Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi

Chương 44 - Đồ Vật Kia Cô Có Rất Nhiều

/93


Edit: mô mô

Đai nịt ngực? người nghi ngờ đầu tiên là Minh Dận Thanh. Hắn tự nhận là đối với xã hội này hắn có biết một chút, có thể xem như tương đối toàn diện. Nhưng là từ trước đến nay hắn chưa hề nghe qua thứ đồ này?

Hắn nhìn Hiên Thương Dật Phong liếc mắt một cái, tỏ vẻ dò hỏi. Hiên Thương Dật Phong mỉm cười lắc đầu tỏ vẻ chính mình cũng không biết. Theo sau đó nhìn về phía Phượng Vô Trù, lại đưa mắt thoáng nhìn qua Lạc Tử Dạ hy vọng hai người chi gian có người giải đáp thứ này

Mà cái này từ ngữ đối với Phượng Vô Trù mà nói thì cũng phi thường xa lạ. Hắn hơi nhướng đầu lông mày nhìn về phía Lạc Tử Dạ, trầm giọng hỏi: Đó là thứ gì?

Thứ tốt! Lạc Tử Dạ quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc gật gật. Mở miệng nói: Nếu có nó, ko bị rung lắc, đi đường nhẹ nhàng, thoạt nhìn có thể lớn hơn nữa cũng không dễ dàng rủ xuống, từ nay về sau có thể khiến tâm tình tốt hơn nữa! Nhưng mà đây là đối với nữ nhân mà nói, cùng nam nhân chả có cái đinh gì quan hệ.

Nàng vừa nói lời này ra, chúng nam nhân hai mặt nhìn nhau. Càng thêm không thể hiểu được đây là cái gì, còn có cái nàng gọi là không bị rung lắc, thoạt nhìn lớn hơn nữa là chỉ cái gì...còn tâm tình thật tốt nữa chứ rốt cuộc nó là cái thể loại từ ngữ gì nhưng thật ra nhìn biểu tình của nàng có thể thấy được khả năng là tâm tình khá tốt!

Nhung Long Ngạo Địch thân là một tướng quân quen xuyên nhung trang. Nhìn Lạc Tử Dạ trầm ngâm mở miệng: Ngực, từ như ý nghĩa, chính là bộ ngực ý tứ. Mà đai nịt mang ý phòng hộ. Cho nên nếu thần không đoán sai thì thứ này liền dùng trong quân trang khôi giáp, là một thứ để bảo hộ ngực, thái tử điện hạ thần nói đúng không?

Ngạch... Lạc Tử Dạ trầm mặc trong chốc lát lát, nhìn Long Ngạo Địch một người băng sơn mỹ nam đang nghiêm túc phân tích ý nghĩa của đai nịt ngực, làm nàng cảm thấy thế giới này thật huyền huyễn, hơn nữa nàng một chút cũng không nghĩ cười, thật sự!! Nghe xong lời này, chịu đựng cơn xúc động muốn cười của mình, chậm rãi gật đầu, mở miệng nói: Cũng không sai biệt lắm...! Nàng không thể rõ ràng mà nói cho họ nàng muồn đưa một bộ nội y của nữ nhân đưa cho Phượng Vô Trù đi? Kia nói ra không phải là đem Phượng Vô Trù nổi giận đến dơ chân, đem nàng chặt ra làm tám khối!

Ai ngờ nàng lời này vừa ra, Nhiếp chính vương điện hạ đã cười nhạo một tiếng, cặp ma đồng tràn đầy khinh thường cùng không để bụng. Hôi duỗi tay ra, hạ nhân lập tức hiểu ý đen chém rượu đưa cho hắn. Hắn duỗi tay tiếp nhận đồng thời ngước mắt nhìn về phía Lạc Tử Dạ, một bộ dáng không để bụng, lạnh lùng nói: Không cần, cô nam chinh bắc chiến, quét ngang khuyển nhung. Bất luận là tự mình tìm thợ giỏi hay là thu được chiến lợi phẩm đề là có khôi giáp, trước ngực hộ giáp có vô số! Cô tuy rằng khinh thường dùng chúng nhưng đai nịt ngực cô có rất nhiều, không cần phiền thái tử.

Phốc... Nhiếp chính vương, ý của ngươi là nói nghươi có rất nhiều nịt ngực? Lạc Tử Dạ gắt gao cắn răng, cảm thấy chính mình nên xoay sang chỗ khác làm bộ xoát tường, thuận tiện xoát một phen khoé mắt suýt nữa thì cười ra nước mắt.

Phượng Vô Trù nhìn nàng mặt nàng đen lại, như là đang ẩn nhẫn, lại không biết là ẩn nhẫn cái gì, thoạt nhìn rất vất vả. Nhưng lại như cũ gật đầu mở miệng nói: Đúng thế!

