“Vào xem đi.”
“Tam Thất!” Tam Lục dừng ở phía sau chúng ta, thanh âm đã không phải là lành lạnh trước sau như một, mà mang theo tức giận mơ hồ.
Dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, ta có thể thấy dưới mái hiên của tòa miếu kia treo một khối bảng hiệu, phía trên viết ba chữ miếu Tống công.
Dường như… ừm, chúng ta đến nơi này là có điểm không tốt lắm.
Nếu quả thật như Tam Thất nói, Tam Lục thích thư sinh họ Tống kia, tự mình đổi tên gọi là Tống Huân, lại xây cái miếu này, tám phần là có ý nghĩa kỷ niệm.
Có lẽ không muốn bị chúng ta xông loạn, cũng là vì nguyên nhân ấy.
“Ừm, chúng ta đừng vào.”
“Vì sao không vào?”
Tam Thất quay đầu lại nhìn sắc mặt Tam Lục: “Ta cảm thấy chỗ khác có thể không xem, nơi này là nhất định phải xem.”
Tam Lục thở dài: “Quên đi, các ngươi muốn xem thì xem đi.”
Tam Thất lắc đầu: “Ngươi cho ta là thật sự muốn xem cái miếu này sao? Ta chẳng qua là không muốn ngươi luôn ôm một cái hi vọng xa vời không buông. Dù cho ngươi có thể làm một chút động tác ở hồn phách của hắn, thế nhưng cái loại thuật đó đã từng có nghiệm chứng hay chưa, ngươi muốn chờ bao nhiêu năm đây? Nếu như dấu hiệu kia vẫn không xuất hiện, một trăm năm, hai trăm năm, ngươi cũng muốn chờ sao? Chúng ta là yêu, hắn là người, tu luyện mới là chính đạo của chúng ta. Tình yêu bất quá là một đạo phong cảnh trên đường, chúng ta chung quy phải đi về phía trước. Thế nhưng lạc trong phong cảnh, dừng lại bất động tại chỗ, thì không đúng.”
Ta sao lại cảm thấy ý tứ của lời này…
Nói không chỉ là Tam Lục, ừm, tựa hồ mỗi người ở đây đều có phần a.
Tam Thất, ta còn nhớ Tam Thất vừa mới hỏi tin tức của Phượng Nghi.
Nàng đối với Phượng Nghi nhiều năm như vậy vẫn là nhớ mãi không quên, lời này nói Tam Lục, làm sao không phải nói chính nàng.
Về phần chuyện của ta, ta nghĩ nàng hơn phân nửa cũng gián tiếp biết được một hai.
Lời này làm sao không phải nói ta chứ?
Thực sự là phong tục xấu, vì sao nữ yêu đều đa tình a!
Giống như trong truyền thuyết kiếp trước ta từng nghe.
Nào là Bạch nương tử này, nào là Thiên tiên phối (1) này…
Còn có trong Liêu trai, cơ hồ mỗi trang đều sẽ ra một hoặc mấy nữ yêu nữ quỷ đa tình… Khụ, xem ra cũng không hoàn toàn là Bồ lão gia tử đang YY, mệt ta kiếp trước luôn cảm thấy lão nhân gia hắn luôn đưa nữ yêu nữ quỷ xinh đẹp cho thư sinh nghèo thật ra là để thỏa mãn tâm lý nào đó không thể cho ai biết của mình…
Ba người chúng ta đứng trước miếu Tống công, đều không nói gì.
Cùng là người lưu lạc thiên nhai… Không, là yêu lưu lạc, hòa thượng không cười đầu trọc, ai cũng không tốt hơn ai bao nhiêu.
“Tiến đến xem đi.”
Tam Lục vào miếu trước, vung tay áo, ngọn nến trong miếu phụt một tiếng sáng lên.
Đây là gian miếu nhỏ không lớn, chỉ có một gian phòng, trên vị trí miếu thờ ở chính giữa bày một khối mộc bài, trên bàn thờ bày đế cắm nến, lư hương, còn có hai đĩa trái cây. Xem ra bày ở chỗ này đã mấy ngày, phía ngoài điểm tâm cũng đã nứt ra rồi.
Tam Thất nhìn chung quanh một chút, nhẹ giọng nói: “Cũng không có gì, hương khói cũng không vượng. Ta muốn đi về trước.”
Nàng vừa đi, chỉ còn lại ta cùng Tam Lục.
Ta có điểm không được tự nhiên, có loại cảm giác đang tìm tòi nghiên cứu riêng tư của người khác.
