“Đối với ngươi còn có một chỗ tốt nữa.” – Minh Vương chậm rì rì nói tiếp – “Bởi vì ngươi là Yêu Hồ tộc, sau khi chuyển sinh sẽ giữ nguyên chủng tộc. Đến lúc đó ngươi sẽ là Yêu Hồ từ lúc mới sinh, chứ không phải bán yêu bán nhân như bây giờ.”
Ô mai gót. Huyết áp của tôi muốn xung lên tới não.
“Điện hạ nói là khi đó tôi có thể sử dụng Yêu Hồ chân hỏa à?”
“Đúng vậy.”
Bịch ~ Tôi hạnh phúc đến té xỉu. Tôi… tôi rốt cuộc đã có cơ hội để trở thành yêu quái rồi… há há… Đổ mồ hôi ~ Sao câu này nghe cứ không bình thường thế nào ấy nhỉ?!?
Vẫn còn trong tâm trạng choáng váng lâng lâng, tôi cáo biệt Minh Vương, trở lại gian phòng, tôi hận không thể lập tức trở về Hồng Hoang, đánh bại tứ Thánh thú, chế luyện Thánh linh hoàn, nhanh chóng nhảy vào Chuyển sinh trì, cảm nhận một thoáng cảm giác trùng sinh thành yêu quái là như nào… cơ mà… tên Diễm Thái Tử còn chưa giải quyết xong… haiz… đáng ghét quá điii
Nghĩ tới đây, tôi liền gọi Đồng Tịch: – “Đồng Tịch, bên anh thế nào rồi?”
“Tri Chu, cái tên Diễm Thái Tử này chửi ta ngu ngốc, nhưng ta thấy hắn mới là tên ngu á. Hắn vòng vo ở U Minh giới cả ngày trời mà còn chưa dò la ra vị trí của Ngàn Mục Sơn nữa. Ta cứ phải đi theo hắn mò mẫm khắp nơi. Lại nói, hắn không biết chuyện quái vật ở U Minh giới không tự nhiên công kích người khác, mỗi lần hắn đều lén la lén lút xem xét đẳng cấp của quái vật, sau đó co giò chạy bán mạng… cười chết ta luôn… hắc hắc… khà khà…”
… Tiếng cười của Đồng Tịch thiệt làm tôi nổi da gà. Nhưng cứ tưởng tượng đến cảnh tượng Diễm Thái Tử cẩn trọng nhìn ngó xung quanh, lấm la lấm lét bước đi mà tôi cười không khép được miệng… há há…
Tính toán thời gian, vòng thứ bảy của trận tranh tài có lẽ đã xong, tôi mở trang web chủ ra xem. Quả nhiên, kết quả đã được công bố.
Diễm Thái Tử (thua) – Thiên Ngu Cam
Thiên Hạ Long Quỷ – Phong Lôi Nộ Hổ (thua)
Lạc Thủy Thanh Điểu – Lạc Thủy Tri Chu (thua)
Tịch Diệt (thua) – Ám Ảnh
Quỷ Thủ Lưu (thua) – Thâu Đêm Suốt Sáng
Vòng đấu này không có nửa điểm bất ngờ. Ngoại trừ tôi và Diễm Thái Tử vắng mặt nên tự động bị phán thua thì 3 trận đấu còn lại có thực lực cách nhau quá xa. Thiên Hạ Long Quỷ, Ám Ảnh và Thâu Đêm Suốt Sáng thuận lợi giành thắng lợi là điều hiển nhiên.
Hiện tại, Ám Ảnh là người duy nhất toàn thắng nên đang đứng thứ nhất. Thiên Hạ Long Quỷ, Thâu Đêm Suốt Sáng và Lạc Thủy Thanh Điểu cùng có 1 trận thua nên đồng xếp hạng hai. Đến cuối cùng, 3 trong 4 người này sẽ lọt vào top 3. Thật không biết ai sẽ là người bị loại bỏ đây nhỉ?!?
Mà sự vắng mặt của tôi vẫn là điều khiến mọi người bàn tán nhiều nhất. Một lần còn có thể giải thích là bận bịu chuyện gì đó. Nhưng vắng mặt đến hai lần… nhất định có vấn đề rồi. Chẳng lẽ từ nay tôi sẽ không xuất hiện nữa sao? Nhiều fan hâm mộ chờ mong nhìn thấy những trò bỉ ổi của tôi tỏ ra thất vọng tràn trề.
Tôi nhìn bảng kết quả cũng thở dài ai oán. Bởi vì hiện tại, điều tôi chú ý nhất là nhìn thấy Thiên Hạ Long Quỷ đấu với Ám Ảnh. Không ngờ đến vòng thứ 7 rồi mà hai người họ còn chưa gặp nhau. Chẳng lẽ phía sau màn có người giở trò thật sao ta? Nhất định muốn sắp xếp để bọn họ gặp nhau ở trận đấu cuối cùng? (Tác giả: oan uổng quá a~ trình tự trận đấu là ta chơi trò rút thăm mà ra. Đây chính là ý trời, ý trời đó…)
Tắt trang web, tôi đột nhiên phát hiện … tôi không còn chuyện gì để làm nữa!!!!!! Nếu chưa giải quyết xong tên Diễm Thái Tử, tôi không thể trở về Hồng Hoang. Nhưng đã có Đồng Tịch đi theo hắn rồi. Chẳng lẽ đi luyện cấp? Ôi giời, trừ phi đầu óc tôi bị úng nước mới nghĩ đến chuyện đi luyện cấp ở cái nơi toàn quái cấp 70+ này. Thế thì làm cái gì mới tốt đây?!?
