Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi

Chương 51 - Thà Cùng Thái Giám Ở Bên Nhau Cũng Chướng Mắt Cô?

/93


Edit: mô mô

Phốc.. Minh Dận Thanh không nhịn xuống được mà bật cười. Nhưng lập tức bị Lạc Tử Dạ trừng mắt nhìn, hắn thanh thanh giọng nói, xấu hổ ho khan, vuốt vuốt sống mũi quay đầu. Hắn lấy danh nghĩa của mình mà thề, hắn không phải cố ý cười đâu, nếu không phải vừa nãy không khống chế nổi thì hắn cũng sẽ không bất ngờ mà phụt ra như vậy đâu! Thật đấy! Nhưng mà cũng phải nói lại, lời này của Lạc Tử Dạ đúng thật làm hắn nghẹn họng.

Nhiếp Chính Vương điện hạ dõi mắt nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ, tinh tế đánh giá từng biểu tình, hay mỗi một lỗ chân lông rất nhỏ cũng không muốn buông tha! Tựa như đang nghiên cứu một sinh vật ngoài hành tinh. Vuốt ve cơ ngực! hắn còn phải trả tiền?

Theo hắn nhớ không lầm thì việc này là do Lạc Tử Dạ đứng không vững hắn mới hảo tâm đỡ một phen. Mặc dù việc Lạc Tử Dạ đứng không vững cũng là do hắn tạo thành. Cho dù là vậy thì từ trước đến nay có ai nghe qua nam nhân lỡ tay đụng vào ngực người cùng giới thì phải trả tiền chưa?

Hiên Thương Dật Phong ngẩn người, biểu tình trên mặt dại ra một chút, sau đó che miệng ho khan chậm rãi quay đầu đi. Thoạt nhìn hắn rất bình tĩnh nhưng nàng cũng nhìn ra được trong lìng hắn rất muốn cười mặc dù đã bị hắn kiềm chế rất tốt!

Lạc Tử Dạ khoé miệng trùng xuống, cả người theo đó mà lúng túng. Nàng biết mặc dù nàng đang giả nam nhưng bị đụng chạm thế này nàng cũng rất tức giận mà!

Cho dù tên hỗn đản Phượng Vô Trù không biết nàng là nữ, không biết tôn trọng phụ nũ, thương hương tiếc ngọc. Nhưng cũng nên nhìn đến thân thể nho nhỏ của nàng không có một phần cường tráng chứ. Kết quả là hắn lại lăn đi lộn lại nàng, bắt phải đi khiêng mấy cái đỉnh nặng mấy trăm cân chạy khắp nơi. Nếy trong quá trình bê nàng bị gãy chân hỏng eo hay gãy cổ thì hắn đền nổi sao?

Khắp nơi xung quanh đều lâm vào trầm mặc, không ít người còn chưa phản ứng lại việc cơ ngực. Họ chỉ đang cảm thấy thái tử quá lớn mật cư nhiên giám rít gào với Nhiếp Chính Vương điện hạ thâm chí còn có ý tứ đòi tiền. Đặc biệt việc thái tử suýt té ngã được Nhiếp Chính vương điện hạ đỡ đúng thật là dở khóc dở cười. Rõ ràng cả hai đều là nam nhân cho dù là đụng phải ngực của đối phương thì có sao, còn phải trả tiền sao?

Nhìn Phượng Vô Trù vẫn nhìn chằm chằm nàng nhưng cỗ khí thế áp bức vẫn tiếp tục gia tăng khiến cho mọi người xung quanh bị đè ép đến mức muốn quì. Lông tơ trên người Lạc Tử Dạ dựng đứng lên, không hề nghi ngờ Phượng Vô Trù đang chơi chiến thuật tâm lí, hắn không nói lời nào mà tạo ra áp bách so với hắn hành động thì còn đáng sợ hơn!

Nhưng nàng lại không biết rằng hắn không phải đang chơi chiến thuật tâm lí mà là đang áp bức lửa giận! Bởi vì sau khi im lặng thất thần liền nhớ tới việc Lạc Từ Dạ rít gào cùng hành vi chống đối khiến hắn cảm thấy cực kì phẫn nộ nên hắn mới đang áp chế lửa giận của mình.

Lông mao nổi lên khiến cho Lạc Tử Dạ không còn tiếp tục việc rít gào nữa. Nhưng cảm giác bực bội thì vẫn còn, vì thế căng da đầu hung tợn chỉ vào cái đỉnh nàng vừa ném nói: Dù sao đi nữa thì gia cũng không dọn, ai dọn thì dọn đi!

Nói xong thì khoanh tay nhắm mắt đứng ở một bên giả chết!

Ấn đường của Phượng Vô Trù nhíu lại, hô hấp nặng hơn nửa phần có nghĩa là hắn đang tức giận. Từ trước đến nay hắn bá đạo, chuyên quyền độc đoán. Trong bất kì tình huống nào, lời nói của hắn chính là quy tắc không cho phép bất cứ kẻ nào công nhiên ngỗ nghịch. Hắn nhìn Lạc Tử Dạ nửa ngày, bàn tay cầm sáo mặc ngọc giật giật không khó để người ta phát hiện ra rằng hắn đang tức giận.

Đúng lúc này phương trượng của Quốc Tự đứng xem nửa ngày bỗng nhiên mở miệng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: Nhiếp Chính Vương điện hạ giờ lành đã tới rồi!

Cho nên ân oán của các ngươi chờ hiến tế xong thì diễn biến sao cũng được!

Tròng mắt của Nhiếp Chính Vương điện hạ trầm ngâm, áp lại được tức giận liền miệt nhiên nhìn phương hướng của Lạc Tử Dạ khinh thường mà cười nhạt một tiếng. Lúc này mới quay đầu lại xử lý chuyện hiến tế trước. Việc hiến tế hôm nay mới là nguyên nhân hắn đến đây.

