Mò mẫm đi hơn nửa canh giờ, Tề Hoan đột nhiên cảm thấy phía trước có ánh sáng, chỉ là thoạt nhìn không giống như lối ra. Men theo ánh sáng léo lắt đi tới, Tề Hoan đi đến một cái cửa đá nhìn trông rất bình thường, ánh sáng nhu hòa là từ cửa đá hắt lại, vừa đưa tay đẩy nhẹ cửa đá liền biến mất.
Tề Hoan chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mặt biến đổi, bóng tối lúc nãy không còn nữa, đưa mắt nhìn khắp nơi đều là sông băng tuyết trắng, gió lạnh gào thét, giống như dao găm xượt qua mặt nàng, chỉ chốc lát sau tay chân cũng bị đông cứng.
Tề Hoan nắm thật chặt vạt áo, lần đầu tiên cảm thấy chuyện không thể học được ngũ hành thuật pháp là bi ai tới cỡ nào, ở nơi này nàng hoàn toàn không có biện pháp chống được cái lạnh, có lẽ người khác ở chỗ nào đó bị cơ quan giết chết, hoặc bị quái vật giết chết, còn nàng thì bị đông cứng mà chết.
Tề Hoan dùng hai tay xoa xoa mặt, quay đầu quan sát tình huống chỗ này, chung quanh dường như không có ai, trên mặt đất tuyết đã lên đến đầu gối, quay đầu nhìn lại chỉ có bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo của nàng in trên nền tuyết.
Tề Hoan đã từng nghe Hư Không Tử nói đến Truyền Tống trận pháp, cũng giống như trò chơi trước kia Truyền Tống Môn, đại khái hiện tại nàng chính là gặp phải Truyền Tống trận pháp. Cũng không biết rốt cuộc đang ở chỗ nào. Bây giờ Tề Hoan đã không thèm suy nghĩ đến tiên khí gì nữa, nàng chỉ muốn biết mình có thể sống rời khỏi chỗ băng giá này hay không thôi.
Mà người ngay cả Hư Không Tử cũng đánh giá là kẻ hèn hạ, thì Tề Hoan cảm thấy Tuyệt Kiếm là người hết sức đáng sợ, lấy tính cách của hắn tuyệt đối không thể nào chỉ đưa nàng đến một nơi vô cùng lạnh, sợ rằng, nơi này còn có nguy hiểm nữa đang chờ nàng.
Ý nghĩ này mới chỉ xuất hiện trong đầu không tới một phút, thì nguy hiểm liền xuất hiện. Ba con sói bạc cao hơn hai thước từ sau đống tuyết đi ra, hướng về chỗ nàng, nhìn con ngươi của chúng đỏ như máu, còn có nước dãi chảy ròng ròng, Tề Hoan có thể tưởng tượng được chỗ này thiếu thốn thức ăn như thế nào.
“Ngươi cảm thấy chúng ta có biện pháp nào nói chuyện với bọn chúng hay không?” Nhìn tiểu hồ ly từ trong áo lộ ra nửa cái đầu nhỏ, Tề Hoan cúi đầu hỏi, nàng từ trước đến giờ đều tuân theo nguyên tắc chung sống hòa bình, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ sẽ không dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Tiểu hồ ly túm hai vạt áo của Tề Hoan, nhìn ba con sói kia, trong cái miệng nhỏ nhắn lưu lại vài giọt nước miếng.
Đang lúc Tề Hoan nhìn tiểu hồ ly ngẩn người, Đằng xà vụt xông ra ngoài, Tề Hoan còn chưa nhìn rõ động tác, ba con sói tuyết vốn uy phong lẫm lẫm nay đã thật chỉnh tề đặt ở trước mặt nàng.
Đằng xà lớn hơn hai thước, để nửa người trong đống tuyết, nhìn chằm chằm Tề Hoan, rất là không có ý tốt.
Tề Hoan cùng nó nhìn nhau thật lâu, rồi không tình nguyện lôi từ trong túi đựng đồ ra một cây củ cải, kết quả Đằng xà ăn xong củ cải lại đem hai con sói lôi đi. Mụ nội nó chứ, nhà ai lại nuôi phải con rắn phá sản thế này cơ chứ, còn biết cò kè mặc cả!