Đúng rồi! Diễm Thái Tử tìm không ra Ngàn Mục Sơn, tại sao tôi lại không âm thầm giúp đỡ hắn nhỉ? Nghĩ liền làm, tôi lập tức nhảy dựng lên, co giò chạy tới mạo hiểm giả công hội. Nhiều người tụ tập ở đấy như vậy, nhất định sẽ có tin tức gì đó. Bởi vì người bình thường không thể bước chân vào U Minh điện, cho nên Diễm Thái Tử không thể đến đây, hắn chỉ có thể đi lòng vòng bên ngoài hỏi thăm NPC cấp thấp. Hắn hỏi ra được chết liền. Ủa quên, đây là đất của người chết. Phải nói, hắn hỏi ra được sống liền á !!!!
Đến công hội, lợi dụng thân phận cao quý của mình, tôi được hội trưởng tận tình giúp đỡ. Hội trưởng mở tất cả kho số liệu cho tôi nghiên cứu. Rốt cuộc tôi đã tìm thấy nó.
>> Ngàn Mục Sơn: nằm ở phía tây nam của U Minh điện, cách 1 ngàn dặm. Núi màu đen, không cỏ cây, có tổng cộng 1 ngàn huyệt động, mỗi huyệt động thờ cúng 1 pho tượng Bàn Cổ, mỗi pho tượng chỉ có mắt trái. Trong một ngàn con mắt trái này chỉ có một con là thật, còn lại là đồ dỏm. Tên gọi Ngàn Mục Sơn xuất phát từ đây.
>> Lưu ý: Thần giới cũng có một ngọn núi gọi là Ngàn Mục Sơn, thờ phượng mắt phải của Bàn Cổ. Trong đó, Bàn Cổ Tả Nhãn có thể phóng thích lực lượng của Bàn Cổ thủ ấn; còn Bàn Cổ Hữu Nhãn có thể trấn áp lực lượng của Bàn Cổ thủ ấn.
Tôi đổ mồ hôi ~ Hoa Phong thiết kế như vậy, chẳng phải muốn U Minh giới và Thần giới ngầm đối đầu với nhau, từ đó nảy sinh ra đại chiến thế giới?!? Tôi thật muốn đi hỏi cái tên Thượng Quan Tường về vấn đề này, nhưng nhớ bộ mặt đáng chán của tên kia, thôi bỏ đi vậy. Thế chiến thì thế chiến, cbn, tôi sợ gì chứ. Đợi tôi xóa bỏ được sự hạn chế về đẳng cấp, hóa thành yêu quái thuần chủng thì đến tên Thiên Hạ Long Quỷ tôi cũng không sợ nói chi tới những người khác. Dám cản đường tôi sao? Giết không tha!!!!
Tôi mang bộ mặt đằng đằng sát khí rời khỏi công hội, sau đó liên lạc với Đồng Tịch.
“Đồng Tịch, tôi đã biết vị trí của Ngàn Mục Sơn rồi. Cách U Minh điện 1 ngàn dặm về phía tây nam. Anh mau giả trang thành NPC, nói cho tên Diễm Thái Tử kia biết.”
“Không thành vấn đề, diễn kịch là nghề của ta!”
Vừa nói chuyện xong, tôi lập tức dùng ngự không phi hành bay tới Ngàn Mục Sơn. Ở nơi mà đối thủ sẽ xuất hiện, không phải tôi nên đào một cái hố chờ sẵn cho hắn à?
Giống y như trong sách đã miêu tả, Ngàn Mục Sơn hoang vu vô cùng. Toàn bộ ngọn núi do đá đen tạo thành, cực kỳ cứng rắn. Một ngàn huyệt động nằm rải rác dọc theo vách núi. Mỗi cái huyệt lại chứa 1 pho tượng Bàn Cổ, chỉ có mắt trái, không có mắt phải.
Nhìn 1 ngàn pho tượng trong 1 ngàn cái hang, tôi mờ mắt rồi. Như thế này làm sao tìm ra đồ thật đồ giả nha~ Tôi cũng không có ma thuật, không có biện pháp để phân biệt. Không lẽ phải moi hết 1 ngàn con mắt này đem về? Như vậy hơi khoa trương à… có điều, đây là phương pháp duy nhất tôi có thể nghĩ ra vào lúc này. Nghe có vẻ hơi ngu nhưng biết sao được.
Tôi nhìn ngọn núi trước mắt, suy tư, nếu phải thu thập cả ngàn con mắt, chỉ sợ phải tốn rất nhiều thời gian…
Tôi gọi cho Đồng Tịch: – “Đồng Tịch, anh cố gắng kéo dài thời gian, đừng dẫn hắn đến đây nhanh quá.”
“Không thành vấn đề… hắc hắc… ngươi lại có âm mưu gì à?” – Đồng Tịch dâm đãng cười.
“Cái gì mà âm mưu. Đây gọi là chiến lược, có biết không hả?! Được rồi, tôi phải hành động đây, Diễm Thái Tử giao cho anh.”
“OK!”
Thế là tại nơi rừng núi hoang vu, tôi bắt đầu kế hoạch vĩ đại của mình.
