Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 188 - Chương 172

/282


Nhiếp Tử Vũ xem như đã gặp may.

Tám tháng trước, mới sáng sớm cô đã ra khỏi nhà, mua vé xe đi về phương nam. Vốn định tùy tiện tìm một chỗ nào đó để ở, sau đó xuống xe không được bao lâu thì cô bị hôn mê bất tỉnh, lúc đó rất trùng hợp chú An đi qua, đưa cô tới bệnh viện, lúc cô tỉnh lại biết cô không có chỗ nào để đi, nên đã cho cô ở lại.

Thậm chí sau khi bụng của cô to ra, biết cô chưa kết hôn mà đã mang thai, bọn họ không những không ghét bỏ cô hay nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, trái lại càng chăm sóc cho cô hơn, lúc đứa nhỏ được năm tháng chú An bảo cô nghỉ làm ở khách sạn để an tâm dưỡng thai, mẹ An thường nấu một chút đồ ăn dinh dưỡng cho cô, An Hỉ lớn hơn cô hai tuổi cũng rất thương cô, cả nhà bọn họ quả thực đã xem cô như con gái ruột mà thương yêu.

Cô ở lại đó, vậy mà đã tám tháng rồi.

Đối với ân tình của bọn họ, Nhiếp Tử Vũ ghi nhớ ở trong lòng cả đời.

. . .

Đây là khách sạn bảy sao duy nhất của làng du lịch, trang trí vô cùng xa hoa, và xa xỉ. Nhà ăn của khách sạn lại càng có tiếng nhất trong làng du lịch này, ngoại trừ chuyện bỏ một số tiền lớn để mời đầu bếp nổi tiếng từ nước ngoài về, thì nguyên liệu nấu ăn quý hiếm ở đây cũng được vận chuyển từ các nước về bằng đường hàng không, cho nên thức ăn ở đây ngon hơn những chỗ khác rất nhiều.

Nhiếp Tử Phong bước một bước vào nhà ăn, thứ đầu tiên nhìn thấy là một người phụ nữ ngồi ở vị trí đầu tiên đang ăn ngấu ăn nghiến.

“Gọi quản lý tới đây cho tôi.” Lời nói lạnh lùng được phát ra từ đôi môi mỏng của Nhiếp Tử Phong, đôi mắt kia lạnh lùng không hề có chút nhiệt độ nào tĩnh lặng như một cái đầm, khiến cho người ta không đoán ra được nỗi lòng thật sự của anh.

Chỉ một lát sau, một người đàn ông trung niên mập mạp chạy tới.

“Tổng giám đốc có gì cần dặn dò ạ?” Quản lý nhà hàng cung kính hỏi.

Ánh mắt lạnh lùng của anh dừng lại ở chỗ người phụ nữ đang đang có tướng ngồi ăn uống vô ý vô tứ kia, anh hất cằm lên, lạnh nhạt nói: “Nơi này ai cũng có thể tự do đi ra đi vào sao! ?” Hỏi xong, ánh mắt của anh chuyển sang nhìn ông ta.

“À, cái này… Đương nhiên là không phải.” Quản lý nhà hàng đầu đầy mồ hôi nhưng vẫn tận tâm tận lực giải thích cho anh: “Chỉ có những vị khách thuê phòng mới có thể ra vào nhà hàng.”

“Vậy khách sạn có quy định nhân viên không được phép đi vào ăn trong nhà hàng không! ?” Anh lại hỏi.

Có. Quản lý vội vàng gật gật đầu. Đang muốn hỏi xem đến cùng là có chuyện gì xảy ra, thì lời nói lạnh như băng của Nhiếp Tử Phong vang lên ở trên đầu của anh ta.

“Đuổi người phụ nữ kia đi!” Nói xong, rất tự nhiên đi qua một bàn ăn ở một bên ngồi xuống.

Vị quản lý chất phác vẫn đang còn sững sờ tại chỗ không biết làm sao, thì

/282

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status