Ba tháng sau, cuối cùng Bạch Tiểu Mộc cũng điều dưỡng xong, cùng Trầm Thiên Thu rời
khỏi Vô Tâm Hiên, trở về Bách Độc cốc.
Vì để phòng ngừa chuyện cũ tái diễn, cho nên trên đường đi, Bạch Tiểu Mộc đưa cho hắn
một tờ giấy.
―Đây là cái gì? Trầm Thiên Thu đón lấy, thắc mắc hỏi.
―Đây là hưu phu thất xuất chi điều, chàng phải học thuộc nó. Nàng nói với vẻ mặt nghiêm
túc.
―Ta chỉ nghe nói đến hưu thê thất xuất chi điều, chứ chưa từng nghe nói tới hưu phu thất xuất
chi điều. khẽ chau mày, tám phần là do hắn quá chiều chuộng nàng, mới nuông chiều tới nỗi
vô pháp vô thiên, được voi đòi tiên mà đem cái thứ quái đản này bắt hắn học thuộc.
―Bây giờ thì chàng biết tới rồi đó, hứ, chàng phải đem nó học thuộc, rồi thề là sau này không
tái phạm nữa.
Đợt này hắn cực kì chiều chuộng nàng, bọn họ trải qua những ngày tháng rất ngọn ngào,
nhưng nhớ đến lúc trước hai ngươi cơ hồ đều đã đạp một bước vào quỷ môn quan, suýt nữa
thì âm dương cách trở, nỗi khiếp sợ của Bạch Tiểu Mộc vẫn còn tồn đọng, không hi vọng xảy
ra chuyện này lần nữa.
Trầm Thiên Thu rất tò mò mà cúi đầu mở tờ giấy kia ra.
Thất xuất điều thứ nhất, người buông lời nhục mạ với thê tử – bỏ; điều thứ hai, người cố ý
lừa gạt – bỏ; điều thứ ba; ác ngôn xua đuổi – bỏ; điều thứ tư, người miệng mồm dối lòng – bỏ;
điều thứ năm, người không thành thật – bỏ; điều thứ sáu, người đánh đập thê tử – bỏ; điều thứ
bảy, người thay lòng đổi dạ – bỏ.
Hắn nhớ ra rồi, trên bức thư bỏ chồng mà lúc trước nàng đưa cho hắn, có ba điều trên này.
Mà năm điều trên này, cơ hồ đều có liên quan đến việc lúc trước hắn vì thân mang kịch độc
mà giấu giếm nàng, trầm ngâm giây lát, Trầm Thiên Thu liền hiểu được ý của nàng.
―Sau này ta sẽ không có bất cứ chuyện gì giấu giếm nàng nữa.
―Chàng thề?
Hắn giơ tay lên. ―Trầm Thiên Thu ta xin thề, từ nay về sau sẽ không giấu giếm thê tử của ta
là Bạch Tiểu Mộc bất cứ chuyện gì.
Nghe thấy hắn nói mấy chữ thê tử của ta là Bạch Tiểu Mộc, nàng cười rạng rỡ, lặng lẽ vươn
tay cầm lấy tay hắn.
―Nếu chàng đã thề rồi, thì ta tin chàng vậy.
Bàn tay to lớn của hắn nắm chặt lấy tay nàng. ―Nàng cũng phải thề, sau này sẽ không giấu
giếm ta bất kì chuyện gì.
―Được, ta cũng xin thề, từ nay về sau sẽ không giấu giếm tướng công của ta là Trầm Thiên
Thu bất kì chuyện gì nữa. Dừng một chút, Bạch Tiểu Mộc lại nói: ―Chuyện Thần thảo,
chúng ta đều cho là tốt cho đối phương, cho nên che giấu lẫn nhau, kết quả càng làm cho đối
phương đau khổ hơn, còn may là cuối cùng cũng coi như là hữu kinh vô hiểm, nhưng chuyện
này, ta thật sự không muốn trải quan lần nữa, cho nên sau này bất luận là sống hay chết,
chúng ta nhất định phải thành thật mà nói với nhau, không được che giấu nữa
―Được, sẽ không che giấu nữa. Cũng chẳng màng lúc này đang ở nửa đường, Trầm Thiên
Thu cúi mặt xuống, phủ lên môi nàng.
