Nhẹ vén tay áo lên, nhìn hai cánh tay đều đầy rẫy vết thương, không còn chỗ nào để cắt nữa,
Bạch Tiểu Mộc vén tiết khố, cầm lấy dao găm, dùng dao cắt một nhát trên đùi.
Lẳng lặng nhìn từng giọt từng giọt máu của nàng chảy vào trong bát sứ trắng, nhưng nét mặt
vẫn nhu hòa như vậy, không một chút oán thán, Trình Mai nhìn mà mắt từ từ đỏ lên. Giờ phút
này bà thật lòng thừa nhận, thừa nhận Bạch Tiểu Mộc là cốc chủ phu nhân, mà không phải
chỉ là một cô gái có thể cứu được cốc chủ.
Mãi cho đến khi trong bát đã nhận đủ lượng máu cần thiết, Bạch Tiểu Mộc mới lấy thuốc
cầm máu mà Ngọc Như Ý cho nàng, bôi lên vết thương.
Thuốc cầm máu của y rất có tác dụng, chỉ cần bôi lên chốc lát, là có thể hoàn toàn cầm máu
rồi.
Sau khi đưa cái bát trong tay cho Trình Mai, nàng quan tâm hỏi: ―Dì Trình, hôm nay chàng
sao rồi?
Hiểu rõ ‗chàng‘ mà nàng nói đến là ai, dì Trình chần chừ giây lát rồi mới trả lời: ―Mắt của
cốc chủ…hôm nay đã hoàn toàn không nhìn thấy được nữa.
―Đã không nhìn thấy nữa? Sừng sốt, đáy mắt đầy vẻ đau thương, Bạch Tiểu Mộc thúc giục:
―Dì mau đem số máu này cho Ngọc Như Ý, để huynh ấy mang đi nuôi dưỡng Thần thảo.
―Vâng, phu nhân. Tiếng phu nhân này của Trình Mai là thật lòng thật ý, không phải có mục
đích như trước kia nữa.
―Chàng không nhìn thấy được nữa! Bà vừa đi, Bạch Tiểu Mộc liền bụm miệng, không để
tiếng nức nở phát ra ngoài.
―Còn bảy ngày nữa, qua bảy ngày sau là chàng có thể hồi phục rồi, chàng nhất định phải cố
gắng chịu đựng.
Nàng chẳng mảy may suy nghĩ tới việc qua bảy ngày sau nàng sẽ ra sao. Giờ đây nàng vì mất
nhiều máu trong nhiều ngày liên tiếp mà bị choáng váng không thể đứng lâu, phần lớn thời
gian đều là nằm trên giường, nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn ở bên ngoài, dựa vào nỗi nhớ về
hắn để trải qua mỗi ngày dài lê thê.
Mấy đêm liền, nàng đã không còn dũng khí để ra ngoài gặp hắn nữa.
Thật sự rất muốn gặp hắn một lần, thật sự muốn lắm, chỉ nhìn mặt hắn một cái là được, một
cái là được rồi. Ý nghĩ này vừa xẹt qua, liền không thể ngăn trở được nữa, Bạch Tiểu Mộc
ôm người muốn xuống giường, nhưng hai chân vừa chạm đất, nàng liền yếu ớt mà té nhào.
Nàng dùng sức vịn lấy mép giường muốn đứng dậy, nhưng lại chẳng có tí sức lực nào cả.
Trình Mai đưa máu cho Ngọc Như Ý trở về, thấy nàng ngã ngồi dưới đất, liền vội vã bước
nhanh qua đó, đỡ nàng ngồi lên giường.
―Phu nhân, người định làm gì?
―Ta muốn đi gặp chàng, nếu chàng đã không nhìn thấy được nữa, ta đi gặp chàng, chắc là
chàng cũng không thấy được bộ dạng hiện nay của ta đâu. Nàng nói với hơi thở yếu ớt.
―Cái này… Trình Mai hơi do dự.
Bạch Tiểu Mộc kéo lấy tay bà mà năn bỉ. ―Dì Trình, để ta gặp chàng một lần được không? Có
lẽ, sau này ta sẽ không bao giờ gặp được chàng nữa?
Không phải nàng không uống thuốc bổ máu, nhưng thuốc có tốt cỡ nào đi nữa, cũng không
thể trong một thời gian ngắn thế này, tức tốc bổ sung số lượng máu mà mỗi ngày nàng mất đi
được. Nàng biết qua thêm vài ngày nữa, mình đã không còn cách nào đứng dậy nổi, thậm chí
có thể ý thức không tỉnh táo.
Cho nên nàng muốn nhân lúc còn tỉnh táo, gặp mặt hắn lần cuối.
Nghe thấy lời này như lời từ biệt, mũi Trình Mai hơi cay. ―Phu nhân, tối thêm tí nữa tôi sẽ
sắp xếp được không? Giờ này độc tính của cốc chủ cũng sắp phát tác rồi, ngài ấy sẽ không
muốn để phu nhận nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của ngài ấy khi phát độc đâu.
―…Được, vậy trễ chút nữa rồi hẵng đi. Bạch Tiểu Mộc đầy vẻ đau lòng mà nói.
Cầm đèn, dưới sự sắp xếp của Trình Mai Bạch Tiểu Mộc mới đi tới phòng của Trầm Thiên
Thu.
―Dì Trình à? Nghe thấy có tiếng người đẩy cửa phòng đi vào, Trầm Thiên Thu mới trải qua
độc phát cách đó không lâu, dùng giọng nói khàn khàn mà hỏi.
Ôm lấy người, Bạch Tiểu Mộc cố sức đi vào trong phòng, lên tiếng nói: ―Không phải, là ta.
Nghe thấy giọng của nàng, Trầm Thiên Thu nhất thời cả kinh, hoảng hốt kéo lấy chăn mỏng,
muốn che lấp mặt mình.
Thấy thế, nàng không khỏi cắn môi, vội nói: ―Đã vào đêm rồi, trong phòng huynh tối như vậy,
sao không thắp đèn lên chứ? Ngọn đèn trên bàn sớm đã được thắp lên, nhưng nàng cố ý nói
vậy, là muốn để hắn yên tâm, không để hắn biết được rằng nàng sớm đã nhìn rõ tình hình lúc
này của hắn.
Nếu hắn đã không muốn để nàng nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của hắn, thế thì nàng sẽ làm như
mình không thấy gì hết.
―Ta không muốn thắp đèn, nàng đến làm gì? Nghe nàng nói trong phòng chưa thắp đèn,
Trầm Thiên Thu thở phào một hơi, bỏ chăn xuống, dùng cặp mắt đã không còn nhìn thấy
được gì của hắn để dò xét về phía nàng.
―Ta…là muốn đến đây cáo từ huynh, ngày mai ta sẽ rời đi cùng với Ngọc Như Ý rồi. Nàng
đem những câu nói đã chuẩn bị sẵn để nói với hắn. Nhìn sắc mặt tím tái của hắn, cùng với
đồng tử mắt màu xám xanh kia, nàng đau lòng, mắt đỏ cả lên.
Trầm Thiên Thu hơi hơi gật đầu. ―Rất tốt, hai người cũng nên đi rồi. Nàng đi, bọn họ sẽ
không còn ngày gặp lại nữa, đây xem như là lần gặp cuối cùng của họ, hắn nhắm mắt lại,
tưởng rằng lúc này trong phòng là một mảng tối om, cho nên mới buông lỏng mình mà để lộ
ra vẻ ảm đạm đau đớn khổ sở.