Cho dù tốc độ của tôi nhanh hơn người thường nhưng để thu thập cho đủ 1 ngàn con mắt, tôi tốn hơn 2 giờ đồng hồ. Hiện giờ, bên trong balo của tôi toàn là tròng mắt. Tôi cũng không biết con nào là thật, con nào là giả. Có lẽ chỉ có Diễm Thái Tử mới biết mà thôi. Nhưng tôi biết chắc một điều, tên kia sẽ không bao giờ thành thật nói điều đó cho tôi biết. Hừ… vậy thì hắn cũng đừng trách vì sao tôi không khách khí.
Lúc này Đồng Tịch lại gọi đến: – “Tri Chu, ta không thể kéo dài hơn nữa, sắp tới Ngàn Mục Sơn rồi. Ngươi làm xong chưa?”
“OK, xong rồi. Anh dẫn hắn tới đi. Lát nữa, lúc tôi ra hiệu thì anh mau kiềm chế hắn.”
Vừa nói xong, tôi đã nhìn thấy Đồng Tịch với bộ dáng nghiêm trang đang dẫn Diễm Thái Tử tới. Tôi vội nấp vào một chỗ tối. Thật muốn xem tên kia nhìn thấy toàn bộ tròng mắt trái đều biến mất thì sẽ có phản ứng gì đây… haha…
Đồng Tịch đem Diễm Thái Tử đến chân núi liền dừng lại, nói: – “Đây chính là Ngàn Mục Sơn. Ta không thể đi tiếp. Ngươi phải tự mình đi lên thôi.”
“Cảm ơn Sứ Lệnh đại nhân.” – Diễm Thái Tử kính cẩn cúi đầu chào Đồng Tịch.
Tôi ở một bên nhịn cười muốn rút gân luôn. Đồng Tịch có vẻ rất hưởng thụ, có lẽ lúc còn sống cũng là một tên hám danh.
Diễm Thái Tử bắt đầu lên núi, đến hang động thứ nhất, nhìn thấy pho tượng không còn mắt, hắn chỉ sững sốt một chút. Đến hang thứ hai thì bắt đầu có chút khủng hoảng. Đến hang thứ ba thì sắc mặt đã biến đen. Đến hang thứ tư thì cuồng loạn, bắt đầu co giò chạy vòng quanh ngọn núi để kiểm tra. Chờ tới lúc hắn đã xem đủ 1 ngàn hang đá, cả người vô lực ngã ngồi xuống đất, bộ dáng thất hồn lạc phách.
Thời cơ không sai biệt lắm, tôi nghẹn cười cũng lâu rồi, cho nên lúc này tôi liền lẩn thẩn đi ra từ chỗ núp. Đồng Tịch thì đang mai phục cách Diễm Thái Tử chừng 10m, tùy thời tùy chỗ đều có thể nhảy ra.
“Oa, thật trùng hợp, không nghĩ tới lại gặp ngươi ở đây. Chúng ta đúng là có duyên quá nha~” – tôi giả bộ trưng ra bộ mặt “tha phương gặp cố nhân” để chào hỏi tên kia.
Diễm Thái Tử nhìn thấy tôi liền trợn mắt ngạc nhiên… à, không chỉ ngạc nhiên mà là có tật giật mình.
“Ngươi… ngươi tới đây làm gì?”
Thấy vẻ mặt tươi cười của tôi, suy đoán đầu tiên nảy ra trong đầu Diễm Thái Tử là tôi đã đi trước hắn 1 bước, thế là hắn cao giọng chất vấn.
“Ngươi… ngươi đã trộm tất cả mắt trái ở đây đúng hay không?”
Tôi một bộ ung dung tự tại, một chút cũng không bị dáng vẻ dữ tợn của tên kia hù dọa.
“Đúng vậy. Rồi sao? Đây là nhiệm vụ vật phẩm của ta. Chẳng lẽ… ngươi cũng làm nhiệm vụ này sao?” – tôi âm hiểm nói vài câu khách sáo.
“Ta… không đúng, nếu ngươi cũng làm nhiệm vụ này, làm sao lại không biết đâu là mắt thật? vì sao lại đem tất cả mắt trái đều giấu đi?”
Cbn, tên tiểu tử này chưa đến nỗi bị úng não, suy nghĩ còn nhạy bén quá. Đâm một phát liền trúng ngay tử huyệt của tôi.
“Hì hì… nếu đã bị ngươi nhìn thấu thì ta cũng không nhiều lời làm gì. Chỉ cần ngươi nói cho ta biết đâu là mắt thật, ta sẽ tha mạng cho ngươi.” – tôi nói khoác mà không biết ngượng miệng luôn. Tôi biết rõ nói như vậy sẽ chọc giận tên kia. Hắn nhất định sẽ thà chết chứ không mở miệng nói ra bí mật. Không sao cả, dù sao tôi cũng đã có ý đồ giết chết hắn rồi. Vấn đề Bàn Cổ Tả Nhãn, không có hắn, tôi vẫn sẽ có cách khác để điều tra ra. Hắn không phải là sứ giả của Thần giới à? Như vậy khẳng định sẽ có một tên Thần của Thần giới đi theo hắn dưới dạng u linh (hồn), chỉ cần tìm ra tên này… hắc hắc…
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của tôi, Diễm Thái Tử vừa nghe lời tôi nói xong liền móc pháp trượng ra, quyết định dốc sức liều mạng với tôi một phen.