Thanh âm cười nhạt khing thường của hắn làm cho gân xanh xanh trên trán của Lạc Tử Dạ nhảy nhảy, bàn tay nắm lại thật chặt. Trong nội tâm của nàng bắt đầu thề, vào một ngày nào đó nàng nhất định sẽ đem tên hỗn đản suốt ngày xem thường nàng đánh đến nương hắn cũng không nhận ra được.

Diêm Liệt đứng một bên nhìn nàng cũng có điểm đồng tình. Năm xưa khi vương lăn lộn Quả gia cũng không đến lợi hại như vậy, phiền toái cho Lạc Tử Dạ đúng thật là quá nhiều

Tiếp theo đó là màn lễ tế đại điển dài dòng.

Lạc Tử Dạ theo dõi một lúc liền bắt đầu ngáp. Nghe những người đó niệm kinh toàn những từ ngữ xa lạ, nàng một chữ nghe cũng không hiểu. Lạc Tử Dạ đứng nghiêng ngả gật gà gật gù được một lúc thì có một đợt gió nhẹ hiu hiu thổi đến càng làm nàng ngáp nhiều hơn.

Cứ như vậy mà gật gù ngáp, nhàm chán chờ tới khi lễ hiến tế kết thúc.

Phương trượng vừa nói câu đại điển kết thúc thì đầu của Lạc Tử Dạ lập tức đứng ngay ngắn. Nàng sợ nếu chậm một chút bị Phượng thối nhìn thấy thì lại kiếm chuyện.

Mà bộ dáng vừa rồi của nàng đã bị Phượng Vô Trù nhìn thấy. Đang định bắt chẹt nàng, nhưng cuối cùng cũng thôi, bởi vì khi nhìn bóng dáng của nàng trong lòng Nhiếp Chính Vương điện hạ bỗng nhiên sinh ra một chút nghi vấn. Lạc Tử Dạ nhìn sao cũng không thể làm người hợp mắt, nhưng không biết tại sao hắn lại luôn chú ý đến nàng? Chuyện này đúng thật là quá ly kì!

Vấn đề này khiến hắn nghĩ mãi không ra nhưng hắn cũng không có ý định tìm hiểu thêm về vấn đề này.

Nhiếp Chính Vương điện hạ đang định tiến lên xách cổ áo nàng lôi đi thì Hiên Thương Dật Phong đi đến bên cạnh hắn, giọng nói ôn nhã mang theo ý cười, nhẹ giọng nói: Nhiếp Chính Vương điện hạ không biết tối nay có định tham gia vào không?

Phượng Vô Trù nghe vậy thì chậm rãi quay đầu lại, không kiên nhẫn mà liếc nhìn hắn. Lại tiếp tục quay đầu đi tiếp thì đã không thấy Lạc Tử Dạ đâu....

--------------

Lạc Tử Dạ vừa trốn được ra khỏi tầm mắt của Phượng cầm thú liền tìm một gốc cây đại thụ. Lấy tay làm gối, phong thái cực kì tiêu sái, phong lưu nửa nằm nửa tựa vào gốc cây.

Tiểu minh tử nhìn thấy nàng vui vẻ thoải mái liền nhanh nhảu mà nhắc nhở: Thái tử điện hạ, các thế lực khắp nơi đều đang tính toán hành động, ngài lại nằm chỗ này ngủ, việc này....

Hử? Gia là đang nghỉ ngơi dưỡng sức, buổi tối mới có tinh thần mà làm việc, úp bát lại phía sau! Nàng nhắm hai mắt dưỡng thần, nửa thật nửa giả nói với hắn. Nhưng rất nhanh mà nàng ý thức ra một vấn đề. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi hơi nheo lại nhìn về phương hướng của Tiểu Minh Tử: Từ từ, ngươi tại sao lại đến đây? Còn có tại sao ngươi lại biết mọi người sẽ hành động? Có phải ngươi biết rõ mục đích của họ hay không?

Tiểu Minh Tử kinh ngạc nhìn nàng, nói: Nô tài làm tất cả tất nhiên là vì ngài a. Chẳng lẽ ngài không biết họ đến đây là vì Long Mạch?

Tiểu Minh Tử đỡ trán: Thái tử ngài thật sự không biết việc Long Mạch ở bên trong Quốc Tự, chuyện mà thiên hạ đều biết cả! Nhiều năm qua không biết có bao nhiêu người muốn tiến vào nhưng vẫn không thể thành công. Bởi vì nhờ vào phương trượng cùng ba vị trưởng lão võ công thâm hậu...Ngài thử nghĩ xem mấy vị vương gia kia nếu không phải vì Long Mạch thì họ có thể vào đây cùng nhau sao?

Nga! Được rồi, nguyên lai là cả thiên hạ đều biết, chắc là do nàng mới đến nên không biết việc này.

Nàng Nga một tiếng liền tỏ ra minh bạch. Nhưng vẫn tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, liếc mắt nhìn người vì chuyện này mà cảm thấy sốt ruột, nhảy dựng lên đi nghĩ cách, làm Tiểu Minh Tử ở một bên dương mắt nhìn.

Nàng nằm non nửa canh giờ, bỗng nhiên mở miệng: Ngươi tính toán đứng ở đây đến khi nào hở?

Còn không đi nhanh đi, nàng thật sự rất muốn ngủ rồi đấy.

Nàng vừa nói ra xong thì người đứng trong bóng tối hô hấp liền cứng lại, cũng không nghĩ tới chính mình bị nàng phát hiện. Đứng một lúc liền có tiếng bước chân truyền đến. Tiểu minh tử sửng sốt nhìn người đi tới, nhanh chóng lui về phía sau vài bước để cho bọn họ nói chuyện.

