Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 167 - Chương 152

/282


Khuôn mặt rất đẹp trai hiện ra rõ ràng, mỗi một góc cạnh giống như được điêu khắc một cách tỉ mỉ, đôi mắt đen láy như một vực sâu không đáy, khiến cho người ta chỉ liếc mắt một cái đã hãm sâu vào, không có lối ra.

Nhưng mà đối mặt với vẻ bề ngoài khiến cho người ta mê muội của anh, Nhiếp Tử Vũ lại cảm thấy tế bào toàn thân của mình đang run rẩy, trong lòng có một giọng nói, nói cô mau chóng rời khỏi đây, nhưng đối mặt với ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo của anh, hai chân của cô như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích được.

Đôi mắt như có một lớp mây mù che khuất, nhất là khi ánh mắt của anh nhìn thấy rõ nội dung trên tờ giấy, đáy mắt lập tức như nổi lên cơn giông bão, bất cứ lúc nào cũng có thể hủy diệt tất cả.

Đây là cái gì! Con ngươi của Nhiếp Tử Phong co rút kịch liệt, ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn xuống, sắc mặt anh vô cùng khó coi. Chờ đợi một lúc lâu, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời của cô, Nhiếp Tử Phong không khỏi thấp giọng nói.

Chết tiệt, anh hỏi em đây là cái gì! Dưới cơn thịnh nộ, khí chất của anh cũng không còn nữa, lúc này trên trán của anh gân xanh cũng đã nổi lên, đôi mắt cũng đỏ ngầu lên, toàn thân toát ra một hơi thở rất kinh khủng.

Đột nhiên, hai tay của Nhiếp Tử Phong ôm lấy bả vai của Nhiếp Tử Vũ kéo cô đứng dậy từ dưới đất, sau đó dùng sức lắc bả vai cô, lần thứ hai quát lớn: Nói cho anh biết!

Sáng sớm phát hiện cô đã đi mất, anh buông tất cả công việc để đi tìm, nhưng không ngờ cô thực sự ở đây. Nhưng mà sự mừng rỡ chưa kịp thể hiện ra thì đã bị Biên lai thu tiền phí sinh non đè ép trở lại, trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.

Bị anh lay lắc như vậy, nhất thời Nhiếp Tử Vũ cảm thấy bụng cuồn cuộn lên, một cảm giác buồn nôn dâng lên. Đối mặt với bộ dạng đáng sợ vì tức giận của anh, cô cắn môi thật chặt, hít sâu một hơi sau đó dùng sức đẩy anh ra.

Chính là điều mà anh vừa nhìn thấy, anh còn bảo em nói gì nữa! Cô vội giật tờ giấy ở trên tay của cô rồi xé thành từng mảnh nhỏ ném xuống đất bay tán loạn như tuyết rơi đầy đất.

Đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ không có chút tia sáng nào, khiến cho người ta không phát hiện ra sự đau khổ trong đôi mắt cô, ngay sau đó cô muốn xoay người rời khỏi. Nhưng chưa đi được ba bước chân, thì phía sau đã vang lên tiếng bịch bịch , một giây sau, anh đã đứng ở trước mặt của mình.

Em mang thai? Trong đôi mắt kia vô cùng phức tạp nhìn chằm chằm vào cái bụng bằng phẳng của cô, như muốn nhìn thấu bên trong. Chuyện này xảy ra khi nào? Vì sao lại không nói cho anh biết?

Nghe vậy, vết thương mà Nhiếp Tử Vũ khó khăn lắm mới che giấu được nhất thời lại bị vạch trần, máu tươi chảy ra đầm đìa.

Đối mặt với ánh mắt chăm chú của anh, Nhiếp Tử Vũ hít

/282

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status