Bắt Đầu Từ Hôm Nay Làm Một Tên Hủy Diệt Giả

Chương 24 - Nam Chính Tìm Đến Cửa

/27


Bà chủ cả đêm không về rồi... Hạ Hạ kéo ra cánh cửa quán ăn, dọn dẹp suốt cả một lượt.

Sang Kim Unn, cô đã sớm ngửi được mùi kì lạ trên người cô ấy, thế nhưng cô không nghĩ đến việc cô ấy để lại quán ăn cho cô và cả đêm không về. Cô mới chỉ được nhận vào làm đúng một ngày thôi mà.

Xoẹt... Cánh cửa quán ăn được kéo ra, một nam nhân bước vào.

A... Kính chào quý khách! Hạ Hạ đang quay lưng lại rửa hoa quả, chỉ có thể chào một tiếng. May rằng Sang Kim Unn đã để lại công thức và một ít gia vị đặc biệt cô ấy đã chuẩn bị sẵn rồi, quán vẫn có thể làm ăn một số ngày kế tiếp như bình thường.

Quý khách gọi món gì ạ? Từng thớ thịt được thái lát vô cùng điệu nghệ, Hạ Hạ vô cùng tự đắc hỏi.

Mộ Nhẫn Ừ. một tiếng, nhìn chằm chằm vào bờ mông gợi cảm của nữ nhân đang ngúng nguẩy trước mắt. Một đầu bếp thôi mà, có cần phải gợi cảm đến thế không?

Mộ đại thiếu gia sống đã 22 năm chưa bao giờ hứng thú với phụ nữ hay với trai cong trai thẳng, lần đầu tiên có cảm giác không thể đưa ánh mắt ra khỏi một cái gì đó. Mộ Nhẫn chỉ có thể đổ cho việc hắn đang có vấn đề về sinh lí, không muốn tiếp tục suy diễn về vấn đề này nữa.

Tất nhiên, bất cứ nam nhân nào không có vấn đề nhìn thấy Hạ Hạ đều sẽ có phản ứng sinh lí. Đơn giản thôi, nữ vương trùng tộc, năng lực mị hoặc chính là không một ai có thể cưỡng lại được. Nếu mọi người có thể nhìn thấy, xung quanh cô luôn lưu động một luồng hoocmon đặc biệt, câu dẫn hết thảy nam nhân dám đến gần cô trong bán kính 10 m.

Quý khách? Dường như Mộ Nhẫn quá im lặng, Tiểu Sắc tò mò quay lại nhìn hắn. Sau đó, 4 mắt nhìn nhau...

Khụ... món này, và món này... Mộ Nhẫn hơi hơi đỏ mặt quay đi, ngón tay chỉ bừa vào 2 món ăn trên menu.

Được rồi... Hạ Hạ dồn xuống cái xung động kì quái trong người, quay lại chuyên tâm chế biến món ăn.

Không biết vì sao mà sáng nay khách đến tiệm chỉ có mỗi nam nhân này, cả một buổi sáng ngoài hắn ra chẳng có ma nào mò đến. Kì lạ, chẳng lẽ ngoài kia có quái vật tập kích?

Mộ Nhẫn một bên nhấm nháp đồ ăn, một bên dùng khóe mắt theo dõi cử động của nữ nhân. Cô tỉ mẩn sơ chế rau củ, tàn nhẫn chặt đầu con cá sống, nêm nếm nồi nước mì, ngón tay nhảy múa xinh đẹp, chiếc lưỡi hơi hơi liếm môi, bầu ngực hơi hơi rung... Ơ nhìn sai chỗ rồi...

Một bữa ăn này... rất hòa thuận...

...

Đến rồi sao? Có nhìn thấy mẹ của con hay không? Mộ Chính An thảnh thơi nằm trên giường bệnh, thần sắc hơi hơi tái nhợt cầm một tờ báo nhàn nhã đọc.

Không, hình như bà ấy không trở về quán. Mộ Nhẫn trong đầu ngập tràn hình ảnh dụ hoặc của cô gái kia khi làm bếp, đến khi Mộ Chính An hỏi mới giật mình nói. Ba, ngài đã làm gì mà khiến mẹ của con bỏ đi như vậy? Thật vất vả mới tìm thấy bà ấy, lỡ như bà ấy lại lén rời đi, chúng ta lại phải mất thêm 6 năm đi tìm nữa sao?

Mộ Chính An suy nghĩ lại một lần nữa những hành động và lời nói của mình tối hôm qua, sau đó vô cùng vô tội chớp chớp mắt. Nói bậy! Ta nói với nàng đều là những điều hiển nhiên! Chỉ là do nàng phản ứng quá nhạy cảm mà thôi!

Hoàn toàn không tin tưởng những lời mà ông già bịa ra, Mộ Nhẫn thở dài quay người đi.

6 năm trước, khi hắn mới chỉ 17 tuổi, mẹ của hắn đột ngột bỏ đi, không nói lấy một lời. Ba cùng hắn huy động khắp nơi tìm kiếm suốt 6 năm mới lần mò được một ít tin tức mà đi đến nơi đây. Bây giờ hắn còn chưa kịp ủy khuất nhào vào lòng bà ấy, bà ấy đã bị ông bố nát bét này làm cho tức giận mà rời đi!

Giận........

Mộ Chính An nhìn Mộ Nhẫn bực bội rời đi, khe khẽ thở dài một tiếng. Nam nhân bị mắc hội chứng cuồng khống chế hoàn toàn không biết bản thân đã làm sai cái gì... Hắn yêu nàng, cho nên nàng phải toàn tâm toàn ý mà yêu hắn, làm một con sủng vật để hắn che chở, thương yêu... Như vậy không phải là điều đương nhiên sao?

Đáng buồn thay, Mộ đại gia chủ hoàn toàn không biết suốt mấy chục năm tương ái tương sát, hắn chỉ nói với Sang Kim Unn vế sau, còn vế trước... chưa bao giờ nhắc đến...

Trong kí ức của Mộ Nhẫn, người mẹ dịu dàng như nước kia chưa bao giờ mờ nhạt. Hắn rất thương mẹ của hắn, bởi nàng đã chịu đủ khổ rồi, bây giờ là lúc nàng nhận được sự chở che. Mà nàng chịu khổ, tất cả đều là bởi cái Chương trình bán thú đáng ghê tởm kia!

Ánh mắt Mộ Nhẫn ánh lên tia sáng của cừu hận.

Thiên Tiểu Nhã sao? Muốn làm vị hôn thê của ta, muốn làm Mộ đại phu nhân đến thế hử?

Được! Ta thành toàn cho ngươi! Chỉ mong đến lúc đó ngươi có thể vui vẻ mà làm Mộ đại phu nhân!

Thiên gia nữa, sớm hay muộn, ta cũng sẽ khiến từng người trong các ngươi đến tội cho mẹ của ta!

Mái tóc của Sang Kim Unn, vốn là một màu bạc trắng, sau bởi vì hắn nài nỉ mà nhuộm lại màu khác. Màu trắng quá chói mắt, khiến cho nụ cười của nàng càng thêm ưu thương. Hắn biết, nàng là bởi vì đau đớn mà một đêm tóc bạc, bởi vì khổ sở mà chưa bao giờ ngừng rơi nước mắt.

Sang Kim Unn - người đầu tiên thành công dung hợp gen thú mà trở thành thú nhân - đánh dấu cho sự thành công hắc ám của Chương trình bán thú !

=====

*nhảy nhót* Chương sau có H các bé iu nha ~

Đoán coi đoán coi, H kiểu gì :)))

/27

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status