Giờ phút này hồng y nam tử nhàn nhã tựa vào dưới tàng cây, còn người nam tử mặc nhung trang thì lại đứng bên cạnh cây đại thụ. Có một ngọn gió hơi thổi qua làm lay động vài sợi tóc đen cùng vạt áo của họ. Từ xa nhìn quả là một hình ảnh cực kì duy mĩ. Phi thường phù hợp với phong cách truyện tranh.

Gió thổi xuống dưới một mảnh lá vừa rụng. Nguyên bản đang nhắm mắt ngủ say bỗng nhiên vương tay ra. Vững vàng mà đem lá cây kẹp lại. Động tác này khiến cho Long Ngạp Địch cả kinh. Thanh âm lá rụng mà Lạc Tử Dạ cũng có thể nghe thấy được hơn nữa còn nhẹ nhàng mà kẹp lấy, việc này liền chứng minh thực lực của nàng là không thể khinh thường! Khó trách lúc hắn nghe nói ở trong đại điển nàng bị Phượng Vô Trù bắt bê đỉnh nặng mấy trăm cân mà có thể đi tới đi lui.

Có rắm liền phóng! Lạc Tử Dạ không buồn mở mắt ra nhìn hắn liền nói.

Bởi vì nàng quá hiểu tính cách của mình khi thấy soái ca liền quên hết tất cả mọi chuyện. Cho nên vẫn là đem hết mọi chuyện nói ra rồi tiếp tục trợn mắt miễn cho mình bị sắc đẹp mê hoặc không thể tiếp tịc gió lưu.

Biểu hiện như vậy của Lạc Tử Dạ hắn chưa từng gặp qua. Nó khác hoàn toàn với vẻ mặt hoa si thường ngày, cũng khác với vẻ dở hơi mọi ngày. Bây giờ thoạt nhìn giống như mội vị công tử điềm tĩnh, cả người toát ra vẻ sạch sẽ, thông thấu làm người khác luon phải chú ý.

Hắn chậm rãi thu lại ý nghĩ, lạnh lùng mở miệng: Mạt tướng chỉ muốn hỏi mục đúch đêm đó của thái tử khi đi tìm Doanh Tẫn là gì?

Ngươi đây là đang ghen tị? Lạc Tử Dạ khẽ mở mắt, đuôi lông mày nâng lên một chút mang theo một chút ý vị không đứng đắn. Nhìn khuôn mặt gợi cảm, tuấn tú của hắn đánh giá một lúc liền cười nói: Tiểu bảo bối, nếu ngươi nguyện ý thì từ giờ khắc này trong lòng gia sẽ chỉ có mình ngươi!

Khoé miệng Long Ngạo Địch trùng xuống. Sắc mặt biến thành màu đen, hắc tuyến sau đầu hắn bắt đầu hiện ra một mảng lớn, hiển nhiên là đã nhận ra hắn bị đùa giỡn hơn nữa người bày trò lại là một tên đại nam nhân. Hắn nhăn nhó một lúc, trong lòng thầm nghĩ bây giờ hắn chạy lấy người miễn cho một số dây thần kinh của hắn bị tra tấn. Còn có tiểu bảo bối là cái quỷ gì? Xưng hô như vậy đặt trên người hắn, Lạc Tử Dạ cũng thấy ổn sao?

Hắn còn chưa kịp chạy hay không chạy thì lại thấy Lạc Tử Dạ cười cười. Nàng biết chắc chắn tên này là thẳng, nếu tiếp tục đùa giỡn thì không chừng hắn sẽ chạy lấy người. Vì thế nàng lắc lắc đầu, ngáp một cái rồi mở miệng nói: Nếu như gia nói Thiên Tử Lệnh giả đó là do Doanh Tẫn vu oan cho ta. Mà ngày trước gia đi tìm hắn là để báo thù ngươi có tin không?

Giả Thiên Tử Lệnh là do Doanh Tẫn vu oan ngài thì mạt tướng tin. Nhưng mục đích mà ngài gặp hắn sợ là không chỉ đơn giản như vậy. Nếu không tại sao lại đem Vĩnh Định thân vương đẩy vào trong nước, thấy chết mà không cứu? Hiện tại hắn đang bị nhiễm phong hàn nghiêm trọng, đang ở trong phủ dưỡng bệnh cũng tuyên bố sẽ buộc tội thái tử trước mặt hoàng thượng. Mạt tướng muốn biết thái tử có thật là đang tranh giành tình cảm cùng người khác hay là có mục đích khác? Thanh âm của hắn lạnh lùng, huyết đồng nhìn Lạc Tử Dạ chăm chú không bỏ sót bất cứ biểu tình gì của nàng.

Lạc Tử Dạ nhịn cười nhìn hắn, chậm rãi nói: Không biết tướng quân nghĩ là loại nào? Mà bổn thái tử tại sao phải nói cho ngươi biết?

Đúng vậy, Lạc Tử Dạ cũng không có nghĩa vụ phải trả lời hắn, hơn nữa quan hệ hiện nay của hai người không phải minh hữu cũng chưa phân dõ địch ta. Nàng thật sự không cần phải trả lời, thậm chí có khả năng đưa ra tin tức giả để lừa hắn.

Kỳ quái chính là hắn lại đi tìm nàng hỏi vấn đề này. Thậm chí còn có một chút tin nàng, chỉ cần nàng nguyện nói thì chắc chắn không phải là lời nói dối.

Thái tử không thể trả lời thì mạt tướng cũng không có tư cách cưỡng cầu! Long Ngạo Địch mở miệng đáp lời, biểu tình lạnh lùng vẫn không một chút thay đổi.