Nhớ tới sắc mặt gian trá của chủ nhân nó, lại nhìn Đằng xà, Tề Hoan nghiêm mặt móc tiếp ra ba cây củ cải, Đằng xà lúc này mới hài lòng rầm rì hai tiếng, thuận tiện thay Tề Hoan lột da mấy con sói xuống. Thật tốt, một cây củ cải là tiền trà nước, vẫn còn giá phục vụ phía sau.
Không thể không nói sói tuyết quả là động vật sinh trưởng trong tuyết, da lông không phải ấm áp bình thường. Cũng không để ý tới da sói mới lột xuống còn có mùi, Tề Hoan trực tiếp mặc ngay lên người mình, hơi thở ấm áp nhất thời bao quanh nàng.
Khoác một khối da sói, rồi cùng tiểu hồ ly ngồi trên một khối da sói khác, dùng khối da cuối cùng để nhóm lửa, một người một rắn một hồ ly, ở trước đống lửa làm thành một cái lều nhỏ, tiểu hồ ly cùng Tề Hoan ăn thịt sói, Đằng xà đột nhiên nhảy dựng lên.
Tề Hoan đặt chân sói xuống, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng mấy người từ nơi xa xa đang di chuyển đến đây. Lấy tu vi hiện tại của Tề Hoan chỉ có thể miễn cưỡng cảm ứng được hơi thở của những người đó, nàng xác định, toàn thân tỏa ra hơi thở âm lãnh như vậy tuyệt đối không phải là Tu Chân giả chính đạo, bất kể người bên kia là ai, một mình đụng phải bọn họ tuyệt đối không phải là chuyện may mắn.
Tề Hoan ôm lấy tiểu hồ ly còn đang ăn nhiệt tình, tiện tay ném cầu sét hủy nốt chỗ thịt còn lại, sau đó không nói câu gì đặt mông ngồi lên thân Đằng xà.
Hồi lâu, Đằng xà cũng không nhúc nhích, cuối cùng Tề Hoan lôi ra bảy, tám cây củ cải, thân thể Đằng xà lúc này mới phình to, ngay lập tức từ một con rắn nhỏ dài hai thước biến thành một con rắn lớn to hơn mười thước, đem da sói trải trên lưng Đằng xà xong, Tề Hoan ôm tiểu hồ ly điều chỉnh tư thế ngồi một chút, sau đó vỗ vỗ phía sau lưng Đằng xà.
Tề Hoan được bọc trong da sói, chỉ cảm thấy gió thổi vù vù bên tai, cảnh sắc chung quanh căn bản không thấy rõ, khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa.
Không biết đã chạy bao lâu, nàng quay đầu nhìn lại, thấy mấy người vẫn theo phía sau nàng, mặc dù bọn họ chưa đuổi kịp, nhưng xem bộ dạng dường như không có ý định buông tha.
Bởi vì Tề Hoan chỉ chú ý phía sau, cho nên không phát hiện ra phía trước nàng có thêm hai người. Đằng xà đang lao nhanh bỗng nhiên dừng lại, Tề Hoan sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn phát hiện ra hai nam tử mặc sa y màu tím chặn đường nàng.
Nhìn hai nam tử trước mặt giống nhau như đúc, Tề Hoan khẽ nhíu mày, “Các ngươi cản ta có việc gì?” Ti Không Lăng kết trên ngón tay Tề Hoan, chỉ cần hai người động thủ, Tề Hoan tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ có bất cứ cơ hội nào. Cái này không thể trách nàng quá mức không tin người ta, mấu chốt là ở chỗ, bất luận kẻ nào có thể hại tính mạng của nàng, nàng đều phải cẩn thận.
“Không biết Hỗn Độn đỉnh có ở trong tay cô nương hay không?” Nam tử đứng bên phải cười hỏi, mặc dù vẻ mặt hắn ôn hòa, nhưng ánh mắt nhìn Tề Hoan lại lạnh như băng.
“Hỗn Độn đỉnh nào?” Tề Hoan có chút buồn bực, mình có vật kia sao?