Bạch Tiểu Mộc thấy rồi, lòng tan nát cơ hồ như muốn rơi lệ, nhưng nàng cố gắng đè nén,
không dám để lộ ra thanh âm nghẹn ngào. ―Nói sao thì chúng ta cũng là chỗ quen biết, sau
khi ta rời đi, huynh phải tự bảo trọng đấy.
―Ta nhất định, nàng cũng vậy. Nghe ra sự quan tâm trong ngữ khí của nàng, lòng Trầm
Thiên Thu cảm thấy ấm áp. Nhưng giờ đây hai mắt hắn đã mù, vả lại qua vài ngày nữa sẽ bị
độc phát mà chết, cũng chẳng có gì để bảo trọng nữa rồi.
Tâm nguyện duy nhất chính là nàng có thể sống hạnh phúc.
Trước mắt không khỏi xẹt qua hình ảnh lúc gặp nàng ở khách điếm vào năm ngoái, nàng dẫn
theo mấy tên ăn xin vào cửa, nụ cười sáng sủa trên mặt, hắn thật lòng hi vọng, cả đời này
nàng đều có thể cười vui vẻ như vậy.
Tiểu Mộc, vĩnh biệt tại đây. Trong lòng hắn nói lời từ biệt với nàng.
Hẹn gặp lại, Thiên Thu. Trong lòng nàng cũng nói lời từ biệt với hắn. Nhớ lại tình cảnh lần
đầu gặp mặt hắn khi ở Vọng Vân trại, khi đó nàng vừa e vừa sợ hắn, hắn điểm huyệt đạo của
nàng, đỡ lấy nàng cùng nhau bái đường.
Nàng hỏi hắn tại sao muốn thành thân với nàng, hắn nói: ―Đúng lúc ta đang thiếu một thê tử,
nếu cô đã muốn gả như vậy, ta cũng vui vẻ làm tân lang, từ nay về sau, cô sẽ không đi đeo
bám Thiên Thời nữa.
Nghĩ đến tất cả mọi chuyện trước kia, rõ như mới gần đây, nàng không thể nhịn được nữa mà
nước mắt lưng tròng.
Trầm Thiên Thu ngưng thần, mơ hồ nghe được có tiếng nức nở: ―Nàng đang khóc sao?
Nàng sụt sịt mũi nói: ―Không phải, là hôm qua bị nhiễm phong hàn, mũi có chút khó chịu.
―Đã uống thuốc chưa?
―Uống rồi. Bạch Tiểu Mộc nấc nghẹn trả lời, bản thân hắn đã ra nông nỗi này rồi, mà vẫn
còn quan tâm tới nàng, lệ nóng không khỏi cứ cuồn cuộn tuôn trào.
Trầm Thiên Thu gật gật đầu. ―Ngọc Như Ý y thuật tinh thâm, một chút phong hàn này hắn có
thể chữa khỏi rất nhanh.
―Ừm. Nàng khẽ cắn môi, mặt đầy nước mắt. ―Ta đi đây. Nàng đã choáng váng tới nỗi sắp
đứng không nổi nữa rồi.
―Được. Hắn dùng đôi mắt đã không còn nhìn thấy gì nữa để tiễn nàng ra ngoài. Lần từ biệt
này, sau này sẽ là âm dương cách biệt rồi, tất cả những điều lưu luyến của hắn đều vọt lên
lồng ngực, khiến cho đôi mắt mù lòa của hắn đều ướt cả.
Bạch Tiểu Mộc không nhìn thấy lệ trong mắt hắn, nàng xoay người, nhấc bước chân nặng nề
mà đi về phía cửa, vừa ra ngoài, liền đuối sức mà ngã vào trong lòng của Trình Mai.
Mà Ngọc Như Ý đứng ở nơi cách đó không xa, mắt nhìn hai người mới vừa lưu luyến khổ sở
như thể sinh ly tử biệt, trên gương mặt đẹp đẽ không khỏi lộ ra một chút đố kị. Tại sao y lại
không có được một người con gái nguyện ý vì y mà chết, mà Trầm Thiên Thu thì lại có chứ?
Bạch Tiểu Mộc ngay đến sức lực để cầm dao găm cũng không có nữa, chỉ có thể dùng mắt
mà nhìn Trình Mai, ý bảo bà không cần phải băn khoăn về nàng, cứ dùng hết sức mà đâm
một nhát lên đùi nàng.
Trình Mai cắn răng, nâng cái chân đầy rẫy vết thương của nàng lên, cẩn thận lựa chỗ không
có vết thương, đâm xuống một nhát dao, để máu chảy xuống cái bát màu trắng.
Khẽ nhắm mắt, khóe miệng Bạch Tiểu Mộc lộ ra ý cười, rồi ngất đi.
Máu của nàng đã không còn chảy xối xả như lúc đầu nữa, mà chảy từng giọt từng giọt rất
chậm, đợi lát sau mới lấy đủ lượng máu cần thiết, Trình Mai lập tức bôi thuốc cầm máu cho
nàng, dìu nàng nằm ngay ngắn, sau đó nhanh chóng bưng số máu mới lấy được, cầm đi đưa
cho Ngọc Như Ý.
Giờ đây hai mắt Trầm Thiên Thu đã mù, ít bước chân ra khỏi cửa, căn bản không biết rằng
thật ra Bạch Tiểu Mộc và Ngọc Như Ý vẫn chưa rời khỏi, vẫn còn đang ở trong Bách Độc
cốc, mà Trình Mai cũng đặc biệt căn dặn hạ nhân bên đó, không cho phép tiết lộ một câu với
bất kì người nào.
Bà cầm máu tươi bước vào sương phòng mà Ngọc Như Ý đang ở. ―Ngọc công tử, máu tới
rồi.
―Cầm lại đây. Y đi tới, nhận lấy cái bát trong tay của bà, sau đó mở cửa sổ, nhảy ra ngoài,
đem bát máu đổ vào trong chén ngọc dùng để trồng Thần thảo.
Giờ đây cả cây Thần thảo đều trở nên đỏ tươi, tản mác ra một cỗ u hương thấm vào ruột gan.
Nhìn thấy rễ của Thần thảo từ từ hút lấy số máu tươi mới vừa đổ vào, Ngọc Như Ý quay đầu
lại hỏi: ―Bạch Tiểu Mộc ra sao rồi?
―Nàng ấy đã ngất đi rồi. Chần chừ giây lát, Trình Mai ôm một tia hi vọng mà hỏi: ―Ngọc
công tử, chẳng lẽ không có cách nào cứu được nàng ấy hay sao?
―Dì muốn ta cứu nàng ấy? Dì nói nghe coi, có thảo dược gì có thể bổ sung số máu đã mất đi
trong một, hai ngày ngắn ngủi được đây? Nếu không phải mấy ngày nay, y vẫn luôn dùng
thuốc để giữ lại hơi thở cho Bạch Tiểu Mộc, thì e rằng giờ đây nàng đã vì mất máu quá nhiều
mà sớm đi gặp Diêm vương luôn rồi, đâu còn có thể sống mà cung cấp máu nữa chứ.
Nghĩ tới gì đó, đôi mắt như hắc ngọc của Ngọc Như Ý xoay chuyển, miệng khẽ nhếch, chỉ
vào Thần thảo trước mặt mà nói: ―Thần thảo này có thể cứu được nàng ấy một mạng.
