Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi

Chương 93 - Chương 85

/93


Edit: mô mô

Lạc Tử Dạ nghe xong câu này thì nhìn hắn chăm chú. Một trận gió thổi tới khiến Lạc Tử Dạ đánh một cái hắt xì, đưa tay lên xoa xoa đầu mũi một hồi, mở miệng nói: Không có một chút ý đồ nào cả! Chỉ là gia không muốn ngươi chết. Nếu nhất định phải nói có ý đồ thì đại khái ta hi vọng về sau, đi ngươi không coi ta là bạn thì ít nhất cũng không cần cùng ta là địch! Thế nào, có đáp ứng hay không? Minh Dận Thanh cũng không phải là nhân vật dễ đối phó, gia mặt dày này dạn, nói không chừng còn giúp được ngươi đối phó với y!

Lạc Tử Dạ vừa nói xong, Diêm Liệt cũng đưa mắt nhìn về phía nàng. Cặp mắt hoa đào kia mị ra độ cung mê người, bàn tay dài nâng cằm lên, tự hỏi trong chốc lát. Bộ dáng của hắn khiến Lạc Tử Dạ xem đến miệng khô lưỡi khô, nàng cảm thấy tên Doanh Tẫn nãy sinh ra là dùng để câu người, nếu trong người nàng hiện tại không phải tàng cà tím mà là cái kia thì nhất định có thể.....

Vì tránh cho bản thân không tiếp tục suy nghĩ linh tinh, Lạc Tử Dạ xoay đầu không dám nhìn hắn thêm.

Một hồi lâu cũng không thấy hắn nói chuyện, nhưng lại nghe thấy thanh âm uống rượu của hắn. Lại yên lặng thêm một lúc, cặp mắt đào hoa tà mị nâng lên nhìn nàng, cười ngâm ngâm nói: Hảo! Ngày mai tới Tương tư môn đón ta, tài bảo của ta rất nhiều, nhưng tất cả là của ta, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!

Lạc Tử Dạ nghe nửa đoạn phía trước, tâm tình còn khá tốt, ít nhất mảnh hảo tâm của chính mình, người ta vẫn còn biết cảm kích nhưng khi nghe đến đoạn phía sau, mọi chuyện lại không tốt được như lúc đầu nữa! Lạc Tử Dạ đưa mắt lại nhìn hắn: Yên tâm, ta cũng không cần tài bảo của ngươi!

Không biết gia hỏa này là yêu tiền thật hay vẫn là giả bộ nữa!

Ta đây liền an tâm! Doanh Tẫn nghiêm túc gật đầu, sau khi nhìn khắp nơi một lượt mới liếc nhìn nàng một cái, bên trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhiễm ý cười, cũng không biết xuất phát từ cái gì hắn lại bổ sung một câu: Ta thích nhất là đá quý giống như Thần tinh, nó phi thường lộng lẫy bắt mắt, là loại đá quý thuần tuý nhất trên thế gian!

Lạc Tử Dạ nghe xong lời này thì nhìn bộ dáng của hắn, không biết vì sao nàng lại cảm thấy hắn không phải đang thuyết minh mà là đang hồi ức lại.

Lạc Tử Dạ vỗ vỗ bắt vai hắn, một phen đoạt lại bình rượu, mở miệng nói: Doanh Tẫn, tuy rằng ta không biết ngươi rốt cuộc là ai, không biết sau lưng ngươi là thế lực gì, cũng không biết ngươi đã trải qua những chuyện gì nhưng ta chỉ muốn nói cho ngươi biết trăm năm sinh mệnh nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, còn ngươi, mới có bao nhiêu tuổi? Những năm tháng còn lại, chớ tự mình cô phụ!

Lạc Tử Dạ nói xong thì đem vò rượu đặt ở một bên. Gia hỏa này lúc nào cũng uống rượu, cho dù không say chết thì cũng thủng ruột mà chết!

Trong chốc lát, hắn cũng không nói chuyện cũng không tới tranh vò rượu, mà giống như còn đang tiêu hoá lời nói của nàng.

