"Ba vị tướng quân cũng muốn giống như Lý Túc tướng quân, cầu yên ổn ở dưới trướng Hứa tướng quân, không cam chịu triều đình áp bách" Giả Hủ giải thích.
"Không —— đúng " Hứa Thành kéo dài giọng, nói: "Văn Hòa, với ánh mắt của ngươi, hãy nói xem ba người bọn họ có cái gì không ổn?"
"Không ổn?" Giả Hủ thốt lên, biểu thị vẻ ngạc nhiên của mình: "Ba vị tướng quân hai mặt thụ địch, để tránh kết cục không thể chết già, mới quy hàng tướng quân, sao lại có cái gì không ổn?"
"Văn Hòa có thể nói cho ta biết đôi chút xem lúc ấy các ngươi đàm phán như thế nào không?" Hứa Thành hỏi.
Giả Hủ nhìn Hứa Thành nói: "Lúc ấy là như này. . ." Giả Hủ thuật lại một lần tình huống hai người Lý Thôi, Quách Tỷ, hắn lại nói tiếp: "Về sau, Quách Tỷ tướng quân đi khuyên bảo Trương Tế tướng quân, rốt cục đã nhận được đồng ý của hắn, vì vậy ba vị tướng quân quyết định quy hàng Hứa tướng quân "
"Hừ" Hứa Thành mỉm cười, nhìn về phía Thường Hâm với Trần Cung, nói: "Các người thấy thế nào?"
"Giả dối "
"Trá hàng "
Thường Hâm với Trần Cung không cần nghĩ ngợi, thốt ra đáp án.
"Tại sao hai vị biết rõ ba vị tướng quân giả ý quy hàng?" Giả Hủ hỏi. Thế nhưng hắn lập tức có phản ứng, hắn đã ngầm để lộ tin tức.
"Ha ha ha" Hứa Thành và ba người cười to: "Văn Hòa xem ra đã sớm biết, lại đến Lạc Dương lừa dối ta sao?" Hứa Thành cố ý trách tội Giả Hủ nói.
"Giả Hủ muốn biết Hứa tướng quân với hai vị tiên sinh có kết luận như thế nào?" Giả Hủ hỏi ngược lại.
"Lão Thường, ngươi trả lời" Hứa Thành nói với Thường Hâm.
"Ha ha, theo như lời nói của Văn Hòa tiên sinh, điểm nghi ngờ thứ nhất, chính là chuyển biến của Quách Tỷ. Hắn nghe Văn Hòa tiên sinh đề nghị, lập tức đồng ý. Điều này thật sự quá không tầm thường, cũng là điểm đáng ngờ lớn nhất. Hắn cùng với chúa công, vẫn có cừu oán. Điểm nghi ngờ thứ hai, chính là Trương Tế. Bản thân Quách Tỷ cũng không phải là một người biết ăn nói thế mà có thể ở trong thời gian ngắn ngủi thuyết phục được Trương Tế, người có bản lĩnh hơn xa hắn, thật sự không thể tin nổi. Huống chi Trương Tế từng bị quân ta tính toán, mối thù hận cùng chúa công cũng không nhỏ hơn so với Quách Tỷ. Hắn tuyệt đối sẽ không tự nhiên để cho chúa công chiếm được lợi ích. Hoàn toàn không giống với thói quen của hắn" Thường Hâm nói.
"Còn có một điểm đáng ngờ" Lư Dục đột nhiên xen vào nói, khiến cho Trần Cung muốn nói chuyện thiếu chút nữa uất nghẹn.
"Hả?" Hứa Thành làm ra vẻ ngạc nhiên nói: "Tử Gia, ngươi cũng bắt đầu chơi mưu kế rồi sao? Ta thật cao hứng. Nào, nói một chút coi "
Lư Dục nhìn thấy ánh mắt hài hước của mấy người, biết rõ bọn họ không tín nhiệm bản lĩnh của mình ở phương diện này. Dù sao năng lực của hắn phần lớn là ở việc xử lý chính vụ, hắn chưa từng trải qua các loại công việc đoán tâm tư của người khác mà hành động. Ngược lại Giả Hủ ở một bên lại có dáng vẻ rửa tai lắng nghe, khiến cho hắn có đôi chút tự tin.
