Về nhà thì chỉ thấy Linh ngồi bệt dưới sàn ngủ gật từ lúc nào không biết. Đám trẻ có lẽ đã được đón về rồi. Biết ngay mà, kiếm tiền không dễ đâu, cứ thử thỉ mới biết được. Ngày đầu tiên mà đã lăn đùng ra ngủ, lỡ có đứa nào mò vào thì nó vác đi đâu thì có mời trời biết. Nhà cửa thì cứ như là bãi chiến trường, có lẽ Linh phải cố gắng lắm đấy mới hạn chế được hậu quả của việc cho trẻ con nô đùa trong nhà. Từ cầu thang, cửa kính, cửa gỗ hay đồ vật đều được có giấy ghi tiếng Anh lên đó. Có lẽ đây là cách Linh dạy bọn trẻ học, thảo nào mà chúng nó rồng rắn lên mấy khắp cả nhà với cái chân đầy bùn. Chỉ khổ cái thân này thôi. Mình gục xuống ngồi ngắm Linh một lúc. Không hiểu sao mình thấy Linh gần gũi và thân quen cực kì. Không giống như mấy con quạ đen lớp mình suốt ngày quang quác chửi zai. Càng ngắm càng thấy nhẹ nhõm và hay hay khó tả, bồng Linh lên sofa mới biết cơ thể đang mệt mỏi, gào thét đòi đình công là thế nào. Cảm thấy nóc nhà quay cuồng, lúc thì sang phải, khi thì sang trái rồi quay tròn và sắp sụp đổ đến nơi. Hóa ra là mình cũng kiệt sức sau một thời gian ôm đồm tất cả những việc này mất rồi.
Nhìn Linh ngủ mình khẽ cười như một sự an ủi hay khích lệ bản thân đứng dậy rồi dọn tiếp. Nhưng như thế vẫn là không đủ dù chỉ là 30 phút mà thôi. Mình dần dần gục xuống bên cạnh Linh, mắt cứ mỗi lúc khép lại mặc cho đồng tử đang cố gắng căng ra hết mức, nhưng vô ích. Bóng tối bao quanh lấy mình, không còn khung cảnh phòng khách hay bóng dáng con Bin nữa. Trong đầu mình nghe thấy tiếng của chính mình gọi Linh, Linh, Linh.
Khi mình thức dậy thì Linh đã ngồi khoanh tay, chăm chú nhìn mình ngủ từ lúc nào không biết. Nhìn đồng hồ đã hơn 7 giờ tối mà giật hết cả mình. Mở máy ra xem bố Gấu to hay mẹ Gấu con có gọi gì không thì thấy tin nhắn của bố rằng; hôm nay nhà ông nội làm cỗ, đi học qua thì lên thẳng. May quá, nếu không thì rắc rối vô cùng. Gần đây bố mẹ cũng để ý mình hay về muộn, không khớp với giờ như trước.
- Mày đang làm thêm kiếm tiền tiêu vặt hả con? - Một lần bố Gấu to hỏi mình. - Bỏ ngay cái suy nghĩ ấy đi nhé, loại mày thì chỉ phát tờ rơi hay đẩy xoong chảo đi bán là cùng. Tao là tao ghét nhất cái bọn phát tờ rơi, người cầm thì vứt ngay khi đưa cho, một lúc sau là rác xả ngập đến đầu
Mình giơ tay quá đầu thề sống thề chết với bố không có chuyện đó. Ngày sau đấy là có tiếng sét đánh trúng cái cây ở đâu đó thì phải. Nhưng nếu bố mà biết mình ở đây, làm những việc đã làm thì nhẹ nhất cũng là treo quần mình lên cột cờ, bắt đứng cởi truồng chào cờ quá.
- Giỏi nhỉ? Chưa dọn nhà xong mà đã lăn ra ngủ như chết. Dậy, dậy đi, dậy dọn nhà cho tôi nào! Linh lay lay mình mấy cái - Bực mình rồi đấy! Đây có phải nhà anh đâu mà em cứ nhờ vả như ra lệnh thế! Có giỏi thì làm đi.
Linh tròn xoe mắt, im lặng trong chốc lát khi mình gắt lên như thế, em cong môi đáp trả ngay.
