Những rắc rối liên tiếp kéo đến với mình cho đến thứ 6 cuối tuần mới kết thúc. Việc con Bin nhảy vượt rào vào tận phòng khách hàng xóm đi bậy đúng lúc họ đang ăn cơm chính thức khép lại những chuỗi lần không may xảy ra. Mình ở lại đấy đến tận chiều mới dọn dẹp xong hậu quả của một con chó già cứ tưởng chỗ đấy là cái cột đèn trong ngõ nó hay phóng bậy. Chuyện tiền nong khi hai đứa tiêu chung một ví, Bố mẹ ngày nào cũng cằn nhằn khi giờ giấc sinh hoạt của mình đảo lộn và tự hỏi tại sao mình lại giở chứng mang cơm đến nhà bạn cùng ăn là thế nào. May mắn là Linh có thể đi lại gần như cũ được rồi và thi thoảng lắm mới lên cơn với mình. Vết sưng trên má cũng đã hết, lại xinh xắn trở lại và còn vênh váo hơn xưa.
Đùa chứ, ngày nào hai lần lây đá, lấy khăn chườm cả chân lẫn mặt, chu đáo như thế thì làm sao mà không khỏi nhanh được. Ngặt một nỗi là Linh chỉ cần những thứ đó còn đâu chẳng cho mình được phép làm điều đó hơn cả. Lúc nào cần thì ới, lúc nào xong thì gọi rồi nhấc mông ra phòng khách nằm chơi, nghe nhạc và hỏi “hôm nay anh cho tôi ăn gì?”. Ngoài ra Linh đang bắt đầu dịch sáng tiếng Anh ra tiếng Việt để gửi đến nhà xuất bản. Trước khi thử sức với công việc đó thì mình với Linh đã bàn bạc xem liệu có thể kiếm tiền bằng việc như thế nào.
- Dắt chó đi dạo cho người nước ngoài, lương 15 triệu! - Một dòng tít trên mạng đập ngay vào mắt mình và Linh. - Hấp dẫn quá, nhưng còn Linh và Bin nhà mình thì vứt cho ai đây?
- Hay anh bỏ học đi, kiếm nhiều tiền thế thì đi học làm gì nữa. - Linh huých vai cổ vũ. Nếu như bị dồn vào đường cùng thật thì đúng là phải làm thế.
- Sẽ xem xét sau. Việc thứ hai, bê rùa đá từ Văn Miếu ra đánh rửa, rồi bê vào, 50 triệu một tháng. - Vậy em chuẩn bị đến tập tạ với chú Lý Đức thôi. - Mình chọc lại Linh.
- Còn việc hay hơn nữa này, bơm nước từ hồ Tây sang hồ Trúc Bạch bằng mồm, lương 500 triệu. Mồm anh cũng rộng giống cái máng lợn thì nên nhận ngay đi. - Linh đáp trả
- Toàn những cái thông tin lá cải, lá vịt chán ơi là chán. Việc khả dĩ nhất là đưa em đến bưng bê, rửa bát ở một chỗ đặc sản chuột thôi, ở ngay gần đây. Nhưng sợ là em đập vỡ bát đũa còn âm cả tiền lương.
- Thôi tôi chọn cái này. - Linh chỉ vào link quảng cáo cần một người dịch tiếng Anh - tiền công cũng cao.
- Em làm được không, nghi ngờ quá.
- Tôi nói tiếng Anh song song tiếng Việt từ hồi vẫn còn đái dầm phải đóng bỉm cơ ạ. - Linh vênh mặt.
Thế là Linh nhờ mình đăng ký công việc ấy, bên tuyển dụng đồng ý ngay, khi nào Linh dịch xong sách yêu cầu thì sẽ được nhận tiền. Từ giờ đến lúc đó khá là căng, mình nói như vậy với Linh.
- Tôi cũng muốn dậy thêm nữa. Không biết ở đây có được nhỏ nào cần học tiếng Anh không nhỉ?