“Cô nương có thể cẩn thận suy nghĩ xem, chúng ta cũng không gấp lắm, có điều mấy Quỷ tu phía sau dường như rất có địch ý với cô nương.” Nam tử đứng bên trái sắc mặt không đổi nói.
Quả nhiên, thấy không thể hòa giải liền đổi thành uy hiếp! Tề Hoan không để ý mấy người phía sau, lại cảm thấy hết sức hứng thú với lai lịch của hai người này, Hỗn Độn đỉnh, nàng nhớ lại, lúc trước Mặc Dạ có đưa cho nàng một cái bồn tắm, vật này rất có thể là Hỗn Độn đỉnh.
“Các ngươi là ai?” Chui vào túi mình rồi, đâu phải cứ nói muốn lấy là lấy ra đâu, Tề Hoan cũng không phải quả hồng mềm mặc người ta nắm.
“Ta tên Côn Kỳ, đây là ca ca ta Côn Liêm, chúng ta cũng không phải cố ý làm khó cô nương, chẳng qua Hỗn Độn đỉnh kia vốn là Giáo vật của chúng ta, mong cô nương có thể trả lại.”
“Như vậy làm sao ta biết được các ngươi có phải bị mất Hỗn Độn đỉnh thật hay không chứ?”
“Mười năm trước người trong Ma giáo đã vào Giáo phái của ta trộm mất cái đỉnh này.” Côn Kỳ cười cười giải thích, nhưng trong nháy mắt, đáy mắt hắn hiện lên một chút sợ hãi, mặc dù chỉ là lóe lên, nhưng Tề Hoan đã phát hiện ra.
“À, ngươi nói người kia chính là Mặc Dạ sao?”
Lời của Tề Hoan làm cho hai người kia đồng thời trầm mặc, quả nhiên, Tề Hoan thở dài trong lòng, mình dễ bắt nạt sao, lúc vật này ở trong tay Mặc Dạ thì không dám đòi, đến khi ở trong tay nàng thì lại muốn đòi.
“Tiểu tặc phía trước dám làm tổn thương bà ngoại ta mau nộp mạng đi.” Hai người trước mắt còn chưa giải quyết xong, Tề Hoan đột nhiên nghe thấy giọng nói trong trẻo của một bé gái truyền đến, chỉ là giọng nói kia có chút chút ý tứ cậy mạnh.
Tề Hoan quay đầu lại, nhìn năm người cách xa nàng khoảng mười thước, cầm đầu chính là một tiểu nữ hài mặc áo hồng, tiểu nữ hài khuôn mặt trắng trẻo, thoạt nhìn hết sức khả ái, chẳng qua cặp mắt xám ngắt lại phá đi khí chất khả ái thanh thuần của nó, làm cho nhìn nó thoạt nhìn có chút âm trầm.
“Ngươi là ai?”
“Hừ, ngươi đả thương bà ngoại ta, lại còn dám không thừa nhận!” Tiểu nữ hài chỉ vào mặt Tề Hoan, dù cách thật xa nhưng Tề Hoan có thể nhìn thấy móng tay nó, móng tay nhìn sắc bén như lưỡi đao, hơn nữa còn đen nhánh, đoán chừng trên đó có không ít độc.
Bởi vì Côn Kỷ đã nói mấy người này là Quỷ tu, nên Tề Hoan liền lập tức nghĩ đến bà ngoại trong lời nó nói là ai rồi, lão thái bà kia, mình còn chưa tìm tới cửa, vậy mà người của bà ta đã chạy tới tìm mình!
“Ta không phải không thừa nhận, chỉ là ta muốn hỏi, bà ta là bà ngoại ruột của ngươi?”
“Dĩ nhiên, ta chỉ có bà ngoại là người thân!” Tiểu hài từ chung quy vẫn là tiểu hài tử, Tề Hoan nhìn kỹ ánh mắt của bốn người phía sau nó, mới phát hiện bọn họ căn bản không phải người, mà là cương thi. Có điều trên người bốn cương thi này không có lông dài, xem ra thực lực cũng không kém.
“Ồ, nếu như vậy theo lời ngươi nói, bà ngoại ngươi sẽ không xuất hiện sao?” Tề Hoan chầm chậm nói, đợi đến khi tiểu cô nương kia kịp phản ứng, thì toàn thân nó đã bị lôi võng màu bạc trói lại thật chặt.