Tôi ngược lại không chút sợ hãi, cười nhạo hắn rằng: – “Ngươi là tay sai của Thần giới, đi vào U Minh giới mà dám kiêu ngạo như vậy à. Nói cho ngươi biết, đây chính là địa bàn của ta. Ngươi đã đến rồi, nghĩ cũng đừng nghĩ là có thể toàn thây thoát ra. Mười tám tầng địa ngục, ta nhất định sẽ cho ngươi lần lượt nếm thử từng cái một. Chẳng qua, nếu ngươi chịu hợp tác, ta sẽ nhượng bộ mà tạm tha cho ngươi. Căn bản chính ngươi cũng biết rõ ngươi không phải là đối thủ của ta.” – tôi vừa nói vừa vuốt ve Sát Quỷ. Nói thật, tôi không có cái quyền hạn tống ai đó vào 18 tầng địa ngục để chịu hình phạt. Nổ với hắn như vậy là để hù dọa hắn thôi.
18 tầng địa ngục trong truyền thuyết của Trung Quốc thì ai ai cũng biết. Diễm Thái Tử nghe xong, sắc mặt trở nên trắng bệch. Một phần là vì sợ hãi cảnh tượng 18 tầng địa ngục. Một phần là vì hắn không thể ngờ tôi lại biết được thân phận của hắn. Đối diện với tôi, hắn cảm thấy bản thân không có chỗ ẩn nấp. Bị đối thủ nhìn thấu trong khi bản thân lại không biết chút gì về người đó, rơi vào hoàn cảnh này, ai cũng sẽ mang tâm lý hoảng sợ. Diễm Thái Tử chính là đang bị sợ hãi cùng kinh hãi đập một cú như sét đánh.
Nhưng không ngờ tên này đủ ương ngạnh, tôi hù đến nước này rồi mà hắn chỉ mím môi im lặng, nhất quyết không mở miệng. Dựa vào ánh mắt của hắn, tôi đoán được hắn đang có chủ ý xấu gì đó với tôi. Đương nhiên tôi không thể để thuyền lật trong mương(*), tôi trước giờ chưa từng xem nhẹ bất cứ kẻ thù nào. Tôi ra hiệu, Đồng Tịch lập tức nhảy ra, kìm chặt Diễm Thái Tử. (** thuyền lật trong mương = ý nói chủ ý khinh thường, dẫn đến bất cẩn rồi thất bại)
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc. Diễm Thái Tử còn chưa kịp thấy mặt Đồng Tịch đã bị Minh Hỏa Yêu Hồ bao vây. Chờ đến lúc hắn nhìn rõ người đánh lén hắn thì sắc mặt trở nên cứng ngắt.
“Ngươi… ngươi… là đồng bọn của… cô ta!!!!” – Diễm Thái Tử chỉ vào Đồng Tịch, có chút phát điên hét lên.
“Coi như còn chút thông minh.” – Đồng Tịch vỗ lên đầu Diễm Thái Tử – “Cbn, hồi còn ở Hồng Hoang ngươi dám chửi ta ngu ngốc, hiện tại đến địa bàn của ta, để xem ta thu thập ngươi thế nào… hừ…”
“Đồng Tịch, đừng nhiều lời với hắn, đem toàn bộ trang bị của hắn cởi hết.” – Tôi nhìn bộ trang bị cực phẩm của Diễm Thải Tử, mở miệng liền nói ngay câu này.
“Được.” – Đồng Tịch cười hì hì, xoa xoa hai bàn tay giống như mấy tên trộm.
Tôi câm nín rồi: – “Đồng Tịch, anh có kỹ năng ăn trộm hả?”
Tôi nhớ Đồng trưởng lão ngày trước rất khinh thường kỹ năng của đám đạo tặc. Đồng Tịch, thân là tiền nhiệm tộc trưởng của Yêu Hồ tộc, vì sao lại học được chiêu số này?
“Ngươi nói cái kỹ năng này hả?” – Đồng Tịch một bên cao hứng khoa tay lên người Diễm Thái Tử, một bên trả lời tôi – “Yêu Hồ tộc trời sinh vốn là đạo tặc. Kỹ năng này giống như Yêu Hồ chân hỏa vậy, ai vừa sinh ra cũng biết. Dùng nó để trộm trứng chim Chu Tước đúng là rất thuận tiện a~”
Tôi đổ mồ hôi ~ Trách không được hắn bị Chu Tước đánh chết, rõ ràng dám đi trộm trứng chim. Lại nói, giờ tôi mới biết Đồng trưởng lão hồi trước là đang làm màu, trời sinh đạo tặc còn bày đặt nói chán ghét đám đạo tặc.
Khoảng 5 phút sau, Diễm Thái Tử trên người chỉ còn lại đồ lót của hệ thống. Tôi rất không khách khí mà thu nhận toàn bộ trang bị của hắn. Tôi cầm cái pho tượng thần bí lên vuốt vuốt, nghĩ thầm, nếu tôi đoán không lầm thì người của Thần giới chắc chắn đang bám trên pho tượng này.
“Đồng Tịch, anh cùng quản lý hình pháp vâng lệnh sứ có quen biết không?” – tôi dùng thư mật để hỏi Đồng Tịch.
“Chúng ta chính là bạn bè thân thiết, ngươi có chủ ý gì?”
Haiz, hiện tại Đồng Tịch đã có thể nghe một hiểu mười những lời tôi nói, cảm giác giống như tôi đang bàn chuyện với chính tôi vậy, quá kỳ quái.