"Còn một điều" Lư Dục trấn tĩnh tinh thần, âm thầm động viên bản thân mình. Hắn có thể chính thức tiến vào tầng lớp cao nhất trong quân Hứa Thành quyết định quyết sách hay không tuyệt đối dựa vào lần thể hiện này. Tuy rằng dựa vào năng lực của Lư Dục hắn, đây cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nhưng cảm giác, cảm thấy lăng không một người lùn, thật không thoải mái. Lư Dục nói: "Mấy người Lý Thôi, Quách Tỷ, nhất là Trương Tế, bản thân bọn chúng chính là lão tướng sa trường, nhất thời thất kinh, chẳng qua là sợ triều đình một lần nữa ra tay với mình. Cùng với uy danh và năng lực bố trí của Lã Bố, chỉ cần bọn chúng phục hồi lại tinh thần sẽ phát hiện ra rằng tuy bọn chúng không thể tấn công quân ta, nhưng thực lực trong tay triều đình, bây giờ còn không phải là đối thủ của bọn hắn, mà đại bộ phận binh mã Ung Châu vốn đều là thủ hạ của Đổng Trác. Chỉ cần bọn hắn giương cao lá cờ báo thù cho Đổng Trác, tất nhiên có thể có địa vị ngang nhau cùng triều đình. Nói không chừng bọn chúng còn có thể tiên hạ thủ vi cường. Trong thành Trường An, tuy rằng Lã Bố nắm giữ binh quyền, nhưng binh lính, ngoại trừ quân Tịnh Châu vốn là quân lính của hắn, tất cả đều là quân Tây Lương, nếu như bọn chúng trực tiếp tấn công Trường An. . ."
"Nếu như trực tiếp tấn công Trường An, thì sẽ rất nhanh, chỉ cần một lời kêu gọi, chỉ sợ Lã Bố cũng phải chạy trốn" Hứa Thành ở một bên tổng kết. Hắn có cảm giác như lau mắt mà nhìn đối với Lư Dục. Không hổ là con trai của đại thần, từ trong bụng mẹ đã nhận rõ tình thế, mạnh hơn nhiều so với cha của hắn.
"Bội phục, bội phục" Giả Hủ bái lạy một vái với hai người Thường Hâm với Lư Dục, nói: "Hai vị phân tích hoàn toàn chính xác, sâu sắc. Tại hạ cũng là người đi theo Lý Thôi lâu ngày, lại có mặt ngay tại chỗ, mới có thể cho ra kết luận này. Không thể ngờ hai vị chỉ cần phân tích đôi chút, có thể tính ra âm mưu của mấy người Lý Quách, Giả Hủ bội phục".
"Ha ha, Văn Hòa, ngươi lại lấn ta" Hứa Thành cười nói, tiểu tử, ta còn không biết ngươi? Tổ tông của mưu ngầm, vung đao đâm sau lưng cao thủ. Ở trước mặt ta làm ra vẻ khiêm tốn sao?: "Nếu như ngươi đã đến, nhất định có điều dạy ta, dứt lời, không nên che giấu "
"Chúa công muốn hỏi mưu kế đối phó với ba người này?" Giả Hủ thuận miệng nói. Tất cả mọi người ở đây đều không cảm thấy có gì không đúng, tất cả đều rất tự nhiên.
"Đương nhiên, ngươi tương đối quen thuộc tình huống. Đương nhiên là ngươi nghĩ kế rồi" Hứa Thành cười nói, cũng không biết là hắn cười đám người Lý Thôi không biết tự lượng sức mình, hay là cười Giả Hủ thức thời.
"Chủ ý của ta chính là chúa công tự mình đi Đồng Quan một chuyến" Giả Hủ nói ra một câu kinh người: "Đây cũng là yêu cầu của ba người bọn họ bảo ta tới nói "
*********************************************
Đồng Quan, cánh cửa cuối cùng phòng hộ Quan Trung, cũng là một cứ điểm kiên cố nhất. Thời Đường, khi xảy ra loạn An Sử, phản bội quân công phá Đồng Quan xong, toàn bộ thiên hạ Đại Đường lập tức từ đó lâm vào trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, triều đại huy hoàng nhất trong lịch sử Trung Quốc từ đó về sau sẽ thấy cũng không thể hồi phục nguyên khí. Trong lịch sử sau này, cũng lại không có một triều đại nào có thể cường thịnh như Hán Đường, tựa như một người bệnh bị suy kiệt không thể hồi phục, không thể khôi phục lại một chút cảm khái. Kỳ thật chuyện này đương nhiên không liên quan tới việc Đồng Quan thất thủ.
