“Thời gian của trận mưa này, cũng rất không đúng.”
Khóe miệng Phượng Nghi hơi nhếch lên một đường cong châm biếm rạng rỡ: “Đấy là sở trường của long tộc các ngươi, ta nhưng không hiểu nhiều.”
Ta đương nhiên lại càng không hiểu, cúi đầu thành thành thật thật ăn cơm của ta.
Sự tình kỳ lạ có thể làm cho Phượng Nghi và Tử Hằng đều nghiêm túc như vậy, ta đây một tiểu yêu quái cũng không có biện pháp gì. Nếu như bọn hắn có sách lược gì đó, ta cũng ra chút lực còn được, đưa ra kế ta là làm không ra.
Được rồi, nhân tố khác cũng không suy nghĩ nữa, chỉ nhìn hai mỹ nam ăn bữa tối, vẫn là một chuyện rất hưởng thụ. Tục ngữ nói, sắc đẹp thay cơm. Sắc đẹp của hai vị này không chỉ thay được cơm, hơn nữa còn là thay được tiệc lớn tiệc đặc biệt, ta ăn vui quên trời đất.
Ăn xong cơm chiều, mưa bên ngoài lại mau hơn. Phượng Nghi rốt cuộc kỳ phùng địch thủ, hai người giằng co một bàn cờ dưới cửa sổ, ta cuối cùng cũng không cần lại phát sầu trầm mặc mà chống đỡ lúng túng với hắn nữa, chỉ nói điểm này thôi, Tử Hằng đến đây không thể nghi ngờ là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn.
Cứu vớt ta thoát khỏi bể khổ tên là tổ phượng hoàng.
Bất quá hai hai mỹ nam hoàn toàn bất đồng về kiểu hình đánh cờ, hình ảnh này thực sự là đẹp mắt a.
Bên này áo choàng đỏ vàng làm cho người ta cảm thấy chói mắt, bên kia quần áo xanh xám lại cảm thấy trầm tĩnh.
Hơn nữa cửa sổ mưa đêm, một mâm cờ đen trắng rõ ràng…
Mỹ nam như họa… Ưm ưm, thật sự là…
Ta kiếp trước thường thường có ý niệm hơi gian ác lén lút xông ra: nếu như long phượng đoạn bối(1)…
A a. Không thể nghĩ như vậy. Nếu để cho một trong hai người đang đánh cờ phát hiện ta đang nghĩ cái gì trong đầu. Ta phỏng chừng kết quả của ta nhất định là nhện cầu chiên dầu hoặc là nhện nướng lửa.
Phượng Nghi bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt lợi hại: “Ngươi đang nghĩ cái quỷ gì?”
“A. Ta cái gì cũng không nghĩ!” Ta cơ hồ giống như phản xạ có điều kiện nhảy lên. Kích động thốt ra.
“Không đúng. Ngươi dám chắc nghĩ gì đó.” Hắn khẳng định mà nói: “Hơn nữa không phải chuyện gì tốt.”
“Không có không có.” Đầu óc của ta bây giờ vô cùng không dùng được: “Đừng ăn ta. Thực sự. Ta không thể ăn.”
Phượng Nghi sửng sốt một chút. Lộ ra biểu tình chán ghét: “Ai muốn ăn ngươi. Trên người ngươi có hai lạng thịt không?”
“Không có không có, nhất định ngay cả hàm răng của ngươi cũng nhét không đầy.”
“Ha ha ha!” Tử Hằng nhịn không được cười ra tiếng: “Các ngươi đây là đang nói cái gì vậy. Tam Bát, ý tưởng này của ngươi cũng quá cổ quái. “
“Ờ, ha hả…” Ta xấu hổ cười gượng theo hai tiếng, quyết định vẫn là thoa mỡ vào chân chuồn mau là thượng sách: “Ừm, các ngươi từ từ chơi. Ta đi về nghỉ trước.”
Ta giống như lửa cháy sau mông, chạy ra thật xa mới vỗ ngực một cái thở ra.
Nếu như biết ý nghĩ thực sự của ta, đừng nói Phượng Nghi khẳng định mất khống chế, cho dù là Ngao Tử Hằng, trên mặt tựa hồ luôn luôn ôn hòa của hắn kia sẽ có biểu tình gì đây?
