<Tiếp>
"Hàm... Hàm Mặc." Quý Nghiên vô ý thức lẩm bẩm.
Thế nào cũng không nghĩ tới bản nhân hắn có thể xuất hiện tại nơi này.
"Anh đã hứa với em, sinh nhật hàng năm sẽ ở cùng với em. Đáng lẽ... Nhưng anh nghĩ, anh không nuốt lời với em được." Dương Hàm Mặc đứng ở trước mặt cô, hết sức nghiêm túc nói.
Quý Nghiên ngẩng đầu nhìn hắn, không biết tâm tình mình lúc này là như thế nào.
Dương Hàm Mặc vươn tay, lôi kéo cô. "Đi theo anh."
Hắn xoay người muốn đi về phía trước, nhưng lại có cảm giác không đúng, trên tay có một lực kéo lại. Dương Hàm Mực nhíu mày, nghi hoặc quay đầu, thấy Quý Nghiên như cũ đứng tại chỗ, mặc kệ tay hắn lôi kéo, không bước đi.
Vẻ mặt của cô có chút phức tạp.
Dương Hàm Mặc nghĩ lại, đột nhiên ý thức được cái gì, tay hắn không tự giác nắm thật chặt, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
"Hàm Mặc..."
"Anh ta cũng đến đây?"
Quý Nghiên không hé răng.
"Em muốn đi gặp anh ta không?"
Gió hướng nam luôn luôn có một chút ẩm ướt, nhất là vừa rồi tuyết rơi nhiều, thổi vào người lành lạnh. Tóc dài Quý nghiên bay theo gió, tóc trên trán của Dương Hàm Mặc cũng bị thổi lên, yên tĩnh di chuyển, nhưng đáp án kia, ở trong lòng hai người đều hiểu.
"Chỉ lần này thôi, để cho anh ở cùng em một lần, cũng không được sao?
Anh đã từng cho rằng chúng ta sẽ có rất nhiều cái sinh nhật có thể ở cùng nhau, cuộc đời dài như thế, chỉ cần chúng ta vẫn còn ở trên đời này, anh sẽ vĩnh viễn không để em rời khỏi bên cạnh anh. Mạnh Thiếu Tuyền là một ngoài ý muốn, còn Bạch Thắng thì sao? Anh ta là mãi mãi sao? Về sau có anh ta làm bạn, em sẽ không cần anh nữa, vậy thì bây giờ, là lần cuối cùng vĩnh biệt. Tình yêu duy nhất của anh, thả em đi, đã hao hết khí lực nửa đời này của anh, đó là gian nan cũng không thể tưởng được. Anh muốn thử không cần nghĩ đến em, nhưng đêm 30 vừa đến, vẫn không tự chủ được chạy vội đến, em nguyện ý cũng được, không muốn cũng được, để cho anh lưu lại một kỷ niệm cuối cùng.
Làm ơn, đừng cự tuyệt!
"Hàm Mặc, thực xin lỗi." Trái tim Quý nghiên đau âm ỉ, cô cho rằng lần trước, Dương Hàm Mặc đã buông tha, tình yêu của hắn, so với trong tưởng tượng của cô vẫn còn cố chấp. Nhưng cho dù đau lòng, vẫn không đáp lại được. Cô đã có người muốn quý trọng cả đời, càng lưu luyến, càng làm cho hắn không chết tâm được. Nhưng muốn tổn thương hắn, trong lòng áy náy như thủy triều mãnh liệt vọt đến. Hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan này, làm cho Quý Nghiên đau lòng. Cô nặng nề nói: "Em không đáng."
"Quý Nghiên, em thật độc ác!" Giọng nói nghiến răng nghiến lợi.
Dương Hàm Mặc chế trụ bờ vai cô thật chặt, sức lực cực kỳ lớn, Quý Nghiên nhịn đau, không có hé răng. Hắn nhìn vào trong ánh mắt của cô có vùng vẫy cùng thống khổ, sức lức dưới tay càng lớn, quần áo Quý Nghiên bị hắn làm cho hợp lại ở một chỗ.
"Thôi, em đi đi." Dương Hàm Mặc đột nhiên buông cô ra.