Lý Thôi, Quách Tỷ, còn có Trương Tế, vì thủ tín với Hứa Thành, cũng vì chuẩn bị tác chiến, bọn chúng mang theo tất cả binh mã ra ngoài Đồng Quan, triển khai ở trước quan. Trương Tế đã sớm rời khỏi Hoằng Nông, mang theo toàn bộ binh mã dưới trướng đến nơi này. Hiện tại, cũng đang đợi đại quân Hứa Thành đến.
Buổi trưa, xa xa rốt cục xuất hiện một cây đại kỳ màu đỏ như máu, Hứa Thành đã đến.
"Ha ha, ba vị, đã lâu không gặp, Hứa Thành bái kiến" Hứa Thành nhìn thấy ba người bọn họ, cười nhạt trong lòng. Làm cũng không tệ lắm, không phòng thủ trong quan ải, xuất quan nghênh đón, như vậy mà đã nghĩ đến lấy tín nhiệm của ta sao?
"Bái kiến Vệ tướng quân" ba người đến gần vài bước, đồng thời thở dài, chào. Diễn trò, đương nhiên muốn làm như thật.
"Ai da, cái gì mà Vệ tướng quân, chỉ là cái tên hù dọa người khác mà thôi, khiến cho ba vị tướng quân chê cười" Hứa Thành đi nhanh vài bước, dìu ba người bọn hắn đứng lên.
"Không dám, ngày sau còn phải nhờ tướng quân chiếu cố nhiều hơn, không dám bị chê cười?" giọng nói của Trương Tế có chút đông cứng, nhưng phối hợp với oán thù của hắn cùng Hứa Thành, biểu hiện rằng với tình thế hiện nay hắn không thể không dựa vào Hứa Thành, khiến cho người ta không có cảm giác nghi ngờ.
"Ha ha, Trương tướng quân nói đùa" Lý Thôi ở một bên hoà giải: "Hứa tướng quân, bên trong quan đã chuẩn bị xong xuôi tiệc rượu, hay là trước tiên vào trong Quan?"
"Tốt" Hứa Thành lên tiếng: "Chỉ là các tướng sĩ đều ở bên ngoài quan, ta muốn trước tiên trò chuyện cùng bọn họ, các người thấy thế nào?"
"Cái này. . ." Đám người Lý Thôi nhìn thấy thân binh của Hứa Thành đã bao vây xung quanh. Ba vạn đại quân Hứa Thành mang đã ngăn cách ba người bọn họ với hơn mười vạn binh mã ở vòng ngoài. Ba người biết rõ Hứa Thành đến là có chuẩn bị. Thế nhưng bọn hắn chỉ cười thầm trong lòng mà thôi. Tình huống đều nằm trong lòng bàn tay, vì vậy, bọn chúng đáp ứng yêu cầu của Hứa Thành.
Thấy ba người không phản đối, Hứa Thành cười cười, cưỡi chiến mã, đi đến phía trước quân đội của ba người.
"Các tướng sĩ các người khỏe không?" Hứa Thành rống to: "Ta là Hứa Thành các người biết rõ ta sao?"
Toàn trường tĩnh lặng, khiến cho Hứa Thành có chút buồn bực. Chẳng lẽ người thời đại này không có tính sùng bái cá nhân? Thế nhưng ngay sau đó âm thanh kêu gào lại khiến cho hắn hưng phấn.
"Hứa Thành Hứa Thành Hứa Thành" hơn mười vạn người lớn tiếng la lên, vang vọng khắp đất trời. Hứa Thành là ai? Xuất thân xuân Tây Lương, đánh bại chư hầu Quan Đông, vô cùng. . . , ừ tướng quân.
Tiểu binh bình thường không biết ân oán của Hứa Thành, Đổng Trác với tướng quân của bọn hắn, chỉ biết là Hứa Thành chính là tướng quân tài năng nhất trong quân Tây Lương, hơn nữa là tướng quân đã đánh là thắng trận. Hiện tại, vị tướng quân này ở ngay trước mặt, không kêu lên vài câu, không phải có lỗi với chính mình sao? Huống chi còn có người dẫn đầu hô lên, người Trung Quốc có bản tính đi theo chiều gió, tất cả đều đã ăn vào trong xương tủy.
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Hứa Thành cũng có chút kích động: "Về sau, các người hãy theo ta. Sau này các người đều là binh lính của Hứa Thành ta "
Hứa Thành lại một lần nữa gào to khiến cho các binh sĩ cũng ầm ầm kêu gào, tình cảnh cực kỳ sôi động.