Lạc Tử Dạ suy tư một chút liền mở miệng: Nếu ngươi muốn biét thì gia sẽ nói cho ngươi! Ở nguyên nhân thì cả hai người họ đều có. Doanh Tẫn là một mỹ nam tử cực phẩm chắc ngươi cũng biết. Soái ca ta gặp thì có Phượng Vô Trù là có thể so với hắn được vài phần còn những người khác thì đều so kém cỏi hơn hắn. Nhưng tính tình của tên hỗn đản kia ta thà tìm Tiểu Minh Tử để kết đôi nửa đời cũng không có lá gan đi tìm hắn. Hiên Thương Dật Phong tâm cơ của hắn quá sâu, không phải là đối tượng tốt để theo. Đến nỗi Minh Dận Thanh cũng là một tên đầy âm mưu. Mà ngươi thì đã sớm đối với gia ghét bỏ. Cho nên trước mắt Doanh Tẫn tuy rằng đã từng hại gia một lần nhưng xong chuyện liền thôi, là một đối tượng rất tốt để theo đuổi. Tranh giành tình cảm của hắn với người khác là chuyện đương nhiên. Còn mục đích riêng của ta cũng có, chọc giận Vĩnh Định thân vương là việc của ta, tại sao lại làm như vậy thì bổn thái tử lại không thể nói được!

Lạc Tử Dạ cảm thấy lời này của mình xuất phát từ tận đáy lòng. Nói ra ý nghĩ trong lòng của mình đối với các đại soái ca công dung ngôn hạnh đồng thời nhân cơ hội dìm Phượng trứng thối chết tiệt kia. Đến lúc này nàng mới biết, nguyên lai ở thời khắc nói xấu hắn tâm tình của nàng trở nên cực kì tốt, các lỗ chân lông trên người dãn ra vì hạnh phúc.

Khoé miệng Long Ngạo Địch giật giật, không biết hắn bị từ ngữ kinh người của nàng làm cho câm lặng hay là kinh sợ bởi tính thẳng thắn của nàng. Đặc biệt nói xấu Phượng Vô Trù, nàng thà cùng thái giám vượt qua nửa đời cũng không muốn tìm Phượng Vô Trù. Hắn có thể lý giải được việc Lạc Tử Dạ không nói lý do chọc giận Vĩnh Định Thân vương. Cũng như hắn không thể nói cho nàng việc tối nay hắn dùng phương thức gì để tìm Long Mạch. Vì đã biết được đáp án mình cần, nhưng vẫn xuất phát từ tò mò, mở miệng hỏi nàng: Thái tử ngài chỉ coi trọng dung mạo? Trừ bỏ anh tuấn ra thì cái gì ngài cũng không xem xét? Hơn nữa chỉ cần ngài thấy đẹp trai là được?

Bởi vì vừa nãy nghe Lạc Tử Dạ nói, Doanh Tẫn không làm nàng chán ghét hắn nên quyết định chọn hắn. Chỉ bởi vì hắn tương đối anh tuấn, bề ngoài cùng nội tâm không giống như Hiên Thương Dật Phong cùng Minh Dận Thanh âm trầm, mưu mô. Cho nên liền chọn Doanh Tẫn?

Lạc Tử Dạ liếc hắn một cái. Vấn đề này nàng lại trả lời rất thành khẩn: Có thể nói như vậy cũng không thể nói như vậy. Ngươi thấy trên đời này ai mà chẳng thích những vật mĩ lệ không riêng gì gia. Mà đối tượng để thích thì gia chọn cái đẹp, đặc biệt là mỹ nam tử!

Lời nàng nói ra thành thật không có nửa điểm giả dối.

Mày rậm của Long Ngạo Địch nhăn lại. Hiện tại xem như hắn đã thấy rõ ý tưởng của nàng. Khó trách người này thấy mĩ nam tử liền cao hứng không thể tự không chế thậm chí còn động một chút là chảy máu mũi. Đối với mỹ nam tử nào cũng có thể vỗ ngực hứa hẹn, tỷ như hứa với hắn... nếu gả cho nàng thì sẽ giúp hắn lấy được Thiên Tử Lệnh. Lời nàng nói ra lại khiến người ta như thấy được chân tâm nhưng lại nhìn không ra nửa phần chân tình. Nguyên lai là như vậy!

Nhưng đấy chỉ là hành vi thường ngày của gia. Nếu như người được gia xác nhận thì hia sẽ hết lòng yêu thương. Bất luận người đó thích hay không thì gia vẫn sẽ dâng lên vật mình sở hữu, đấy là trách nhiệm mà người làm nam nhân phải đảm đương. Thế nào, ngươi có thấy cảm động hay không, tính toán về dội của gia hay chưa?

Long Ngạo Địch mặt xanh ngắt. Hắn biét chắc chắn mình lại vừa bị đùa giỡn. Vô ngữ nhìn Lạc Tử Dạ, chậm rãi nhắc nhở: Thái tử, kì thật ngươi cũng là nam nhân. Mạt tướng cáo lui! Nói xong liền quay đầu đi. Nhưng trong lòng lại cảm thấy khang khác. Đúng vậy, nhận thức của hắn về Lạc Tử Dạ từ hôm nay đã khác. Cũng không phải về cách mà Lạc Tử Dạ nhìn về tình yêu mà là về cuộc đối thoại ban nãy, trên người Lạc Tử Dạ lộ ra tiêu sái. Không giống với bộ dáng dở hơi lúc trước, hắn bây giờ giống như một cơn gió, không ai có thể kìm hãm được.

Nếu không có cái gì để thích, vì sao không chọn cái đẹp?

