Chizuru-san, Kyubi-chan đâu?
Hijikata nhìn Chizuru loay hoay với những món ăn trên bàn, và thức uống mà lớp Kyubi chuẩn bị sẵn, trên người anh đã sớm thay trang phục kimono Shinsengumi, bước ra với thanh kiếm mà Kyubi chuẩn bị. Lớp Kyubi không hiểu cô có ý định gì, chỉ là khi cô nói họ đến thì hãy đưa cho họ những bộ trang phục này để họ mặc, và giúp cô giữ chân họ lại khi tất cả đến đủ. Cả lớp luôn tôn trọng cô gái đó, vì vậy chuyện giữ chân các thầy hay các bạn học, thậm chí là senpai thì rất dễ dàng. Với lại lần này là sinh nhật mấy năm một lần của học viện này, truyền thống về Shinsengumi họ cũng không bỏ xuống được, Kondo đã cho phép các học viên trường mình có thể mặc trang phục của Shinsengumi để đi qua lại trong học viện này, vậy nên việc của Kyubi nhờ cũng chẳng khó đối với họ chút nào.
Chizuru sau khi đã nuốt xong chiếc bán kem trên đĩa của mình lập tức xoay người nhìn đến chỉ nhân giọng nói, cô lập tức mở to mắt trừng lớn lại nuốt nước bọt vào thêm một lần nữa. Trước mặt cô, người con trai đó với trang phục của đội Shinsengumi truyền thống, loạn tóc dài cốt đuôi phía sau, thanh kiếm giắc ở hai bên người, với một sợi ri băng buột trên trán, đúng chuẩn một thống soái của đội, Chizuru ngẩn người, đây lần đầu tiên cô nhìn thấy Hijikata trong bộ trang phục đó, nhưng tại sao cảm giác cô trở nên quen thuộc giống như từng nhìn anh mặc trang phục đó cả ngày, còn cả rất quen mắt? Chizuru xoay người uống một cốc nước trên bàn, tránh đi việc bị người khác cảm thấy thái độ mình kì lạ. Cô xoay người nhìn lại Hijikata mỉm cười.
Con bé chạy ra ngoài có chuyện rồi, chắc vậy!
Chizuru đây là..
Sau cuộc họp lớp của các lớp khác, lớp của Chizuru đã chọn trang phục main cà phê để tổ chức lễ hội. Trang phục nữ hầu cũng đã sớm thay ra khi Chizuru đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình. Nhưng cô lại thay trang phục của Kyubi đưa cho, là trang phục kimono, có điều Hijikata thắc mắc tại sao đó là trang phục của nam nhân?
Chizuru, bộ trang phục này...
Là Kyubi đưa cho, em ấy nói cứ như thế sẽ thoải mái hơn. Nhưng mà em thấy thoải mái thật!
Hijikata nhìn Chizuru không nói gì, lắc đầu xoay người đi lại gặp Souji và Heisuke cũng từ phòng thay trang phục bước ra ngoài, cả ba nhìn nhau lại nhếch môi cười. Heisuke bước đến 2 bước, nhìn tới Chizuru lại vui vẻ tươi cười.
Thật không thể tin cậu cũng bảnh trai khi là nam đi
Này..
Hijikata vỗ lấy vai Heisuke, Souji bước lên một bước nhìn Hijikata lại mỉm cười, gương mặt lại không có chút biểu cảm gì, sau lại xoay mắt nhìn về phía cánh cửa. Hijikata đẩy tay Souji, nhẹ cười.
Ra dáng lắm đấy, đúng rất giống Okita Souji
Souji lại nhẹ cười.
Cái này đã rất nhiều người nói, họ nói tôi là hậu kiếp của Okita Souji rồi
Hijikata nhếch khóe môi, Heisuke nghe được liền cười phá lên. Đúng lúc bên ngoài cửa xuất hiện 3 bóng người đó là Saito Hijime, Shinpachi, Harada. Họ cũng tiến tới gia nhập bọn, nói chuyện trò, cùng lớp đám nam sinh trong lớp Kyubi lại cắn khăn thở dài, cái quái gì Kyubi làm trang phục đặc biệt cho những người này mà lại không có họ? Cơ bản bọn họ thường ngày đã cao hơn về mọi người một tầng, bây giờ càng nổi bất hơn nữa. Họ thật muốn ức chế nha, tạo hóa quá keo kiệt đi.
