Bạn Gái Cũ Yêu Dấu

Chương 3.1

/23


Chương 3.1

Editor: Lạc Du.

Dưới sự hướng dẫn của tài xế, Đông Phương Hạo đến trược đạo quán của Chu Húc.

Nếu như anh không nhớ lầm, đạo quán này  nằm ở nơi dưới sản nghiệp của tập đoàn Đông Phương, chỉ còn chưa quyết định phương án hợp lí để khai phá, không biết chủ nơi này bị lừa hay thật sự là giả bộ không biết, lại vẫn trắng trợn lập nghiệp ở đây.

Đông Phương Hạo đi vào, ở trước cửa cởi giày ra, kéo một cánh cửa đi vào, ánh mắt tìm kiếm khuôn mặt kia, anh tưởng tượng khuôn mặt kia không biết bao nhiêu lần, cô ấy cười như hoa lộ ra lúm đồng tiền, trong quá khứ ngày đêm anh luôn nhớ nhung nụ cười nở rộ đó, chỉ là nụ cười thuần túy ấm áp như vậy anh không bao giờ nhìn thấy nữa.

Rốt cuộc anh cũng nhìn thấy bóng lưng kia, nếu như cảm giác của anh không sai lầm, người đó chính là Phương Tử Huyên.

Cô mặc đạo phục màu trắng đưa lưng về phía anh đang cùng một học viên luyện tập công thủ (tấn công+phòng thủ), mặc dù anh không thấy nét mắt của cô, nhưng anh biết cô nhất định rất nghiêm túc, sau mấy hiệp cô để học viên chính mình tự luyện tập, sau đó đi tới một bên dùng khăn lông lau mồ hôi.

"Tử Huyên, học viên lớp này nghe lời chứ? Có thừa dịp anh không có mặt ở đây mà quấy rối không?"

Sau lưng một giọng nam truyền tới, Đông Phương Hạo chưa kịp quay đầu nhìn xem thử người nào, liền thấy Phương Tử Huyên quay đầu lại, trên mặt cô là nụ cười nghênh đón kia gần như trong nháy mắt giết lấy anh.

Rốt cuộc nhìn thấy người nhớ thương, nhớ mãi không quên, cô trừ vóc dáng cao hơn một chút, vóc người đầy đặn chút, sự ngây thơ trên mặt đã mất đi thay thế là vẻ ngoài mấy phần thành thục, những cái khác thì không có bao nhiêu thay đổi, vẫn là cô độc nhất vô nhị trong lòng anh.

Trong nháy mắt nụ cười của cô là liền đông lại, thay thế là sự cố gắng không để ý, bình tĩnh, tầm mắt của cô phóng qua bả vai anh nhìn về phía sau anh.

Chu Húc đi lên phía trước, đi ngang qua bên cạnh Đông Phương Hạo thì anh ta chợt quay đầu lại vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, "Anh là..."

"Đông Phương Hạo." Đông Phương Hạo rất có phong độ thân sĩ đưa tay phải ra.

"Tôi là huấn luyện viên kiêm ông chủ ở đây Chu Húc." Chu Húc cũng hào phóng đưa tay phải ra, một khắc bắt tay kia như có điều suy nghĩ nghĩ lại cái tên Đông Phương Hạo này, sau đó giống như là vỡ lẻ chợt hiểu ra, người trước mắt chính là người năm đó phụ lòng Phương Tử Huyên.

Trong lòng Chu Húc chợt có chút bài xích, trong mắt có ý khiêu khích, anh ta buông tay Đông Phương Hạo ra , đi tới bên cạnh Phương Tử Huyên một phen ôm lấy bả vai của cô, "Người này có thể tính là trợ thủ kiêm thư ký của tôi."

Thấy cánh tay Chu Húc khoác lên bả vai của Phương Tử Huyên, trên khuôn mặt tuấn mĩ của Đông Phương Hạo có mấy phần vặn vẹo, nhưng vẫn cố gắng giả bộ bình tĩnh, cố gắng cắt đứt ‎ nghĩ bọn họ có phải là tình nhân hay không, đối với người nhớ thương trước mắt chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Tử Huyên, anh đã trở về, không hoan nghênh anh sao?"

Đối với Đông Phương Hạo đây là vấn đề mà Phương Tử Huyên không giải thích được, Phương Tử Huyên cảm giác mình giống như một đứa ngốc, chỉ kinh ngạc nhìn anh, tim đập nhanh hơn tiết tấu, hô hấp cũng có chút khó khăn.