Chính là cái lý do đơn giản, thô bạo nghe thì tuỳ tính nhưng tựa hồ lại không phải. Lạc Tử Dạ cũng thật là người có ý tứ nếu không Phượng Vô Trù cũng không nhìn hắn với con mắt khác. Ít nhất hôm nay, Lạc Tử Dạ đã khiến hắn nhìn với cặp mắt khác.

Ánh mắt của Lạc Tử Dạ mị mị. Điều Long Ngạo Địch nói nàng tất nhiên minh bạch. Hắn nhắc nhở nàng là một nam nhân thì mục tiêu theo đuổi nên là nữ nhân chứ không phải nam nhân. Đúng vậy, nàng là nam nhân , nhưng lại là người nam nhân bất đắc dĩ cùng cực kỳ bi thống cho nên ngoại trừ bản thân nàng ra không ai có thể hiểu được nỗi đau này.

Lười biếng duỗi eo một cái, khoé mắt liếc về bóng đang màu đen thoắt ẩn thoắt hiện phía đông nam, Phượng Vô Trù thích tìm người giám sát nàng thì nàng sẽ cho hắn một trận tức chết. Không biết khi hắn nghe được chuyện nàng thà tìm thái giám sống cả đời cũng không cần hắn thì sẽ mang biểu cảm gì? Tốt nhất là tức đến chết đi, xem hắn có còn tiếp tục bắt nàng đi dọn đỉnh nữa không!

Nhưng Tiểu Minh Tử sau khi nghe nàng, không nghĩ đến người cực kì coi trọng sắc đẹp lại muốn ở cùng mình thậm chí xếp trên cả mỹ mạo của Nhiếp Chính Vương điện hạ vì thế nước mắt lưng tròng mà nhìn chằm chằm nàng.

Long Ngạo Địch vừa rời khỏi thì nàng lại nghe được một trận động tĩnh. Âm thanh này là tiếng động do việc trèo tường gây ra.

Nàng hơi hơi quay đầu nhìn tường. Đó cũng hính là nơi mà nàng vừa tiến vào nhưng cũng đã được nửa ngày, liền tính đám thị vệ bị nàng củng kia chưa tỉnh lại thì ít nhất Long Ngạo Địch phải thay người người mới chứ. Bây giờ lại có người trèo vào đây? Hay lại giống nàng có năng lực gõ cho đám thị vệ ngoài sân hôn mê?

Nếu là như vậy thì nàng lại có một chút hứng thú với người này!

Vì vậy nàng ngồi dậy vuốt vuốt tóc, dào dạt hứng thú nhìn bức tường. Không biết người đến có mục đích như nàng hay là khác. Trong khi nàng đang nghĩ ngợi thì ở đầu tường phiêu lên một đoạn vải mỏng mà nhan sắc mảnh vải lại thập phần diễm lệ. Thoạt nhìn hẳn là quần áo của cô nương. Lạc Tử Dạ cân nhắc trong chốc lát, vị cô nương này chẳng lẽ tới vì Phượng Vô Trù? Hay là Hiên Thương Dật Phong, Minh Dận Thanh? Hoặc là Long Ngạo Địch?

Trong lúc nàng đang bận rộn suy tư thì cô nương kia cũng nhìn thấy nàng. Giống như bị hoảng sợ nên trượt chân khỏi vách tường, trực tiếp té xuống đất. Lạc Tử Dạ đang nghĩ nàng có nên đi lên đỡ tạo thành anh hùng cứu mỹ nhân hay không thì cô nàng kia giống như con khỉ làm động tác xoay người trong không trung vững vàng rơi xuống đất.

Lúc này Lạc Tử Dạ mới đánh giá nàng, mặc trên người vải gấm mỏng không khó để nhận ra là nữ nhi của một nhà có tiền. Dung mạo tuyệt mỹ, khuôn mặt tròn như trứng ngỗng, lông mày lá liễu cong cong, mũi nhỏ nhắn tinh tế đúng với tiêu chuẩn mỹ nhân cổ đại. Nhưng thoạt nhìn cực kì quen mắt tựa như đã từng gặp qua ở đâu.

Ánh mắt của nàng thản nhiên mà đánh giá đối phương tất nhiên cô nương kia cũng đang quan sát nàng. Mặt nàng ta co quắp lại, tóm ống tay áo của chính mình đỏ mặt nói: Qua...thái tử

Lạc Tử Dạ nhìn bộ dáng này của nàng không khỏi buồn cười, nhìn nàng không giống như vì Long Mạch mà tiến vào, tám chín phần là theo soái ca nào đó tiến đến. Vì thế Lạc Tử Dạ nhún vai nói: Ngươi nhận thức ta? Ngươi tới vì mỹ nam tử sao? Nói nghe một chút là ai, có khi ta còn giúp ngươi cua!

Cùng đồng loại với nhau, thích trèo tường ngắm soái ca nên nàng có cảm giác rất yêu thích vị cô nương này!

Cô nương kia nghe thấy lời này thì mặt càng đỏ hơn. Ngượng ngùng e lệ mà nhìn Lạc Tử Dạ một cái sau đó lại nhanh chóng cúi đầu. Lạc Tử Dạ nhìn bộ dáng này của nàng thì sau đầu trượt xuống một giọt mồ hôi, cô nương này không phải là coi trọng chính mình đi?

Bất hạnh thay việc nàng suy đoán lại chính là sự thật. Cô nương kia ngượng ngùng nhìn nàng, kéo kéo tay áo của mình nói: Ta...nô gia, nô gia là Vân Tiêu Nháo, đại tiểu thư phủ thừa tướng. Ta... ta thích chính là thái tử!

