Vân quay phắt lại, vẫn giữ nét mặt cau có ấy, lườm tên cao to vừa xuất hiện 1 cái vô cùng sắc bén
- Về mà dạy lại thằng em dê xồm của mấy người, khôn hồn đừng có để tôi gặp lại!!
Rồi cô dùng dằn bỏ đi, nhưng Vũ bỗng chộp cánh tay cô lại, cất giọng nói còn lạnh hơn khi nãy:
- Đứng lại đó đi.!
- Buông ra! Hết thằng em rồi tới thằng anh à??!
Vũ không trả lời Vân, anh trừng mắt lên và quay sang Nam, nghiêm giọng với cậu đàn em, khiến Vân cũng phải giật mình
- Xin lỗi đi.!
Nam chau mày…ý không phục…
- Nói! – Vũ giơ nắm tay của mình trước mặt Nam
- Được rồi… Sorry!
- Mày là người nước ngoài hay sao mà Sorry?? – anh đánh vào đầu Nam 1 phát trông rất buồn cười
- Xin lỗi…!
- Được rồi chứ? – Vũ điềm đạm quay sang hỏi Vân
- Buông tay anh ra trước đi.
Anh khẽ giật mình…lúng túng buông tay Vân ra. Cô quay người đi về phía quầy nước, không quên ngoảnh lại nhìn anh bằng đôi mắt đã trở nên thân thiện hơn… Vũ ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện với Nam, miệng lẩm bẩm vẻ thích thú :” Vẫn không thay đổi gì cả…”
————–†—————
Vũ dừng xe trước quán café Memory, nhưng lại vội phóng xe đi ngay khi nhận ra mình nhìn nhầm cô nhân viên đang bê khay nước thành… 1 ai đó…
Anh rẽ vào con hẻm quen thuộc và giật bắn người khi suýt nữa thì tông phải 1 cô gái đang nằm gục ra đất, bên cạnh là 1 chiếc balo to tổ chảng. Toàn thân cô đầy vết trầy xước, tay chân thì bầm tím hết cả lên. Vũ không do dự bước xuống bồng cô gái nhẹ nhàng như bồng 1 con gấu bông, không quên vác theo chiếc balo của cô rồi chạy về phía nhà mình…
1 luồng ánh sáng chói chang ùa vào đôi mắt đang hé mở của Vân khiến cô phải nheo mắt lại 1 cách khó chịu. Vân ôm cái đầu đang nhức như búa bổ rồi trở mình trên tấm nệm êm ái, tự thấy lạ vì mặt đất gồ ghề khi nãy sao giờ lại êm như thế…Khi bắt đầu quen dần với ánh sáng, mọi thứ xung quanh bắt đầu hiện ra…và…
- Á á á!!! – Vân hét toáng lên khi thấy Vũ vừa bước ra từ phòng tắm, chỉ mặc mỗi chiếc quần lửng đầy dây nhợ xung quanh
- Làm gì la dữ vậy? – anh thản nhiên nói
- Thằng biến thái!! Đây là đâu?? Anh đã làm gì tôi chưa hả?!
Vũ không trả lời cô, anh nhẹ nhàng đến gần kéo chiếc ghế từ kệ sách ra, rồi ngồi đối diện trước gương mặt đang hoảng loạn kia, cười vẻ thích thú:
- Cô nghĩ xem.
Vân bấu chặt chiếc gối dày cộm ném thô bạo vào người Vũ, gương mặt đã đỏ gắt lên vì giận dữ, cô nhổm người dây vung tay định tát vào mặt anh, nhưng anh dễ dàng né được
- Coi vậy chứ cũng ngốc thật! – Vũ nhướng mày, vẫn điệu cười thích thú khi nãy
- Thằng đê tiện, kh ốn nạn, thối tha!!! – cô hét lên, ném liên tục những thứ trong tầm với của mình
- Cô nghĩ tôi dở hơi đến mức làm gì cô xong rồi mặc quần áo đầy đủ lại cho cô à?
Vân khựng lại, căng mắt ra nhìn vào bộ quần áo lôi thôi, dính đầy bùn đất của mình rồi thở phào thật nhẹ nhõm…Xong cô quay sang lườm Vũ với vẻ đề phòng…
- Đứa nào đánh cô vậy? – anh nói sau hồi im lặng, đưa tay chỉ lên má Vân
- Không có gì! Có chút chuyện với mấy đứa con gái thôi.
- Cô bỏ nhà đi à?
