Lời nói rất bá đạo và có khí phách, giọng điệu kiên quyết không chút dao động.
Đối mặt với sự ép sát từng bước từng bước lại gần của anh, cả người của Nhiếp Tử Vũ run rẩy, tất cả các lỗ chân lông trên người cũng run rẩy. Anh … Anh muốn làm gì … Cô chợt nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn xung quanh, để tìm chỗ chạy thoát.
Nhưng không cho cô một chút cơ hội nào, Nhiếp Tử Phong đã đưa một tay ra cố định trên vai cô, một tay nâng cằm cô lên, để cho cô đối mặt với ánh mắt đang sắp nổi cơn thịnh nộ của mình.
Nói, tại sao lại đáp ứng thử qua lại với cậu ta! Vừa mới nghĩ tới cô nói chữ 'Được', đôi mắt lạnh lùng như băng của Nhiếp Tử Phong lại dấy lên một luồng lửa giận. Anh dùng khí thế áp đảo, đôi mắt chăm chú nhìn cô, không bỏ sót bất cứ nét mặt nào cho dù là rất nhỏ của cô.
Thì ra anh tới là vì chuyện này. . .
Nhiếp Tử Vũ cười khẽ một tiếng, lạnh nhạt nói: Chuyện này không liên quan tới anh. Cô cố gắng giãy giụa, nhưng tất cả đều phí công vô ích. Không thoát khỏi được sự kiềm chế của anh, không khỏi tức giận cô cũng vung tay một cái, không còn giãy giụa nữa: Nếu như anh tới tìm em để hỏi chuyện này, thì có có thể đi được rồi. Bởi vì em không có nghĩa vụ phải trả lời cho anh vấn đề nhàm chán này!
Chuyện này không liên quan đến anh? Lời giải thích của cô khiến cho tế bào toàn thân của Nhiếp Tử Phong đều tức giận, sự tàn nhẫn trong người anh tăng lên gấp bội.
Chỉ thấy gương mặt tuấn lãng của anh như Apollon, nhưng ngũ quan bắt đầu cau có, cái trán trơn bóng không biết đã nổi gân xanh lên từ lúc nào. Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Nhiếp Tử Vũ, anh nhếch môi lên, gằn từng chữ một: Chỉ cần một ngày em vẫn mang họ Nhiếp, thì chuyện của em đều liên quan tới anh!
Vậy ngày mai em sẽ đi yêu cầu đổi họ, như vậy đã được chưa! Không nhịn nổi việc anh cố tình gây sự, Nhiếp Tử Vũ cũng nổi giận.
Nói vừa dứt lời, sắc mặt của Nhiếp Tử Phong càng trở nên tệ hơn.
Không thể tin được cô sẽ nói như vậy, toàn thân anh giống như bị lửa thiêu đốt, mỗi cọng lông sợi tóc đều như phát ra lửa, không tự chủ càng tăng thêm lực kiềm chế ở tay để trên vai của Nhiếp Tử Vũ.
Bởi vì đột nhiên anh gia tăng lực, nên Nhiếp Tử Vũ bị đau tới mức mặt tái nhợt đi. Cô cắn chặt hàm răng, đối diện trực tiếp với sự tức giận trong đôi mắt của Nhiếp Tử Phong, kiên cường chịu đựng chứ không mở miệng ra cầu khẩn.
Hai người tức giận không phân cao thấp nhìn nhau không biết qua bao lâu, đột nhiên đẩy cô xuống sàn nhà. .
Đổi họ sao? Tốt lắm! Anh muốn để lại dấu ấn của anh trên người của em, để xem em còn có biện pháp nào huỷ đi! Nói xong, cả người đều nhào lên, đè thân thể nhỏ bé của cô xuống phía dưới.
Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ hoảng sợ tay quơ lung tung, lại sơ ý một chút, một cái tát rơi vào khuôn mặt đang không vui vẻ gì của Nhiếp Tử Phong.
Em dám đánh anh! Đôi mắt đen như ưng bốc hoả, sắc bén như cái đinh, nhìn chằm chằm vào thân dưới của cô, cười lạnh nói: Nhiếp Tử Vũ, em có biết một người phụ nữ đánh đán ông, sẽ có hậu quả gì không?
