòn vẫn thế.
Bảo Nhi không nói gì, chỉ quay lưng bỏ đi, lạnh lùng đến đáng ghét.
-Vui chứ hả? -Quân ngồi lại xuống bàn, cười nham nhở vuốt tóc con cờ hó-Chú mày biết không, tao ghét nhất đứa nào phá hỏng đồ chơi của tao đấy!
Con cờ hó nhảy lên, quẫy đuôi hưởng ứng, như thể muốn nói rằng: "Em cũng nghĩ thế bác ạ!"
-Mày có muốn gặp đồ chơi của tao không?
Lúc này, lão giữ xe đã quay lại, mặt buồn xo, ngồi phịch xuống càu nhàu:
-Mi "chơi" tau hoài rứa con? Ả lao công chứ có phải cô Hằng mô!
(Mày chơi tao hoài thế con? Mụ lao công chứ có phải cô Hằng đâu! )
-Vậy ạ? Cháu xin lỗi! -Quân cười hiền lành-Cháu nhìn nhầm ạ. Mà thôi, còn nhiều dịp nữa mà bác!
-Tau sắp đi khỏi đây rồi, không làm ở đây nữa mô. -Lão lại uống trà, mắt nhìn xa xăm nói.
Quân hơi ngạc nhiên, cái lão này đang yên đang lành lại muốn cái đ** gì vậy? Hừm, lão đi rồi ai chơi cờ nói chuyện thời sự với hắn nữa đây? Đời người đúng là không có bữa tiệc nào không tàn.
-Đi đâu ạ?
-Về quê. -Lão nhún vai, đoạn nghiêm mặt nhìn hắn, nói như kiểu dặn dò-Mi đừng ham chơi nữa con ạ, lo học hành đi! À, mà con bé mô rồi?
--------
Rầm!
Bảo Nhi đấm một phát vào cánh cửa toilet nữ, cố kìm lại cơn tức giận đang trào lên. Đôi mắt cô nàng ánh lên những tia bực bội. Mùi tàn thuốc vẫn vất vưởng trong không gian, như thể muốn trêu ngươi, chế giễu.
"Khốn kiếp! Dám nói mình là cái thùng rác! "
Bọn con gái đang nói nói cười cười trong đó chợt im lặng khi Bảo Nhi bước vào. Có vẻ như sự tức giận của cô nàng đã bị một số đứa nhìn thấy.
-Eò, sao trông mặt thảm hại vậy cưng? -Một ả đàn chị học khối trên, tên Thảo My đang bôi son
vào cặp môi bóng nhẫy, cười khẩy hỏi cô nàng.
Bảo Nhi không nói gì, lặng lét mở vòi nước, vốc nước lên rửa mặt. Cảm giác này không dễ chịu mấy nhưng mùi thuốc đã tản bớt phần nào.
Thảo My mỉm cười nhìn cô bé trong gương, đoạn quay samg nháy mắt với những đứa con gái đứng gần đó vừa make-up xong.
Chẳng chần chừ thêm giây phút nào, chúng sấn đến, nắm lấy đầu Bảo Nhi dìm xuống bồn nước, vặn vòi hết cỡ.
-Để mấy chị rửa giúp cưng nhé!
"Reng...reng!"
Tiếng chuông báo giờ tan học vamg lên nghe cứ như tiếng rống của con zombie bị xé tan tành, hùa theo đó là tiếng vài lớp học ré lên sung sướng mặt kệ cái mặt xụ xuống tức thiếu điều trào cơm phun cháo của thầy cô. Vài vệt nắng nhảy qua cửa sổ, kiêu hãnh nhuộm vàng bức tường nhợt nhạt như thể muốn đánh dấu nơi dừng chân của cuộc du ngoạn. Đâu đó ngoài kia, tiếng gót giày nện xuống sân lạch bà lạch bạch như tiếng con hà mã lên bờ, trộn lẫn vào cái nắng lì đòn và đểu cáng đầu tháng ba.
Bật màn hình cái iphone lên lần thứ mười bốn rồi lại chán nản cho vào túi vì không có cuộc gọi nào từ cái tên quen thuộc, Quân tự hỏi có phải cái điện thoại của mình bị yếu sinh lý nên mất khả năng liên lạc với cuộc sống không. Hắn thấy khó chịu trong người từ nãy giờ mặc dù vừa làm mấy trò vui, chỉ muốn giải tỏa cho hết nhưng không biết phải làm thế nào.