- -- ---------
Trong khi cái lớp Kyubi đã sớm nháo lên thành một đoàn, thì Kyubi bên ngoài cổng đoán tiếp một vị khách mới bước vào trường, đó là bác cô, cha ruột kiếp này của Chizuru, Koudo, ông đời theo lời mời của ba đứa con của mình, Kyubi được ông nhận nuôi nên ông cũng xem như là con ruột. Kyubi lại có thêm nhiệm vụ dẫn Koudo đi tham quan học viện, cô rất tự nhiên và không chút phiền lòng khi giới thiệu từng nơi một rồi, đến phòng hiểu trưởng, qua quyển ablum, Kyubi đã biết ngay từ nhỏ, Kondo và Koudo là bạn thân, cùng lùi cùng tiến trong kiếm đạo và học tập, nhưng sau này Koudo theo ngành y hơn là học tập, quản lý nên ít khi gặp mặt nhau, lần này đến trường cũng để gặp Koudo người bạn thân cũ. Sau đó họ cùng đến thăm lại phòng y tế, Koudo yêu cầu như vậy, hai bóng lão già đi trước mắt mình nói cười vui vẻ cô liền thở dài, gãi đầu, kiếp trước là kẻ thù kiếp này là bạn thân, trời có đủ trêu người hay không?
Kyubi-chan, sao cháu không vào?
Tiếng Koudo, ông nhìn Kyubi đứng bên ngoài có chút thắc mắc nhưng rồi cũng lên tiếng gọi đến, dù sao con bé này hay ngẩn người, nếu không kêu vào phòng ngồi lát nữa lại thả hồn, để xác đi đâu đó gặp nguy hiểm nữa lại khổ. Koudo nhìn bóng Kyubi giật mình bên cửa kia liền hiểu suy nghĩ của ông là đúng, Kyubi con bé này suy nghĩ những thứ quái dị ngay cả ông là bác, là cha nuôi cũng không biết đó là cái gì. Aizzz, con bé từ khi lần gặp mặt đầu tiên đã thấy kì lạ.
Ồ, vậy đây là Kyubbi-chan, nữ sinh trong học viện sao?
Kyubi ngẩn đầu nhìn người trước mắt, cả người lập tức cứng lại một chút, rồi lại cúi đầu, mỉm cười chào hỏi cho ra lễ.
Chào thầy
Không cần khách sáo như vậy, thầy nghe tin về em rất nhiều. Tuy nhiên từ đầu năm học đến giờ chỉ gặp được Chizuru-san còn em lại không biết được cả mặt mũi. Ngồi đi!
Sanan ngẩn người, mỉm cười, vội vàng đẩy gọng kính của mình rồi xoay người đi lấy nước cho ba người, căn phòng y tế không có gì nhiều ngoài mấy chiếc giường bệnh và hộp thuốc, và những dụng cụ khác dùng để sơ cứu, và chữa trị bệnh, vết thương. Cũng đặt bình nước khá gần với nơi họ ngồi, Sanan vẫn chậm chạm lễ phép với bờ trên, phút chốc lại liếc ánh nhìn về phía nữ viên đang cúi đầu im lặng kia. Sanan không biết, anh đã gặp cô gái đó ở đâu rồi đúng hay không? Tại sao vừa nhìn vào đôi mắt đó, lòng anh lại dâng lên cảm giác quen thuộc, và đau nhói? Cảm giác vừa tìm được thứ mình đã mất?