Lý Thôi, Quách Tỷ chứng kiến hết thảy, trong lòng đều xuất hiện một cảm giác bất an. Làm lính ai mà không muốn đi cùng tướng quân có thể đánh thắng trận? Hứa Thành này lại có khả năng làm được điều đó. Nếu cứ tiếp tục như này, không cần tiến vào trong quan, Hứa Thành có thể trực tiếp lôi két hết binh lính mang đi. Trương Tế cau mày, bởi vì hắn trông thấy tiếng la là từ những binh sĩ Hứa Thành mang theo đến. Những binh lính này hiện tại ở lẫn vào giữa quân đội của ba người, một người gào lên, âm thanh vang vọng giống như là quân đội của cả ba người bọn họ cùng gào lên, mà bầu không khí lập tức nóng lên. Địa vị của Hứa Thành ở trong lòng các binh sĩ lập tức không giống với lúc trước. Xem ra, về sau cũng phải làm như vậy, Trương Tế thầm suy nghĩ.
"Hứa tướng quân, hay là trước tiên tiến vào trong Quan?" Quách Tỷ không chịu nổi, đi tới nói.
"Ừ" Hứa Thành đồng ý một tiếng, giục ngựa xoay người lại. Hắn vẫn không quên phất phất tay về hướng các binh sĩ. Hành động này của hắn lại gây ra một hồi xôn xao.
"Chúng ta đi trước dẫn đường" Ba người Lý Thôi giục ngựa đi ở phía trước, không nhìn thấy trong mắt Hứa Thành xuất hiện một ánh mắt châm biếm.
Tiến vào trong quan, ngay khi cánh cửa quan ải được mở ra, đám người Lý Thôi liền đột nhiên giục ngựa chạy như điên, vừa chạy vừa hô: "Nhanh mau ra tay"
Cùng với tiếng la của ba người, trên lâu thành quan ải, trên nóc nhà hai bên, lập tức liền xuất hiện rất nhiều Cung Tiễn Thủ, tên nỏ mang theo ánh sáng lạnh lẽo, đều chỉ về hướng Hứa Thành, mà lúc này cánh cửa Đồng Quan đã đóng lại
"Ha ha ha" hai người Lý Thôi, Quách Tỷ ngửa mặt lên trời cười dài: "Hứa Thành, ngươi cũng có hôm nay" mắt Quách Tỷ sáng lên, hắn sớm đã đợi đến ngày hôm nay
"Còn không bắn tên, đợi khi nào?" Trương Tế rống to. Hắn cũng không kích động giống như hai người Lý Quách, giết người, phải làm thật nhanh.
Không có bất kỳ động tĩnh nào.
Trên đầu ba người Lý Thôi, Quách Tỷ, Trương Tế đổ mồ hôi, đã xong, xảy ra sự cố
Chứng kiến cung tên chuyển hướng, Lý Thôi với Quách Tỷ lập tức quỳ xuống tại chỗ, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ. Chỉ có Trương Tế, đứng ở giữa sân, nhìn cung tên đã chỉ về hướng mình, lại căm hận nhìn Hứa Thành, phảng phất như muốn ăn sống nuốt tươi hắn.
"Các ngươi tội gì khổ như thế chứ?" Hứa Thành Tưởng cảm khái nói.
"Thúc phụ chớ hoảng sợ, tiểu chất tới đây" một con tuấn mã, trên lưng ngựa là một tiểu tướng mặc giáp vàng, đột nhiên xuất hiện, từ phố dài bên kia vọt tới hướng Hứa Thành.
"Trương Tú, ngươi đi mau" Trương Tế không để ý nguy hiểm, tiến lên, muốn ngăn cản độc đinh của dòng họ nhà mình.
"Chiếu cố một chút cho đứa cháu trai có tình có nghĩa này" Hứa Thành nói với người bên cạnh.
Khi nhìn thấy Trương Tú cưỡi ngựa tiếp cận, một người mặc trang phục như là thân binh đột nhiên xông về phía trước, lướt qua Trương Tế, lăn một vòng trên mặt đất, trường đao đã trôi qua đùi ngựa.
"Ai nha" Trương Tú thét lên một tiếng kinh hãi. Hắn lập tức ngã xuống. Nhưng Trương Tú là ai? Bắc Địa Thương Vương. Tuy rằng đối phương vô lại, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc hắn phát huy trường thương, tiếp tục đánh về hướng Hứa Thành, bắt giặc trước bắt vua.