Oanh Lạc Tử Dạ cảm thấy có một trận thiên lôi từ giữa không trung đánh xuống đem nàng từ ngọn cỏ non thành ngọn cỏ thui. Vân Tiêu Nháo này hẳn là người Diêm Liệt nói lúc hắn tóm nàng đi đi!

Cùng nàng vô ngữ là người đứng cách đó không xa Diêm Liệt. Miệng hắn há to như định rơi xuống đất... Vì hắn vẫn còn nhớ rất rõ ngày trước phụng mệnh vương đi bắt thái tử điện hạ cũng nhìn thấy Vân Tiêu Nháo đứng ở gần phủ thái tử. Lúc ấy giải thích vấn đề này như thế nào?

Ngài ấy nói cô nương này có lẽ thấy ngài ấy nhảy bày quả táo nhỏ trong yến hội. Vì suốt ngày ở trong khuê phòng nên khi nhìn thấy người lớn lên rất tuấn tú như ngài phi thường lãnh khốc nên tâm sinh ái mộ.

Sẽ! Không! Phải! Là! Như! Vậy! Đi!

Tưởng tượng như vậy khiến hắm cảm thấy đầu như bị một quả búa tạ bổ, cằm lệch sang hẳn một bên. Ánh mắt hắn nhìn Vân Tiêu Nháo bắt đầu thay đổi thành nhìn người cùng đồng loại với thái tử. Hắn cảm thấy chính mình hôm qua chắc không ngủ đúng giờ nên hôm nay mới gặp ảo giác. Xoa cái trán chính mình một chút, hắn quay đầu sang một bên thôi miên trong lòng hắn bị hoa mắt, chắc chắn là hắn nghe lầm, hắn phải về rửa mắt lại ngay lập tức!

Nếu đúng thật như thái tử nói thì về sau thích cô nương nào chỉ cần nhảy một khúc quả táo nhỏ là được thôi, nhỉ?

Lạc Tử Dạ sửng sốt một chút, cầm cây quạt chỉ chỉ vào nàng lại chỉ chỉ vào chính mình: Ngươi chắc chắn? Thiên kim phủ thừa tướng vì thích mình mà trèo tường tiến vào hay vẫn là nghe mệnh lệnh của Thừa tướng ôm mục đích vào đây? Là một nữ tử nhà quyền quý được nuôi dưỡng trong khuê phòng bình thường ra cửa đã rất không dễ dàng thế nhưng đêm hôm đó lại ra được cộng thêm hôm nay có thể tránh thoát thị vệ tuần tra trèo tường tiến vào!

Nói thật là buổi tối hôm đó nàng nói cô nương này thích nàng là đang chém gió với Diêm Liệt, trong lòng nàng rất rõ ràng chính mình chẳng có một chút gì gọi là đặc biệt để người hâm mộ cả. Cho nên sau khi nghe cô nương này nói xong nàng có cảm giác hôm nay tai nàng chắc có vấn đề rồi!

Vân Tiêu Nháo nhìn Lạc Tử Dạ có bộ dáng không chịu nổi thì bắt đầu nóng nảy. Gật đầu mở miệng, cực kì cường điệu mà nói: Đúng vậy! Ta chắc chắn! Hơn nữa táhi tử ngài cần phải tin tưởng ta, ta là thục nữ. Vừa tối chỉ là nởi vì trèo tường, trèo tường...

Lạc Tử Dạ cảm thấy mình không thể nghe nổi nữa thì bò dậy xoay người định đi.

Nếu cô nương này hâm mộ tên hỗn đản Phượng Vô Trù thì có khi nàng sẽ mạo hiểm mạng sống giúp đỡ cua hắn. Còn nếu coi trọng Doanh Tẫn, nàng có lẽ sẽ xuất phát từ lòng đồng cảm nhịn đau bỏ thứ mình yêu thích. Nhưng cô nương này lại coi trọng nàng, nàng lại không có chim nhỏ , làm sao thoả mãn cô nương này!

Đi được vài bước Lạc Tử Dạ bỗng nhiên quay đầu nhìn Vân Tiêu Nháo: Đúng rồi! Ngươi không phải là trong yến hội thấy ta nhảy bài quả táo nhỏ cảm thấy ta phi thường có hình tượng nên mới thích ta chứ?

Không phải! Bởi vù cha ta nói với ta trên đời này có rất nhiều người bên trong khong giống như bề ngoài nhìn đơn giản như vậy. Rất nhiều người thoạt nhìn điên điên khùng khùng kỳ thật chỉ là cố tình lộ ra, trên thực tế rất thông minh. Ta cho rằng thái tử chính là như vậy, cho nên.... nàng đánh bạo nới xong lời này thì cả khuôn mặt đều nhiễm rặng mây đỏ ửng, bàn tay lại kéo kéo ống tay áo của chính mình. Mảnh sa kia chắc cũng nhanh chóng bị nàng kéo hỏng đi!

Lúc này, Lạc Tử Dạ mới xem như minh bạch. Cũng được, mạch não của cô nương này cũng không phải có vấn đề, thật sự cho rằng nàng hôm đó vừa suất vừa lãnh khốc. Nhưng mà như vậy lại chứng tỏ cô nương này rất tinh mắt. Nhìn ra nàng lúc nào cũng điên điên khùng khùng nhưng kì thật lại rất thông minh! Khụ... không phải nàng tự khen nhưng nó vốn dĩ là sự thật đấy!

Nàng đang định nói chuyện thì có một tiểu hoà thượng chạy tới nói: thái tử điện hạ! Nhiếp chính vương điện hạ, Long tướng quân cùng vài vị vương gia đều đang muốn đi dùng bữa, thỉnh ngài cùng đi qua!

Lạc Tử Dạ gật đầu tỏ vẻ chính mình sẽ mau chóng đi qua, nhìn cô nương kia một cái: Ngươi muốn đi cùng hay không? Thuận tiện ở trên đường nói chuyện cùng nàng một phen.

