Phượng Nghi bắn ra một bụi lửa, thiêu đốt gã.
Một đám khói đen, đang cháy. Vô luận nó giãy giụa như thế nào, gào thảm như thế nào, cũng không thể thoát khỏi, khói đen này bị Nam Minh Ly Hỏa của Phượng Nghi từng chút từng chút cắn nuốt đốt sạch.
Khi khói đen cuối cùng cũng tiêu tan hầu như không còn, trong nháy mắt ta nghe được vô số tiếng gào thét kêu thảm chói tai, nỉ non khóc thương… khiến người ta sởn tóc gáy, trong đó bao hàm đau thương vô tận khó có thể hình dung.
Một tiếng vang nhỏ, rất nhiều ảo ảnh mờ mịt từ trong hỏa diễm bay ra ngoài. Nam nhân, nữ nhân, lão già, hài tử…
Này đó… Này đó đều là oan hồn bị ma tám mặt ăn người nuốt ăn không thể siêu sinh sao?
Những ảo ảnh ấy quẩn quanh chúng ta, ta mờ mịt nhìn bọn họ, cảm thấy… trong lòng chua xót khổ sở.
Trước kia ta lúc nào cũng tránh suy nghĩ những chuyện này. Thật ra không chỉ là ma vực, ngay cả thế gian chúng ta, phương pháp tu luyện dùng đủ loại tà ác tàn nhẫn cũng không phải số ít. Thế nhưng ta trước đây luôn luôn… theo bản năng tránh né những thứ đó.
Ta không phải người bảo vệ đạo, hoàn toàn tương phản, loại yêu tinh xuất thân thấp hèn như ta đây chính là mục tiêu các đạo sĩ hòa thượng muốn hàng phục đối phó. Ta cảm thấy ta là chính phái, thế nhưng ta với những tên kia… lại là cùng một loại.
Loại mâu thuẫn này làm cho ta cảm thấy…
“Tam Bát.”
“Hử?” Ta quay đầu nhìn Phượng Nghi.
“Ngươi xem cái kia.”
Phương hướng hắn chỉ, là một bóng dáng nam hài tử lớn tầm bảy tám tuổi. Không biết có phải nhân tố tâm lý của ta hay không. Ta cảm thấy khi ánh mắt của chúng ta tập trung vào, hài tử kia tựa hồ hơi ngượng ngùng, lại mỉm cười biết ơn.
“Lần đầu tiên ta gặp phải ma tám mặt ăn người này, gã chính là bộ dáng ấy. Ta bắt được gã ăn thịt người, gã khổ sở năn nỉ, nói mình là trúng một loại độc, không thể khống chế hành vi của mình. Ta lúc ấy nửa tin nửa ngờ… Nhưng ta nghĩ có lẽ chính là nguyên nhân đó. Cứ như vậy để lỡ, gã tìm cơ hội chạy thoát. Về sau ta gặp được phụ mẫu thân của hài tử này. Mẫu thân nó cũng điên rồi. Phụ thân cả ngày cầm khế ước nhà đáng giá nhất trong nhà, khẩn cầu khắp nơi. Cầu người báo thù thay hắn, giết chết ác ma ăn nhi tử của hắn, ăn láng giềng của hắn, ăn không biết bao nhiêu người kia.”
Trong thanh âm của Phượng Nghi có một loại đau thương xót xa ta chưa từng phát hiện ra trên người hắn, còn có… tự trách cùng hối hận.
“Ta lúc ấy…” Hắn dừng một chút, nói: “Ta thu thù lao của phụ thân nó, thế nhưng lại vẫn tìm không được tăm tích của ma tám mặt… mãi đến hôm nay.”
A. Chẳng trách.
Ta vừa rồi vẫn kỳ quái. Phượng Nghi một người yêu cầu hoàn mỹ như vậy, cũng không phải là địch thủ rất khó đối phó. Vì sao muốn dùng loại phương pháp này tiến vào trong ổ yêu quái…
Chuyện này, với hắn mà nói, ý nghĩa bất đồng.
Hắn không muốn lại có gì sơ sẩy và ngoài ý muốn.
Phượng Nghi lấy ra mảnh giấy hơi mỏng, đưa cho ta.
“Đây là?”
“Đây là thù lao phụ thân của hài tử kia giao cho ta, khi ta đáp ứng, sẽ có một ngày nhất định báo thù cho hắn.”