Ta đánh cái rùng mình.
Theo hiểu biết của ta đối với hắn, tuy rằng hắn bình thường là người rất tốt, nhưng nếu như thật sự đụng đến hắn, vậy cuộc sống của ngươi hẳn là càng không dễ chịu hơn so với đụng tới Phượng Nghi đi?
Phượng Nghi làm chuyện gì đều là bụng dạ thẳng thắn, ngươi nếu như chọc hắn. Hắn nhất định sẽ trước tiên sửa chữa ngươi một trận.
Ngược lại thì Ngao Tử Hằng cái loại bất động thanh sắc này tương đối khó chơi, bởi vì ngươi không biết hắn khi nào sẽ bỗng nhiên trả thù.
Cái này gọi là không sợ trộm cắp chỉ sợ trộm nhớ.
Cước bộ của ta chậm lại, tựa vào cây cột ở hành lang gấp khúc phát ngốc.
Mưa bụi bị gió thổi vào dính ướt hai má.
Ta cảm thấy có rất nhiều lời. Muốn nói với Tử Hằng.
Thế nhưng, hắn có lẽ không muốn nghe ta nói cái gì.
Hắn chưa cho ta cơ hội mà nói.
Có phần không vui vẻ lắm.
Ta ngủ yên trong gian khách phòng phiêu đãng hương hoa nhài đó.
Mơ một giấc mộng.
Ta mộng Lý Kha, hắn càng chạy càng xa, ta đuổi thế nào cũng đuổi không kịp.
Sau khi tỉnh lại đầy mặt là nước mắt.
Đã mấy ngày không mơ thấy hắn, có lẽ là bởi vì hôm nay thấy Tử Hằng, vì thế lại gợi lên hồi ức ngày xưa.
Ta nằm xuống ngủ tiếp lại ngủ không được, dứt khoát ngồi dậy nhập định. Lại nói ta từ sau khi đi ra cũng không chịu khó luyện công nữa, quả nhiên nghiệp tinh vu cần hoang vu hi (2) a.
Ta quyết định, chờ ngày mai ta vẫn là về Hoàng Lâm cáo biệt với Tam Lục các nàng. Sau đó buộc cái bao mang Hôi Đại Mao đi, chúng ta trở về Bàn Ti động tu luyện cho tốt.
Thế giới bên ngoài thật sự quá nguy hiểm a.
Ta đứng lên ngồi vào trước bàn, mài một chút mực cho mình, bắt đầu liệt danh sách trên tờ giấy.
Cần mua cái gì… Ừm, mấy thứ này có thể tìm được ở đâu, còn có… Lập ra tuyến đường đường đi tốt nhất quay về. Viết xong những thứ này ta buồn chán cùng cực vẽ linh tinh trên giấy.
Đào Hoa quan, là nơi đặt chân đầu tiên của ta.
Bàn Ti động, ừm, là sào huyệt rất vui vẻ ta ở.
Hoàng Lâm sơn trang ở kinh thành. Đây là nhà của Tam Lục… Dùng đường thẳng nối với nhau… Ô, là một tam giác đều.
Trời có lẽ sắp sáng, tuy rằng vẫn là mưa dầm kéo dài, không có mặt trời mọc.
Ta nghe được một tiếng chim kêu — Ợ, ta đánh cái lạnh run, ta đã quên, nơi này là nơi bầy chim tụ tập, giống như gà trống sáng sớm sẽ gáy sáng — Quả nhiên, sau tiếng chim kêu kia. Xa xa gần gần. Vô số tiếng cao vút uyển chuyển thanh thúy… Không cần a!
Ta ghét gà gáy! Ta ghét chim kêu!
Nhất là nhiều chim cùng nhau kêu như vậy!
Đây không liên quan đến nhát gan, hoàn toàn là bản năng thiên tính cắm sâu trong máu!
Tiếng kêu này tập trung thành một cỗ hòa thanh tuyệt vời hài hòa. Nhưng ta chỉ thấy trên lưng đổ mồ hôi lạnh.