―Không … Trình Mai nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ mà đã mở miệng cự tuyệt.
Y trào phúng mà liếc bà một cái, thứ bà quan tâm nhất vẫn là mạng của chủ tử nhà mình.
Trình Mai có chút ngượng ngùng giải thích: ―Thần thảo này là do phu nhân vì muốn cứu cốc
chủ, không tiếc dùng hết máu trên người của mình mà nuôi dưỡng nên, phu nhân tuyệt đối sẽ
không đồng ý dùng Thần thảo để cứu lấy mình.
―Thần thảo này chỉ có một cây, chỉ có thể cứu sống một người, nếu dì đã lựa chọn cứu Trầm
Thiên Thu, thế thì đành phải hi sinh Bạch Tiểu Mộc thôi. Ngọc Như Ý cười lạnh nói.
―Ngọc công tử, y thuật của công tử thông thần, thật sự không có cách nào khác để cứu phu
nhân sao? Tỷ như việc truyền máu trong truyền thuyết, tôi nguyện ý lấy máu trên người mình
đổi cho nàng ấy. Bà không từ bỏ hi vọng mà hỏi tiếp.
Bà không nỡ để cốc chủ chết, nhưng cũng không nhẫn tâm nhìn Bạch Tiểu Mộc cứ như vậy
mà ngọc nát hương tàn, nếu phải có một người chết, bà nguyện ý chết thay cho bọn họ.
Hơn hai mươi ngày nay, Thần thảo sống rất tốt, điều này có thể chứng minh rằng mấy ngày
nay trong lòng Bạch Tiểu Mộc không có một tia oán khí nào, mới có thể khiến cho Thần thảo
sống tốt như vậy, một cô gái toàn tâm toàn ý đối đãi với cốc chủ như vậy, e là sau này cũng
không gặp được người thứ hai.
―Dì cho rằng việc truyền máu tùy tiện người nào truyền cũng được hay sao? Ngọc Như Ý
bay nhanh bứt xuống một cái lá, cắt một vết lên ngón tay của bà, sau đó quệt lấy một giọt
máu, rồi lại quệt lấy một chút máu còn sót lại trong cái bát lúc nãy đựng máu của Bạch Tiểu
Mộc, xoa xoa vài cái ở đầu ngón tay rồi nói: ―Máu của dì không thích hợp với nàng ấy, nếu
cứ cố truyền cho nàng, chỉ sợ rằng nàng sẽ còn chết nhanh hơn.
―Thật sự là không còn cách nào sao? Trình Mai thất vọng hỏi.
―Không sai. Ngọc Như Ý trả lời rất dứt khoát.
Đêm đến, trời có sương, màn sương như lụa mỏng bao lấy Bách Độc cốc, Bách Độc cốc
trước giờ yên tĩnh, nay lại bận rộn một cách dị thường, tất cả đèn đuốc trong cốc đều thắp
sáng hết cả lên.
Trình Mai vội vã cầm một cái lồng tre, đi vào trong phòng của Trầm Thiên Thu, sau khi vào
phòng, bà cẩn thận đặt lồng tre lên bàn. Sau đó đi đến bên giường, gọi hắn dậy.
―Cốc chủ, cốc chủ, người tỉnh lại đi, dậy uống thuốc nào.
Trầm Thiên Thu mơ mơ màng màng mở cặp mắt màu xám xanh kia ra, giọng khàn khàn nói:
―Dì Trình, dì cũng đâu phải là không biết cái thân độc này của ta đã hết thuốc chữa rồi, uống
thuốc gì cũng chẳng có tác dụng, còn đem thuốc tới làm gì nữa?
―Là tôi nói sai, đây là canh nóng, tôi bảo hạ nhân hầm ít canh, người uống nhiều một chút.
Trình Mai lập tức sửa miệng.
―Ta không đói, dì đem xuống đi. Hắn nhắm mắt lại. Hắn đã không còn nhiều thời gian, uống
cái gì cũng chỉ là lãng phí, hơn nữa hắn không chỉ mù hai mắt, mà vị giác cũng bị giảm sút,
không nếm ra được mùi vị của thức ăn.
―Cốc chủ, người cứ coi như là vì tôi, hãy uống nó đi. Nhìn bộ dạng không còn chút ý chí
muốn sống nào của hắn, Trình Mai khẩn cấp cầu xin.
Thầm nghĩ đây có lẽ là lời thỉnh cầu cuối cùng của dì Trình, Trầm Thiên Thu miễn cưỡng gật
gật đầu.
―Được rồi, ta sẽ uống một chút.
Bà lập tức dìu hắn ngồi dậy, bưng bát canh dược ủ trong lồng tre đặt trên bàn kia tới, từng
ngụm từng ngụm đút cho hắn, hận không thể đem đống canh còn sót lại kia đổ hết vô miệng
hắn.
―Đủ rồi, ta uống không nổi nữa. Bà đút quá vội, khiến hắn sặc vài cái.
―Chỉ còn sót lại một nửa nữa thôi, xin người hãy uống hết nó đi.
―Ta thật sự uống không nổi nữa. Trầm Thiên Thu lắc lắc đầu nói.
Thấy vậy, sắc mặt Trình Mai khẽ biến, bất thình lình điểm huyệt đạo của hắn. ―Xin lôi, cốc
chủ, xin người cố chịu đựng một lát. Rồi đem bát canh dược trong tay đổ vào miệng hắn, bởi
vì trước khi đi Ngọc Như Ý đã căn dặn, Thần diệu chi thảo này vừa sắc xong, phải lập tức
uống hết trong một khắc, nếu không thì hiệu quả sẽ biến mất, vì để đảm bảo dược hiệu, bà
không thể không làm như vậy.
ừng ực ừng ực ừng ực…thuốc trong khoảnh khắc đổ hết vô miệng Trầm Thiên Thu, xuôi vào
yết hầu.
Bà không đễ dàng gì mới hoàn thành xong nhiệm vụ, rồi lập tức giải huyệt đạo cho hắn.
―Đắc tội rồi, cốc chủ. Sau đó Trình Mai cất to giọng. ―Người đâu, khiêng thùng nước vào
đây.
Trầm Thiên Thu ho sặc sụa trong giây lát, mới cất tiếng hỏi: ―Dì Trình, rốt cuộc dì muốn làm
gì?
―Tiếp theo mời cốc chủ hãy nghỉ ngơi trong thùng nước bảy ngày bảy đêm. Tuy lúc nãy hắn
đã uống Thần diệu chi thảo, có thể lọc sạch kịch độc trong người hắn, nhưng còn phải để số
độc tố còn sót lại kia, xuyên qua da thịt mà bài trừ ra ngoài, mới xem như là đại công cáo
thành.
―Tại sao… Lời của hắn còn chưa kịp nói xong, ý thực liền mơ hồ, rồi ngất đi.
Đợi sau khi hắn tỉnh lại, đã là bảy ngày sau.
Chầm chậm mở mắt, đập vào mắt hắn không còn là một màn đêm u tối nữa, mà là ánh bình
minh từ ngoài cửa sổ xuyên vào phòng.
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hắn còn sống, hay đã chết rồi?