Sau khi trầm mặc một thời gian dài, Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn, Lạc Tử Dạ không nhịn được mà cảm thân một câu: Ngươi như vậy, dưới bầu trời này cũng không có nữ nhân nào so được với ngươi, nhưng cố tình lại không nhìn ra trên người ngươi có một tia nữ khí nào...

Lạc Tử Dạ vừa nói vậy, ánh mắt của Doanh Tẫn lạnh đi vài phần. Nhưng nàng lập tức lại nói nhìn không ra nữ khí, lạnh lẽo trong mắt tan đi. Hắn bỗng nhiên duỗi tay vén sợi tóc ở trước ngực Lạc Tử Dạ, sợi tóc kia nửa ướt đẫm: Thái tử, ngươi muốn ta sao?

Hắn đang dụ dỗ nàng!

Ý tượng vừa ra khiến Lạc Tử Dạ thất thần một hồi, nhanh chóng lắc đầu lệnh cho bản thân mau chóng tỉnh táo lại. Một tay đem tóc đoạt lại, liếc mắt nhìn hắn, chăm chú nói: Tưởng cũng chỉ là tưởng, gia cũng sẽ không đi làm! Vừa hay tối nay có mỹ nam đáp ứng được gia sủng hạnh, thời gian tốt như thế, gia há lại đem mệnh mình vứt tại đây?

Không biết vì sao nàng lại có dự cảm nếu nàng trả lời là muốn hoặc là trực tiếp đè hắn ra thì nơi này tám phần sẽ xuất hiện một án giết người!

Đến nỗi nàng thành công làm thịt hắn hay vẫn là hắn giết nàng thì không thể nào biết được!

Nói xong lời này, Lạc Tử Dạ duỗi chân ra, tay vươn lên vỗ bả vai của hắn mấy cái, đứng lên nói: Yên tâm, tuy rằng ngươi đã đáp ứng làm gia sủng nhưng cả hai chúng ta đều rõ ràng vì sao lại làm vậy, cho nên gia sẽ không thị tẩm ngươi! Nhưng mặc kệ như thế nào, nếu ngươi đã đáp ứng gia, liền tính là gia che chở ngươi cũng sẽ không bắt nạt ngươi bởi vì gia rất bênh vực người của mình. Tốt rồi, trời không còn sớm, ta về trước! Hắt xì—— ngày mai, sáng ngày mai gia phải thượng triều, chiều lại tiếp ngươi! Đúng rồi, ngươi có kia khế bán mình không?

Nếu kí, muốn đào hắn về không hề dễ rồi!

Doanh Tẫn đánh giá nàng trên dưới trong chốc lát, nhìn bộ dáng của nàng cực kì giống mấy tên nhiều chuyện. Trung y của nàng dán chặt vào người, phía dưới là đôi chân trơn bóng, chỉ mặc một cái quần lót. Hơn nữa còn bị ướt, dán vào xem đến rõ ràng. Không biết vì sao hắn tựa như bị đâm một cái, nhanh chóng xoay mặt đi.

Nghĩ đến tên tiểu tử này có một khuôn mặt không thể phân rõ nam nữ, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy kì quái.

Doanh Tẫn dừng lại một chút, áp xuống cảm giác quái dị đang dâng lên trong lòng. Giữa đầu lông mày xoẹt qua tia phong tình, xoay đầu lại nhìn nàng, cười ngâm ngâm mở miệng: Ngươi cảm thấy bản công tử giống người phải kí khế ước bán mình?

Không giống!

Lạc Tử Dạ gật gật đầu, tỏ vẻ minh bạch. Đang định đi chợt nghe thấy âm thanh mĩ diễm của hắn vang lên: Thanh Thành!

Tiếng nói vừa dứt, một đạo bóng đen hiện ra.

Doanh Tẫn không quay đầu lại mà vung tay lên, trong lúc nội lực bị kích động, áo ngoài của Thanh Thành bị xả xuống. Ném về phía Lạc Tử Dạ, yên vị khoác trên vai nàng. Lạc Tử Dạ cùng Thanh Thành sửng sốt như nhau. Đầu tiên là Lạc Tử Dạ. Nàng nhìn hắn, mở miệng nói: Vì sao không phải là của ngươi?