- Vậy thì chỉ cần treo biển “Dạy mà không tiến bộ thì vừa được hoàn lại tiền, lại còn tha hồ dùng gậy nện cô giáo điêu toa bốc phét”
- Vậy anh kiếm học sinh đi, nước mũi thò lò hoặc cởi truồng long nhong cũng được. - Linh tự tin đáp.
- Dựa vào đâu để không phải ăn gậy của phụ huynh học sinh?
- Cứ cầm tiền đã rồi tính sau.
Vậy là hai đứa quyết định như thế. Linh khoe Từ nhỏ đã được bố mẹ xác định sẵn là sẽ đi du học sau khi học hết cấp 3, nên đã thuê hẳn cô giáo là người nước ngoài để kèm cặp. Nhiều khi ăn cơm cũng xổ tiếng Ăng-lê để mời bố mẹ luôn. Linh có thể chửi thề kém bọn con trai ở lớp, nhưng về tiếng Anh thì khó mà có ai giật khỏi vị trí đầu tiên trong tay Linh được.
- Vậy tại sao em lại ra ở riêng và không nhận trợ cấp từ bố mẹ nữa thế?
- Vì bố mẹ muốn tôi sang Mỹ học và cưới một thằng Tây ở bên đấy vốn là bạn bè của họ. Nghe bảo bọn Tây cao lớn nên cái gì cũng lớn, nhưng tôi thích cái gì vừa vừa và ở lại đây hơn thế là thành ra như vậy.
- Ờ, hay ho gì mà cứ phải là mắt xanh mũi lõ phải không? Chẳng biết như thế nào chứ anh chỉ thích con gái Việt Nam thôi, nói chung đấy chứ không phải riêng em đâu mà tưởng bở.
Linh xí một tiếng rồi bắt đầu bài tập đi để đôi chân làm quen với trạng thái bình thường. Còn mình ra ngoài tắm cho con Bin, lâu ngày không được chăm sóc nó đúng là cái chuồng lợn di động.
2 hôm sau nhờ người quen nên mình dẫn tới năm đứa, đứa lớn nhất đang học lớp hai còn đâu lớp một hết. Đứa nào cũng có thích ăn đôn-nơ-kê-bắp với KFC nên béo quay béo cút. Nghe chúng nó hò hét, chơi đùa nhau ầm ỹ mà mình tự hỏi bọn trẻ này có quan hệ gì với người khổng lồ xanh hay sao mà lại có thể đập phá khắp nhà mà không biết mệt thế. Tiếng cười của lũ trẻ lanh lảnh, chói tay đến mức có lẽ đến người chết còn phải bật dậy. Sức nô đùa của chúng nó chẳng kém gì những công nhân khỏe mạnh nhất, Linh nói rằng nếu như trang bị cho mỗi đứa một cây búa nhỏ thì chúng quét qua đâu là chỗ đấy thành bình địa. Nhưng Linh trông có vẻ vui lắm, nhà rộng có tiếng trẻ con trở nên ấm áp hẳn. Linh đuổi khéo mình đến lớp để đám trẻ đấy cho mình xử lý.
Trên đường đến trường thì tình cờ mình gặp Dũng đang đèo bạn gái đi đâu đó. Trông Dũng đầy bực tức, nói xơi xơi gì đó với bồ còn con bé chỉ biết cúi đầu xuống khi có ai để ý tới. Dũng nhận ra mình trước trong khi mình đã cố tình lờ nó đi để cho hai đứa tự nhiên rồi. Khỏi phải nói cũng biết bồ nó ngại đến thế nào.
- Thằng chó, tính bơ tao à? Đi đâu vào giờ này thế, giả vờ đi học xin tiền chơi điện tử hả? - Dũng quắc mắt nhìn mình trong khi đợi đèn đỏ.
- Mẹ, đang quắn đít đến trường không lại học lại mấy tháng giờ. Mà mày với bạn cũng đang có việc hả? - Mình gãi đầu gái tai đáp.
