Băng Hỏa Ma Trù

Chương 95: Long Thần đích cố sự. (Hạ)

/461


Niệm Băng hỏi Miêu Miêu: "Ngươi có biết áo lại thế này không? Kim Bối Địa Long kia chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?"
Miêu Miêu suy nghĩ một lát rồi nói: "Thiết Bối Địa Long bản thân đã là một loại sinh vật cường đại, nếu đạt tới trăm tuổi, cường độ thân thể sẽ tăng cường, đạt tới ba trăm tuổi, Thiết Bối Địa Long sẽ tiến hóa thành Kim Bối Địa Long. Chính là hình dáng ngươi đã gặp lúc trước. Ba ba từng nói, Kim Bối Địa Long là vương giải trên mặt đất, trừ phi là cự long chân chính, nếu không rất ít sinh vật có thể chống lại nó, cả vật lý phòng ngự và ma pháp phòng ngự đều đã đạt tới trạng thái điên phong. Bất quá, tnh thần ma pháp của chúng ta đúng là khắc tinh của đại địa vương giả này. Tình huống bây giờ rất có thể là Kim Bối Địa Long dưới tin thần ma pháp của ba ba kích thích, lại tiến hóa, nhưng tiến hóa đạt tới trình độ nào ta cũng không biết. Nghe ý tứ ba ba, tựa hồ là muốn bắt nó làm sủng vật cho ta, thật là tốt quá."
Niệm Băng gật gật đầu, cố nén sự tò mò trong lòng, thấp giọng nói: "Ngươi ở đây, đừng đi đâu, ta qua đó xem."
Miêu Miêu hi hi cười nói: "Ngươi muốn đi cũng được, chúng ta cùng đi đi, đứng xa xa, lại có ba ba ở đấy, chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu."
Niệm Băng nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ gật gật đầu, nói: "Vậy ngươi ngàn vạn lần không nên lên tiếng, đứng sau lưng ta cẩn thận một chút."
Đáp ứng một tiếng, Miêu Miêu thả hồ ly Na Na trên mặt đất, đi theo hướng kim quang xuất hiện lúc trước. Khi hai người bọn hắn đi tới gần một gốc đại thụ, nhìn theo hướng kim quang phát ra, quả thật là Kim Bối Địa Long, chỉ có điều, hình dạng của nó bây giờ đã bắt đầu xảy ra biến hóa, thân thể vốn đã rất lớn lúc này lại rút nhỏ lại một chút, nhưng sau lưng nó lại nổi lên hai cái vây lớn, tứ chi nhìn qua càng thêm thô to. Cả thân thể hoàn toàn biến thành kim sắc, từng tầng lân giáp phân minh, nhìn qua như bao trùm một tầng kim sắc lân giáp. Vẩy trên lưng so với lúc trước dài hơn một chút, hơn nữa tựa như xoáy vào nhau, tạo thành hình dáng giống như trường mâu nổi lên cao chừng một thước, cẩn thận đếm ra, say khi xoáy lạ, tổng cộng phía sau lưng có chín cái vây, như chín thanh trường mâu từ cổ nó kéo dài tới gần đuôi. Đồng thời, cái đuôi của nó cũng xảy ra biến hóa, cái đuôi dài bỗng phân làm chín luồng, chỉ là lúc này còn chưa hoàn toàn thành hình.
Kim sắc hỏa diễm không ngừng phun ra từ miệng Kim Bối Địa Long, khí tức nóng rực khiến cho cây cối chung quanh nhanh chóng khô kiệt, hình dạng của nó tựa hồ đang rất hưng phấn, dôi mắt to biến thành đỏ như máu tỏa ra hung quanh khắp bốn phía. Chung quanh thâm thể kim mang tựa hồ hình thành một tầng bảo vệ thiên nhiên, lúc ẩn lúc hiện, sinh mệnh khí tức không ngừng tăng cường.