“Tôi muốn bức cung.” – những lời này thì tôi nói thẳng ra ngoài mặt nên Diễm Thái Tử cũng nghe thấy.
Ô mai gót. Huyết áp của tôi muốn xung lên tới não.
“Điện hạ nói là khi đó tôi có thể sử dụng Yêu Hồ chân hỏa à?”
“Đúng vậy.”
Bịch ~ Tôi hạnh phúc đến té xỉu. Tôi… tôi rốt cuộc đã có cơ hội để trở thành yêu quái rồi… há há… Đổ mồ hôi ~ Sao câu này nghe cứ không bình thường thế nào ấy nhỉ?!?
Vẫn còn trong tâm trạng choáng váng lâng lâng, tôi cáo biệt Minh Vương, trở lại gian phòng, tôi hận không thể lập tức trở về Hồng Hoang, đánh bại tứ Thánh thú, chế luyện Thánh linh hoàn, nhanh chóng nhảy vào Chuyển sinh trì, cảm nhận một thoáng cảm giác trùng sinh thành yêu quái là như nào… cơ mà… tên Diễm Thái Tử còn chưa giải quyết xong… haiz… đáng ghét quá điii
Nghĩ tới đây, tôi liền gọi Đồng Tịch: – “Đồng Tịch, bên anh thế nào rồi?”
“Tri Chu, cái tên Diễm Thái Tử này chửi ta ngu ngốc, nhưng ta thấy hắn mới là tên ngu á. Hắn vòng vo ở U Minh giới cả ngày trời mà còn chưa dò la ra vị trí của Ngàn Mục Sơn nữa. Ta cứ phải đi theo hắn mò mẫm khắp nơi. Lại nói, hắn không biết chuyện quái vật ở U Minh giới không tự nhiên công kích người khác, mỗi lần hắn đều lén la lén lút xem xét đẳng cấp của quái vật, sau đó co giò chạy bán mạng… cười chết ta luôn… hắc hắc… khà khà…”
… Tiếng cười của Đồng Tịch thiệt làm tôi nổi da gà. Nhưng cứ tưởng tượng đến cảnh tượng Diễm Thái Tử cẩn trọng nhìn ngó xung quanh, lấm la lấm lét bước đi mà tôi cười không khép được miệng… há há…
Tính toán thời gian, vòng thứ bảy của trận tranh tài có lẽ đã xong, tôi mở trang web chủ ra xem. Quả nhiên, kết quả đã được công bố.
Diễm Thái Tử (thua) – Thiên Ngu Cam
Thiên Hạ Long Quỷ – Phong Lôi Nộ Hổ (thua)
Lạc Thủy Thanh Điểu – Lạc Thủy Tri Chu (thua)
Tịch Diệt (thua) – Ám Ảnh
Quỷ Thủ Lưu (thua) – Thâu Đêm Suốt Sáng
Vòng đấu này không có nửa điểm bất ngờ. Ngoại trừ tôi và Diễm Thái Tử vắng mặt nên tự động bị phán thua thì 3 trận đấu còn lại có thực lực cách nhau quá xa. Thiên Hạ Long Quỷ, Ám Ảnh và Thâu Đêm Suốt Sáng thuận lợi giành thắng lợi là điều hiển nhiên.
Hiện tại, Ám Ảnh là người duy nhất toàn thắng nên đang đứng thứ nhất. Thiên Hạ Long Quỷ, Thâu Đêm Suốt Sáng và Lạc Thủy Thanh Điểu cùng có 1 trận thua nên đồng xếp hạng hai. Đến cuối cùng, 3 trong 4 người này sẽ lọt vào top 3. Thật không biết ai sẽ là người bị loại bỏ đây nhỉ?!?
Mà sự vắng mặt của tôi vẫn là điều khiến mọi người bàn tán nhiều nhất. Một lần còn có thể giải thích là bận bịu chuyện gì đó. Nhưng vắng mặt đến hai lần… nhất định có vấn đề rồi. Chẳng lẽ từ nay tôi sẽ không xuất hiện nữa sao? Nhiều fan hâm mộ chờ mong nhìn thấy những trò bỉ ổi của tôi tỏ ra thất vọng tràn trề.
Tôi nhìn bảng kết quả cũng thở dài ai oán. Bởi vì hiện tại, điều tôi chú ý nhất là nhìn thấy Thiên Hạ Long Quỷ đấu với Ám Ảnh. Không ngờ đến vòng thứ 7 rồi mà hai người họ còn chưa gặp nhau. Chẳng lẽ phía sau màn có người giở trò thật sao ta? Nhất định muốn sắp xếp để bọn họ gặp nhau ở trận đấu cuối cùng? (Tác giả: oan uổng quá a~ trình tự trận đấu là ta chơi trò rút thăm mà ra. Đây chính là ý trời, ý trời đó…)
Tắt trang web, tôi đột nhiên phát hiện … tôi không còn chuyện gì để làm nữa!!!!!! Nếu chưa giải quyết xong tên Diễm Thái Tử, tôi không thể trở về Hồng Hoang. Nhưng đã có Đồng Tịch đi theo hắn rồi. Chẳng lẽ đi luyện cấp? Ôi giời, trừ phi đầu óc tôi bị úng nước mới nghĩ đến chuyện đi luyện cấp ở cái nơi toàn quái cấp 70+ này. Thế thì làm cái gì mới tốt đây?!?