Một tiếng kêu bỗng nhiên thêm vào, mặc dù cũng không mạnh mẽ cũng không bén nhọn, lại đè ép tất cả tiếng kêu của bầy chim xuống.
Ô… Quả nhiên là khí phách của vua trăm loài chim.
Tiếng kêu rõ ràng kia vọt lên không, rõ ràng chỉ là âm thanh mà thôi, lại làm cho người ta cảm giác được một loại quyết đoán và khí phách không ngăn cản nổi.
Còn có, uy nghiêm.
Dưới tiếng kêu thúc giục cổ vũ này, đám chim kia quả thực là giống như điên cuồng rít lên theo.
Ta nhảy lên giường kéo chăn qua bao lấy chính mình, che thật chặt lỗ tai.
Ta không sợ, ta không sợ hãi.
Ta là con nhện to không lo không sợ, ta mới không sợ mấy con chim xấu xa đó đâu.
Có điều… e là ta tự mình thôi miên không thành công lắm, lúc thiếu niên theo hầu bên cạnh Phượng Nghi kia gọi ta dùng cơm sáng, ta nhìn mặt của mình trong gương a… Tái nhợt giống như quỷ, y phục cũng không chỉnh tề. Tóc cũng có chút rối loạn.
Thuận tay cho mình một cái tiểu pháp thuật có thể làm sạch sẽ chút, ta cảm giác mình đi đường vẫn là choáng va choáng váng, loạng chà loạng choạng.
“Ngươi tối hôm qua có phải làm trộm hay không? Xem bộ dáng của ngươi, giống như quỷ.” Phượng Nghi nói chuyện không tử tế trước sau như một.
Được rồi… Ta đã biết mình căn bản không nên ôm bất luận ảo tưởng gì với con chim bảnh chọe ngẫu nhiên biểu lộ thân thiện.
Tử Hằng ôn hòa hỏi: “Ngủ không ngon sao?”
“Phải, gặp ác mộng.”
“Mộng từ tâm sinh, gặp ác mộng chứng minh ngươi nhát gan lại tâm địa bất thiện.”
“Này! Ngươi có ý gì hử!” Nhát gan ta thừa nhận. Tâm địa bất thiện lời này thế nhưng hắn muốn gán tội cho người khác!
“Được rồi được rồi, ăn cơm đi.” Tử Hằng dàn xếp ổn thỏa mà nói: “Cháo sắp lạnh.”
Phượng Nghi lạnh lùng nói: “Ta thích ăn lạnh.”
Ta oán thầm, ngươi là chim đầu lưỡi cũng không phải là đầu lưỡi mèo, chẳng lẽ cũng sợ nóng như thế?
Lúc ăn sáng ta nghe được một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là, Tử Hằng nói hắn muốn đi Bàn Ti động của ta làm khách, bởi vậy muốn cùng nhau tiện đường đi về với ta.
Ta luôn miệng nói được, vừa thuận tiện cảm ơn hắn, phải biết rằng địa bàn Bàn Ti động kia chính là Tử Hằng tìm giúp ta, để ta ở nơi đó an an toàn toàn ngủ nhiều năm như thế. Hắn muốn đi làm khách, ta đây đương nhiên là cầu còn không được đảo lý tương nghênh (3).
Tin xấu là.. Phượng Nghi cư nhiên cũng nói muốn đi… Hắn… Đầu hắn cháy hỏng rồi sao?
Cẩn thận quan sát. Thoạt nhìn, không hỏng.
Nhưng hắn… Ợ, chẳng lẽ hắn là muốn ở chung với Tử Hằng thêm mấy ngày? Vậy cũng có thể, dù sao bọn họ trước kia là bạn tốt, cũng là chừng ba trăm năm không có gặp mặt… Chuyện này, ta có nên khuyên Tử Hằng lưu lại ở cạnh Phượng Nghi hay không đây? Như thế ta cũng sẽ không dẫn phiền phức về nhà mình đi.
Nhưng nói như thế có phải rất không có nghĩa khí hay không?
Ợ… Dù sao, ta còn chưa nghĩ ra biện pháp nào, chúng ta cũng đã ở trên đường rồi.
Cách Hoàng Lâm, cách sơn trang của Tam Lục không xa.
