*Phòng họp Hắc Long Bang:
- CẬU GIẢI THÍCH ĐI CHỨ! LÀ NGƯỜI CỦA CẬU ĐÁNH CON TÔI RA NÔNG NỔI NÀY SAO???? - Bang Chủ Phi Hổ Bang mất bình tĩnh lao vào túm cổ áo hắn, mọi người nhất là nó lao vào can ngăn.
Hắn im lặng không nói gì. Nó kéo tay Bang Chủ Phi Hổ Bang và đặt ông ngồi xuống ghế, mong sao cho ông bình tĩnh lại. Cha con Chấn Hàn cũng đến dự buổi họp hôm nay mong xem kịch hay, có lẽ vở kịch này đã bắt đầu. Hắn vẫn lạnh lùng:
- Trước giờ nguyên tắc của Hắc Long Bang là không đánh người bừa bãi, tôi nghĩ trong chuyện này có hiểu lầm.
- Hiểu lầm sao? Chính mắt người đi đường nhìn thấy kẻ đeo huy hiệu Hắc Long Bang đánh con tôi giữa đường. Vậy là hiểu lầm sao? Cậu có biết bác sĩ nói là có thể nó sẽ không tỉnh lại nữa hay không? - BC Phi Hổ Bang quát lên.
Nó lên tiếng:
- Xin ngài hãy bình tĩnh! Tôi có chuyện cần trình bày!
- Cô nói đi. - giọng nói ông có phần dịu hơi.
- Hôm đó khi tôi cứu Brian thiếu gia, cậu ấy không bị thương nặng lắm! Tôi thấy cậu ấy vẫn có thể chạy đi và rõ ràng không hề có vết thương chí mạng ở đầu như ngài nói. Ông có thể hỏi Luân và Phi (hai thành viên đánh nhau hôm ấy). - nó giải thích.
- Vậy thì ai làm việc này cơ chứ? - ông cúi gằm mặt xuống đất.
Ông yêu Brian hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Lúc nhỏ vì sợ con cực khổ nên ông đã không cho Brian học võ và giờ đây ông mới nhận ra đây là một sai lầm lớn của ông.
Hắn tiến đến võ vai ông:
- Tôi nghĩ rồi Brian sẽ không sao đâu! Xin ông đừng quá lo lắng! Tôi lấy danh dự của Hắc Long Bang ra hứa với ông tôi nhất định làm sáng tỏ chuyện này.
Hắn cầm chặt tay ông, ông nhìn hắn, một vài tia hy vọng đã sáng lên.
- Tôi tin cậu lần này!
Sau khi cuộc họp giải tán, Đường Đông Khanh và con trai lên xe đi về. Trông hai cha con lúc đến hí hửng bao nhiêu thì khi về lại bực tức bấy nhiêu.
- Mẹ kiếp! Hai thằng đó chơi gay hay sao ấy! - Đường Đông Khanh đập tay xuống thành ghế.
- Cứ tưởng là sẽ ly gián được bọn chúng, Hắc Long Bang và Phi Hổ Bang sẽ có một cuộc chiến đẫm máu. Ai ngờ tình cảm của chúng lại càng khăng khít. - Chấn Hàn ngả người ra sau ghế.
- Thất vọng nhất là cái thằng già ấy! Lớn đầu rồi mà còn ngu, nghe con nít nó dụ vài tiếng thì gật đầu ậm ừ. Với lại có lẽ chúng ta ra tay chưa đủ mạnh. - Đường Đông Khanh đăm chiêu.
- Ý cha là....
- Đúng vậy! Đáng lẽ ra chúng ta nên giết luôn cái thằng Brian ấy thì mới mong dấy lên thù oán giữa hai bang hội đó.
"Đúng vậy! Đáng lẽ ra chúng ta nên giết luôn cái thằng Brian ấy thì mới mong dấy lên thù oán giữa hai bang hội đó."