Trầm Thiên Thu đầy vẻ hoang mang nhìn ngó xung quanh, tất cả mọi thứ trong phòng đều
đập vào mắt một cách rõ ràng, hắn lập tức nhận ra đây là phòng ngủ của hắn, cúi mắt, nhìn
thấy thân mình lúc này đang được đặt trong một cái thùng nước, mà nước trong thùng lại là
màu đen.
Hắn chậm rãi nhấc tay lên, động đậy ngón tay, dần dần nhớ lại những chuyện xảy ra trước lúc
hôn mê, hắn nhớ là dì Trình đã đút cho hắn một bát canh.
―Chẳng lẽ canh đó là… Hắn kinh ngạc nhoài người dậy, bước ra khỏi thùng, tiện tay cầm
lấy quần áo được vắt trên bức bình phong rồi mặc vào, mở cửa phòng ra, liền thấy dì Trình
dẫn theo một đám hạ nhân, khiêng thùng nước đứng ngoài cửa đang định đi vào.
―Cốc chủ, người tỉnh rồi! Thấy hắn, Trình Mai mừng rỡ kêu lên.
―Là Thần thảo, đúng không? Thứ mà hôm đó dì đút cho ta uống có phải là Thần thảo không?
Hắn bắt lấy cánh tay bà vội hỏi.
―Không sai. Bà đã sớm biết nếu như hắn tỉnh lại, sẽ nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện thôi,
cho nên vốn cũng chẳng định giấu hắn.
―Dì lấy Thần thảo từ đâu? Trầm Thiên Thu biến sắc.
―Thần thảo đó là Ngọc công tử cho tôi, y nói y đã thành công trồng được Thần thảo. Trình
Mãi bình tĩnh nói ra lý do mà mình đã chuẩn bị từ trước.
―Là Ngọc Như Ý? Y trồng Thần thảo bằng cách nào? Hắn nghi hoặc nhíu mày.
―Tôi không biết, Ngọc công tử không chịu nói. Xin lỗi, cốc chủ, nếu để người biết Thần thảo
này là do Bạch Tiểu Mộc dùng máu của nàng ấy mà trồng, chỉ sợ người sẽ đau khổ tột cùng.
―Dì bảo hắn đến gặp ta.
―Ngọc công tử đã rời đi rồi.
―Y đi rồi? Với tính cách của Ngọc Như Ý, nếu y thật sự thành công trồng được Thần thảo,
không thể có chuyện y không tới diễu võ giương oai với hắn mà đã bỏ đi, chẳng lẽ…Một ý
niệm lóe lên trong đầu, Trầm Thiên Thu kinh hãi. ―Dì đang nói dối! Thần thảo này căn bản
không phải do Ngọc Như Ý trồng ra, đúng không?
―Tôi không nói dối. Trình Mai chột dạ lảng tránh ánh mắt của chủ tử.
―Ta hỏi lại lần nữa, Thần thảo này rốt cuộc là từ đâu mà có? Mặt của hắn trầm lạnh khiếp
người.
Loại trừ được một thân kịch độc đã đeo bám nhiều năm, cảm giác lúc này của Trầm Thiên
Thu không phải là sự vui sướng như được sống lại, mà là sự bi thống khôn tả, bởi vì cơ hồ
hắn đã đoán ra được Thần thảo này là từ đâu mà có. Trước mắt người có thể trồng ra được
Thần thảo, chỉ có một người.
―… Dưới ánh mắt rét lạnh của hắn, Trình Mai im lặng cúi đầu.
Nhìn bộ dạng của bà, Trầm Thiên Thu liền biết mình không có đoán sai. Hai tay hắn nắm
chặt lấy bả vai của Trình Mai, thét lên: ―Là nàng ấy đúng không? Là Bạch Tiểu Mộc dùng
máu của nàng ấy, trồng ra Thần thảo có phải không? Dì dám làm trái ý ta, nói mọi chuyện với
nàng ấy! Dì Trình, sao dì có thể làm như vậy? Chuyện này còn đau đớn hơn so với việc giết
chết ta!
―Là do phu nhân tự nguyện. Trình Mai thấp giọng nói.
Nghe vậy, hắn kích động tới độ nói không nên lời, nhắm mắt lại, giọng khàn khàn hỏi: ―Nàng
ấy đâu? Hiện giờ nàng ấy đang ở đâu?
―Ngọc công tử dẫn nàng ấy đi rồi.
Trầm Thiên Thu lập tức buông bà ra, chạy nhanh ra ngoài, chẳng màng đến việc thân mình
vừa mới bài trừ độc tính vẫn còn yếu ớt, vừa nghĩ đến cách mà Bạch Tiểu Mộc lấy máu của
mình để trồng Thần thảo, hắn liền thấy lòng đau như cắt.
―Cốc chủ, người muốn đi đâu?
―Ta muốn đi tìm nàng.
Trình Mai tiến lên, đau đớn nói: ―Cốc chủ, phu nhân…nàng ấy đã chết rồi.
Thân thể run mạnh, Trầm Thiên Thu dừng bước chân, kinh hãi quay đầu về phía Trình Mai.
―Dì nói…cái gì?
Trình Mai cắn răng nói lại lần nữa: ―Nàng ấy chết rồi, ngày thứ ba mươi lấy máu, phu nhân
đã qua đời rồi.
―Ta không tin, ta không tin… Hắn liều mạng lắc đầu cự tuyệt thừa nhận sự thực này, nhấc
bước tiếp tục đi về phía trước. ―Ta phải đi tìm nàng, ta nhất định phải gặp nàng một lần.
―Cốc chủ, nàng ấy đã chết thật rồi, người muốn đi đâu gặp nàng ấy? Đột nhiên Trình Mai
nhớ tới một chuyện, vội lấy từ trong ngực ra một bức thư, đưa cho hắn. ―Cốc chủ, đây là thư
mà phu nhân để lại cho người.
Thư của nàng, bức thư nàng để lại cho hắn! Trầm Thiên Thu vươn tay nhận lấy, run rẩy mở
ra…
Thiên Thu:
Nếu như chàng nhìn thấy bức thư này, thì cho thấy rằng chàng đã biết hết mọi chuyện rồi.
Đừng trách dì Trình, tất cả đều do ta tự nguyện.
Chàng có còn nhớ những lời ta từng nói vào cái hôm ta cầu xin chàng cứu cha ta không, khi
đó ta nói, chỉ cần chàng cứu cha ta, dù muốn ta chết ta cũng nguyện ý.
Cho nên giờ đây, có thể lấy mạng của ta đổi lấy mạng của chàng, ta cam tâm tình nguyện.
Hứa với ta, chàng phải tiếp tục sống cho thật tốt, dùng tính mạng mà ta đổi lấy cho chàng,
thay ta sống tốt, đừng phụ tâm ý của ta, khiến ta chết không nhắm mắt.
—–Tiểu Mộc tuyệt bút!
Đọc xong thư, Trầm Thiên Thu khí huyết trào ra, ục, trên bức thư nhiễm một mảng máu đỏ
tươi.
―Cốc chủ! Trình Mai kinh hãi kêu lên.
Năm ngón tay hắn nắm chặt lấy bức thư trong tay, bi tuyệt mà thét lên: ―Bạch Tiểu Mộc, ta
không thèm mạng của nàng, ta trả lại cho nàng, nàng trở về đi, hãy trở về đi! Ta không cần
mạng của nàng!
Tiếng thét thê lương, bi thiết ấy vang vọng trong Bách Độc cốc, từng tiếng từng tiếng, người
nào nghe được cũng đều xót lòng muốn rơi lệ.