"Èo, cái não mình bị hấp diêm cờ mờ nờ rờ, chả bình thường tí nào cả. Hay là do chơi zombie với cả bi-a nhiều quá nhỉ? "
Hắn đang thắc mắc thì cái mặt nhe nhởn của Thành Trung bất ngờ lò ra từ cái lớp gần đó, thằng này chất vấn:
-Mày chết ở cái chỗ đé.o nào vậy? Làm cái vẹo gì mà lơ ngơ như con cầy tơ thế?
Thằng điên này lại chơi cái trò phán đoán cảm xúc chết tiệt của nó đây mà, Quân chả buồn quan tâm vì Thành Trung đoán chục lần đúng hết 9...trừ 8 lần rồi.
-Cầy tơ cái đầu mày! Cụ Thẩm cho ăn đạn nhiều qúa nên mờ mắt rồi hả?
Quân đoán bừa ai dè đúng thật. Thành Trung cười khổ sở, nhớ lại hai tiết học bị đuổi ra đứng ngoài cửa ngắm muỗi và một suất mời phụ huynh. Hắn nghĩ mãi mà không ra tại sao cụ Thẩm cứ chém gió với ông bà già mặt chai như đá tảng đại bác bắn không thủng của hắn hoài mà không biết mệt, cứ gửi giấy mời. Mà nghĩ tới ông bà già làm hắn đâm chán, không biết nên qua nhà ai ăn vạ. Qua nhà ông già thì ổng bận đi "làm" rồi, theo cả nghĩa đen lẫn bóng, chỉ có mình mụ vợ ghẻ của ông ở nhà chăm con mèo xấu xí, mỗi lần thấy Trung tới là cười hiền như nhà sắp hết tiền. Còn bà già? Hắn ghét cái mặt ủ dột của bả lắm. Bả cứ ca thán chuyện bả ghê tởm cuộc sống nửa vời như thế này, rằng bà muốn bù đắp hay làm cái đé.o gì đại loại thế cho thằng con chết tiệt nào đó của bả. Vậy mà bả vẫn đ.ú tiếp với mái ấm mới của riêng mình, buồn cười.
-Mặt ngu vã.i!-Quân thấy thằng bạn bỗng dưng đăm đăm chiêu chiêu như mất người iêu thì lắc đầu vẻ tội nghiệp, vỗ vai Thành Trung nói-Đi về nhà tao làm phát đi!
Thành Trung giờ mới dứt ra khỏi những ý nghĩ mà hắn tự cho là kinh tởm, cười đá lai Quân, chỉ có Quân mới hiểu hắn:
-Đồ chơi của mày sao rồi? Dẫn nó theo cho vui đi!
-Đúng đó! -Quang Tiến từ đâu phóng ra, cười hưởng ứng-Để xem nó có gì hay ho...
"...mà mày khó dứt ra thế! ", Tiến nuốt cái ực đoạn còn lại của câu nói xuống dạ dày vì không muốn bạn bè mình "lớn nhanh". Với hắn, bạn bè là những gì quan trọng nhất, không gì thay thế được và cũng đừng hòng ai phá được, nhất là đám con gái rắc rối kia.
Quân ngó bâng quơ lên trần nhà, chắp hai tay ra sau gáy, thở dài như người lớn rồi hỏi hai thằng:
-Đồ chơi sắp hỏng rồi, nên vứt đi hay sửa lại?
Tự nhiên muốn lôi cái điện thoại ra ném một phát cho đi tong, đó là điều mà Quân đang nghĩ bây giờ. Game là đồ cố chấp, tới giờ vẫn không chịu gọi.
-Hỏng cho hỏng đứt luôn, sửa làm đé.o gì? -Quang Tiến nói ngay, và lại cố không phun ra câu sến rền rằng: "Vứt đi trước khi quá muộn mày ạ!"
Mày trẻ con quá, biết không hả? Mày nghĩ tất cả chỉ là trò chơi, nhưng chúng ta lại cũng chính là những con "sex toy", à nhầm, những con cờ trong trò chơi ấy. Đời mà, không ai làm chủ được số phận, biết không hả?
Trái với Tiến, Thành Trung vuốt cằm, gật gù cái đầu như thể tìm ra triết lý sống tới nơi rồi. Triết lý đó là:
-Sửa không được rồi hẵng phá đi, mà đã phá thì phải phá nát rồi mới vứt, okay?