- Đó là tại anh tình nguyện chứ tôi có bắt anh phải làm đâu! Mà anh cũng dại gái, mới nói mấy câu mà đã làm ngay rồi. - Ờ đấy! Thế em có thích anh không? - Mình đứng bật dậy hỏi Linh cái câu hỏi ngu si đần độn nhất quả đất - Đồ điên! Tôi có dở hơi đâu mà thích. - Vậy thì từ bây giờ không làm gì nữa, em tự dọn dẹp đi, anh về đây. - Bin đâu, tiễn khách!
Linh cũng không có ý định níu kéo lại cả.
Lỡ mồm to như vậy rồi mà bây giờ lại tự túc dọn dẹp thì Linh lại bới tiếp thì còn ra cái gì. Chưa kịp lê bước ra khỏi phòng khách thì Linh đã đập bàn tru tréo. Quay lại thì thấy mặt nàng tội như một con cún bị táo bón
- Ơ đứng lại! Anh phải giúp tôi rồi mới về chứ! Nhà bẩn thế này mai sau dạy học được. - Vậy em cũng phải làm đi! Đây là nhà em chứ có phải nhà anh đâu. Mà em cũng có phải là bạn gái của anh đâu mà cứ bắt anh phải chạy theo thế.
Linh im lặng, ra vẻ tính toán thiệt hơn, có lẽ tính nát bét trong mấy phút rồi mà vẫn không tím ra cái cớ để đẩy hết việc cho mình nên làu bàu đồng ý. Linh lấy khăn lau những vết bẩm trên tường, kính, còn mình tay chổi, tay xô đẩy khắp nhà. Ngủ dậy nên cũng bớt mệt, nhưng mắt hoa và bụng bắt đầu réo vì đói. Gần 8 giờ tối mới dọn xong, mà vừa làm vừa nhắc Linh lau cho sạch chứ đừng ăn bớt công đoạn làm gì. - Biết rồi, biết rồi! Tôi đang lau mà, sao mà nhà với cửa lại rộng và bẩn thể này không biết. Vừa mới hết đau chân mà đã phải dọn nhà, không chịu đâu. - Linh nhăn nhó.
Mình mỉm cười khi nghe Linh than vãn, có lẽ em kém mình 2 tuổi và chưa sống trong ngồi nhà mà phòng khách với phòng ăn là một thì làm sao hiểu được cái sự sung sướng trong cái khổ mà em đang kêu la kia. Biết chân Linh vẫn chưa hết đau nên khi thấy Linh chốc chốc cúi xuống xoa bóp cho đỡ mỏi thì mình cũng xót ruột nên bảo em cứ làm chậm thôi, mình sẽ làm cùng. Đùa chứ đúng là khổ quen rồi, thấy Linh làm chẳng đúng ý thì ngứa mắt lắm. Nếu em mà sống với mẹ Gấu con thì bị nói suốt ngày là cái chắc. Mình mang tiếng là con trai, nhưng vẫn phải chia sẻ việc nhà với mẹ nếu như muốn đi chơi hay xin tiền. Đây không phải là lỗi của Linh mà là do bố mẹ em đã quá nuông chiều nên mới vậy.
Xong xuôi thì cả hai đứa đều kêu đói và mình mới nhớ ra là trong túi chẳng còn bao nhiêu nữa. Chẳng đủ tiền để mua mì gói với trứng, mà dù có đủ thì hai đứa sao no được. Đúng lúc này thì bố gọi cho mình.
- Đi học về muộn hả. Nhà có nấu nướng gì đâu, thôi đừng ra ăn ngoài. Cỗ thừa nhiều lắm qua lấy khỏi phí đi. - Vâng, con qua ngay. - Thế là hôm nay được đánh chén thoải mái rồi. Hết ăn mỳ rồi đến bánh mỳ mà ớn quá. - Bố vừa tắt máy thì mình ngoạc mồm khoe ngay với Linh. - Vậy anh đi lấy đi, không tôi lại lăn quay ra bây giờ.