"Hống …" Tiếng rống lớn từ miệng Kim Bối Địa Long phát ra, nó mạnh mẽ nâng cái đầu lớn lên. Hướng Hi Lạp Đức đang trên không trung phun ra một kim sắc hỏa diễm khổng lồ. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Hi Lạp Đức hừ lạnh một tiếng, thanh điểu đưa hắn bay lên cao, tránh khỏi công kích của ngọn lửa màu vàng. Phun ra một kim sắc hỏa diễm xong, Kim Bối Địa Long tựa hồ rất mệt mỏi, cái đầu to thở hổn hển, phảng phất lại muốn tích súc nhiều lực lượng hơn rồi lại công kích Hi Lạp Đức, đáng tiếc, Hi Lạp Đức sẽ không cho nó cơ hội.
"Lấy tánh mạng của ta làm vật dẫn, lấy máu của ta kêu gọi ngươi, Tạp La Địch Lý Tư cao quý a! Đồng bọn của ta! Hãy triển hiện lực lượng cường đại nhất của mình đi." Trên lưng thanh điểu, hắn nhanh chóng cắn ngón tay mình, lấy máu tươi vẽ lên không trung một cái lục mang tinh nhỏ. Khi lục mang tinh này hoàn thành, trong tích tắc, thanh điểu dưới chân hắn đột nhiên kịch liệt run rẩy. Hi Lạp Đức vỗ vỗ vào lưng thanh điểu. Hào quang lóe lên, nó cứ như vậy hư không tiêu thất còn thân thể Hi Lạp Đức rơi xuống mặt đất.
Đúng lúc này, không khí chung quanh đột nhiên trở nên ngưng trọng, hình lục mang tinh màu đỏ lúc trước Hi Lạp Đức vẽ ra trong nháy mắt biến thành lớn, thân thể Hi Lạp Đức ngừng lại giữa không trung, một bóng đen thật lớn chậm rãi từ trong lục mang tinh màu đỏ xuất hiện, bầy trời vốn trong xanh đôt nhiên mây đen rậm tạp, một tiếng long ngâm trầm trầm vang lên, giữa không trung, mây đen cuồn cuộn di chuyển, Hi Lạp Đức vốn lơ lửng trên không trung cưỡi lên hắc sắc thân ảnh. Đúng vậy, đó là một cự long, một cự long xanh biếc.
Niệm Băng có phần không dám tin tưởng vào hai mắt cảu mình, dùng sức tự véo một cái, rồng, thật sự là rồng sao? Không phải nói long tộc đã sớm bị hủy diệt trong thời kỳ viễn cổ đại chiến sao? Sao ở đây lại xuất hiện rồng? Trời ạ! Phụ thân Miêu Miêu lại có thể gọi ra một con rồng chân chính. Mây theo rồng mà tới, đây đúng là mây theo rồng a.
Đúng vậy, đó quả thật là một cự long, chiều dài thân thể hơn bảy trượng, hai cánh thật lớn giang rộng, khiến cho mặt đất bụi mù, hai mép có răng nanh nhô ra, toàn thân được thanh sắc lân phiến bao phủ, tứ chi tráng kiện hữu lực, chỉ là long trảo đã lớn cỡ cái đầu của Kim Bối Địa Long, thân thể to lớn giữa không trung lay động, hai cánh đập xuống, tứ trảo duỗi ra, bay xuống mặt đất, phong lực mạnh mẽ thổi chung quanh, Kim Bối Địa Long toàn thân tỏa ra kim quang, thân thể đột nhiên run rẩy, ngẩng đầu hướng thanh long gào lên một tiếng.
Long ngâm lại xuất hiện, thanh sắc cự long tựa hồ phẫn nộ gào lên gì đó, Kim Bối Địa Long cường hãn lại không dám cãi lời, như đang cúi đầu, thanh long hạ xuống, bốn long trảo hữu lực túm lấy lân giáp sau lưng Địa Long, không ngừng than nhẹ. Kim Bối Địa Long tựa hồ đang cùng hắn trao đổi, thanh âm ngày càng trở nên yếu ớt.