Ba người đi, tất có người làm thầy ta?
Thầy là không có, tâm sự là có.
Đúng rồi. Tam Thất còn tại nhà Tam Lục không? Nàng nếu thấy Phượng Nghi, không biết là sẽ có ý nghĩ gì, cảm giác gì?
Ta nghĩ ngợi lung tung dọc đường như thế, mới vừa đi tới cổng sơn trang liền bị làm cho giật mình.
Này… Giương hồng kết hoa này, là muốn làm chi? Màu đỏ của đèn lồng ở cửa kia giống như máu… Không không, nói như vậy rất không may.
Tóm lại, không có nghe nói Tam Lục muốn lấy chồng a? Huống hồ chỉ cách một ngày ngắn ngủi như vậy, ngày hôm qua nàng cũng chưa lộ ra chữ nào.
Nàng muốn mừng thọ?
Ợ, cũng không thể là cưỡng đoạt dân nam làm áp trại tướng công đi?
Cửa đại môn vốn đứng hai tiểu nha đầu mặc hồng y. Vừa thấy chúng ta — Chính xác hơn là nhìn thấy một người khủng bố nhất trong ba người chúng ta, đồng thời phát ra một tiếng thét kinh hãi, chạy trối chết xông vào bên trong sơn trang.
Ta liếc mắt nhìn Phượng Nghi, hắn nghiêm mặt nâng cằm không có biểu tình gì.
Đây thực sự là một chim vào rừng, vạn ngựa hí vang… Thành ngữ này là dùng như vậy phải không? Không nhớ không biết, dù sao chính ta cũng muốn chạy đi giống như hai tiểu nha đầu kia a.
Phượng Nghi tựa hồ không nhận ra, hai người trông cửa kia chính là bị hắn dọa chạy mất, tiếp tục đi vào trong.
“A, sư phó!”
Hôi Đại Mao từ chỗ ngoặt xông tới. Vừa thấy ta liền hô to gọi nhỏ: “Sư phó người sao lại một đi chính là một ngày một đêm không trở lại chứ. Xảy ra đại sự rồi!”
“Đại sự?”
“Tam Lục sư thúc muốn thành thân!”
“Cái gì?”
Cằm ta cũng muốn nện lên bàn chân.
Tam Lục muốn thành thân? Nàng người cố chấp kia — Đợi chút!
“Nàng sẽ không là muốn thành thân với cái bài vị trong miếu Tống công ấy chứ?”
“Không không, là người sống!”
Hả?
Ta chớp mắt mấy cái.
“Nàng tìm được chuyển thế của Tống thư sinh gì đó kia?”
Ta đánh cái rùng mình. Nói thật ra. Đầu thai này kiếp trước này, luôn làm cho ta có một loại cảm giác rất khủng bố.
“Này, ta cũng không biết có phải hay không, dù sao Tam Lục sư thúc nói phải, liền mang người về, nói trói hắn cũng phải thành thân a.”
Không phải ta không rõ, là thế đạo này biến hóa quá nhanh… “Sao đột nhiên như thế… Sớm biết, ta cũng có thể chuẩn bị trước hạ lễ rồi…”
Tam Lục muốn thành thân a, ta thân là sư muội sao có thể không tặng phần đại lễ thật hậu cho nàng?
Tình cảnh yên tĩnh kỳ dị khác thường, Hôi Đại Mao nhìn đại nhân vật một tả một hữu giống như hai thần giữ cửa phía sau ta, há hốc mồm nói không ra lời.
Khoảnh khắc tựa trăm năm.
Một lát sau Phượng Nghi cười khì một tiếng, nói nghe không ra là vui hay giận: “Tới nhưng thật là đúng lúc a.”
Chú thích
(1) đoạn bối: xuất phát từ chữ brokeback trong phim “Brokeback mountain”, chỉ đồng tính ↑
(2) nghiệp tinh vu cần hoang vu hi: học nghiệp bởi chăm chỉ mà tinh thông, nhưng nó lại hoang phế trong tiếng cười ↑
(3) đảo lý tương nghênh: xỏ giầy ngược ra nghênh đón; ý chỉ vì nhiệt tình, vội vàng ra nghênh tiếp khách, mà đi giầy ngược ↑
Khóe miệng Phượng Nghi hơi nhếch lên một đường cong châm biếm rạng rỡ: “Đấy là sở trường của long tộc các ngươi, ta nhưng không hiểu nhiều.”
