Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 181 - Chương 165

/282


Bốn mắt nhìn nhau, một bầu không khí xám xịt lan tràn ra xung quanh hai người. Dường như trong không khí đang lưu chuyển cơn tức giận sắp bạo phát của Nhiếp Tử Phong, khiến cho Nhiếp Tử Vũ ngột ngạt sắp không thở nổi.

Sự im lặng của cô không nghi ngờ gì chính là chấp nhận suy đoán của anh, nhất thời, Nhiếp Tử Phong như bị rơi vào vực sâu vạn trượng, chìm trong dòng nước lạnh lẽo ngàn năm, trong lòng cũng lạnh buốt. Đối mặt với bộ dạng yên lặng của cô, tế bào toàn thân trên người của Nhiếp Tử Phong như bành trướng ra, nhanh chóng muốn nổ tung.

“Đi!” Đột nhiên, hai tay của Nhiếp Tử Phong từ trên hai vai của Nhiếp Tử Vũ trượt xuống, rồi nắm lấy cổ tay của cô.

“Đi đâu?” Nhiếp Tử Vũ phản ứng chậm chạp đã bị anh lôi ra khỏi toilet. Ánh mắt của cô trợn tròn lên nhìn bóng lưng thẳng tắp của Nhiếp Tử Phong, lại hỏi anh mấy lần là đi đâu, nhưng anh lại không thèm nhìn cô, mà chỉ kéo cô đi thẳng về phía chiếc xe rồi lôi cô lên xe.

“Nhiếp Tử Phong, rốt cuộc anh muốn mang em đi đâu? !” Bị anh cứng rắn nhét vào trong xe, Nhiếp Tử Vũ không nhịn đước giận dữ hét lên với anh, mở cửa xe ra muốn xuống xe, nhưng mà Nhiếp Tử Phong lại nhanh chóng đóng cửa xe lại.

Đôi mắt như chim ưng của anh gắt gao trừng mắt nhìn cô chằm chằm, hành động bất ngờ này của anh đã dọa cho Nhiếp Tử Vũ sợ hãi, ánh mắt kia dường như muốn xuyên thủng người cô.

“Bệnh viện.” Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nhả hai chứ này ra, lập tức xoay người đi lại vị trí ghế lại ngồi xuống, nhanh chóng khởi động động cơ xe.

Bệnh viện? Nhiếp Tử Vũ ngẩn ra, ánh mắt khựng lại nhìn khuôn mặt cau có của anh.

“Anh dẫn em đi bệnh viện làm gì? Em không có bị…” Nói đến đây, đột nhiên Nhiếp Tử Vũ dừng lại. Trong cổ họng dường như bị thứ gì đó ngăn chặn lại, một lát sau, cô hoảng hốt lắc đầu, vẻ mặt không thể tin được: “Dừng xe, dừng xe! Em không đi bệnh viện, em không đi!”

Nhiếp Tử Phong ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, càng dùng sức giẫm chân ga. Trong nháy mắt, cảnh vật bên ngoài cửa xe trôi qua vùn vụt, chiếc xe Rolls-Royce màu đen lao đi như tên bắn rời cung, bay vèo vèo.

Bởi vì Nhiếp Tử Phong thờ ơ, trong lòng Nhiếp Tử Vũ lại càng lo lắng, chân mày cũng nhăn lại thành một đường. Nhìn khuôn mặt như được điêu khắc của anh, mỗi một góc cạnh đều sắc nét rõ ràng, Nhiếp Tử Vũ cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan lên, nhanh chóng lan tới lục phủ ngũ tạng của cô.

Anh điên rồi!

Anh thực sự điên rồi! Tại sao anh lại có thể có suy nghĩ độc ác như vậy, đứa bé trong bụng của cô là đứa con của bọn họ… Cho dù không biết chân tướng sự thật là như thế nào, nhưng tại sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy!

Hai tay ôm chặt lấy bụng mình, trong lòng Nhiếp Tử Vũ như đang bị rỉ máu. “Nhiếp Tử Phong, anh mau dừng xe lại cho em! Em đã nói với anh là anh không cần lo chuyện của em, vì sao anh cứ dây dưa không chịu buông

/282

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status