Khẽ nhắm mắt, Bạch Tiểu Mộc nhu tình mà hưởng ứng nụ hôn của Trầm Thiên Thu, sau khi
trải qua trận sinh tử này, cuối cùng bọn họ cũng có thể tùy ý mà hôn như vậy rồi, nụ hôn này
càng thêm ngọt ngào hơn.
Đột nhiên có người lên tiếng ho: ―Khụ khụ khụ, giờ đang là ban ngày, hiền tế, các con có thể
khắc chế một chút được không hả?
Nghe vậy, hai người đang hôn đột nhiên tách ra, ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy được lại là bọn
người Bạch Thông và Hồng Bình Thọ cùng với Trân Châu và Đại Phú.
Bạch Tiểu Mộc mừng rỡ vọt qua đó: ―Cha, sao lại là các người?
Bạch Thông nhéo nhéo mặt nàng cười nói: ―Nha đầu con đi lâu như vậy, cũng chẳng thèm
gửi bức thư nào về, khiến cho mọi người lo chết đi được, cho nên đợi mọi chuyện trong trại
xong xuôi, bọn ta định lên Bách Độc cốc thăm các con, thật không ngờ tới nửa đường lại gặp
được con và hiền tế rồi.
Nghĩ tới chuyện ban nãy mình và Trầm Thiên Thu hôn đến triền miên quên mình đã bị cha
nhìn thấy hết, Bạch Tiểu Mộc liền đỏ mặt xấu hổ.
―Tiểu Mộc, thấy hai người ân ái như vậy, mọi người cũng yên tâm được rồi. Trân Châu cười.
Đại Phú cũng cười ha ha mà nói: ―Chứ còn gì nữa? Lúc trước chúng tôi còn lo lắng cho cô ở
Bách Độc có có bị ăn hiếp hay không, nhìn thấy chuyện lúc nãy, sự lo lắng của chúng tôi đều
mất tăm luôn.
―Trân Châu, Đại Phú, hai người đừng cười nhạo tôi nữa. Nàng quẫn đến nỗi dậm chân.
―Bọn họ cười nhạo con đâu chứ, bọn họ vui thay cho con thì có. Hồng Bình Thọ cười nói.
Trầm Thiên Thu nhìn bọn họ, trầm ngâm giây lát, đột nhiên lên trước nói: ―Nhạc phu, nếu
mọi người đã đến rồi, con muốn cùng Tiểu Mộc làm hôn lễ một lần nữa ở Bách Độc cốc.
Một hôn lễ chính thức hơn, hôn lễ mà hắn và Bạch Tiểu Mộc đều cam tâm tình nguyện.
―Í, còn muốn làm hôn lễ lần nữa à? Bạch Thông nghi hoặc mà nhìn về phía con gái.
Bạch Tiểu Mộc đầy vẻ hân hoan mà phối hợp: ―Tốt, cứ làm vậy đi, tổ chức hôn lễ lần nữa,
lần này, ta phải làm một tân nương vui vẻ.
Bạch Thông thấy co gái vui như vậy, lòng nghĩ hôn lễ lần trước đúng là có hơi qua loa sơ sài,
hiếm khi con rể có lòng, ông cũng gật đầu tán đồng. ―Được, nếu đã vậy, thì làm lại một lần
nữa đi.
Mười ngón tay đan chặt, Trầm Thiên Thu và Bạch Tiểu Mộc mỉm cười với nhau.