- Tao thì ở nhà giương cung bắn mèo chứ học hành hay việc lớn gì. Đang đèo vợ đi làm, vợ tao bán quần áo ở Mai Hắc Đế.
- Vậy à? Mình nhìn hai đứa tự hỏi sao mà lại buồn cười thế. Mới đây vừa bán máy mà bây giờ lại làm thuê nữa là sao.
Thằng Dũng thấy mình suy tư như vậy liền hiểu ý nói rằng
- Ở nhà nhìn thấy nhau đôi lúc chỉ muốn nhảy vào mà đánh đấm, nên đứa nào kiếm được cái gì để khuất mắt cũng tốt mày ạ. Như thế thì mới yêu nhau lâu dài được. Hôm nào đi chơi với vợ chồng tao rồi tâm sự nhé, lúc nào tao gọi thì mày phải đi đấy.
- Ừ, tao cũng rỗi rãi mà. Muốn được như mày cũng là ước mơ xa xỉ lắm.
Cả Dũng và bồ đều cười mình nói thế. Đèn chuyển sang màu xanh, nó đi thẳng, mình rẽ trái, cả hai chào nhau lần cuối và to mồm nhắc nhau về một cái hẹn không xa.
Đến trường thì Hòa kéo ra một góc bật mí với mình một bí mật
- Hưng ơi, tao hẹn được cái con có chim đi chơi rồi. Làm thế nào bây giờ.
- Cái gì cơ? Đã hẹn hò rồi á. Mày giỏi thật đấy. Mình không nhịn được cười, mà đã không nhìn đươc thì chỉ biết ôm bụng lăn ra đất thôi.
- Ừ, nó bảo Chủ Nhật này đi xem phim chung, gọi thêm bạn bè cũng được. Thấy nó chắc chắn thế nên tao cũng chỉ biết phóng lao thì phải theo lao thôi. Nhưng nếu nó là con gái thật thì sao
- Ôi giời, không có chim thì càng tốt chứ sao! Mình đáp mà vỗ vai nó bồm bộp.
- Vậy cái con mày bảo quen trên game cũng không có chim hả?
- Ờ, nhưng đừng nói với ai đấy, tao chỉ muốn nó là của riêng mình tao thôi
- Vậy Chủ Nhật bọn mày phải đi với tao không thì mày cứ yên tâm là cả trường này sẽ biết nick nó trên game.
- Ơ cái thằng trông tầm ngầm tầm ngâm mà ghê gớm ra phết. Ừ, để tao xem, mày cứ hẹn giờ trước đi rồi gọi cho tao.
- Chắc chắn mà, không xem xét gì hết. Cứ thế nhé, tao cũng muốn gặp gái không chim một lần cho biết. Mình nhận thấy sự hăm hở trong mắt thằng Hòa
Mình không ngại nhưng chẳng biết Linh thế nào. Nhưng Linh sẽ xé xác mình mất nếu như Hòa tiết lộ cho cả game biết Linh là con gái trăm phần trăm. So với việc đó thì chuyện năn nỉ, lôi kéo Linh đi chơi thì có lẽ còn khả thi hơn. Rủ được Linh là một chuyện, mà kiếm được tiền đi chơi với Hòa và con bé không có chim kia cũng là một vấn đề nan giải không kém. Vui vì Hòa nó đã quên được thì Thúy,nhưng chỉ là chút an ủi cỏn con so với những gì mình phải làm dù không muốn một chút nào.
5 giờ chiều mới hết tiết học, nhưng từ lúc này trở đi trong đầu mình đã đeo gông cùm cùng quả tạ nặng cỡ 10 cân đã chăng sẵn rồi. Ôi, nghĩ đến mà chỉ muốn chết cho xong. Đang học thì Linh nhắn tin nhờ mình hỏi xem có cái bàn nào làm bằng thép đặc không, to như xe tăng cũng được miễn là chịu đựng được sự tàn phá của đám học sinh ở nhà.
