Bạn Gái Cũ Yêu Dấu

Chương 10.2

/23


Chương 10.2

Editor: Tiểu Cân.

“Anh Hạo. . .” Sau lưng có tiếng một cô gái truyền đến, hắn hơi nhíu mày quay đầu lại, Tô San như đứa trẻ làm sai chuyện, đáng thương đứng ở đó.

“Cô tới làm gì?” Đông Phương Hạo quay ghế lại, lạnh lùng nhìn cô, cô gây thương tổn cho Phương Tử Huyên, hắn còn chưa tìm cô tính sổ, cô lại tự động đưa đến cửa.

“Anh Hạo, em tới là để trịnh trọng nhận lỗi với anh.” Sau khi Tô San gây tổn thương cho Phương Tử Huyên, Đông Phương Hạo không để ý đến cô nữa, cô cảm thấy rất hối hận, cô biết trong tim Đông Phương Hạo chỉ yêu Phương Tử Huyên, cho nên lấy lui để tiến, chỉ cần Đông Phương Hạo để cho cô gọi một tiếng anh Hạo là cô cũng thấy vui rồi.

“Nói xin lỗi thì miễn, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi là được rồi.” Đông Phương Hạo mặc kệ cô, lạnh lùng xua đuổi cô.

“Anh Hạo, em thật sự là vô ý làm tổn thương chị Tử Huyên, em biết sai rồi, còn chuyện xảy ra trong hôn lễ của hai người, em thật xin lỗi. . .”

Nhìn thái độ vô cùng thành khẩn của Tô San, Đông Phương Hạo chợt nảy ra một kế, có lẽ là nên để cho Phương Tử Huyên ăn dấm, để cho cô hiểu lầm anh thật ở cùng nữ nhân khác, mới có thể kết thúc chiến tranh lạnh này.

Nghĩ tới đây Đông Phương Hạo gật đầu khẽ mỉm cười, “Muốn tôi tha thứ cho cô, trước hết cô phải giúp tôi một việc.”

“Việc gì?” Tô San nghiêm túc nhìn anh, bộ dáng có thể vì Đông Phương Hạo mà vào nơi nước sôi lửa bỏng.

Đông Phương Hạo ngoắc ngoắc ngón tay, Tô San tiến lên vài bước, khuôn mặt sáp lại gần.

Thì thầm một hồi, trong mắt Tô San thoáng qua một tia giảo hoạt, ngay sau đó lại lộ vẻ rầu rĩ, “Nhưng sao lại làm hại. . .”

“Cứ làm theo lời tôi là được rồi, đây là cơ hội duy nhất cho cô lập công chuộc tội.”

Thật không dễ dàng đợi được đến ngày kỷ niệm thành lập trường, ban ngày là học sinh biểu diễn, đến buổi tối là lễ mừng giáo viên-viên chức, ban giám đốc trường học vì muốn cảm ơn các giáo chức đã vất vả cần cù nỗ lực, đã tổ chức một buổi tiệc rượu chúc mừng.

Nhóm học sinh của Phương Tử Huyên biểu diễn múa dân tộc giành được giải nhất, cho nên buổi tối vẫn hăng hái cùng co tham gia tiệc rượu, chỉ là không ngờ Đông Phương Hạo cũng xuất hiện, mà bên cạnh anh ta lại là Tô San xinh đẹp động lòng người, người đã từng hại cô bị trẹo chân.

Phương Tử Huyên mặc một chiếc váy bó màu hồng, như một đóa hoa chớm nở tươi mát động lòng người.

Cô cố gắng tránh mặt Đông Phương Hạo, vì vậy cả buổi tối không ngừng né né tránh tránh ở trong đám người, nhưng tầm mắt lại luôn lơ đãng quét về phía Đông Phương Hạo.

Tô San mặc bộ lễ phục màu đen cắt may vừa với người, để lộ vóc dáng mỹ lễ, cô ấy đứng bên cạnh Đông Phương Hạo mời rượu mọi người xung quanh liên tiếp cạn chén, bọn họ giống như một cặp tình nhân.

Phương Tử Huyên có chút tức giận, dù gì vài ngày trước Đông Phương Hạo càn lấy lòng cô, hại cô cho là anh ta thật có thành ý, nhưng cô lại không thể tức giận anh, để thử thách thành ý của anh, cô cố làm vẻ lạnh lùng, thờ ơ với theo đuổi của anh, có trời mới biết cô khổ cực giả bộ bao nhiêu, bởi vì anh ta quá mạnh mẽ cũng quá mức dịu dàng.

Nhưng giờ phút này nhu tình của anh dường như đều dành cho Tô San con chim nhỏ nép bên cạnh người, thỉnh thoảng bọn họ lại cúi đầu thì thầm, chuyện trò vui vẻ, khiến người khác ghen chết thôi.