---------
Quân chống cằm nhìn đứa con gái, à không, thằng con gái đang ngồi dựa tường ngủ ngon lành như thể vừa chích thuốc xong trước mặt mình. Trông nó ngủ tự do và thoải mái kinh khủng, làm như thể cái tường bê tông cứng đờ kia là chăn êm nệm ấm không bằng. Đúng là kì quặc, bảo ngồi đây tự kỷ để suy nghĩ mà làm thế đé.o nào lại bò ra ngủ như lợn, đồ điên!
Nhưng mà chả hiểu vì cái vẹo gì mà Quân không thấy khó chịu như hồi nãy nữa. Đã bảo mà, Game là một món đồ chơi giá trị.
Nghĩ ra một trò quái qủy, Quân rời khỏi sân thượng và quay lại không lâu sau với một người bạn đặc biệt.
...
Bảo Linh còn đang "phiêu điêu trong miền cực lạc", mơ trở thành siêu nhân gao đi đánh nhau với quái thú thì tỉnh hẳn khi cảm thấy nóng nóng và buồn buồn ở trên má. Nó từ từ mở mắt ra và suýt ngả ngửa khi phát hiện một con cờ hó đang liếm mặt mình ân cần hết nói.
Chẳng cần suy nghĩ, nó vung tay tát vào mặt con cờ hó đáng chết, định bụng sẽ đập cho một trận nhưng con đờ ót đã được kẻ nào đó di chuyển đi chỗ khác, làm cái bánh đòn nó ban tặng hụt mất.
-Muốn chết không thằng điên? -Bảo Linh nhìn thằng cha đang ôm con dog cười vật vã mà hỏi, chỉ ước có sức mạnh như anh Gao đỏ để bay vào cho hắn một đấm nghẻo luôn.
Trên đời này nó ghét nhất con cờ hó, thế nên Quân luôn đem những trò liên quan đến cờ hó để chọc điên nó. Bạn bè phải thế mới tốt.
-Xem này, đẹp chứ hả? -Quân vẫn chưa chịu thôi, huơ huơ cái điện thoại trước mắt nó một cách dễ ghét. Trên màn hình là bức ảnh chụp con cờ hó và sự nghiệp cao cả là liếm má một con điên, à nhầm, một anh-đẹp-trai là Bảo Linh.
-Đồ bệnh! -Nó kết luận chí lí, bị chọc đến chai rồi nên cũng không quá shock, có khi không bị chọc mấy trò như thế này mới shock ấy.
-Nếu có giải Nobel hòa bình về độ điên, tớ sẽ lấy cái danh dự to bự của mình ra mà thề rằng cậu sẽ là người giành giải trước tiên! -Bảo Linh buột miệng nói tiếp, mắt nhìn Quân thông cảm đểu.
Mà có khi còn đoạt giải về tốc độ thay đổi cảm xúc ấy chứ,hắn mới ra vẻ giận dỗi, ta đây chảnh vô đối thế mà giờ đã điên hóa trở lại rồi. Không biết tiếp theo sẽ là gì đây, qủa thực là nó hết hiểu thằng này rồi.
-Qúa khen!-Quân vẫn ngồi cười như uống thuốc bổ liều cao, coi bộ sung sướng lắm.
-Cười đi! Cười đến chết luôn đi! Anh về! - Bảo Linh phẩy tay nói bằng giọng cực kì nguy hiểm.
Quân chả buồn ngăn cản, nhại giọng nó mà rằng:
-Về đi! Về cho khuất mắt anh!
Khốn nạn.
Bảo Linh ôm cục sĩ diện hảo to bằng cái chảo định về luôn nhưng dội lui ngay khi nhớ ra mình không có chìa khóa. Đời cay đắng thế, hèn gì thằng cha này hùng hồn đuổi nó về.
-Tóm lại là MUỐN CÁI QUÁI GÌ HẢ?
Tiếng hét của nó làm những con chim đang nhởn nhơ chém gió trên ngọn cây giật bắn mình bay mất.
Trái với vẻ muốn giết cả người lẫn chó của nó, Quân chỉ cười rất ngây thơ, nắm tay áo nó giựt giựt:
-Về nhà tớ chơi!
Thế đấy.