“ Tí nữa anh về dọn dẹp nhà cửa nhé, chúng nó chân đất nghịch ngợm từ ngoài vườn rồi kéo nhau vào nhà bẩn hơn cả con Bin rồi đấy.”
Đọc xong thì mình chỉ biết buông xuôi tất cả thôi. Linh ơi, em có biết là em đáng yêu nhưng những gì quanh em lại vô cùng đáng ghét không hả.
Đùa chứ, ngày nào hai lần lây đá, lấy khăn chườm cả chân lẫn mặt, chu đáo như thế thì làm sao mà không khỏi nhanh được. Ngặt một nỗi là Linh chỉ cần những thứ đó còn đâu chẳng cho mình được phép làm điều đó hơn cả. Lúc nào cần thì ới, lúc nào xong thì gọi rồi nhấc mông ra phòng khách nằm chơi, nghe nhạc và hỏi “hôm nay anh cho tôi ăn gì?”. Ngoài ra Linh đang bắt đầu dịch sáng tiếng Anh ra tiếng Việt để gửi đến nhà xuất bản. Trước khi thử sức với công việc đó thì mình với Linh đã bàn bạc xem liệu có thể kiếm tiền bằng việc như thế nào.
- Dắt chó đi dạo cho người nước ngoài, lương 15 triệu! - Một dòng tít trên mạng đập ngay vào mắt mình và Linh. - Hấp dẫn quá, nhưng còn Linh và Bin nhà mình thì vứt cho ai đây?
- Hay anh bỏ học đi, kiếm nhiều tiền thế thì đi học làm gì nữa. - Linh huých vai cổ vũ. Nếu như bị dồn vào đường cùng thật thì đúng là phải làm thế.
- Sẽ xem xét sau. Việc thứ hai, bê rùa đá từ Văn Miếu ra đánh rửa, rồi bê vào, 50 triệu một tháng. - Vậy em chuẩn bị đến tập tạ với chú Lý Đức thôi. - Mình chọc lại Linh.
- Còn việc hay hơn nữa này, bơm nước từ hồ Tây sang hồ Trúc Bạch bằng mồm, lương 500 triệu. Mồm anh cũng rộng giống cái máng lợn thì nên nhận ngay đi. - Linh đáp trả
- Toàn những cái thông tin lá cải, lá vịt chán ơi là chán. Việc khả dĩ nhất là đưa em đến bưng bê, rửa bát ở một chỗ đặc sản chuột thôi, ở ngay gần đây. Nhưng sợ là em đập vỡ bát đũa còn âm cả tiền lương.
- Thôi tôi chọn cái này. - Linh chỉ vào link quảng cáo cần một người dịch tiếng Anh - tiền công cũng cao.
- Em làm được không, nghi ngờ quá.
- Tôi nói tiếng Anh song song tiếng Việt từ hồi vẫn còn đái dầm phải đóng bỉm cơ ạ. - Linh vênh mặt.
Thế là Linh nhờ mình đăng ký công việc ấy, bên tuyển dụng đồng ý ngay, khi nào Linh dịch xong sách yêu cầu thì sẽ được nhận tiền. Từ giờ đến lúc đó khá là căng, mình nói như vậy với Linh.
- Tôi cũng muốn dậy thêm nữa. Không biết ở đây có được nhỏ nào cần học tiếng Anh không nhỉ?
- Vậy thì chỉ cần treo biển “Dạy mà không tiến bộ thì vừa được hoàn lại tiền, lại còn tha hồ dùng gậy nện cô giáo điêu toa bốc phét”
- Vậy anh kiếm học sinh đi, nước mũi thò lò hoặc cởi truồng long nhong cũng được. - Linh tự tin đáp.
- Dựa vào đâu để không phải ăn gậy của phụ huynh học sinh?
- Cứ cầm tiền đã rồi tính sau.