Vân Tiêu Nháo nghe xong thì ánh mắt sáng lên. Hai tròng mắt linh động sáng lên khiến chi khuân mặt càng thêm xinh đẹp. Thoạt nhìn kiều diễm động lòng ngươi nhưng lại cũng ngây thơ đáng yêu. Lạc Tử Dạ cảm thấy chính mình nếu là nam nhân mà gặp được cô nương như này thì chắc chắn sẽ động tâm. Ân, thuận tiện đem nàng đến trước mặt Phượng Vô Trù, nói không chừng hắn sẽ lập tức xuân tâm nhộn nhạo theo đuổi tiểu cô nương này mà bỏ qua việc tìm phiền toái với mình.

Ta đi! Ta đi! Vân Tiêu Nháo nhanh chóng gật đầu, sửa sang lại vạt ado dính bùn đất vì trèo tường của mình đi theo Lạc Tử Dạ.

Lạc Tử Dạ vừa đi vừa thở dài một hơi, tuy rằng rất đắc ý vì có cô nương coi trọng mình, hơn nừa ở trong nừng mỹ nam này ai cũng không coi trọng mà lại đọc coi trọng mỗi nàng. Nhưng cũng thật sâu sắc mà khẳng định rằng nàng không thể để tiểu cô nương dễ thương này nhầm chung thân được. Vì thế mở miệng nói: Vân tiểu thư, kỳ thật trên người bổn thái tử không có bất kì ưu điểm gì, ngươi thích ta không bằng ở trong miều hôm nay tìm một vị vương gia nào đó thì hơn. Họ đều là người suất sắc, nhân trung...

Vân Tiêu Nháo nghe xong thì khuan mặt nhỏ nhắn lắc lắc: Ta chỉ thích thái tử, không thích bọn họ!

Chân Lạc Tử Dạ bước hụt một bước. Quay đầu nhìn bộ dáng của nàng thực kiên định, phỏng chừng rất khó để đổi ý. Vì thế Lạc Tử Dạ do dự một chút rồi ra đòn sát thủ: Ngươi thích ta sẽ không có kết quả gì đâu! Ta là một tên đoạn tụ, chỉ thích nam nhân thôi!

Chính vì nàng đang diễn xuất quá nhập tâm nên khôn chú ý được đằng sau có người.

Họ là đám người sắp sửa đi dùng bữa, Phượng Vô Trù, Hiên Thương Dật Phong, Minh Dận Thanh, Long Ngạo Địch cùng với người vừa chạy đi lau lại mặt Diêm Liệt. Đương nhiên ai trong bọn họ võ công cũng đều rất cao cường cho nên cũng chưa phát ra tiếng động gì quá lớn khiến cho Lạc Tử Dạ chú ý được.

Mày rậm của Nhiếp Chính Vương điện ha nhăn lại. Mới vừa rồi Lạc Tử Dạ ngỗ nghịch hắn trước mặt mọi người hắn còn chưa xử lí. Trong lòng vốn dĩ đã rất không vui, nay lại nghe Lạc Tử Dạ tự nói mình là một tên đoạn tụ... lại nhớ đến ban nãy, người giám thì Lạc Tử Dạ đến bẩm báo với hắn, nói rằng nàng thà cùng thái giám sống qua nửa đời cũng không muốn hắn. Nghĩ tới đây bỗng nhiên môi của Nhiép Chính Vương điện hạ bỗng xả ra một nụ cười thị huyết.

Mà tập đoàn các mỹ nam tử khác lại mặc nhiên lạnh sống lưng tập thể. Tuy rằng biểu hiện của Lạc Tử Dạ đã sớm lộ ra cho bọn họ thấy nàng là đoạn tụ nhưng khi chính miệng nàng nhận định thì lại làm cho bọn họ cảm giác ớn lạnh hơn nhiều.

Nàng vừa nói lời này xong thì Vân Tiêu Nháo trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn nàng. Chờ mất một lúc lâu sau, Lạc Tử Dạ cho rằng mình đã đả kích đến nàng nghiêm trọng khiến nàng từ bỏ thế nhưng cô nàng lại kích động hơn mở miệng: Thái tử, nguyên lai ngài là đoạn tụ! Thật sự là quá tốt! Khôn phải, ý của ta là... A, dù là vậy ngài vẫn có thể cưới ta, ngài thân là thái tử, vẫn cần một người để che mắt thế nhân. Cho nên ngài có thể kết duyên vợ chồng với ta, làm ra hình tượng nam nhân giả, sau đó không còn ai nghĩ ngài bị đoạn tụ nữa...

Lạc Tử Dạ khoé miệng giật giật nhìn nàng. Thấy ánh mắt của nàng tràn đầy vui sướng, lấp lánh hào quang, vô ngữ nói: Ngươi làm như vậy không sợ bị huỷ hoại cả đời?

Không sao! Ta nguyện ý vì người trong lòng trả giá! Vẻ mặt của Vân Tiêu Nháo hiện nay cực kì thành khẩn. Những biểu hiện thẹn thùng ban nãy như là mây bay, không sót một tia nào!

Lúc này Lạc Tử Dạ liền minh bạch, vì người trong lòng trả giá hoàn toàn là giả, nhưng tâm hồn hủ nữ lại là thật. Xem bộ đang kích động này của nàng đi... Nhóm mũ nam tử phía sau bọn họ khoé mắt co rút vài cái, cảm thấy nhân sinh thật đặc biệt liên tiếp khiến bọn họ được đổi mới cách nhìn.