Ta đương nhiên lại càng không hiểu, cúi đầu thành thành thật thật ăn cơm của ta.
Sự tình kỳ lạ có thể làm cho Phượng Nghi và Tử Hằng đều nghiêm túc như vậy, ta đây một tiểu yêu quái cũng không có biện pháp gì. Nếu như bọn hắn có sách lược gì đó, ta cũng ra chút lực còn được, đưa ra kế ta là làm không ra.
Được rồi, nhân tố khác cũng không suy nghĩ nữa, chỉ nhìn hai mỹ nam ăn bữa tối, vẫn là một chuyện rất hưởng thụ. Tục ngữ nói, sắc đẹp thay cơm. Sắc đẹp của hai vị này không chỉ thay được cơm, hơn nữa còn là thay được tiệc lớn tiệc đặc biệt, ta ăn vui quên trời đất.
Ăn xong cơm chiều, mưa bên ngoài lại mau hơn. Phượng Nghi rốt cuộc kỳ phùng địch thủ, hai người giằng co một bàn cờ dưới cửa sổ, ta cuối cùng cũng không cần lại phát sầu trầm mặc mà chống đỡ lúng túng với hắn nữa, chỉ nói điểm này thôi, Tử Hằng đến đây không thể nghi ngờ là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn.
Cứu vớt ta thoát khỏi bể khổ tên là tổ phượng hoàng.
Bất quá hai hai mỹ nam hoàn toàn bất đồng về kiểu hình đánh cờ, hình ảnh này thực sự là đẹp mắt a.
Bên này áo choàng đỏ vàng làm cho người ta cảm thấy chói mắt, bên kia quần áo xanh xám lại cảm thấy trầm tĩnh.
Hơn nữa cửa sổ mưa đêm, một mâm cờ đen trắng rõ ràng…
Mỹ nam như họa… Ưm ưm, thật sự là…
Ta kiếp trước thường thường có ý niệm hơi gian ác lén lút xông ra: nếu như long phượng đoạn bối(1)…
A a. Không thể nghĩ như vậy. Nếu để cho một trong hai người đang đánh cờ phát hiện ta đang nghĩ cái gì trong đầu. Ta phỏng chừng kết quả của ta nhất định là nhện cầu chiên dầu hoặc là nhện nướng lửa.
Phượng Nghi bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt lợi hại: “Ngươi đang nghĩ cái quỷ gì?”
“A. Ta cái gì cũng không nghĩ!” Ta cơ hồ giống như phản xạ có điều kiện nhảy lên. Kích động thốt ra.
“Không đúng. Ngươi dám chắc nghĩ gì đó.” Hắn khẳng định mà nói: “Hơn nữa không phải chuyện gì tốt.”
“Không có không có.” Đầu óc của ta bây giờ vô cùng không dùng được: “Đừng ăn ta. Thực sự. Ta không thể ăn.”
Phượng Nghi sửng sốt một chút. Lộ ra biểu tình chán ghét: “Ai muốn ăn ngươi. Trên người ngươi có hai lạng thịt không?”
“Không có không có, nhất định ngay cả hàm răng của ngươi cũng nhét không đầy.”
“Ha ha ha!” Tử Hằng nhịn không được cười ra tiếng: “Các ngươi đây là đang nói cái gì vậy. Tam Bát, ý tưởng này của ngươi cũng quá cổ quái. “
“Ờ, ha hả…” Ta xấu hổ cười gượng theo hai tiếng, quyết định vẫn là thoa mỡ vào chân chuồn mau là thượng sách: “Ừm, các ngươi từ từ chơi. Ta đi về nghỉ trước.”
Ta giống như lửa cháy sau mông, chạy ra thật xa mới vỗ ngực một cái thở ra.
Nếu như biết ý nghĩ thực sự của ta, đừng nói Phượng Nghi khẳng định mất khống chế, cho dù là Ngao Tử Hằng, trên mặt tựa hồ luôn luôn ôn hòa của hắn kia sẽ có biểu tình gì đây?