"Rầm"
- Đường Đông Khanh! Ông ta dám..... - Bang Chủ Phi Hổ Bang tức giận đập bàn khi nghe đoạn đối thoại vừa rồi.
- Cũng nhờ Tiểu Vy nhanh nhẹn đặt máy nghe trộm lên xe của ông ta, nếu không Hắc Long Bang sẽ mãi mang tai tiếng. - hắn nói.
- Xin lỗi vì đã hiểu lầm người của cậu! - BC Phi Hổ Bang nhìn hắn.
- Không sao đâu mà! - hắn lắc đầu.
- Bây giờ chúng ta nên làm sao đây? - Phó Bang chủ hỏi.
- Tôi sẽ cho người san bằng lãnh địa Thổ Long Bang. - BC Phi Hổ Bang nắm chặt tay.
- Khoan đã! - hắn ngăn lại.
BC Phi Hổ Bang nhìn hắn khó hiểu như muốn hỏi lý do vì sao. Hắn nói đều đêu:
- Đối với tôi! Ông ta là đối thủ cũng như là kẻ thù giết cha mẹ. Tôi đã lên kế hoạch cả rồi! Mong ông gia lại quyền quyết định cho tôi.
BC Phi Hổ Bang ngẫm nghĩ hồi lâu, ánh mắt ông như đã vơi đi sự giận dữ, ông gật đầu:
- Thôi được rồi! Tôi đồng ý! Phong cách làm việc của cậu quả thật rất giống ba cậu! - ông vỗ vai hắn. Nhìn hắn làm ông nhớ lại người bạn đã từng giàu sinh ra tử với mình. Đó là cố Bang Chủ ba của hắn.
Vày ngày sau, BC Phi Hổ Bang lên máy bay đưa Brian về Mĩ. Anh vẫn chưa tỉnh lại. Vết thương ở đầu không dễ gì hồi phục, điều này cần thời gian. Nó và hắn trở lại trường sau nhiều ngày vắng mặt. Liệu sóng gió giang hồ có dừng lại ở đây????
- CẬU GIẢI THÍCH ĐI CHỨ! LÀ NGƯỜI CỦA CẬU ĐÁNH CON TÔI RA NÔNG NỔI NÀY SAO???? - Bang Chủ Phi Hổ Bang mất bình tĩnh lao vào túm cổ áo hắn, mọi người nhất là nó lao vào can ngăn.
Hắn im lặng không nói gì. Nó kéo tay Bang Chủ Phi Hổ Bang và đặt ông ngồi xuống ghế, mong sao cho ông bình tĩnh lại. Cha con Chấn Hàn cũng đến dự buổi họp hôm nay mong xem kịch hay, có lẽ vở kịch này đã bắt đầu. Hắn vẫn lạnh lùng:
- Trước giờ nguyên tắc của Hắc Long Bang là không đánh người bừa bãi, tôi nghĩ trong chuyện này có hiểu lầm.
- Hiểu lầm sao? Chính mắt người đi đường nhìn thấy kẻ đeo huy hiệu Hắc Long Bang đánh con tôi giữa đường. Vậy là hiểu lầm sao? Cậu có biết bác sĩ nói là có thể nó sẽ không tỉnh lại nữa hay không? - BC Phi Hổ Bang quát lên.
Nó lên tiếng:
- Xin ngài hãy bình tĩnh! Tôi có chuyện cần trình bày!
- Cô nói đi. - giọng nói ông có phần dịu hơi.
- Hôm đó khi tôi cứu Brian thiếu gia, cậu ấy không bị thương nặng lắm! Tôi thấy cậu ấy vẫn có thể chạy đi và rõ ràng không hề có vết thương chí mạng ở đầu như ngài nói. Ông có thể hỏi Luân và Phi (hai thành viên đánh nhau hôm ấy). - nó giải thích.
- Vậy thì ai làm việc này cơ chứ? - ông cúi gằm mặt xuống đất.