Bạch Tiểu Mộc vén tiết khố, cầm lấy dao găm, dùng dao cắt một nhát trên đùi.
Lẳng lặng nhìn từng giọt từng giọt máu của nàng chảy vào trong bát sứ trắng, nhưng nét mặt
vẫn nhu hòa như vậy, không một chút oán thán, Trình Mai nhìn mà mắt từ từ đỏ lên. Giờ phút
này bà thật lòng thừa nhận, thừa nhận Bạch Tiểu Mộc là cốc chủ phu nhân, mà không phải
chỉ là một cô gái có thể cứu được cốc chủ.
Mãi cho đến khi trong bát đã nhận đủ lượng máu cần thiết, Bạch Tiểu Mộc mới lấy thuốc
cầm máu mà Ngọc Như Ý cho nàng, bôi lên vết thương.
Thuốc cầm máu của y rất có tác dụng, chỉ cần bôi lên chốc lát, là có thể hoàn toàn cầm máu
rồi.
Sau khi đưa cái bát trong tay cho Trình Mai, nàng quan tâm hỏi: ―Dì Trình, hôm nay chàng
sao rồi?
Hiểu rõ ‗chàng‘ mà nàng nói đến là ai, dì Trình chần chừ giây lát rồi mới trả lời: ―Mắt của
cốc chủ…hôm nay đã hoàn toàn không nhìn thấy được nữa.
―Đã không nhìn thấy nữa? Sừng sốt, đáy mắt đầy vẻ đau thương, Bạch Tiểu Mộc thúc giục:
―Dì mau đem số máu này cho Ngọc Như Ý, để huynh ấy mang đi nuôi dưỡng Thần thảo.
―Vâng, phu nhân. Tiếng phu nhân này của Trình Mai là thật lòng thật ý, không phải có mục
đích như trước kia nữa.
―Chàng không nhìn thấy được nữa! Bà vừa đi, Bạch Tiểu Mộc liền bụm miệng, không để
tiếng nức nở phát ra ngoài.
―Còn bảy ngày nữa, qua bảy ngày sau là chàng có thể hồi phục rồi, chàng nhất định phải cố
gắng chịu đựng.
Nàng chẳng mảy may suy nghĩ tới việc qua bảy ngày sau nàng sẽ ra sao. Giờ đây nàng vì mất
nhiều máu trong nhiều ngày liên tiếp mà bị choáng váng không thể đứng lâu, phần lớn thời
gian đều là nằm trên giường, nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn ở bên ngoài, dựa vào nỗi nhớ về
hắn để trải qua mỗi ngày dài lê thê.
Mấy đêm liền, nàng đã không còn dũng khí để ra ngoài gặp hắn nữa.
Thật sự rất muốn gặp hắn một lần, thật sự muốn lắm, chỉ nhìn mặt hắn một cái là được, một
cái là được rồi. Ý nghĩ này vừa xẹt qua, liền không thể ngăn trở được nữa, Bạch Tiểu Mộc
ôm người muốn xuống giường, nhưng hai chân vừa chạm đất, nàng liền yếu ớt mà té nhào.
Nàng dùng sức vịn lấy mép giường muốn đứng dậy, nhưng lại chẳng có tí sức lực nào cả.
Trình Mai đưa máu cho Ngọc Như Ý trở về, thấy nàng ngã ngồi dưới đất, liền vội vã bước
nhanh qua đó, đỡ nàng ngồi lên giường.
―Phu nhân, người định làm gì?
―Ta muốn đi gặp chàng, nếu chàng đã không nhìn thấy được nữa, ta đi gặp chàng, chắc là
chàng cũng không thấy được bộ dạng hiện nay của ta đâu. Nàng nói với hơi thở yếu ớt.
―Cái này… Trình Mai hơi do dự.
Bạch Tiểu Mộc kéo lấy tay bà mà năn bỉ. ―Dì Trình, để ta gặp chàng một lần được không? Có
lẽ, sau này ta sẽ không bao giờ gặp được chàng nữa?
Không phải nàng không uống thuốc bổ máu, nhưng thuốc có tốt cỡ nào đi nữa, cũng không
thể trong một thời gian ngắn thế này, tức tốc bổ sung số lượng máu mà mỗi ngày nàng mất đi
được. Nàng biết qua thêm vài ngày nữa, mình đã không còn cách nào đứng dậy nổi, thậm chí
có thể ý thức không tỉnh táo.
Cho nên nàng muốn nhân lúc còn tỉnh táo, gặp mặt hắn lần cuối.
Nghe thấy lời này như lời từ biệt, mũi Trình Mai hơi cay. ―Phu nhân, tối thêm tí nữa tôi sẽ
sắp xếp được không? Giờ này độc tính của cốc chủ cũng sắp phát tác rồi, ngài ấy sẽ không
muốn để phu nhận nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của ngài ấy khi phát độc đâu.
―…Được, vậy trễ chút nữa rồi hẵng đi. Bạch Tiểu Mộc đầy vẻ đau lòng mà nói.
Cầm đèn, dưới sự sắp xếp của Trình Mai Bạch Tiểu Mộc mới đi tới phòng của Trầm Thiên
Thu.
―Dì Trình à? Nghe thấy có tiếng người đẩy cửa phòng đi vào, Trầm Thiên Thu mới trải qua
độc phát cách đó không lâu, dùng giọng nói khàn khàn mà hỏi.
Ôm lấy người, Bạch Tiểu Mộc cố sức đi vào trong phòng, lên tiếng nói: ―Không phải, là ta.
Nghe thấy giọng của nàng, Trầm Thiên Thu nhất thời cả kinh, hoảng hốt kéo lấy chăn mỏng,
muốn che lấp mặt mình.
Thấy thế, nàng không khỏi cắn môi, vội nói: ―Đã vào đêm rồi, trong phòng huynh tối như vậy,
sao không thắp đèn lên chứ? Ngọn đèn trên bàn sớm đã được thắp lên, nhưng nàng cố ý nói
vậy, là muốn để hắn yên tâm, không để hắn biết được rằng nàng sớm đã nhìn rõ tình hình lúc
này của hắn.
Nếu hắn đã không muốn để nàng nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của hắn, thế thì nàng sẽ làm như
mình không thấy gì hết.
―Ta không muốn thắp đèn, nàng đến làm gì? Nghe nàng nói trong phòng chưa thắp đèn,
Trầm Thiên Thu thở phào một hơi, bỏ chăn xuống, dùng cặp mắt đã không còn nhìn thấy
được gì của hắn để dò xét về phía nàng.
―Ta…là muốn đến đây cáo từ huynh, ngày mai ta sẽ rời đi cùng với Ngọc Như Ý rồi. Nàng
đem những câu nói đã chuẩn bị sẵn để nói với hắn. Nhìn sắc mặt tím tái của hắn, cùng với
đồng tử mắt màu xám xanh kia, nàng đau lòng, mắt đỏ cả lên.
Trầm Thiên Thu hơi hơi gật đầu. ―Rất tốt, hai người cũng nên đi rồi. Nàng đi, bọn họ sẽ
không còn ngày gặp lại nữa, đây xem như là lần gặp cuối cùng của họ, hắn nhắm mắt lại,
tưởng rằng lúc này trong phòng là một mảng tối om, cho nên mới buông lỏng mình mà để lộ
ra vẻ ảm đạm đau đớn khổ sở.