Ta đánh cái rùng mình.
Theo hiểu biết của ta đối với hắn, tuy rằng hắn bình thường là người rất tốt, nhưng nếu như thật sự đụng đến hắn, vậy cuộc sống của ngươi hẳn là càng không dễ chịu hơn so với đụng tới Phượng Nghi đi?
Phượng Nghi làm chuyện gì đều là bụng dạ thẳng thắn, ngươi nếu như chọc hắn. Hắn nhất định sẽ trước tiên sửa chữa ngươi một trận.
Ngược lại thì Ngao Tử Hằng cái loại bất động thanh sắc này tương đối khó chơi, bởi vì ngươi không biết hắn khi nào sẽ bỗng nhiên trả thù.
Cái này gọi là không sợ trộm cắp chỉ sợ trộm nhớ.
Cước bộ của ta chậm lại, tựa vào cây cột ở hành lang gấp khúc phát ngốc.
Mưa bụi bị gió thổi vào dính ướt hai má.
Ta cảm thấy có rất nhiều lời. Muốn nói với Tử Hằng.
Thế nhưng, hắn có lẽ không muốn nghe ta nói cái gì.
Hắn chưa cho ta cơ hội mà nói.
Có phần không vui vẻ lắm.
Ta ngủ yên trong gian khách phòng phiêu đãng hương hoa nhài đó.
Mơ một giấc mộng.
Ta mộng Lý Kha, hắn càng chạy càng xa, ta đuổi thế nào cũng đuổi không kịp.
Sau khi tỉnh lại đầy mặt là nước mắt.
Đã mấy ngày không mơ thấy hắn, có lẽ là bởi vì hôm nay thấy Tử Hằng, vì thế lại gợi lên hồi ức ngày xưa.
Ta nằm xuống ngủ tiếp lại ngủ không được, dứt khoát ngồi dậy nhập định. Lại nói ta từ sau khi đi ra cũng không chịu khó luyện công nữa, quả nhiên nghiệp tinh vu cần hoang vu hi (2) a.
Ta quyết định, chờ ngày mai ta vẫn là về Hoàng Lâm cáo biệt với Tam Lục các nàng. Sau đó buộc cái bao mang Hôi Đại Mao đi, chúng ta trở về Bàn Ti động tu luyện cho tốt.
Thế giới bên ngoài thật sự quá nguy hiểm a.
Ta đứng lên ngồi vào trước bàn, mài một chút mực cho mình, bắt đầu liệt danh sách trên tờ giấy.
Cần mua cái gì… Ừm, mấy thứ này có thể tìm được ở đâu, còn có… Lập ra tuyến đường đường đi tốt nhất quay về. Viết xong những thứ này ta buồn chán cùng cực vẽ linh tinh trên giấy.
Đào Hoa quan, là nơi đặt chân đầu tiên của ta.
Bàn Ti động, ừm, là sào huyệt rất vui vẻ ta ở.
Hoàng Lâm sơn trang ở kinh thành. Đây là nhà của Tam Lục… Dùng đường thẳng nối với nhau… Ô, là một tam giác đều.
Trời có lẽ sắp sáng, tuy rằng vẫn là mưa dầm kéo dài, không có mặt trời mọc.
Ta nghe được một tiếng chim kêu — Ợ, ta đánh cái lạnh run, ta đã quên, nơi này là nơi bầy chim tụ tập, giống như gà trống sáng sớm sẽ gáy sáng — Quả nhiên, sau tiếng chim kêu kia. Xa xa gần gần. Vô số tiếng cao vút uyển chuyển thanh thúy… Không cần a!
Ta ghét gà gáy! Ta ghét chim kêu!
Nhất là nhiều chim cùng nhau kêu như vậy!
Đây không liên quan đến nhát gan, hoàn toàn là bản năng thiên tính cắm sâu trong máu!
Tiếng kêu này tập trung thành một cỗ hòa thanh tuyệt vời hài hòa. Nhưng ta chỉ thấy trên lưng đổ mồ hôi lạnh.
Một tiếng kêu bỗng nhiên thêm vào, mặc dù cũng không mạnh mẽ cũng không bén nhọn, lại đè ép tất cả tiếng kêu của bầy chim xuống.