Bởi vì đá Trấn Lôi đã được Tề Hoan luyện hóa thành pháp khí của mình, cho nên mặc dù thiên địa võng bị lão bà kia phá, nhưng đá Trấn Lôi không bị hỏng, vì vậy địa võng không bị hao tổn nghiêm trọng lắm, đối phó với một Quỷ tu có tu vi không cao thật sự quá dễ dàng. Về phần bốn cương thi kia, bọn họ bị lôi võng bao lấy trong nháy mắt đã biến thành tro bụi.
Thật ra thì dựa theo thực lực của tiểu cô nương này, thêm bốn cương thi hỗ trợ nữa thì coi như có đối phó với tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không có vấn đề gì, chẳng qua nó không nghĩ tới, tu vi của Tề Hoan lại vô cùng khắc chế Quỷ tu, trong thiên địa thuần chính nhất chính là cương lôi, bất luận là cương thi cường đại như thế nào, chỉ cần dính vào một tia thôi tất nhiên sẽ không có kết quả tốt.
Sau khi chế trụ xong tiểu cô nương này, Tề Hoan quay lại nhìn hai vị huynh đệ kia, nàng kéo da sói trên người xuống, chỉ lộ ra gương mặt nhìn bọn họ, “Hỗn Độn đỉnh là Mặc Dạ tặng ta, nếu như các ngươi muốn lấy, ta cảm thấy tốt nhất là nên hỏi hắn trước.”
“Nói như vậy cô nương không muốn đem đồ trả cho chúng ta rồi?” Côn Kỳ nghe lời Tề Hoan nói xong sắc mặt có chút âm trầm. Hắn lúc đầu định thừa dịp Tề Hoan đánh nhau cùng những cương thi kia sẽ đối phó với nàng, không nghĩ tới Tề Hoan không biết dùng pháp thuật gì, không cần tốn nhiều sức lực đã diệt sạch mấy con cương thi kia, điều này làm cho Côn Kỳ có chút kiêng kỵ với Tề Hoan.
“Ta cảm thấy người chết không cần vật ngoài thân.” Nhìn hai người đã có ý định động thủ, trên mặt Tề Hoan nở một nụ cười lạnh.
Tề Hoan chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mặt biến đổi, bóng tối lúc nãy không còn nữa, đưa mắt nhìn khắp nơi đều là sông băng tuyết trắng, gió lạnh gào thét, giống như dao găm xượt qua mặt nàng, chỉ chốc lát sau tay chân cũng bị đông cứng.
Tề Hoan nắm thật chặt vạt áo, lần đầu tiên cảm thấy chuyện không thể học được ngũ hành thuật pháp là bi ai tới cỡ nào, ở nơi này nàng hoàn toàn không có biện pháp chống được cái lạnh, có lẽ người khác ở chỗ nào đó bị cơ quan giết chết, hoặc bị quái vật giết chết, còn nàng thì bị đông cứng mà chết.
Tề Hoan dùng hai tay xoa xoa mặt, quay đầu quan sát tình huống chỗ này, chung quanh dường như không có ai, trên mặt đất tuyết đã lên đến đầu gối, quay đầu nhìn lại chỉ có bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo của nàng in trên nền tuyết.
Tề Hoan đã từng nghe Hư Không Tử nói đến Truyền Tống trận pháp, cũng giống như trò chơi trước kia Truyền Tống Môn, đại khái hiện tại nàng chính là gặp phải Truyền Tống trận pháp. Cũng không biết rốt cuộc đang ở chỗ nào. Bây giờ Tề Hoan đã không thèm suy nghĩ đến tiên khí gì nữa, nàng chỉ muốn biết mình có thể sống rời khỏi chỗ băng giá này hay không thôi.
Mà người ngay cả Hư Không Tử cũng đánh giá là kẻ hèn hạ, thì Tề Hoan cảm thấy Tuyệt Kiếm là người hết sức đáng sợ, lấy tính cách của hắn tuyệt đối không thể nào chỉ đưa nàng đến một nơi vô cùng lạnh, sợ rằng, nơi này còn có nguy hiểm nữa đang chờ nàng.