Đôi mắt sáng của anh vì động tác này mà nháy mắt được phóng đại trước mắt cô, bị đặt ở phía dưới, Nhiếp Tử Vũ càng giãy giụa mạnh hơn.
Không cần, không cần, anh mau buông em ra! Nhiếp Tử Phong, anh là tên khốn kiếp, anh mau buông em ra nhanh lên! Cô khàn giọng hét lên, đôi tay chống trước ngực anh, ngăn cản anh bạo hành. .
Nhiếp Tử Phong hôn một cách mạnh bạo, từ môi cô rồi đi tới cổ. Hơn nữa lúc anh vùi trong cổ của cô, thì ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể cô khiến anh càng trở nên điên cuồng. Giống như một con dã thú bị đói bụng lâu ngày, điên cuồng thưởng thức con mồi. Nụ hôn của anh bá đạo, mặt khác, tay của anh nhanh chóng xé rách quần áo của cô, lấy tư thế cuồng dã nhanh chóng chiếm giữ vẻ đẹp của cô. Khi bàn tay của anh đụng chạm vào da thịt trơn mềm của cô, anh giống như bị mê muội, càng trở nên điên cuồng…
Bộ quần áo màu xanh dương dưới bàn tay của anh thì biến thành vải vụn, tim như bị cao cắt, Nhiếp Tử Vũ cảm giác được có một bàn tay thô đang không ngừng dao động trên cơ thể mình. Nhìn Nhiếp Tử Phong như biến thành quỷ satan, cô không khỏi cười khổ một tiếng, sau đó từ từ không còn giãy giụa nữa.
Nếu như đây là điều anh muốn, vậy thì cô nguyện ý cho anh. . .
Cảm giác được thân thể của cô cứng đờ như tấm gỗ, Nhiếp Tử Phong đột nhiên dừng lại. Anh từ từ gác tay lên cổ cô, nhìn vào cô. Khi đôi mắt tràn đầy lửa dục nhìn thấy khoé mắt cô chảy xuống hai hàng nước mắt, dã thú trong người anh nhanh chóng rút đi.
Em. . . Đừng khóc. Lý trí quay trở lại, anh đau lòng nhíu mày lại, đưa tay ra muốn lau đi giọt nước mắt của cô đang lăn xuống, nhưng cô lại nghiêng đầu đi, bàn tay rơi vào khoảng không.
Bởi vì động tác này của cô, khiến cho Nhiếp Tử Phong có cảm giác mất mác, giống như trong lòng đã mất đi một thứ rất quan trọng.
Nhiếp Tử Vũ quật cường nuốt nước mắt của mình xuống, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn vẻ mặt áy náy của anh, bất ngờ cong môi lên, hỏi: Tại sao lại không hành động tiếp? Anh cứ tiếp tục đi. Nếu như chiếm đoạt thân thể của em có thể mang lại cho anh khoái cảm trả thù, vậy anh cứ việc làm tiếp đi. Em chỉ cầu xin anh sau này đừng dây dưa với em nữa! Một câu cuối cùng, dường như là cô đang hét lên.
Vừa nói dứt, Nhiếp Tử Phong vừa mới bình tĩnh lại, giờ lại trở nên kích động.
Không! Cho dù chết đi, anh cũng muốn dây dưa với em! Cho dù là kiếp sau, anh cũng muốn tiếp tục dây dưa với em! Ánh mắt anh ngoan độc nhìn cô chằm chằm thề thốt, đôi mắt sắc bén như ưng của anh tràn đầy quyết tâm.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ trầm mặc. Cô cười khổ nhìn anh, một lúc lâu dùng giọng nói bi thương nói:
Đừng khiến cho em hận anh được không? Hai mắt bất tri bất giác lại rơi vào tầng sương mù, cô đau lòng nhìn anh, nhìn người đàn ông mà mình yêu say đắm mấy năm trời, hít một hơi thật sâu, cầu xin nói: Anh có cuộc sống tốt của anh, còn em cũng có cuộc sống riêng của em rồi, chúng ta không cần phải dây dưa với nhau nữa, được không?
Cô đã nghĩ thông suốt cần phải buông bỏ, biết mình cố cố chấp yêu anh thêm nữa cũng không có kết quả, mà anh đã yêu người phụ nữ khác, còn có cái gì để không buông bỏ nữa hay sao?