Vậy là hai đứa quyết định như thế. Linh khoe Từ nhỏ đã được bố mẹ xác định sẵn là sẽ đi du học sau khi học hết cấp 3, nên đã thuê hẳn cô giáo là người nước ngoài để kèm cặp. Nhiều khi ăn cơm cũng xổ tiếng Ăng-lê để mời bố mẹ luôn. Linh có thể chửi thề kém bọn con trai ở lớp, nhưng về tiếng Anh thì khó mà có ai giật khỏi vị trí đầu tiên trong tay Linh được.
- Vậy tại sao em lại ra ở riêng và không nhận trợ cấp từ bố mẹ nữa thế?
- Vì bố mẹ muốn tôi sang Mỹ học và cưới một thằng Tây ở bên đấy vốn là bạn bè của họ. Nghe bảo bọn Tây cao lớn nên cái gì cũng lớn, nhưng tôi thích cái gì vừa vừa và ở lại đây hơn thế là thành ra như vậy.
- Ờ, hay ho gì mà cứ phải là mắt xanh mũi lõ phải không? Chẳng biết như thế nào chứ anh chỉ thích con gái Việt Nam thôi, nói chung đấy chứ không phải riêng em đâu mà tưởng bở.
Linh xí một tiếng rồi bắt đầu bài tập đi để đôi chân làm quen với trạng thái bình thường. Còn mình ra ngoài tắm cho con Bin, lâu ngày không được chăm sóc nó đúng là cái chuồng lợn di động.
2 hôm sau nhờ người quen nên mình dẫn tới năm đứa, đứa lớn nhất đang học lớp hai còn đâu lớp một hết. Đứa nào cũng có thích ăn đôn-nơ-kê-bắp với KFC nên béo quay béo cút. Nghe chúng nó hò hét, chơi đùa nhau ầm ỹ mà mình tự hỏi bọn trẻ này có quan hệ gì với người khổng lồ xanh hay sao mà lại có thể đập phá khắp nhà mà không biết mệt thế. Tiếng cười của lũ trẻ lanh lảnh, chói tay đến mức có lẽ đến người chết còn phải bật dậy. Sức nô đùa của chúng nó chẳng kém gì những công nhân khỏe mạnh nhất, Linh nói rằng nếu như trang bị cho mỗi đứa một cây búa nhỏ thì chúng quét qua đâu là chỗ đấy thành bình địa. Nhưng Linh trông có vẻ vui lắm, nhà rộng có tiếng trẻ con trở nên ấm áp hẳn. Linh đuổi khéo mình đến lớp để đám trẻ đấy cho mình xử lý.
Trên đường đến trường thì tình cờ mình gặp Dũng đang đèo bạn gái đi đâu đó. Trông Dũng đầy bực tức, nói xơi xơi gì đó với bồ còn con bé chỉ biết cúi đầu xuống khi có ai để ý tới. Dũng nhận ra mình trước trong khi mình đã cố tình lờ nó đi để cho hai đứa tự nhiên rồi. Khỏi phải nói cũng biết bồ nó ngại đến thế nào.
- Thằng chó, tính bơ tao à? Đi đâu vào giờ này thế, giả vờ đi học xin tiền chơi điện tử hả? - Dũng quắc mắt nhìn mình trong khi đợi đèn đỏ.
- Mẹ, đang quắn đít đến trường không lại học lại mấy tháng giờ. Mà mày với bạn cũng đang có việc hả? - Mình gãi đầu gái tai đáp.
- Tao thì ở nhà giương cung bắn mèo chứ học hành hay việc lớn gì. Đang đèo vợ đi làm, vợ tao bán quần áo ở Mai Hắc Đế.
- Vậy à? Mình nhìn hai đứa tự hỏi sao mà lại buồn cười thế. Mới đây vừa bán máy mà bây giờ lại làm thuê nữa là sao.