Đúng rồi! Diễm Thái Tử tìm không ra Ngàn Mục Sơn, tại sao tôi lại không âm thầm giúp đỡ hắn nhỉ? Nghĩ liền làm, tôi lập tức nhảy dựng lên, co giò chạy tới mạo hiểm giả công hội. Nhiều người tụ tập ở đấy như vậy, nhất định sẽ có tin tức gì đó. Bởi vì người bình thường không thể bước chân vào U Minh điện, cho nên Diễm Thái Tử không thể đến đây, hắn chỉ có thể đi lòng vòng bên ngoài hỏi thăm NPC cấp thấp. Hắn hỏi ra được chết liền. Ủa quên, đây là đất của người chết. Phải nói, hắn hỏi ra được sống liền á !!!!
Đến công hội, lợi dụng thân phận cao quý của mình, tôi được hội trưởng tận tình giúp đỡ. Hội trưởng mở tất cả kho số liệu cho tôi nghiên cứu. Rốt cuộc tôi đã tìm thấy nó.
>> Ngàn Mục Sơn: nằm ở phía tây nam của U Minh điện, cách 1 ngàn dặm. Núi màu đen, không cỏ cây, có tổng cộng 1 ngàn huyệt động, mỗi huyệt động thờ cúng 1 pho tượng Bàn Cổ, mỗi pho tượng chỉ có mắt trái. Trong một ngàn con mắt trái này chỉ có một con là thật, còn lại là đồ dỏm. Tên gọi Ngàn Mục Sơn xuất phát từ đây.
>> Lưu ý: Thần giới cũng có một ngọn núi gọi là Ngàn Mục Sơn, thờ phượng mắt phải của Bàn Cổ. Trong đó, Bàn Cổ Tả Nhãn có thể phóng thích lực lượng của Bàn Cổ thủ ấn; còn Bàn Cổ Hữu Nhãn có thể trấn áp lực lượng của Bàn Cổ thủ ấn.
Tôi đổ mồ hôi ~ Hoa Phong thiết kế như vậy, chẳng phải muốn U Minh giới và Thần giới ngầm đối đầu với nhau, từ đó nảy sinh ra đại chiến thế giới?!? Tôi thật muốn đi hỏi cái tên Thượng Quan Tường về vấn đề này, nhưng nhớ bộ mặt đáng chán của tên kia, thôi bỏ đi vậy. Thế chiến thì thế chiến, cbn, tôi sợ gì chứ. Đợi tôi xóa bỏ được sự hạn chế về đẳng cấp, hóa thành yêu quái thuần chủng thì đến tên Thiên Hạ Long Quỷ tôi cũng không sợ nói chi tới những người khác. Dám cản đường tôi sao? Giết không tha!!!!
Tôi mang bộ mặt đằng đằng sát khí rời khỏi công hội, sau đó liên lạc với Đồng Tịch.
“Đồng Tịch, tôi đã biết vị trí của Ngàn Mục Sơn rồi. Cách U Minh điện 1 ngàn dặm về phía tây nam. Anh mau giả trang thành NPC, nói cho tên Diễm Thái Tử kia biết.”
“Không thành vấn đề, diễn kịch là nghề của ta!”
Vừa nói chuyện xong, tôi lập tức dùng ngự không phi hành bay tới Ngàn Mục Sơn. Ở nơi mà đối thủ sẽ xuất hiện, không phải tôi nên đào một cái hố chờ sẵn cho hắn à?
Giống y như trong sách đã miêu tả, Ngàn Mục Sơn hoang vu vô cùng. Toàn bộ ngọn núi do đá đen tạo thành, cực kỳ cứng rắn. Một ngàn huyệt động nằm rải rác dọc theo vách núi. Mỗi cái huyệt lại chứa 1 pho tượng Bàn Cổ, chỉ có mắt trái, không có mắt phải.
Nhìn 1 ngàn pho tượng trong 1 ngàn cái hang, tôi mờ mắt rồi. Như thế này làm sao tìm ra đồ thật đồ giả nha~ Tôi cũng không có ma thuật, không có biện pháp để phân biệt. Không lẽ phải moi hết 1 ngàn con mắt này đem về? Như vậy hơi khoa trương à… có điều, đây là phương pháp duy nhất tôi có thể nghĩ ra vào lúc này. Nghe có vẻ hơi ngu nhưng biết sao được.
Tôi nhìn ngọn núi trước mắt, suy tư, nếu phải thu thập cả ngàn con mắt, chỉ sợ phải tốn rất nhiều thời gian…
Tôi gọi cho Đồng Tịch: – “Đồng Tịch, anh cố gắng kéo dài thời gian, đừng dẫn hắn đến đây nhanh quá.”
“Không thành vấn đề… hắc hắc… ngươi lại có âm mưu gì à?” – Đồng Tịch dâm đãng cười.
“Cái gì mà âm mưu. Đây gọi là chiến lược, có biết không hả?! Được rồi, tôi phải hành động đây, Diễm Thái Tử giao cho anh.”
“OK!”
Thế là tại nơi rừng núi hoang vu, tôi bắt đầu kế hoạch vĩ đại của mình.