Bạch Tiểu Mộc thấy rồi, lòng tan nát cơ hồ như muốn rơi lệ, nhưng nàng cố gắng đè nén,
không dám để lộ ra thanh âm nghẹn ngào. ―Nói sao thì chúng ta cũng là chỗ quen biết, sau
khi ta rời đi, huynh phải tự bảo trọng đấy.
―Ta nhất định, nàng cũng vậy. Nghe ra sự quan tâm trong ngữ khí của nàng, lòng Trầm
Thiên Thu cảm thấy ấm áp. Nhưng giờ đây hai mắt hắn đã mù, vả lại qua vài ngày nữa sẽ bị
độc phát mà chết, cũng chẳng có gì để bảo trọng nữa rồi.
Tâm nguyện duy nhất chính là nàng có thể sống hạnh phúc.
Trước mắt không khỏi xẹt qua hình ảnh lúc gặp nàng ở khách điếm vào năm ngoái, nàng dẫn
theo mấy tên ăn xin vào cửa, nụ cười sáng sủa trên mặt, hắn thật lòng hi vọng, cả đời này
nàng đều có thể cười vui vẻ như vậy.
Tiểu Mộc, vĩnh biệt tại đây. Trong lòng hắn nói lời từ biệt với nàng.
Hẹn gặp lại, Thiên Thu. Trong lòng nàng cũng nói lời từ biệt với hắn. Nhớ lại tình cảnh lần
đầu gặp mặt hắn khi ở Vọng Vân trại, khi đó nàng vừa e vừa sợ hắn, hắn điểm huyệt đạo của
nàng, đỡ lấy nàng cùng nhau bái đường.
Nàng hỏi hắn tại sao muốn thành thân với nàng, hắn nói: ―Đúng lúc ta đang thiếu một thê tử,
nếu cô đã muốn gả như vậy, ta cũng vui vẻ làm tân lang, từ nay về sau, cô sẽ không đi đeo
bám Thiên Thời nữa.
Nghĩ đến tất cả mọi chuyện trước kia, rõ như mới gần đây, nàng không thể nhịn được nữa mà
nước mắt lưng tròng.
Trầm Thiên Thu ngưng thần, mơ hồ nghe được có tiếng nức nở: ―Nàng đang khóc sao?
Nàng sụt sịt mũi nói: ―Không phải, là hôm qua bị nhiễm phong hàn, mũi có chút khó chịu.
―Đã uống thuốc chưa?
―Uống rồi. Bạch Tiểu Mộc nấc nghẹn trả lời, bản thân hắn đã ra nông nỗi này rồi, mà vẫn
còn quan tâm tới nàng, lệ nóng không khỏi cứ cuồn cuộn tuôn trào.
Trầm Thiên Thu gật gật đầu. ―Ngọc Như Ý y thuật tinh thâm, một chút phong hàn này hắn có
thể chữa khỏi rất nhanh.
―Ừm. Nàng khẽ cắn môi, mặt đầy nước mắt. ―Ta đi đây. Nàng đã choáng váng tới nỗi sắp
đứng không nổi nữa rồi.
―Được. Hắn dùng đôi mắt đã không còn nhìn thấy gì nữa để tiễn nàng ra ngoài. Lần từ biệt
này, sau này sẽ là âm dương cách biệt rồi, tất cả những điều lưu luyến của hắn đều vọt lên
lồng ngực, khiến cho đôi mắt mù lòa của hắn đều ướt cả.
Bạch Tiểu Mộc không nhìn thấy lệ trong mắt hắn, nàng xoay người, nhấc bước chân nặng nề
mà đi về phía cửa, vừa ra ngoài, liền đuối sức mà ngã vào trong lòng của Trình Mai.
Mà Ngọc Như Ý đứng ở nơi cách đó không xa, mắt nhìn hai người mới vừa lưu luyến khổ sở
như thể sinh ly tử biệt, trên gương mặt đẹp đẽ không khỏi lộ ra một chút đố kị. Tại sao y lại
không có được một người con gái nguyện ý vì y mà chết, mà Trầm Thiên Thu thì lại có chứ?
Bạch Tiểu Mộc ngay đến sức lực để cầm dao găm cũng không có nữa, chỉ có thể dùng mắt
mà nhìn Trình Mai, ý bảo bà không cần phải băn khoăn về nàng, cứ dùng hết sức mà đâm
một nhát lên đùi nàng.
Trình Mai cắn răng, nâng cái chân đầy rẫy vết thương của nàng lên, cẩn thận lựa chỗ không
có vết thương, đâm xuống một nhát dao, để máu chảy xuống cái bát màu trắng.
Khẽ nhắm mắt, khóe miệng Bạch Tiểu Mộc lộ ra ý cười, rồi ngất đi.
Máu của nàng đã không còn chảy xối xả như lúc đầu nữa, mà chảy từng giọt từng giọt rất
chậm, đợi lát sau mới lấy đủ lượng máu cần thiết, Trình Mai lập tức bôi thuốc cầm máu cho
nàng, dìu nàng nằm ngay ngắn, sau đó nhanh chóng bưng số máu mới lấy được, cầm đi đưa
cho Ngọc Như Ý.
Giờ đây hai mắt Trầm Thiên Thu đã mù, ít bước chân ra khỏi cửa, căn bản không biết rằng
thật ra Bạch Tiểu Mộc và Ngọc Như Ý vẫn chưa rời khỏi, vẫn còn đang ở trong Bách Độc
cốc, mà Trình Mai cũng đặc biệt căn dặn hạ nhân bên đó, không cho phép tiết lộ một câu với
bất kì người nào.
Bà cầm máu tươi bước vào sương phòng mà Ngọc Như Ý đang ở. ―Ngọc công tử, máu tới
rồi.
―Cầm lại đây. Y đi tới, nhận lấy cái bát trong tay của bà, sau đó mở cửa sổ, nhảy ra ngoài,
đem bát máu đổ vào trong chén ngọc dùng để trồng Thần thảo.
Giờ đây cả cây Thần thảo đều trở nên đỏ tươi, tản mác ra một cỗ u hương thấm vào ruột gan.
Nhìn thấy rễ của Thần thảo từ từ hút lấy số máu tươi mới vừa đổ vào, Ngọc Như Ý quay đầu
lại hỏi: ―Bạch Tiểu Mộc ra sao rồi?
―Nàng ấy đã ngất đi rồi. Chần chừ giây lát, Trình Mai ôm một tia hi vọng mà hỏi: ―Ngọc
công tử, chẳng lẽ không có cách nào cứu được nàng ấy hay sao?
―Dì muốn ta cứu nàng ấy? Dì nói nghe coi, có thảo dược gì có thể bổ sung số máu đã mất đi
trong một, hai ngày ngắn ngủi được đây? Nếu không phải mấy ngày nay, y vẫn luôn dùng
thuốc để giữ lại hơi thở cho Bạch Tiểu Mộc, thì e rằng giờ đây nàng đã vì mất máu quá nhiều
mà sớm đi gặp Diêm vương luôn rồi, đâu còn có thể sống mà cung cấp máu nữa chứ.
Nghĩ tới gì đó, đôi mắt như hắc ngọc của Ngọc Như Ý xoay chuyển, miệng khẽ nhếch, chỉ
vào Thần thảo trước mặt mà nói: ―Thần thảo này có thể cứu được nàng ấy một mạng.
