Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 140 - Chương 130.2

/282


Nhiếp Tử Phong quay đầu nhìn về phía bóng dáng đang bận rộn của bà, không hiểu sao trong lòng có cảm giác bất an.

Tay nghề của bà Trần Phương rất tốt, tốt giống như đầu bếp của nhà hàng năm sao, Nhiếp Tử Vũ vừa ăn đã khen, trên bàn cơm tràn đầy tiếng cười của cô. Ăn xong bữa cơm tối, mặt trời cũng đã xuống núi. Trước khi đi Nhiếp Tử Vũ để lại số điện thoại cho Trần Phương để liên hệ khi cần, sao đó kéo Nhiếp Tử Phong đang có vẻ mặt kỳ quái rời đi. Bị kích động nên cô không hoàn toàn chú ý tới, cũng chính trong nháy mắt cô xoay người rời đi, vẻ mặt của bà Trần Phương hiện lên vẻ không nỡ, đôi mắt cũng có chút ẩm ướt. Dien_dan l3_quy1don^.

Tiễn Nhiếp Tử Vũ đi, mãi cho tới khi bóng dáng của cô biến mất khỏi tầm mắt của mình, bà Trần Phương mới lưu luyến không rời đi vào trong nhà. Nhưng không ngờ là ngay lúc đó, có một bàn tay nắm lấy cổ tay của bà lôi trở lại.

Còn chưa kịp phản ứng, đã có một giọng nói sắc sảo vang lên: “Mẹ biết cô ta?”

Bà Trần Phương nhìn lại, trong nháy mắt dưới đáy mắt ưu thương hiện lên một khuôn mặt được trang điểm rất đậm, mà gương mặt này so với gương mặt mà bà vừa tâm tâm niệm niệm kia không khác gì nhau.

“Thuần Nhi?” Bà Trần Phương trợn to hai mắt, nhìn cô ta bằng ánh mắt không dám tin, đột nhiên kích động: “Thật sự là con sao!”

Lạc Thuần trừng mắt lên liếc nhìn bà một cái, sau đó chán ghét hất tay của bà ra, nhìn theo hướng Nhiếp Tử Vũ rời đi, lại hỏi tiếp: “Hai người kia có quan hệ gì với mẹ? Mẹ biết bọn họ sao?” Thỉnh thoảng quay về một chuyến, không ngờ lại gặp được người đàn ông lần trước nhận nhầm cô ta ở sân bay, còn có cả một người phụ nữ không nhìn rõ mặt nữa.

“Mẹ và bọn họ không quen biết nhau.” Nói xong, dưới đáy mắt của Trần Phương hiện lên sự giãy giụa.

“Không quen biết tại sao mẹ còn mời bọn họ ở lại dùng cơm!” Lạc Thuần không hề tin tưởng lời nói của bà. Dien_dan l3_quy1don^.

Nghe vậy, Trần Phương nhìn cô ta chăm chú rồi giải thích: Hôm nay, thiếu chút nữa bọn họ đã đụng xe vào mẹ, sau đó đưa mẹ đi siêu thị mua đồ ăn để đền bù lại, rồi lại có lòng tốt đưa mẹ về nhà, vì vậy mẹ mới mời bọn họ ở lại dùng cơm. Đúng rồi, Thuần Nhi, con đã ăn cơm chưa, mẹ nấu món mà con thích ăn nhất …”

Nhưng mà lời nói của bà còn chưa nói hết, đã bị Lạc Thuần cắt ngang không chút lưu tình nào.

“Không cần đâu!” Lạc Thuần ghét bỏ liếc mắt nhìn bà một cái, “Chẳng qua tôi chỉ về nhà lấy hai bộ quần áo mà thôi, lấy xong sẽ đi liền.” Nói xong đi vào trong nhà.

“Thuần Nhi, con vẫn ở cùng một chỗ với người đàn ông kia sao?” Thấy thế, Trần Phương vội vã đi vào theo. “Người đàn ông kia không thích hợp với con, anh ta đã có vợ và có con rồi, con hãy nghe lời mẹ, không nên tiếp tục lui tới với anh ta nữa có được không?”

“Chuyện của con không cần mẹ quan tâm.” Lạc Thuần lạnh lùng bỏ lại một câu như vậy.

“Rầm!” Một tiếng vang lên, cánh cửa phòng bị đóng bằng một lực rất mạnh. Nhìn cánh cửa đóng lại, rốt cục bà Trần Phương không nhịn được nữa mà rơi nước mắt.

Bà không trách cô đối xử với mình như vậy, bởi vì tất cả đều do một tay của bà tạo nên.



Trở lại nhà họ Nhiếp, Nhiếp Tử Phong được thông báo là ba Nhiếp đi gặp mặt bạn học, còn mẹ Nhiếp thì đi du lịch với bạn thân của mình. Nhiếp Tử Vũ về phòng chọn bộ quần áo để đi tắm, sau đó vào tủ quần áo chọn bộ âu phục để mặc, đột nhiên phát hiện có chỗ là lạ.

Cô quay đầu lại nhìn kỹ một lần nữa, cắn răng thầm nghĩ một chút, lúc này mới thấy chỗ nào không đúng!

“A!” Thét lên một tiếng chói tai, khiến cho Nhiếp Tử Phong vừa mới tắm rửa xong đang đi vào phòng của cô cũng phải hoảng sợ, vội vã chạy vào trong phòng để quần

/282

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status