“Ưm, chúng ta cũng trở về đi.”
“Ta muốn đợi ở chỗ này một hồi.”
“Nha, vậy… Được rồi. Ta đi về trước.”
Ta đi đến cửa miếu, lại quay đầu nhìn thoáng qua Tam Thất. Lưng của nàng rất thẳng, thoạt nhìn giống như thương tùng hoàng bách đứng vững vàng bất động trong mưa gió.
Có câu nói như thế nào ấy nhỉ, hình như là đau thương mỗi người mỗi khác.
Ta cảm thấy, ta hoàn toàn hiểu tâm tình của Tam Lục.
Tương tư giống như một loại kịch độc, khắc sâu tận xương, đau xót cơ hồ là một dấu vết suốt đời, không thể quên đi, vô pháp xóa hết.
Mặt trăng trên đỉnh đầu không biết khi nào bị mây che kín, có lẽ lại sắp có mưa.
Ta không chút để ý cất bước đi về phía trước, ban đêm nổi lên gió.
Xem ra thực sự sẽ mưa.
Bất quá ta đêm nay cũng không có tâm tình muốn luyện công.
Tam Lục các nàng đích xác nói không sai, bản tính của ta là lười.
Người khác tu luyện có thể bất cứ lúc nào, ta chỉ có thể chờ ngày mưa. Lẽ ra một cơ hội ta cũng không nên buông tha, bất quá đêm nay thật sự là không có tâm tình.
“A, công tử, hình như trời muốn mưa nha!”
Một mảnh cỏ cây xa xa nghe thấy tiếng người, ta ngoài ý muốn dừng bước.
Đã trễ thế này, địa phương rất hoang vắng, sao còn có người đi qua.
“Đúng vậy, trong bọc hành lý của chúng ta có mang theo ô hay không a?”
“Công tử người đã quên, ngày hôm qua người cầm ô đánh chó hoang, vứt đi rồi a.”
“A, cũng đúng nha, ta quên mất.”
Thanh âm kia ôn hòa lại không mất đi trong sáng, giống một cái dây đàn được khe khẽ gảy, lại thanh thúy bật ngược trở về.
Ta cảm thấy mình giống như không khí bị dây đàn bật lại…
Thanh âm kia tựa gió nhẹ xẹt qua ngực.
Ngón tay của ta vẽ lên không nửa vòng, ẩn giấu thân hình của mình, lặng lẽ tiếp cận lại gần.
Một tiểu đồng đeo rương sách, một người mang theo bọc đồ nhỏ… Ơ, thư sinh sao?
Xem cách ăn mặc này, khăn thư sinh, trường bào vải trúc bâu màu xanh, áo dài cổ tròn, cổ áo và vạt áo còn có thêu hoa văn hình mây tinh tế. Thoạt nhìn gia cảnh bộ dáng không tồi, xuất môn có thể mang theo thư đồng, áo choàng cũng thực sạch sẽ.
Bất quá chỉ có thể nhìn thấy phía sau bọn họ, nhìn không thấy mặt.
Thanh âm kia…
Ta biết ta trước kia chưa từng nghe, thế nhưng không biết vì sao, chính là cảm thấy thanh âm ấy không thể tiêu tan.
Tựa hồ, nó rất quan trọng.
Ta từ từ đi theo phía sau bọn họ, gió mạnh hơn vừa nãy, lá cỏ đất cát đều hỗn loạn trong gió thổi tới trên mặt, thư sinh kia tựa hồ bị mê mắt, tiểu thư đồng cũng nâng tay áo lên che mặt: “Công tử, trời muốn mưa, phải làm sao bây giờ đây.”
“Ừm? Sương gió mưa tuyết sinh ra tự nhiên, có gì mà phải sợ?” Thanh âm rất dễ nghe, lời nói ra nghe qua vô cùng ôn hoà bình tĩnh.
“Chao ôi, công tử người thật sự là đọc sách đọc đến viển vông.” Tiểu thư đồng mở miệng chính là lời nói thật: “Mưa này mắt thấy không nhỏ, nếu như tóc trên người đều ướt đẫm, người cũng không phải bị lạnh sao? Mưa lại to, đêm lại tối, con đường này trơn trượt cũng không cách nào đi, vậy lại làm thế nào mới tốt?”
“Đúng rồi, thôn nhân không phải nói, phụ cận nơi này có cái miếu Tống công sao? Chúng ta trước đi tránh một chút đi.”
Thanh âm này vì sao chính là khiến cho ta cảm thấy trong lòng có loại cảm giác kỳ quái như vậy?