So với sự tuấn dật năm đó bây giờ anh nhiều hơn mấy phần thành thục tao nhã sức quyến rũ, lông mày của anh, mắt của anh, ngũ quan như điêu khắc kia cùng với khí chất đặc biệt trên người anh, anh vẫn là con cưng được Thượng đế sủng ái, sức quyến rũ của anh có thể làm cho cô rung động thật sâu, đáng tiếc vẻ đẹp tuấn mĩ đó của anh lại không tốt đẹp, năm đó để lại một vêt thương lòng thật sâu để cho cô thời khắc vẫn sợ, làm cô không còn dám yêu nữa.

Có lẽ cô nên học tha thứ, sau đó cho anh một cái mỉm cười hoặc cho một cái ôm quên lãng đi, nhưng cô lại không thể, cô không có cách nào thuyết phục mình, mặc dù cô đã từng nghỉ 1000 loại tình huống anh xuất hiện ở trước mắt cô, nhưng cô lại không nghĩ đến trong thực tế anh lại xuất hiện như thế, chính mình thế mà lại biểu hiện bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hỗn loạn không thôi.

Trốn tránh tiệc rượu của anh chính là không muốn gặp anh, nhưng không ngờ anh lại tìm tới cửa, không để cho cô phải biết đối mặt như thế nào.

Phương Tử Huyên biết mình không thể mềm yếu như vậy, cô nên ra vẻ rộng lượng, thong dong, vì vậy mặt cô mang ý cười đi tới chỗ anh đưa tay phải ra, "Hoan nghênh."

Khi hai tay nắm chặt một chỗ thì đôi mắt của Đông Phương Hạo khóa chặt cô, từ đầu đến cuối không có ý buông tay cô ra.

Không khí xung quanh giống như ngưng kết, Phương Tử Huyên muốn rút tay của mình về, nhưng Đông Phương Hạo thủy chung nắm bàn tay cô không buông, bảy năm rồi, rất nhiều thứ không hay biết mà thay đổi, nhưng sự bá đạo và cậy mạnh của anh so với năm đó thật có hơn chứ không kém.

Lần nữa gặp mặt không tới ba giây đồng hồ, anh gần như làm cô chết chìm trong khí thế mãnh liệt của anh, không có cách nào đoán trước được một khắc sau sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng đối mặt với anh, phần rung động lắng đọng đã lâu trong đáy lòng cô mơ hồ tác quái, đôi mắt linh động của cô chớp chớp, cô ngước mắt nhìn anh, cuối cùng rất cố gắng tránh thoát sự kiềm chế của anh.

Mấy học viên chung quanh thấy không ổn,, đã bắt đầu ồn ào lên, "Sư phụ, người cùng đừng để trai đẹp đoạt đi sư mẫu tương lai!"

"Thế nhưng soái ca này một thân hàng hiệu, khí chất như vậy, giành không được mới là lạ."

"Sư phụ không bằng cùng trai đẹp PK đi, xem ai thắng có thể đoạt sư mẫu mang về nhà."

Mấy tiểu học viên không biết trời cao đất rộng ồn ào lộn xộn ở đầu gió thổi lửa, Chu Húc có vẻ bấc đắc dĩ, bởi vì nguyên do Phương Tử Huyên thường xuyên tới đây giúp một tay, đông đảo học viên đã sớm tao thành sự ăn ý, không biết thực hư cho là Chu Húc cùng Phương Tử Huyên là một đôi.

Trước mắt xuất hiện một người đàn ông tây trang thẳng thớm ngang tàng đoạt người yêu, bọn họ dĩ nhiên vì huấn luyện viên mà bất bình dùm, nhưng bởi vì Đông Phương Hạo thực sự quá xuất sắc, cho nên không thiếu những nữ học viên đứng về phía Đông Phương Hạo, cùng ồn òa lên.

Đông Phương Hạo khẽ mỉm cười, vẫy vẫy cánh tay hoạt động gân cốt một chút, anh cũng muốn cùng người trước mắt Chu Húc tràn đầy địch ý với anh làm một trận lớn.

Chu Húc chỉ biết năm đó Đông Phương Hạo phụ lòng Phương Tử Huyên, đến nước Mĩ thì im bặt không có tin tức, hại Phương Tử Huyên ở trường bị những nữ sinh thầm mến anh nhiều phen khinh dễ, bởi vì em gái cùng Phương Tử Huyên là bạn học cũng là bạn tốt, anh chỉ thuận tiện coi cô như là em gái chăm sóc, vì cô ra mặt.

Nhưng Phương Tử Huyên lại ôn nhu săn sóc, xinh đẹp hào phóng, đối với kẻ yếu rất đồng tình, là người có tinh thần trọng tình nghĩa, anh ở đạo quán bị thương đều là cô giúp anh bôi thuốc, cho nên không biết từ lúc nào anh đã thích cô, một lần thổ lộ lại bị cự tuyệt, liền giấu sự ái mộ đối với Phương Tử Huyên giấu sâu ở đáy lòng.