Hi Lạp Đức từ trên lưng thanh long nhảy xuống đất, đứng gần Kim Bối Địa Long hài lòng nở nụ cười. "Cám ơn ngươi, Tạp La Địch Lý Tư cao quý, còn phiền ngươi trước tiên mang nó trở về.
Thanh sắc cự long nhìn hắn gật gật đầu, từ trong miệng phát ra tiếng người: "
Vì sự sinh tồn, hắn đã thần phục, ta đã đáp ứng hắn, sau trăm năm, cho phép hắn tiến vào long tộc."
Thanh long Tạp La Dịch Lý Tư gật đầu với Hi Lạp Đức, ngửa mặt lên trời ngâm một tiếng, cái đầu nhìn về chỗ Niệm Băng và Miêu Miêu đang trốn. "
Tiểu Miêu Miêu, ngươi phải nghe lời ba ba, nếu không, long bá bá đánh vào mông ngươi đó."
Đối mặt với tố sắc cự long, Miêu Miêu chẳng hề sợ hãi, từ sau thân cây đi ra, hi hi cười nói: "
Long bá bá tha cho con đi, con cùng ba ba trở về là được. Người cho Miêu Miêu một sợi râu để chơi đi, con nghe người khác nói, long tu nếu làm thành roi, có thể quất đá thành bột a."
Thanh sắc cự long cúi đầu gào một tiếng, cái đầu lớn vô lực buông xuống, bất đắc dĩ nói: "
Tiểu nha đầu nhà ngươi thật là càng lúc càng lớn mật. Được rồi, ta đi đây. Trở về để cho ba ba đét đít ngươi đi." Mặc dù trong miệng hắn trách cứ, nhưng giọng nói một chút ý tứ trách mắng cũng không có, hai cánh dùng sức vỗ một cái, khiến cho Hi Lạp Đức phải lùi về phía sau vài bước, đập cánh bay lên, kéo theo thân thể khổng lồ của Kim Bối Địa Long bay lên trời cao, chỉ trong chốc lát, nó đã khuất trong đám mây. Mây đen dần dần tản đi, thân hình cự long Tạp La Địch Lý Tư đã biến mất.
Niệm băng đứng đó, tựa hồ nghĩ tới cái gì. Đột nhiên cổ tay lật ra, Ngạo Thiên Đao chém lên đại thụ bên cạnh. Dưới phong hệ gia tốc, Ngạo Thiên Đao cơ hồ không bị trở ngại gì, phất qua thân cây, tố quang lại lóe lên, Niệm Băng lại chém một đao. Thân cây ngã xuống, một khối dài một thước, đường kính một thước rơi vào tay Niệm băng. Tâm thần của hắn tựa hồ hoàn toàn đắm chin trong cây gỗ, cả phụ tử Hi Lạp Đức đi tới bên cạnh cũng không nhận ra.
Miêu Miêu vừa muốn nói chuyện với Niệm Băng đã bị Hi Lạp Đức ngăn lại, hắn thấp giọng nói: "Đừng quấy nhiễu hắn, hắn hình như đang lĩnh ngộ cái gì đó."
Thanh quang lại lóe lên, vỏ cây bong ra từng mảng, cổ tay Niệm băng rung lên, đưa Ngạo Thiên Đao trở về không gian của mình. Sau một khắc, quỷ điêu đã xuất hiện trong tay, vân gỗ đã hoàn toàn thăm dò. Hắn hạ đao, quang mang màu u lam lé lên, vụn gỗ bay khắp nơi, Niệm Băng nhẹ giọng ngâm xướng: "
Quỷ thủ lạc xử kinh thiên biến,điêu thành ba đào bách hồi toàn,thần công thiên cổ kim phương tại,đao khởi tàn nguyệt ánh lãnh tuyền." Động tác của hắn nhìn qua rất ưu nhã, tựa hồ rất chậm, quang mang u lam giống như sương khói bay quanh khối gỗ, nhưng tinh thần lực dị thường cường đại của Hi Lạp Đức lại phát hiện, mỗi đạo sương khói ba động mờ ảo kia đều có ít nhất mười đạo lam quang chém lên khối gỗ.