Ý nghĩ này mới chỉ xuất hiện trong đầu không tới một phút, thì nguy hiểm liền xuất hiện. Ba con sói bạc cao hơn hai thước từ sau đống tuyết đi ra, hướng về chỗ nàng, nhìn con ngươi của chúng đỏ như máu, còn có nước dãi chảy ròng ròng, Tề Hoan có thể tưởng tượng được chỗ này thiếu thốn thức ăn như thế nào.
“Ngươi cảm thấy chúng ta có biện pháp nào nói chuyện với bọn chúng hay không?” Nhìn tiểu hồ ly từ trong áo lộ ra nửa cái đầu nhỏ, Tề Hoan cúi đầu hỏi, nàng từ trước đến giờ đều tuân theo nguyên tắc chung sống hòa bình, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ sẽ không dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Tiểu hồ ly túm hai vạt áo của Tề Hoan, nhìn ba con sói kia, trong cái miệng nhỏ nhắn lưu lại vài giọt nước miếng.
Đang lúc Tề Hoan nhìn tiểu hồ ly ngẩn người, Đằng xà vụt xông ra ngoài, Tề Hoan còn chưa nhìn rõ động tác, ba con sói tuyết vốn uy phong lẫm lẫm nay đã thật chỉnh tề đặt ở trước mặt nàng.
Đằng xà lớn hơn hai thước, để nửa người trong đống tuyết, nhìn chằm chằm Tề Hoan, rất là không có ý tốt.
Tề Hoan cùng nó nhìn nhau thật lâu, rồi không tình nguyện lôi từ trong túi đựng đồ ra một cây củ cải, kết quả Đằng xà ăn xong củ cải lại đem hai con sói lôi đi. Mụ nội nó chứ, nhà ai lại nuôi phải con rắn phá sản thế này cơ chứ, còn biết cò kè mặc cả!
Nhớ tới sắc mặt gian trá của chủ nhân nó, lại nhìn Đằng xà, Tề Hoan nghiêm mặt móc tiếp ra ba cây củ cải, Đằng xà lúc này mới hài lòng rầm rì hai tiếng, thuận tiện thay Tề Hoan lột da mấy con sói xuống. Thật tốt, một cây củ cải là tiền trà nước, vẫn còn giá phục vụ phía sau.
Không thể không nói sói tuyết quả là động vật sinh trưởng trong tuyết, da lông không phải ấm áp bình thường. Cũng không để ý tới da sói mới lột xuống còn có mùi, Tề Hoan trực tiếp mặc ngay lên người mình, hơi thở ấm áp nhất thời bao quanh nàng.
Khoác một khối da sói, rồi cùng tiểu hồ ly ngồi trên một khối da sói khác, dùng khối da cuối cùng để nhóm lửa, một người một rắn một hồ ly, ở trước đống lửa làm thành một cái lều nhỏ, tiểu hồ ly cùng Tề Hoan ăn thịt sói, Đằng xà đột nhiên nhảy dựng lên.
Tề Hoan đặt chân sói xuống, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng mấy người từ nơi xa xa đang di chuyển đến đây. Lấy tu vi hiện tại của Tề Hoan chỉ có thể miễn cưỡng cảm ứng được hơi thở của những người đó, nàng xác định, toàn thân tỏa ra hơi thở âm lãnh như vậy tuyệt đối không phải là Tu Chân giả chính đạo, bất kể người bên kia là ai, một mình đụng phải bọn họ tuyệt đối không phải là chuyện may mắn.
Tề Hoan ôm lấy tiểu hồ ly còn đang ăn nhiệt tình, tiện tay ném cầu sét hủy nốt chỗ thịt còn lại, sau đó không nói câu gì đặt mông ngồi lên thân Đằng xà.
Hồi lâu, Đằng xà cũng không nhúc nhích, cuối cùng Tề Hoan lôi ra bảy, tám cây củ cải, thân thể Đằng xà lúc này mới phình to, ngay lập tức từ một con rắn nhỏ dài hai thước biến thành một con rắn lớn to hơn mười thước, đem da sói trải trên lưng Đằng xà xong, Tề Hoan ôm tiểu hồ ly điều chỉnh tư thế ngồi một chút, sau đó vỗ vỗ phía sau lưng Đằng xà.