- Rồi sao? – Vân nhướng mày
- Về nhà đi.!
- Anh có quyền gì?!, vớ vẩn!
Vũ im lặng, thở dài như kiểu “không còn gì để nói” rồi nhìn mông lung vào chiếc đồng hồ treo tường mạ bạc đã điểm 10 giờ đêm. Vân cũng khẽ nhìn theo ánh mắt Vũ, chợt 1 luồng điện xẹt ngang qua, như giật ngược lại mớ ký ức đã ngủ quên… cô thấy anh chàng này quen lắm…! nhưng khổ nỗi không thể nhớ chính xác là ai…ánh mắt đó…trời ạ, là ai nhỉ…? Vân vặn vẹo thân hình đầy nhức mỏi của mình 1 cách khổ sở, cọc cằn nói:
- Ngồi chút tôi sẽ đi ngay! Khỏi cần đuổi khéo bằng cách nhìn đồng hồ như vậy!
- Cô không thay đổi gì cả – anh nhếch mép cười
- Thay đổi gì?!
- Cô đói không?
- Không! – cùng lúc đó bụng cô kêu lên những âm thanh như phản đối lời của chủ nhân nó, khiến Vũ phải phá lên cười
- Đi xuống dưới nhà với tôi, ăn chút gì rồi đi tắm hộ tôi cái, giường tôi bị cô làm bẩn hết cả rồi đấy!
- Hm… – mặt Vân đỏ gắt vì ngượng – không sợ bố mẹ anh sao?
- Họ đi vắng hết rồi, có khi cả tháng mới về.
- Vậy là… – cô trợn mắt lên – tôi đang ở nhà 1 mình với anh hả???!
- Ừm – Vũ thản nhiên nói – sao? Tự đi hay muốn bồng xuống tận bếp?
Vân nuốt nước bọt cái “ực” nhìn vào những cơ bắp chắc nịch trên thân thể “cực chuẩn” của Vũ. Cô biết mình mạnh khỏe, lại có học võ thuật sơ sơ từ thằng anh trai ở nhà…nhưng kinh nghiệm chiến đấu bao nhiêu năm và trực giác đã nói cô biết rằng: gã này chắc chắn không dễ ăn xíu nào…Lỡ hắn có ý đồ xấu với cô? Cô phải làm sao đây…?
- Về mà dạy lại thằng em dê xồm của mấy người, khôn hồn đừng có để tôi gặp lại!!
Rồi cô dùng dằn bỏ đi, nhưng Vũ bỗng chộp cánh tay cô lại, cất giọng nói còn lạnh hơn khi nãy:
- Đứng lại đó đi.!
- Buông ra! Hết thằng em rồi tới thằng anh à??!
Vũ không trả lời Vân, anh trừng mắt lên và quay sang Nam, nghiêm giọng với cậu đàn em, khiến Vân cũng phải giật mình
- Xin lỗi đi.!
Nam chau mày…ý không phục…
- Nói! – Vũ giơ nắm tay của mình trước mặt Nam
- Được rồi… Sorry!
- Mày là người nước ngoài hay sao mà Sorry?? – anh đánh vào đầu Nam 1 phát trông rất buồn cười
- Xin lỗi…!
- Được rồi chứ? – Vũ điềm đạm quay sang hỏi Vân
- Buông tay anh ra trước đi.
Anh khẽ giật mình…lúng túng buông tay Vân ra. Cô quay người đi về phía quầy nước, không quên ngoảnh lại nhìn anh bằng đôi mắt đã trở nên thân thiện hơn… Vũ ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện với Nam, miệng lẩm bẩm vẻ thích thú :” Vẫn không thay đổi gì cả…”
————–†—————
Vũ dừng xe trước quán café Memory, nhưng lại vội phóng xe đi ngay khi nhận ra mình nhìn nhầm cô nhân viên đang bê khay nước thành… 1 ai đó…
Anh rẽ vào con hẻm quen thuộc và giật bắn người khi suýt nữa thì tông phải 1 cô gái đang nằm gục ra đất, bên cạnh là 1 chiếc balo to tổ chảng. Toàn thân cô đầy vết trầy xước, tay chân thì bầm tím hết cả lên. Vũ không do dự bước xuống bồng cô gái nhẹ nhàng như bồng 1 con gấu bông, không quên vác theo chiếc balo của cô rồi chạy về phía nhà mình…
1 luồng ánh sáng chói chang ùa vào đôi mắt đang hé mở của Vân khiến cô phải nheo mắt lại 1 cách khó chịu. Vân ôm cái đầu đang nhức như búa bổ rồi trở mình trên tấm nệm êm ái, tự thấy lạ vì mặt đất gồ ghề khi nãy sao giờ lại êm như thế…Khi bắt đầu quen dần với ánh sáng, mọi thứ xung quanh bắt đầu hiện ra…và…
- Á á á!!! – Vân hét toáng lên khi thấy Vũ vừa bước ra từ phòng tắm, chỉ mặc mỗi chiếc quần lửng đầy dây nhợ xung quanh
- Làm gì la dữ vậy? – anh thản nhiên nói
- Thằng biến thái!! Đây là đâu?? Anh đã làm gì tôi chưa hả?!