Cho dù tốc độ của tôi nhanh hơn người thường nhưng để thu thập cho đủ 1 ngàn con mắt, tôi tốn hơn 2 giờ đồng hồ. Hiện giờ, bên trong balo của tôi toàn là tròng mắt. Tôi cũng không biết con nào là thật, con nào là giả. Có lẽ chỉ có Diễm Thái Tử mới biết mà thôi. Nhưng tôi biết chắc một điều, tên kia sẽ không bao giờ thành thật nói điều đó cho tôi biết. Hừ… vậy thì hắn cũng đừng trách vì sao tôi không khách khí.
Lúc này Đồng Tịch lại gọi đến: – “Tri Chu, ta không thể kéo dài hơn nữa, sắp tới Ngàn Mục Sơn rồi. Ngươi làm xong chưa?”
“OK, xong rồi. Anh dẫn hắn tới đi. Lát nữa, lúc tôi ra hiệu thì anh mau kiềm chế hắn.”
Vừa nói xong, tôi đã nhìn thấy Đồng Tịch với bộ dáng nghiêm trang đang dẫn Diễm Thái Tử tới. Tôi vội nấp vào một chỗ tối. Thật muốn xem tên kia nhìn thấy toàn bộ tròng mắt trái đều biến mất thì sẽ có phản ứng gì đây… haha…
Đồng Tịch đem Diễm Thái Tử đến chân núi liền dừng lại, nói: – “Đây chính là Ngàn Mục Sơn. Ta không thể đi tiếp. Ngươi phải tự mình đi lên thôi.”
“Cảm ơn Sứ Lệnh đại nhân.” – Diễm Thái Tử kính cẩn cúi đầu chào Đồng Tịch.
Tôi ở một bên nhịn cười muốn rút gân luôn. Đồng Tịch có vẻ rất hưởng thụ, có lẽ lúc còn sống cũng là một tên hám danh.
Diễm Thái Tử bắt đầu lên núi, đến hang động thứ nhất, nhìn thấy pho tượng không còn mắt, hắn chỉ sững sốt một chút. Đến hang thứ hai thì bắt đầu có chút khủng hoảng. Đến hang thứ ba thì sắc mặt đã biến đen. Đến hang thứ tư thì cuồng loạn, bắt đầu co giò chạy vòng quanh ngọn núi để kiểm tra. Chờ tới lúc hắn đã xem đủ 1 ngàn hang đá, cả người vô lực ngã ngồi xuống đất, bộ dáng thất hồn lạc phách.
Thời cơ không sai biệt lắm, tôi nghẹn cười cũng lâu rồi, cho nên lúc này tôi liền lẩn thẩn đi ra từ chỗ núp. Đồng Tịch thì đang mai phục cách Diễm Thái Tử chừng 10m, tùy thời tùy chỗ đều có thể nhảy ra.
“Oa, thật trùng hợp, không nghĩ tới lại gặp ngươi ở đây. Chúng ta đúng là có duyên quá nha~” – tôi giả bộ trưng ra bộ mặt “tha phương gặp cố nhân” để chào hỏi tên kia.
Diễm Thái Tử nhìn thấy tôi liền trợn mắt ngạc nhiên… à, không chỉ ngạc nhiên mà là có tật giật mình.
“Ngươi… ngươi tới đây làm gì?”
Thấy vẻ mặt tươi cười của tôi, suy đoán đầu tiên nảy ra trong đầu Diễm Thái Tử là tôi đã đi trước hắn 1 bước, thế là hắn cao giọng chất vấn.
“Ngươi… ngươi đã trộm tất cả mắt trái ở đây đúng hay không?”
Tôi một bộ ung dung tự tại, một chút cũng không bị dáng vẻ dữ tợn của tên kia hù dọa.
“Đúng vậy. Rồi sao? Đây là nhiệm vụ vật phẩm của ta. Chẳng lẽ… ngươi cũng làm nhiệm vụ này sao?” – tôi âm hiểm nói vài câu khách sáo.
“Ta… không đúng, nếu ngươi cũng làm nhiệm vụ này, làm sao lại không biết đâu là mắt thật? vì sao lại đem tất cả mắt trái đều giấu đi?”
Cbn, tên tiểu tử này chưa đến nỗi bị úng não, suy nghĩ còn nhạy bén quá. Đâm một phát liền trúng ngay tử huyệt của tôi.
“Hì hì… nếu đã bị ngươi nhìn thấu thì ta cũng không nhiều lời làm gì. Chỉ cần ngươi nói cho ta biết đâu là mắt thật, ta sẽ tha mạng cho ngươi.” – tôi nói khoác mà không biết ngượng miệng luôn. Tôi biết rõ nói như vậy sẽ chọc giận tên kia. Hắn nhất định sẽ thà chết chứ không mở miệng nói ra bí mật. Không sao cả, dù sao tôi cũng đã có ý đồ giết chết hắn rồi. Vấn đề Bàn Cổ Tả Nhãn, không có hắn, tôi vẫn sẽ có cách khác để điều tra ra. Hắn không phải là sứ giả của Thần giới à? Như vậy khẳng định sẽ có một tên Thần của Thần giới đi theo hắn dưới dạng u linh (hồn), chỉ cần tìm ra tên này… hắc hắc…
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của tôi, Diễm Thái Tử vừa nghe lời tôi nói xong liền móc pháp trượng ra, quyết định dốc sức liều mạng với tôi một phen.