Sanan trò chuyện với Koudo và Kondo một chút, rồi hai người này rời đi, Koudo nói nếu Kyubi mệt thì ở lại nơi này nghỉ ngơi một chút, ông sẽ cùng hiểu trưởng đến gặp Chizuru, Kyubi đúng thật cảm thấy mệt thật, cô đành nghe lời, rồi nằm xuống giường bệnh nghỉ ngơi. Đợi cánh cửa đóng lại, Sanan nhìn cô học viên trên giường có chút lúng túng với mình, lại không biết nên hỏi làm sao, nên đành quay vào mấy quyển sách trên bàn làm việc mở ra đọc, nhưng rồi anh lại xoay mắt nhìn về phía Kyubi đang ngủ say kia,nghe từng tiếng thở đều đều của cô, Sanan có cảm giác như rất quen thuộc, và đã từng chìm vào không gian yên bình như vậy rồi. Sanan ngẩn người nhìn Kyubi cho đến khi cô mở mắt ngồi dậy, bộ dáng như mèo con mới tỉnh của cô, Sanan lập tức xoay lưng về phía cô, nhìn ra cửa sổ, gương mặt anh đang cảm thấy rất nóng ngay bây giờ. Kyubi nhìn Sanan một chút, lại bước xuống giường cúi đầu cảm ơn rồi rời đi. Sanan không nói chuyện, lại xoay mắt nhìn bóng lưng Kyubi, có cảm giác muốn níu giữ, anh có một lời hứa nào đó đã không thực hiện được khi cô ở bên, một lời hứa anh muốn thực hiện.
Kyubi-san
...Vâng, thưa thầy
Kyubi luôn nghĩ Sanan sẽ không giống với người khác, sẽ không day dưa với kiếp này, cô nghĩ hôm nay rời khỏi căn phòng này sẽ không còn quan hệ, nhưng không ngờ lại bị gọi lại, Kyubi thật sự không muốn xem người trong quá khứ là người của bây giờ, và cũng không muốn số phận của kiếp này gắn liền với họ nữa.
Sanan đứng dậy dúi vào tay cô một lọ thuốc màu đỏ, bên ngoài chất liệu làm bằng thủy tinh, Kyubi trừng mắt nhìn chai thuốc nhỏ bằng lòng bàn tay liền cau mày, tại sao thuốc này kiếp trước có, cô sẽ không nghi ngờ, nhưng kiếp này lại xuất hiện ở thế giới này? Là ai làm ra nó? Koudo chắc chắn không phải, ông ấy đã không có suy nghĩ giống kiếp trước, nhưng nếu là Sanan, thì...Kyubi tin hắn có thể làm ra được. Tuy biết rất rõ về loại thuốc này, nhưng cô vẫn vờ khuôn mặt cứng đờ của mình nhìn đến.
Thưa thầy, cái này là...
Không có gì, món quà gặp mặt đầu tiên giữa em và tôi, chỉ xem thôi, đừng uống, nó sẽ làm được ánh sáng ngủ cho em khi mỗi tối tắt điện!
À, vâng cảm ơn thầy.
Kyubi nhận lấy cúi người rời đi, Sanan lại vội gọi lần nữa.
Kyubi-san...
Vâng?
...Nghe nói lớp em tổ chức quán trọ Shinsengumi đúng không? Tôi đến...được hay không?
Vâng, có thể mời thầy
Kyubi cúi đầu rồi vội đẩy cánh cửa rời đi. Sanan thái độ vô cùng lạ, cô không đoán cảm xúc của hắn bây giờ, cô cũng không nên bận tâm quá nhiều về người này. Chuyện cô bây giờ phải chạy về nhanh để còn kịp với buổi thời gian cuối cùng của mình, quán của Kyubi bán lại sớm nhất, nhưng khách lại không hết cuối cùng đám nam viên trong lớp bèn làm thêm để tiếp khách, Kyubbi cũng biết như vậy nên đã trốn đi chỗ khác, với đống nam nhân sô bồ như vậy cô cũng không quen với cảm giác ồn ào.
Đây không phải Kyubi của nhà Koudo hay sao?
Giọng nói bên góc tường phát ra, sau khi Kyubi chậm chạm ngẩn đầu lên thì cô lại mỉm cười, có chút bất ngờ.
Amagiri..senpai..
Này sao nghe câu nói ngượng ngạo ngơ vậy? Đừng nói cô bé không thích anh đi
Amagiri nửa trêu nửa thật nhìn Kyubi, cô bé này là nữ viên thứ hai trong kì học này, thực chất số điểm của học viện này cao ngất ngượng, nhưng có người vào ngay cả nữ sinh cũng thật là quá kì lạ, nhưng còn khó tin hơn số điểm của Kyubi trọn 100 điểm cho tất cả các môn, vậy có nghĩa đạt được kỉ lục kì tích cho ngôi trường này. Amagiri nhìn Kyubi mỉm cười, cô bé này rất xinh đẹp, lại có chút khí chất lạnh lẽo trên người, nói chung vừa gặp đã có hào cảm, giống như cô em gái nhỏ từ kiếp trước. Shimamui nhìn Amagiri lại gãi đầu, nhìn Kyubi.