Viết đơn giản mấy hàng chữ. Chu thị người trấn Vượng châu, cam kết dùng căn nhà mười lăm mẫu ruộng nước làm thù lao, nếu như Phượng tráng sĩ có thể giết chết ma đầu báo thù cho nhi tử, những thứ này đều quy về vật sở hữu.
Chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, hẳn là phụ thân cực kỳ bi thương kia viết. Chỉ là nhìn thấy người và ngày lập ước phía dưới, ta sửng sốt. Ngày hôm đó… đã là mấy trăm năm trước.
“Cuối cùng,” Phượng Nghi nói: “Ta cuối cùng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực nói một câu, ta không phụ nhờ vả của hắn. Chỉ là, khoảng cách này, quá lâu.”
“Đúng vậy…”
Phượng Nghi yên lặng cầm lại tờ giấy kia. Ta nhìn tờ giấy kia như phù sa bị gió thổi di chuyển, dường như hóa thành bột mịn, thoảng bay.
Ta nhìn những ảo ảnh vẫn đang bồng bềnh bốn phía chúng ta này.
“Bọn họ… Vì sao tụ ở chỗ này không rời đi?” Ta tò mò thấp giọng hỏi.
“Ngươi không mở võng tơ, bọn họ không thể tản đi.”
“Hả?” Thì ra không phải người ta không muốn đi, là đi không được!
Có điều, ta cũng không biết lại là như vậy. Trước kia cũng chưa từng thử qua, loại tơ này của ta, còn có tác dụng ấy.
Ta dùng nó, chẳng qua là loại tơ này rất nhiều lại rất lớn, so sánh với những tơ khác chính là như thế, khi ta muốn vây khốn ma tám mặt ăn người đương nhiên dùng loại tơ này. Nhưng ta không ngờ nó còn có thể sinh ra tác dụng ấy với… mọi người không biết là ảo ảnh hay là hồn phách này.
Ta hơi nắm tay, những tơ ấy trong chớp mắt liền toàn bộ biến mất, sạch sẽ một sợi thừa cũng không lưu lại, dường như nơi này chưa từng xuất hiện tơ nhện đầy mắt ấy.
Những ảo ảnh kia nhẹ nhàng tan đi, ta liếc mắt nhìn Phượng Nghi, đột nhiên cảm thấy, dường như là lần đầu tiên ta nhận thức người này.
Thế nhưng, lại cảm thấy, đã quen biết thật lâu. A… cũng không phải vậy sao, chúng ta biết đến bây giờ, tuy rằng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thế nhưng cũng đã mấy trăm năm rồi.
Có lẽ là trong khoảng thời gian này hắn cải trang, mà bây giờ bỗng nhiên khôi phục tướng mạo sẵn có, mới làm cho ta có suy nghĩ thế này đi.
“Nhìn cái gì? Không quen?”
“Không…” Đột nhiên cảm thấy hắn trở nên chân thật.
Từ một nhân vật phiền phức, một mỹ nam tử tựa hồ giống ảo ảnh trong mây, biến thành một người bên cạnh, thực sự như vậy.
Hắn cũng có hỉ nộ ái ố, cũng có sai lầm sơ xuất, hắn cũng muốn trừng ác dương thiện, khoái ý ân cừu…
Ta lập tức cảm thấy chúng ta cách, thật ra cũng không xa.
Phượng Nghi và ta đều mỉm cười với đối phương, trong lòng hắn, nghĩ về ta như thế nào đây…
Ừm, ta vì sao lại cảm thấy, ta hình như đã quên chuyện gì, rất quan trọng.
“A! Hỏng bét!” Ta đột nhiên nhớ ra: “Chu Anh Hùng bọn họ bây giờ ở nơi nào? Bọn họ không có bị ăn luôn rồi chứ?”
Trên đường đi tìm Chu Anh Hùng ta lo âu muôn phần, trong đầu không ngừng thoáng hiện hình ảnh giết heo nhìn thấy kiếp trước. Đồ tể rất cao rất tráng trói bốn vó heo lại đặt trên bàn, sau đó cầm lấy một chiếc đao giết heo liền chọc vào cổ heo, máu phun ra một ít, sau đó đều chảy xuồng cái chậu dưới bàn, tiếng heo rít tê tâm liệt phế… Thế nhưng tiếng kêu dần dần nhỏ đi, sau đó những người đó bắt đầu xé bụng heo ra lấy…
Không không không, không thể suy nghĩ nữa!