Tôi ngược lại không chút sợ hãi, cười nhạo hắn rằng: – “Ngươi là tay sai của Thần giới, đi vào U Minh giới mà dám kiêu ngạo như vậy à. Nói cho ngươi biết, đây chính là địa bàn của ta. Ngươi đã đến rồi, nghĩ cũng đừng nghĩ là có thể toàn thây thoát ra. Mười tám tầng địa ngục, ta nhất định sẽ cho ngươi lần lượt nếm thử từng cái một. Chẳng qua, nếu ngươi chịu hợp tác, ta sẽ nhượng bộ mà tạm tha cho ngươi. Căn bản chính ngươi cũng biết rõ ngươi không phải là đối thủ của ta.” – tôi vừa nói vừa vuốt ve Sát Quỷ. Nói thật, tôi không có cái quyền hạn tống ai đó vào 18 tầng địa ngục để chịu hình phạt. Nổ với hắn như vậy là để hù dọa hắn thôi.
18 tầng địa ngục trong truyền thuyết của Trung Quốc thì ai ai cũng biết. Diễm Thái Tử nghe xong, sắc mặt trở nên trắng bệch. Một phần là vì sợ hãi cảnh tượng 18 tầng địa ngục. Một phần là vì hắn không thể ngờ tôi lại biết được thân phận của hắn. Đối diện với tôi, hắn cảm thấy bản thân không có chỗ ẩn nấp. Bị đối thủ nhìn thấu trong khi bản thân lại không biết chút gì về người đó, rơi vào hoàn cảnh này, ai cũng sẽ mang tâm lý hoảng sợ. Diễm Thái Tử chính là đang bị sợ hãi cùng kinh hãi đập một cú như sét đánh.
Nhưng không ngờ tên này đủ ương ngạnh, tôi hù đến nước này rồi mà hắn chỉ mím môi im lặng, nhất quyết không mở miệng. Dựa vào ánh mắt của hắn, tôi đoán được hắn đang có chủ ý xấu gì đó với tôi. Đương nhiên tôi không thể để thuyền lật trong mương(*), tôi trước giờ chưa từng xem nhẹ bất cứ kẻ thù nào. Tôi ra hiệu, Đồng Tịch lập tức nhảy ra, kìm chặt Diễm Thái Tử. (** thuyền lật trong mương = ý nói chủ ý khinh thường, dẫn đến bất cẩn rồi thất bại)
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc. Diễm Thái Tử còn chưa kịp thấy mặt Đồng Tịch đã bị Minh Hỏa Yêu Hồ bao vây. Chờ đến lúc hắn nhìn rõ người đánh lén hắn thì sắc mặt trở nên cứng ngắt.
“Ngươi… ngươi… là đồng bọn của… cô ta!!!!” – Diễm Thái Tử chỉ vào Đồng Tịch, có chút phát điên hét lên.
“Coi như còn chút thông minh.” – Đồng Tịch vỗ lên đầu Diễm Thái Tử – “Cbn, hồi còn ở Hồng Hoang ngươi dám chửi ta ngu ngốc, hiện tại đến địa bàn của ta, để xem ta thu thập ngươi thế nào… hừ…”
“Đồng Tịch, đừng nhiều lời với hắn, đem toàn bộ trang bị của hắn cởi hết.” – Tôi nhìn bộ trang bị cực phẩm của Diễm Thải Tử, mở miệng liền nói ngay câu này.
“Được.” – Đồng Tịch cười hì hì, xoa xoa hai bàn tay giống như mấy tên trộm.
Tôi câm nín rồi: – “Đồng Tịch, anh có kỹ năng ăn trộm hả?”
Tôi nhớ Đồng trưởng lão ngày trước rất khinh thường kỹ năng của đám đạo tặc. Đồng Tịch, thân là tiền nhiệm tộc trưởng của Yêu Hồ tộc, vì sao lại học được chiêu số này?
“Ngươi nói cái kỹ năng này hả?” – Đồng Tịch một bên cao hứng khoa tay lên người Diễm Thái Tử, một bên trả lời tôi – “Yêu Hồ tộc trời sinh vốn là đạo tặc. Kỹ năng này giống như Yêu Hồ chân hỏa vậy, ai vừa sinh ra cũng biết. Dùng nó để trộm trứng chim Chu Tước đúng là rất thuận tiện a~”
Tôi đổ mồ hôi ~ Trách không được hắn bị Chu Tước đánh chết, rõ ràng dám đi trộm trứng chim. Lại nói, giờ tôi mới biết Đồng trưởng lão hồi trước là đang làm màu, trời sinh đạo tặc còn bày đặt nói chán ghét đám đạo tặc.
Khoảng 5 phút sau, Diễm Thái Tử trên người chỉ còn lại đồ lót của hệ thống. Tôi rất không khách khí mà thu nhận toàn bộ trang bị của hắn. Tôi cầm cái pho tượng thần bí lên vuốt vuốt, nghĩ thầm, nếu tôi đoán không lầm thì người của Thần giới chắc chắn đang bám trên pho tượng này.
“Đồng Tịch, anh cùng quản lý hình pháp vâng lệnh sứ có quen biết không?” – tôi dùng thư mật để hỏi Đồng Tịch.
“Chúng ta chính là bạn bè thân thiết, ngươi có chủ ý gì?”
Haiz, hiện tại Đồng Tịch đã có thể nghe một hiểu mười những lời tôi nói, cảm giác giống như tôi đang bàn chuyện với chính tôi vậy, quá kỳ quái.
“Tôi muốn bức cung.” – những lời này thì tôi nói thẳng ra ngoài mặt nên Diễm Thái Tử cũng nghe thấy.
/107
|