"Điển Vi" Hứa Thành kêu một tiếng.
"Không —— đúng " Hứa Thành kéo dài giọng, nói: "Văn Hòa, với ánh mắt của ngươi, hãy nói xem ba người bọn họ có cái gì không ổn?"
"Không ổn?" Giả Hủ thốt lên, biểu thị vẻ ngạc nhiên của mình: "Ba vị tướng quân hai mặt thụ địch, để tránh kết cục không thể chết già, mới quy hàng tướng quân, sao lại có cái gì không ổn?"
"Văn Hòa có thể nói cho ta biết đôi chút xem lúc ấy các ngươi đàm phán như thế nào không?" Hứa Thành hỏi.
Giả Hủ nhìn Hứa Thành nói: "Lúc ấy là như này. . ." Giả Hủ thuật lại một lần tình huống hai người Lý Thôi, Quách Tỷ, hắn lại nói tiếp: "Về sau, Quách Tỷ tướng quân đi khuyên bảo Trương Tế tướng quân, rốt cục đã nhận được đồng ý của hắn, vì vậy ba vị tướng quân quyết định quy hàng Hứa tướng quân "
"Hừ" Hứa Thành mỉm cười, nhìn về phía Thường Hâm với Trần Cung, nói: "Các người thấy thế nào?"
"Giả dối "
"Trá hàng "
Thường Hâm với Trần Cung không cần nghĩ ngợi, thốt ra đáp án.
"Tại sao hai vị biết rõ ba vị tướng quân giả ý quy hàng?" Giả Hủ hỏi. Thế nhưng hắn lập tức có phản ứng, hắn đã ngầm để lộ tin tức.
"Ha ha ha" Hứa Thành và ba người cười to: "Văn Hòa xem ra đã sớm biết, lại đến Lạc Dương lừa dối ta sao?" Hứa Thành cố ý trách tội Giả Hủ nói.
"Giả Hủ muốn biết Hứa tướng quân với hai vị tiên sinh có kết luận như thế nào?" Giả Hủ hỏi ngược lại.
"Lão Thường, ngươi trả lời" Hứa Thành nói với Thường Hâm.
"Ha ha, theo như lời nói của Văn Hòa tiên sinh, điểm nghi ngờ thứ nhất, chính là chuyển biến của Quách Tỷ. Hắn nghe Văn Hòa tiên sinh đề nghị, lập tức đồng ý. Điều này thật sự quá không tầm thường, cũng là điểm đáng ngờ lớn nhất. Hắn cùng với chúa công, vẫn có cừu oán. Điểm nghi ngờ thứ hai, chính là Trương Tế. Bản thân Quách Tỷ cũng không phải là một người biết ăn nói thế mà có thể ở trong thời gian ngắn ngủi thuyết phục được Trương Tế, người có bản lĩnh hơn xa hắn, thật sự không thể tin nổi. Huống chi Trương Tế từng bị quân ta tính toán, mối thù hận cùng chúa công cũng không nhỏ hơn so với Quách Tỷ. Hắn tuyệt đối sẽ không tự nhiên để cho chúa công chiếm được lợi ích. Hoàn toàn không giống với thói quen của hắn" Thường Hâm nói.
"Còn có một điểm đáng ngờ" Lư Dục đột nhiên xen vào nói, khiến cho Trần Cung muốn nói chuyện thiếu chút nữa uất nghẹn.
"Hả?" Hứa Thành làm ra vẻ ngạc nhiên nói: "Tử Gia, ngươi cũng bắt đầu chơi mưu kế rồi sao? Ta thật cao hứng. Nào, nói một chút coi "
Lư Dục nhìn thấy ánh mắt hài hước của mấy người, biết rõ bọn họ không tín nhiệm bản lĩnh của mình ở phương diện này. Dù sao năng lực của hắn phần lớn là ở việc xử lý chính vụ, hắn chưa từng trải qua các loại công việc đoán tâm tư của người khác mà hành động. Ngược lại Giả Hủ ở một bên lại có dáng vẻ rửa tai lắng nghe, khiến cho hắn có đôi chút tự tin.