Nàng vừa hỏi xong thì đôi mắt đào hoa của hắn cũng nhìn về phía nàng, hắn nghiêm túc đáp lại: Bởi vì ta cũng sợ lạnh!

Hai căn mì sợi trước mắt Thanh Thành nhanh chóng muốn uốn lượn mà rơi xuống,.... công tử, không lẽ thuộc hắn không sợ lạnh.... hắt xì~

Lạc Tử Dạ liếc mắt nhìn Thanh Thành một cái, thấy hắn một bộ dáng tâm như trở tàn nhưng cũng không có ý muốn nàng trả lại áo ngoài nên Lạc Tử Dạ chỉ gật đầu xem như đã hiểu: Cảm tạ!

Nói xong lời này nàng liền xoay người đi khỏi.

Thanh Thành nhìn thoáng qua mặt nghiêng của chủ tử, vẻ mặt như đưa đám, mở miệng: Công tử, thuộc hạ cảm thấy ngài có chút có mới nới cũ! Có phải bây giờ ngài thấy người mới là Lạc Tử Dạ rất có cá tính, ngài có hứng thú với hắn nên mới mặc kệ sống chết của người cũ là y phải không?

Doanh Tẫn không đáp lại Thanh Thành mà chỉ sụp mắt nhìn về phía vò rượu đặt dưới đất mà Lạc Tử Dạ vừa cướp ban nãy.

Hắn suy nghĩ một chút rồi duỗi tay, tiếp tục cầm vò rượu lên uống.

Thanh Thành im lặng, thở dài nói: Công tử, thuộc hạ nghĩ rằng Thái Tử sẽ khuyên được ngài... không nghĩ tới, ai cũng không khuyên được!

Lời này của hắn vừa ra, động tác của Doanh Tẫn hơi dừng một chút. Sau đó y chậm rãi cười nhẹ một tiếng: Nếu bất kì việc gì trên đời, chỉ cần khuyên vài câu liền hoàn toàn thành thực thì trên thế gian, làm gì còn vấn đề nan giải? Đạo lí thì ai cũng hiểu nhưng hiểu rồi thì có thể thay đổi được bao nhiêu?

Hắn vừa nói lời này, Thanh Thành cũng không muốn tiếp tục đề tài, bởi vì có nói cũng vô dụng. Y chỉ hỏi: Vừa rồi việc ngài đã đáp ứng với Thái Tử, là thật hay là giả?

Ngươi nói xem? Doanh Tẫn không đáp mà hỏi lại hắn. Hỏi xong được một lúc, lại nghiêng đầu nhìn Thanh Thành, cười yêu dã một tiếng, nói: Trước mắt ngươi có một cái nhiệm vụ!

Vẻ mặt Thanh Thành trống rỗng: Chuẩn bị xe kéo tài bảo! Nhưng là, công tử, ngài thật sự đã suy nghĩ kĩ sẽ đưa hết đến phủ Thái Tử sao? Nếu Thái Tử không cao khiết như mặt ngoài, gầm tính toán chiếm tài sản của ngài thì làm sao bây giờ? Hoặc là nửa đêm đi trộm mất thì sao?

Cho nên ngài vẫn là nhanh chóng thức tỉnh, không cần đi phủ Thái Tử nữa!

Vấn đề này thế nhưng lại thu hút được sự chú ý của Doanh Tẫn. Y hơi dừng một chút, trầm ngâm mở miệng: Ân, giấu đi hơn phân nửa.. còn thừa lại thì đưa đến phủ Thái Tử!

Thanh Thành: .... trên thế gian luôn luôn tồn tại con người không quan tâm đến trinh tiết của bản thân mà chỉ đưer tâm đến tiền bạc!

Lạc Tử Dạ khoác áo của Thanh Thành cùng với mang theo khuôn mặt xanh mét trở lại phủ.