Ô… Quả nhiên là khí phách của vua trăm loài chim.
Tiếng kêu rõ ràng kia vọt lên không, rõ ràng chỉ là âm thanh mà thôi, lại làm cho người ta cảm giác được một loại quyết đoán và khí phách không ngăn cản nổi.
Còn có, uy nghiêm.
Dưới tiếng kêu thúc giục cổ vũ này, đám chim kia quả thực là giống như điên cuồng rít lên theo.
Ta nhảy lên giường kéo chăn qua bao lấy chính mình, che thật chặt lỗ tai.
Ta không sợ, ta không sợ hãi.
Ta là con nhện to không lo không sợ, ta mới không sợ mấy con chim xấu xa đó đâu.
Có điều… e là ta tự mình thôi miên không thành công lắm, lúc thiếu niên theo hầu bên cạnh Phượng Nghi kia gọi ta dùng cơm sáng, ta nhìn mặt của mình trong gương a… Tái nhợt giống như quỷ, y phục cũng không chỉnh tề. Tóc cũng có chút rối loạn.
Thuận tay cho mình một cái tiểu pháp thuật có thể làm sạch sẽ chút, ta cảm giác mình đi đường vẫn là choáng va choáng váng, loạng chà loạng choạng.
“Ngươi tối hôm qua có phải làm trộm hay không? Xem bộ dáng của ngươi, giống như quỷ.” Phượng Nghi nói chuyện không tử tế trước sau như một.
Được rồi… Ta đã biết mình căn bản không nên ôm bất luận ảo tưởng gì với con chim bảnh chọe ngẫu nhiên biểu lộ thân thiện.
Tử Hằng ôn hòa hỏi: “Ngủ không ngon sao?”
“Phải, gặp ác mộng.”
“Mộng từ tâm sinh, gặp ác mộng chứng minh ngươi nhát gan lại tâm địa bất thiện.”
“Này! Ngươi có ý gì hử!” Nhát gan ta thừa nhận. Tâm địa bất thiện lời này thế nhưng hắn muốn gán tội cho người khác!
“Được rồi được rồi, ăn cơm đi.” Tử Hằng dàn xếp ổn thỏa mà nói: “Cháo sắp lạnh.”
Phượng Nghi lạnh lùng nói: “Ta thích ăn lạnh.”
Ta oán thầm, ngươi là chim đầu lưỡi cũng không phải là đầu lưỡi mèo, chẳng lẽ cũng sợ nóng như thế?
Lúc ăn sáng ta nghe được một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là, Tử Hằng nói hắn muốn đi Bàn Ti động của ta làm khách, bởi vậy muốn cùng nhau tiện đường đi về với ta.
Ta luôn miệng nói được, vừa thuận tiện cảm ơn hắn, phải biết rằng địa bàn Bàn Ti động kia chính là Tử Hằng tìm giúp ta, để ta ở nơi đó an an toàn toàn ngủ nhiều năm như thế. Hắn muốn đi làm khách, ta đây đương nhiên là cầu còn không được đảo lý tương nghênh (3).
Tin xấu là.. Phượng Nghi cư nhiên cũng nói muốn đi… Hắn… Đầu hắn cháy hỏng rồi sao?
Cẩn thận quan sát. Thoạt nhìn, không hỏng.
Nhưng hắn… Ợ, chẳng lẽ hắn là muốn ở chung với Tử Hằng thêm mấy ngày? Vậy cũng có thể, dù sao bọn họ trước kia là bạn tốt, cũng là chừng ba trăm năm không có gặp mặt… Chuyện này, ta có nên khuyên Tử Hằng lưu lại ở cạnh Phượng Nghi hay không đây? Như thế ta cũng sẽ không dẫn phiền phức về nhà mình đi.
Nhưng nói như thế có phải rất không có nghĩa khí hay không?
Ợ… Dù sao, ta còn chưa nghĩ ra biện pháp nào, chúng ta cũng đã ở trên đường rồi.
Cách Hoàng Lâm, cách sơn trang của Tam Lục không xa.
Ba người đi, tất có người làm thầy ta?