Kết quả chúng ta còn chưa có vọt tới phòng mổ thịt mùi hôi hun trời kia, Chu Anh Hùng bọn họ trái lại từ một chỗ khác của hành lang thạch động vọt về phía chúng ta.
“Chủ nhân!” Chu Anh Hùng kích động vô cùng, lệ nóng doanh tròng, lập tức nhào tới, thoáng cái ôm lấy Phượng Nghi…
“Các ngươi không có việc gì chứ? Không bị thương đi? Chúng ta mới vừa chém một trận ở bên kia, đang muốn qua cứu các ngươi…”
Sắc mặt Phượng Nghi trở nên rất cổ quái. Có lẽ một thân nhuộm mùi thối và vết máu của Chu Anh Hùng thực sự làm cho Phượng Nghi vốn hơi nghiện sạch khó mà chịu đựng nổi. Thế nhưng hắn cũng không có một cước đá văng Chu Anh Hùng ra.
Chờ cảm xúc của bọn hắn bình ổn một chút, chúng ta mới nói một chút tình huống đại khái.
Thì ra trong số ba người bọn họ, sức chống cự yếu nhất đối với mê dược quét trên lưới dây thừng khi đó chính là Chu Anh Hùng và con tê tê, thế nhưng thân đầy gai của con nhím Tiểu Tứ nhi kia cũng rất hữu dụng. Nhìn hắn cả ngày ỉu xìu, cũng không tính là ngốc. Khi đó mọi người đều ngất, ngất thật ngất giả trước không nói, hắn có chút hôn mê, liền giả bộ bất tỉnh theo. Chờ bọn họ bị kéo tới chỗ đợi làm thịt, cái lưới thừng kia liền lỏng ra, yêu quái muốn làm thịt bọn họ cao hứng bừng bừng mài dao, mà con nhím chẳng những tự mình lập tức tỉnh táo lại đẩy ngã hắn, còn tìm nước lạnh đến hắt tỉnh Chu Anh Hùng bọn họ. Con tê tê nói tới đây, Chu Anh Hùng bất mãn bổ sung: “Không phải chỉ dùng nước hắt, hắn còn lấy gai của mình đâm chúng ta! Nhìn xem, trên môi ta còn có máu này!”
Đó là bị đâm trúng sao? Ta còn tưởng là bọn hắn chém giết đám yêu ma quỷ quái bị bắn lên chứ.
Tóm lại, bình an vô sự là thật tốt.
Ta liếc mắt nhìn Phượng Nghi. Thừa dịp Chu Anh Hùng bọn họ muốn đi càn quét động yêu này, ta thấp giọng hỏi hắn: “Ngươi có phải sớm biết da con nhím không sợ mê dược ấy phải không?” Hắn vẫn luôn không lộ ra sốt ruột, hơn nữa cũng không nhắc nhở ta, hại ta một đường đi càng nghĩ càng khủng bố.
“Việc này sao, ta cũng không có nắm chắc mười phần.”
Khẩu khí của hắn thản nhiên nhàn hạ, nào có nửa phần bộ dáng không nắm chắc!
Tên, tên này đáng ghét! Hắn chính là cố ý nhìn ta sốt ruột lo lắng!
Ta cũng không biết trong nháy mắt này trong đầu ta rốt cuộc đang suy nghĩ, chờ khi ta phục hồi tinh thần lại, chân của ta đã thu lại từ trên mu bàn chân Phượng Nghi…
Phía trên hài hắn, rõ ràng để lại chứng cứ phạm tội của ta — Đó là dấu bùn nhìn là biết dùng khí lực rất lớn giẫm lên trên hài.
Đáng sợ hơn chính là ta nhìn thấy chứng cứ phạm tội giống như sắt ấy, thế nhưng không cảm thấy chột dạ sợ hãi, ngược lại hừ một tiếng, cảm thấy trong lòng sảng khoái nói không nên lời. Ngẩng đầu lên hỗ trợ cho Chu Anh Hùng bọn hắn thôi!
Số lượng yêu quái trong động yêu này không tính là quá nhiều, chưa tới một canh giờ cũng đã quét sạch toàn bộ. Sau đó Chu Anh Hùng bọn họ còn ấn thói quen của mình, lật tìm một lần nơi này, cũng tìm ra không ít tài vật, mức độ phong phú hoàn toàn không thua gì lần chúng ta trộm ở thôn hoang vắng kia.