Lộ Nhi cùng Đạp Đạp hiện tại cũng là không nghe được, nhìn thấy Lạc Tử Dạ trở lại cũng không đoán được tình huống như nào, hơn nữa sắc mặt của nàng lại khó coi như phân khiến hai người không dám hỏi cái gì. Thật nhanh chóng sai nha hoàn tạp dịch đi chuẩn bị nước ấm để tắm gội, Lạc Tử Dạ không rên một tiếng đem tất cả mọi người đuổi đi, tự bản thân xử lý việc tắm rửa.

Sau khi đem cà tím ném xuống đất, tắm rửa sạch sẽ một hồi liền dùng chăn đem bản thân bọc lại.Ngồi trên giường run bần bật, nàng hoài nghi chính mình đã bị cảm, hết thảy là tại tên đại phôi đản Phượng Vô Trù kia! Đã vậy còn ngồi buôn dưa, hứng gió với Doanh Tẫn trên nóc nhà ban nãy!

Lộ Nhi nhìn Lạc Tử Dạ bọc chăn kín mít ngay giữa mùa hè, nhưng cũng không dám lên tiếng nhắc nhở như cũ.

Lạc Tử Dạ nhìn Lộ nhi phân phó một câu: Từ hôm nay trở đi, phòng bếp phải chuẩn bị cà tím mỗi ngày!

Đạp Đạp có chút nghi hoặc, hỏi một câu: Thái tử, ngài thích ăn như vậy sao?

Mặt Lạc Tử Dạ lại đen thêm một phần, lặng nửa ngày mới mở miệng nói: Không, là ngươi suy nghĩ quá nhiều! Cả đời này ta sẽ không bao giờ ăn cà tím nữa!

Lại nói, kỳ thật trước kia cà tím là món nàng thích nhất...

Đạp Đạp: .... không ăn mà mỗi ngày đều đòi mua, được rồi, ngài là chủ tử, ngài nói cái gì thì chính là cái đó!

Lạc Tử Dạ ở trong ổ chăn run lên một hồi, lúc này mới nhìn về phía họ, mở miệng nói: Việc chiêu binh diễn ra thế nào rồi?

Ai ngờ, Lộ nhi ấp úng một lát mới nói: Chiêu... chiêu được mười mấy người!

Ân...? Ánh mắt Lạc Tử Dạ sáng thêm mấy phần.

Lộ nhi thấy vậy lập tức vỗ tay một cái, tức thời, ở cửa xuất hiện mấy người phong tư khác nhau đi vào, thân người nào cũng cao trên mét bảy tám, tiểu soái ca cơ thể thon dài. Từng bước từng bước đem ngón tay nhấc lên theo hình hoa lan chỉ, mị nhãn trong mắt bay tới bay lui. Khoé miệng Lạc Tử Dạ co rút, đây mà là ra chiêu binh sao? Đây rõ ràng là đến làm trai lơ mà...

Nàng liếc mắt nhìn lộ nhi một cái: Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ lúc nàng dán bố cáo ra ngoài, không có một ai có ý muốn nhập quân?

Lộ nhi ho khan một tiếng, mở miệng nói: Vị này là do Trần đại nhân đưa tới, vị kia là Lý đại nhân đưa tới, còn vị này là...

Nói rất nhiều, đa số là các vị đại nhân xem bộ dáng chiêu binh chiêu trai lơ, một cái nàng vẫn chưa chiêu được cho nên xuất phát từ đồng tình, cho nên đưa đến mấy mỹ nam tử, thuận tiện lấy lòng nàng cùng biểu đạt muốn giao hảo.

Lạc Tử Dạ mang theo khuôn mặt đen ngòm nhìn mấy vị mỹ nam tử kia một hồi, cuối cùng mới mở miệng nói: Bổn thái tử không cần, đều đem bọn đưa đến Nhiếp Chính Vương Phủ đi!

A? Lưng Lộ nhi cứng đờ, đưa đến Nhiếp Chính Vương Phủ là cái quỷ gì? Cho dù Thái Tử ngài không cần thì cũng không nên đưa đến đấy chứ?