Cô cầu khẩn khiến cho tim của Nhiếp Tử Phong căng thẳng, sự đau đớn dâng lên trong lòng. Một lúc sau, anh hỏi: Em yêu cậu ta sao? Yêu nhiều lắm sao? Lúc hỏi câu hỏi này, giọng nói của anh cũng run rẩy.
Nhiếp Tử Vũ nhìn sâu vào mắt anh, đáy mắt thoáng qua tia dịu dàng, Đúng vậy, em yêu anh ấy. Rất yêu, rất rất yêu, cả đời này, em sẽ không yêu ai ngoại trừ người đàn ông đó ra. Mặc dù lời nói ám chỉ Lãnh Duy Biệt, nhưng mà tình yêu này là bày tỏ với hình bóng của người đàn ông trong mắt của cô.
Không cho phép, anh không cho phép! Nghe thấy cô bày tỏ tình yêu với người khác như vậy, đôi mắt của Nhiếp Tử Phong tối lại, trừng lớn lên doạ người, hàm răng nghiến kêu ken két. Sự thù hận bị phản bội bây giờ hoà chung với sự đau lòng, cùng đánh thẳng vào người anh khiến cho sự thù hận đến khắc cốt ghi tầm trong lòng anh dâng trào lên giống như sóng thần, lồng ngực phập phồng không yên.
Dục vọng trả thù thấm vào trong từng tế bào của anh, anh nhíu mày lại thật chặt, hung dữ nói: Cả đời này, em chỉ có thể yêu duy nhất một người đàn ông là anh! Nếu không, anh sẽ khiến cho em sống không bằng chết! Nhiếp Tử Vũ, một ngày nào đó, anh sẽ bắt em phải trả giá thật cao vì đã phản bội anh!
Sau khi hét lên, anh nhanh chóng đứng dậy. Không quan tâm xem cô có phản ứng gì, anh nhanh chóng bước đi tới cửa.
Ầm! một tiếng vang lên thật lớn, cánh cửa bị đóng lại thật mạnh.
Nhiếp Tử Vũ chậm rãi đứng dậy, nhìn cánh cửa đang đóng lại kia, nước mắt như thuỷ triều tràn ra hốc mắt…
Đối mặt với sự ép sát từng bước từng bước lại gần của anh, cả người của Nhiếp Tử Vũ run rẩy, tất cả các lỗ chân lông trên người cũng run rẩy. Anh … Anh muốn làm gì … Cô chợt nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn xung quanh, để tìm chỗ chạy thoát.
Nhưng không cho cô một chút cơ hội nào, Nhiếp Tử Phong đã đưa một tay ra cố định trên vai cô, một tay nâng cằm cô lên, để cho cô đối mặt với ánh mắt đang sắp nổi cơn thịnh nộ của mình.
Nói, tại sao lại đáp ứng thử qua lại với cậu ta! Vừa mới nghĩ tới cô nói chữ 'Được', đôi mắt lạnh lùng như băng của Nhiếp Tử Phong lại dấy lên một luồng lửa giận. Anh dùng khí thế áp đảo, đôi mắt chăm chú nhìn cô, không bỏ sót bất cứ nét mặt nào cho dù là rất nhỏ của cô.
Thì ra anh tới là vì chuyện này. . .
Nhiếp Tử Vũ cười khẽ một tiếng, lạnh nhạt nói: Chuyện này không liên quan tới anh. Cô cố gắng giãy giụa, nhưng tất cả đều phí công vô ích. Không thoát khỏi được sự kiềm chế của anh, không khỏi tức giận cô cũng vung tay một cái, không còn giãy giụa nữa: Nếu như anh tới tìm em để hỏi chuyện này, thì có có thể đi được rồi. Bởi vì em không có nghĩa vụ phải trả lời cho anh vấn đề nhàm chán này!
Chuyện này không liên quan đến anh? Lời giải thích của cô khiến cho tế bào toàn thân của Nhiếp Tử Phong đều tức giận, sự tàn nhẫn trong người anh tăng lên gấp bội.
Chỉ thấy gương mặt tuấn lãng của anh như Apollon, nhưng ngũ quan bắt đầu cau có, cái trán trơn bóng không biết đã nổi gân xanh lên từ lúc nào. Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Nhiếp Tử Vũ, anh nhếch môi lên, gằn từng chữ một: Chỉ cần một ngày em vẫn mang họ Nhiếp, thì chuyện của em đều liên quan tới anh!