Bất quá Chu Anh Hùng hình như không hưng phấn lắm, hắn cầm lấy một cái vòng ngọc xem thử, có chút uể oải nói: “Cái này… Phía trên tất cả đều là mùi máu, nhất định là… giết người mới cướp được.”
Đúng vậy, những tài bảo này, ta nghĩ, hẳn đều là di vật mà những người bất hạnh rơi vào trong tay ma thủ tám mặt, bị hại lưu lại.
Hiếm thấy Chu Anh Hùng một tên thấy tiền sáng mắt của nặng hơn người thế này, cũng hiểu rõ sự thật ấy.
Chúng ta dừng lại trong đây một ngày, Chu Anh Hùng bọn hắn tự phát đi tìm kiếm hài cốt trong cánh rừng này — Đám yêu quái kia vứt loạn di cốt của những người bất hạnh khắp nơi…
Chôn cất bọn họ. Tài bảo này, và những người ấy, đều chôn cùng nhau, chúng ta cũng không có mang đi.
Phượng Nghi thì thào niệm một đoạn văn tế, ngôn ngữ hắn dùng, ta nghe không hiểu, thế nhưng xót thương và cầu nguyện trong giọng nói của hắn, ngay cả Chu Anh Hùng cũng có thể nghe hiểu.
Hắn cũng niệm theo vài câu, các vị sớm đến cực lạc, sớm siêu sinh linh tinh.
Chờ hết thảy làm xong, chúng ta rời khỏi nơi đó.
Mặc dù bây giờ lên đường, có lẽ không thể tìm được thành trấn nghỉ chân, thế nhưng chúng ta cũng không muốn dừng lại thêm ở nơi đó.
Dường như bi thương nơi đó, có một loại sức nặng làm cho người ta cảm thấy khó mà chịu nổi.
Chu Anh Hùng bọn họ cũng vẫn trầm mặc.
Ngựa của chúng ta cũng tìm trở về, ta vẫn là cùng cưỡi một con với Phượng Nghi.
Thế nhưng đây đối với ta mà nói, tựa hồ không phải một chuyện khổ sai nữa.
Một đám khói đen, đang cháy. Vô luận nó giãy giụa như thế nào, gào thảm như thế nào, cũng không thể thoát khỏi, khói đen này bị Nam Minh Ly Hỏa của Phượng Nghi từng chút từng chút cắn nuốt đốt sạch.
Khi khói đen cuối cùng cũng tiêu tan hầu như không còn, trong nháy mắt ta nghe được vô số tiếng gào thét kêu thảm chói tai, nỉ non khóc thương… khiến người ta sởn tóc gáy, trong đó bao hàm đau thương vô tận khó có thể hình dung.
Một tiếng vang nhỏ, rất nhiều ảo ảnh mờ mịt từ trong hỏa diễm bay ra ngoài. Nam nhân, nữ nhân, lão già, hài tử…
Này đó… Này đó đều là oan hồn bị ma tám mặt ăn người nuốt ăn không thể siêu sinh sao?
Những ảo ảnh ấy quẩn quanh chúng ta, ta mờ mịt nhìn bọn họ, cảm thấy… trong lòng chua xót khổ sở.
Trước kia ta lúc nào cũng tránh suy nghĩ những chuyện này. Thật ra không chỉ là ma vực, ngay cả thế gian chúng ta, phương pháp tu luyện dùng đủ loại tà ác tàn nhẫn cũng không phải số ít. Thế nhưng ta trước đây luôn luôn… theo bản năng tránh né những thứ đó.
Ta không phải người bảo vệ đạo, hoàn toàn tương phản, loại yêu tinh xuất thân thấp hèn như ta đây chính là mục tiêu các đạo sĩ hòa thượng muốn hàng phục đối phó. Ta cảm thấy ta là chính phái, thế nhưng ta với những tên kia… lại là cùng một loại.
Loại mâu thuẫn này làm cho ta cảm thấy…
“Tam Bát.”
“Hử?” Ta quay đầu nhìn Phượng Nghi.
“Ngươi xem cái kia.”
Phương hướng hắn chỉ, là một bóng dáng nam hài tử lớn tầm bảy tám tuổi. Không biết có phải nhân tố tâm lý của ta hay không. Ta cảm thấy khi ánh mắt của chúng ta tập trung vào, hài tử kia tựa hồ hơi ngượng ngùng, lại mỉm cười biết ơn.