Sắc mặt Lạc Tử Dạ nghiêm túc thêm vài phần, không muốn tiếp tục nói thêm về vấn đề này, chỉ nói: Nói ngươi đưa thì ngươi cứ sai người đưa! Đưa mấy tên này cho Phượng Vô Trù để hắn đỡ phải không có việc gì liền đuổi theo nàng!

Tuy rằng Lộ nhi cảm thấy đưa mấy người này đến Nhiếp Chính Vương Phủ phủ xong bản thân Thái Tử nhất định sẽ khiến Nhiếp Chính Vương điện hạ tức giận nhưng Lạc Tử Dạ đã phân phó, nàng cũng không dám nói thêm gì. Vì thế liền phất tay cho bọn họ lui ra đồng thời cũng sai khiến hạ nhân mang người đi đến Nhiếp Chính Vương Phủ.

Lạc Tử Dạ mở miệng phân phó: Ngày mai mang bố cáo chiêu binh mang ra ngoài. Phạm vi không nhất thiết phải là ở trong kinh thành, dù là sơn dã đều được. Hạ lệnh xuống dưới, nếu có người làm cướp nhưng muốn cải tà quy chính thì chỉ cần người cướp người giàu chia người nghèo, không giết qua người xin vào chúng ta vẫn có thể tiếp nhận. Hơn nữa trước kia chịu tội cướp đoạt tài sản của người khác thì cũng đều bỏ qua hết, nói cho bọn họ, bổn Thái Tử muốn đem bọn họ đi làm chuyện tốt! Còn có, sau khi bọn họ tới, Thái Tử sẽ dẫn dắt họ đi tạo phúc cho bá tánh, họ cũng có thể tuỳ thời có thể rời đi!

Có cái điều kiện này thì có thể đem nhueng người là thổ phỉ, người chưa làm tội ác tày trời, hay người có tâm chính nghĩa đều thu lại cho nàng dùng.

Lộ nhi cùng Đạp Đạp gật tỏ vẻ đã hiểu.

Sau khi nói xong, Lạc Tử Dạ lại bổ sung một câu: Cuối cùng nói cho bọn họ biết, Thái Tử sẽ không tiếp xúc thân thể với bọn họ cho nên không cần lo lắng, cứ an tâm mà gia nhập!

Lời này vừa ra, Lộ nhi cùng Đạp Đạp nhanh chóng gật đầu, thầm nghĩ cuối cùng thái tử đã có thể nghĩ thông suốt, nếu sớm một chút nghĩ thông thì không chừng hôm nay đã chiêu được không ít người rồi!

Sau khi nói xong, Lạc Tử Dạ phất phất tay cho các nàng lui ra, nàng cảm thấy đầu có chút đau, muốn nghỉ ngơi một chút.

Lộ nhi cùng Đạp Đạp nguyên muốn hỏi xem có cần mời đại phu đến không, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bực bội của Lạc Tử Dạ thì không dám hé răng, cúi đầu lui xuống.

Nửa đêm, Lạc Tử Dạ ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm thấy đầu càng thêm nhức.

Bỗng nhiên có một bàn tay phủ lên trán đang nóng của nàng, có chút lạnh lẽo khiến Lạc Tử Dạ với giác tiến sát hơn vào lòng bàn tay kia. Người kia sau khi dò xét độ ấm liền nhíu mày lại, lấy ra thuốc viên, trầm giọng nói: Há mồm!

Thanh âm phi thường bá đạo, không dung người phản kháng.

Lạc Tử Dạ đang mê mang cũng phải tức giận một trận, tên Phượng Vô Trù đáng ghét, trong mơ cũng muốn uy hiếp nàng! Lạc Tử Dạ gắt gao cắn chặt hàm răng, chết cũng không buông. Người kia cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, cúi xuống chặn môi nàng, dùng lưỡi cạy miệng Lạc Tử Dạ, không chút ôn nhu nào đem thuốc đẩy vào miệng nàng. Sau đó ở trên môi nàng gặm cắn vài cái xem như trừng phạt, lúc này mới hài lòng thả ra.

Lạc Tử Dạ sốt đến mơ mơ màng màng sao có thể phân biệt được vừa rồi là mơ hay thật. Đầu tiên là liều mạng đẩy ra, cuối cùng lại bị hôn đến thất điên bát đảo, liền ưm một tiếng: Ân...