Rốt cục, hào quang màu u lam biến mất, quỷ điêu bình tĩnh nằm trong tay Niệm băng, mà tay kia của hắn đang nâng tác phẩm mình vừa hoàn thành. Tác phẩm đó là một con rồng, một bức điêu khắc hoàn toàn giống Tạp La Địch Lý Tư, trên người cả long lân đều không có gì khác nhau, động tác đúng là Tạp La Địch Lý Tư đập cánh, tứ trảo hướng xuống dưới. Hai cánh lớn hoàn toàn mở sang hai bên, điêu khắc tinh diệu nhất chính là ánh mắt Tạp La Địch Lý Tư, tựa hồ trong bức điêu khắc, cả ánh mắt cũng có phản ứng, nếu không phải bởi nó không có tính mạng, đây quả thật là một con rồng thu nhỏ a!
"Quỷ Điêu thần đao, hay cho một cái Quỷ Điêu thần đao. Đao công có thể đạt tới cảnh giới như vậy, ta bây giờ thực sự tin rằng ngươi là một gã trù sư." Hi Lạp Đức chưa từng thấy cái gì như vậy trước đây nhưng không thể không vì tác phẩm của Niệm Băng mà tán thưởng.
Niệm Băng phục hồi tinh thần, có phần xấu hổ nói: "
Thật là không có ý tứ, bởi vì trước đây lúc ta học tập trù nghệ, phương diện điêu khắc am hiểu nhất chính là điêu long, nhưng chung quy vẫn cảm giác mình điêu khắc chỉ có hình rồng, nhưng không có thần thái, vừa rồi nhìn thấy tiền bối triệu hoán cự long, đột nhiên không kiềm chế được, trong lòng kích động mới điêu khắc ra tác phẩm như vậy."
Hi Lạp Đức đi tới trước mặt Niệm băng, tán dương nói: "
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ngươi có thể nắm bắt hình thần của Tạp La Địch Lý Tưu, có thể thấy tại phương điện tinh thần lực ngươi cũng có thành tựu."
Niệm Băng cầm bức điêu khắc trong tay đưa cho Miêu Miêu đang tò mò đứng một bên: "
Ngươi phải về nhà, đây coi như lễ vật ca ca tặng cho ngươi đi."
Miêu Miêu hưng phấn nhận lấy mộc long. "
Gậy tốt a, nguyên lại ngươi còn có bổn sự này."
Niệm Băng mỉm cười nói "
Còn có lễ vật khác nữa, mặc dù vị tất đã hữu dụng nhưng cho nó mới có lợi." Vừa nói xong, hắn lấy từ trong người ra hai cái răng hương chương lúc trước, quỷ điêu chợt hiện, hai cái răng hương chương lúc trước, quỷ điêu lại lóe lên, hai cái răng được khoét rỗng, hắn cẩn thận lấy xạ hương ra cho vào rồi đưa cho Miêu Miêu. "Sau khi trở về dùng sáp bao lấy nó, nếu sau này trên người ngươi có chỗ nào bị thương, chỉ cần dùng xạ nha đã biến thành màu vàng bôi lên miệng vết thương một chút. Nếu bị độc trùng cắn, dùng xạ nha vẽ quanh miệng vết thương, như vậy độc tính cũng không lam ra. Nhưng ngươi phải nhớ kĩ, xạ nha hoàn toàn biến thành màu vàng mới có tính chất đặc biệt đó. Xạ nha tự tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, ta nghĩ, ngươi sẽ thích."
Miêu Miêu nhìn hai xạ nha dài năm thốn trong tay, trong đôi mắt to linh động tựa hồ có nhiều hơn chút gì đó. "
Ca ca, ngươi sao lại đối tốt với Miêu Miêu như vậy! Miêu Miêu rất thích lễ vật của ngươi."