Thằng Dũng thấy mình suy tư như vậy liền hiểu ý nói rằng
- Ở nhà nhìn thấy nhau đôi lúc chỉ muốn nhảy vào mà đánh đấm, nên đứa nào kiếm được cái gì để khuất mắt cũng tốt mày ạ. Như thế thì mới yêu nhau lâu dài được. Hôm nào đi chơi với vợ chồng tao rồi tâm sự nhé, lúc nào tao gọi thì mày phải đi đấy.
- Ừ, tao cũng rỗi rãi mà. Muốn được như mày cũng là ước mơ xa xỉ lắm.
Cả Dũng và bồ đều cười mình nói thế. Đèn chuyển sang màu xanh, nó đi thẳng, mình rẽ trái, cả hai chào nhau lần cuối và to mồm nhắc nhau về một cái hẹn không xa.
Đến trường thì Hòa kéo ra một góc bật mí với mình một bí mật
- Hưng ơi, tao hẹn được cái con có chim đi chơi rồi. Làm thế nào bây giờ.
- Cái gì cơ? Đã hẹn hò rồi á. Mày giỏi thật đấy. Mình không nhịn được cười, mà đã không nhìn đươc thì chỉ biết ôm bụng lăn ra đất thôi.
- Ừ, nó bảo Chủ Nhật này đi xem phim chung, gọi thêm bạn bè cũng được. Thấy nó chắc chắn thế nên tao cũng chỉ biết phóng lao thì phải theo lao thôi. Nhưng nếu nó là con gái thật thì sao
- Ôi giời, không có chim thì càng tốt chứ sao! Mình đáp mà vỗ vai nó bồm bộp.
- Vậy cái con mày bảo quen trên game cũng không có chim hả?
- Ờ, nhưng đừng nói với ai đấy, tao chỉ muốn nó là của riêng mình tao thôi
- Vậy Chủ Nhật bọn mày phải đi với tao không thì mày cứ yên tâm là cả trường này sẽ biết nick nó trên game.
- Ơ cái thằng trông tầm ngầm tầm ngâm mà ghê gớm ra phết. Ừ, để tao xem, mày cứ hẹn giờ trước đi rồi gọi cho tao.
- Chắc chắn mà, không xem xét gì hết. Cứ thế nhé, tao cũng muốn gặp gái không chim một lần cho biết. Mình nhận thấy sự hăm hở trong mắt thằng Hòa
Mình không ngại nhưng chẳng biết Linh thế nào. Nhưng Linh sẽ xé xác mình mất nếu như Hòa tiết lộ cho cả game biết Linh là con gái trăm phần trăm. So với việc đó thì chuyện năn nỉ, lôi kéo Linh đi chơi thì có lẽ còn khả thi hơn. Rủ được Linh là một chuyện, mà kiếm được tiền đi chơi với Hòa và con bé không có chim kia cũng là một vấn đề nan giải không kém. Vui vì Hòa nó đã quên được thì Thúy,nhưng chỉ là chút an ủi cỏn con so với những gì mình phải làm dù không muốn một chút nào.
5 giờ chiều mới hết tiết học, nhưng từ lúc này trở đi trong đầu mình đã đeo gông cùm cùng quả tạ nặng cỡ 10 cân đã chăng sẵn rồi. Ôi, nghĩ đến mà chỉ muốn chết cho xong. Đang học thì Linh nhắn tin nhờ mình hỏi xem có cái bàn nào làm bằng thép đặc không, to như xe tăng cũng được miễn là chịu đựng được sự tàn phá của đám học sinh ở nhà.
“ Tí nữa anh về dọn dẹp nhà cửa nhé, chúng nó chân đất nghịch ngợm từ ngoài vườn rồi kéo nhau vào nhà bẩn hơn cả con Bin rồi đấy.”
Đọc xong thì mình chỉ biết buông xuôi tất cả thôi. Linh ơi, em có biết là em đáng yêu nhưng những gì quanh em lại vô cùng đáng ghét không hả.
/31
|