-------
Bảo Nhi chậm rãi bước ra khỏi phòng y tế, trên gương mặt và hai tay còn lưu lại những miếng băng nhỏ, che đậy hậu quả của vụ giằng co trog toilet. Mấy con mụ điệu đà đó to gan qúa mà, dám ra tay với cả thành viên CHG nổi tiếng trong trường đấy. Bảo Nhi bị bầm dập một phen, không phải vì đánh không lại, nhưng vì cô đang chán, muốn ăn đòn, một lí do khác là muốn xử mấy con mụ đó phải tốn sức lắm, chi bằng chịu đựng một tí rồi sẽ qua. Hơn nữa cô không thích đánh con gái, hèn lắm. Nhưng mà tóm lại, đó không phải lí do chính.
Bảo Nhi đang chìm vào một sự bức bối không thể hiểu được, cứ như bị ném mạnh xuống hồ mà không thể ngoi lên. Kinh khủng.
"Có muốn biết ai cho phép chị chăm sóc cưng không? ", giọng nói của tay đàn chị hồi nãy còn vang vọng, cái vẻ ỏng ẹo làm Nhi phát ớn.
Lúc đó, Bảo Nhi chỉ im lặng nhìn ả, như kiếm tìm một câu trả lời đúng đắn, dù đáp án đã rõ rành rành trong đầu cô rồi.
"Nhớ cho kĩ nhe cưng, an phận làm một đứa em tốt đi! "
Câu nói đó làm Bảo Nhi cười không thành tiếng.
-Người đẹp, ai nỡ làm cậu ra thế? -Hải Lâm xuất hiện từ phía sau gốc cây bàng gần đó, buông một câu đầy cảm thông với giọng ngọt ngào.
Bảo Nhi đứng khựng lại, vẻ lạnh lùng lập tức trở về như một bức tường phòng vệ cố hữu. Vì cô nàng tóc đỏ đẹp hoang dại đến mức con gái cũng phải nao lòng kia luôn là kẻ nguy hiểm số một, nguy hiểm hơn cả cặp đôi nổi tiếng máu lạnh Cold-Blooded.
Cái cảm giác ám ảnh về ngày đầu tiên đến học ở đây lại hiện về trong Bảo Nhi, rõ ràng đến đáng sợ.
-Khổ thân người đẹp! -Cánh tay trắng nõn vòng qua vai Bảo Nhi, mùi hương mê hoặc nửa thanh cao, nửa dễ chịu bủa vây cô trong phút chốc rồi tan nhanh, giọng nói trong trẻo của Hải Lâm đã sát bên tai, gương mặt đẹp không tì vết cũng gần kề.
Trong giây lát, Bảo Nhi đã tưởng rằng mình đang đứng gần một thiên thần trog sáng. Đôi mắt ngây ngô đẹp đến nỗi đánh bật mọi quan điểm của cô về cái đẹp.
Tin được không? Đôi mắt này chưa từng vương vấn tội lỗi hay sự cảm thông khi nhìn chằm chằm vào thân thể yếu ớt của cô bạn nằm trên nền đất, chiếc áo trắng vương đầy máu bị xé toạc- hậu quả của một vụ bạo hành học đường một năm trước. Hải Lâm đã khẽ ngồi xuống bên nạn nhân tội nghiệp, giọng nói nhẹ nhàng đến gai người:
-Người đẹp, được quan tâm như thế này là một diễm phúc đấy. Bị tơi tả một lần hay hơn là sống tẻ nhạt mãi, phải không?
Ánh đèn flash lóe sáng từ chiếc điện thoại trên tay Hải Lâm, giữ trọn lại hình ảnh nhục nhã của cô gái nằm đó.
Trở về hiện tại, Bảo Nhi hất mạnh cánh tay lành lạnh trên vai mình, bỏ đi.
-Ồ, lạnh lùng quá!-Hải Lâm ug tăng chạy theo, đứng chắn trước mặt cô nàng, ánh mắt ngây ngô giờ đã chuyển sang sắc sảo, nụ cười ma mãnh cũng theo đó kéo tới-Người đẹp, vẻ lạnh lùng rất thu hút nhưng không có tác dụng với một số người đâu!
Con quỷ đội lốt người này đang nói cái gì vậy?
-Tránh ra!-Bảo Nhi vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng dù trong mắt bùng lên sự căm ghét.
Hải Lâm nhướn mày, nụ cười càng tươi hơn, cô nàng nhảy sang phải một bước như tránh đường, không quên ném một câu như bâng quơ:
-Muốn thắng đối phương, phải nắm được điểm yếu.
Bảo Nhi vẫn bước đều, vờ như không nghe thấy. Cô gái tóc đỏ cũng không đuổi theo nữa, nói trong sự thích thú:
-Điểm yếu của bà chị người đẹp chính là người đẹp đấy!
/18
|