” Tứ đệ, vị cô nương này không có chuyện gì chứ?” Hắn hỏi Vũ Văn Ung
Vũ Văn Ung nhanh chóng trả lời nói:” Thưa hoàng huynh, nàng ta chẳng qua đang lạnh cóng thôi, cũng chẳng có chuyện gì lớn”
Lúc này,nam tử trung niên cũng chú ý tới ta, đôi mắt lãnh như chim ưng nhìn ta đầy dò xét rồi lớn tiếng hỏi:” Tứ đệ, sao lại có nữ tử ở nơi này?”
Vũ Văn Ung cung kính đáp:” Hồi bẩm Đại tướng quân, nữ tử này đứng tại ngay con đường lúc tiến ra chiến trường. Lúc ta xuất chinh liền phát hiện ra nàng ta, vì thấy nàng ăn mặc cổ quái, lai lịch không rõ,liền dẫn theo nàng ta đi cùng, định trở về rồi sẽ thẩm vấn sau”
Nam tử trung niên nghe xong mới trở lại vẻ mặt hòa nhã mà nói:” Thì ra là như thế, nhưng ngươi cũng không biết nặng nhẹ. Về sau chuyện này còn có xảy ra, cứ giao cho người ngoài làm là được, chuyện quân doanh chiến đấu so với một nữ nhân vẫn là quan trọng hơn.”
Vũ Văn Ung gật đầu đáp ứng, nói:” Đường ca nói rất có lý, đệ đệ nhất thời cũng không biết suy tính sâu xa, đã khiến huynh phải lo lắng”
Nam tử trung niên đối Vũ Văn Ung gật gật đầu, vẻ mặt cực kỳ vừa lòng, lại nhìn ta rồi liếc mắt, ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc rồi trầm ngâm nói:” Bộ dạng nàng ta thật giống một người?”
Vẻ mặt Vũ Văn Ung khẽ biến vội trả lời:” Chỉ là có chút tương tự mà thôi?”
Nam tử trung niên vươn mắt lạnh nhìn Vũ Văn Ung suy nghĩ sau mới thở dài một tiếng, nói: ” Tứ đệ, ta hiểu được tâm tư của ngươi. Ngươi nên cẩn thận tra ra lai lịch của nàng, chỉ cần nàng ta không phải gian tế của Tề quốc, nữ tử này ở bên ngươi cũng tốt.”
Vũ Văn Ung nghe vậy không khỏi hoan hỉ ôm quyền nói:” Tạ Đại tướng quân.” Mọi người cũng cười thật vui vẻ, không khí nhất thời trở nên có sức sống,theo lời vừa rồi tựa hồ tương ta đã trở thành nữ nhân của Vũ Văn Ung.
Ta im lặng đứng một bên, mắt lạnh bàng quan, Vũ Văn Ung lúc nói chuyện với nam tử trung niên này thì rất cung kính, tựa hồ như xem người này độc tôn, mà khi người này vừa rời tầm mắt đi hướng khác thì trong mắt hắn toát ra sự nhẫn nại đến cùng cực mà chính bản thân phải chiu, đồng nghĩa với việc nội tâm Vũ Văn Ung không hề muốn quy phục người này.Xem ra ở đây ai cũng rất kiêng kị đối nam tử trung niên này, mà Bắc Chu hoàng đế đang đứng trước mặt bọn lại bị mọi người xem nhẹ. Cho nên, nam tử trung niên này nhất định vị cao quyền trọng, hoàng đế bất quá cũng chỉ là con rối mà thôi.
Ta không khỏi lại nhìn phía nam tử trầm tĩnh thanh nhã thoát tục kia, nơi đuôi này khóe mắt giống như có thứ gì đó khiến khuôn mặt trở nên u sầu, đơn độc đứng một chỗ, làm cho người ta không khỏi tâm sinh thương tiếc, thậm chí muốn vươn tay đến, giúp hắn đem ưu thương trong lòng từng chút xóa đi.
Lúc này một bên tay của ta bị Vũ Văn Ung túm lấy, mà cú chụp này vừa nhanh vừa đau. Ta quay đầu đi, mà hằn cũng chẳng thèm nhìn đến ta, chỉ thấy vẻ mặt của hắn lạnh như băng, tâm tình tựa hồ không tốt tí nào.