Nhà bà Nội cách đây hơn 15 phút đi xe, cả đi cả về mất hơn nửa tiếng. Mình phóng xe bạt mạng, gió thì cứ liếm vào mặt khá là rát, đã vậy còn liều lĩnh vượt đèn đỏ nữa. Nhưng mà nghe Linh mặt ỉu xìu như bánh bao chiều thì còn thấy có cái gì kêu lọc xọc trong người hơn. Giá mà Linh quan tâm đến mình nhiêu hơn thì tốt biết mấy. Điều đó có giá trị là làm mình cảm thấy ấm hơn trong những lúc như thế này. Đang đi đến nhà bà thì Linh nhắn tin, mở ra đọc suýt nữa thì đâm vào cột đèn.
“ Đi đường cẩn thận đấy, trời lạnh lắm”.
Ôi, Đọc xong mà cứ nước mắt cả bên trong lẫn bên ngoài cứ chảy ròng ròng, mà mắt mình nhòe đi thật, nhưng do cay khi gió quật vào nữa.
Đến nơi thì chỉ đợi mình đến ăn hay gói về là xong thôi. Mình chào từ ông bà cho đến đứa em họ mới có vài tháng tuổi, rồi xin phép mang đồ về vừa “ăn vừa học cho nó tập trung”. Ai cũng hỏi mình lúc nào thì đem bạn gái về ra mắt, lúc nào thì cưới vợ, nhưng nếu mà ôm “ bom nổ chậm” cần tháo ngòi giải quyết, hay đã “ăn cơm trước kẻng” mà báo cáo về thì có mà no đòn. Bố Gấu to cũng thấy nước dâng mà theo, mở ví thưởng ngay cho mình 100 nghìn vì có cố gắng trong học tập. Đúng là chuyện xưa nay hiếm!
Về nhà mình kể cho Linh biết hậu qua khi em bất ngờ nhắn tin suýt nữa giết chết mình như thế nào. Linh thì vừa ăn vừa ôm bụng cười vì sự hỏi thăm ân cần của mọi người dành cho mình.
- Hay là anh đưa tôi về ra mắt. Khéo có khi ai cũng cho tiền để nhanh chóng mua nhà, mua giường làm đám cưới cũng nên. - Em đã đủ 18 tuổi đâu mà máu thế. Hay cứ như vậy đi. - Như vậy là như nào - Bọn mình chơi trò yêu nhau, rồi vợ chồng, cưới xin. - Anh định dụ dỗ trẻ vị thành niên à? Cứ thử chạm vào tôi xem, ngay đêm nay công an sẽ còng anh với cái ghế sắt bên cạnh mấy thằng nghiện. - Nếu anh lên phường ngồi thì ai sẽ đến chơi, đến ăn và dọn nhà cùng em hả. - Thiếu gì, đừng có tự tin thái quá như thế nhé. - Ừ, nhưng anh nghĩ nếu có ai chịu đựng được em mà không đòi hỏi gì thì chỉ anh thôi. Vì anh… - Vì sao? Linh không giấu được sự tò mò - Vì anh … Vì anh… yêu Linh mà. - Mình liều lĩnh thú nhận cmn luôn. Cũng ếu nghĩ làm gì nhiều nữa. FA lâu chỉ tổ rỗng tim.
Sau đó Linh chẳng nói gì nữa, cúi mặt xuống gắp lia lịa thức ăn vào bát để che giấu đi cái mặt đang ửng hồng lên khi nghe mình nói thế. Mình cũng vậy, chỉ biết ăn và ăn để cho trôi đi cái giây phút bồng bềnh, lâng lâng những lời không thể kiểm soát được nữa. Cho đến lúc đứng cạnh nhau cùng rửa bát, cùng cất đồ ăn thừa đi thì mình với Linh cũng im lặng như vậy. Không phải là hết chuyện để nói với nhau mà chẳng đứa nào chịu lên tiếng trước cả.
Điện thoại reo lên, có tin nhắn. Mình phì cười khi đọc tin nhắn cho Linh nghe. - “Nói gì đi chứ, tôi sợ cái cảm giác này lắm”. Từ em yêu gửi đến. - Cái gì, anh cho lưu tên tôi trong máy là thế hả? - Linh gắt lên, giật lấy điện thoại để xem. - Mà cái gì????? Gấu mông to???? Anh ví tôi kinh khủng như thế hả. Đồ đại dâm! - Nhưng anh cũng lưu số của bố mẹ, bạn bè là Gấu to, Gấu bé, Gấu mặt đen, Gấu bấm khuyên tai chứ có phải riêng gì em đâu.