Lần này hắn cam tâm cưới, nàng cam nguyện gả, bọn họ muốn làm một đôi chim liền cánh,
song phi yến, dắt tay đi hết cuộc đời.
khỏi Vô Tâm Hiên, trở về Bách Độc cốc.
Vì để phòng ngừa chuyện cũ tái diễn, cho nên trên đường đi, Bạch Tiểu Mộc đưa cho hắn
một tờ giấy.
―Đây là cái gì? Trầm Thiên Thu đón lấy, thắc mắc hỏi.
―Đây là hưu phu thất xuất chi điều, chàng phải học thuộc nó. Nàng nói với vẻ mặt nghiêm
túc.
―Ta chỉ nghe nói đến hưu thê thất xuất chi điều, chứ chưa từng nghe nói tới hưu phu thất xuất
chi điều. khẽ chau mày, tám phần là do hắn quá chiều chuộng nàng, mới nuông chiều tới nỗi
vô pháp vô thiên, được voi đòi tiên mà đem cái thứ quái đản này bắt hắn học thuộc.
―Bây giờ thì chàng biết tới rồi đó, hứ, chàng phải đem nó học thuộc, rồi thề là sau này không
tái phạm nữa.
Đợt này hắn cực kì chiều chuộng nàng, bọn họ trải qua những ngày tháng rất ngọn ngào,
nhưng nhớ đến lúc trước hai ngươi cơ hồ đều đã đạp một bước vào quỷ môn quan, suýt nữa
thì âm dương cách trở, nỗi khiếp sợ của Bạch Tiểu Mộc vẫn còn tồn đọng, không hi vọng xảy
ra chuyện này lần nữa.
Trầm Thiên Thu rất tò mò mà cúi đầu mở tờ giấy kia ra.
Thất xuất điều thứ nhất, người buông lời nhục mạ với thê tử – bỏ; điều thứ hai, người cố ý
lừa gạt – bỏ; điều thứ ba; ác ngôn xua đuổi – bỏ; điều thứ tư, người miệng mồm dối lòng – bỏ;
điều thứ năm, người không thành thật – bỏ; điều thứ sáu, người đánh đập thê tử – bỏ; điều thứ
bảy, người thay lòng đổi dạ – bỏ.
Hắn nhớ ra rồi, trên bức thư bỏ chồng mà lúc trước nàng đưa cho hắn, có ba điều trên này.
Mà năm điều trên này, cơ hồ đều có liên quan đến việc lúc trước hắn vì thân mang kịch độc
mà giấu giếm nàng, trầm ngâm giây lát, Trầm Thiên Thu liền hiểu được ý của nàng.
―Sau này ta sẽ không có bất cứ chuyện gì giấu giếm nàng nữa.
―Chàng thề?
Hắn giơ tay lên. ―Trầm Thiên Thu ta xin thề, từ nay về sau sẽ không giấu giếm thê tử của ta
là Bạch Tiểu Mộc bất cứ chuyện gì.
Nghe thấy hắn nói mấy chữ thê tử của ta là Bạch Tiểu Mộc, nàng cười rạng rỡ, lặng lẽ vươn
tay cầm lấy tay hắn.
―Nếu chàng đã thề rồi, thì ta tin chàng vậy.
Bàn tay to lớn của hắn nắm chặt lấy tay nàng. ―Nàng cũng phải thề, sau này sẽ không giấu
giếm ta bất kì chuyện gì.
―Được, ta cũng xin thề, từ nay về sau sẽ không giấu giếm tướng công của ta là Trầm Thiên
Thu bất kì chuyện gì nữa. Dừng một chút, Bạch Tiểu Mộc lại nói: ―Chuyện Thần thảo,
chúng ta đều cho là tốt cho đối phương, cho nên che giấu lẫn nhau, kết quả càng làm cho đối
phương đau khổ hơn, còn may là cuối cùng cũng coi như là hữu kinh vô hiểm, nhưng chuyện
này, ta thật sự không muốn trải quan lần nữa, cho nên sau này bất luận là sống hay chết,
chúng ta nhất định phải thành thật mà nói với nhau, không được che giấu nữa
―Được, sẽ không che giấu nữa. Cũng chẳng màng lúc này đang ở nửa đường, Trầm Thiên
Thu cúi mặt xuống, phủ lên môi nàng.