Dường như vẫn có một nơi thực lạnh, bản thân cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng chính mình cũng không biết rốt cuộc là ở chỗ nào, vì sao lại nhạy cảm như thế với thanh âm này chứ?
“Đúng vậy, cái miếu đó… A, công tử, hình như ở bên kia!”
Muốn đi miếu Tống công?
Tam Lục còn ở đằng kia, ưm, sẽ không làm sợ một chủ một phó này chứ?
Ta tiếp tục đi theo phía sau, sau khi tia chớp xẹt qua, tiếp đó tiếng sấm vang lên, giống như bổ lên đỉnh đầu.
Hai người kia tăng nhanh cước bộ chạy vào trong miếu.
Ánh nến trong miếu Tống công đã tắt, Tam Lục đã đi rồi sao?
“Công tử, mau vào.”
Bọn họ chạy vọt vào cửa miếu, mưa to liền rơi xuống hắt rào rào.
“Ai, công tử, người xem, nguy hiểm thật đi.” Tiểu thư đồng bỏ rương sách xuống, lấy một cái đệm hương bồ hơi mỏng ở phía trên để xuống đất, lại mở rương sách cầm một cái thảm mỏng trải lên: “Công tử người nghỉ trước một lúc đi, tất cũng tháo ra, chân sẽ thoải mái hơn chút. Đi một ngày đường, chân nhất định mỏi chết đi.”
Cái đệm hương bồ kia cũng không tệ, đặt ở trên nóc rương sách có thể chặn chặn thái dương, bỏ xuống còn có thể làm cái đệm ngồi. Thật sự là hàng cao cấp chuẩn bị khi đi lữ hành.
“Tiểu Lục ngươi cũng ngồi đi, ta đi một ngày đường, ngươi cũng đi một ngày a.”
Tiểu thư đồng không có an vị xuống, lại lấy ra một bao điểm tâm từ trong rương sách, đưa cho thư sinh kia.
“Ta không đói bụng, ngươi ăn đi.”
Bọn họ châm nến lên, một chủ một phó nhìn mưa to bên ngoài, nhất thời không nói cái gì nữa.
Chú thích
(1) Thiên tiên phối: tên một vở kịch dựa trên truyền thuyết về thất tiên nữ; đã được dựng thành phim cùng tên ↑
“Tam Thất!” Tam Lục dừng ở phía sau chúng ta, thanh âm đã không phải là lành lạnh trước sau như một, mà mang theo tức giận mơ hồ.
Dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, ta có thể thấy dưới mái hiên của tòa miếu kia treo một khối bảng hiệu, phía trên viết ba chữ miếu Tống công.
Dường như… ừm, chúng ta đến nơi này là có điểm không tốt lắm.
Nếu quả thật như Tam Thất nói, Tam Lục thích thư sinh họ Tống kia, tự mình đổi tên gọi là Tống Huân, lại xây cái miếu này, tám phần là có ý nghĩa kỷ niệm.
Có lẽ không muốn bị chúng ta xông loạn, cũng là vì nguyên nhân ấy.
“Ừm, chúng ta đừng vào.”
“Vì sao không vào?”
Tam Thất quay đầu lại nhìn sắc mặt Tam Lục: “Ta cảm thấy chỗ khác có thể không xem, nơi này là nhất định phải xem.”
Tam Lục thở dài: “Quên đi, các ngươi muốn xem thì xem đi.”
Tam Thất lắc đầu: “Ngươi cho ta là thật sự muốn xem cái miếu này sao? Ta chẳng qua là không muốn ngươi luôn ôm một cái hi vọng xa vời không buông. Dù cho ngươi có thể làm một chút động tác ở hồn phách của hắn, thế nhưng cái loại thuật đó đã từng có nghiệm chứng hay chưa, ngươi muốn chờ bao nhiêu năm đây? Nếu như dấu hiệu kia vẫn không xuất hiện, một trăm năm, hai trăm năm, ngươi cũng muốn chờ sao? Chúng ta là yêu, hắn là người, tu luyện mới là chính đạo của chúng ta. Tình yêu bất quá là một đạo phong cảnh trên đường, chúng ta chung quy phải đi về phía trước. Thế nhưng lạc trong phong cảnh, dừng lại bất động tại chỗ, thì không đúng.”
Ta sao lại cảm thấy ý tứ của lời này…
Nói không chỉ là Tam Lục, ừm, tựa hồ mỗi người ở đây đều có phần a.
Tam Thất, ta còn nhớ Tam Thất vừa mới hỏi tin tức của Phượng Nghi.