Thầy là không có, tâm sự là có.
Đúng rồi. Tam Thất còn tại nhà Tam Lục không? Nàng nếu thấy Phượng Nghi, không biết là sẽ có ý nghĩ gì, cảm giác gì?
Ta nghĩ ngợi lung tung dọc đường như thế, mới vừa đi tới cổng sơn trang liền bị làm cho giật mình.
Này… Giương hồng kết hoa này, là muốn làm chi? Màu đỏ của đèn lồng ở cửa kia giống như máu… Không không, nói như vậy rất không may.
Tóm lại, không có nghe nói Tam Lục muốn lấy chồng a? Huống hồ chỉ cách một ngày ngắn ngủi như vậy, ngày hôm qua nàng cũng chưa lộ ra chữ nào.
Nàng muốn mừng thọ?
Ợ, cũng không thể là cưỡng đoạt dân nam làm áp trại tướng công đi?
Cửa đại môn vốn đứng hai tiểu nha đầu mặc hồng y. Vừa thấy chúng ta — Chính xác hơn là nhìn thấy một người khủng bố nhất trong ba người chúng ta, đồng thời phát ra một tiếng thét kinh hãi, chạy trối chết xông vào bên trong sơn trang.
Ta liếc mắt nhìn Phượng Nghi, hắn nghiêm mặt nâng cằm không có biểu tình gì.
Đây thực sự là một chim vào rừng, vạn ngựa hí vang… Thành ngữ này là dùng như vậy phải không? Không nhớ không biết, dù sao chính ta cũng muốn chạy đi giống như hai tiểu nha đầu kia a.
Phượng Nghi tựa hồ không nhận ra, hai người trông cửa kia chính là bị hắn dọa chạy mất, tiếp tục đi vào trong.
“A, sư phó!”
Hôi Đại Mao từ chỗ ngoặt xông tới. Vừa thấy ta liền hô to gọi nhỏ: “Sư phó người sao lại một đi chính là một ngày một đêm không trở lại chứ. Xảy ra đại sự rồi!”
“Đại sự?”
“Tam Lục sư thúc muốn thành thân!”
“Cái gì?”
Cằm ta cũng muốn nện lên bàn chân.
Tam Lục muốn thành thân? Nàng người cố chấp kia — Đợi chút!
“Nàng sẽ không là muốn thành thân với cái bài vị trong miếu Tống công ấy chứ?”
“Không không, là người sống!”
Hả?
Ta chớp mắt mấy cái.
“Nàng tìm được chuyển thế của Tống thư sinh gì đó kia?”
Ta đánh cái rùng mình. Nói thật ra. Đầu thai này kiếp trước này, luôn làm cho ta có một loại cảm giác rất khủng bố.
“Này, ta cũng không biết có phải hay không, dù sao Tam Lục sư thúc nói phải, liền mang người về, nói trói hắn cũng phải thành thân a.”
Không phải ta không rõ, là thế đạo này biến hóa quá nhanh… “Sao đột nhiên như thế… Sớm biết, ta cũng có thể chuẩn bị trước hạ lễ rồi…”
Tam Lục muốn thành thân a, ta thân là sư muội sao có thể không tặng phần đại lễ thật hậu cho nàng?
Tình cảnh yên tĩnh kỳ dị khác thường, Hôi Đại Mao nhìn đại nhân vật một tả một hữu giống như hai thần giữ cửa phía sau ta, há hốc mồm nói không ra lời.
Khoảnh khắc tựa trăm năm.
Một lát sau Phượng Nghi cười khì một tiếng, nói nghe không ra là vui hay giận: “Tới nhưng thật là đúng lúc a.”
Chú thích
(1) đoạn bối: xuất phát từ chữ brokeback trong phim “Brokeback mountain”, chỉ đồng tính ↑
(2) nghiệp tinh vu cần hoang vu hi: học nghiệp bởi chăm chỉ mà tinh thông, nhưng nó lại hoang phế trong tiếng cười ↑
(3) đảo lý tương nghênh: xỏ giầy ngược ra nghênh đón; ý chỉ vì nhiệt tình, vội vàng ra nghênh tiếp khách, mà đi giầy ngược ↑
/211
|