Khẽ nhắm mắt, Bạch Tiểu Mộc nhu tình mà hưởng ứng nụ hôn của Trầm Thiên Thu, sau khi
trải qua trận sinh tử này, cuối cùng bọn họ cũng có thể tùy ý mà hôn như vậy rồi, nụ hôn này
càng thêm ngọt ngào hơn.
Đột nhiên có người lên tiếng ho: ―Khụ khụ khụ, giờ đang là ban ngày, hiền tế, các con có thể
khắc chế một chút được không hả?
Nghe vậy, hai người đang hôn đột nhiên tách ra, ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy được lại là bọn
người Bạch Thông và Hồng Bình Thọ cùng với Trân Châu và Đại Phú.
Bạch Tiểu Mộc mừng rỡ vọt qua đó: ―Cha, sao lại là các người?
Bạch Thông nhéo nhéo mặt nàng cười nói: ―Nha đầu con đi lâu như vậy, cũng chẳng thèm
gửi bức thư nào về, khiến cho mọi người lo chết đi được, cho nên đợi mọi chuyện trong trại
xong xuôi, bọn ta định lên Bách Độc cốc thăm các con, thật không ngờ tới nửa đường lại gặp
được con và hiền tế rồi.
Nghĩ tới chuyện ban nãy mình và Trầm Thiên Thu hôn đến triền miên quên mình đã bị cha
nhìn thấy hết, Bạch Tiểu Mộc liền đỏ mặt xấu hổ.
―Tiểu Mộc, thấy hai người ân ái như vậy, mọi người cũng yên tâm được rồi. Trân Châu cười.
Đại Phú cũng cười ha ha mà nói: ―Chứ còn gì nữa? Lúc trước chúng tôi còn lo lắng cho cô ở
Bách Độc có có bị ăn hiếp hay không, nhìn thấy chuyện lúc nãy, sự lo lắng của chúng tôi đều
mất tăm luôn.
―Trân Châu, Đại Phú, hai người đừng cười nhạo tôi nữa. Nàng quẫn đến nỗi dậm chân.
―Bọn họ cười nhạo con đâu chứ, bọn họ vui thay cho con thì có. Hồng Bình Thọ cười nói.
Trầm Thiên Thu nhìn bọn họ, trầm ngâm giây lát, đột nhiên lên trước nói: ―Nhạc phu, nếu
mọi người đã đến rồi, con muốn cùng Tiểu Mộc làm hôn lễ một lần nữa ở Bách Độc cốc.
Một hôn lễ chính thức hơn, hôn lễ mà hắn và Bạch Tiểu Mộc đều cam tâm tình nguyện.
―Í, còn muốn làm hôn lễ lần nữa à? Bạch Thông nghi hoặc mà nhìn về phía con gái.
Bạch Tiểu Mộc đầy vẻ hân hoan mà phối hợp: ―Tốt, cứ làm vậy đi, tổ chức hôn lễ lần nữa,
lần này, ta phải làm một tân nương vui vẻ.
Bạch Thông thấy co gái vui như vậy, lòng nghĩ hôn lễ lần trước đúng là có hơi qua loa sơ sài,
hiếm khi con rể có lòng, ông cũng gật đầu tán đồng. ―Được, nếu đã vậy, thì làm lại một lần
nữa đi.
Mười ngón tay đan chặt, Trầm Thiên Thu và Bạch Tiểu Mộc mỉm cười với nhau.
Lần này hắn cam tâm cưới, nàng cam nguyện gả, bọn họ muốn làm một đôi chim liền cánh,
song phi yến, dắt tay đi hết cuộc đời.
/11
|