Nàng đối với Phượng Nghi nhiều năm như vậy vẫn là nhớ mãi không quên, lời này nói Tam Lục, làm sao không phải nói chính nàng.
Về phần chuyện của ta, ta nghĩ nàng hơn phân nửa cũng gián tiếp biết được một hai.
Lời này làm sao không phải nói ta chứ?
Thực sự là phong tục xấu, vì sao nữ yêu đều đa tình a!
Giống như trong truyền thuyết kiếp trước ta từng nghe.
Nào là Bạch nương tử này, nào là Thiên tiên phối (1) này…
Còn có trong Liêu trai, cơ hồ mỗi trang đều sẽ ra một hoặc mấy nữ yêu nữ quỷ đa tình… Khụ, xem ra cũng không hoàn toàn là Bồ lão gia tử đang YY, mệt ta kiếp trước luôn cảm thấy lão nhân gia hắn luôn đưa nữ yêu nữ quỷ xinh đẹp cho thư sinh nghèo thật ra là để thỏa mãn tâm lý nào đó không thể cho ai biết của mình…
Ba người chúng ta đứng trước miếu Tống công, đều không nói gì.
Cùng là người lưu lạc thiên nhai… Không, là yêu lưu lạc, hòa thượng không cười đầu trọc, ai cũng không tốt hơn ai bao nhiêu.
“Tiến đến xem đi.”
Tam Lục vào miếu trước, vung tay áo, ngọn nến trong miếu phụt một tiếng sáng lên.
Đây là gian miếu nhỏ không lớn, chỉ có một gian phòng, trên vị trí miếu thờ ở chính giữa bày một khối mộc bài, trên bàn thờ bày đế cắm nến, lư hương, còn có hai đĩa trái cây. Xem ra bày ở chỗ này đã mấy ngày, phía ngoài điểm tâm cũng đã nứt ra rồi.
Tam Thất nhìn chung quanh một chút, nhẹ giọng nói: “Cũng không có gì, hương khói cũng không vượng. Ta muốn đi về trước.”
Nàng vừa đi, chỉ còn lại ta cùng Tam Lục.
Ta có điểm không được tự nhiên, có loại cảm giác đang tìm tòi nghiên cứu riêng tư của người khác.
“Ưm, chúng ta cũng trở về đi.”
“Ta muốn đợi ở chỗ này một hồi.”
“Nha, vậy… Được rồi. Ta đi về trước.”
Ta đi đến cửa miếu, lại quay đầu nhìn thoáng qua Tam Thất. Lưng của nàng rất thẳng, thoạt nhìn giống như thương tùng hoàng bách đứng vững vàng bất động trong mưa gió.
Có câu nói như thế nào ấy nhỉ, hình như là đau thương mỗi người mỗi khác.
Ta cảm thấy, ta hoàn toàn hiểu tâm tình của Tam Lục.
Tương tư giống như một loại kịch độc, khắc sâu tận xương, đau xót cơ hồ là một dấu vết suốt đời, không thể quên đi, vô pháp xóa hết.
Mặt trăng trên đỉnh đầu không biết khi nào bị mây che kín, có lẽ lại sắp có mưa.
Ta không chút để ý cất bước đi về phía trước, ban đêm nổi lên gió.
Xem ra thực sự sẽ mưa.
Bất quá ta đêm nay cũng không có tâm tình muốn luyện công.
Tam Lục các nàng đích xác nói không sai, bản tính của ta là lười.
Người khác tu luyện có thể bất cứ lúc nào, ta chỉ có thể chờ ngày mưa. Lẽ ra một cơ hội ta cũng không nên buông tha, bất quá đêm nay thật sự là không có tâm tình.
“A, công tử, hình như trời muốn mưa nha!”
Một mảnh cỏ cây xa xa nghe thấy tiếng người, ta ngoài ý muốn dừng bước.
Đã trễ thế này, địa phương rất hoang vắng, sao còn có người đi qua.
“Đúng vậy, trong bọc hành lý của chúng ta có mang theo ô hay không a?”
“Công tử người đã quên, ngày hôm qua người cầm ô đánh chó hoang, vứt đi rồi a.”
“A, cũng đúng nha, ta quên mất.”
Thanh âm kia ôn hòa lại không mất đi trong sáng, giống một cái dây đàn được khe khẽ gảy, lại thanh thúy bật ngược trở về.
Ta cảm thấy mình giống như không khí bị dây đàn bật lại…
Thanh âm kia tựa gió nhẹ xẹt qua ngực.