Phương Tử Huyên đứng cạnh một chậu hoa sen trong góc phòng tiệc, từng cánh từng cánh vặt hoa xuống, trên mặt hiện đầy oán khí nhìn chằm chằm Đông Phương Hạo và Tô San, chỉ thiếu mỗi vẽ vòng vòng nguyền rủa bọn họ thôi.

Chợt giày cao gót của Tô San như bị cái gì giẫm phải, trọng tâm không vững sắp ngã nhào, Đông Phương Hạo liền ôm lấy cô ấy, nhìn bọn họ tiếp xúc thân thể, bốn phía nổi lên mập mờ, Phương Tử Huyên cắn cắn môi.

“Đông Phương Hạo, anh xoay người đã có thể đối tốt với cô gái khác như vậy, bây giờ tôi nên cảm thấy may mắn vì ngày đó không gả cho anh, hay nên hối hận vì đã lãng phí bảy năm đợi chờ!” Phương Tử Huyên một mình lầm bầm lầu bầu.

Phủ lên khăn trải bàn thanh nhã một bàn đầy cánh hoa, tất cả đều là kiệt tác của cô, cô vội rút tay về, lại thấy Tô San đi giày cao gót cầm sâm banh mặt hả hê từng bước từng bước đi về phía mình.

Cô muốn chạy trốn, xoay người lại là góc chết, cô không có đường lui, khẽ cắn môi, đành phải quay đầu lại nghênh chiến địch.

“Cô cũng ở đây à, Hạo ở bên kia, sao không tới họp mặt?” Âm thanh Tô San trong veo.

Đông Phương Hạo sẽ chọn Tô San diện mạo xuất chúng, gia thế tương đối cùng đến dự tiệc cũng không kỳ quái, hơn nữa cho tới bây giờ bên cạnh Đông Phương Hạo cũng không thiếu nữ nhân.

Tầm mắt Phương Tử Huyên nhìn lên, “Không cần, khó có được một lần cô thừa lúc vắng mà vào, tôi sẽ không cản trở các người bồi dưỡng tình cảm.”

“Nói gì vậy? Là cô không quý trọng anh Hạo, tôi mới có cơ hội, nói cho cùng tôi còn phải cám ơn cô.” Tô San ngọt ngào cười cười một tiếng, “Chẳng qua nếu không có cô, chúng tôi đã sớm ở cùng một chỗ, không phải chờ tới bây giờ.”

“Không cần khách khí, dù thế nào thì bây giờ anh ta cũng là hàng đã qua sử dụng, cô chấp nhận điểm này, cứ dùng tự nhiên.” Phương Tử Huyên khoát khoát tay, dùng sức cố nặn ra vẻ tươi cười, không biết vì sao, bình thường cô không phải loại người hiếu thắng, nhưng giờ phút này đầu óc của nàng không chịu khống chế, nhất thời trở nên mạnh mẽ, dù trong lòng rất đau rất không cam lòng cũng không để ý.

“Thật sự thích một người sẽ không tính toán quá nhiều.” Mặt của Tô San tiến sát tai Phương Tử Huyên, “Mấy ngày nữa tôi sẽ cùng anh Hạo về Mỹ hoàn thành hôn lễ của chúng tôi, chị Tử Huyên sẽ chúc phúc chúng tôi chứ?”

Anh ấy lại muốn đi Mỹ? Nụ cười của Phương Tử Huyên trở nên cứng ngắc.

“Nhìn xem, chiếc nhẫn kim cương này đẹp không?” Tô San giơ ra ngón áp út quơ quơ trước mặt cô, trên mặt toát ra nụ cười hạnh phúc, “Là anh Hạo tặng cho tôi đấy, đây vật đính ước của chúng tôi.”

“Không cần phải khoe khoang trước mặt tôi.” Trong mũi ngập tràn chua xót, Phương Tử Huyên biết mình đã thua trận, tâm trạng vô cùng đau khổ, có cảm giác hô hấp như ngừng lại, cô muốn tìm một góc lấy hơi.

“Không cần phải khoe khoang ư. . ., đây là cảm thấy mình thật hạnh phúc vô cùng hạnh phúc, cho nên không kiềm chế được muốn chia sẽ với chị, chị Tử Huyên, chị không mừng cho tôi sao?” Tô Huyên làm ra vể thất vọng nhìn cô.

“Tô San, qua đây chụp hình lưu niệm đi.” Âm thanh Đông Phương Hạo truyền đến, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía anh, anh mỉm cười nhìn Tô San, còn đối với Phương Tử Huyên lại giống như không nhìn thấy.

Cô muốn mất đi anh, anh cũng sẽ không bao giờ trở lại nữa. . . Phương Tử Huyên cố nén nước mắt, nhìn Tô San hạnh phúc chạy về phía bóng dáng quen thuộc mà xa lạ kia.

Từ 


/23

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status