Tề Hoan được bọc trong da sói, chỉ cảm thấy gió thổi vù vù bên tai, cảnh sắc chung quanh căn bản không thấy rõ, khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa.
Không biết đã chạy bao lâu, nàng quay đầu nhìn lại, thấy mấy người vẫn theo phía sau nàng, mặc dù bọn họ chưa đuổi kịp, nhưng xem bộ dạng dường như không có ý định buông tha.
Bởi vì Tề Hoan chỉ chú ý phía sau, cho nên không phát hiện ra phía trước nàng có thêm hai người. Đằng xà đang lao nhanh bỗng nhiên dừng lại, Tề Hoan sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn phát hiện ra hai nam tử mặc sa y màu tím chặn đường nàng.
Nhìn hai nam tử trước mặt giống nhau như đúc, Tề Hoan khẽ nhíu mày, “Các ngươi cản ta có việc gì?” Ti Không Lăng kết trên ngón tay Tề Hoan, chỉ cần hai người động thủ, Tề Hoan tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ có bất cứ cơ hội nào. Cái này không thể trách nàng quá mức không tin người ta, mấu chốt là ở chỗ, bất luận kẻ nào có thể hại tính mạng của nàng, nàng đều phải cẩn thận.
“Không biết Hỗn Độn đỉnh có ở trong tay cô nương hay không?” Nam tử đứng bên phải cười hỏi, mặc dù vẻ mặt hắn ôn hòa, nhưng ánh mắt nhìn Tề Hoan lại lạnh như băng.
“Hỗn Độn đỉnh nào?” Tề Hoan có chút buồn bực, mình có vật kia sao?
“Cô nương có thể cẩn thận suy nghĩ xem, chúng ta cũng không gấp lắm, có điều mấy Quỷ tu phía sau dường như rất có địch ý với cô nương.” Nam tử đứng bên trái sắc mặt không đổi nói.
Quả nhiên, thấy không thể hòa giải liền đổi thành uy hiếp! Tề Hoan không để ý mấy người phía sau, lại cảm thấy hết sức hứng thú với lai lịch của hai người này, Hỗn Độn đỉnh, nàng nhớ lại, lúc trước Mặc Dạ có đưa cho nàng một cái bồn tắm, vật này rất có thể là Hỗn Độn đỉnh.
“Các ngươi là ai?” Chui vào túi mình rồi, đâu phải cứ nói muốn lấy là lấy ra đâu, Tề Hoan cũng không phải quả hồng mềm mặc người ta nắm.
“Ta tên Côn Kỳ, đây là ca ca ta Côn Liêm, chúng ta cũng không phải cố ý làm khó cô nương, chẳng qua Hỗn Độn đỉnh kia vốn là Giáo vật của chúng ta, mong cô nương có thể trả lại.”
“Như vậy làm sao ta biết được các ngươi có phải bị mất Hỗn Độn đỉnh thật hay không chứ?”
“Mười năm trước người trong Ma giáo đã vào Giáo phái của ta trộm mất cái đỉnh này.” Côn Kỳ cười cười giải thích, nhưng trong nháy mắt, đáy mắt hắn hiện lên một chút sợ hãi, mặc dù chỉ là lóe lên, nhưng Tề Hoan đã phát hiện ra.
“À, ngươi nói người kia chính là Mặc Dạ sao?”
Lời của Tề Hoan làm cho hai người kia đồng thời trầm mặc, quả nhiên, Tề Hoan thở dài trong lòng, mình dễ bắt nạt sao, lúc vật này ở trong tay Mặc Dạ thì không dám đòi, đến khi ở trong tay nàng thì lại muốn đòi.
“Tiểu tặc phía trước dám làm tổn thương bà ngoại ta mau nộp mạng đi.” Hai người trước mắt còn chưa giải quyết xong, Tề Hoan đột nhiên nghe thấy giọng nói trong trẻo của một bé gái truyền đến, chỉ là giọng nói kia có chút chút ý tứ cậy mạnh.