Emma... Lạc Tử Dạ rốt cuộc không nhịn được, xoay đầu, đưa lưng về phía bọn họ, nhìn bầu trời đêm nín nhịn thanh âm buồn cười của mình không tiếng động cười ầm. Khoé mắt tràn ra nước mắt không nói, đến bụng cũng cảm thấy đau! Này buổi tối vừa được nghe băng sơn mỹ nam Long Ngạo Địch nghiêm túc phân tích đai nịt ngực ý nghĩa lại túm năm tụm ba nghe hỗn đản Phượng Vô Trù nói hắn có nhiều nịt ngực. Thế giới này thật con mẹ nó huyền huyễn...

Hiên Thương Dật Phong nhìn nàng nhìn không trung, không ngừng run rẩy bóng lưng. Còn thi thoảng nâng tay chà lau khoé mắt, tốt bụng hỏi: Thái tử làm sao vậy? Này thanh âm thật ôn nhu cũng phi thường êm tai. Làm Lạc Tử Dạ cảm thấy mênh mông, mà nàng căn bản buồn cười nhưng cũng không cười ra tiếng. Thế cho nên cả người nghẹn đến mức vất vả, suýt chút nữa thì phụt cười, còn có một loại xúc động muốn ngất xỉu!

Nàng cười đến không sai biệt đến một lú sau, chống đỡ eo cùng bụng, bàn tay lau khoé mắt quay đầu nói: Ta...haha, ta chỉ là... hoắc hoắc hoắc, ta chỉ là quá thương tâm, thật vất vả để tưởng hính mình có thể tự làm một kiện lễ vật đưa cho Nhiếp chính vương, lại bị vô tình cự tuyệt như thế này...hắc hắc hắc...phốc... ha ha!

Nàng nói những lời này, thật sự là không nhịn nổi, phát ra các loại kì quái tiếng cười.

Cười đến nỗi bốn người đều cau mày, nhìn chằm chằm nàng. Hiển nhiên phản ứng lúc này của Lạc Tử Dạ, chắc chắn có vấn đề!

Lạc Tử Dạ hắc hắc hoắc hoắc cười một lúc sau, vươn hai tay lắc lư, mở miệng nói: Khụ khụ! Các ngươi không cần nghĩ nhiều... ta chỉ là quá thương tâm, bi cực mà cười, tuyệt đối không có ý tứ gì! Hơn nữa Nhiếp chính vương điện hạ, ngài nghe ta nói, cái nịt ngực cùng ngực giáp tuy rằng là cách sử dụng không khác nhau lắm, nhưng khác biệt lại rất lớn, ngài nhìn thấy nó thời điểm, liền sẽ hiểu được bổn thái tử ý tứ! Bổn thái tử cam đoan, dưới bầu trời này trừ bỏ ta, không có người thứ hai làm được ra nó!

Nàng vừa nói như vậy, Phượng Vô Trù đảo cũng có chút hứng thú, lông mày rậm hơi nhếch, thanh âm từ tính truyền đến: Thật sự?

Thật sự! Lạc Tử Dạ nghiêm túc gật đầu, ánh mắt cực chân thành. Phường Vô Trù cầm chén rượu trong tay, không chút để ý mà lắc vài cái. Cũng biết nàng đúng thật là mệt nhọc... Hơn nữa nàng ra ngoài chỉ sợ có sự tình khác muốn làm. Hắn tuy không cao hứng việc mà nàng tính toán đi làm, nhưng đối với việc mà nàng miêu tả, cũng làm hắn nổi lên hứng thú, thanh âm hoà hoãn nói: Kia nếu là như vậy, Thái tử đi về trước đi!

Lạc Tử Dạ nghe xong liền đối với các vị soái ca phất tay: Các vị soái ca, ngày khác tái kiến! Dù sao nàng ở đây, còn có Phượng Vô Trù, nàng cũng không thể cùng các soái ca nói chuyện, chỉ có thể xoát tường, còn không bằng trực tiếp đi... Mặt khác, mấy người kia nghe nàng xưng hô, đề hơi hơi nhướng mày, tỏ vẻ vô ngữ, nhưng cũng cười đáp lễ.

Đương lúc Lạc Tử Dạ vui sướng đi đến cửa, từ bên trong truyền ra thanh âm ôn nhã mỉm cười của Hiên Thương Dật Phong: Đối với đồ vật Thái tử vừa miêu tả, bổn vương cũng nổi lên chút hứng thú. Nếu thứ này thật sự được đưa đến trong tay Nhiếp chính vương, ngài cũng không thể tàng tư, có thể mang cho ta xem một chút. Nói không chừng bổn vương cũng hạ lệnh sai người làm cho vật giống thế!

Lạc Tử Dạ nghe xong trượt chân, suýt nữa ngã thành bộ dánh chó ăn cứt.

/93

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status