―Không … Trình Mai nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ mà đã mở miệng cự tuyệt.
Y trào phúng mà liếc bà một cái, thứ bà quan tâm nhất vẫn là mạng của chủ tử nhà mình.
Trình Mai có chút ngượng ngùng giải thích: ―Thần thảo này là do phu nhân vì muốn cứu cốc
chủ, không tiếc dùng hết máu trên người của mình mà nuôi dưỡng nên, phu nhân tuyệt đối sẽ
không đồng ý dùng Thần thảo để cứu lấy mình.
―Thần thảo này chỉ có một cây, chỉ có thể cứu sống một người, nếu dì đã lựa chọn cứu Trầm
Thiên Thu, thế thì đành phải hi sinh Bạch Tiểu Mộc thôi. Ngọc Như Ý cười lạnh nói.
―Ngọc công tử, y thuật của công tử thông thần, thật sự không có cách nào khác để cứu phu
nhân sao? Tỷ như việc truyền máu trong truyền thuyết, tôi nguyện ý lấy máu trên người mình
đổi cho nàng ấy. Bà không từ bỏ hi vọng mà hỏi tiếp.
Bà không nỡ để cốc chủ chết, nhưng cũng không nhẫn tâm nhìn Bạch Tiểu Mộc cứ như vậy
mà ngọc nát hương tàn, nếu phải có một người chết, bà nguyện ý chết thay cho bọn họ.
Hơn hai mươi ngày nay, Thần thảo sống rất tốt, điều này có thể chứng minh rằng mấy ngày
nay trong lòng Bạch Tiểu Mộc không có một tia oán khí nào, mới có thể khiến cho Thần thảo
sống tốt như vậy, một cô gái toàn tâm toàn ý đối đãi với cốc chủ như vậy, e là sau này cũng
không gặp được người thứ hai.
―Dì cho rằng việc truyền máu tùy tiện người nào truyền cũng được hay sao? Ngọc Như Ý
bay nhanh bứt xuống một cái lá, cắt một vết lên ngón tay của bà, sau đó quệt lấy một giọt
máu, rồi lại quệt lấy một chút máu còn sót lại trong cái bát lúc nãy đựng máu của Bạch Tiểu
Mộc, xoa xoa vài cái ở đầu ngón tay rồi nói: ―Máu của dì không thích hợp với nàng ấy, nếu
cứ cố truyền cho nàng, chỉ sợ rằng nàng sẽ còn chết nhanh hơn.
―Thật sự là không còn cách nào sao? Trình Mai thất vọng hỏi.
―Không sai. Ngọc Như Ý trả lời rất dứt khoát.
Đêm đến, trời có sương, màn sương như lụa mỏng bao lấy Bách Độc cốc, Bách Độc cốc
trước giờ yên tĩnh, nay lại bận rộn một cách dị thường, tất cả đèn đuốc trong cốc đều thắp
sáng hết cả lên.
Trình Mai vội vã cầm một cái lồng tre, đi vào trong phòng của Trầm Thiên Thu, sau khi vào
phòng, bà cẩn thận đặt lồng tre lên bàn. Sau đó đi đến bên giường, gọi hắn dậy.
―Cốc chủ, cốc chủ, người tỉnh lại đi, dậy uống thuốc nào.
Trầm Thiên Thu mơ mơ màng màng mở cặp mắt màu xám xanh kia ra, giọng khàn khàn nói:
―Dì Trình, dì cũng đâu phải là không biết cái thân độc này của ta đã hết thuốc chữa rồi, uống
thuốc gì cũng chẳng có tác dụng, còn đem thuốc tới làm gì nữa?
―Là tôi nói sai, đây là canh nóng, tôi bảo hạ nhân hầm ít canh, người uống nhiều một chút.
Trình Mai lập tức sửa miệng.
―Ta không đói, dì đem xuống đi. Hắn nhắm mắt lại. Hắn đã không còn nhiều thời gian, uống
cái gì cũng chỉ là lãng phí, hơn nữa hắn không chỉ mù hai mắt, mà vị giác cũng bị giảm sút,
không nếm ra được mùi vị của thức ăn.
―Cốc chủ, người cứ coi như là vì tôi, hãy uống nó đi. Nhìn bộ dạng không còn chút ý chí
muốn sống nào của hắn, Trình Mai khẩn cấp cầu xin.
Thầm nghĩ đây có lẽ là lời thỉnh cầu cuối cùng của dì Trình, Trầm Thiên Thu miễn cưỡng gật
gật đầu.
―Được rồi, ta sẽ uống một chút.
Bà lập tức dìu hắn ngồi dậy, bưng bát canh dược ủ trong lồng tre đặt trên bàn kia tới, từng
ngụm từng ngụm đút cho hắn, hận không thể đem đống canh còn sót lại kia đổ hết vô miệng
hắn.
―Đủ rồi, ta uống không nổi nữa. Bà đút quá vội, khiến hắn sặc vài cái.
―Chỉ còn sót lại một nửa nữa thôi, xin người hãy uống hết nó đi.
―Ta thật sự uống không nổi nữa. Trầm Thiên Thu lắc lắc đầu nói.
Thấy vậy, sắc mặt Trình Mai khẽ biến, bất thình lình điểm huyệt đạo của hắn. ―Xin lôi, cốc
chủ, xin người cố chịu đựng một lát. Rồi đem bát canh dược trong tay đổ vào miệng hắn, bởi
vì trước khi đi Ngọc Như Ý đã căn dặn, Thần diệu chi thảo này vừa sắc xong, phải lập tức
uống hết trong một khắc, nếu không thì hiệu quả sẽ biến mất, vì để đảm bảo dược hiệu, bà
không thể không làm như vậy.
ừng ực ừng ực ừng ực…thuốc trong khoảnh khắc đổ hết vô miệng Trầm Thiên Thu, xuôi vào
yết hầu.
Bà không đễ dàng gì mới hoàn thành xong nhiệm vụ, rồi lập tức giải huyệt đạo cho hắn.
―Đắc tội rồi, cốc chủ. Sau đó Trình Mai cất to giọng. ―Người đâu, khiêng thùng nước vào
đây.
Trầm Thiên Thu ho sặc sụa trong giây lát, mới cất tiếng hỏi: ―Dì Trình, rốt cuộc dì muốn làm
gì?
―Tiếp theo mời cốc chủ hãy nghỉ ngơi trong thùng nước bảy ngày bảy đêm. Tuy lúc nãy hắn
đã uống Thần diệu chi thảo, có thể lọc sạch kịch độc trong người hắn, nhưng còn phải để số
độc tố còn sót lại kia, xuyên qua da thịt mà bài trừ ra ngoài, mới xem như là đại công cáo
thành.
―Tại sao… Lời của hắn còn chưa kịp nói xong, ý thực liền mơ hồ, rồi ngất đi.
Đợi sau khi hắn tỉnh lại, đã là bảy ngày sau.
Chầm chậm mở mắt, đập vào mắt hắn không còn là một màn đêm u tối nữa, mà là ánh bình
minh từ ngoài cửa sổ xuyên vào phòng.
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hắn còn sống, hay đã chết rồi?
Trầm Thiên Thu đầy vẻ hoang mang nhìn ngó xung quanh, tất cả mọi thứ trong phòng đều
đập vào mắt một cách rõ ràng, hắn lập tức nhận ra đây là phòng ngủ của hắn, cúi mắt, nhìn
thấy thân mình lúc này đang được đặt trong một cái thùng nước, mà nước trong thùng lại là
màu đen.