Ông yêu Brian hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Lúc nhỏ vì sợ con cực khổ nên ông đã không cho Brian học võ và giờ đây ông mới nhận ra đây là một sai lầm lớn của ông.
Hắn tiến đến võ vai ông:
- Tôi nghĩ rồi Brian sẽ không sao đâu! Xin ông đừng quá lo lắng! Tôi lấy danh dự của Hắc Long Bang ra hứa với ông tôi nhất định làm sáng tỏ chuyện này.
Hắn cầm chặt tay ông, ông nhìn hắn, một vài tia hy vọng đã sáng lên.
- Tôi tin cậu lần này!
Sau khi cuộc họp giải tán, Đường Đông Khanh và con trai lên xe đi về. Trông hai cha con lúc đến hí hửng bao nhiêu thì khi về lại bực tức bấy nhiêu.
- Mẹ kiếp! Hai thằng đó chơi gay hay sao ấy! - Đường Đông Khanh đập tay xuống thành ghế.
- Cứ tưởng là sẽ ly gián được bọn chúng, Hắc Long Bang và Phi Hổ Bang sẽ có một cuộc chiến đẫm máu. Ai ngờ tình cảm của chúng lại càng khăng khít. - Chấn Hàn ngả người ra sau ghế.
- Thất vọng nhất là cái thằng già ấy! Lớn đầu rồi mà còn ngu, nghe con nít nó dụ vài tiếng thì gật đầu ậm ừ. Với lại có lẽ chúng ta ra tay chưa đủ mạnh. - Đường Đông Khanh đăm chiêu.
- Ý cha là....
- Đúng vậy! Đáng lẽ ra chúng ta nên giết luôn cái thằng Brian ấy thì mới mong dấy lên thù oán giữa hai bang hội đó.
"Đúng vậy! Đáng lẽ ra chúng ta nên giết luôn cái thằng Brian ấy thì mới mong dấy lên thù oán giữa hai bang hội đó."
"Rầm"
- Đường Đông Khanh! Ông ta dám..... - Bang Chủ Phi Hổ Bang tức giận đập bàn khi nghe đoạn đối thoại vừa rồi.
- Cũng nhờ Tiểu Vy nhanh nhẹn đặt máy nghe trộm lên xe của ông ta, nếu không Hắc Long Bang sẽ mãi mang tai tiếng. - hắn nói.
- Xin lỗi vì đã hiểu lầm người của cậu! - BC Phi Hổ Bang nhìn hắn.
- Không sao đâu mà! - hắn lắc đầu.
- Bây giờ chúng ta nên làm sao đây? - Phó Bang chủ hỏi.
- Tôi sẽ cho người san bằng lãnh địa Thổ Long Bang. - BC Phi Hổ Bang nắm chặt tay.
- Khoan đã! - hắn ngăn lại.
BC Phi Hổ Bang nhìn hắn khó hiểu như muốn hỏi lý do vì sao. Hắn nói đều đêu:
- Đối với tôi! Ông ta là đối thủ cũng như là kẻ thù giết cha mẹ. Tôi đã lên kế hoạch cả rồi! Mong ông gia lại quyền quyết định cho tôi.
BC Phi Hổ Bang ngẫm nghĩ hồi lâu, ánh mắt ông như đã vơi đi sự giận dữ, ông gật đầu:
- Thôi được rồi! Tôi đồng ý! Phong cách làm việc của cậu quả thật rất giống ba cậu! - ông vỗ vai hắn. Nhìn hắn làm ông nhớ lại người bạn đã từng giàu sinh ra tử với mình. Đó là cố Bang Chủ ba của hắn.
Vày ngày sau, BC Phi Hổ Bang lên máy bay đưa Brian về Mĩ. Anh vẫn chưa tỉnh lại. Vết thương ở đầu không dễ gì hồi phục, điều này cần thời gian. Nó và hắn trở lại trường sau nhiều ngày vắng mặt. Liệu sóng gió giang hồ có dừng lại ở đây????
/36
|