Em biết tên bọn này sao?
Kyubi gật đầu, mỉm cười.
Là hội học sinh, ai đều nghe tên cả hai người.
Vậy...còn tôi thì sao? Em chỉ nghe tên hai người này thôi sao?
Kazama nhìn Kyubi, cậu đứng phía sau lưng hai người, quan sát Kyubi từ đầu năm học cho đến bây giờ, có thể xem cậu là kẻ đeo bám cũng được, nhưng ngày đầu tiên gặp mặt nhau ở buổi khai giảng, chỉ là một ánh nhìn liếc qua nhưng cậu đã khắc sâu hình ảnh đó, không hiểu vì sao, nhưng Kazama đã từng gặp cô, từng gặp và bên cạnh cô gái này rất lâu, thậm chí giữa hai người đã từng nảy gì một mảnh tình cảm nhỏ.
Kyubi-chan, em tại sao lại ở đây? Mau đi, lớp đang tìm em kìa!
Kaoru vội vàng chạy tới nắm tay Kyubi kéo đi, ánh mắt liếc nhìn ba nam nhân kia hiện lên tia cảnh cáo rồi biến mất.
Amagiri nhìn đến Kaoru có thái độ như vậy lại cau mày, nhìn bóng Kyubi vội vàng khuất sau góc tường liền nhìn đến Kazama.
Cậu ta...
Là anh trai họ, dù sao thì chuyện sau này con dài. Tính sổ sau vậy!
Kazami nói một câu rồi rời đi, ánh mắt vàng lục không quên nhìn bóng Kyubi một lần nữa mới âm thầm nuối tiếc xoay người, làm việc của mình, hướng ngược lại với đường Kyubi đã bị Kaoru kéo đi qua!
Hijikata nhìn Chizuru loay hoay với những món ăn trên bàn, và thức uống mà lớp Kyubi chuẩn bị sẵn, trên người anh đã sớm thay trang phục kimono Shinsengumi, bước ra với thanh kiếm mà Kyubi chuẩn bị. Lớp Kyubi không hiểu cô có ý định gì, chỉ là khi cô nói họ đến thì hãy đưa cho họ những bộ trang phục này để họ mặc, và giúp cô giữ chân họ lại khi tất cả đến đủ. Cả lớp luôn tôn trọng cô gái đó, vì vậy chuyện giữ chân các thầy hay các bạn học, thậm chí là senpai thì rất dễ dàng. Với lại lần này là sinh nhật mấy năm một lần của học viện này, truyền thống về Shinsengumi họ cũng không bỏ xuống được, Kondo đã cho phép các học viên trường mình có thể mặc trang phục của Shinsengumi để đi qua lại trong học viện này, vậy nên việc của Kyubi nhờ cũng chẳng khó đối với họ chút nào.
Chizuru sau khi đã nuốt xong chiếc bán kem trên đĩa của mình lập tức xoay người nhìn đến chỉ nhân giọng nói, cô lập tức mở to mắt trừng lớn lại nuốt nước bọt vào thêm một lần nữa. Trước mặt cô, người con trai đó với trang phục của đội Shinsengumi truyền thống, loạn tóc dài cốt đuôi phía sau, thanh kiếm giắc ở hai bên người, với một sợi ri băng buột trên trán, đúng chuẩn một thống soái của đội, Chizuru ngẩn người, đây lần đầu tiên cô nhìn thấy Hijikata trong bộ trang phục đó, nhưng tại sao cảm giác cô trở nên quen thuộc giống như từng nhìn anh mặc trang phục đó cả ngày, còn cả rất quen mắt? Chizuru xoay người uống một cốc nước trên bàn, tránh đi việc bị người khác cảm thấy thái độ mình kì lạ. Cô xoay người nhìn lại Hijikata mỉm cười.