Hắn chậm rãi nhấc tay lên, động đậy ngón tay, dần dần nhớ lại những chuyện xảy ra trước lúc
hôn mê, hắn nhớ là dì Trình đã đút cho hắn một bát canh.
―Chẳng lẽ canh đó là… Hắn kinh ngạc nhoài người dậy, bước ra khỏi thùng, tiện tay cầm
lấy quần áo được vắt trên bức bình phong rồi mặc vào, mở cửa phòng ra, liền thấy dì Trình
dẫn theo một đám hạ nhân, khiêng thùng nước đứng ngoài cửa đang định đi vào.
―Cốc chủ, người tỉnh rồi! Thấy hắn, Trình Mai mừng rỡ kêu lên.
―Là Thần thảo, đúng không? Thứ mà hôm đó dì đút cho ta uống có phải là Thần thảo không?
Hắn bắt lấy cánh tay bà vội hỏi.
―Không sai. Bà đã sớm biết nếu như hắn tỉnh lại, sẽ nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện thôi,
cho nên vốn cũng chẳng định giấu hắn.
―Dì lấy Thần thảo từ đâu? Trầm Thiên Thu biến sắc.
―Thần thảo đó là Ngọc công tử cho tôi, y nói y đã thành công trồng được Thần thảo. Trình
Mãi bình tĩnh nói ra lý do mà mình đã chuẩn bị từ trước.
―Là Ngọc Như Ý? Y trồng Thần thảo bằng cách nào? Hắn nghi hoặc nhíu mày.
―Tôi không biết, Ngọc công tử không chịu nói. Xin lỗi, cốc chủ, nếu để người biết Thần thảo
này là do Bạch Tiểu Mộc dùng máu của nàng ấy mà trồng, chỉ sợ người sẽ đau khổ tột cùng.
―Dì bảo hắn đến gặp ta.
―Ngọc công tử đã rời đi rồi.
―Y đi rồi? Với tính cách của Ngọc Như Ý, nếu y thật sự thành công trồng được Thần thảo,
không thể có chuyện y không tới diễu võ giương oai với hắn mà đã bỏ đi, chẳng lẽ…Một ý
niệm lóe lên trong đầu, Trầm Thiên Thu kinh hãi. ―Dì đang nói dối! Thần thảo này căn bản
không phải do Ngọc Như Ý trồng ra, đúng không?
―Tôi không nói dối. Trình Mai chột dạ lảng tránh ánh mắt của chủ tử.
―Ta hỏi lại lần nữa, Thần thảo này rốt cuộc là từ đâu mà có? Mặt của hắn trầm lạnh khiếp
người.
Loại trừ được một thân kịch độc đã đeo bám nhiều năm, cảm giác lúc này của Trầm Thiên
Thu không phải là sự vui sướng như được sống lại, mà là sự bi thống khôn tả, bởi vì cơ hồ
hắn đã đoán ra được Thần thảo này là từ đâu mà có. Trước mắt người có thể trồng ra được
Thần thảo, chỉ có một người.
―… Dưới ánh mắt rét lạnh của hắn, Trình Mai im lặng cúi đầu.
Nhìn bộ dạng của bà, Trầm Thiên Thu liền biết mình không có đoán sai. Hai tay hắn nắm
chặt lấy bả vai của Trình Mai, thét lên: ―Là nàng ấy đúng không? Là Bạch Tiểu Mộc dùng
máu của nàng ấy, trồng ra Thần thảo có phải không? Dì dám làm trái ý ta, nói mọi chuyện với
nàng ấy! Dì Trình, sao dì có thể làm như vậy? Chuyện này còn đau đớn hơn so với việc giết
chết ta!
―Là do phu nhân tự nguyện. Trình Mai thấp giọng nói.
Nghe vậy, hắn kích động tới độ nói không nên lời, nhắm mắt lại, giọng khàn khàn hỏi: ―Nàng
ấy đâu? Hiện giờ nàng ấy đang ở đâu?
―Ngọc công tử dẫn nàng ấy đi rồi.
Trầm Thiên Thu lập tức buông bà ra, chạy nhanh ra ngoài, chẳng màng đến việc thân mình
vừa mới bài trừ độc tính vẫn còn yếu ớt, vừa nghĩ đến cách mà Bạch Tiểu Mộc lấy máu của
mình để trồng Thần thảo, hắn liền thấy lòng đau như cắt.
―Cốc chủ, người muốn đi đâu?
―Ta muốn đi tìm nàng.
Trình Mai tiến lên, đau đớn nói: ―Cốc chủ, phu nhân…nàng ấy đã chết rồi.
Thân thể run mạnh, Trầm Thiên Thu dừng bước chân, kinh hãi quay đầu về phía Trình Mai.
―Dì nói…cái gì?
Trình Mai cắn răng nói lại lần nữa: ―Nàng ấy chết rồi, ngày thứ ba mươi lấy máu, phu nhân
đã qua đời rồi.
―Ta không tin, ta không tin… Hắn liều mạng lắc đầu cự tuyệt thừa nhận sự thực này, nhấc
bước tiếp tục đi về phía trước. ―Ta phải đi tìm nàng, ta nhất định phải gặp nàng một lần.
―Cốc chủ, nàng ấy đã chết thật rồi, người muốn đi đâu gặp nàng ấy? Đột nhiên Trình Mai
nhớ tới một chuyện, vội lấy từ trong ngực ra một bức thư, đưa cho hắn. ―Cốc chủ, đây là thư
mà phu nhân để lại cho người.
Thư của nàng, bức thư nàng để lại cho hắn! Trầm Thiên Thu vươn tay nhận lấy, run rẩy mở
ra…
Thiên Thu:
Nếu như chàng nhìn thấy bức thư này, thì cho thấy rằng chàng đã biết hết mọi chuyện rồi.
Đừng trách dì Trình, tất cả đều do ta tự nguyện.
Chàng có còn nhớ những lời ta từng nói vào cái hôm ta cầu xin chàng cứu cha ta không, khi
đó ta nói, chỉ cần chàng cứu cha ta, dù muốn ta chết ta cũng nguyện ý.
Cho nên giờ đây, có thể lấy mạng của ta đổi lấy mạng của chàng, ta cam tâm tình nguyện.
Hứa với ta, chàng phải tiếp tục sống cho thật tốt, dùng tính mạng mà ta đổi lấy cho chàng,
thay ta sống tốt, đừng phụ tâm ý của ta, khiến ta chết không nhắm mắt.
—–Tiểu Mộc tuyệt bút!
Đọc xong thư, Trầm Thiên Thu khí huyết trào ra, ục, trên bức thư nhiễm một mảng máu đỏ
tươi.
―Cốc chủ! Trình Mai kinh hãi kêu lên.
Năm ngón tay hắn nắm chặt lấy bức thư trong tay, bi tuyệt mà thét lên: ―Bạch Tiểu Mộc, ta
không thèm mạng của nàng, ta trả lại cho nàng, nàng trở về đi, hãy trở về đi! Ta không cần
mạng của nàng!
Tiếng thét thê lương, bi thiết ấy vang vọng trong Bách Độc cốc, từng tiếng từng tiếng, người
nào nghe được cũng đều xót lòng muốn rơi lệ.
/11
|