“Lần đầu tiên ta gặp phải ma tám mặt ăn người này, gã chính là bộ dáng ấy. Ta bắt được gã ăn thịt người, gã khổ sở năn nỉ, nói mình là trúng một loại độc, không thể khống chế hành vi của mình. Ta lúc ấy nửa tin nửa ngờ… Nhưng ta nghĩ có lẽ chính là nguyên nhân đó. Cứ như vậy để lỡ, gã tìm cơ hội chạy thoát. Về sau ta gặp được phụ mẫu thân của hài tử này. Mẫu thân nó cũng điên rồi. Phụ thân cả ngày cầm khế ước nhà đáng giá nhất trong nhà, khẩn cầu khắp nơi. Cầu người báo thù thay hắn, giết chết ác ma ăn nhi tử của hắn, ăn láng giềng của hắn, ăn không biết bao nhiêu người kia.”
Trong thanh âm của Phượng Nghi có một loại đau thương xót xa ta chưa từng phát hiện ra trên người hắn, còn có… tự trách cùng hối hận.
“Ta lúc ấy…” Hắn dừng một chút, nói: “Ta thu thù lao của phụ thân nó, thế nhưng lại vẫn tìm không được tăm tích của ma tám mặt… mãi đến hôm nay.”
A. Chẳng trách.
Ta vừa rồi vẫn kỳ quái. Phượng Nghi một người yêu cầu hoàn mỹ như vậy, cũng không phải là địch thủ rất khó đối phó. Vì sao muốn dùng loại phương pháp này tiến vào trong ổ yêu quái…
Chuyện này, với hắn mà nói, ý nghĩa bất đồng.
Hắn không muốn lại có gì sơ sẩy và ngoài ý muốn.
Phượng Nghi lấy ra mảnh giấy hơi mỏng, đưa cho ta.
“Đây là?”
“Đây là thù lao phụ thân của hài tử kia giao cho ta, khi ta đáp ứng, sẽ có một ngày nhất định báo thù cho hắn.”
Viết đơn giản mấy hàng chữ. Chu thị người trấn Vượng châu, cam kết dùng căn nhà mười lăm mẫu ruộng nước làm thù lao, nếu như Phượng tráng sĩ có thể giết chết ma đầu báo thù cho nhi tử, những thứ này đều quy về vật sở hữu.
Chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, hẳn là phụ thân cực kỳ bi thương kia viết. Chỉ là nhìn thấy người và ngày lập ước phía dưới, ta sửng sốt. Ngày hôm đó… đã là mấy trăm năm trước.
“Cuối cùng,” Phượng Nghi nói: “Ta cuối cùng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực nói một câu, ta không phụ nhờ vả của hắn. Chỉ là, khoảng cách này, quá lâu.”
“Đúng vậy…”
Phượng Nghi yên lặng cầm lại tờ giấy kia. Ta nhìn tờ giấy kia như phù sa bị gió thổi di chuyển, dường như hóa thành bột mịn, thoảng bay.
Ta nhìn những ảo ảnh vẫn đang bồng bềnh bốn phía chúng ta này.
“Bọn họ… Vì sao tụ ở chỗ này không rời đi?” Ta tò mò thấp giọng hỏi.
“Ngươi không mở võng tơ, bọn họ không thể tản đi.”
“Hả?” Thì ra không phải người ta không muốn đi, là đi không được!
Có điều, ta cũng không biết lại là như vậy. Trước kia cũng chưa từng thử qua, loại tơ này của ta, còn có tác dụng ấy.
Ta dùng nó, chẳng qua là loại tơ này rất nhiều lại rất lớn, so sánh với những tơ khác chính là như thế, khi ta muốn vây khốn ma tám mặt ăn người đương nhiên dùng loại tơ này. Nhưng ta không ngờ nó còn có thể sinh ra tác dụng ấy với… mọi người không biết là ảo ảnh hay là hồn phách này.
Ta hơi nắm tay, những tơ ấy trong chớp mắt liền toàn bộ biến mất, sạch sẽ một sợi thừa cũng không lưu lại, dường như nơi này chưa từng xuất hiện tơ nhện đầy mắt ấy.