"Còn một điều" Lư Dục trấn tĩnh tinh thần, âm thầm động viên bản thân mình. Hắn có thể chính thức tiến vào tầng lớp cao nhất trong quân Hứa Thành quyết định quyết sách hay không tuyệt đối dựa vào lần thể hiện này. Tuy rằng dựa vào năng lực của Lư Dục hắn, đây cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nhưng cảm giác, cảm thấy lăng không một người lùn, thật không thoải mái. Lư Dục nói: "Mấy người Lý Thôi, Quách Tỷ, nhất là Trương Tế, bản thân bọn chúng chính là lão tướng sa trường, nhất thời thất kinh, chẳng qua là sợ triều đình một lần nữa ra tay với mình. Cùng với uy danh và năng lực bố trí của Lã Bố, chỉ cần bọn chúng phục hồi lại tinh thần sẽ phát hiện ra rằng tuy bọn chúng không thể tấn công quân ta, nhưng thực lực trong tay triều đình, bây giờ còn không phải là đối thủ của bọn hắn, mà đại bộ phận binh mã Ung Châu vốn đều là thủ hạ của Đổng Trác. Chỉ cần bọn hắn giương cao lá cờ báo thù cho Đổng Trác, tất nhiên có thể có địa vị ngang nhau cùng triều đình. Nói không chừng bọn chúng còn có thể tiên hạ thủ vi cường. Trong thành Trường An, tuy rằng Lã Bố nắm giữ binh quyền, nhưng binh lính, ngoại trừ quân Tịnh Châu vốn là quân lính của hắn, tất cả đều là quân Tây Lương, nếu như bọn chúng trực tiếp tấn công Trường An. . ."
"Nếu như trực tiếp tấn công Trường An, thì sẽ rất nhanh, chỉ cần một lời kêu gọi, chỉ sợ Lã Bố cũng phải chạy trốn" Hứa Thành ở một bên tổng kết. Hắn có cảm giác như lau mắt mà nhìn đối với Lư Dục. Không hổ là con trai của đại thần, từ trong bụng mẹ đã nhận rõ tình thế, mạnh hơn nhiều so với cha của hắn.
"Bội phục, bội phục" Giả Hủ bái lạy một vái với hai người Thường Hâm với Lư Dục, nói: "Hai vị phân tích hoàn toàn chính xác, sâu sắc. Tại hạ cũng là người đi theo Lý Thôi lâu ngày, lại có mặt ngay tại chỗ, mới có thể cho ra kết luận này. Không thể ngờ hai vị chỉ cần phân tích đôi chút, có thể tính ra âm mưu của mấy người Lý Quách, Giả Hủ bội phục".
"Ha ha, Văn Hòa, ngươi lại lấn ta" Hứa Thành cười nói, tiểu tử, ta còn không biết ngươi? Tổ tông của mưu ngầm, vung đao đâm sau lưng cao thủ. Ở trước mặt ta làm ra vẻ khiêm tốn sao?: "Nếu như ngươi đã đến, nhất định có điều dạy ta, dứt lời, không nên che giấu "
"Chúa công muốn hỏi mưu kế đối phó với ba người này?" Giả Hủ thuận miệng nói. Tất cả mọi người ở đây đều không cảm thấy có gì không đúng, tất cả đều rất tự nhiên.
"Đương nhiên, ngươi tương đối quen thuộc tình huống. Đương nhiên là ngươi nghĩ kế rồi" Hứa Thành cười nói, cũng không biết là hắn cười đám người Lý Thôi không biết tự lượng sức mình, hay là cười Giả Hủ thức thời.
"Chủ ý của ta chính là chúa công tự mình đi Đồng Quan một chuyến" Giả Hủ nói ra một câu kinh người: "Đây cũng là yêu cầu của ba người bọn họ bảo ta tới nói "
*********************************************
Đồng Quan, cánh cửa cuối cùng phòng hộ Quan Trung, cũng là một cứ điểm kiên cố nhất. Thời Đường, khi xảy ra loạn An Sử, phản bội quân công phá Đồng Quan xong, toàn bộ thiên hạ Đại Đường lập tức từ đó lâm vào trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, triều đại huy hoàng nhất trong lịch sử Trung Quốc từ đó về sau sẽ thấy cũng không thể hồi phục nguyên khí. Trong lịch sử sau này, cũng lại không có một triều đại nào có thể cường thịnh như Hán Đường, tựa như một người bệnh bị suy kiệt không thể hồi phục, không thể khôi phục lại một chút cảm khái. Kỳ thật chuyện này đương nhiên không liên quan tới việc Đồng Quan thất thủ.