Vậy ngày mai em sẽ đi yêu cầu đổi họ, như vậy đã được chưa! Không nhịn nổi việc anh cố tình gây sự, Nhiếp Tử Vũ cũng nổi giận.
Nói vừa dứt lời, sắc mặt của Nhiếp Tử Phong càng trở nên tệ hơn.
Không thể tin được cô sẽ nói như vậy, toàn thân anh giống như bị lửa thiêu đốt, mỗi cọng lông sợi tóc đều như phát ra lửa, không tự chủ càng tăng thêm lực kiềm chế ở tay để trên vai của Nhiếp Tử Vũ.
Bởi vì đột nhiên anh gia tăng lực, nên Nhiếp Tử Vũ bị đau tới mức mặt tái nhợt đi. Cô cắn chặt hàm răng, đối diện trực tiếp với sự tức giận trong đôi mắt của Nhiếp Tử Phong, kiên cường chịu đựng chứ không mở miệng ra cầu khẩn.
Hai người tức giận không phân cao thấp nhìn nhau không biết qua bao lâu, đột nhiên đẩy cô xuống sàn nhà. .
Đổi họ sao? Tốt lắm! Anh muốn để lại dấu ấn của anh trên người của em, để xem em còn có biện pháp nào huỷ đi! Nói xong, cả người đều nhào lên, đè thân thể nhỏ bé của cô xuống phía dưới.
Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ hoảng sợ tay quơ lung tung, lại sơ ý một chút, một cái tát rơi vào khuôn mặt đang không vui vẻ gì của Nhiếp Tử Phong.
Em dám đánh anh! Đôi mắt đen như ưng bốc hoả, sắc bén như cái đinh, nhìn chằm chằm vào thân dưới của cô, cười lạnh nói: Nhiếp Tử Vũ, em có biết một người phụ nữ đánh đán ông, sẽ có hậu quả gì không?
Đôi mắt sáng của anh vì động tác này mà nháy mắt được phóng đại trước mắt cô, bị đặt ở phía dưới, Nhiếp Tử Vũ càng giãy giụa mạnh hơn.
Không cần, không cần, anh mau buông em ra! Nhiếp Tử Phong, anh là tên khốn kiếp, anh mau buông em ra nhanh lên! Cô khàn giọng hét lên, đôi tay chống trước ngực anh, ngăn cản anh bạo hành. .
Nhiếp Tử Phong hôn một cách mạnh bạo, từ môi cô rồi đi tới cổ. Hơn nữa lúc anh vùi trong cổ của cô, thì ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể cô khiến anh càng trở nên điên cuồng. Giống như một con dã thú bị đói bụng lâu ngày, điên cuồng thưởng thức con mồi. Nụ hôn của anh bá đạo, mặt khác, tay của anh nhanh chóng xé rách quần áo của cô, lấy tư thế cuồng dã nhanh chóng chiếm giữ vẻ đẹp của cô. Khi bàn tay của anh đụng chạm vào da thịt trơn mềm của cô, anh giống như bị mê muội, càng trở nên điên cuồng…
Bộ quần áo màu xanh dương dưới bàn tay của anh thì biến thành vải vụn, tim như bị cao cắt, Nhiếp Tử Vũ cảm giác được có một bàn tay thô đang không ngừng dao động trên cơ thể mình. Nhìn Nhiếp Tử Phong như biến thành quỷ satan, cô không khỏi cười khổ một tiếng, sau đó từ từ không còn giãy giụa nữa.
Nếu như đây là điều anh muốn, vậy thì cô nguyện ý cho anh. . .
Cảm giác được thân thể của cô cứng đờ như tấm gỗ, Nhiếp Tử Phong đột nhiên dừng lại. Anh từ từ gác tay lên cổ cô, nhìn vào cô. Khi đôi mắt tràn đầy lửa dục nhìn thấy khoé mắt cô chảy xuống hai hàng nước mắt, dã thú trong người anh nhanh chóng rút đi.
Em. . . Đừng khóc. Lý trí quay trở lại, anh đau lòng nhíu mày lại, đưa tay ra muốn lau đi giọt nước mắt của cô đang lăn xuống, nhưng cô lại nghiêng đầu đi, bàn tay rơi vào khoảng không.