Thanh âm rên rỉ vô thức phát ra từ miệng của Lạc Tử Dạ khiến dục hỏa trong mắt hắn bùng lên nhưng khi nghĩ đến bệnh trạng hiện tại của nàng lại đè ép xuống nhanh chóng.

Nhìn nàng bởi vì sốt mà đỏ bừng cả khuôn mặt, hắn cũng không làm ra chuyện gì khác. Lòng bàn tay ma sát bên môi nàng một hồi, xúc cảm quen thuộc khiến Lạc Tử Dạ trong lúc đang hôn mê cũng bài xích, vung tay lên hất ra.

Tay hắn cứng đờ dừng ở giữa không trung, trong mắt là giận cùng với bất đắc dĩ.

Ánh mắt cao cao tại thượng chậm rãi hạ xuống, bị giận dữ chiếm cứ. Hắn của nhiên lại lâm vào cảnh bị Lạc Tử Dạ bài xích dù vẫn còn đang hôn mê? Dưới lửa giận, hắn tính toán phất tay áo bỏ đi, không tiếp tục quan tâm nàng sống chết ra sao. Nhưng vừa đi đến cửa, bước chân lại dừng lại.

Nhíu mày nửa ngày cuối cùng vẫn là thở dài một hơi...

Chung quy, người động tâm vẫn là hắn...

Suốt buổi tối, Lạc Tử Dạ cảm thấy bản thân đã cạn kiệt sức. Trong một buổi tối, nàng cảm thấy bản thân nóng đến hầm hập, sau lại thấy lạnh lạnh ở trán, cuối cùng lại cảm thấy không khí quanh người giảm xuống nhanh chóng. Còn tựa như, có người cạy môi nàng đút canh gừng.

Trời vừa sáng, Phượng Vô Trù lập tức rời đi.

Vừa đi đến cửa, đang tính toán duỗi tay mở thì nghe thấy người vốn đang nằm ngủ say trên giường không biết lại đang nằm mộng gì, nghiến răng nghiến lợi nói: Còn phải hỏi, đời này, người khiến lão tử ghét phải nhìn thấy nhất đương nhiên là Phượng Vô Trù!

Bàn tay vừa chạm đến chốt cửa dừng lại, tức giận nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ.

Thấy được nàng trong lúc ngủ, của nhiên lại dám nói ra mấy lời này. Hắn bước đến bên mép giường, cúi đầu xuống đè ép môi Lạc Tử Dạ, hôn đến khi Lạc Tử Dạ hít thở không thông. Thanh âm ma mị như chú ngữ xoẹt qua tai nàng: Có thấy cô hay không, muốn yêu cô hay không cũng không phải do ngươi quyết!

Lạc Tử Dạ bỗng nhiên bừng tỉnh, nhìn khắp tẩm phòng một lượt nhưng cái gì cũng không có, bên miệng đau xót vẫn rõ ràng. Duỗi tay sờ soạng một phen, thật là đau. Quần áo vẫn mặc tốt ở trên người, không có dấu hiệu bị động qua. Xoa xoa đôi mắt, nhớ lại những thứ hư hư thực thực tối qua, có những chỉ tiết rất thật cũng có những chi tiết giống mơ. Nhưng là, chốc lát thì mơ thấy Doanh Tẫn, chốc thì lại mơ Phượng Vô Trù đang đuổi đánh nàng.

Cho nên sau trận mơ này, Lạc Tử Dạ tiều tụy đi không ít.

Lúc sắp tỉnh, nàng lại mơ thấy Lạc Tiểu Thất hỏi nàng người nàng ghét nhất là ai... sau đó... lắc lắc đầu, lau mặt một phen. Lúc này mới đứng dậy, đi đến chỗ bình hoa, nơi dấu bức vẽ cơ quan của đại pháo. Nhấc bình lên đổ đổ mấy cái, thế nhưng cái gì cũng không có, sắc mặt Lạc Tử Dạ lập tức biến đổi...

/93

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status