Linh chẳng nghe mình giải thích nữa, lấy hết sức đẩy mình ra khỏi nhà rồi ra lệnh cho con Bin đứng ngoài cửa canh, nếu để mình bước dù chỉ một bước thì sẽ trao trả về cho chủ cũ ngay. Con Bin thì có hiểu gì đâu, cứ chạy ra chân mình liếm liếm. Biết là Linh giận nên mình cũng chẳng nhiều lời nữa. Kệ mọe em. Hôm nay muộn rồi, phải về nhà trước khi bố mẹ về và hỏi đồ ăn đi đâu hết rồi. Về nhà ngủ một giấc rồi mai thức dậy để xem sẽ có chuyện gì xảy ra khi mình đã nói với Linh rằng anh yêu Linh. Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em. Đó cũng là những gì đang vang đi vang lại trong giấc mơ của mình.
Nhìn Linh ngủ mình khẽ cười như một sự an ủi hay khích lệ bản thân đứng dậy rồi dọn tiếp. Nhưng như thế vẫn là không đủ dù chỉ là 30 phút mà thôi. Mình dần dần gục xuống bên cạnh Linh, mắt cứ mỗi lúc khép lại mặc cho đồng tử đang cố gắng căng ra hết mức, nhưng vô ích. Bóng tối bao quanh lấy mình, không còn khung cảnh phòng khách hay bóng dáng con Bin nữa. Trong đầu mình nghe thấy tiếng của chính mình gọi Linh, Linh, Linh.
Khi mình thức dậy thì Linh đã ngồi khoanh tay, chăm chú nhìn mình ngủ từ lúc nào không biết. Nhìn đồng hồ đã hơn 7 giờ tối mà giật hết cả mình. Mở máy ra xem bố Gấu to hay mẹ Gấu con có gọi gì không thì thấy tin nhắn của bố rằng; hôm nay nhà ông nội làm cỗ, đi học qua thì lên thẳng. May quá, nếu không thì rắc rối vô cùng. Gần đây bố mẹ cũng để ý mình hay về muộn, không khớp với giờ như trước.
- Mày đang làm thêm kiếm tiền tiêu vặt hả con? - Một lần bố Gấu to hỏi mình. - Bỏ ngay cái suy nghĩ ấy đi nhé, loại mày thì chỉ phát tờ rơi hay đẩy xoong chảo đi bán là cùng. Tao là tao ghét nhất cái bọn phát tờ rơi, người cầm thì vứt ngay khi đưa cho, một lúc sau là rác xả ngập đến đầu
Mình giơ tay quá đầu thề sống thề chết với bố không có chuyện đó. Ngày sau đấy là có tiếng sét đánh trúng cái cây ở đâu đó thì phải. Nhưng nếu bố mà biết mình ở đây, làm những việc đã làm thì nhẹ nhất cũng là treo quần mình lên cột cờ, bắt đứng cởi truồng chào cờ quá.
- Giỏi nhỉ? Chưa dọn nhà xong mà đã lăn ra ngủ như chết. Dậy, dậy đi, dậy dọn nhà cho tôi nào! Linh lay lay mình mấy cái - Bực mình rồi đấy! Đây có phải nhà anh đâu mà em cứ nhờ vả như ra lệnh thế! Có giỏi thì làm đi.
Linh tròn xoe mắt, im lặng trong chốc lát khi mình gắt lên như thế, em cong môi đáp trả ngay.
- Đó là tại anh tình nguyện chứ tôi có bắt anh phải làm đâu! Mà anh cũng dại gái, mới nói mấy câu mà đã làm ngay rồi. - Ờ đấy! Thế em có thích anh không? - Mình đứng bật dậy hỏi Linh cái câu hỏi ngu si đần độn nhất quả đất - Đồ điên! Tôi có dở hơi đâu mà thích. - Vậy thì từ bây giờ không làm gì nữa, em tự dọn dẹp đi, anh về đây. - Bin đâu, tiễn khách!
Linh cũng không có ý định níu kéo lại cả.