Những ảo ảnh kia nhẹ nhàng tan đi, ta liếc mắt nhìn Phượng Nghi, đột nhiên cảm thấy, dường như là lần đầu tiên ta nhận thức người này.
Thế nhưng, lại cảm thấy, đã quen biết thật lâu. A… cũng không phải vậy sao, chúng ta biết đến bây giờ, tuy rằng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thế nhưng cũng đã mấy trăm năm rồi.
Có lẽ là trong khoảng thời gian này hắn cải trang, mà bây giờ bỗng nhiên khôi phục tướng mạo sẵn có, mới làm cho ta có suy nghĩ thế này đi.
“Nhìn cái gì? Không quen?”
“Không…” Đột nhiên cảm thấy hắn trở nên chân thật.
Từ một nhân vật phiền phức, một mỹ nam tử tựa hồ giống ảo ảnh trong mây, biến thành một người bên cạnh, thực sự như vậy.
Hắn cũng có hỉ nộ ái ố, cũng có sai lầm sơ xuất, hắn cũng muốn trừng ác dương thiện, khoái ý ân cừu…
Ta lập tức cảm thấy chúng ta cách, thật ra cũng không xa.
Phượng Nghi và ta đều mỉm cười với đối phương, trong lòng hắn, nghĩ về ta như thế nào đây…
Ừm, ta vì sao lại cảm thấy, ta hình như đã quên chuyện gì, rất quan trọng.
“A! Hỏng bét!” Ta đột nhiên nhớ ra: “Chu Anh Hùng bọn họ bây giờ ở nơi nào? Bọn họ không có bị ăn luôn rồi chứ?”
Trên đường đi tìm Chu Anh Hùng ta lo âu muôn phần, trong đầu không ngừng thoáng hiện hình ảnh giết heo nhìn thấy kiếp trước. Đồ tể rất cao rất tráng trói bốn vó heo lại đặt trên bàn, sau đó cầm lấy một chiếc đao giết heo liền chọc vào cổ heo, máu phun ra một ít, sau đó đều chảy xuồng cái chậu dưới bàn, tiếng heo rít tê tâm liệt phế… Thế nhưng tiếng kêu dần dần nhỏ đi, sau đó những người đó bắt đầu xé bụng heo ra lấy…
Không không không, không thể suy nghĩ nữa!
Kết quả chúng ta còn chưa có vọt tới phòng mổ thịt mùi hôi hun trời kia, Chu Anh Hùng bọn họ trái lại từ một chỗ khác của hành lang thạch động vọt về phía chúng ta.
“Chủ nhân!” Chu Anh Hùng kích động vô cùng, lệ nóng doanh tròng, lập tức nhào tới, thoáng cái ôm lấy Phượng Nghi…
“Các ngươi không có việc gì chứ? Không bị thương đi? Chúng ta mới vừa chém một trận ở bên kia, đang muốn qua cứu các ngươi…”
Sắc mặt Phượng Nghi trở nên rất cổ quái. Có lẽ một thân nhuộm mùi thối và vết máu của Chu Anh Hùng thực sự làm cho Phượng Nghi vốn hơi nghiện sạch khó mà chịu đựng nổi. Thế nhưng hắn cũng không có một cước đá văng Chu Anh Hùng ra.
Chờ cảm xúc của bọn hắn bình ổn một chút, chúng ta mới nói một chút tình huống đại khái.
Thì ra trong số ba người bọn họ, sức chống cự yếu nhất đối với mê dược quét trên lưới dây thừng khi đó chính là Chu Anh Hùng và con tê tê, thế nhưng thân đầy gai của con nhím Tiểu Tứ nhi kia cũng rất hữu dụng. Nhìn hắn cả ngày ỉu xìu, cũng không tính là ngốc. Khi đó mọi người đều ngất, ngất thật ngất giả trước không nói, hắn có chút hôn mê, liền giả bộ bất tỉnh theo. Chờ bọn họ bị kéo tới chỗ đợi làm thịt, cái lưới thừng kia liền lỏng ra, yêu quái muốn làm thịt bọn họ cao hứng bừng bừng mài dao, mà con nhím chẳng những tự mình lập tức tỉnh táo lại đẩy ngã hắn, còn tìm nước lạnh đến hắt tỉnh Chu Anh Hùng bọn họ. Con tê tê nói tới đây, Chu Anh Hùng bất mãn bổ sung: “Không phải chỉ dùng nước hắt, hắn còn lấy gai của mình đâm chúng ta! Nhìn xem, trên môi ta còn có máu này!”