Lúc này, nam tử trung niên đang đứng trước mặt mọi người cười nói : “Mọi người đã chiến đấu vất vả rồi, chiến sự ở Thiệu Quận cũng đã báo tin thắng lợi, hiện giờ trận tập kích ở Bình Dương vào ban đêm lại thành công, hơn nữa tên điên hoàng đế Cao Dương của Tề Quốc cũng đã đi đời nhà ma, thật sự là tam hỷ lâm môn. Ta đã truyền lệnh cho mọi người, đêm nay sẽ có thưởng cho toàn quân, mọi người cứ nghỉ ngơi mấy ngày để dưỡng sức, để còn có khả năng nghênh đón trận chiến tiếp theo một cách tốt nhất”
Mọi người đều nhướng lông mày tỏ vè vui sướng, đồng loạt cúi đầu cảm ơn. Sau đó mọi người đếu bắt đầu lên ngựa để quay về doanh trại.
Vũ Văn Ung cũng đem ta lên ngựa, sau lại cúi đầu thấp giọng bên tai ta nói: “ Vừa rồi ngươi cũng đã nghe rồi đó, hiện tại ngươi đã là nữ nhân của ta, cho nên không cần phải ảo tưởng vô vọng đến người khác đâu”
Âm thanh của hắn băng lãnh, ta nghĩ hắn đã hiều lầm thái độ của ta, ta hít một hơi muốn mở miệng giải thích: “ Ngươi yên tâm, ta cũng chẳng có ý nghĩ trèo cao, huống hồ ta cũng phải loại người mà ngươi nghĩ”
Vũ Văn Ung liền quay xuống nhìn ta chằm chằm, ánh mát tràn ngập sự tò mò dò xét. Ta cũng không quen bị người ta nhìn như thê nên bèn quay đầu đi, nào ngờ lại bị hắn giữ cằm kéo lại. Hắn đưa gương mặt của ta gần sát vào mặt của hắn rồi gằn từng tiếng:
“Mặc kệ trước kia ngươi là người như thế nào, từ giờ về sau, ngươi chỉ có thể là người của Vũ Văn Ung ta”
Vũ Văn Ung nhanh chóng trả lời nói:” Thưa hoàng huynh, nàng ta chẳng qua đang lạnh cóng thôi, cũng chẳng có chuyện gì lớn”
Lúc này,nam tử trung niên cũng chú ý tới ta, đôi mắt lãnh như chim ưng nhìn ta đầy dò xét rồi lớn tiếng hỏi:” Tứ đệ, sao lại có nữ tử ở nơi này?”
Vũ Văn Ung cung kính đáp:” Hồi bẩm Đại tướng quân, nữ tử này đứng tại ngay con đường lúc tiến ra chiến trường. Lúc ta xuất chinh liền phát hiện ra nàng ta, vì thấy nàng ăn mặc cổ quái, lai lịch không rõ,liền dẫn theo nàng ta đi cùng, định trở về rồi sẽ thẩm vấn sau”
Nam tử trung niên nghe xong mới trở lại vẻ mặt hòa nhã mà nói:” Thì ra là như thế, nhưng ngươi cũng không biết nặng nhẹ. Về sau chuyện này còn có xảy ra, cứ giao cho người ngoài làm là được, chuyện quân doanh chiến đấu so với một nữ nhân vẫn là quan trọng hơn.”
Vũ Văn Ung gật đầu đáp ứng, nói:” Đường ca nói rất có lý, đệ đệ nhất thời cũng không biết suy tính sâu xa, đã khiến huynh phải lo lắng”
Nam tử trung niên đối Vũ Văn Ung gật gật đầu, vẻ mặt cực kỳ vừa lòng, lại nhìn ta rồi liếc mắt, ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc rồi trầm ngâm nói:” Bộ dạng nàng ta thật giống một người?”
Vẻ mặt Vũ Văn Ung khẽ biến vội trả lời:” Chỉ là có chút tương tự mà thôi?”
Nam tử trung niên vươn mắt lạnh nhìn Vũ Văn Ung suy nghĩ sau mới thở dài một tiếng, nói: ” Tứ đệ, ta hiểu được tâm tư của ngươi. Ngươi nên cẩn thận tra ra lai lịch của nàng, chỉ cần nàng ta không phải gian tế của Tề quốc, nữ tử này ở bên ngươi cũng tốt.”