Con bé chạy ra ngoài có chuyện rồi, chắc vậy!
Chizuru đây là..
Sau cuộc họp lớp của các lớp khác, lớp của Chizuru đã chọn trang phục main cà phê để tổ chức lễ hội. Trang phục nữ hầu cũng đã sớm thay ra khi Chizuru đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình. Nhưng cô lại thay trang phục của Kyubi đưa cho, là trang phục kimono, có điều Hijikata thắc mắc tại sao đó là trang phục của nam nhân?
Chizuru, bộ trang phục này...
Là Kyubi đưa cho, em ấy nói cứ như thế sẽ thoải mái hơn. Nhưng mà em thấy thoải mái thật!
Hijikata nhìn Chizuru không nói gì, lắc đầu xoay người đi lại gặp Souji và Heisuke cũng từ phòng thay trang phục bước ra ngoài, cả ba nhìn nhau lại nhếch môi cười. Heisuke bước đến 2 bước, nhìn tới Chizuru lại vui vẻ tươi cười.
Thật không thể tin cậu cũng bảnh trai khi là nam đi
Này..
Hijikata vỗ lấy vai Heisuke, Souji bước lên một bước nhìn Hijikata lại mỉm cười, gương mặt lại không có chút biểu cảm gì, sau lại xoay mắt nhìn về phía cánh cửa. Hijikata đẩy tay Souji, nhẹ cười.
Ra dáng lắm đấy, đúng rất giống Okita Souji
Souji lại nhẹ cười.
Cái này đã rất nhiều người nói, họ nói tôi là hậu kiếp của Okita Souji rồi
Hijikata nhếch khóe môi, Heisuke nghe được liền cười phá lên. Đúng lúc bên ngoài cửa xuất hiện 3 bóng người đó là Saito Hijime, Shinpachi, Harada. Họ cũng tiến tới gia nhập bọn, nói chuyện trò, cùng lớp đám nam sinh trong lớp Kyubi lại cắn khăn thở dài, cái quái gì Kyubi làm trang phục đặc biệt cho những người này mà lại không có họ? Cơ bản bọn họ thường ngày đã cao hơn về mọi người một tầng, bây giờ càng nổi bất hơn nữa. Họ thật muốn ức chế nha, tạo hóa quá keo kiệt đi.
- -- ---------
Trong khi cái lớp Kyubi đã sớm nháo lên thành một đoàn, thì Kyubi bên ngoài cổng đoán tiếp một vị khách mới bước vào trường, đó là bác cô, cha ruột kiếp này của Chizuru, Koudo, ông đời theo lời mời của ba đứa con của mình, Kyubi được ông nhận nuôi nên ông cũng xem như là con ruột. Kyubi lại có thêm nhiệm vụ dẫn Koudo đi tham quan học viện, cô rất tự nhiên và không chút phiền lòng khi giới thiệu từng nơi một rồi, đến phòng hiểu trưởng, qua quyển ablum, Kyubi đã biết ngay từ nhỏ, Kondo và Koudo là bạn thân, cùng lùi cùng tiến trong kiếm đạo và học tập, nhưng sau này Koudo theo ngành y hơn là học tập, quản lý nên ít khi gặp mặt nhau, lần này đến trường cũng để gặp Koudo người bạn thân cũ. Sau đó họ cùng đến thăm lại phòng y tế, Koudo yêu cầu như vậy, hai bóng lão già đi trước mắt mình nói cười vui vẻ cô liền thở dài, gãi đầu, kiếp trước là kẻ thù kiếp này là bạn thân, trời có đủ trêu người hay không?
Kyubi-chan, sao cháu không vào?
Tiếng Koudo, ông nhìn Kyubi đứng bên ngoài có chút thắc mắc nhưng rồi cũng lên tiếng gọi đến, dù sao con bé này hay ngẩn người, nếu không kêu vào phòng ngồi lát nữa lại thả hồn, để xác đi đâu đó gặp nguy hiểm nữa lại khổ. Koudo nhìn bóng Kyubi giật mình bên cửa kia liền hiểu suy nghĩ của ông là đúng, Kyubi con bé này suy nghĩ những thứ quái dị ngay cả ông là bác, là cha nuôi cũng không biết đó là cái gì. Aizzz, con bé từ khi lần gặp mặt đầu tiên đã thấy kì lạ.