Đó là bị đâm trúng sao? Ta còn tưởng là bọn hắn chém giết đám yêu ma quỷ quái bị bắn lên chứ.
Tóm lại, bình an vô sự là thật tốt.
Ta liếc mắt nhìn Phượng Nghi. Thừa dịp Chu Anh Hùng bọn họ muốn đi càn quét động yêu này, ta thấp giọng hỏi hắn: “Ngươi có phải sớm biết da con nhím không sợ mê dược ấy phải không?” Hắn vẫn luôn không lộ ra sốt ruột, hơn nữa cũng không nhắc nhở ta, hại ta một đường đi càng nghĩ càng khủng bố.
“Việc này sao, ta cũng không có nắm chắc mười phần.”
Khẩu khí của hắn thản nhiên nhàn hạ, nào có nửa phần bộ dáng không nắm chắc!
Tên, tên này đáng ghét! Hắn chính là cố ý nhìn ta sốt ruột lo lắng!
Ta cũng không biết trong nháy mắt này trong đầu ta rốt cuộc đang suy nghĩ, chờ khi ta phục hồi tinh thần lại, chân của ta đã thu lại từ trên mu bàn chân Phượng Nghi…
Phía trên hài hắn, rõ ràng để lại chứng cứ phạm tội của ta — Đó là dấu bùn nhìn là biết dùng khí lực rất lớn giẫm lên trên hài.
Đáng sợ hơn chính là ta nhìn thấy chứng cứ phạm tội giống như sắt ấy, thế nhưng không cảm thấy chột dạ sợ hãi, ngược lại hừ một tiếng, cảm thấy trong lòng sảng khoái nói không nên lời. Ngẩng đầu lên hỗ trợ cho Chu Anh Hùng bọn hắn thôi!
Số lượng yêu quái trong động yêu này không tính là quá nhiều, chưa tới một canh giờ cũng đã quét sạch toàn bộ. Sau đó Chu Anh Hùng bọn họ còn ấn thói quen của mình, lật tìm một lần nơi này, cũng tìm ra không ít tài vật, mức độ phong phú hoàn toàn không thua gì lần chúng ta trộm ở thôn hoang vắng kia.
Bất quá Chu Anh Hùng hình như không hưng phấn lắm, hắn cầm lấy một cái vòng ngọc xem thử, có chút uể oải nói: “Cái này… Phía trên tất cả đều là mùi máu, nhất định là… giết người mới cướp được.”
Đúng vậy, những tài bảo này, ta nghĩ, hẳn đều là di vật mà những người bất hạnh rơi vào trong tay ma thủ tám mặt, bị hại lưu lại.
Hiếm thấy Chu Anh Hùng một tên thấy tiền sáng mắt của nặng hơn người thế này, cũng hiểu rõ sự thật ấy.
Chúng ta dừng lại trong đây một ngày, Chu Anh Hùng bọn hắn tự phát đi tìm kiếm hài cốt trong cánh rừng này — Đám yêu quái kia vứt loạn di cốt của những người bất hạnh khắp nơi…
Chôn cất bọn họ. Tài bảo này, và những người ấy, đều chôn cùng nhau, chúng ta cũng không có mang đi.
Phượng Nghi thì thào niệm một đoạn văn tế, ngôn ngữ hắn dùng, ta nghe không hiểu, thế nhưng xót thương và cầu nguyện trong giọng nói của hắn, ngay cả Chu Anh Hùng cũng có thể nghe hiểu.
Hắn cũng niệm theo vài câu, các vị sớm đến cực lạc, sớm siêu sinh linh tinh.
Chờ hết thảy làm xong, chúng ta rời khỏi nơi đó.
Mặc dù bây giờ lên đường, có lẽ không thể tìm được thành trấn nghỉ chân, thế nhưng chúng ta cũng không muốn dừng lại thêm ở nơi đó.
Dường như bi thương nơi đó, có một loại sức nặng làm cho người ta cảm thấy khó mà chịu nổi.
Chu Anh Hùng bọn họ cũng vẫn trầm mặc.
Ngựa của chúng ta cũng tìm trở về, ta vẫn là cùng cưỡi một con với Phượng Nghi.
Thế nhưng đây đối với ta mà nói, tựa hồ không phải một chuyện khổ sai nữa.
/211
|