Quý Nghiên lui về phía sau vài bước, lẳng lặng nhìn Dương Hàm Mặc một lúc lâu, xoay người. Cổ tay lại lần nữa bị người khác bắt lấy. Ánh mắt Dương Hàm Mặc lần này không có lại nhìn Quý Nghiên, mà rơi vào tay cô bị hắn cầm lấy, giữa hàng lông mày không thể bỏ qua nỗi khổ riêng, giống như vùng vẫy, lại giống như do dự.
Sức lực Hắn dần dần nắm thật chặt, giống như chỉ cần buông tay, về sau hắn và cô, không còn ở gần bên nhau nữa.
Dương Hàm Mặc không nói chuyện, Quý Nghiên cũng không nói.
Mãi đến trên tay cô xuất hiện vệt hồng, cũng không ai hé răng.
Nhưng ánh mắt Dương Hàm Mặc rốt cục vẫn tối sầm lại, giống như tốn hết sức lực cả đời, nắm chặt tay cô, từng chút từng chút buông ra, chia lìa, rồi suy sụp buông tay. Hắn xoay người, không nói một lời quay về thuyền nhỏ.
Dưới chân Quý nghiên tựa như mọc rễ, bỗng nhiên không di chuyển được nửa bước.
Vô số kỷ niệm bỗng nhiên ùa về, theo bóng lưng hắn từ từ đi xa, càng ngày càng rõ ràng.
"Dương Hàm Mặc, anh nhất định phải hạnh phúc! Phải so với em càng hạnh phúc!" Cô đè nén không nổi hô to.
Thân thể Dương Hàm Mặc cứng đờ, không tự giác dừng bước. Sau lưng truyền đến tiếng chạy bộ, càng ngày càng nhỏ, Dương Hàm Mặc nhắm chặt mắt, cất bước tiếp tục đi về phía trước.
Trên Boong tàu bàn cơm đã bầy đầy thức ăn tinh tế, còn có bánh ngọt chế tác tỉ mỉ kia, cô thích rượu đỏ nhất... Hắn ngồi xuống cạnh bàn, lẳng lặng nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Còn 10 phút nữa.
Quý Nghiên chặn xe, ngựa không ngừng vó chạy đến Hoàng Triều. Thang máy lên xuống, cách 0giờ chỉ có một phút đồng hồ.
Cô đến phòng Bạch Thắng chỉ, Quý Nghiên định gõ cửa, lại phát hiện cửa không khóa, nhẹ nhàng đẩy ra, cửa liền mở.
Cô đi vào, trong phòng tối đen, Quý Nghiên chạy đến thở hồng hộc, trên trán cũng đổ đầy mồ hôi, Quý Nghiên cực kỳ nghi ngờ có phải đi nhầm phòng không.
"Tiểu Bạch..."
Không ai trả lời.
Cô lại gọi một tiếng, trong phòng đột nhiên đinh một cái, đèn sáng lền, ánh sáng nhàn nhạt làm cả căn phòng nhuộm thành màu sắc mờ nhạt. Quý Nghiên sửng sốt, mãi mới thấy anh đẩy bánh ngọt ra ngoài.
Đồng hồ báo thức kêu tích tắc.
Đẩy bánh ngọt đến trước mặt cô, cách xe đẩy chính là gương mặt tuấn nhã trắng nõn mặt của anh, lộ ra nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt như nước, đúng 0giờ tiếng chuông gõ vang, mở miệng nói: "Sinh nhật vui vẻ!"
Cùng một thời gian.
Trên sông Tương Giang, đột nhiên pháo hoa nổ vang phá vỡ màn đềm yên tĩnh, bầu trời biến thành một màu sắc sáng lạn. Ngạc nhiên nhất là, nhiều điểm sáng nhỏ của pháo hoa xâu thành chữ, ở giữa không trung.
Dương Hàm Mặc cầm ly rượu lên, nhìn khoảng không thưởng thức pháo hoa kia, nâng ly, lẳng lặng nói: "Nghiên Nghiên, sinh nhật vui vẻ!"
Nhưng rực rỡ chỉ trong giây lát, chữ dần dần biến thất, Dương Hàm Mặc đặt ly rượu xuống, hai tay chống ở trên bàn, yên lặng bịt kín hốc mắt mình.
Lần này, không biết bao giờ gặp lại?
/194
|