Lỡ mồm to như vậy rồi mà bây giờ lại tự túc dọn dẹp thì Linh lại bới tiếp thì còn ra cái gì. Chưa kịp lê bước ra khỏi phòng khách thì Linh đã đập bàn tru tréo. Quay lại thì thấy mặt nàng tội như một con cún bị táo bón
- Ơ đứng lại! Anh phải giúp tôi rồi mới về chứ! Nhà bẩn thế này mai sau dạy học được. - Vậy em cũng phải làm đi! Đây là nhà em chứ có phải nhà anh đâu. Mà em cũng có phải là bạn gái của anh đâu mà cứ bắt anh phải chạy theo thế.
Linh im lặng, ra vẻ tính toán thiệt hơn, có lẽ tính nát bét trong mấy phút rồi mà vẫn không tím ra cái cớ để đẩy hết việc cho mình nên làu bàu đồng ý. Linh lấy khăn lau những vết bẩm trên tường, kính, còn mình tay chổi, tay xô đẩy khắp nhà. Ngủ dậy nên cũng bớt mệt, nhưng mắt hoa và bụng bắt đầu réo vì đói. Gần 8 giờ tối mới dọn xong, mà vừa làm vừa nhắc Linh lau cho sạch chứ đừng ăn bớt công đoạn làm gì. - Biết rồi, biết rồi! Tôi đang lau mà, sao mà nhà với cửa lại rộng và bẩn thể này không biết. Vừa mới hết đau chân mà đã phải dọn nhà, không chịu đâu. - Linh nhăn nhó.
Mình mỉm cười khi nghe Linh than vãn, có lẽ em kém mình 2 tuổi và chưa sống trong ngồi nhà mà phòng khách với phòng ăn là một thì làm sao hiểu được cái sự sung sướng trong cái khổ mà em đang kêu la kia. Biết chân Linh vẫn chưa hết đau nên khi thấy Linh chốc chốc cúi xuống xoa bóp cho đỡ mỏi thì mình cũng xót ruột nên bảo em cứ làm chậm thôi, mình sẽ làm cùng. Đùa chứ đúng là khổ quen rồi, thấy Linh làm chẳng đúng ý thì ngứa mắt lắm. Nếu em mà sống với mẹ Gấu con thì bị nói suốt ngày là cái chắc. Mình mang tiếng là con trai, nhưng vẫn phải chia sẻ việc nhà với mẹ nếu như muốn đi chơi hay xin tiền. Đây không phải là lỗi của Linh mà là do bố mẹ em đã quá nuông chiều nên mới vậy.
Xong xuôi thì cả hai đứa đều kêu đói và mình mới nhớ ra là trong túi chẳng còn bao nhiêu nữa. Chẳng đủ tiền để mua mì gói với trứng, mà dù có đủ thì hai đứa sao no được. Đúng lúc này thì bố gọi cho mình.
- Đi học về muộn hả. Nhà có nấu nướng gì đâu, thôi đừng ra ăn ngoài. Cỗ thừa nhiều lắm qua lấy khỏi phí đi. - Vâng, con qua ngay. - Thế là hôm nay được đánh chén thoải mái rồi. Hết ăn mỳ rồi đến bánh mỳ mà ớn quá. - Bố vừa tắt máy thì mình ngoạc mồm khoe ngay với Linh. - Vậy anh đi lấy đi, không tôi lại lăn quay ra bây giờ.
Nhà bà Nội cách đây hơn 15 phút đi xe, cả đi cả về mất hơn nửa tiếng. Mình phóng xe bạt mạng, gió thì cứ liếm vào mặt khá là rát, đã vậy còn liều lĩnh vượt đèn đỏ nữa. Nhưng mà nghe Linh mặt ỉu xìu như bánh bao chiều thì còn thấy có cái gì kêu lọc xọc trong người hơn. Giá mà Linh quan tâm đến mình nhiêu hơn thì tốt biết mấy. Điều đó có giá trị là làm mình cảm thấy ấm hơn trong những lúc như thế này. Đang đi đến nhà bà thì Linh nhắn tin, mở ra đọc suýt nữa thì đâm vào cột đèn.
“ Đi đường cẩn thận đấy, trời lạnh lắm”.
Ôi, Đọc xong mà cứ nước mắt cả bên trong lẫn bên ngoài cứ chảy ròng ròng, mà mắt mình nhòe đi thật, nhưng do cay khi gió quật vào nữa.