Ồ, vậy đây là Kyubbi-chan, nữ sinh trong học viện sao?
Kyubi ngẩn đầu nhìn người trước mắt, cả người lập tức cứng lại một chút, rồi lại cúi đầu, mỉm cười chào hỏi cho ra lễ.
Chào thầy
Không cần khách sáo như vậy, thầy nghe tin về em rất nhiều. Tuy nhiên từ đầu năm học đến giờ chỉ gặp được Chizuru-san còn em lại không biết được cả mặt mũi. Ngồi đi!
Sanan ngẩn người, mỉm cười, vội vàng đẩy gọng kính của mình rồi xoay người đi lấy nước cho ba người, căn phòng y tế không có gì nhiều ngoài mấy chiếc giường bệnh và hộp thuốc, và những dụng cụ khác dùng để sơ cứu, và chữa trị bệnh, vết thương. Cũng đặt bình nước khá gần với nơi họ ngồi, Sanan vẫn chậm chạm lễ phép với bờ trên, phút chốc lại liếc ánh nhìn về phía nữ viên đang cúi đầu im lặng kia. Sanan không biết, anh đã gặp cô gái đó ở đâu rồi đúng hay không? Tại sao vừa nhìn vào đôi mắt đó, lòng anh lại dâng lên cảm giác quen thuộc, và đau nhói? Cảm giác vừa tìm được thứ mình đã mất?
Sanan trò chuyện với Koudo và Kondo một chút, rồi hai người này rời đi, Koudo nói nếu Kyubi mệt thì ở lại nơi này nghỉ ngơi một chút, ông sẽ cùng hiểu trưởng đến gặp Chizuru, Kyubi đúng thật cảm thấy mệt thật, cô đành nghe lời, rồi nằm xuống giường bệnh nghỉ ngơi. Đợi cánh cửa đóng lại, Sanan nhìn cô học viên trên giường có chút lúng túng với mình, lại không biết nên hỏi làm sao, nên đành quay vào mấy quyển sách trên bàn làm việc mở ra đọc, nhưng rồi anh lại xoay mắt nhìn về phía Kyubi đang ngủ say kia,nghe từng tiếng thở đều đều của cô, Sanan có cảm giác như rất quen thuộc, và đã từng chìm vào không gian yên bình như vậy rồi. Sanan ngẩn người nhìn Kyubi cho đến khi cô mở mắt ngồi dậy, bộ dáng như mèo con mới tỉnh của cô, Sanan lập tức xoay lưng về phía cô, nhìn ra cửa sổ, gương mặt anh đang cảm thấy rất nóng ngay bây giờ. Kyubi nhìn Sanan một chút, lại bước xuống giường cúi đầu cảm ơn rồi rời đi. Sanan không nói chuyện, lại xoay mắt nhìn bóng lưng Kyubi, có cảm giác muốn níu giữ, anh có một lời hứa nào đó đã không thực hiện được khi cô ở bên, một lời hứa anh muốn thực hiện.
Kyubi-san
...Vâng, thưa thầy
Kyubi luôn nghĩ Sanan sẽ không giống với người khác, sẽ không day dưa với kiếp này, cô nghĩ hôm nay rời khỏi căn phòng này sẽ không còn quan hệ, nhưng không ngờ lại bị gọi lại, Kyubi thật sự không muốn xem người trong quá khứ là người của bây giờ, và cũng không muốn số phận của kiếp này gắn liền với họ nữa.
Sanan đứng dậy dúi vào tay cô một lọ thuốc màu đỏ, bên ngoài chất liệu làm bằng thủy tinh, Kyubi trừng mắt nhìn chai thuốc nhỏ bằng lòng bàn tay liền cau mày, tại sao thuốc này kiếp trước có, cô sẽ không nghi ngờ, nhưng kiếp này lại xuất hiện ở thế giới này? Là ai làm ra nó? Koudo chắc chắn không phải, ông ấy đã không có suy nghĩ giống kiếp trước, nhưng nếu là Sanan, thì...Kyubi tin hắn có thể làm ra được. Tuy biết rất rõ về loại thuốc này, nhưng cô vẫn vờ khuôn mặt cứng đờ của mình nhìn đến.