Diêm Liệt thì cảm thán cùng suy tư nhìn bóng dáng của Vân Tiêu Nháo, cảm thấy nàng thật đúng là một cô nương tràn đầy đức hi sinh trong tình yêu... Tuy rằng khiếu thẩm mĩ có chút kì quái, ai nàng cũng đều không coi trọng duy chỉ coi trọng mỗi người nửa điên nửa khùng như thái tử!

Lạc Tử Dạ thấy chính mình khuyên nàng nửa ngày cũng vô dụng liền dùng đến căn nguyên dẫn đến tâm động của cô nàng này tiếp tục khuyên bảo! Mở miệng nói: Kỳ thật ngươi không cần đem ta tưởng tượng thông minh hoặc là không giống người thường như vậy! Phải luôn nhớ rằng trên thé giới này tưởng tượng cùng hiện thực khác biệt rất lớn. Tỷ như lần đầu tiên ta thấy Phượng Vô Trù tưởng tượng hắn ngạo mạn liếc ta một cái sau đó mở miệng ngồi trên tới, chính mình động sau đó ta liền thượng tên ngạo kiều, tiếp tục đi tới việc tổng tiến công làm nhân sinh vui sướng. Nưng hiện thực thù hắn cực kì đơn giản cùng thô bạo ra tay làm ra mấy cái hố to ở trên đường, thậm chí suýt làm nổ chết gia!

Nàng vừa thốt ra lời này xong thì nhóm mỹ nam tử không hẹn mà cùng xoay đầu nhìn sắc mặt của Nhiếp Chính Vương điện hạ. Trong lòng có chút đồng tình với nàng. Không ngờ lần đầu tiên gặp mặt, Lạc Tử Dạ lại có ý tưởng này. Ngồi trên tới, chính mình động...?

Lạc Tử Dạ nói xong thì giống như chưa đã thèm, lại nói tiếp: Còn nữa, lần đầu tiên ta nhìn thấy Long Ngạo Địch tưởng tượng chính là huyết đồng của hắn sáng lên, hắn nắm lấy tay ta, cảm thấy ta mới chính là bạn đời của mình. Kết quả thì sao? Hắn nói ta phải biết tự trọng, cách hắn xa một chút!

Nàng vừa nói xong chúng mỹ nam tử lại dồng loạt nhìn Long Ngạo Địch cảm thán, nguyên lai Lạc Tử Dạ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, đã tưởng tượng hắn là cái thể loại ngu ngốc này! Mắt còn sáng lên nắm tay nàng...

Nói xong thì nàng ngó Vân Tiêu Nháo một cái, thái biểu cảm của nàng có thể tiếp thu được liền nói tiếp: Lại tỷ như lần đầu tiên thấy Doanh Tẫn tưởng tượng vẻ mặt của hắn động tình nói với ta, hắn chờ ở thanh lâu lâu như vậy rốt cuộc đã gặp được ta, kết quả là hắn vứt cái lệnh bài giả cho ta, làm ta bị cả thiên hạ đuổi giết.

Phượng Vô Trù, Hiên Thương Dật Phong, Minh Dận Thanh khoé miệng giật giật. Không thể tưởng tưởng được Doanh Tẫn lại nói những lời đó.

Lạc Tử Dạ thở dài một hơi thật sâu rồi nói tiếp: Còn có Minh Dận Thanh! Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn cũng tưởng tượng hắn nói với ta rằng hắn đã tranh quyền đoạt lợi nhiều năm, bỗng nhiên quay đầu nhận ra người ta muốn chính là ngươi! Kết quả hiện thực thì sao? Mỗi lần ta không may dính phải trường hợp xui xẻo xấu hổ thì hắn luôn là người đầu tiên cười, gấp không thể chờ nổi mà cười nhạo ta, giống như ta và hắn có đại thù vậy...

Những người khác lại đồng loạt nhìn về phía Minh Dận Thanh, nhớ lại một chút dường như hắn cười tương đối nhiều. Mặt của Minh Dận Thanh đỏ hồng, tái rồi chuyển sang lục...

Hiên Thương Dật Phong cảm thấy người tiếp theo bị nói chắc chắn là mình nên sau đầu đã chảy ra một hột mồ hôi to tướng.

Hắn có nên giả vờ ho khan một chút để đánh gãy nàng? Nhưng hắn lại tò mò Lạc Tử Dạ nghĩ như thế nào về hắn.

Đang lúc hắn đang cân nhắc thì Vân Tiêu Nháo lại mở miệng trước: Thái tử, cuộc sống của ngươi thật quá nhấp nhô!

Lời này của Vân Tiêu Nháo chọc trúng nỗi đau của, khiến nàng suýt nữa thì không thể cầm được nước mắt. Lấy tay đỡ chán, lấy một câu thơ không biết học ở đâu ra từ kiếp trước nói: Đúng vậy a! So với cuộc sống của hầu ca thì không kể đâu hết khổ. Cho nên a, trong tưởng tượng của ngươi, ta là loại người bên ngoài vô năng bên trong cực kì thông minh là không đúng. Hiện thực sẽ nói cho ngươi biết ta trong ngoài như một, đều thực vô năng. Cho nên ngươi cũng đừng tiếp tục thích ta, sớm ngày di tình biệt luyến đi! Ai......

Nàng vừa nói xong thì Vân Tiêu Nháo rơi vào trầm mặc

Mà người đứng ở phía bên kia nghe nửa ngày Nhiếp chính vương điện hạ, thanh âm ma mị bỗng nhiên truyền tới khiến người ta cảm thấy run sợ, dựng tóc gáy: Nga! Nguyên lai khi thái tử nhìn thấy cô lần đầu tiên có cái ý nghĩ như vậy! Kia tại sao lại tuyên bố thà cũng thái giám ở bên nhau cũng chướng mắt cô?

/93

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status