Tề Hoan quay đầu lại, nhìn năm người cách xa nàng khoảng mười thước, cầm đầu chính là một tiểu nữ hài mặc áo hồng, tiểu nữ hài khuôn mặt trắng trẻo, thoạt nhìn hết sức khả ái, chẳng qua cặp mắt xám ngắt lại phá đi khí chất khả ái thanh thuần của nó, làm cho nhìn nó thoạt nhìn có chút âm trầm.
“Ngươi là ai?”
“Hừ, ngươi đả thương bà ngoại ta, lại còn dám không thừa nhận!” Tiểu nữ hài chỉ vào mặt Tề Hoan, dù cách thật xa nhưng Tề Hoan có thể nhìn thấy móng tay nó, móng tay nhìn sắc bén như lưỡi đao, hơn nữa còn đen nhánh, đoán chừng trên đó có không ít độc.
Bởi vì Côn Kỷ đã nói mấy người này là Quỷ tu, nên Tề Hoan liền lập tức nghĩ đến bà ngoại trong lời nó nói là ai rồi, lão thái bà kia, mình còn chưa tìm tới cửa, vậy mà người của bà ta đã chạy tới tìm mình!
“Ta không phải không thừa nhận, chỉ là ta muốn hỏi, bà ta là bà ngoại ruột của ngươi?”
“Dĩ nhiên, ta chỉ có bà ngoại là người thân!” Tiểu hài từ chung quy vẫn là tiểu hài tử, Tề Hoan nhìn kỹ ánh mắt của bốn người phía sau nó, mới phát hiện bọn họ căn bản không phải người, mà là cương thi. Có điều trên người bốn cương thi này không có lông dài, xem ra thực lực cũng không kém.
“Ồ, nếu như vậy theo lời ngươi nói, bà ngoại ngươi sẽ không xuất hiện sao?” Tề Hoan chầm chậm nói, đợi đến khi tiểu cô nương kia kịp phản ứng, thì toàn thân nó đã bị lôi võng màu bạc trói lại thật chặt.
Bởi vì đá Trấn Lôi đã được Tề Hoan luyện hóa thành pháp khí của mình, cho nên mặc dù thiên địa võng bị lão bà kia phá, nhưng đá Trấn Lôi không bị hỏng, vì vậy địa võng không bị hao tổn nghiêm trọng lắm, đối phó với một Quỷ tu có tu vi không cao thật sự quá dễ dàng. Về phần bốn cương thi kia, bọn họ bị lôi võng bao lấy trong nháy mắt đã biến thành tro bụi.
Thật ra thì dựa theo thực lực của tiểu cô nương này, thêm bốn cương thi hỗ trợ nữa thì coi như có đối phó với tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không có vấn đề gì, chẳng qua nó không nghĩ tới, tu vi của Tề Hoan lại vô cùng khắc chế Quỷ tu, trong thiên địa thuần chính nhất chính là cương lôi, bất luận là cương thi cường đại như thế nào, chỉ cần dính vào một tia thôi tất nhiên sẽ không có kết quả tốt.
Sau khi chế trụ xong tiểu cô nương này, Tề Hoan quay lại nhìn hai vị huynh đệ kia, nàng kéo da sói trên người xuống, chỉ lộ ra gương mặt nhìn bọn họ, “Hỗn Độn đỉnh là Mặc Dạ tặng ta, nếu như các ngươi muốn lấy, ta cảm thấy tốt nhất là nên hỏi hắn trước.”
“Nói như vậy cô nương không muốn đem đồ trả cho chúng ta rồi?” Côn Kỳ nghe lời Tề Hoan nói xong sắc mặt có chút âm trầm. Hắn lúc đầu định thừa dịp Tề Hoan đánh nhau cùng những cương thi kia sẽ đối phó với nàng, không nghĩ tới Tề Hoan không biết dùng pháp thuật gì, không cần tốn nhiều sức lực đã diệt sạch mấy con cương thi kia, điều này làm cho Côn Kỳ có chút kiêng kỵ với Tề Hoan.
“Ta cảm thấy người chết không cần vật ngoài thân.” Nhìn hai người đã có ý định động thủ, trên mặt Tề Hoan nở một nụ cười lạnh.
/261
|