Lần này Đông Phương Hạo trở về không biết mang mục đích gì, nhưng anh tuyệt đối sẽ không để Đông Phương Hạo khinh dễ cô nữa.

Hai người đàn ông này vung tay vung chân tràn đầy mùi thuốc súng.

Hai tay Phương Tử Huyên chống nạnh nhìn chằm chằm một đám học viên chỉ sợ thiên hạ không loạn kia, "Nếu như không muốn cả đám bị đánh tới nằm trên giường không dây nổi thì mau đi tập luyện cho chị!" Cô xoay người nhìn về phía Chu Húc, "Còn anh nữa, nhanh đi dạy đi, không cần sinh khí mà đánh nhau, đây không phải là tinh thần luyện võ."

Tiểu học viên le lưỡi, biết không có kịch hay nhìn, không thể làm gì khác hơn là rối rít trở lại sân huấn luyện.

Đông Phương Hạo nhìn bộ dạng Phương Tử Huyên không phụ sự kỳ vọng của anh, xoa nhẹ chóp mũi nở nụ cười, sau đó đi lên trước một phen nắm lấy cổ tay cô, mạnh mẽ kéo cô ra khỏi đạo quán.

◎ ◎ ◎

Bên ngoài sân của đạo quán gần như được phủ bởi bóng cây, giữa không trung là vần trăng sáng, mấy vì sao sáng làm đẹp cho bầu trời đêm.

Phương Tử Huyên cau mày hất tay của Đông Phương Hạo ra, không thể làm gì khác hơn là đôi tay vòng ở trước ngực, một bộ dạng xa cách nhìn anh.

"Tại sao lại không đến tham gia tiệc rượu của anh?" Đông Phương Hạo đưa đầu ngón tay thoi dài, muốn giúp cô gạt đi mấy sợi tóc lộn xộn trên trán, nhưng cô lại tránh khỏi anh, cử chỉ thân mật này của anh làm cô không có biện pháp tiếp nhận.

Bởi vì là anh tổ chức, cho nên cô sẽ không đi, Phương Tử Huyên  cắn cắn môi, "Tôi không rảnh."

"Em có biết em đối với anh rất không công bằng?" Đông Phương Hạo vừa nghĩ tới cô ở cùng một chỗ với người đàn ông khác vẫn còn tức, may mắn được tu luyện trên thương trường, rất hiểu lòng người anh nhìn thấu được biết cô cùng Chu Húc không có quan hệ người yêu làm anh thể phào nhẹ nhõm.

"Không công bằng? Có cái gì không công bằng? Anh có biết hay không cách nói chuyện của anh rất buồn cười đấy?" Phương Tử Huyên tức giận nhìn anh, nhưng nghĩ lại, cùng anh cãi cọ chỉ cùng anh dây dưa không rõ, cho nên cô không thể làm gì khác hơn là ôm thái độ dàn xếp ổn thỏa nhìn anh, "Có chuyện gì nhanh nói đi, tối đang bận." Sau khi kết thúc tập luyện cô còn phải giúp một tay dọn dẹp nữa.

Đông Phương Hạo nhìn cô trước mắt mắt ngọc mày ngài còn có da thịt tỉ mỉ như sứ của cô, vẫn như năm đó, nghĩ xúc động muốn ôm cô, nhưng thái độ của cô đối với anh lại cự tuyệt, cho nên anh cố gắng khắc chế mình.

Anh biết nhất định có hiểu làm gì đó, bảy năm rồi, chỉ vì trong miệng người khác biết được lời nói dối, trong thời gian bảy năm anh lại không quan tâm đến cô, giờ phút này không có gì làm anh khó chịu và ảo não hơn.

Phương Tử Huyên đã đợi không được rồi, bởi vì người trước mặt này đã sớm vào bảy năm trước như mọi người mong muốn bỏ rơi cô, cho nên coi như sự thật cô vừa nhìn thấy anh trong nháy mắt đã động lòng, nhưng cô lại cố gắng cự tuyệt cảm giác này.

"Nếu như anh không có việc gì, tôi đi về." Phương Tử Huyên biết mình vẫn còn mong đợi thứ gì, nhưng đồng thời cô cảm thấy mình quá ngây thơ, cô không muốn tại một khắc nào đó lại nghe tin vui anh đính hôn hoặc kết hôn, cho nên muốn chạy trốn thật nhanh, nhưng trong chớp mắt khi cô xoay người, Đông Phương Hạo vươn tay giữ cô lại, cổ tay bị anh nắm lại ẩn ẩn có cảm giác đau,  Phương Tử Huyên nhíu mày, "Anh rốt cuộc muốn như thế nào?"


/23

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status