Đến nơi thì chỉ đợi mình đến ăn hay gói về là xong thôi. Mình chào từ ông bà cho đến đứa em họ mới có vài tháng tuổi, rồi xin phép mang đồ về vừa “ăn vừa học cho nó tập trung”. Ai cũng hỏi mình lúc nào thì đem bạn gái về ra mắt, lúc nào thì cưới vợ, nhưng nếu mà ôm “ bom nổ chậm” cần tháo ngòi giải quyết, hay đã “ăn cơm trước kẻng” mà báo cáo về thì có mà no đòn. Bố Gấu to cũng thấy nước dâng mà theo, mở ví thưởng ngay cho mình 100 nghìn vì có cố gắng trong học tập. Đúng là chuyện xưa nay hiếm!
Về nhà mình kể cho Linh biết hậu qua khi em bất ngờ nhắn tin suýt nữa giết chết mình như thế nào. Linh thì vừa ăn vừa ôm bụng cười vì sự hỏi thăm ân cần của mọi người dành cho mình.
- Hay là anh đưa tôi về ra mắt. Khéo có khi ai cũng cho tiền để nhanh chóng mua nhà, mua giường làm đám cưới cũng nên. - Em đã đủ 18 tuổi đâu mà máu thế. Hay cứ như vậy đi. - Như vậy là như nào - Bọn mình chơi trò yêu nhau, rồi vợ chồng, cưới xin. - Anh định dụ dỗ trẻ vị thành niên à? Cứ thử chạm vào tôi xem, ngay đêm nay công an sẽ còng anh với cái ghế sắt bên cạnh mấy thằng nghiện. - Nếu anh lên phường ngồi thì ai sẽ đến chơi, đến ăn và dọn nhà cùng em hả. - Thiếu gì, đừng có tự tin thái quá như thế nhé. - Ừ, nhưng anh nghĩ nếu có ai chịu đựng được em mà không đòi hỏi gì thì chỉ anh thôi. Vì anh… - Vì sao? Linh không giấu được sự tò mò - Vì anh … Vì anh… yêu Linh mà. - Mình liều lĩnh thú nhận cmn luôn. Cũng ếu nghĩ làm gì nhiều nữa. FA lâu chỉ tổ rỗng tim.
Sau đó Linh chẳng nói gì nữa, cúi mặt xuống gắp lia lịa thức ăn vào bát để che giấu đi cái mặt đang ửng hồng lên khi nghe mình nói thế. Mình cũng vậy, chỉ biết ăn và ăn để cho trôi đi cái giây phút bồng bềnh, lâng lâng những lời không thể kiểm soát được nữa. Cho đến lúc đứng cạnh nhau cùng rửa bát, cùng cất đồ ăn thừa đi thì mình với Linh cũng im lặng như vậy. Không phải là hết chuyện để nói với nhau mà chẳng đứa nào chịu lên tiếng trước cả.
Điện thoại reo lên, có tin nhắn. Mình phì cười khi đọc tin nhắn cho Linh nghe. - “Nói gì đi chứ, tôi sợ cái cảm giác này lắm”. Từ em yêu gửi đến. - Cái gì, anh cho lưu tên tôi trong máy là thế hả? - Linh gắt lên, giật lấy điện thoại để xem. - Mà cái gì????? Gấu mông to???? Anh ví tôi kinh khủng như thế hả. Đồ đại dâm! - Nhưng anh cũng lưu số của bố mẹ, bạn bè là Gấu to, Gấu bé, Gấu mặt đen, Gấu bấm khuyên tai chứ có phải riêng gì em đâu.
Linh chẳng nghe mình giải thích nữa, lấy hết sức đẩy mình ra khỏi nhà rồi ra lệnh cho con Bin đứng ngoài cửa canh, nếu để mình bước dù chỉ một bước thì sẽ trao trả về cho chủ cũ ngay. Con Bin thì có hiểu gì đâu, cứ chạy ra chân mình liếm liếm. Biết là Linh giận nên mình cũng chẳng nhiều lời nữa. Kệ mọe em. Hôm nay muộn rồi, phải về nhà trước khi bố mẹ về và hỏi đồ ăn đi đâu hết rồi. Về nhà ngủ một giấc rồi mai thức dậy để xem sẽ có chuyện gì xảy ra khi mình đã nói với Linh rằng anh yêu Linh. Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em. Đó cũng là những gì đang vang đi vang lại trong giấc mơ của mình.
/31
|