Vũ Văn Ung nghe vậy không khỏi hoan hỉ ôm quyền nói:” Tạ Đại tướng quân.” Mọi người cũng cười thật vui vẻ, không khí nhất thời trở nên có sức sống,theo lời vừa rồi tựa hồ tương ta đã trở thành nữ nhân của Vũ Văn Ung.
Ta im lặng đứng một bên, mắt lạnh bàng quan, Vũ Văn Ung lúc nói chuyện với nam tử trung niên này thì rất cung kính, tựa hồ như xem người này độc tôn, mà khi người này vừa rời tầm mắt đi hướng khác thì trong mắt hắn toát ra sự nhẫn nại đến cùng cực mà chính bản thân phải chiu, đồng nghĩa với việc nội tâm Vũ Văn Ung không hề muốn quy phục người này.Xem ra ở đây ai cũng rất kiêng kị đối nam tử trung niên này, mà Bắc Chu hoàng đế đang đứng trước mặt bọn lại bị mọi người xem nhẹ. Cho nên, nam tử trung niên này nhất định vị cao quyền trọng, hoàng đế bất quá cũng chỉ là con rối mà thôi.
Ta không khỏi lại nhìn phía nam tử trầm tĩnh thanh nhã thoát tục kia, nơi đuôi này khóe mắt giống như có thứ gì đó khiến khuôn mặt trở nên u sầu, đơn độc đứng một chỗ, làm cho người ta không khỏi tâm sinh thương tiếc, thậm chí muốn vươn tay đến, giúp hắn đem ưu thương trong lòng từng chút xóa đi.
Lúc này một bên tay của ta bị Vũ Văn Ung túm lấy, mà cú chụp này vừa nhanh vừa đau. Ta quay đầu đi, mà hằn cũng chẳng thèm nhìn đến ta, chỉ thấy vẻ mặt của hắn lạnh như băng, tâm tình tựa hồ không tốt tí nào.
Lúc này, nam tử trung niên đang đứng trước mặt mọi người cười nói : “Mọi người đã chiến đấu vất vả rồi, chiến sự ở Thiệu Quận cũng đã báo tin thắng lợi, hiện giờ trận tập kích ở Bình Dương vào ban đêm lại thành công, hơn nữa tên điên hoàng đế Cao Dương của Tề Quốc cũng đã đi đời nhà ma, thật sự là tam hỷ lâm môn. Ta đã truyền lệnh cho mọi người, đêm nay sẽ có thưởng cho toàn quân, mọi người cứ nghỉ ngơi mấy ngày để dưỡng sức, để còn có khả năng nghênh đón trận chiến tiếp theo một cách tốt nhất”
Mọi người đều nhướng lông mày tỏ vè vui sướng, đồng loạt cúi đầu cảm ơn. Sau đó mọi người đếu bắt đầu lên ngựa để quay về doanh trại.
Vũ Văn Ung cũng đem ta lên ngựa, sau lại cúi đầu thấp giọng bên tai ta nói: “ Vừa rồi ngươi cũng đã nghe rồi đó, hiện tại ngươi đã là nữ nhân của ta, cho nên không cần phải ảo tưởng vô vọng đến người khác đâu”
Âm thanh của hắn băng lãnh, ta nghĩ hắn đã hiều lầm thái độ của ta, ta hít một hơi muốn mở miệng giải thích: “ Ngươi yên tâm, ta cũng chẳng có ý nghĩ trèo cao, huống hồ ta cũng phải loại người mà ngươi nghĩ”
Vũ Văn Ung liền quay xuống nhìn ta chằm chằm, ánh mát tràn ngập sự tò mò dò xét. Ta cũng không quen bị người ta nhìn như thê nên bèn quay đầu đi, nào ngờ lại bị hắn giữ cằm kéo lại. Hắn đưa gương mặt của ta gần sát vào mặt của hắn rồi gằn từng tiếng:
“Mặc kệ trước kia ngươi là người như thế nào, từ giờ về sau, ngươi chỉ có thể là người của Vũ Văn Ung ta”
/13
|