Vũ không trả lời cô, anh nhẹ nhàng đến gần kéo chiếc ghế từ kệ sách ra, rồi ngồi đối diện trước gương mặt đang hoảng loạn kia, cười vẻ thích thú:
- Cô nghĩ xem.
Vân bấu chặt chiếc gối dày cộm ném thô bạo vào người Vũ, gương mặt đã đỏ gắt lên vì giận dữ, cô nhổm người dây vung tay định tát vào mặt anh, nhưng anh dễ dàng né được
- Coi vậy chứ cũng ngốc thật! – Vũ nhướng mày, vẫn điệu cười thích thú khi nãy
- Thằng đê tiện, kh ốn nạn, thối tha!!! – cô hét lên, ném liên tục những thứ trong tầm với của mình
- Cô nghĩ tôi dở hơi đến mức làm gì cô xong rồi mặc quần áo đầy đủ lại cho cô à?
Vân khựng lại, căng mắt ra nhìn vào bộ quần áo lôi thôi, dính đầy bùn đất của mình rồi thở phào thật nhẹ nhõm…Xong cô quay sang lườm Vũ với vẻ đề phòng…
- Đứa nào đánh cô vậy? – anh nói sau hồi im lặng, đưa tay chỉ lên má Vân
- Không có gì! Có chút chuyện với mấy đứa con gái thôi.
- Cô bỏ nhà đi à?
- Rồi sao? – Vân nhướng mày
- Về nhà đi.!
- Anh có quyền gì?!, vớ vẩn!
Vũ im lặng, thở dài như kiểu “không còn gì để nói” rồi nhìn mông lung vào chiếc đồng hồ treo tường mạ bạc đã điểm 10 giờ đêm. Vân cũng khẽ nhìn theo ánh mắt Vũ, chợt 1 luồng điện xẹt ngang qua, như giật ngược lại mớ ký ức đã ngủ quên… cô thấy anh chàng này quen lắm…! nhưng khổ nỗi không thể nhớ chính xác là ai…ánh mắt đó…trời ạ, là ai nhỉ…? Vân vặn vẹo thân hình đầy nhức mỏi của mình 1 cách khổ sở, cọc cằn nói:
- Ngồi chút tôi sẽ đi ngay! Khỏi cần đuổi khéo bằng cách nhìn đồng hồ như vậy!
- Cô không thay đổi gì cả – anh nhếch mép cười
- Thay đổi gì?!
- Cô đói không?
- Không! – cùng lúc đó bụng cô kêu lên những âm thanh như phản đối lời của chủ nhân nó, khiến Vũ phải phá lên cười
- Đi xuống dưới nhà với tôi, ăn chút gì rồi đi tắm hộ tôi cái, giường tôi bị cô làm bẩn hết cả rồi đấy!
- Hm… – mặt Vân đỏ gắt vì ngượng – không sợ bố mẹ anh sao?
- Họ đi vắng hết rồi, có khi cả tháng mới về.
- Vậy là… – cô trợn mắt lên – tôi đang ở nhà 1 mình với anh hả???!
- Ừm – Vũ thản nhiên nói – sao? Tự đi hay muốn bồng xuống tận bếp?
Vân nuốt nước bọt cái “ực” nhìn vào những cơ bắp chắc nịch trên thân thể “cực chuẩn” của Vũ. Cô biết mình mạnh khỏe, lại có học võ thuật sơ sơ từ thằng anh trai ở nhà…nhưng kinh nghiệm chiến đấu bao nhiêu năm và trực giác đã nói cô biết rằng: gã này chắc chắn không dễ ăn xíu nào…Lỡ hắn có ý đồ xấu với cô? Cô phải làm sao đây…?
/43
|