Bởi vì động tác này của cô, khiến cho Nhiếp Tử Phong có cảm giác mất mác, giống như trong lòng đã mất đi một thứ rất quan trọng.
Nhiếp Tử Vũ quật cường nuốt nước mắt của mình xuống, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn vẻ mặt áy náy của anh, bất ngờ cong môi lên, hỏi: Tại sao lại không hành động tiếp? Anh cứ tiếp tục đi. Nếu như chiếm đoạt thân thể của em có thể mang lại cho anh khoái cảm trả thù, vậy anh cứ việc làm tiếp đi. Em chỉ cầu xin anh sau này đừng dây dưa với em nữa! Một câu cuối cùng, dường như là cô đang hét lên.
Vừa nói dứt, Nhiếp Tử Phong vừa mới bình tĩnh lại, giờ lại trở nên kích động.
Không! Cho dù chết đi, anh cũng muốn dây dưa với em! Cho dù là kiếp sau, anh cũng muốn tiếp tục dây dưa với em! Ánh mắt anh ngoan độc nhìn cô chằm chằm thề thốt, đôi mắt sắc bén như ưng của anh tràn đầy quyết tâm.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ trầm mặc. Cô cười khổ nhìn anh, một lúc lâu dùng giọng nói bi thương nói:
Đừng khiến cho em hận anh được không? Hai mắt bất tri bất giác lại rơi vào tầng sương mù, cô đau lòng nhìn anh, nhìn người đàn ông mà mình yêu say đắm mấy năm trời, hít một hơi thật sâu, cầu xin nói: Anh có cuộc sống tốt của anh, còn em cũng có cuộc sống riêng của em rồi, chúng ta không cần phải dây dưa với nhau nữa, được không?
Cô đã nghĩ thông suốt cần phải buông bỏ, biết mình cố cố chấp yêu anh thêm nữa cũng không có kết quả, mà anh đã yêu người phụ nữ khác, còn có cái gì để không buông bỏ nữa hay sao?
Cô cầu khẩn khiến cho tim của Nhiếp Tử Phong căng thẳng, sự đau đớn dâng lên trong lòng. Một lúc sau, anh hỏi: Em yêu cậu ta sao? Yêu nhiều lắm sao? Lúc hỏi câu hỏi này, giọng nói của anh cũng run rẩy.
Nhiếp Tử Vũ nhìn sâu vào mắt anh, đáy mắt thoáng qua tia dịu dàng, Đúng vậy, em yêu anh ấy. Rất yêu, rất rất yêu, cả đời này, em sẽ không yêu ai ngoại trừ người đàn ông đó ra. Mặc dù lời nói ám chỉ Lãnh Duy Biệt, nhưng mà tình yêu này là bày tỏ với hình bóng của người đàn ông trong mắt của cô.
Không cho phép, anh không cho phép! Nghe thấy cô bày tỏ tình yêu với người khác như vậy, đôi mắt của Nhiếp Tử Phong tối lại, trừng lớn lên doạ người, hàm răng nghiến kêu ken két. Sự thù hận bị phản bội bây giờ hoà chung với sự đau lòng, cùng đánh thẳng vào người anh khiến cho sự thù hận đến khắc cốt ghi tầm trong lòng anh dâng trào lên giống như sóng thần, lồng ngực phập phồng không yên.
Dục vọng trả thù thấm vào trong từng tế bào của anh, anh nhíu mày lại thật chặt, hung dữ nói: Cả đời này, em chỉ có thể yêu duy nhất một người đàn ông là anh! Nếu không, anh sẽ khiến cho em sống không bằng chết! Nhiếp Tử Vũ, một ngày nào đó, anh sẽ bắt em phải trả giá thật cao vì đã phản bội anh!
Sau khi hét lên, anh nhanh chóng đứng dậy. Không quan tâm xem cô có phản ứng gì, anh nhanh chóng bước đi tới cửa.
Ầm! một tiếng vang lên thật lớn, cánh cửa bị đóng lại thật mạnh.
Nhiếp Tử Vũ chậm rãi đứng dậy, nhìn cánh cửa đang đóng lại kia, nước mắt như thuỷ triều tràn ra hốc mắt…
/282
|