Ngón tay của ta vẽ lên không nửa vòng, ẩn giấu thân hình của mình, lặng lẽ tiếp cận lại gần.
Một tiểu đồng đeo rương sách, một người mang theo bọc đồ nhỏ… Ơ, thư sinh sao?
Xem cách ăn mặc này, khăn thư sinh, trường bào vải trúc bâu màu xanh, áo dài cổ tròn, cổ áo và vạt áo còn có thêu hoa văn hình mây tinh tế. Thoạt nhìn gia cảnh bộ dáng không tồi, xuất môn có thể mang theo thư đồng, áo choàng cũng thực sạch sẽ.
Bất quá chỉ có thể nhìn thấy phía sau bọn họ, nhìn không thấy mặt.
Thanh âm kia…
Ta biết ta trước kia chưa từng nghe, thế nhưng không biết vì sao, chính là cảm thấy thanh âm ấy không thể tiêu tan.
Tựa hồ, nó rất quan trọng.
Ta từ từ đi theo phía sau bọn họ, gió mạnh hơn vừa nãy, lá cỏ đất cát đều hỗn loạn trong gió thổi tới trên mặt, thư sinh kia tựa hồ bị mê mắt, tiểu thư đồng cũng nâng tay áo lên che mặt: “Công tử, trời muốn mưa, phải làm sao bây giờ đây.”
“Ừm? Sương gió mưa tuyết sinh ra tự nhiên, có gì mà phải sợ?” Thanh âm rất dễ nghe, lời nói ra nghe qua vô cùng ôn hoà bình tĩnh.
“Chao ôi, công tử người thật sự là đọc sách đọc đến viển vông.” Tiểu thư đồng mở miệng chính là lời nói thật: “Mưa này mắt thấy không nhỏ, nếu như tóc trên người đều ướt đẫm, người cũng không phải bị lạnh sao? Mưa lại to, đêm lại tối, con đường này trơn trượt cũng không cách nào đi, vậy lại làm thế nào mới tốt?”
“Đúng rồi, thôn nhân không phải nói, phụ cận nơi này có cái miếu Tống công sao? Chúng ta trước đi tránh một chút đi.”
Thanh âm này vì sao chính là khiến cho ta cảm thấy trong lòng có loại cảm giác kỳ quái như vậy?
Dường như vẫn có một nơi thực lạnh, bản thân cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng chính mình cũng không biết rốt cuộc là ở chỗ nào, vì sao lại nhạy cảm như thế với thanh âm này chứ?
“Đúng vậy, cái miếu đó… A, công tử, hình như ở bên kia!”
Muốn đi miếu Tống công?
Tam Lục còn ở đằng kia, ưm, sẽ không làm sợ một chủ một phó này chứ?
Ta tiếp tục đi theo phía sau, sau khi tia chớp xẹt qua, tiếp đó tiếng sấm vang lên, giống như bổ lên đỉnh đầu.
Hai người kia tăng nhanh cước bộ chạy vào trong miếu.
Ánh nến trong miếu Tống công đã tắt, Tam Lục đã đi rồi sao?
“Công tử, mau vào.”
Bọn họ chạy vọt vào cửa miếu, mưa to liền rơi xuống hắt rào rào.
“Ai, công tử, người xem, nguy hiểm thật đi.” Tiểu thư đồng bỏ rương sách xuống, lấy một cái đệm hương bồ hơi mỏng ở phía trên để xuống đất, lại mở rương sách cầm một cái thảm mỏng trải lên: “Công tử người nghỉ trước một lúc đi, tất cũng tháo ra, chân sẽ thoải mái hơn chút. Đi một ngày đường, chân nhất định mỏi chết đi.”
Cái đệm hương bồ kia cũng không tệ, đặt ở trên nóc rương sách có thể chặn chặn thái dương, bỏ xuống còn có thể làm cái đệm ngồi. Thật sự là hàng cao cấp chuẩn bị khi đi lữ hành.
“Tiểu Lục ngươi cũng ngồi đi, ta đi một ngày đường, ngươi cũng đi một ngày a.”
Tiểu thư đồng không có an vị xuống, lại lấy ra một bao điểm tâm từ trong rương sách, đưa cho thư sinh kia.
“Ta không đói bụng, ngươi ăn đi.”
Bọn họ châm nến lên, một chủ một phó nhìn mưa to bên ngoài, nhất thời không nói cái gì nữa.
Chú thích
(1) Thiên tiên phối: tên một vở kịch dựa trên truyền thuyết về thất tiên nữ; đã được dựng thành phim cùng tên ↑
/211
|