Lý Thôi, Quách Tỷ, còn có Trương Tế, vì thủ tín với Hứa Thành, cũng vì chuẩn bị tác chiến, bọn chúng mang theo tất cả binh mã ra ngoài Đồng Quan, triển khai ở trước quan. Trương Tế đã sớm rời khỏi Hoằng Nông, mang theo toàn bộ binh mã dưới trướng đến nơi này. Hiện tại, cũng đang đợi đại quân Hứa Thành đến.
Buổi trưa, xa xa rốt cục xuất hiện một cây đại kỳ màu đỏ như máu, Hứa Thành đã đến.
"Ha ha, ba vị, đã lâu không gặp, Hứa Thành bái kiến" Hứa Thành nhìn thấy ba người bọn họ, cười nhạt trong lòng. Làm cũng không tệ lắm, không phòng thủ trong quan ải, xuất quan nghênh đón, như vậy mà đã nghĩ đến lấy tín nhiệm của ta sao?
"Bái kiến Vệ tướng quân" ba người đến gần vài bước, đồng thời thở dài, chào. Diễn trò, đương nhiên muốn làm như thật.
"Ai da, cái gì mà Vệ tướng quân, chỉ là cái tên hù dọa người khác mà thôi, khiến cho ba vị tướng quân chê cười" Hứa Thành đi nhanh vài bước, dìu ba người bọn hắn đứng lên.
"Không dám, ngày sau còn phải nhờ tướng quân chiếu cố nhiều hơn, không dám bị chê cười?" giọng nói của Trương Tế có chút đông cứng, nhưng phối hợp với oán thù của hắn cùng Hứa Thành, biểu hiện rằng với tình thế hiện nay hắn không thể không dựa vào Hứa Thành, khiến cho người ta không có cảm giác nghi ngờ.
"Ha ha, Trương tướng quân nói đùa" Lý Thôi ở một bên hoà giải: "Hứa tướng quân, bên trong quan đã chuẩn bị xong xuôi tiệc rượu, hay là trước tiên vào trong Quan?"
"Tốt" Hứa Thành lên tiếng: "Chỉ là các tướng sĩ đều ở bên ngoài quan, ta muốn trước tiên trò chuyện cùng bọn họ, các người thấy thế nào?"
"Cái này. . ." Đám người Lý Thôi nhìn thấy thân binh của Hứa Thành đã bao vây xung quanh. Ba vạn đại quân Hứa Thành mang đã ngăn cách ba người bọn họ với hơn mười vạn binh mã ở vòng ngoài. Ba người biết rõ Hứa Thành đến là có chuẩn bị. Thế nhưng bọn hắn chỉ cười thầm trong lòng mà thôi. Tình huống đều nằm trong lòng bàn tay, vì vậy, bọn chúng đáp ứng yêu cầu của Hứa Thành.
Thấy ba người không phản đối, Hứa Thành cười cười, cưỡi chiến mã, đi đến phía trước quân đội của ba người.
"Các tướng sĩ các người khỏe không?" Hứa Thành rống to: "Ta là Hứa Thành các người biết rõ ta sao?"
Toàn trường tĩnh lặng, khiến cho Hứa Thành có chút buồn bực. Chẳng lẽ người thời đại này không có tính sùng bái cá nhân? Thế nhưng ngay sau đó âm thanh kêu gào lại khiến cho hắn hưng phấn.
"Hứa Thành Hứa Thành Hứa Thành" hơn mười vạn người lớn tiếng la lên, vang vọng khắp đất trời. Hứa Thành là ai? Xuất thân xuân Tây Lương, đánh bại chư hầu Quan Đông, vô cùng. . . , ừ tướng quân.
Tiểu binh bình thường không biết ân oán của Hứa Thành, Đổng Trác với tướng quân của bọn hắn, chỉ biết là Hứa Thành chính là tướng quân tài năng nhất trong quân Tây Lương, hơn nữa là tướng quân đã đánh là thắng trận. Hiện tại, vị tướng quân này ở ngay trước mặt, không kêu lên vài câu, không phải có lỗi với chính mình sao? Huống chi còn có người dẫn đầu hô lên, người Trung Quốc có bản tính đi theo chiều gió, tất cả đều đã ăn vào trong xương tủy.
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Hứa Thành cũng có chút kích động: "Về sau, các người hãy theo ta. Sau này các người đều là binh lính của Hứa Thành ta "
Hứa Thành lại một lần nữa gào to khiến cho các binh sĩ cũng ầm ầm kêu gào, tình cảnh cực kỳ sôi động.