Niệm Băng mỉm cười nói: "
Ngươi gọ ta ca ca nhiều như vậy, ca ca ta cũng không thể không làm gì! Ca ca không có gì tốt, chỉ có thể tặng ngươi cái này.
Hi Lạp Đức mỉm cười nói: "Xem ra, vận khí của các ngươi không tồi a. Na na không hổ là bảo hồ, mùi nước tiểu của hắn mặc dù khó ngửi, nhưng có thể hấp dẫn động vật trân quý, loại xạ nha này sau khi chế thành giá tới hơn năm mươi tử kim tệ, nhưng có cầu mà không có cung."
Niệm Băng lần đầu tiên thấy nụ cười trên mặt Hi Lạp Đức có chút ấm áp, lúc này, hắn đã không hề giống như một vị Triệu hoán sư lạnh lùng, càng giống một vị trưởng giả hơn. Đang lúc hắn tưởng Hi Lạp Đức sẽ đưa Miêu Miêu rời khỏi, hắn lại kéo Miêu Miêu về chỗ lúc trước ngồi xuống, cũng vẫy tay với Niệm Băng, nói: "Các ngươi muốn nghe chuyện xưa của Kim Bối Địa Long không?"
Không nhịn được lòng hiếu kỳ, Niệm Băng đi tới bên phụ tử Hi Lạp Đức ngồi xuống, Hi Lạp Đức tiếp tục nói: "Cả ta cũng không nghĩ tới, các ngươi có thể gặp được địa long ngàn tuổi. Trên đại lục ghi lại, sinh vật này cũng chỉ có trong truyền thuyết, nhưng trên thực tế, rồng mặc dù cường đại nhưng cũng chỉ là một sinh vật, chẳng qua là một loại cực mạnh mà thôi. Mấy ngàn năm trước, thời kỳ viễn cổ đại chiến, số lượng cự long trên đại lục có tới hơn ngàn, khi đói mỗi quốc gia đều vì có được cự long chiến sĩ mà cảm thấy tự hào, bởi vì, rồng đại biểu cho lực lượng. Một phương có nhiều cự long chiến sĩ hơn, khả năng thắng cũng sẽ lớn hơn. Nhưng theo thời gian, số lượng long tộc dần dần giảm bớt, chúng mặc dù là sinh vật cường đại nhất, nhưng trên phương diện sanh dục lại phi thường khó khăn, nhất là ấp long đản (trứng rồng). Số lượng càng thưa thớt, cự long càng trân quý, rồng là một chủng tộc cao ngạo, chúng tuyệt đối sẽ không cầu viện như nhân loại, bởi chúng thủy chung đều cho rằng nhân loại là đại biểu cho giống loài tự tư, sở dĩ trợ giúp nhân loại chiến đấu cũng là bởi vì chúng hiểu nhân loại là sinh vật phồn diễn nhanh nhất, muốn hiểu rõ mà tăng cường khả năng phồn thực của bản thân. Nhưng chiến tranh qua đi, chúng lại thất vọng, dù sao rồngc ũng không phải người, cấu tạo thân thể bất đồng khiến cho chúng không có khả năng phồn diễn nhanh như nhân loại được. Khi số lượng cự long không đủ một trăm, lúc ấy Long Vương biết, chủng tộc của mình đã sắp tuyệt diệt. Hắn bất đắc dĩ dùng tính mạng của mình xuất ra long ngữ ma pháp cường đại nhất trong truyền thuyết Long Thần đích kỳ đảo (Lời cầu cứu Long Thần). Trong lúc nghi thức sắp hoàn thành, long ngữ ma pháp của long vương lại xuất hiện một sơ hở, một gã cự long tự tư muốn thay thế vị trí long vương tấn công hắn. Mà tổ tiên ta vẫn cùng Long tộc giao hảo, dùng sinh mạng mình vì đại cục, thiêu đốt toàn bộ tinh thần lực ngăn cản cự long kia, mới có thể giúp Long Vương hoàn thành Long Ngữ ma pháp cám chú - Long Thần đích kỳ đảo.

/461

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status