Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 186 - Chương 170

/282




Từng cơn mưa to gió lớn thổi tới, làm người ta trở tay không kịp. Tiếng mưa tạt vào cửa sổ thủy tinh tạo thành những tiếng vang rất lớn, tim của Nhiếp Tử Vũ cũng thót lên tận cổ họng. Mắt nhìn thấy mẹ mình há miệng ra đang nói cái gì đó, nhưng mà tai của cô lại không hề nghe vào là bà đang nói cái gì, lúc này, trong lòng cô chỉ muốn phi xuống dưới lầu để xem người nào đó.

Không được!

Chỉ một lát, Nhiếp Tử Vũ đứng dậy khỏi giường. Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đáy mắt lóe lên tia lo lắng.

Bị hành động của cô làm cho kinh ngạc, bà Trần Phương không hiểu nhìn cô, đang muốn hỏi cô đang làm gì vậy, thì lại nghe thấy cô mở miệng trước.

“Mẹ, con có chuyện phải đi ra ngoài một lát, mẹ nghỉ ngơi trước đi.”

Con muốn đi đâu. . .

Bà Trần Phương còn chưa nói được một câu hoàn chỉnh, thì bên tai đã vang lên tiếng chạy “bịch bịch bịch”, rồi “Rầm” một tiếng, cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một mình bà.

. . .

Ra khỏi nhà, Nhiếp Tử Vũ bước từng bước chân dài, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy xuống dưới lầu. Khi cô đứng ở trong hành lang, thì nhìn thấy Nhiếp Tử Phong vẫn đứng trong mưa gió như một pho tượng, không nhịn được đỏ mắt lên.

Mưa rơi dày hơn, từng hạt mưa nặng hạt không chút lưu tình hắt vào thân thể cao lớn của anh, thời tiết tháng mười, mặc dù có oi bức, nhưng sau khi bị mưa ngấm vào thì vẫn lạnh run người, thế nhưng Nhiếp Tử Phong đứng trong mưa to gió lớn lại không hề nhăn mặt nhíu mày chút nào, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, cũng không nói lời nào. Táo đỏ le^e quyy do^nn.

Mở cây dù ra, tiếng bước chân thoáng trở nên nặng nề. Hơi nước trong viền mắt của Nhiếp Tử Vũ biến mất, hít sâu một hơi, cô mím môi lại, lúc này mới gian nan đi từng bước về phía anh.

Đi tới bên cạnh anh, giơ cây dù cao lên để che cho cả anh và mình, Nhiếp Tử Vũ không nhịn được giận dữ hét lên với anh: “Anh bị điên rồi sao? Mưa lớn như vậy sao anh không đi trú mưa? Nhiếp Tử Phong anh bị điên thật rồi! Tại sao anh lại có thể đùa giỡn với thân thể của mình như vậy.” Mắng xong vẫn chưa hết tức giận, cô giơ tay trái lên đánh anh hai cái.

Đối mặt với khuôn mặt đau lòng của cô, Nhiếp Tử Phong thâm tình nhìn cô, chậm rãi mở miệng. “Em sẽ xuống.” Anh chắc chắn.

“Nếu như em không xuống thì sao! ?” Người đàn ông này dựa vào cái gì mà tự tin là nhất định cô sẽ xuống! Nhiếp Tử Vũ căm giận trừng mắt nhìn anh, hai tròng mắt phẫn hận. “Anh có biết mình đáng ghét như thế nào không? Rốt cuộc thì anh có biết hay không!” Cô đã nói những lời tuyệt tình như vậy, cô đã làm tất cả những chuyện như vậy, vì sao anh vẫn không chịu buông tha cho cô, rốt cuộc thì muốn cô phải làm thế nào, thì anh mới có thể buông tha cô!

Nhiếp Tử Vũ nghĩ vậy, nước mắt khó khăn lắm mới kiềm chế được, trong nháy mắt lại tràn ra hốc mắt.

“Đừng khóc.” Nhìn thấy bộ dạng muốn khóc của cô, Nhiếp Tử Phong dịu dàng an ủi, khó khăn nở ra một nụ cười cưng chiều với lúm đồng tiền. “Em khóc anh sẽ đau lòng.”

Còn nói chưa dứt lời, nước mắt của Nhiếp Tử Vũ đã tràn ra như vỡ đê. Hai mắt cô đẫm lệ nhìn vẻ mặt thâm tình đang nhìn mình của Nhiếp Tử Phong, cảm giác như tim mình đang bị xé ra từng mảnh, máu tươi

/282

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status