Lý Thôi, Quách Tỷ chứng kiến hết thảy, trong lòng đều xuất hiện một cảm giác bất an. Làm lính ai mà không muốn đi cùng tướng quân có thể đánh thắng trận? Hứa Thành này lại có khả năng làm được điều đó. Nếu cứ tiếp tục như này, không cần tiến vào trong quan, Hứa Thành có thể trực tiếp lôi két hết binh lính mang đi. Trương Tế cau mày, bởi vì hắn trông thấy tiếng la là từ những binh sĩ Hứa Thành mang theo đến. Những binh lính này hiện tại ở lẫn vào giữa quân đội của ba người, một người gào lên, âm thanh vang vọng giống như là quân đội của cả ba người bọn họ cùng gào lên, mà bầu không khí lập tức nóng lên. Địa vị của Hứa Thành ở trong lòng các binh sĩ lập tức không giống với lúc trước. Xem ra, về sau cũng phải làm như vậy, Trương Tế thầm suy nghĩ.
"Hứa tướng quân, hay là trước tiên tiến vào trong Quan?" Quách Tỷ không chịu nổi, đi tới nói.
"Ừ" Hứa Thành đồng ý một tiếng, giục ngựa xoay người lại. Hắn vẫn không quên phất phất tay về hướng các binh sĩ. Hành động này của hắn lại gây ra một hồi xôn xao.
"Chúng ta đi trước dẫn đường" Ba người Lý Thôi giục ngựa đi ở phía trước, không nhìn thấy trong mắt Hứa Thành xuất hiện một ánh mắt châm biếm.
Tiến vào trong quan, ngay khi cánh cửa quan ải được mở ra, đám người Lý Thôi liền đột nhiên giục ngựa chạy như điên, vừa chạy vừa hô: "Nhanh mau ra tay"
Cùng với tiếng la của ba người, trên lâu thành quan ải, trên nóc nhà hai bên, lập tức liền xuất hiện rất nhiều Cung Tiễn Thủ, tên nỏ mang theo ánh sáng lạnh lẽo, đều chỉ về hướng Hứa Thành, mà lúc này cánh cửa Đồng Quan đã đóng lại
"Ha ha ha" hai người Lý Thôi, Quách Tỷ ngửa mặt lên trời cười dài: "Hứa Thành, ngươi cũng có hôm nay" mắt Quách Tỷ sáng lên, hắn sớm đã đợi đến ngày hôm nay
"Còn không bắn tên, đợi khi nào?" Trương Tế rống to. Hắn cũng không kích động giống như hai người Lý Quách, giết người, phải làm thật nhanh.
Không có bất kỳ động tĩnh nào.
Trên đầu ba người Lý Thôi, Quách Tỷ, Trương Tế đổ mồ hôi, đã xong, xảy ra sự cố
Chứng kiến cung tên chuyển hướng, Lý Thôi với Quách Tỷ lập tức quỳ xuống tại chỗ, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ. Chỉ có Trương Tế, đứng ở giữa sân, nhìn cung tên đã chỉ về hướng mình, lại căm hận nhìn Hứa Thành, phảng phất như muốn ăn sống nuốt tươi hắn.
"Các ngươi tội gì khổ như thế chứ?" Hứa Thành Tưởng cảm khái nói.
"Thúc phụ chớ hoảng sợ, tiểu chất tới đây" một con tuấn mã, trên lưng ngựa là một tiểu tướng mặc giáp vàng, đột nhiên xuất hiện, từ phố dài bên kia vọt tới hướng Hứa Thành.
"Trương Tú, ngươi đi mau" Trương Tế không để ý nguy hiểm, tiến lên, muốn ngăn cản độc đinh của dòng họ nhà mình.
"Chiếu cố một chút cho đứa cháu trai có tình có nghĩa này" Hứa Thành nói với người bên cạnh.
Khi nhìn thấy Trương Tú cưỡi ngựa tiếp cận, một người mặc trang phục như là thân binh đột nhiên xông về phía trước, lướt qua Trương Tế, lăn một vòng trên mặt đất, trường đao đã trôi qua đùi ngựa.
"Ai nha" Trương Tú thét lên một tiếng kinh hãi. Hắn lập tức ngã xuống. Nhưng Trương Tú là ai? Bắc Địa Thương Vương. Tuy rằng đối phương vô lại, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc hắn phát huy trường thương, tiếp tục đánh về hướng Hứa Thành, bắt giặc trước bắt vua.
"Điển Vi" Hứa Thành kêu một tiếng.
/191
|