Thưa thầy, cái này là...
Không có gì, món quà gặp mặt đầu tiên giữa em và tôi, chỉ xem thôi, đừng uống, nó sẽ làm được ánh sáng ngủ cho em khi mỗi tối tắt điện!
À, vâng cảm ơn thầy.
Kyubi nhận lấy cúi người rời đi, Sanan lại vội gọi lần nữa.
Kyubi-san...
Vâng?
...Nghe nói lớp em tổ chức quán trọ Shinsengumi đúng không? Tôi đến...được hay không?
Vâng, có thể mời thầy
Kyubi cúi đầu rồi vội đẩy cánh cửa rời đi. Sanan thái độ vô cùng lạ, cô không đoán cảm xúc của hắn bây giờ, cô cũng không nên bận tâm quá nhiều về người này. Chuyện cô bây giờ phải chạy về nhanh để còn kịp với buổi thời gian cuối cùng của mình, quán của Kyubi bán lại sớm nhất, nhưng khách lại không hết cuối cùng đám nam viên trong lớp bèn làm thêm để tiếp khách, Kyubbi cũng biết như vậy nên đã trốn đi chỗ khác, với đống nam nhân sô bồ như vậy cô cũng không quen với cảm giác ồn ào.
Đây không phải Kyubi của nhà Koudo hay sao?
Giọng nói bên góc tường phát ra, sau khi Kyubi chậm chạm ngẩn đầu lên thì cô lại mỉm cười, có chút bất ngờ.
Amagiri..senpai..
Này sao nghe câu nói ngượng ngạo ngơ vậy? Đừng nói cô bé không thích anh đi
Amagiri nửa trêu nửa thật nhìn Kyubi, cô bé này là nữ viên thứ hai trong kì học này, thực chất số điểm của học viện này cao ngất ngượng, nhưng có người vào ngay cả nữ sinh cũng thật là quá kì lạ, nhưng còn khó tin hơn số điểm của Kyubi trọn 100 điểm cho tất cả các môn, vậy có nghĩa đạt được kỉ lục kì tích cho ngôi trường này. Amagiri nhìn Kyubi mỉm cười, cô bé này rất xinh đẹp, lại có chút khí chất lạnh lẽo trên người, nói chung vừa gặp đã có hào cảm, giống như cô em gái nhỏ từ kiếp trước. Shimamui nhìn Amagiri lại gãi đầu, nhìn Kyubi.
Em biết tên bọn này sao?
Kyubi gật đầu, mỉm cười.
Là hội học sinh, ai đều nghe tên cả hai người.
Vậy...còn tôi thì sao? Em chỉ nghe tên hai người này thôi sao?
Kazama nhìn Kyubi, cậu đứng phía sau lưng hai người, quan sát Kyubi từ đầu năm học cho đến bây giờ, có thể xem cậu là kẻ đeo bám cũng được, nhưng ngày đầu tiên gặp mặt nhau ở buổi khai giảng, chỉ là một ánh nhìn liếc qua nhưng cậu đã khắc sâu hình ảnh đó, không hiểu vì sao, nhưng Kazama đã từng gặp cô, từng gặp và bên cạnh cô gái này rất lâu, thậm chí giữa hai người đã từng nảy gì một mảnh tình cảm nhỏ.
Kyubi-chan, em tại sao lại ở đây? Mau đi, lớp đang tìm em kìa!
Kaoru vội vàng chạy tới nắm tay Kyubi kéo đi, ánh mắt liếc nhìn ba nam nhân kia hiện lên tia cảnh cáo rồi biến mất.
Amagiri nhìn đến Kaoru có thái độ như vậy lại cau mày, nhìn bóng Kyubi vội vàng khuất sau góc tường liền nhìn đến Kazama.
Cậu ta...
Là anh trai họ, dù sao thì chuyện sau này con dài. Tính sổ sau vậy!
Kazami nói một câu rồi rời đi, ánh mắt vàng lục không quên nhìn bóng Kyubi một lần nữa mới âm thầm nuối tiếc xoay người, làm việc của mình, hướng ngược lại với đường Kyubi đã bị Kaoru kéo đi qua!
/57
|